Không đợi nàng nói hết lời, Ngọc Thất đã rút dây đeo màu đỏ phía trên ngọc bội ra, một sợi dây đeo đã kết xong nháy mắt bị tách thành hai nhánh dây đỏ. Rồi sau đó, hắn tự tay buộc dây đỏ sau cổ nàng, treo ngọc bội lên trước ngực nàng.
Ngọc bội lạnh lẽo, Quý Vân Lưu bị hành động này làm nghẹn họng trong nháy mắt, tất cả lời nói đều bị chặn lại trọng bụng, suýt nữa đã nghẹn đến trướng dạ dày! Thiếu niên lang! Huynh có biết ở chỗ chúng ta, hành vi tự tay nhét ngọc bội vào trong vạt áo của ta như vậy gọi là đại lưu manh không!
"Trừ phi dây thừng tự đứt," Ngọc Hành dùng ánh mắt rạng rỡ lấp lánh nhìn nàng, "Nếu không, ngọc ta đeo lên chỉ có thể tự ta lấy xuống, nhớ rõ chưa?"
Quý Vân Lưu: "..." Huynh trêu chọc con gái như tổng tài bá đạo vậy, mẹ huynh có biết không?!
Thời gian không còn sớm, giờ phút này hai người tóm lại là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, mặc dù Ngọc Hành đã nói rõ tâm ý với nàng nhưng vẫn chưa thành thân, ngại với thể thống và cố kỵ thanh danh của nàng nên Ngọc Thất kéo tay Quý Vân Lưu tính toán mở cửa đi ra ngoài.
Quý Vân Lưu nhìn tay hắn, trở tay cầm lấy, lật lòng bàn tay lại xem, thấy bàn tay tinh tế ngay ngắn rõ ràng. Giữa lòng bàn tay tinh tế trắng nõn kia lộ ra màu vàng, là có tướng "Làm quan". Bên dưới phần cách ở ngón giữa có màu xanh lá, lại tỏ vẻ có "Tai hoạ ngầm".
Ngọc Hành thấy nàng nhìn chằm chằm tay trái của mình, thu cánh tay đang định mở cửa lại, đứng ở nơi đó không nói gì, lẳng lặng chờ. Khi đó hắn từng nói, chuyện của nàng, chỉ cần nàng không nói thì hắn sẽ không hỏi, đã hứa hẹn thì phải giữ lời.
Quý Vân Lưu xem bàn tay hắn xong, ngẩng đầu giương môi cười: "Thất gia thân dính ân mưa móc, rất được quân vương chiếu cố, đúng là thiếu niên phú quý."
Mắt đen của Ngọc Thất như sao trời trong vắt: "Nếu ta dính ân mưa móc được quân vương chiếu cố phú quý thì đều có một phần của nàng."
"Tốt!" Đủ nghĩa khí! Quý Vân Lưu một tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, khí thế hào hùng tuyên bố, "Nếu sau này ta có vàng đầy phòng chất cao như núi, nhất định cũng sẽ phân cho Thất gia ngài một phần." Thấy mày hắn vừa nhíu lại bèn nói thêm, "Để phu quân tương lai của ta cầm đi tùy tiện tiêu!"
Ngọc Thất vốn bị việc phân rành mạch "Ngài ta" của người này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi nghe thấy "Phu quân tương lai", lại úp bàn tay bao lấy bàn tay nàng trong tay mình, lộ ra ý cười, biểu tình ôn hoà: "Nếu phải cho cũng là ta cho nàng bạc để nàng tùy tiện tiêu xài, phu nhân tương lai của ta."
Quý Vân Lưu hạ bút thành văn: "Vậy được, về sau ta chỉ ăn uống ngủ nghỉ, chỉ lo phụ trách tiêu xài núi vàng núi bạc của Thất gia." Xem mặt đoán ý là bí quyết đầu tiên của thần côn, nhanh chóng biết nghe lời phải trấn an người thật tốt mới là đúng đắn.
Hắn nghĩ đến bèn thong thả cười, lại nghe được nàng chậm rãi nói, "Thất gia, sau khi hồi kinh, nhớ lấy một chữ: Nhẫn." Ngọc Hành thấp đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nửa ngày mới lên tiếng: "Được, lời khi đó của nàng ở núi Mạc Tự ta đều nhớ rõ."
Quý Vân Lưu ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Hôm qua ta bốc cho Thất gia một quẻ, tổn, hữu phu, nguyên cát, vô cữu, khả trinh, lợi hữu du vãng..."
Ngọc Hành nắm tay nàng càng chặt, trong ngực kích động. Quẻ này ở trong Tử Hà Quan đã từng được Tần vũ nhân giải qua!
