CHƯƠNG 25
Trong căn phòng âm u lạnh lẽo, một màn kinh tởm phô bày ra trước mắt.
Chính giữa căn phòng là một cô gái sắc mặt lãnh đạm, chậm chạp nhấm nháp thứ gì đó trên tay. Mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta cảm thấy muốn nôn ói không ngừng. Trên người cô gái dính đầy chất dịch lỏng màu đỏ thẫm, như đóa hoa nở rộ nhưng có phần chói mắt.
“Nha, cực ngon nha. Đói thật…”
Chẹp chẹp… chẹp chẹp…
Tiếng nhai chậm rãi vang lên trong căn phòng. Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng phát ra từ miệng cô gái.
Xung quanh cô la liệt những miếng thịt vụn bị xé nát, nội tạng rơi vãi khắp nơi, máu me thành từng vũng trên nền đất lạnh cóng. Ở góc căn phòng chồng chất những bộ phận đã bị thối rữa hoặc bị cô gái cho là ‘không ngon’. Trên tường là những bức ảnh có phần về ‘y học’. Những bộ phận nào tốt, ăn được, những bộ phận nào biến hôi thối, cũng cần phải phân biệt đúng không? Bên cạnh những tấm ảnh còn được ghi chú kỹ càng, nét chữ uốn lượn đẹp đẽ chằng chịt. Khung cảnh hỗn loạn đáng sợ.
Một lúc sau, nó bỗng dưng dừng động tác, ngất đi.
Cánh cửa tự động mở ra. Cả đám đang sốt ruột ngoài kia thấy vậy nhanh chóng phóng như bay vào, cho người dọn dẹp rồi cùng nhau kéo nó ra ngoài.
Nó được đặt lên chiếc giường mềm mại trong phòng mình. Cặp mắt dọa người lúc nãy đã trở về bình thường, nhắm tịt lại. Hàng lông mi như tấm rèm dịu dàng buông thả, cong cong trông thật xinh đẹp. Khuôn mặt hồng hào đã trở nên nhợt nhạt, môi đỏ căng mọng nước ngọt ngào giờ đã tái đi, hơi nứt. Hàng lông mày lá liễu hơi nhíu, rất khó chịu, khiến Min và những người khác nhìn vào không khỏi một trận đau lòng. Làm sao lại thành ra thế này… Cô không biết giấu nhẹm chuyện quá khứ có phải là chuyện tốt hay không? Nếu nó cứ tiếp tục như thế này, có lẽ cô phải nói ra. Biết được nguyên nhân còn có thể cắn răng chịu. Nhưng nó bị như thế này mà không biết nguyên nhân, người như cô còn cảm thấy muốn nổ tung ra nếu ở vị trí nó.
Rin thở dài nhìn nó, nắm chặt tay, mắt long lanh phủ một tầng sương khiến tầm nhìn Rin trở nên mờ mịt, thầm nhủ:
“Zin… ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Cậu cứ tự dằn vặt chính bản thân mình một cách vô thức, không phải chỉ cậy mà tụi mình… hức… tụi mình cũng buồn theo đó… nha nha…?”
Rin giọng nghẹn ngào nói nhỏ, đồng thời lay lay cắn tay nó. Bộ dạng như chú chim non ngây thơ nhỏ bé, lúng túng không biết làm gì đành suy nghĩ lo lắng gì nói hết ra, khiến người ta… nhất là ai đó hận không thể lập tức nhào vào ôm thân hình nhỏ bé đó một cái cho đỡ ghiền.
Nhưng với cái tình hình gay cấn thương tâm người ngủ người đau người khóc lóc thế này thì hình như không hợp cho lắm. Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân mình cũng vô duyên kinh. Đứng tỉnh như trời trồng mà trong đầu còn có ý nghĩ lang sói kia thì nếu hai người kia biết chắc ngũ mã luôn chứ không phải tứ mã phanh thây nữa.
Ngủ được nửa ngày hơn, cuối cùng nó cũng “ưm…” một tiếng rồi lắc lắc đầu định nhổm người ngồi dậy. Nhưng ngay lập tức bị một bàn tay dùng lực đạo mạnh nhấn đầu xuống, sau đó nó còn nghe rõ tiếng “xì…” một cái rồi đắp chăn lên cho nó.
“Min… KS… Rin… Ren… mọi người làm gì mà nhìn tớ với vẻ mặt… kì lạ đó thế?”- nó cười giả lả gãi gãi mũi hỏi.
Chưa đợi Min lên tiếng, đã nghe tiếng quát của KS banh cả nhà:
“TMD Zin!! Cậu có thôi đi không?? Sao suốt ngày cứ để bọn tớ lo lắng làm cái cc gì?? Cậu mỗi khi phát bệnh là lại làm kinh động cả đám, rồi sau khi ‘xử’ xong thì lại lập tức ngất xỉu. Biết bọn tớ hoảng thế nào không?? Cậu bị nhiều lần rồi mà tụi tớ vẫn không khỏi xót ruột cho được!! &$%@#*&%^$&@#$”- KS kích động hét, sau đó là một tràng chửi bậy mang tính chất dạy hư trẻ nhỏ.
