Lưu Mật Nhi ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, kiên quyết không đi thêm bước nào nữa, "Ta không đi!" Liên tục ba ngày, Lưu Mật Nhi bị Phượng Cảnh Duệ ép buộc ra ngoài du sơn ngoạn thủy theo hắn. Nàng vô cùng may mắn rằng mình không phải là những nữ nhân bó chân kia, nếu không thật sẽ không theo kịp tốc độ của Phượng Cảnh Duệ.
Chuyện này chưa tính là gì. Bị Phượng Cảnh Duệ có tâm tình rất tốt kéo ra khỏi cái chăn ấm áp để vận động sáng sớm...
Phượng Cảnh Duệ bước lên trước, "Biểu muội mệt à? Có thể nhờ biểu ca giúp một tay."
Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Không cần!"
"Cần gì phải đẩy biểu ca xa ngoài ngàn dặm như vậy! Biểu ca rất hiền lành nha!" Phượng Cảnh Duệ cười nói.
Lưu Mật Nhi run lên, cúi đầu tìm gì đó trên mặt đất.
Phượng Cảnh Duệ không hiểu, "Biểu muội tìm cái gì vậy?"
"Thứ gì đó có thể quét được!" Lưu Mật Nhi tiếp tục tìm.
"Tìm thứ đó làm gì?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ.
"Quét da gà rơi!" Lưu Mật Nhi tức giận nói.
Phượng Cảnh Duệ hơi giật mình, bỗng cười ha ha, bàn tay to vươn ra, ôm lấy Lưu Mật Nhi đang ngồi trên tảng đá, "Mật Nhi, nàng thật đáng yêu!"
Lưu Mật Nhi lạnh mặt nhìn bàn tay trên eo, "Biểu ca, xin mời buông tay ra, như thế này không hợp lễ giáo!"
Tiếng cười của Phượng Cảnh Duệ càng lớn.
"Ta nói ai mà lại cười như kẻ ngốc, hóa ra là Phượng Cảnh Duệ!" Một giọng nói mang theo ý cười nồng đậm truyền tới. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới ngừng cười.
Lưu Mật Nhi nhìn qua vai Phượng Cảnh Duệ, đập vào mắt là một nam tử mặc áo màu tím, sắc mặt tái nhợt đang đi chầm chậm tới, lúc này đang ngồi lên tảng đá Lưu Mật Nhi ngồi lúc trước, liếc nhìn hai người.
Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi xoay người lại, đi tới trước mặt nam tử mặc đồ tím, chân dài đạp qua. Nam tử vội vàng lắc mình, vẻ mặt nịnh nọt, "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ?"
Phượng Cảnh Duệ quét mắt nhìn hắn một cái, "Đây là chỗ của biểu muội ta!"
Nam tử mặc đồ tìm sờ sờ cái mũi, "Huynh biết thương hương tiếc ngọc thế lúc nào vậy!"
"Bây giờ huynh có muốn ta thương tiếc huynh một chút không?" Phượng Cảnh Duệ bỗng nở nụ cười thần bí, âm trầm bước lên trước.
Mặt nam tử mặc đồ tím ngẩn ra, bất giác sờ mông, sau đó không tự chủ được mà lùi lại sau từng bước một, "Đừng!"
Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười hài lòng, chuyển mắt nhìn Lưu Mật Nhi, chỉ vào nam tử mặc đồ tím, nói, "Nam nhân bất nam bất nữ kia tên là Bắc Đường Sanh. Là con trai độc nhất bất hiếu của gia độc Bắc Đường trong tứ đại gia tộc..."
"Tại sao lại là đứa con bất hiếu? Ta bất hiếu chỗ nào?" Nghe hắn giới thiệu, nam tử không vui gầm nhẹ.
Lưu Mật Nhi cũng gật đầu một cái. Nói thật ra nàng cũng muốn biết.
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu cười, liếc nhìn nàng, "Muốn biết?"
Lưu Mật Nhi gật đầu không chút giấu giếm.
Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Vậy ra sẽ nói cho nàng biết!"
"Không cho nói!" Bắc Đường Sanh bỗng kêu to, đánh qua. Phượng Cảnh Duệ lắc mình một cái tránh công kích của hắn. Hai người khoa chân múa tay ngay trước mặt Lưu Mật Nhi.
Có thể nhìn ra hai người này là bằng hữu, có điều, Bắc Đường Sanh này hơi kỳ lạ.
"Không kỳ lạ!" Bỗng một người hiện ra sau lưng khiến Lưu Mật Nhi kinh hãi kêu lên.
