Không khí mập mờ biến mất hầu như không còn, yêu hận giận si ngàn loại hương vị trào lên trong lòng Ngọc Thất, lấp kín đến mức Ngọc Hành đều sắp thở không nổi!
Hắn vốn là con cháu hoàng gia thông minh học nhiều biết rộng, ngày thường đã quen kiêu ngạo đứng đắn, làm khó hắn hiện tại vì một người vô sỉ đến mức không biết xấu hổ không cần da mặt như vậy, khiến hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có kết cấu!
"Không." Trên mặt Ngọc Hành bình tĩnh nói: "Ta không tính toán vứt xác nơi hoang dã." Thấy nàng hình như thở phào nhẹ nhõm, hắn ăn ngay nói thật tiếp tục: "Vừa rồi, ta muốn ném xác nàng ra sau núi cho sói ăn."
Quý Vân Lưu: "..." Nói thật, thiếu niên lang à, huynh như vậy thì chúng ta không nói chuyện yêu đương được đâu!
Dù sao tay đã bị nắm, dù sao đã đánh liều thể diện một lần, dù sao cùng người đầu óc không bình thường này ở bên nhau cũng phải ấm đầu một hồi! Lập tức, Ngọc Hành cũng vứt bỏ toàn bộ thận trọng, tay trái trực tiếp lật lại bao lấy toàn bộ tay phải của nàng, một tay khác tháo khối bạch ngọc bên hông xuống, một lần nữa ấn lên tay Quý Lục.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng: "Ngọc này có bản lĩnh nàng lại trả ta lần nữa xem. Tay phải trả ta sai người chém tay phải, tay trái trả thì chém tay trái..." Hắn cúi người càng gần hơn chút, bản tính hoàng gia xấu xa toàn bộ bại lộ ra ngoài, "Nàng đừng nghĩ chỉ cần không thông qua tay trả ta thì không có việc gì, nếu nàng dùng những bộ phận khác trên người trả ngọc, ta sẽ ném toàn bộ thi thể nàng cho sói ăn!"
Thật là một câu rất dài rất tàn nhẫn... Một lời âu yếm thật tuyệt! Quý Vân Lưu cầm ngọc, tay bị hắn nắm, giương mắt nhìn hắn, nhìn tình trong mắt hắn, xem ý trong mắt hắn. Màu sắc đồng tử hắn sâu thẳm, dáng vẻ nhìn thẳng như vậy giống như vừa nhìn là có thể khiến người rơi vào, cảm giác hắn đối với nàng như rễ tình đâm sâu. Thiếu niên lang ngoài lạnh trong nóng như vậy, có lẽ thật là lần đầu tiên động tâm.
Hai người cứ đứng như vậy mà nắm lấy tay nhau. Người cơ trí sáng suốt là người giỏi về bắt lấy thời cơ, Ngọc Hành nhìn hai mắt đen nhánh như sao trời của nàng, tâm tư vô chừng không muốn đè nén nữa. Hắn cúi đầu xuống ép lên môi đỏ của nàng.
Chỉ là một nụ hôn cực nhẹ, chạm vào môi, vừa chạm vào đã tách ra. Khung cảnh không giống, tâm tình không giống khiến một nụ hôn vừa chạm đã rời đi như vậy cũng mang theo khác biệt.
Tựa như có một dòng điện từ trên môi khuếch tán đến toàn bộ đầu óc Ngọc Hành, khuếch tán ra toàn bộ thân thể. Động tình thì ra là loại mùi vị này.
"Quý Vân Lưu..." Thấy đôi mắt đào hoa của nàng mở to nhìn chính mình, Ngọc Thất lại cúi đầu xuống, toàn bộ hơi thở phả vào mặt nàng, "Ta muốn cưới nàng." Cưới nàng, đặt nàng dưới mí mắt chính mình, khiến nàng trốn không được chạy không thoát, để bản thân hắn sẽ không vì nhất cử nhất động của nàng mà chịu giày vò.
Lúc này đây, hắn không phải vừa chạm vào đã rời đi, lúc này đây, hắn vứt bỏ toàn bộ thận trọng, dùng môi lưỡi bao trùm lấy nàng, cắn nuốt cánh môi nàng, cạy khớp hàm nàng ra...
Quý Vân Lưu: "..."
