CHƯƠNG 24
Tan ca, nó cùng đồng nghiệp sóng vai xuống đại sảnh, ra bãi đỗ xe.
“Bạn đi xe buýt à?”
Đồng nghiệp gật gật đầu nhìn nó. Nhưng nhớ tới cảnh facebook toàn nội tạng và máu be bét, bất giác cảm thấy kinh tởm cô bạn này.
‘Ngây thơ quá!’- nó thầm cười nhạo.
“Vậy thì lên xe mình nhé!”
“Uh!”
Nó tiến tới chiếc Liberty, đội mũ bảo hiểm lên rồi quay sang đồng nghiệp, nói:
“Quán ăn gần đây thôi, bạn không cần mũ bảo hiểm cũng được!”
Lên xe, nó khởi động máy, bắt đầu tăng ga.
Xe dù không phải là moto nhưng tốc độ 80 cây số 1 giờ thì cũng kinh khủng quá đi!
Đồng nghiệp sau xe mặt đã sớm tái mét. Miệng không ngừng kêu nó giảm tốc độ.
Nó thản nhiên quăng lời cô ta sau tai. Cứ như nước đổ đầu vịt. Chẳng những không giảm mà còn tăng ga, khiến đồng nghiệp sợ đến mức mặt trắng bệt, môi khô nẻ.
Chiếc xe cư nhiên không đi tới nhà hàng, mà là tới một ngôi biệt thự to lớn trên núi hẻo lánh.
Cô ta bây giờ mới cảm thấy sai sai, vội vàng hỏi:
“Sao lại….??”
Môi đỏ khẽ nhếch. Sau đó trong túi thản nhiên móc ra cây súng yêu thích, quay mặt đi.
Chỉ nghe thấy tiếng súng nổ long trời lở đất. Cây lá xào xạc, chim hoảng sợ bay tán loạn. Một bóng người đổ ập xuống nền đất. Máu tuôn xối xả tạo thành một vũng lớn dưới xác cô ta. Thật đẹp. Như đóa hoa đỏ rực nở rộ, có phần khiến người ta chói mắt.
“Ahahaha!!! Ngu ngốc!! Dễ đi tin người như thế!! Hahaha… buồn cười….haha…”
Nó ôm bụng, cười ngặt nghẽo. Đến mức chảy nước mắt. Lông mày đẹp nhíu lại, mi cụp xuống, miệng méo xệch. Tại sao mỗi lần như thế này? Nó cảm thấy hình như nó không phải là chính mình nữa. Trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Chẳng có gì có thể lấp đầy. Khoảng trống này… do gì gây ra? Có lẽ đó là một đoạn ký ức trước khi nó bị mất trí nhớ.
←Flashback→
Sau khi hắn mất, nó trở nên càng ngày càng lạnh. Nhưng không chỉ vậy. Ngày nào cũng mất ăn mất ngủ, dẫn đến chứng bệnh trầm cảm nặng…
Rồi dần dần trở thành người… điên.
Khoảng thời gian trong viện tâm thần, cực khổ biết bao!
Mỗi tối tự hành hạ bản thân mình. Tự cào tự cấu, thậm chí dùng đến dao.
Vì sao lại nặng đến thế? Trước đó nó vốn dĩ lo đủ thứ, thức khuya đến 4-5 giờ là bình thường. Hơn nữa là ngày nào cũng vậy. Bệnh trầm cảm cũng từ đó mà phát sinh, nhưng chỉ nhẹ.
Bất cứ ai trải qua bệnh này, nhẹ lắm là tìm cách tự hành hạ bản thân bằng cách cào, cấu, đơn giản là xả stress.
Mấy ngày có hắn và đám bạn, tâm tình nó được giải tỏa không ít. Nên bệnh từ đó cũng nhẹ dần… và suýt nữa là hết.
Nhưng, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện. Nhất là chuyện hắn đột nhiên bước ra khỏi cuộc đời nó.
Chớ trêu làm sao? Ông trời cứ bắt nó phải chịu khổ.
Đừng thấy nó giết người không gớm tay là nó mạnh mẽ.
Thực ra, so với người yếu đuối, nó còn tệ hơn!! Bao nhiêu lần nó kinh tởm bản thân, liệu ai biết?!
Không có!
Nên… dẫn tới tình trạng rối loạn tâm lý, và sau đó tệ hơn nữa là mất trí nhớ.
→End flashback←
“Zin!! Zin!! Lại nữa rồi sao?? Zin!!”
Tiếng kêu chứa đầy nỗi lo lắng vang lên. Sau đó là tiếng bước chân đapk cỏ gấp gáp chạy tới.
Trước mặt nó xuất hiện hai cô gái và hai người con trai. Trai tuấn tú, gái xinh đẹp. Bất quá đã lớn, bây giờ họ đều có dáng vẻ quyến rũ của người trưởng thành. Bốn người cùng lúc dừng chân, thở hồng hộc. Vẻ mặt gấp gáp nhìn nó.
“Mọi người… tớ không sao”.
