Cũng có người quỷ quyệt nói:
- Các ngươi cũng không biết, vì sao mấy ngày trước đây Kinh Vương phủ phải mở trung môn nghênh đón Tần Đại sư. Có một vị nha đầu làm trong Kinh Vương phủ là con gái của một vị hàng xóm của biểu điệt của dâu thứ tư của bà cô Ba ta, nàng nói vị Tần Đại sư này đã sớm luyện một thân Ngũ Lôi Thiên Tâm chính pháp, uy lực vô cùng. Không chỉ có thể cách không đoán vật, vọng khí xem số mệnh, còn có thể linh hồn xuất khiếu mộng chém ác quỷ, ngày xét dương, đêm đoán âm...
Một phần dân chúng coi trọng Tần Lâm, lại có hàng xóm láng giềng tin tưởng hai vị Đại sư Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử, hai bên đánh cuộc với nhau. Lại có một nhóm chuyên đánh cuộc nhân cơ hội bày đánh cuộc, hai bên đặt lớn đặt nhỏ.
Rốt cục Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử là người đàng hoàng, vẫn nhớ tình cũ, trước khi bắt đầu đấu pháp cũng không được tự nhiên đi tới bên người Tần Lâm, thật lòng thật ý khuyên can:
- Tần công tử, bọn ta cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, lần này không nên đấu pháp là hơn... Sư phụ chúng ta truyền xuống đạo pháp lợi hại vô cùng, trước kia là tìm đồ chưa đủ, bây giờ chúng ta đã khác xa ngày trước, nếu như đấu thật ngươi không phải là đối thủ nữa.
Tần Lâm cau mày lại:
- Tìm thứ gì không đủ?
Không Thanh Tử co cổ lại, Vân Hoa Tử nghiến răng một cái, cả hai đều lộ vẻ kinh hoảng bối rối, oán trách lẫn nhau:
- Trời ơi vì sao lại lỡ miệng, không phải là sư phụ không cho chúng ta nói những chuyện này, chỉ nói cho người khác biết đây là tiên thuật sao?
- Tần công tử muốn hỏi, là ngươi nói trước đi.
- Rõ ràng là ngươi nói lỡ miệng.
Hai người cãi nhau một hồi, chợt Không Thanh Tử cười lên:
- Sư phụ không cho chúng ta nói, nói sư phụ sẽ đánh, không nói ắt Tần công tử sẽ không đánh, cho nên tình nguyện đắc tội Tần công tử thôi.
Hai tên dở hơi này nói chuyện điên điên khùng khùng, Tần Lâm đã tính trước trong lòng, không thèm tra hỏi chuyện này từ miệng bọn họ nữa.
Hương án đã bày xong, Tuyền Cơ đạo trưởng vung phất trần lên, miệng kêu lớn:
- Thành tâm kính đạo, chảo dầu rửa tay!
Chỉ thấy bên cạnh hương án có một chảo dầu, bên dưới lửa cháy hừng hực, bên trong dầu sôi ào ào, toát ra hơi nóng khi ngút.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, giữa tiếng kinh hô của mọi người từ từ đi tới, cho tay vào rửa trong chảo dầu sôi.
Trời ơi! Tất cả dân chúng vây xem ngơ ngác nhìn nhau, cho dù là có kẻ đã từng xem cảnh tượng này cũng lấy làm kinh hãi: như vậy còn không nổ da thối thịt hay sao?
Không ngờ rằng sau khi hai người bọn họ lấy tay ra vẫn nguyên vẹn như trước, không có chút vết đỏ nào cả.
- Này, Tần ca huynh có được hay không?
Lục mập có hơi chột dạ, vội vàng hỏi Tần Lâm.
Tần Lâm cười mà không đáp, vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Tuyền Cơ đạo trưởng lại vung phất trần lên, kêu lớn:
- Thái Thượng Lão Tổ, linh phù giáng hạ!
Không Thanh Tử cầm lên một tờ giấy vàng múa may trên không, Vân Hoa Tử cầm bảo kiếm trong tay chỉ lên không, miệng niệm lẩm bẩm, chợt hét lớn một tiếng gõ vang lệnh bài. Không Thanh Tử liền bỏ giấy vàng vào trong chậu đầy nước trong, đến lúc lấy ra cả tờ giấy đều đã ướt đẫm biến thành đen, mà ở giữa lại có một phần vẫn khô ráo, lập tức hiện ra nét bùa quỷ quái quanh co khúc khuỷu.
Giấy vàng rất dễ hút nước nhúng xuống nước không ướt, ngược lại hiện ra chữ viết, đây không phải là linh phù Thái Thượng Lão Quân giáng xuống sao?
Lập tức liền có rất nhiều kẻ hiếu sự lớn tiếng khen hay.