Quay lại thì chống lại một đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt u ám kinh khủng. Nói kinh khủng là bởi vì trên mặt người này có một vết sẹo rất rõ, chạy dọc theo mặt hắn, thoạt nhìn có vài phần kinh khủng.
Lưu Mật Nhi hơi an tâm, hỏi ngược lại, "Sao lại không kỳ lạ? Sao huynh ấy không cho Phượng Cảnh Duệ nói?"
Nghe lời nàng, Phượng Cảnh Duệ đang khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh kêu to, "Gọi biểu ca!"
Lưu Mật Nhi im lặng nhìn hắn, cuối cùng chuyển sang nam tử lạnh lùng.
Ánh mắt nam tử thoáng qua chút ngạc nhiên, cười lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt khiến vết sẹo càng thêm kinh khủng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi không sợ ta?"
"Sợ!" Lưu Mật Nhi thành thật nói, "Sợ, ngươi sẽ bỏ qua cho ta à?"
Nam tử lạnh lùng hơi giật mình, chợt nhếch môi lên, "Bắc Đường không để Duệ nói là bởi vì hắn không thể nối tiếp hương khói cho gia tộc Bắc Đường!"
Lưu Mật Nhi kinh hãi, "Chẳng lẽ huynh ấy bất lực?"
Lời này vừa nói ra bỗng có tiếng rống to truyền tới, Bắc Đường Sanh kêu lên, "Ta muốn làm thịt nữ nhân này!"
Lưu Mật Nhi không kịp kêu lên thì đã bị Phượng Cảnh Duệ ôm eo kéo qua một bên. Hắn cười lớn nhìn Mật Nhi, "Biểu muội, muội thật lợi hại!"
"Mẹ kiếp, Phượng Cảnh Duệ, huynh mới bất lực!"
Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã nói, "Đây là chuyện biểu muội của ta quan tâm, không liên quan gì tới huynh!"
Bắc Đường Sanh giận, "Ta muốn làm thịt huynh!"
Phượng Cảnh Duệ đặt Lưu Mật Nhi xuống, tiếp tục khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh.
Lưu Mật Nhi nhìn hai người, không nhịn được mà nói, "Rốt cuộc sao huynh ấy lại không cho nói?"
"Bởi vì nam nhân của hắn không trưởng thành được!" Nam tử lạnh lùng bỗng nói tiếp.
Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi cứng ngắc!
Bắc Đường Sanh kêu to: "Lãnh Ngạo Vũ, ta muốn làm thịt huynh!"
Không bao lâu, hai người đánh nhau biến thành ba người.
Chuyện này chưa tính là gì. Bị Phượng Cảnh Duệ có tâm tình rất tốt kéo ra khỏi cái chăn ấm áp để vận động sáng sớm...
Phượng Cảnh Duệ bước lên trước, "Biểu muội mệt à? Có thể nhờ biểu ca giúp một tay."
Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Không cần!"
"Cần gì phải đẩy biểu ca xa ngoài ngàn dặm như vậy! Biểu ca rất hiền lành nha!" Phượng Cảnh Duệ cười nói.
Lưu Mật Nhi run lên, cúi đầu tìm gì đó trên mặt đất.
Phượng Cảnh Duệ không hiểu, "Biểu muội tìm cái gì vậy?"
"Thứ gì đó có thể quét được!" Lưu Mật Nhi tiếp tục tìm.
"Tìm thứ đó làm gì?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ.
"Quét da gà rơi!" Lưu Mật Nhi tức giận nói.
Phượng Cảnh Duệ hơi giật mình, bỗng cười ha ha, bàn tay to vươn ra, ôm lấy Lưu Mật Nhi đang ngồi trên tảng đá, "Mật Nhi, nàng thật đáng yêu!"
Lưu Mật Nhi lạnh mặt nhìn bàn tay trên eo, "Biểu ca, xin mời buông tay ra, như thế này không hợp lễ giáo!"
Tiếng cười của Phượng Cảnh Duệ càng lớn.
"Ta nói ai mà lại cười như kẻ ngốc, hóa ra là Phượng Cảnh Duệ!" Một giọng nói mang theo ý cười nồng đậm truyền tới. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới ngừng cười.
Lưu Mật Nhi nhìn qua vai Phượng Cảnh Duệ, đập vào mắt là một nam tử mặc áo màu tím, sắc mặt tái nhợt đang đi chầm chậm tới, lúc này đang ngồi lên tảng đá Lưu Mật Nhi ngồi lúc trước, liếc nhìn hai người.
Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi xoay người lại, đi tới trước mặt nam tử mặc đồ tím, chân dài đạp qua. Nam tử vội vàng lắc mình, vẻ mặt nịnh nọt, "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ?"