Cư nhiên mất ký ức nhưng là những mẩu ký ức quan trọng. Min, KS, Rin, Ren nó đều nhớ rõ! Nhưng… chỉ còn có…
“Không sao rồi. Cậu từ từ nhớ lại. Bọn mình không ép”. Min nhẹ nhàng bảo.
Nó gật đầu đáp lại. Sau đó mắt liếc qua cái xác trước mặt.
“Zin… cậu lại…?”
“Facebook của mình… cô ta thấy. Giết để bịt miệng”.
Nó bất đắc dĩ nói. Lạnh nhạt liếc qua đồng nghiệp đáng thương.
“Nhưng cậu cũng không nhất thiết… haizz… thôi được rồi. Đem xác cô ta vào nơi đó đi!”
Min liếc qua KS đang ngáp ngắn ngáp dài dựa vào thân cây. KS bĩu môi, nặng nề lê thân đến, vác xác qua vai, rồi theo tụi nó xuống ‘nơi đó’
“Zin à… cậu đã giết khoảng 200 người từ khi cậu tỉnh dậy rồi đó! Dự trữ hơi nhiều quá đi??”- Min thở dài hướng nó nói. Những người này cũng đâu làm tội gì lớn…
Nó lắc lắc đầu. Mím môi lạnh lùng cất giọng:
“Xả stress… mình không kìm chế được. Họ đụng một chút vào mình là mình không kìm chế được, liền giết”.
Đám xác kia, được cái mùi hương không tệ. Chọn lọc kỹ lắm mới ra được đó!
Nó cảm thấy máu nóng bắt đầu sôi sục. Bụng réo lên, mắt mông lung mờ mịt phủ một tầng sương. Khàn khàn đuổi khách:
“Phiền các cậu… về đi. Không tiễn…”
Min nhìn biểu hiện kỳ lạ của nó, cũng đoán ra được phần nào. Hoảng hốt nói:
“Không được!! Zin à… zin à…”
Cánh cửa dần khép lại. Trong căn phòng lớn còn vang vẳng tiếng gào thét nghẹn ngào của Min.
Min muốn xông vào chặn nó, nhưng lại bị hai tên con trai gắt gao giữ lại. Rin cũng không kém, đập cửa la hét ngăn chặn Rin.
KS không nhịn được, tức run người hướng thẳng màng nhĩ Min gắt giọng:
“Cô điên rồi à?? Cô muốn vào đó cho mất mạng đúng hay không?? Cô không biết hiện giờ Zin nguy hiểm đến cỡ nào à??”
Lời nói KS vừa dứt, tiếng xé thịt cùng tiếng cười man rợ từ trong phòng truyền ra, khiến cả đám lòng như lửa đốt.
Tan ca, nó cùng đồng nghiệp sóng vai xuống đại sảnh, ra bãi đỗ xe.
“Bạn đi xe buýt à?”
Đồng nghiệp gật gật đầu nhìn nó. Nhưng nhớ tới cảnh facebook toàn nội tạng và máu be bét, bất giác cảm thấy kinh tởm cô bạn này.
‘Ngây thơ quá!’- nó thầm cười nhạo.
“Vậy thì lên xe mình nhé!”
“Uh!”
Nó tiến tới chiếc Liberty, đội mũ bảo hiểm lên rồi quay sang đồng nghiệp, nói:
“Quán ăn gần đây thôi, bạn không cần mũ bảo hiểm cũng được!”
Lên xe, nó khởi động máy, bắt đầu tăng ga.
Xe dù không phải là moto nhưng tốc độ 80 cây số 1 giờ thì cũng kinh khủng quá đi!
Đồng nghiệp sau xe mặt đã sớm tái mét. Miệng không ngừng kêu nó giảm tốc độ.
Nó thản nhiên quăng lời cô ta sau tai. Cứ như nước đổ đầu vịt. Chẳng những không giảm mà còn tăng ga, khiến đồng nghiệp sợ đến mức mặt trắng bệt, môi khô nẻ.
Chiếc xe cư nhiên không đi tới nhà hàng, mà là tới một ngôi biệt thự to lớn trên núi hẻo lánh.
Cô ta bây giờ mới cảm thấy sai sai, vội vàng hỏi:
“Sao lại….??”
Môi đỏ khẽ nhếch. Sau đó trong túi thản nhiên móc ra cây súng yêu thích, quay mặt đi.
Chỉ nghe thấy tiếng súng nổ long trời lở đất. Cây lá xào xạc, chim hoảng sợ bay tán loạn. Một bóng người đổ ập xuống nền đất. Máu tuôn xối xả tạo thành một vũng lớn dưới xác cô ta. Thật đẹp. Như đóa hoa đỏ rực nở rộ, có phần khiến người ta chói mắt.
“Ahahaha!!! Ngu ngốc!! Dễ đi tin người như thế!! Hahaha… buồn cười….haha…”
Nó ôm bụng, cười ngặt nghẽo. Đến mức chảy nước mắt. Lông mày đẹp nhíu lại, mi cụp xuống, miệng méo xệch. Tại sao mỗi lần như thế này? Nó cảm thấy hình như nó không phải là chính mình nữa. Trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Chẳng có gì có thể lấp đầy. Khoảng trống này… do gì gây ra? Có lẽ đó là một đoạn ký ức trước khi nó bị mất trí nhớ.
