Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 42 - Chương 41

/46


[Mỗi ngày ở cùng người mình yêu, nói chuyện điện thoại, du lịch, nói về một hứa hẹn một giấc mơ, nằm trên đùi anh nghe anh kể về những chuyện tuổi thơ, hàng năm cùng anh đón sinh nhật, đón Valentine, đón Giáng sinh, giao thừa, cùng anh làm mọi chuyện. Thậm chí tiếp tục cùng anh gây gổ, cho dù đó chỉ là những chuyện vụn vặt, sau đó chiến tranh lạnh, điên cuồng nhớ đối phương, cuối cùng sẽ lại làm hòa.]

Nhan Giác cảm thấy mình giống như bị bệnh, ngồi trong nhà xem tivi cô cứ luôn nhìn trộm Lệ Tranh làm việc, trạng thái như vậy duy trì cũng đã được hai tiếng đồng hồ rồi.

“Lệ Tranh, hình như em bị bệnh rồi.” Cô nói. Lệ Tranh cúi đầu, nhưng lại không trả lời cô. Nhan Giác chưa từ bỏ ý định, chạm nhẹ vào anh, “Lệ Tranh, hình như em bị bệnh.”

Lúc này Lệ Tranh mới nghe được, anh bỏ laptop ra, đưa tay sờ lên trán cô, rồi sờ trán mình để kiểm tra nhiệt độ, “Trán không nóng, có khó chịu chỗ nào sao?” Anh kéo tay cô, Nhan Giác thuận thế ngồi xổm bên chân anh, cằm đặt lên đùi anh, ngẩng đầu nhìn, “Em thấy giống như em đang mơ, cho dù có mở to mắt cũng giống như là mơ.”

“Tại sao?” Sắc mặt Lệ Tranh vẫn nhợt nhạt như cũ, giống như màu sắc của giấy Tuyên Thành, mỗi lần Nhan Giác nhìn anh là một lần cô thấy đau lòng. Cô cúi đầu, vùi mặt vào hai gối của Lệ Tranh, giọng nói có phần buồn bã, “Bởi vì em cảm thấy anh không chân thật, em không biết vì sao dì lại bắt đầu hận em như vậy, nhưng bây giờ lại để mặc anh và em ở cùng nhau, hạnh phúc rất không chân thật, em sợ một ngày nào đó em tỉnh lại, liền phát hiện anh không còn bên cạnh em nữa.”

Nhan Giác đã nghe nói, ngày Lệ Tranh xuất viện, mẹ của anh, Vương Anh đã bay ra nước ngoài, nghe nói đó là một hội nghị quốc tế, không phải mười ngày nửa tháng thì không về được. Nhan Giác thấy may mắn, nhưng cũng thấy sợ, cô sợ mười ngày nữa chính là hạn chót mà Vương Anh cho cô, cô sợ khi bà ấy trở về cũng là lúc cô và Lệ Tranh phải tách ra, “Lệ Tranh, anh nói anh sẽ không vì Cố Thước mà rời xa em chứ?”

Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, nhưng Lệ Tranh vẫn không trả lời cô. Lòng của Nhan Giác trầm xuống, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Tranh. “Chẳng lẽ em nói đúng sao? Để em đoán một chút, có phải anh đã cần xin mẹ anh, cho chúng ta mười ngày ở cạnh nhau, sau khi mẹ anh trở về, anh sẽ rời khỏi em, kết hôn cùng Cố Thước?” Lệ Tranh mờ mịt nhìn cô, anh nhẹ nhàng vỗ về lên má cô, “Cô bé ngốc, anh sẽ không lấy người khác, cả đời này anh chỉ lấy em, hoặc anh sẽ độc thân suốt đời.”

“Có thật không?” Nhan Giác nằm trong ngực Lệ Tranh, giọng nói buồn buồn, “Có những lời này của anh là em thấy vui rồi, thật ra chỉ cần anh sống tốt thì anh kết hôn với ai cũng không sao.”

Lệ Tranh không nói gì, trừ tiếng tim đập cũng chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của anh. Lúc này Nhan Giác không hiểu, đợi khi cô hiểu được thì đã muộn mất rồi.