Tuyền Cơ đạo trưởng lộ vẻ đắc ý, nhìn quanh đám đông một vòng dò xét, lại hỏi:
- Có vị thí chủ nào gần đây gặp ác mộng không ngừng, nửa đêm thức giấc, nằm mơ thấy ác quỷ đè lên người hay không, hai vị Đại sư này sẽ bắt quỷ trừ yêu cho!
- Ta, ta!
Một lão đầu thần sắc ngái ngủ, nhìn qua giống như chưa tỉnh ngủ đứng dậy:
- Đạo trưởng, không dối gạt ngài, hơn nửa tháng qua ta ngủ không ngon giấc.
Tuyền Cơ đạo trưởng liền cho tiểu lão đầu một tờ giấy vàng, bảo lão dính vào trước ngực, sau đó quát to một tiếng như sét đánh:
- Khiến thần đuổi quỷ, yêu tà hiện hình!
Vân Hoa Tử dính linh phù lên bảo kiếm, dưới chân không ngừng, đi nhanh vòng quanh lão đầu. Không Thanh Tử bưng bát sứ trên hương án lên, hớp một hớp nước, tay bấm kiếm quyết chỉ vào ngực lão đầu một cái, sau đó phun nước trong miệng ra thật mạnh.
Lại thấy trên giấy vàng trước ngực tiểu lão đầu lập tức hiện ra hình dáng tiểu quỷ đỏ sẫm, tiểu quỷ kia giương nanh múa vuốt thoạt nhìn hết sức phách lối, màu sắc tươi như máu, như là máu người ngưng kết mà thành, tuy là ban ngày ban mặt, đột nhiên hiện hình như vậy cũng cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Dân chúng đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, mọi người từng nghe nói qua ma quỷ, nhưng ai có thể nhìn thấy giữa ban ngày, hai vị Đại sư quả nhiên không phải là tầm thường.
Lão đầu kia vẫn không biết xảy ra chuyện gì, cười ngây ngô nhìn dân chúng bên ngoài, cho đến khi tất cả mọi người nhắc nhở lão nhìn trước ngực, lão mới phát hiện huyết quỷ trên giấy vàng.
Chỉ nghe một tiếng kêu trời, tiểu lão đầu lập tức ngồi phịch xuống đất, run run cầu xin:
- Thì ra, thì ra lại có loại ác quỷ này gây hại, đạo trưởng, Đại sư, cầu xin các vị cứu tiểu lão nhi một mạng!
Tuyền Cơ đạo trưởng rất có phong phạm cao nhân, mỉm cười đỡ lão đầu lên, giơ giấy vàng hiện quỷ trong tay, sau đó múa may phất trần, miệng kêu to:
- Tam Muội Chân Hỏa, luyện yêu phục ma!
Lần này Không Thanh Tử cùng Vân Hoa Tử không có sảng khoái như vậy nữa, hai người đùn đẩy nhau:
- Sư huynh làm đi!
- Sư đệ, mời, mời!
Người bên cạnh không biết hai vị Đại sư này thế nào, Tần Lâm cũng hơi kinh ngạc, tâm niệm xoay chuyển liền đoán được nguyên nhân, nhất thời lại vừa bực mình vừa buồn cười.
Mặc dù ngoài mặt Tuyền Cơ Tử hết sức tôn kính hai vị Đại sư, thực tế lại hoàn toàn ngược lại, lão xoay người hung hăng trợn mắt, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không dám đùn đẩy nhau nữa.
Không Thanh Tử vẫn dùng bảo kiếm múa giữa không trung, dường như hao hết sức lực đấu với vật yêu tà vô hình, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vèo một kiếm đâm lấy giấy vàng của lão đầu giơ lên.
Vân Hoa Tử cầm lên tịnh bình từ trên hương án, hớp một hớp nước phun về phía giấy vàng bị đâm trên bảo kiếm.
Lần này dị tượng xảy ra, trong miệng y lại phun ra hừng hực lửa cháy!
- Tam Muội Chân Hỏa!
Dân chúng nhất tề lớn tiếng kêu lên.
Mọi người y quán thấy vậy càng toát mồ hôi lạnh toàn thân thay cho Tần Lâm, đối phương đã luyện ra Tam Muội Chân Hỏa, Tần Lâm làm sao đấu hơn được?
Giữa lửa cháy bừng bừng, giấy vàng còn chưa cháy hết, tiểu quỷ máu chảy đầm đìa bên trong ngọn lửa càng lộ vẻ dữ tợn, dường như muốn bay ra khỏi giấy, moi tim người, ăn gan người.
Vân Hoa Tử phất áo mà gọi:
- Yêu tà như vậy đã có năm trăm năm tu vi, chỉ dùng Tam Muội Chân Hỏa khó có thể luyện hóa, sư huynh mau mau lấy nước bùa thiên sư ra, chúng ta phối hợp thủy hỏa tương tế!