Phản ứng như thế, Quý Lục cũng cảm giác được dị thường: "Thất gia biết quẻ này?"
"Ở trong Tử Hà Quan, Tần vũ nhân đã giúp ta giải qua quẻ này." Ngọc Thất chậm rãi nói, "Khi đó ta bốc ra chính là quẻ này."
"Thì ra là thế." Quý Vân Lưu gật đầu, "Vậy ta đây không nhiều lời nữa. Chỉ có một điểm, lần này trở về, nếu có người tặng đồ cho Thất gia, Thất gia không cần từ chối, toàn bộ đều có thể nhận lấy."
"Được." Tim Ngọc Thất đập nhanh một trận, duỗi tay ôm chặt lấy nàng, "Quý Vân Lưu... Chuyện Trương gia, nàng đừng lo lắng, hết thảy giao cho ta." Thì ra, người này thuộc về chính mình lại vui vẻ và thoả mãn như vậy.
"Được, ta tin núi vàng núi bạc của Thất gia đấy." Quý Lục mặc hắn ôm, vươn ngón tay ra dựng lên, mặc niệm Kim Quang thần chú mấy lần, nhanh chóng kết ấn mấy cái, rồi sau đó phất đi một tia sát khí ở đầu vai đối phương. Dù không thể hoá giải "Tai hoạ ngầm" cho hắn, có thể khiến nó chậm một chút hoặc giảm bớt một ít thì cũng tốt rồi.
Ngọc Hành không thấy nàng thủ thế làm pháp, chỉ ôm nàng trong chốc lát, cảm thấy bởi vì hai bên đã tỏ rõ lòng mình nên trong lòng một mảnh nhẹ nhàng.
"Thất gia, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ra ngoài thôi." Quý Lục hơi đẩy hắn ra, "Lại đợi nữa thì người bên ngoài cũng chờ đến nóng nảy."
"Được." Ngọc Thất bị đẩy ra một chút nhưng không buông tay, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng. Nụ hôn đột nhiên không kịp dự phòng này khiến gương mặt Quý Vân Lưu nóng như sao hoả, giương mắt trừng hắn một chút.
Chỉ là trong lòng có tình, cái trừng mắt này vẫn cảm thấy phong tình vạn chủng, tất cả đều là tình ý nồng đậm, Ngọc Hành cười nhẹ: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Ngoài cửa, Tịch Thiện và Bích Chu đều đã chờ sẵn. Mặc dù cửa vừa mở Ngọc Thất đã buông lỏng tay Quý Vân Lưu ra nhưng vẫn bị hai người thận trọng ngoài cửa nhìn thấy. Lúc trước, Thất hoàng tử ở trong phòng lớn tiếng cười, Tịch Thiện sớm đã nghe thấy, hiện tại lại gặp tình cảnh này, mừng giống như nhặt được một khối vàng nguyên chất, đều sắp cười không nhìn thấy mắt.
Nhìn xem, nhìn xem, thiếu gia nhà mình và Quý lục cô nương người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc! Cũng may hắn đứng khom lưng cúi đầu, bằng không bộ dáng nụ cười gian tà như vậy còn không bị Ngọc Hành một chân đá bay đi, trực tiếp đá gãy chân còn lại của hắn.
Quý Vân Lưu và Bích Chu một đường uốn gối hành lễ với Thất hoàng tử rồi xoay người xuyên qua hành lang, từ cửa thùy hoa rời đi.
Lần thứ hai nhìn bóng dáng hai người biến mất ở sau cửa thùy hoa, biểu tình của Ngọc Hành so với mười lăm phút trước hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này, hắn chỉ thấy không trung cao rộng, ngay cả mây mù nặng nề đen tối cả ngày đều cảm thấy đặc biệt thuận mắt: "Phân phó xuống, chuẩn bị ngựa khởi hành hồi kinh."
Bích Chu mang theo Quý Vân Lưu vòng ra sân, xuyên qua nhà chính. Khi đến cạnh cửa, nàng ấy duỗi tay nhét cho nàng một chiếc vòng ngọc xanh biếc: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương đã cảm thấy vòng tay này rất thích hợp với cô nương. Hiện giờ cô nương đeo vào mới cảm thấy vòng tay này không xứng được với vẻ đẹp của cô nương." Rũ mắt xuống, nàng ấy nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Cô nương, chuyện vừa rồi, xin lỗi." Trong sương phòng, kết quả hai người nói chuyện là tốt hay xấu là một chuyện, nhưng khinh nàng lừa nàng, đưa nàng vào tay Thất hoàng tử xác thật là nàng ấy, một tiếng xin lỗi này, nàng ấy vô luận ra sao đều nên nói.