Thiếu niên lang, huynh có phải ấn phím tắt hay không?? Huynh vừa thổ lộ xong đã dùng miệng sàm sỡ khiến ta có chút theo không kịp nha!
Làm thần côn hai mươi mấy năm, Quý Vân Lưu chưa bao giờ biết thì ra chính mình lại "thời thượng" như vậy! Lần đầu tiên bị người hôn vậy mà còn có thể nghĩ những thứ linh tinh như người này không hổ là gen tốt kết hợp sinh ra, miệng và đầu lưỡi đều mát lạnh, không bị thối miệng không nói, cả người đều ngửi khá tốt, ông xã Thiên Đạo chọn cho nàng thật đúng là không tồi. Thật là, tuổi càng lớn chừng mực càng thoáng!
Một bàn tay tinh tế trắng nõn bao trùm lên che mắt nàng lại, cũng che lại tất cả tâm tư thượng vàng hạ cám* của nàng.
Trong thế giới đen nhánh chỉ cảm giác được đầu lưỡi mềm mại ướt át đang bao trùm trên môi vuốt ve một cách rõ ràng. Giữa môi có một dòng nhiệt nóng, một đường theo yết hầu Ngọc Hành đi xuống, trong thân thể hắn như con ngựa đã được tháo cương đâm loạn, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập. "Thịch, thịch, thịch...", dường như có thể nhảy đến thiên hoang địa lão**.
*Thượng vàng hạ cám: những thứ sang quý nhất đến thấp hèn nhất.
**Thiên hoang địa lão: ý chỉ thời gian rất dài, rất xa xăm.
Không biết qua bao lâu, trước khi Quý Vân Lưu tắt thở, Ngọc Hành rốt cuộc buông nàng ra. Quý Vân Lưu đứng ở nơi đó, lẳng lặng hít thở một lát, lại nghe được tiếng nói của người nọ, "Quý Vân Lưu, ta muốn cưới nàng."
Cưới? Tốt lắm, là muốn cưới. Thật ra yêu đương cũng không có gì ghê gớm! Vừa rồi nụ hôn ướt át như vậy, chính mình vẫn rất hưởng thụ!
"Thất gia, nếu ngài cưới ta, vậy..." Cả người nàng đều bị thân thể người kia phủ lên, ánh mắt đối diện Ngọc Hành nắm lấy tay hắn, "Lâu đài trăm thước, giang sơn vạn dặm, sau này chỉ có thể một mình ta làm bạn bên Thất gia ngài, một đường cùng xem cảnh sắc thiên hạ tráng lệ này, ngài có bằng lòng hay không?"
Dù cho nàng tin tưởng Thiên Đạo, dù muốn nàng chịu trách nhiệm một nụ hôn ngày đó, lời nên nói nàng vẫn muốn nói rõ ràng. Thói ở sạch không cho phép trong nhà nàng có một đống nữ nhân lung tung rối loạn tranh giành một người nam nhân! Với những việc này, đề phòng nữ nhân không bằng trực tiếp chặt đứt từ nguồn cội! Nếu người này thật sự đáp ứng nàng, sau này hắn làm Hoàng Đế, dù quần thần gián ngôn muốn mở rộng hậu cung thì nàng cũng có biện pháp chắn trở về!
Thời gian yên tĩnh, ánh sáng mông lung.
Ngọc Hành nhìn hai mắt nàng thật sâu, trong mắt đen nhánh toả sáng kia không còn thứ gì khác, tất cả đều là chính mình. Bộ dáng như thế xúc động phần dịu dàng nơi sâu dưới đáy lòng hắn. Lại nghe lời âu yếm nàng nói ra đều là "giang sơn thiên hạ tráng lệ cùng nhau ngắm nhìn", mà không phải tâm tư của một cô gái nhỏ "muốn cùng ta bên nhau cả đời". Lập tức, trong lòng, trong đầu hắn đều là nhiệt huyết sôi trào, ánh sao bốn phía.
Hôm nay là hôm nào, thế gian lại có thiếu nữ như vậy. Đặt tay mình và nàng mười ngón giao nhau, Ngọc Thất động tình nói: "Được, Quý Vân Lưu, bầu trời vạn sao nhưng ta chỉ cần một vì sao là nàng, biển hoa vạn đoá nhưng ta chỉ hái một đoá là nàng, mặc cho ba ngàn con sông ta chỉ lấy một gáo là nàng!"