Không Thanh Tử gật đầu một cái, thật nhanh cầm bình đồng từ trên hương án lên, ngậm nước phun ra về phía huyết quỷ, hơi nước Tam Muội Chân Hỏa cùng Vân Hoa Tử phun ra giao nhau trên không trung.
- Tiêu mất, tiêu mất!
Có kẻ tinh mắt phát hiện màu sắc huyết quỷ trên giấy vàng dần dần mờ đi, tựa hồ giãy dụa không cam lòng thất bại, nhưng bị Tam Muội Chân Hỏa cùng nước bùa thiên sư giáp công, rốt cục hồn phi phách tán.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử mệt mỏi không ít, vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhưng cũng không có đắc ý bao nhiêu, ngược lại hơi lo lắng nhìn Tần Lâm.
Coi như hai người các ngươi có lương tâm… Tần Lâm cười cười, vai vác Thất Tinh Kiếm, tay cầm đèn lưu ly đi lên đài, lạnh giọng nói:
- Tam Muội Chân Hỏa, chút tài mọn mà thôi!
Tuyền Cơ đạo trưởng phát giác ánh mắt Tần Lâm rơi vào tịnh bình bèn nghiêng người che đi, trong đôi mắt híp chợt lóe hàn quang:
- Chớ có lợi hại chỉ bằng miệng lưỡi, hai vị Đại sư Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đạo thuật thông huyền, Uy Linh chân nhân đã tu đắc kim đan Đại Đạo, chỉ riêng Tam Muội Chân Hỏa này làm sao ngươi có thể luyện ra?
Tần Lâm cười ha hả, thình lình lách người đi vòng qua, cầm tịnh bình lên:
- Tam Muội Chân Hỏa có gì là khó? Xem ta!
Tần Lâm cũng ngửa cổ một cái hớp một hớp nước trong bình, quả nhiên không ngoài dự liệu, là rượu mạnh mà không phải là nước trong, hơn nữa ngoài mùi rượu ra còn có mùi gì khác kỳ quái.
Hắn cũng bắt chước Vân Hoa Tử phun ra như vậy, cũng thật kỳ quái, không trung lửa cháy bừng bừng. Tần Lâm đầu đội Tiêu Dao cân, thân mặc áo dài màu nguyệt bạch, lưng buộc dây tơ, chân đi ma hài, lưng đeo Thất Tinh Kiếm, tay cầm đèn lưu ly đồng xanh, miệng phun ra ngọn lửa xanh lam, chỉ xét về phong thái đã thừa sức giẫm bẹp Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử dưới chân.
- Thật là đẹp trai!
Giáp Ất Bính Đinh cùng nhau vỗ tay kêu to, nhất thời kích động không khí toàn trường, tất cả dân chúng đều lên tiếng khen hay, tiếng hoan hô như sấm động, khiến cho uy phong của Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử lập tức giảm xuống.
Tần Lâm phun Tam Muội Chân Hỏa xong vội vàng lấy nước trong súc miệng, sau đó như cười như không nhìn sư huynh đệ Không Thanh Tử, bởi vì hắn đã sớm khám phá chút kỹ xảo nho nhỏ này của bọn họ.
Cái gọi là rửa tay trong chảo dầu sôi bất quá là trước đó đã cho phèn chua vào, có thêm chút nhiệt bèn sinh ra phản ứng hóa học, bọt sôi lên trong chảo, thoạt nhìn giống như dầu sôi bừng bừng, thật ra thì không nóng chút nào cả.
Linh phù lộ chữ, cũng là dùng phèn chua viết chữ trước lên giấy vàng, sau khi nhúng xuống nước, nơi nào không có viết chữ sẽ bị thấm ướt rất nhanh, nơi viết chữ không dễ dàng thấm nước, cho nên mới hiện ra chữ viết.
Yêu tà hiện hình, là trước dùng nước nghệ vẽ hình tiểu quỷ trên giấy, sau đó ngậm nước kiềm phun lên lập tức biến thành đỏ như màu máu, giống như tiểu quỷ.
Giấy vàng bị ướt trong lửa nhất thời không thể cháy ngay là chuyện tầm thường, mà cuối cùng Không Thanh Tử phun lại là nước phèn. Bởi vì nước kiềm, nước nghệ nhuộm thành hình tiểu quỷ màu đỏ máu, vừa gặp phải nước phèn lập tức bạc màu, giống như tiểu quỷ đã bị luyện hóa, hồn phi phách tán.
Về phần phun ra Tam Muội Chân Hỏa, chính là lấy bột phosphor pha vào trong rượu mạnh, chỉ cần phospho gặp nhiệt trên bốn mươi độ sẽ tự cháy, sau đó phun ra từ trong miệng với tốc độ cao ma sát kịch liệt với không khí, nhìn giống như Tam Muội Chân Hỏa. Hơn nữa nhiệt độ cũng không cao, không đến nỗi làm cho bản thân bị phỏng.