Mỗi một ngày qua đi, Lệ Tranh d,0dylq.d vẫn luôn bận bịu không xong công việc, Chris tạm thời bị giữ lại không được từ chức, cụ thể thì Chris từ chức khi nào Nhan Giác cũng không biết. Cô chỉ biết cuộc sống của cô bây giờ rất đơn giản mà lại phong phú, không cần đi làm, mỗi ngày đều ở nhà nhìn Lệ Tranh bận rộn làm việc, thỉnh thoảng lại vẽ trộm anh, khi ngồi, khi đứng. Lúc bị phát hiện cô nghịch ngợm cười một tiếng, rồi chạy trốn. Hoặc vào trong bếp nấu một nồi canh bí đao thịt viên mà anh thích ăn nhất, hiện tại cô đã biết mình nên nêm bao nhiêu muối.

Trước đây cô không hiểu, cho rằng tình yêu sẽ phải sôi nổi, mỗi ngày đều nói với đối phương rằng, “Anh yêu em hay em yêu anh” ngàn vạn lần mới thấy hạnh phúc. Bây giờ cô đã hiểu, hạnh phúc chính là điều rất giản đơn.

Mỗi ngày ở cùng người mình yêu, nói chuyện điện thoại, du lịch, nói về một hứa hẹn một giấc mơ, nằm trên đùi anh nghe anh kể về những chuyện tuổi thơ, hàng năm cùng anh đón sinh nhật, đón Valentine, đón Giáng sinh, giao thừa, cùng anh làm mọi chuyện. Thậm chí tiếp tục cùng anh gây gổ, cho dù đó chỉ là những chuyện vụn vặt, sau đó chiến tranh lạnh, điên cuồng nhớ đối phương, cuối cùng sẽ lại làm hòa.

Số lần cô và Lệ Tranh cãi vã rất ít, chứ đừng nói đến rời đi khi chiến tranh lạnh, cho nên Nhan Giác cảm thấy cô hạnh phúc hơn so với nhiều người.

Cho nên khi Văn Cảnh nói cho cô biết cuộc thi tranh quốc tế năm năm mới diễn ra một lần sẽ bắt đầu, ngoại trừ có chút tiếc nuối thì Nhan Giác không còn cảm giác gì khác. Nhan Giác đang ngồi trên tầng ba quán ăn thứ 100 mới khai trương, trong thời điểm mùa hè nóng bức, nhìn cốc nước trước mặt và nhìn sang Văn Cảnh đã uống sang cốc sữa nóng thứ ba, cô cảm thấy cả người đều nóng lên. “Trưởng phòng Văn, dự báo thời tiết nói, nhiệt độ đã lên đến 22 độ rồi, cậu vẫn còn ở đây uống sữa nóng sao?”

Mùa xuân của Dung Bắc luôn đến sớm, nhưng vẫn chưa cảm nhận được khí trời mùa xuân thì mùa hè đã tới. Bây giờ mới chỉ là cuối tháng ba.

“Nhan Giác, cậu không biết đâu, bây giờ tớ phải cẩn thận, đồ lạnh không dám ăn, đồ cay cũng không dám ăn, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.” Văn Cảnh uống một ngụm sữa, sờ sờ lên bụng, lúc này mới thôi. Nhan Giác cười nói, “Mọi người đều nói, ăn chua sẽ sinh con trai ăn cay thì sinh con gái, bây giờ chua cậu không ăn cay cũng không ăn. Vậy sau này sẽ sinh……….”

Cô còn chưa nói hết câu, liền đón nhận một nắm đấm của Văn Cảnh, “Có cậu sinh bất nam bất nữ thì có.”

Nhan Giác càng cười to hơn, “Cái này chính là cậu nói nhé, tớ vẫn chưa nói gì………….”

“Đáng ghét.” Văn Cảnh trực tiếp ngồi vào bên cạnh để đánh cô, Nhan Giác vừa tránh vừa nhắc, “Dưỡng thai, muốn làm mẹ thì


/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status