Thấy con ngươi đen tối của hắn đều phát ra ánh sáng, mấy lời "Rốt cuộc ngài và ta chỉ vừa nhận thức mấy ngày, Thất gia có thể cẩn thận ngẫm lại" mà Quý Vân Lưu vốn định nói, chưa thốt ra lại nuốt trở vào. Đúng vậy, chính mình đều tin vào Thiên Đạo nhận lấy người này rồi, sao còn cơ hội cho hắn suy xét lui hàng! Chết cũng muốn kéo huynh theo!
Quý Vân Lưu nghiêng đầu chậm rãi bật cười, như hoa đào rơi đầy đất: "Thất gia, bầu trời vạn sao nhưng ta là vầng trăng sáng độc nhất vô nhị, biển hoa vạn đoá nhưng ta là mẫu đơn độc chiếm ngôi đầu, ba ngàn phồn hoa nhưng thế gian này chỉ có duy nhất một Quý Vân Lưu ta, cưới ta ngài tuyệt đối sẽ không thiệt."
Tự tin như thế, tự đắc như thế, không giống những nữ tử khác nơi thế tục như thế! Ngọc Hành tràn đầy vui sướng, đôi tay nâng mặt nàng, ha ha cười lên. Từ khi trở lại thế gian này tới nay, một khắc cười đến vui sướng nhất là Quý Lục cho. Đã có bao nhiêu năm hắn chưa từng vui sướng lớn tiếng mà cười to?!
"Vân Lưu, nàng là bảo bối." Hắn cũng là người nhận định một thứ thì sẽ chết không buông tay. Nâng mặt nàng, con ngươi đen nhánh của hắn phảng phất như tuyết tan: "Ngọc Hành ta thề, vĩnh viễn không phụ nàng."
Quý Vân Lưu chớp hai mắt, sắc mặt hơi đỏ lên. Được thiếu niên lang "non" như vậy nghiêm túc thổ lộ, thật ra còn khiến người rất xấu hổ.
Ôi ôi, bà dì già có trái tim thiếu nữ, cô chịu không nổi đâu!
Để dời xấu hổ không bằng dời đề tài: "Thất gia, ngọc này nếu ta mang theo bị người bắt gặp, sẽ bị gọi là lén lút trao nhận, vẫn nên chờ..."
Hắn vốn là con cháu hoàng gia thông minh học nhiều biết rộng, ngày thường đã quen kiêu ngạo đứng đắn, làm khó hắn hiện tại vì một người vô sỉ đến mức không biết xấu hổ không cần da mặt như vậy, khiến hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có kết cấu!
"Không." Trên mặt Ngọc Hành bình tĩnh nói: "Ta không tính toán vứt xác nơi hoang dã." Thấy nàng hình như thở phào nhẹ nhõm, hắn ăn ngay nói thật tiếp tục: "Vừa rồi, ta muốn ném xác nàng ra sau núi cho sói ăn."
Quý Vân Lưu: "..." Nói thật, thiếu niên lang à, huynh như vậy thì chúng ta không nói chuyện yêu đương được đâu!
Dù sao tay đã bị nắm, dù sao đã đánh liều thể diện một lần, dù sao cùng người đầu óc không bình thường này ở bên nhau cũng phải ấm đầu một hồi! Lập tức, Ngọc Hành cũng vứt bỏ toàn bộ thận trọng, tay trái trực tiếp lật lại bao lấy toàn bộ tay phải của nàng, một tay khác tháo khối bạch ngọc bên hông xuống, một lần nữa ấn lên tay Quý Lục.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng: "Ngọc này có bản lĩnh nàng lại trả ta lần nữa xem. Tay phải trả ta sai người chém tay phải, tay trái trả thì chém tay trái..." Hắn cúi người càng gần hơn chút, bản tính hoàng gia xấu xa toàn bộ bại lộ ra ngoài, "Nàng đừng nghĩ chỉ cần không thông qua tay trả ta thì không có việc gì, nếu nàng dùng những bộ phận khác trên người trả ngọc, ta sẽ ném toàn bộ thi thể nàng cho sói ăn!"