Có điều chất phosphor là nhà hóa học Âu Châu tinh luyện ra được vào nửa cuối thế kỷ Mười Bảy, hiện tại là năm đầu Vạn Lịch, làm sao Uy Linh Tiên có được?
Tần Lâm cũng làm chuyện giống như vậy ở y quán, đương nhiên rất rõ ràng, cát, than củi, đá vôi trộn với nước tiểu, dùng nhiệt chưng lên là có thể lấy được phosphor. Hắn đoán trong lúc Uy Linh Tiên dùng nước tiểu luyện thu thạch vô tình luyện ra phosphor, cũng cùng đạo lý với phương sĩ cổ đại muốn luyện đan dược trường sinh bất lão, kết quả vô tình phát hiện ra hỏa dược.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử ngăn cản nhiều lần cũng đã chứng thực phán đoán này của Tần Lâm. Sở dĩ bọn họ không bằng lòng ngậm hỗn hợp này vào miệng, có lẽ là biết được luyện ra từ nước tiểu, trong lòng khó có thể chấp nhận.
Nghĩ đến Uy Linh Tiên là người phát hiện một loại nguyên tố, lại dùng nó giả thần giả quỷ, Tần Lâm lại vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá Tam Muội Chân Hỏa lão chơi như vậy, không xảy ra vấn đề sao? Phosphor...
- Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử...
Tần Lâm đe dọa nhìn hai người bọn họ đang tỏ vẻ do dự:
- Các ngươi chơi Tam Muội Chân Hỏa từ lúc nào? Không cảm thấy ngực đau, có lúc hô hấp có hơi khó chịu hay sao?
Không Thanh Tử sợ hết hồn, Vân Hoa Tử cũng lộ vẻ nghi ngờ:
- Làm sao ngươi biết?
Vốn phosphor có kịch độc, thật may là nó rất khó tan trong nước, mức độ tan trong rượu cồn cũng không lớn lắm, lại là ngậm vào trong miệng lập tức phun ra ngoài, cho nên mới không bị độc phát. Mà số lượng rất ít còn lại trong miệng đã đủ để tạo thành tổn thương với thân thể con người, hai người này ngu đần chơi Tam Muội Chân Hỏa nhiều lần, ắt khó tránh khỏi bị hại.
May là bọn họ biết phosphor luyện được từ nước tiểu, không chịu ngậm nhiều, bằng không hai tên ngốc này ngày ngày phun chơi, e rằng đã sớm độc phát bỏ mình.
Tần Lâm thấp giọng cười nói:
- Phải chăng là sư phụ các ngươi luyện từ nước tiểu ra một thứ óng ánh phát quang, sau đó nghiền nát thành bột pha vào trong rượu, phun ra ngoài chính là Tam Muội Chân Hỏa? Vật này có độc, các ngươi đã trúng độc rồi!
Nghe Tần Lâm nói rõ ràng đâu ra đó, hai tên ngốc Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, không ngừng năn nỉ Tần Lâm cứu mạng.
Tần Lâm liền chỉ điểm hai người bọn họ:
- Sau này không được sử dụng chiêu này bừa bãi nữa, cho dù là muốn sử dụng, sau khi xong chuyện cũng phải mau mau dùng nước súc miệng.
Dân chúng dưới đài quan sát cũng không biết bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy hai vị Đại sư mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, dùng Tam Muội Chân Hỏa hàng yêu phục ma, hiện tại giống như đệ tử ngu dốt trước mặt lão sư, vô cùng kinh hoảng khom người với Tần Lâm liên miên bất tuyệt. Ai nấy vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, Tần Đại sư mới là thế ngoại cao nhân?
- Mất mặt xấu hổ, sư phụ các ngươi nói như thế nào?
Tuyền Cơ đạo trưởng quét mắt qua, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đồng loạt rùng mình.
- Tần công tử, cái này, xin lỗi.
- Chúng ta… không có biện pháp...
Hai tên ngốc lui qua một bên, đều có vẻ ngượng ngùng.
Tuyền Cơ đạo trưởng cười hăng hắc, biết thủ đoạn rửa tay chảo dầu vân vân quá nửa đã bị Tần Lâm đoán được, nhưng trừ Tam Muội Chân Hỏa cũng không thấy hắn lộ ra tài nghệ kinh người gì, bèn cao giọng nói:
- Hai vị Đại sư Không Thanh, Vân Hoa đạo tâm thuần phác, cho nên bị tên gian hoạt này lừa gạt, muốn dụ dỗ bần đạo lại không dễ dàng như vậy! Ta đây tu kim đan Đại Đạo, ngươi có đạo thuật gì hay giỏi mà dám tới cửa giương oai?