Nó bị KS la nhưng lại cười tươi rói, sự cảm động dâng lên trong lòng. Dù vậy như cặp mắt đẹp vẫn không che giấu nổi sự phiền muộn và chán nản buồn rầu dưới tấm rèm đen cong cong. Nhưng biết làm sao cho được… bệnh này chính nó… ách… còn không biết nguyên nhân gây ra nha.
“Min, mình nghĩ chúng ta nên nói quá khứ cho Zin nghe. Tớ không thích nhìn mọi người nhăn mày cau có mà la hét chửi nhau. Sẽ phá hỏng thiên nhiên cộng thêm nước bọt mặc dù sạch nhưng không tránh khỏi ‘tặng’ thêm vi khuẩn cho không khí. Môi trường này vốn không sạch sẽ gì cho cam, lại thêm vi khuẩn vào, vậy không phải sẽ tệ hơn hay sao? Mọi người nghĩ đi, nếu trên trái đất này hơn nửa số người đều cãi nhau thì không tránh khỏi việc-“- Ren tuôn một tràng lạnh nhạt nói. Cậu đã hạ thấp giọng xuống để nói để khỏi bản thân mình hút nhiều vi khuẩn vào mồm. Nhưng căn phòng sau khi 2 người cãi nhau xong thì quá đỗi im ắng đi, nên mới nghe được từng câu từng chữ thuyết giảng đạo lý thế này.
“Ren à… đừng kích động quá, nhé…?”- Rin mím môi nhỏ, khẽ lay tay áo ai đó, nói giọng nũng nịu. Rin biết bây giờ Ren nói nhiều, hẳn là rất tức giận a… nên bé mới ngăn Ren lại nha.
Ren thấy bé con nhỏ nhỏ nũng nịu với mình thì bao tức giận đều bị ‘cuốn theo chiều gió’, dang hai tay kéo Rin vào lòng. Ừm, đúng là thân hình nhỏ, ôm như ôm mèo vào lòng.
Ba người còn lại lắc đầu. Giờ này là giờ gì mà diễn cảnh ngọt ngào tình cảm thế này? Có chút lạc chủ đề rồi đó mấy cưng.
(Còn tiếp)
Trong căn phòng âm u lạnh lẽo, một màn kinh tởm phô bày ra trước mắt.
Chính giữa căn phòng là một cô gái sắc mặt lãnh đạm, chậm chạp nhấm nháp thứ gì đó trên tay. Mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta cảm thấy muốn nôn ói không ngừng. Trên người cô gái dính đầy chất dịch lỏng màu đỏ thẫm, như đóa hoa nở rộ nhưng có phần chói mắt.
“Nha, cực ngon nha. Đói thật…”
Chẹp chẹp… chẹp chẹp…
Tiếng nhai chậm rãi vang lên trong căn phòng. Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng phát ra từ miệng cô gái.
Xung quanh cô la liệt những miếng thịt vụn bị xé nát, nội tạng rơi vãi khắp nơi, máu me thành từng vũng trên nền đất lạnh cóng. Ở góc căn phòng chồng chất những bộ phận đã bị thối rữa hoặc bị cô gái cho là ‘không ngon’. Trên tường là những bức ảnh có phần về ‘y học’. Những bộ phận nào tốt, ăn được, những bộ phận nào biến hôi thối, cũng cần phải phân biệt đúng không? Bên cạnh những tấm ảnh còn được ghi chú kỹ càng, nét chữ uốn lượn đẹp đẽ chằng chịt. Khung cảnh hỗn loạn đáng sợ.
Một lúc sau, nó bỗng dưng dừng động tác, ngất đi.
Cánh cửa tự động mở ra. Cả đám đang sốt ruột ngoài kia thấy vậy nhanh chóng phóng như bay vào, cho người dọn dẹp rồi cùng nhau kéo nó ra ngoài.
Nó được đặt lên chiếc giường mềm mại trong phòng mình. Cặp mắt dọa người lúc nãy đã trở về bình thường, nhắm tịt lại. Hàng lông mi như tấm rèm dịu dàng buông thả, cong cong trông thật xinh đẹp. Khuôn mặt hồng hào đã trở nên nhợt nhạt, môi đỏ căng mọng nước ngọt ngào giờ đã tái đi, hơi nứt. Hàng lông mày lá liễu hơi nhíu, rất khó chịu, khiến Min và những người khác nhìn vào không khỏi một trận đau lòng. Làm sao lại thành ra thế này… Cô không biết giấu nhẹm chuyện quá khứ có phải là chuyện tốt hay không? Nếu nó cứ tiếp tục như thế này, có lẽ cô phải nói ra. Biết được nguyên nhân còn có thể cắn răng chịu. Nhưng nó bị như thế này mà không biết nguyên nhân, người như cô còn cảm thấy muốn nổ tung ra nếu ở vị trí nó.