Quý Vân Lưu nhẹ nhàng cười, giơ tay lên giữa không trung nhìn một chút, nửa híp mắt: "Thúy ngọc Miến Điện, quả nhiên là một khối ngọc tốt."
Bích Chu giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy giờ phút này nàng đang cười như không cười nhìn chính mình, trong mắt đen như mực không thấy ánh sáng, trong lòng bỗng nhiên run lên, ngay cả ngón tay đều run rẩy. Nàng ấy làm nữ quan nhiều năm, thủ đoạn lão luyện khéo đưa đẩy, tự nhận là người cơ trí, giờ phút này lại cảm thấy chính mình chưa bao giờ nhìn thấu vị Quý lục cô nương này. Lục nương tử là thật sự bực chính mình vừa rồi "lợi dụng" nàng, dường như cũng thật không sợ "Giao phong chính diện" với chính mình.
Thả tay đang ở giữa không trung xuống, Quý Vân Lưu đỡ cánh tay Bích Chu, hai mắt cong lên lộ ra vẻ mặt hớn hở: "Đa tạ phần tâm ý này của Bích Chu cô cô."
Phần tâm ý này chỉ việc tặng ngọc hay chỉ việc tặng người, Bích Chu đã không thể hỏi lại. Nàng ấy một lần nữa đỡ tay Quý Vân Lưu, thở phào nhẹ nhõm: "Cô nương thích thì tốt rồi."
Giờ phút này, nàng ấy thế nhưng cảm thấy, may mắn chính mình nói "Xin lỗi" nàng chứ không phải tự cho mình là "Công thần bà mối" mà đối xử với nàng ấy.
Ngọc bội lạnh lẽo, Quý Vân Lưu bị hành động này làm nghẹn họng trong nháy mắt, tất cả lời nói đều bị chặn lại trọng bụng, suýt nữa đã nghẹn đến trướng dạ dày! Thiếu niên lang! Huynh có biết ở chỗ chúng ta, hành vi tự tay nhét ngọc bội vào trong vạt áo của ta như vậy gọi là đại lưu manh không!
"Trừ phi dây thừng tự đứt," Ngọc Hành dùng ánh mắt rạng rỡ lấp lánh nhìn nàng, "Nếu không, ngọc ta đeo lên chỉ có thể tự ta lấy xuống, nhớ rõ chưa?"
Quý Vân Lưu: "..." Huynh trêu chọc con gái như tổng tài bá đạo vậy, mẹ huynh có biết không?!
Thời gian không còn sớm, giờ phút này hai người tóm lại là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, mặc dù Ngọc Hành đã nói rõ tâm ý với nàng nhưng vẫn chưa thành thân, ngại với thể thống và cố kỵ thanh danh của nàng nên Ngọc Thất kéo tay Quý Vân Lưu tính toán mở cửa đi ra ngoài.
Quý Vân Lưu nhìn tay hắn, trở tay cầm lấy, lật lòng bàn tay lại xem, thấy bàn tay tinh tế ngay ngắn rõ ràng. Giữa lòng bàn tay tinh tế trắng nõn kia lộ ra màu vàng, là có tướng "Làm quan". Bên dưới phần cách ở ngón giữa có màu xanh lá, lại tỏ vẻ có "Tai hoạ ngầm".
Ngọc Hành thấy nàng nhìn chằm chằm tay trái của mình, thu cánh tay đang định mở cửa lại, đứng ở nơi đó không nói gì, lẳng lặng chờ. Khi đó hắn từng nói, chuyện của nàng, chỉ cần nàng không nói thì hắn sẽ không hỏi, đã hứa hẹn thì phải giữ lời.
Quý Vân Lưu xem bàn tay hắn xong, ngẩng đầu giương môi cười: "Thất gia thân dính ân mưa móc, rất được quân vương chiếu cố, đúng là thiếu niên phú quý."
Mắt đen của Ngọc Thất như sao trời trong vắt: "Nếu ta dính ân mưa móc được quân vương chiếu cố phú quý thì đều có một phần của nàng."
"Tốt!" Đủ nghĩa khí! Quý Vân Lưu một tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, khí thế hào hùng tuyên bố, "Nếu sau này ta có vàng đầy phòng chất cao như núi, nhất định cũng sẽ phân cho Thất gia ngài một phần." Thấy mày hắn vừa nhíu lại bèn nói thêm, "Để phu quân tương lai của ta cầm đi tùy tiện tiêu!"