- Các ngươi cũng không biết, vì sao mấy ngày trước đây Kinh Vương phủ phải mở trung môn nghênh đón Tần Đại sư. Có một vị nha đầu làm trong Kinh Vương phủ là con gái của một vị hàng xóm của biểu điệt của dâu thứ tư của bà cô Ba ta, nàng nói vị Tần Đại sư này đã sớm luyện một thân Ngũ Lôi Thiên Tâm chính pháp, uy lực vô cùng. Không chỉ có thể cách không đoán vật, vọng khí xem số mệnh, còn có thể linh hồn xuất khiếu mộng chém ác quỷ, ngày xét dương, đêm đoán âm...
Một phần dân chúng coi trọng Tần Lâm, lại có hàng xóm láng giềng tin tưởng hai vị Đại sư Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử, hai bên đánh cuộc với nhau. Lại có một nhóm chuyên đánh cuộc nhân cơ hội bày đánh cuộc, hai bên đặt lớn đặt nhỏ.
Rốt cục Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử là người đàng hoàng, vẫn nhớ tình cũ, trước khi bắt đầu đấu pháp cũng không được tự nhiên đi tới bên người Tần Lâm, thật lòng thật ý khuyên can:
- Tần công tử, bọn ta cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, lần này không nên đấu pháp là hơn... Sư phụ chúng ta truyền xuống đạo pháp lợi hại vô cùng, trước kia là tìm đồ chưa đủ, bây giờ chúng ta đã khác xa ngày trước, nếu như đấu thật ngươi không phải là đối thủ nữa.
Tần Lâm cau mày lại:
- Tìm thứ gì không đủ?
Không Thanh Tử co cổ lại, Vân Hoa Tử nghiến răng một cái, cả hai đều lộ vẻ kinh hoảng bối rối, oán trách lẫn nhau:
- Trời ơi vì sao lại lỡ miệng, không phải là sư phụ không cho chúng ta nói những chuyện này, chỉ nói cho người khác biết đây là tiên thuật sao?
- Tần công tử muốn hỏi, là ngươi nói trước đi.
- Rõ ràng là ngươi nói lỡ miệng.
Hai người cãi nhau một hồi, chợt Không Thanh Tử cười lên:
- Sư phụ không cho chúng ta nói, nói sư phụ sẽ đánh, không nói ắt Tần công tử sẽ không đánh, cho nên tình nguyện đắc tội Tần công tử thôi.
Hai tên dở hơi này nói chuyện điên điên khùng khùng, Tần Lâm đã tính trước trong lòng, không thèm tra hỏi chuyện này từ miệng bọn họ nữa.
Hương án đã bày xong, Tuyền Cơ đạo trưởng vung phất trần lên, miệng kêu lớn:
- Thành tâm kính đạo, chảo dầu rửa tay!
Chỉ thấy bên cạnh hương án có một chảo dầu, bên dưới lửa cháy hừng hực, bên trong dầu sôi ào ào, toát ra hơi nóng khi ngút.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, giữa tiếng kinh hô của mọi người từ từ đi tới, cho tay vào rửa trong chảo dầu sôi.
Trời ơi! Tất cả dân chúng vây xem ngơ ngác nhìn nhau, cho dù là có kẻ đã từng xem cảnh tượng này cũng lấy làm kinh hãi: như vậy còn không nổ da thối thịt hay sao?
Không ngờ rằng sau khi hai người bọn họ lấy tay ra vẫn nguyên vẹn như trước, không có chút vết đỏ nào cả.
- Này, Tần ca huynh có được hay không?
Lục mập có hơi chột dạ, vội vàng hỏi Tần Lâm.
Tần Lâm cười mà không đáp, vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Tuyền Cơ đạo trưởng lại vung phất trần lên, kêu lớn:
- Thái Thượng Lão Tổ, linh phù giáng hạ!
Không Thanh Tử cầm lên một tờ giấy vàng múa may trên không, Vân Hoa Tử cầm bảo kiếm trong tay chỉ lên không, miệng niệm lẩm bẩm, chợt hét lớn một tiếng gõ vang lệnh bài. Không Thanh Tử liền bỏ giấy vàng vào trong chậu đầy nước trong, đến lúc lấy ra cả tờ giấy đều đã ướt đẫm biến thành đen, mà ở giữa lại có một phần vẫn khô ráo, lập tức hiện ra nét bùa quỷ quái quanh co khúc khuỷu.
Giấy vàng rất dễ hút nước nhúng xuống nước không ướt, ngược lại hiện ra chữ viết, đây không phải là linh phù Thái Thượng Lão Quân giáng xuống sao?
Lập tức liền có rất nhiều kẻ hiếu sự lớn tiếng khen hay.