Rin thở dài nhìn nó, nắm chặt tay, mắt long lanh phủ một tầng sương khiến tầm nhìn Rin trở nên mờ mịt, thầm nhủ:
“Zin… ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Cậu cứ tự dằn vặt chính bản thân mình một cách vô thức, không phải chỉ cậy mà tụi mình… hức… tụi mình cũng buồn theo đó… nha nha…?”
Rin giọng nghẹn ngào nói nhỏ, đồng thời lay lay cắn tay nó. Bộ dạng như chú chim non ngây thơ nhỏ bé, lúng túng không biết làm gì đành suy nghĩ lo lắng gì nói hết ra, khiến người ta… nhất là ai đó hận không thể lập tức nhào vào ôm thân hình nhỏ bé đó một cái cho đỡ ghiền.
Nhưng với cái tình hình gay cấn thương tâm người ngủ người đau người khóc lóc thế này thì hình như không hợp cho lắm. Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân mình cũng vô duyên kinh. Đứng tỉnh như trời trồng mà trong đầu còn có ý nghĩ lang sói kia thì nếu hai người kia biết chắc ngũ mã luôn chứ không phải tứ mã phanh thây nữa.
Ngủ được nửa ngày hơn, cuối cùng nó cũng “ưm…” một tiếng rồi lắc lắc đầu định nhổm người ngồi dậy. Nhưng ngay lập tức bị một bàn tay dùng lực đạo mạnh nhấn đầu xuống, sau đó nó còn nghe rõ tiếng “xì…” một cái rồi đắp chăn lên cho nó.
“Min… KS… Rin… Ren… mọi người làm gì mà nhìn tớ với vẻ mặt… kì lạ đó thế?”- nó cười giả lả gãi gãi mũi hỏi.
Chưa đợi Min lên tiếng, đã nghe tiếng quát của KS banh cả nhà:
“TMD Zin!! Cậu có thôi đi không?? Sao suốt ngày cứ để bọn tớ lo lắng làm cái cc gì?? Cậu mỗi khi phát bệnh là lại làm kinh động cả đám, rồi sau khi ‘xử’ xong thì lại lập tức ngất xỉu. Biết bọn tớ hoảng thế nào không?? Cậu bị nhiều lần rồi mà tụi tớ vẫn không khỏi xót ruột cho được!! &$%@#*&%^$&@#$”- KS kích động hét, sau đó là một tràng chửi bậy mang tính chất dạy hư trẻ nhỏ.
Nó bị KS la nhưng lại cười tươi rói, sự cảm động dâng lên trong lòng. Dù vậy như cặp mắt đẹp vẫn không che giấu nổi sự phiền muộn và chán nản buồn rầu dưới tấm rèm đen cong cong. Nhưng biết làm sao cho được… bệnh này chính nó… ách… còn không biết nguyên nhân gây ra nha.
“Min, mình nghĩ chúng ta nên nói quá khứ cho Zin nghe. Tớ không thích nhìn mọi người nhăn mày cau có mà la hét chửi nhau. Sẽ phá hỏng thiên nhiên cộng thêm nước bọt mặc dù sạch nhưng không tránh khỏi ‘tặng’ thêm vi khuẩn cho không khí. Môi trường này vốn không sạch sẽ gì cho cam, lại thêm vi khuẩn vào, vậy không phải sẽ tệ hơn hay sao? Mọi người nghĩ đi, nếu trên trái đất này hơn nửa số người đều cãi nhau thì không tránh khỏi việc-“- Ren tuôn một tràng lạnh nhạt nói. Cậu đã hạ thấp giọng xuống để nói để khỏi bản thân mình hút nhiều vi khuẩn vào mồm. Nhưng căn phòng sau khi 2 người cãi nhau xong thì quá đỗi im ắng đi, nên mới nghe được từng câu từng chữ thuyết giảng đạo lý thế này.
“Ren à… đừng kích động quá, nhé…?”- Rin mím môi nhỏ, khẽ lay tay áo ai đó, nói giọng nũng nịu. Rin biết bây giờ Ren nói nhiều, hẳn là rất tức giận a… nên bé mới ngăn Ren lại nha.
Ren thấy bé con nhỏ nhỏ nũng nịu với mình thì bao tức giận đều bị ‘cuốn theo chiều gió’, dang hai tay kéo Rin vào lòng. Ừm, đúng là thân hình nhỏ, ôm như ôm mèo vào lòng.
Ba người còn lại lắc đầu. Giờ này là giờ gì mà diễn cảnh ngọt ngào tình cảm thế này? Có chút lạc chủ đề rồi đó mấy cưng.
(Còn tiếp)
/27
|