←Flashback→
Sau khi hắn mất, nó trở nên càng ngày càng lạnh. Nhưng không chỉ vậy. Ngày nào cũng mất ăn mất ngủ, dẫn đến chứng bệnh trầm cảm nặng…
Rồi dần dần trở thành người… điên.
Khoảng thời gian trong viện tâm thần, cực khổ biết bao!
Mỗi tối tự hành hạ bản thân mình. Tự cào tự cấu, thậm chí dùng đến dao.
Vì sao lại nặng đến thế? Trước đó nó vốn dĩ lo đủ thứ, thức khuya đến 4-5 giờ là bình thường. Hơn nữa là ngày nào cũng vậy. Bệnh trầm cảm cũng từ đó mà phát sinh, nhưng chỉ nhẹ.
Bất cứ ai trải qua bệnh này, nhẹ lắm là tìm cách tự hành hạ bản thân bằng cách cào, cấu, đơn giản là xả stress.
Mấy ngày có hắn và đám bạn, tâm tình nó được giải tỏa không ít. Nên bệnh từ đó cũng nhẹ dần… và suýt nữa là hết.
Nhưng, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện. Nhất là chuyện hắn đột nhiên bước ra khỏi cuộc đời nó.
Chớ trêu làm sao? Ông trời cứ bắt nó phải chịu khổ.
Đừng thấy nó giết người không gớm tay là nó mạnh mẽ.
Thực ra, so với người yếu đuối, nó còn tệ hơn!! Bao nhiêu lần nó kinh tởm bản thân, liệu ai biết?!
Không có!
Nên… dẫn tới tình trạng rối loạn tâm lý, và sau đó tệ hơn nữa là mất trí nhớ.
→End flashback←
“Zin!! Zin!! Lại nữa rồi sao?? Zin!!”
Tiếng kêu chứa đầy nỗi lo lắng vang lên. Sau đó là tiếng bước chân đapk cỏ gấp gáp chạy tới.
Trước mặt nó xuất hiện hai cô gái và hai người con trai. Trai tuấn tú, gái xinh đẹp. Bất quá đã lớn, bây giờ họ đều có dáng vẻ quyến rũ của người trưởng thành. Bốn người cùng lúc dừng chân, thở hồng hộc. Vẻ mặt gấp gáp nhìn nó.
“Mọi người… tớ không sao”.
Cư nhiên mất ký ức nhưng là những mẩu ký ức quan trọng. Min, KS, Rin, Ren nó đều nhớ rõ! Nhưng… chỉ còn có…
“Không sao rồi. Cậu từ từ nhớ lại. Bọn mình không ép”. Min nhẹ nhàng bảo.
Nó gật đầu đáp lại. Sau đó mắt liếc qua cái xác trước mặt.
“Zin… cậu lại…?”
“Facebook của mình… cô ta thấy. Giết để bịt miệng”.
Nó bất đắc dĩ nói. Lạnh nhạt liếc qua đồng nghiệp đáng thương.
“Nhưng cậu cũng không nhất thiết… haizz… thôi được rồi. Đem xác cô ta vào nơi đó đi!”
Min liếc qua KS đang ngáp ngắn ngáp dài dựa vào thân cây. KS bĩu môi, nặng nề lê thân đến, vác xác qua vai, rồi theo tụi nó xuống ‘nơi đó’
“Zin à… cậu đã giết khoảng 200 người từ khi cậu tỉnh dậy rồi đó! Dự trữ hơi nhiều quá đi??”- Min thở dài hướng nó nói. Những người này cũng đâu làm tội gì lớn…
Nó lắc lắc đầu. Mím môi lạnh lùng cất giọng:
“Xả stress… mình không kìm chế được. Họ đụng một chút vào mình là mình không kìm chế được, liền giết”.
Đám xác kia, được cái mùi hương không tệ. Chọn lọc kỹ lắm mới ra được đó!
Nó cảm thấy máu nóng bắt đầu sôi sục. Bụng réo lên, mắt mông lung mờ mịt phủ một tầng sương. Khàn khàn đuổi khách:
“Phiền các cậu… về đi. Không tiễn…”
Min nhìn biểu hiện kỳ lạ của nó, cũng đoán ra được phần nào. Hoảng hốt nói:
“Không được!! Zin à… zin à…”
Cánh cửa dần khép lại. Trong căn phòng lớn còn vang vẳng tiếng gào thét nghẹn ngào của Min.
Min muốn xông vào chặn nó, nhưng lại bị hai tên con trai gắt gao giữ lại. Rin cũng không kém, đập cửa la hét ngăn chặn Rin.
KS không nhịn được, tức run người hướng thẳng màng nhĩ Min gắt giọng:
“Cô điên rồi à?? Cô muốn vào đó cho mất mạng đúng hay không?? Cô không biết hiện giờ Zin nguy hiểm đến cỡ nào à??”
Lời nói KS vừa dứt, tiếng xé thịt cùng tiếng cười man rợ từ trong phòng truyền ra, khiến cả đám lòng như lửa đốt.
/27
|