Tuyền Cơ đạo trưởng lộ vẻ đắc ý, nhìn quanh đám đông một vòng dò xét, lại hỏi:
- Có vị thí chủ nào gần đây gặp ác mộng không ngừng, nửa đêm thức giấc, nằm mơ thấy ác quỷ đè lên người hay không, hai vị Đại sư này sẽ bắt quỷ trừ yêu cho!
- Ta, ta!
Một lão đầu thần sắc ngái ngủ, nhìn qua giống như chưa tỉnh ngủ đứng dậy:
- Đạo trưởng, không dối gạt ngài, hơn nửa tháng qua ta ngủ không ngon giấc.
Tuyền Cơ đạo trưởng liền cho tiểu lão đầu một tờ giấy vàng, bảo lão dính vào trước ngực, sau đó quát to một tiếng như sét đánh:
- Khiến thần đuổi quỷ, yêu tà hiện hình!
Vân Hoa Tử dính linh phù lên bảo kiếm, dưới chân không ngừng, đi nhanh vòng quanh lão đầu. Không Thanh Tử bưng bát sứ trên hương án lên, hớp một hớp nước, tay bấm kiếm quyết chỉ vào ngực lão đầu một cái, sau đó phun nước trong miệng ra thật mạnh.
Lại thấy trên giấy vàng trước ngực tiểu lão đầu lập tức hiện ra hình dáng tiểu quỷ đỏ sẫm, tiểu quỷ kia giương nanh múa vuốt thoạt nhìn hết sức phách lối, màu sắc tươi như máu, như là máu người ngưng kết mà thành, tuy là ban ngày ban mặt, đột nhiên hiện hình như vậy cũng cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Dân chúng đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, mọi người từng nghe nói qua ma quỷ, nhưng ai có thể nhìn thấy giữa ban ngày, hai vị Đại sư quả nhiên không phải là tầm thường.
Lão đầu kia vẫn không biết xảy ra chuyện gì, cười ngây ngô nhìn dân chúng bên ngoài, cho đến khi tất cả mọi người nhắc nhở lão nhìn trước ngực, lão mới phát hiện huyết quỷ trên giấy vàng.
Chỉ nghe một tiếng kêu trời, tiểu lão đầu lập tức ngồi phịch xuống đất, run run cầu xin:
- Thì ra, thì ra lại có loại ác quỷ này gây hại, đạo trưởng, Đại sư, cầu xin các vị cứu tiểu lão nhi một mạng!
Tuyền Cơ đạo trưởng rất có phong phạm cao nhân, mỉm cười đỡ lão đầu lên, giơ giấy vàng hiện quỷ trong tay, sau đó múa may phất trần, miệng kêu to:
- Tam Muội Chân Hỏa, luyện yêu phục ma!
Lần này Không Thanh Tử cùng Vân Hoa Tử không có sảng khoái như vậy nữa, hai người đùn đẩy nhau:
- Sư huynh làm đi!
- Sư đệ, mời, mời!
Người bên cạnh không biết hai vị Đại sư này thế nào, Tần Lâm cũng hơi kinh ngạc, tâm niệm xoay chuyển liền đoán được nguyên nhân, nhất thời lại vừa bực mình vừa buồn cười.
Mặc dù ngoài mặt Tuyền Cơ Tử hết sức tôn kính hai vị Đại sư, thực tế lại hoàn toàn ngược lại, lão xoay người hung hăng trợn mắt, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không dám đùn đẩy nhau nữa.
Không Thanh Tử vẫn dùng bảo kiếm múa giữa không trung, dường như hao hết sức lực đấu với vật yêu tà vô hình, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vèo một kiếm đâm lấy giấy vàng của lão đầu giơ lên.
Vân Hoa Tử cầm lên tịnh bình từ trên hương án, hớp một hớp nước phun về phía giấy vàng bị đâm trên bảo kiếm.
Lần này dị tượng xảy ra, trong miệng y lại phun ra hừng hực lửa cháy!
- Tam Muội Chân Hỏa!
Dân chúng nhất tề lớn tiếng kêu lên.
Mọi người y quán thấy vậy càng toát mồ hôi lạnh toàn thân thay cho Tần Lâm, đối phương đã luyện ra Tam Muội Chân Hỏa, Tần Lâm làm sao đấu hơn được?
Giữa lửa cháy bừng bừng, giấy vàng còn chưa cháy hết, tiểu quỷ máu chảy đầm đìa bên trong ngọn lửa càng lộ vẻ dữ tợn, dường như muốn bay ra khỏi giấy, moi tim người, ăn gan người.
Vân Hoa Tử phất áo mà gọi:
- Yêu tà như vậy đã có năm trăm năm tu vi, chỉ dùng Tam Muội Chân Hỏa khó có thể luyện hóa, sư huynh mau mau lấy nước bùa thiên sư ra, chúng ta phối hợp thủy hỏa tương tế!