Phượng Cảnh Duệ quét mắt nhìn hắn một cái, "Đây là chỗ của biểu muội ta!"
Nam tử mặc đồ tìm sờ sờ cái mũi, "Huynh biết thương hương tiếc ngọc thế lúc nào vậy!"
"Bây giờ huynh có muốn ta thương tiếc huynh một chút không?" Phượng Cảnh Duệ bỗng nở nụ cười thần bí, âm trầm bước lên trước.
Mặt nam tử mặc đồ tím ngẩn ra, bất giác sờ mông, sau đó không tự chủ được mà lùi lại sau từng bước một, "Đừng!"
Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười hài lòng, chuyển mắt nhìn Lưu Mật Nhi, chỉ vào nam tử mặc đồ tím, nói, "Nam nhân bất nam bất nữ kia tên là Bắc Đường Sanh. Là con trai độc nhất bất hiếu của gia độc Bắc Đường trong tứ đại gia tộc..."
"Tại sao lại là đứa con bất hiếu? Ta bất hiếu chỗ nào?" Nghe hắn giới thiệu, nam tử không vui gầm nhẹ.
Lưu Mật Nhi cũng gật đầu một cái. Nói thật ra nàng cũng muốn biết.
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu cười, liếc nhìn nàng, "Muốn biết?"
Lưu Mật Nhi gật đầu không chút giấu giếm.
Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Vậy ra sẽ nói cho nàng biết!"
"Không cho nói!" Bắc Đường Sanh bỗng kêu to, đánh qua. Phượng Cảnh Duệ lắc mình một cái tránh công kích của hắn. Hai người khoa chân múa tay ngay trước mặt Lưu Mật Nhi.
Có thể nhìn ra hai người này là bằng hữu, có điều, Bắc Đường Sanh này hơi kỳ lạ.
"Không kỳ lạ!" Bỗng một người hiện ra sau lưng khiến Lưu Mật Nhi kinh hãi kêu lên.
Quay lại thì chống lại một đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt u ám kinh khủng. Nói kinh khủng là bởi vì trên mặt người này có một vết sẹo rất rõ, chạy dọc theo mặt hắn, thoạt nhìn có vài phần kinh khủng.
Lưu Mật Nhi hơi an tâm, hỏi ngược lại, "Sao lại không kỳ lạ? Sao huynh ấy không cho Phượng Cảnh Duệ nói?"
Nghe lời nàng, Phượng Cảnh Duệ đang khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh kêu to, "Gọi biểu ca!"
Lưu Mật Nhi im lặng nhìn hắn, cuối cùng chuyển sang nam tử lạnh lùng.
Ánh mắt nam tử thoáng qua chút ngạc nhiên, cười lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt khiến vết sẹo càng thêm kinh khủng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi không sợ ta?"
"Sợ!" Lưu Mật Nhi thành thật nói, "Sợ, ngươi sẽ bỏ qua cho ta à?"
Nam tử lạnh lùng hơi giật mình, chợt nhếch môi lên, "Bắc Đường không để Duệ nói là bởi vì hắn không thể nối tiếp hương khói cho gia tộc Bắc Đường!"
Lưu Mật Nhi kinh hãi, "Chẳng lẽ huynh ấy bất lực?"
Lời này vừa nói ra bỗng có tiếng rống to truyền tới, Bắc Đường Sanh kêu lên, "Ta muốn làm thịt nữ nhân này!"
Lưu Mật Nhi không kịp kêu lên thì đã bị Phượng Cảnh Duệ ôm eo kéo qua một bên. Hắn cười lớn nhìn Mật Nhi, "Biểu muội, muội thật lợi hại!"
"Mẹ kiếp, Phượng Cảnh Duệ, huynh mới bất lực!"
Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã nói, "Đây là chuyện biểu muội của ta quan tâm, không liên quan gì tới huynh!"
Bắc Đường Sanh giận, "Ta muốn làm thịt huynh!"
Phượng Cảnh Duệ đặt Lưu Mật Nhi xuống, tiếp tục khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh.
Lưu Mật Nhi nhìn hai người, không nhịn được mà nói, "Rốt cuộc sao huynh ấy lại không cho nói?"
"Bởi vì nam nhân của hắn không trưởng thành được!" Nam tử lạnh lùng bỗng nói tiếp.
Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi cứng ngắc!
Bắc Đường Sanh kêu to: "Lãnh Ngạo Vũ, ta muốn làm thịt huynh!"
Không bao lâu, hai người đánh nhau biến thành ba người.
/115
|