Thật là một câu rất dài rất tàn nhẫn... Một lời âu yếm thật tuyệt! Quý Vân Lưu cầm ngọc, tay bị hắn nắm, giương mắt nhìn hắn, nhìn tình trong mắt hắn, xem ý trong mắt hắn. Màu sắc đồng tử hắn sâu thẳm, dáng vẻ nhìn thẳng như vậy giống như vừa nhìn là có thể khiến người rơi vào, cảm giác hắn đối với nàng như rễ tình đâm sâu. Thiếu niên lang ngoài lạnh trong nóng như vậy, có lẽ thật là lần đầu tiên động tâm.
Hai người cứ đứng như vậy mà nắm lấy tay nhau. Người cơ trí sáng suốt là người giỏi về bắt lấy thời cơ, Ngọc Hành nhìn hai mắt đen nhánh như sao trời của nàng, tâm tư vô chừng không muốn đè nén nữa. Hắn cúi đầu xuống ép lên môi đỏ của nàng.
Chỉ là một nụ hôn cực nhẹ, chạm vào môi, vừa chạm vào đã tách ra. Khung cảnh không giống, tâm tình không giống khiến một nụ hôn vừa chạm đã rời đi như vậy cũng mang theo khác biệt.
Tựa như có một dòng điện từ trên môi khuếch tán đến toàn bộ đầu óc Ngọc Hành, khuếch tán ra toàn bộ thân thể. Động tình thì ra là loại mùi vị này.
"Quý Vân Lưu..." Thấy đôi mắt đào hoa của nàng mở to nhìn chính mình, Ngọc Thất lại cúi đầu xuống, toàn bộ hơi thở phả vào mặt nàng, "Ta muốn cưới nàng." Cưới nàng, đặt nàng dưới mí mắt chính mình, khiến nàng trốn không được chạy không thoát, để bản thân hắn sẽ không vì nhất cử nhất động của nàng mà chịu giày vò.
Lúc này đây, hắn không phải vừa chạm vào đã rời đi, lúc này đây, hắn vứt bỏ toàn bộ thận trọng, dùng môi lưỡi bao trùm lấy nàng, cắn nuốt cánh môi nàng, cạy khớp hàm nàng ra...
Quý Vân Lưu: "..."
Thiếu niên lang, huynh có phải ấn phím tắt hay không?? Huynh vừa thổ lộ xong đã dùng miệng sàm sỡ khiến ta có chút theo không kịp nha!
Làm thần côn hai mươi mấy năm, Quý Vân Lưu chưa bao giờ biết thì ra chính mình lại "thời thượng" như vậy! Lần đầu tiên bị người hôn vậy mà còn có thể nghĩ những thứ linh tinh như người này không hổ là gen tốt kết hợp sinh ra, miệng và đầu lưỡi đều mát lạnh, không bị thối miệng không nói, cả người đều ngửi khá tốt, ông xã Thiên Đạo chọn cho nàng thật đúng là không tồi. Thật là, tuổi càng lớn chừng mực càng thoáng!
Một bàn tay tinh tế trắng nõn bao trùm lên che mắt nàng lại, cũng che lại tất cả tâm tư thượng vàng hạ cám* của nàng.
Trong thế giới đen nhánh chỉ cảm giác được đầu lưỡi mềm mại ướt át đang bao trùm trên môi vuốt ve một cách rõ ràng. Giữa môi có một dòng nhiệt nóng, một đường theo yết hầu Ngọc Hành đi xuống, trong thân thể hắn như con ngựa đã được tháo cương đâm loạn, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập. "Thịch, thịch, thịch...", dường như có thể nhảy đến thiên hoang địa lão**.
*Thượng vàng hạ cám: những thứ sang quý nhất đến thấp hèn nhất.
**Thiên hoang địa lão: ý chỉ thời gian rất dài, rất xa xăm.
Không biết qua bao lâu, trước khi Quý Vân Lưu tắt thở, Ngọc Hành rốt cuộc buông nàng ra. Quý Vân Lưu đứng ở nơi đó, lẳng lặng hít thở một lát, lại nghe được tiếng nói của người nọ, "Quý Vân Lưu, ta muốn cưới nàng."
Cưới? Tốt lắm, là muốn cưới. Thật ra yêu đương cũng không có gì ghê gớm! Vừa rồi nụ hôn ướt át như vậy, chính mình vẫn rất hưởng thụ!