Không Thanh Tử gật đầu một cái, thật nhanh cầm bình đồng từ trên hương án lên, ngậm nước phun ra về phía huyết quỷ, hơi nước Tam Muội Chân Hỏa cùng Vân Hoa Tử phun ra giao nhau trên không trung.
- Tiêu mất, tiêu mất!
Có kẻ tinh mắt phát hiện màu sắc huyết quỷ trên giấy vàng dần dần mờ đi, tựa hồ giãy dụa không cam lòng thất bại, nhưng bị Tam Muội Chân Hỏa cùng nước bùa thiên sư giáp công, rốt cục hồn phi phách tán.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử mệt mỏi không ít, vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhưng cũng không có đắc ý bao nhiêu, ngược lại hơi lo lắng nhìn Tần Lâm.
Coi như hai người các ngươi có lương tâm… Tần Lâm cười cười, vai vác Thất Tinh Kiếm, tay cầm đèn lưu ly đi lên đài, lạnh giọng nói:
- Tam Muội Chân Hỏa, chút tài mọn mà thôi!
Tuyền Cơ đạo trưởng phát giác ánh mắt Tần Lâm rơi vào tịnh bình bèn nghiêng người che đi, trong đôi mắt híp chợt lóe hàn quang:
- Chớ có lợi hại chỉ bằng miệng lưỡi, hai vị Đại sư Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đạo thuật thông huyền, Uy Linh chân nhân đã tu đắc kim đan Đại Đạo, chỉ riêng Tam Muội Chân Hỏa này làm sao ngươi có thể luyện ra?
Tần Lâm cười ha hả, thình lình lách người đi vòng qua, cầm tịnh bình lên:
- Tam Muội Chân Hỏa có gì là khó? Xem ta!
Tần Lâm cũng ngửa cổ một cái hớp một hớp nước trong bình, quả nhiên không ngoài dự liệu, là rượu mạnh mà không phải là nước trong, hơn nữa ngoài mùi rượu ra còn có mùi gì khác kỳ quái.
Hắn cũng bắt chước Vân Hoa Tử phun ra như vậy, cũng thật kỳ quái, không trung lửa cháy bừng bừng. Tần Lâm đầu đội Tiêu Dao cân, thân mặc áo dài màu nguyệt bạch, lưng buộc dây tơ, chân đi ma hài, lưng đeo Thất Tinh Kiếm, tay cầm đèn lưu ly đồng xanh, miệng phun ra ngọn lửa xanh lam, chỉ xét về phong thái đã thừa sức giẫm bẹp Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử dưới chân.
- Thật là đẹp trai!
Giáp Ất Bính Đinh cùng nhau vỗ tay kêu to, nhất thời kích động không khí toàn trường, tất cả dân chúng đều lên tiếng khen hay, tiếng hoan hô như sấm động, khiến cho uy phong của Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử lập tức giảm xuống.
Tần Lâm phun Tam Muội Chân Hỏa xong vội vàng lấy nước trong súc miệng, sau đó như cười như không nhìn sư huynh đệ Không Thanh Tử, bởi vì hắn đã sớm khám phá chút kỹ xảo nho nhỏ này của bọn họ.
Cái gọi là rửa tay trong chảo dầu sôi bất quá là trước đó đã cho phèn chua vào, có thêm chút nhiệt bèn sinh ra phản ứng hóa học, bọt sôi lên trong chảo, thoạt nhìn giống như dầu sôi bừng bừng, thật ra thì không nóng chút nào cả.
Linh phù lộ chữ, cũng là dùng phèn chua viết chữ trước lên giấy vàng, sau khi nhúng xuống nước, nơi nào không có viết chữ sẽ bị thấm ướt rất nhanh, nơi viết chữ không dễ dàng thấm nước, cho nên mới hiện ra chữ viết.
Yêu tà hiện hình, là trước dùng nước nghệ vẽ hình tiểu quỷ trên giấy, sau đó ngậm nước kiềm phun lên lập tức biến thành đỏ như màu máu, giống như tiểu quỷ.
Giấy vàng bị ướt trong lửa nhất thời không thể cháy ngay là chuyện tầm thường, mà cuối cùng Không Thanh Tử phun lại là nước phèn. Bởi vì nước kiềm, nước nghệ nhuộm thành hình tiểu quỷ màu đỏ máu, vừa gặp phải nước phèn lập tức bạc màu, giống như tiểu quỷ đã bị luyện hóa, hồn phi phách tán.
Về phần phun ra Tam Muội Chân Hỏa, chính là lấy bột phosphor pha vào trong rượu mạnh, chỉ cần phospho gặp nhiệt trên bốn mươi độ sẽ tự cháy, sau đó phun ra từ trong miệng với tốc độ cao ma sát kịch liệt với không khí, nhìn giống như Tam Muội Chân Hỏa. Hơn nữa nhiệt độ cũng không cao, không đến nỗi làm cho bản thân bị phỏng.
