Lúc Tần Lâm xuất hiện trở lại đã thay đổi trang phục, chỉ thấy thân hắn mặc áo trúc bâu màu nguyệt bạch, đầu đội Tiêu Dao cân, ngang hông cột sợi tơ không gió mà bay, chân đi Nhĩ Ma hài, lưng đeo Thất Tinh Kiếm, tay trái cầm ngọn đèn lưu ly bằng đồng xanh, cả người phiêu dật xuất trần, rất có phong thái thần tiên.
Quan sát hắn trên dưới như không quen biết, nữ binh Giáp trợn to hai mắt:
- Đây là muốn đi diễn trò sao?
- Hay là bắt quỷ?
Nữ binh Ất cau mày lại.
- Hay đi miếu hội, nhưng chưa tới lúc…
Nữ binh Bính tỏ vẻ không hiểu.
Tiểu Đinh ngây thơ nói:
- Cũng khá đẹp trai…
Tay trái Tần Lâm nâng đèn lưu ly lên, tay phải bấm kiếm quyết:
- Bản thiên sư đi Huyền Diệu quán một lần, điểm hóa những kẻ lầm đường lạc lối kia, độ hóa bọn họ gia nhập Huyền môn chính tông kim đan Đại Đạo ta!
Thanh Đại cười đến nỗi gập cả người lại không đứng thẳng được:
- Tần Đại ca thật là nghịch ngợm, huynh học được tiên thuật từ lúc nào vậy, Tần đại tiên!
Tần Lâm cười ha hả thật to:
- Gọi các sư huynh đệ tới đây, ta muốn lên Huyền Diệu quán đấu pháp cùng yêu đạo, báo thù tuyết hận vì thái thế thúc!
Thanh Đại mở ánh mắt trong veo như nước, đôi môi căng mọng giống như bảo thạch hơi mở ra, lấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt Tần Lâm, nàng lập tức vô cùng cao hứng đi thông báo các vị sư huynh đệ.
Trong mắt thiếu nữ, Tần Đại ca của nàng thật sự không gì là không làm được, chỉ cần hắn nói có thể đấu bại yêu đạo, vậy thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Lý Thời Trân đã từng đi Huyền Diệu quán nói lý, nhưng lão nói là y lý, đối phương nói là đạo pháp, hai bên ông nói gà bà nói vịt, đến khi đạo sĩ lộ ra vài chiêu pháp thuật, Lý Thời Trân đành gãy giáo quay về.
Cho nên trong lòng mọi người y quán đều uất ức, lúc này vừa nghe nói Tần Lâm muốn đi đấu pháp, nhất thời kinh động toàn bộ y quán. Trừ những người đang làm nhiệm vụ không đi được, tất cả những ai rảnh rỗi bất kể người làm, học đồ hay là đệ tử chính thức, đều đi theo Tần Lâm tới Huyền Diệu quán.
Lý Kiến Phương luôn có chút không ưa Tần Lâm, mặc dù để các đệ tử rời đi, trong miệng lại lẩm bẩm nói:
- Hắn có tiên thuật gì chứ? Đấu pháp, đây không phải là làm càn sao? Tần thế điệt tới y quán chúng ta lại rất thích làm những chuyện nổi bật…
Dứt lời, y nhìn phụ thân Lý Thời Trân một chút, trước đây phụ thân nghe nói đan dược, đạo thuật gì cũng nổi trận lôi đình.
Đấu pháp? Lý Thời Trân đứng ở cửa đưa mắt nhìn mọi người đi xa, vuốt chòm râu bạc trắng mỉm cười nói:
- Thật thú vị.
Lý Kiến Phương giống như quả cầu da xì hơi, ôi... Phụ thân đối với Tần Lâm thật đúng là coi trọng có thừa...
Huyền Diệu quán cách y quán không phải là quá xa, Tần Lâm dẫn theo mọi người một hồi đã tới nơi.
Hai tiểu đạo sĩ thấy đám người kia thế tới hung hăng, vội vàng ngăn lại hỏi ý tới.
Nữ binh Giáp lớn tiếng nói:
- Nói cho lão mũi trâu các ngươi biết, có vị Tần gia gia tới thích quán (gây sự với võ quán), bảo lão thu thập xong, chuẩn bị tiếp chiêu!
Tiểu đạo sĩ cười cười:
- Các vị thí chủ, nơi này chính là đạo quán, cũng không phải là võ quán, muốn thích quán mời đi nơi khác.
Lục Viễn Chí tránh sang bên cạnh, để lộ ra thân hình tiên phong đạo cốt của Tần Lâm, tên mập dương dương đắc ý nói:
- Không phải là thích quán, là tới đấu pháp. Nếu đạo trưởng ngươi đạo pháp huyền diệu, chúng ta cam bái hạ phong, sẽ bỏ ra năm trăm lượng bạc tu sửa Tam Thanh đại điện. Nếu như tiên thuật Tần Đại ca ta cao cường, vậy thì khó nói, mời các ngươi dời đi, nhường đạo quán này lại.
