Phượng Cảnh Duệ bất giác lui người lại, đưa tay quơ quơ trước mắt Lưu Mật Nhi đang ngẩn người.
"Mật Nhi, muội làm sao vậy?"
Lưu Mật Nhi lẩm bẩm một tiếng.
Phượng Cảnh Duệ không nghe được "Muội nói cái gì?"
Lưu Mật Nhi lại tiếp tục lẩm bẩm "Thì ra là hắn là tiểu thụ! Không khác bất lực là mấy!" Đều là bị đè.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì cười ha ha! Làm cho Bắc Đường Sanh tức giơ chân.
Làm nóng người xong, ba nam nhân cộng thêm Lưu Mật Nhi là bốn người, nằm thẳng xuống đất.
Phượng Cảnh Duệ bỗng xoay mặt nhìn Lưu Mật Nhi "Muội không phải muốn biết, muốn tìm Đường sát thủ giết người thì tìm ai sao?"
Lưu Mật Nhi gật đầu, chỉ vào Lãnh Ngạo Vũ "Hắn?"
Bắc Đường Sanh cười cắt ngang lời nàng nói, bình tĩnh nắm ngón tay của nàng xoay về hướng khác.
Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ "Huynh? !"
Phượng Cảnh Duệ cười cười gật đầu "Không sai, chính là huynh!"
"Huynh và Đường sát thủ rốt cuộc có quan hệ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.
"Cái này. . . . . . Hơi phức tạp!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.
Phức tạp sao? Rõ ràng là bản thân không muốn nói mà thôi.
"Không đúng, vậy nhiệm vụ giết huynh kia, chắc không phải là chính huynh nhận hả? !" Lưu Mật Nhi làm bộ dạng ‘ngươi là một kẻ ngốc’ nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ vỗ ót nàng một cái "Huynh không ngốc!"
"Vậy là ai?"
Phượng Cảnh Duệ cười cười "Muội nói cho huynh biết tiểu thụ là gì?" Mặc dù có thể đại khái đoán ra là gì nhưng những từ ngữ này hắn chưa từng nghe qua.
Lưu Mật Nhi cũng không giữ bí mật, chỉ vào Bắc Đường Sanh "Hắn không phải là bị đè sao? Hắn chính là tiểu thụ, người đè chính là tiểu công!" Nàng giải thích.
Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới gật đầu tỏ ý đã hiểu "Thì ra là ý này!"
Bắc Đường Sanh nhíu chặt lông mày lại "Hai người các ngươi xem ta là người chết sao?"
"Không có!" Phượng Cảnh Duệ cười "Chỉ không xem ngươi là người sống thôi!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Nghe bọn hắn náo đủ rồi, Lãnh Ngạo Vũ mới lạnh lùng mở miệng "Ngươi không phải muốn tìm Khuất Thiên Hàn sao?"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta chỉ muốn biết người nào bán hành tung của ta cho Đường sát thủ thôi!" Hắn nhìn lướt qua hai người.
Bắc Đường Sanh vuốt vuốt chóp mũi "Chẳng lẽ có tiền không kiếm?" Nói xong thì Lưu Mật Nhi gật đầu, nói không sai, có tiền đương nhiên là phải kiếm!
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu "Mật Nhi, người mà họ muốn giết chính là ta, biểu ca của muội!"
"Cho nên, muội hỏi muốn liên lạc với ai để giết người!"
Phượng Cảnh Duệ có chút mong đợi "Sau đó thì sao?"
Lưu Mật Nhi nhẹ giọng nói "Lúc muội phát hiện người đó là huynh thì muội đã quên!"
Phượng Cảnh Duệ: ". . . . . ."
Hắn biết bộ dáng này khiến hai người đàn ông ở một bên cười to.
"Xem ra, tối nay biểu muội lại muốn cực khổ!" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười.
Lưu Mật Nhi cắn răng ". . . . . . Làm gì có nhỉ? Biểu ca mới khổ cực!" Tối nay nàng muốn ngủ cùng Vô Ngân!
Nghe đối thoại của hai người, Bắc Đường Sanh nhướng mày "Các ngươi đã. . . . . ."
Phượng Cảnh Duệ cắt ngang lời hắn "Người bị nam nhân đè thì không thể thể nghiệm được tâm tình của ta đâu!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Lưu Mật Nhi cười khẽ rồi từ từ đứng dậy, để lại chỗ cho các nam nhân có cơ hội nói chuyện, nàng quan sát bốn phía.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rồi quay đầu nói chuyện cùng hai người đàn ông này.
Ngay lúc này trước mặt Lưu Mật Nhi bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức, cái gì cũng không biết.
Yên lặng nhìn bọn họ mang Mật Nhi mang đi, Bắc Đường Sanh cảm thấy hơi lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ đang âm trầm "Tại sao không ra tay?"
Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nói "Ta muốn nhìn xem bọn họ như thế nào?"
"Ngươi không lo lắng?" Bắc Đường Sanh nhìn hắn.
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lên một nụ cười đầy sát khí "Ta muốn đi tìm biểu muội ta! Vút!" Tiếng nói còn nhưng thân người đã ở nơi xa!
Bắc Đường Sanh thấy thế khẽ lắc đầu cười, đảo mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Lãnh Ngạo Vũ, hắn vỗ vỗ đầu vai hắn ta, khẽ khích lệ.
Lãnh Ngạo Vũ quét mắt nhìn hắn rồi xoay người rời đi!