Có điều chất phosphor là nhà hóa học Âu Châu tinh luyện ra được vào nửa cuối thế kỷ Mười Bảy, hiện tại là năm đầu Vạn Lịch, làm sao Uy Linh Tiên có được?
Tần Lâm cũng làm chuyện giống như vậy ở y quán, đương nhiên rất rõ ràng, cát, than củi, đá vôi trộn với nước tiểu, dùng nhiệt chưng lên là có thể lấy được phosphor. Hắn đoán trong lúc Uy Linh Tiên dùng nước tiểu luyện thu thạch vô tình luyện ra phosphor, cũng cùng đạo lý với phương sĩ cổ đại muốn luyện đan dược trường sinh bất lão, kết quả vô tình phát hiện ra hỏa dược.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử ngăn cản nhiều lần cũng đã chứng thực phán đoán này của Tần Lâm. Sở dĩ bọn họ không bằng lòng ngậm hỗn hợp này vào miệng, có lẽ là biết được luyện ra từ nước tiểu, trong lòng khó có thể chấp nhận.
Nghĩ đến Uy Linh Tiên là người phát hiện một loại nguyên tố, lại dùng nó giả thần giả quỷ, Tần Lâm lại vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá Tam Muội Chân Hỏa lão chơi như vậy, không xảy ra vấn đề sao? Phosphor...
- Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử...
Tần Lâm đe dọa nhìn hai người bọn họ đang tỏ vẻ do dự:
- Các ngươi chơi Tam Muội Chân Hỏa từ lúc nào? Không cảm thấy ngực đau, có lúc hô hấp có hơi khó chịu hay sao?
Không Thanh Tử sợ hết hồn, Vân Hoa Tử cũng lộ vẻ nghi ngờ:
- Làm sao ngươi biết?
Vốn phosphor có kịch độc, thật may là nó rất khó tan trong nước, mức độ tan trong rượu cồn cũng không lớn lắm, lại là ngậm vào trong miệng lập tức phun ra ngoài, cho nên mới không bị độc phát. Mà số lượng rất ít còn lại trong miệng đã đủ để tạo thành tổn thương với thân thể con người, hai người này ngu đần chơi Tam Muội Chân Hỏa nhiều lần, ắt khó tránh khỏi bị hại.
May là bọn họ biết phosphor luyện được từ nước tiểu, không chịu ngậm nhiều, bằng không hai tên ngốc này ngày ngày phun chơi, e rằng đã sớm độc phát bỏ mình.
Tần Lâm thấp giọng cười nói:
- Phải chăng là sư phụ các ngươi luyện từ nước tiểu ra một thứ óng ánh phát quang, sau đó nghiền nát thành bột pha vào trong rượu, phun ra ngoài chính là Tam Muội Chân Hỏa? Vật này có độc, các ngươi đã trúng độc rồi!
Nghe Tần Lâm nói rõ ràng đâu ra đó, hai tên ngốc Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, không ngừng năn nỉ Tần Lâm cứu mạng.
Tần Lâm liền chỉ điểm hai người bọn họ:
- Sau này không được sử dụng chiêu này bừa bãi nữa, cho dù là muốn sử dụng, sau khi xong chuyện cũng phải mau mau dùng nước súc miệng.
Dân chúng dưới đài quan sát cũng không biết bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy hai vị Đại sư mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, dùng Tam Muội Chân Hỏa hàng yêu phục ma, hiện tại giống như đệ tử ngu dốt trước mặt lão sư, vô cùng kinh hoảng khom người với Tần Lâm liên miên bất tuyệt. Ai nấy vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, Tần Đại sư mới là thế ngoại cao nhân?
- Mất mặt xấu hổ, sư phụ các ngươi nói như thế nào?
Tuyền Cơ đạo trưởng quét mắt qua, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đồng loạt rùng mình.
- Tần công tử, cái này, xin lỗi.
- Chúng ta… không có biện pháp...
Hai tên ngốc lui qua một bên, đều có vẻ ngượng ngùng.
Tuyền Cơ đạo trưởng cười hăng hắc, biết thủ đoạn rửa tay chảo dầu vân vân quá nửa đã bị Tần Lâm đoán được, nhưng trừ Tam Muội Chân Hỏa cũng không thấy hắn lộ ra tài nghệ kinh người gì, bèn cao giọng nói:
- Hai vị Đại sư Không Thanh, Vân Hoa đạo tâm thuần phác, cho nên bị tên gian hoạt này lừa gạt, muốn dụ dỗ bần đạo lại không dễ dàng như vậy! Ta đây tu kim đan Đại Đạo, ngươi có đạo thuật gì hay giỏi mà dám tới cửa giương oai?
/1145
|