Vốn là tiểu đạo sĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tần Lâm mặc đồ này không thể không tin, lập tức chạy thật nhanh vào trong, vừa chạy vừa kêu to:
- Tuyền Cơ đạo trưởng, có họa, có họa!
Lục mập ở phía sau trêu cợt gọi theo:
- Đại sự không ổn, Tôn Ngộ Không mặt lông mỏ nhọn đánh tới cửa rồi!
Tần Lâm đang muốn đạp một cước vào mông y, Giáp Ất Bính Đinh đã vây quanh tên mập trước, nhất tề ôm quyền:
- Nhị sư huynh, bồ cào của huynh đâu?
Thanh Đại phì cười một tiếng:
- Vậy ai là Sa sư đệ?
Tần Lâm tiến tới bên tai nàng:
- Sa sư đệ không thấy, chỉ thấy Thiện Tài Long Nữ.
- Đáng ghét!
Thanh Đại bĩu môi, làm bộ không nhìn Tần Lâm, thế nhưng khóe miệng nàng rõ ràng cong ngược lên trên.
Mọi người cười cười nói nói tiến vào trong quán, chỉ mới đi vài bước đã thấy từng đôi đạo đồng ăn mặt chỉnh tề, từ phía sau bức vách có khắc đồ án âm dương nối đuôi nhau tiến ra. Phía sau còn có hai vị đạo trưởng ‘đạo cao đức trọng’ Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử nghênh ngang đắc ý, ở giữa có một vị lão đạo sĩ từ mi thiện mục, râu bạc trắng phất phơ, chính là quán chủ Huyền Diệu quán Tuyền Cơ đạo trưởng.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử hai nhìn thấy Tần Lâm, đồng thời lộ vẻ vui mừng, vừa muốn há miệng ra chào hỏi, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vội vàng lấy tay bụm miệng lại không nói tiếng nào.
- Vô Lượng Thọ Phật!
Tuyền Cơ đạo trưởng tuyên Phật hiệu chào hỏi, mặt không lộ vẻ gì nói:
- Chư vị thí chủ đến chỗ này có chuyện gì, là dâng hương hay tụng kinh?
Lục Viễn Chí tức giận lão dùng biện pháp dây dưa đối phó sư tổ Lý Thời Trân của mình, lần này có Tần Lâm làm hậu thuẫn, tên mập vô cùng phấn khích, nói thẳng vào chính đề:
- Người tới bất thiện, kẻ thiện không tới, không cần nhiều lời vô ích, chúng ta chính là tới đấu pháp, nếu thắng muốn lão cút ra khỏi Huyền Diệu quán, thua ra năm trăm lượng bạc tu sửa Tam Thanh đại điện cho lão!
Tựa hồ biết Tần Lâm mới là vai chính, Tuyền Cơ đạo trưởng cười híp mắt nhìn thẳng vào Tần Lâm. Lúc ánh mắt hai người gặp nhau, thình lình vẻ hung tàn lóe lên trong mắt lão, sau đó lại che giấu rất nhanh.
Trong lòng Tần Lâm cũng đang cười lạnh, xúi giục Hà Nhị Lang dùng hài cốt phụ thân tới lường gạt y quán, giới thiệu Uy Linh Tiên vào Kinh Vương phủ, thậm chí Quách Mi Mi chết gần đây, tất cả những chuyện này liên quan không ít với lão đạo trưởng này, sau lưng rất nhiều chuyện đều loáng thoáng có bóng dáng của lão. Chẳng lẽ Tuyền Cơ đạo trưởng thật sự giống như bề ngoài, chẳng qua là một người xuất gia từ mi thiện mục sao?
Hai bên đều biết chuyện này không có cách nào thiện được, chỉ có mạnh ai nấy bằng vào công phu trên tay nói chuyện.
Tuyền Cơ đạo trưởng cũng không nói nhảm, bèn ra lệnh bày hương án, chuẩn bị lệnh tiễn, bảo kiếm, linh phù… để cho hai bên đại hiển thân thủ.
Mỗi ngày hương khách đến Huyền Diệu quán dâng hương nối liền không dứt, lập tức có người đem chuyện đấu pháp truyền ra ngoài, không bao lâu sau đã truyền khắp Kỳ Châu thành, dân chúng đến xem đấu pháp đông tấp nập.
Có người gật gù đắc ý nói:
- Tuyền Cơ đạo trưởng cũng không có bản lãnh gì lớn lắm, nhưng hai vị cao nhân kia không được, đã tu luyện Tam Muội Chân Hỏa tới cảnh giới cực cao, có thể khiến thần đuổi quỷ, hàng yêu phục ma. Cũng không nghe nói Tần trưởng quan luyện qua tiên thuật, làm sao có thể đấu pháp cùng hai vị Đại sư Không Thanh, Vân Hoa đây?