Bắc Đường Sanh nhìn lòng bàn tay trống rỗng thì bật cười.
"Mật Nhi, muội làm sao vậy?"
Lưu Mật Nhi lẩm bẩm một tiếng.
Phượng Cảnh Duệ không nghe được "Muội nói cái gì?"
Lưu Mật Nhi lại tiếp tục lẩm bẩm "Thì ra là hắn là tiểu thụ! Không khác bất lực là mấy!" Đều là bị đè.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì cười ha ha! Làm cho Bắc Đường Sanh tức giơ chân.
Làm nóng người xong, ba nam nhân cộng thêm Lưu Mật Nhi là bốn người, nằm thẳng xuống đất.
Phượng Cảnh Duệ bỗng xoay mặt nhìn Lưu Mật Nhi "Muội không phải muốn biết, muốn tìm Đường sát thủ giết người thì tìm ai sao?"
Lưu Mật Nhi gật đầu, chỉ vào Lãnh Ngạo Vũ "Hắn?"
Bắc Đường Sanh cười cắt ngang lời nàng nói, bình tĩnh nắm ngón tay của nàng xoay về hướng khác.
Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ "Huynh? !"
Phượng Cảnh Duệ cười cười gật đầu "Không sai, chính là huynh!"
"Huynh và Đường sát thủ rốt cuộc có quan hệ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.
"Cái này. . . . . . Hơi phức tạp!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.
Phức tạp sao? Rõ ràng là bản thân không muốn nói mà thôi.
"Không đúng, vậy nhiệm vụ giết huynh kia, chắc không phải là chính huynh nhận hả? !" Lưu Mật Nhi làm bộ dạng ‘ngươi là một kẻ ngốc’ nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ vỗ ót nàng một cái "Huynh không ngốc!"
"Vậy là ai?"
Phượng Cảnh Duệ cười cười "Muội nói cho huynh biết tiểu thụ là gì?" Mặc dù có thể đại khái đoán ra là gì nhưng những từ ngữ này hắn chưa từng nghe qua.
Lưu Mật Nhi cũng không giữ bí mật, chỉ vào Bắc Đường Sanh "Hắn không phải là bị đè sao? Hắn chính là tiểu thụ, người đè chính là tiểu công!" Nàng giải thích.
Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới gật đầu tỏ ý đã hiểu "Thì ra là ý này!"
Bắc Đường Sanh nhíu chặt lông mày lại "Hai người các ngươi xem ta là người chết sao?"
"Không có!" Phượng Cảnh Duệ cười "Chỉ không xem ngươi là người sống thôi!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Nghe bọn hắn náo đủ rồi, Lãnh Ngạo Vũ mới lạnh lùng mở miệng "Ngươi không phải muốn tìm Khuất Thiên Hàn sao?"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta chỉ muốn biết người nào bán hành tung của ta cho Đường sát thủ thôi!" Hắn nhìn lướt qua hai người.
Bắc Đường Sanh vuốt vuốt chóp mũi "Chẳng lẽ có tiền không kiếm?" Nói xong thì Lưu Mật Nhi gật đầu, nói không sai, có tiền đương nhiên là phải kiếm!
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu "Mật Nhi, người mà họ muốn giết chính là ta, biểu ca của muội!"
"Cho nên, muội hỏi muốn liên lạc với ai để giết người!"
Phượng Cảnh Duệ có chút mong đợi "Sau đó thì sao?"
Lưu Mật Nhi nhẹ giọng nói "Lúc muội phát hiện người đó là huynh thì muội đã quên!"
Phượng Cảnh Duệ: ". . . . . ."
Hắn biết bộ dáng này khiến hai người đàn ông ở một bên cười to.
"Xem ra, tối nay biểu muội lại muốn cực khổ!" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười.
Lưu Mật Nhi cắn răng ". . . . . . Làm gì có nhỉ? Biểu ca mới khổ cực!" Tối nay nàng muốn ngủ cùng Vô Ngân!
Nghe đối thoại của hai người, Bắc Đường Sanh nhướng mày "Các ngươi đã. . . . . ."
Phượng Cảnh Duệ cắt ngang lời hắn "Người bị nam nhân đè thì không thể thể nghiệm được tâm tình của ta đâu!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Lưu Mật Nhi cười khẽ rồi từ từ đứng dậy, để lại chỗ cho các nam nhân có cơ hội nói chuyện, nàng quan sát bốn phía.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rồi quay đầu nói chuyện cùng hai người đàn ông này.
Ngay lúc này trước mặt Lưu Mật Nhi bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức, cái gì cũng không biết.
Yên lặng nhìn bọn họ mang Mật Nhi mang đi, Bắc Đường Sanh cảm thấy hơi lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ đang âm trầm "Tại sao không ra tay?"
Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nói "Ta muốn nhìn xem bọn họ như thế nào?"
"Ngươi không lo lắng?" Bắc Đường Sanh nhìn hắn.
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lên một nụ cười đầy sát khí "Ta muốn đi tìm biểu muội ta! Vút!" Tiếng nói còn nhưng thân người đã ở nơi xa!
Bắc Đường Sanh thấy thế khẽ lắc đầu cười, đảo mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Lãnh Ngạo Vũ, hắn vỗ vỗ đầu vai hắn ta, khẽ khích lệ.
Lãnh Ngạo Vũ quét mắt nhìn hắn rồi xoay người rời đi!
Bắc Đường Sanh nhìn lòng bàn tay trống rỗng thì bật cười.
/115
|