"Thất gia, nếu ngài cưới ta, vậy..." Cả người nàng đều bị thân thể người kia phủ lên, ánh mắt đối diện Ngọc Hành nắm lấy tay hắn, "Lâu đài trăm thước, giang sơn vạn dặm, sau này chỉ có thể một mình ta làm bạn bên Thất gia ngài, một đường cùng xem cảnh sắc thiên hạ tráng lệ này, ngài có bằng lòng hay không?"
Dù cho nàng tin tưởng Thiên Đạo, dù muốn nàng chịu trách nhiệm một nụ hôn ngày đó, lời nên nói nàng vẫn muốn nói rõ ràng. Thói ở sạch không cho phép trong nhà nàng có một đống nữ nhân lung tung rối loạn tranh giành một người nam nhân! Với những việc này, đề phòng nữ nhân không bằng trực tiếp chặt đứt từ nguồn cội! Nếu người này thật sự đáp ứng nàng, sau này hắn làm Hoàng Đế, dù quần thần gián ngôn muốn mở rộng hậu cung thì nàng cũng có biện pháp chắn trở về!
Thời gian yên tĩnh, ánh sáng mông lung.
Ngọc Hành nhìn hai mắt nàng thật sâu, trong mắt đen nhánh toả sáng kia không còn thứ gì khác, tất cả đều là chính mình. Bộ dáng như thế xúc động phần dịu dàng nơi sâu dưới đáy lòng hắn. Lại nghe lời âu yếm nàng nói ra đều là "giang sơn thiên hạ tráng lệ cùng nhau ngắm nhìn", mà không phải tâm tư của một cô gái nhỏ "muốn cùng ta bên nhau cả đời". Lập tức, trong lòng, trong đầu hắn đều là nhiệt huyết sôi trào, ánh sao bốn phía.
Hôm nay là hôm nào, thế gian lại có thiếu nữ như vậy. Đặt tay mình và nàng mười ngón giao nhau, Ngọc Thất động tình nói: "Được, Quý Vân Lưu, bầu trời vạn sao nhưng ta chỉ cần một vì sao là nàng, biển hoa vạn đoá nhưng ta chỉ hái một đoá là nàng, mặc cho ba ngàn con sông ta chỉ lấy một gáo là nàng!"
Thấy con ngươi đen tối của hắn đều phát ra ánh sáng, mấy lời "Rốt cuộc ngài và ta chỉ vừa nhận thức mấy ngày, Thất gia có thể cẩn thận ngẫm lại" mà Quý Vân Lưu vốn định nói, chưa thốt ra lại nuốt trở vào. Đúng vậy, chính mình đều tin vào Thiên Đạo nhận lấy người này rồi, sao còn cơ hội cho hắn suy xét lui hàng! Chết cũng muốn kéo huynh theo!
Quý Vân Lưu nghiêng đầu chậm rãi bật cười, như hoa đào rơi đầy đất: "Thất gia, bầu trời vạn sao nhưng ta là vầng trăng sáng độc nhất vô nhị, biển hoa vạn đoá nhưng ta là mẫu đơn độc chiếm ngôi đầu, ba ngàn phồn hoa nhưng thế gian này chỉ có duy nhất một Quý Vân Lưu ta, cưới ta ngài tuyệt đối sẽ không thiệt."
Tự tin như thế, tự đắc như thế, không giống những nữ tử khác nơi thế tục như thế! Ngọc Hành tràn đầy vui sướng, đôi tay nâng mặt nàng, ha ha cười lên. Từ khi trở lại thế gian này tới nay, một khắc cười đến vui sướng nhất là Quý Lục cho. Đã có bao nhiêu năm hắn chưa từng vui sướng lớn tiếng mà cười to?!
"Vân Lưu, nàng là bảo bối." Hắn cũng là người nhận định một thứ thì sẽ chết không buông tay. Nâng mặt nàng, con ngươi đen nhánh của hắn phảng phất như tuyết tan: "Ngọc Hành ta thề, vĩnh viễn không phụ nàng."
Quý Vân Lưu chớp hai mắt, sắc mặt hơi đỏ lên. Được thiếu niên lang "non" như vậy nghiêm túc thổ lộ, thật ra còn khiến người rất xấu hổ.
Ôi ôi, bà dì già có trái tim thiếu nữ, cô chịu không nổi đâu!
Để dời xấu hổ không bằng dời đề tài: "Thất gia, ngọc này nếu ta mang theo bị người bắt gặp, sẽ bị gọi là lén lút trao nhận, vẫn nên chờ..."
/369
|