Quan sát hắn trên dưới như không quen biết, nữ binh Giáp trợn to hai mắt:
- Đây là muốn đi diễn trò sao?
- Hay là bắt quỷ?
Nữ binh Ất cau mày lại.
- Hay đi miếu hội, nhưng chưa tới lúc…
Nữ binh Bính tỏ vẻ không hiểu.
Tiểu Đinh ngây thơ nói:
- Cũng khá đẹp trai…
Tay trái Tần Lâm nâng đèn lưu ly lên, tay phải bấm kiếm quyết:
- Bản thiên sư đi Huyền Diệu quán một lần, điểm hóa những kẻ lầm đường lạc lối kia, độ hóa bọn họ gia nhập Huyền môn chính tông kim đan Đại Đạo ta!
Thanh Đại cười đến nỗi gập cả người lại không đứng thẳng được:
- Tần Đại ca thật là nghịch ngợm, huynh học được tiên thuật từ lúc nào vậy, Tần đại tiên!
Tần Lâm cười ha hả thật to:
- Gọi các sư huynh đệ tới đây, ta muốn lên Huyền Diệu quán đấu pháp cùng yêu đạo, báo thù tuyết hận vì thái thế thúc!
Thanh Đại mở ánh mắt trong veo như nước, đôi môi căng mọng giống như bảo thạch hơi mở ra, lấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt Tần Lâm, nàng lập tức vô cùng cao hứng đi thông báo các vị sư huynh đệ.
Trong mắt thiếu nữ, Tần Đại ca của nàng thật sự không gì là không làm được, chỉ cần hắn nói có thể đấu bại yêu đạo, vậy thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Lý Thời Trân đã từng đi Huyền Diệu quán nói lý, nhưng lão nói là y lý, đối phương nói là đạo pháp, hai bên ông nói gà bà nói vịt, đến khi đạo sĩ lộ ra vài chiêu pháp thuật, Lý Thời Trân đành gãy giáo quay về.
Cho nên trong lòng mọi người y quán đều uất ức, lúc này vừa nghe nói Tần Lâm muốn đi đấu pháp, nhất thời kinh động toàn bộ y quán. Trừ những người đang làm nhiệm vụ không đi được, tất cả những ai rảnh rỗi bất kể người làm, học đồ hay là đệ tử chính thức, đều đi theo Tần Lâm tới Huyền Diệu quán.
Lý Kiến Phương luôn có chút không ưa Tần Lâm, mặc dù để các đệ tử rời đi, trong miệng lại lẩm bẩm nói:
- Hắn có tiên thuật gì chứ? Đấu pháp, đây không phải là làm càn sao? Tần thế điệt tới y quán chúng ta lại rất thích làm những chuyện nổi bật…
Dứt lời, y nhìn phụ thân Lý Thời Trân một chút, trước đây phụ thân nghe nói đan dược, đạo thuật gì cũng nổi trận lôi đình.
Đấu pháp? Lý Thời Trân đứng ở cửa đưa mắt nhìn mọi người đi xa, vuốt chòm râu bạc trắng mỉm cười nói:
- Thật thú vị.
Lý Kiến Phương giống như quả cầu da xì hơi, ôi... Phụ thân đối với Tần Lâm thật đúng là coi trọng có thừa...
Huyền Diệu quán cách y quán không phải là quá xa, Tần Lâm dẫn theo mọi người một hồi đã tới nơi.
Hai tiểu đạo sĩ thấy đám người kia thế tới hung hăng, vội vàng ngăn lại hỏi ý tới.
Nữ binh Giáp lớn tiếng nói:
- Nói cho lão mũi trâu các ngươi biết, có vị Tần gia gia tới thích quán (gây sự với võ quán), bảo lão thu thập xong, chuẩn bị tiếp chiêu!
Tiểu đạo sĩ cười cười:
- Các vị thí chủ, nơi này chính là đạo quán, cũng không phải là võ quán, muốn thích quán mời đi nơi khác.
Lục Viễn Chí tránh sang bên cạnh, để lộ ra thân hình tiên phong đạo cốt của Tần Lâm, tên mập dương dương đắc ý nói:
- Không phải là thích quán, là tới đấu pháp. Nếu đạo trưởng ngươi đạo pháp huyền diệu, chúng ta cam bái hạ phong, sẽ bỏ ra năm trăm lượng bạc tu sửa Tam Thanh đại điện. Nếu như tiên thuật Tần Đại ca ta cao cường, vậy thì khó nói, mời các ngươi dời đi, nhường đạo quán này lại.
Vốn là tiểu đạo sĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tần Lâm mặc đồ này không thể không tin, lập tức chạy thật nhanh vào trong, vừa chạy vừa kêu to:
- Tuyền Cơ đạo trưởng, có họa, có họa!
Lục mập ở phía sau trêu cợt gọi theo:
- Đại sự không ổn, Tôn Ngộ Không mặt lông mỏ nhọn đánh tới cửa rồi!
Tần Lâm đang muốn đạp một cước vào mông y, Giáp Ất Bính Đinh đã vây quanh tên mập trước, nhất tề ôm quyền:
- Nhị sư huynh, bồ cào của huynh đâu?
Thanh Đại phì cười một tiếng:
- Vậy ai là Sa sư đệ?
Tần Lâm tiến tới bên tai nàng:
- Sa sư đệ không thấy, chỉ thấy Thiện Tài Long Nữ.
- Đáng ghét!
Thanh Đại bĩu môi, làm bộ không nhìn Tần Lâm, thế nhưng khóe miệng nàng rõ ràng cong ngược lên trên.
Mọi người cười cười nói nói tiến vào trong quán, chỉ mới đi vài bước đã thấy từng đôi đạo đồng ăn mặt chỉnh tề, từ phía sau bức vách có khắc đồ án âm dương nối đuôi nhau tiến ra. Phía sau còn có hai vị đạo trưởng ‘đạo cao đức trọng’ Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử nghênh ngang đắc ý, ở giữa có một vị lão đạo sĩ từ mi thiện mục, râu bạc trắng phất phơ, chính là quán chủ Huyền Diệu quán Tuyền Cơ đạo trưởng.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử hai nhìn thấy Tần Lâm, đồng thời lộ vẻ vui mừng, vừa muốn há miệng ra chào hỏi, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vội vàng lấy tay bụm miệng lại không nói tiếng nào.
- Vô Lượng Thọ Phật!
Tuyền Cơ đạo trưởng tuyên Phật hiệu chào hỏi, mặt không lộ vẻ gì nói:
- Chư vị thí chủ đến chỗ này có chuyện gì, là dâng hương hay tụng kinh?
Lục Viễn Chí tức giận lão dùng biện pháp dây dưa đối phó sư tổ Lý Thời Trân của mình, lần này có Tần Lâm làm hậu thuẫn, tên mập vô cùng phấn khích, nói thẳng vào chính đề:
- Người tới bất thiện, kẻ thiện không tới, không cần nhiều lời vô ích, chúng ta chính là tới đấu pháp, nếu thắng muốn lão cút ra khỏi Huyền Diệu quán, thua ra năm trăm lượng bạc tu sửa Tam Thanh đại điện cho lão!
Tựa hồ biết Tần Lâm mới là vai chính, Tuyền Cơ đạo trưởng cười híp mắt nhìn thẳng vào Tần Lâm. Lúc ánh mắt hai người gặp nhau, thình lình vẻ hung tàn lóe lên trong mắt lão, sau đó lại che giấu rất nhanh.
Trong lòng Tần Lâm cũng đang cười lạnh, xúi giục Hà Nhị Lang dùng hài cốt phụ thân tới lường gạt y quán, giới thiệu Uy Linh Tiên vào Kinh Vương phủ, thậm chí Quách Mi Mi chết gần đây, tất cả những chuyện này liên quan không ít với lão đạo trưởng này, sau lưng rất nhiều chuyện đều loáng thoáng có bóng dáng của lão. Chẳng lẽ Tuyền Cơ đạo trưởng thật sự giống như bề ngoài, chẳng qua là một người xuất gia từ mi thiện mục sao?
Hai bên đều biết chuyện này không có cách nào thiện được, chỉ có mạnh ai nấy bằng vào công phu trên tay nói chuyện.
Tuyền Cơ đạo trưởng cũng không nói nhảm, bèn ra lệnh bày hương án, chuẩn bị lệnh tiễn, bảo kiếm, linh phù… để cho hai bên đại hiển thân thủ.
Mỗi ngày hương khách đến Huyền Diệu quán dâng hương nối liền không dứt, lập tức có người đem chuyện đấu pháp truyền ra ngoài, không bao lâu sau đã truyền khắp Kỳ Châu thành, dân chúng đến xem đấu pháp đông tấp nập.
Có người gật gù đắc ý nói:
- Tuyền Cơ đạo trưởng cũng không có bản lãnh gì lớn lắm, nhưng hai vị cao nhân kia không được, đã tu luyện Tam Muội Chân Hỏa tới cảnh giới cực cao, có thể khiến thần đuổi quỷ, hàng yêu phục ma. Cũng không nghe nói Tần trưởng quan luyện qua tiên thuật, làm sao có thể đấu pháp cùng hai vị Đại sư Không Thanh, Vân Hoa đây?
/1145
|