Ngọc Thất vốn bị việc phân rành mạch "Ngài ta" của người này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi nghe thấy "Phu quân tương lai", lại úp bàn tay bao lấy bàn tay nàng trong tay mình, lộ ra ý cười, biểu tình ôn hoà: "Nếu phải cho cũng là ta cho nàng bạc để nàng tùy tiện tiêu xài, phu nhân tương lai của ta."
Quý Vân Lưu hạ bút thành văn: "Vậy được, về sau ta chỉ ăn uống ngủ nghỉ, chỉ lo phụ trách tiêu xài núi vàng núi bạc của Thất gia." Xem mặt đoán ý là bí quyết đầu tiên của thần côn, nhanh chóng biết nghe lời phải trấn an người thật tốt mới là đúng đắn.
Hắn nghĩ đến bèn thong thả cười, lại nghe được nàng chậm rãi nói, "Thất gia, sau khi hồi kinh, nhớ lấy một chữ: Nhẫn." Ngọc Hành thấp đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nửa ngày mới lên tiếng: "Được, lời khi đó của nàng ở núi Mạc Tự ta đều nhớ rõ."
Quý Vân Lưu ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Hôm qua ta bốc cho Thất gia một quẻ, tổn, hữu phu, nguyên cát, vô cữu, khả trinh, lợi hữu du vãng..."
Ngọc Hành nắm tay nàng càng chặt, trong ngực kích động. Quẻ này ở trong Tử Hà Quan đã từng được Tần vũ nhân giải qua!
Phản ứng như thế, Quý Lục cũng cảm giác được dị thường: "Thất gia biết quẻ này?"
"Ở trong Tử Hà Quan, Tần vũ nhân đã giúp ta giải qua quẻ này." Ngọc Thất chậm rãi nói, "Khi đó ta bốc ra chính là quẻ này."
"Thì ra là thế." Quý Vân Lưu gật đầu, "Vậy ta đây không nhiều lời nữa. Chỉ có một điểm, lần này trở về, nếu có người tặng đồ cho Thất gia, Thất gia không cần từ chối, toàn bộ đều có thể nhận lấy."
"Được." Tim Ngọc Thất đập nhanh một trận, duỗi tay ôm chặt lấy nàng, "Quý Vân Lưu... Chuyện Trương gia, nàng đừng lo lắng, hết thảy giao cho ta." Thì ra, người này thuộc về chính mình lại vui vẻ và thoả mãn như vậy.
"Được, ta tin núi vàng núi bạc của Thất gia đấy." Quý Lục mặc hắn ôm, vươn ngón tay ra dựng lên, mặc niệm Kim Quang thần chú mấy lần, nhanh chóng kết ấn mấy cái, rồi sau đó phất đi một tia sát khí ở đầu vai đối phương. Dù không thể hoá giải "Tai hoạ ngầm" cho hắn, có thể khiến nó chậm một chút hoặc giảm bớt một ít thì cũng tốt rồi.
Ngọc Hành không thấy nàng thủ thế làm pháp, chỉ ôm nàng trong chốc lát, cảm thấy bởi vì hai bên đã tỏ rõ lòng mình nên trong lòng một mảnh nhẹ nhàng.
"Thất gia, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ra ngoài thôi." Quý Lục hơi đẩy hắn ra, "Lại đợi nữa thì người bên ngoài cũng chờ đến nóng nảy."
"Được." Ngọc Thất bị đẩy ra một chút nhưng không buông tay, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng. Nụ hôn đột nhiên không kịp dự phòng này khiến gương mặt Quý Vân Lưu nóng như sao hoả, giương mắt trừng hắn một chút.
Chỉ là trong lòng có tình, cái trừng mắt này vẫn cảm thấy phong tình vạn chủng, tất cả đều là tình ý nồng đậm, Ngọc Hành cười nhẹ: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Ngoài cửa, Tịch Thiện và Bích Chu đều đã chờ sẵn. Mặc dù cửa vừa mở Ngọc Thất đã buông lỏng tay Quý Vân Lưu ra nhưng vẫn bị hai người thận trọng ngoài cửa nhìn thấy. Lúc trước, Thất hoàng tử ở trong phòng lớn tiếng cười, Tịch Thiện sớm đã nghe thấy, hiện tại lại gặp tình cảnh này, mừng giống như nhặt được một khối vàng nguyên chất, đều sắp cười không nhìn thấy mắt.
Nhìn xem, nhìn xem, thiếu gia nhà mình và Quý lục cô nương người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc! Cũng may hắn đứng khom lưng cúi đầu, bằng không bộ dáng nụ cười gian tà như vậy còn không bị Ngọc Hành một chân đá bay đi, trực tiếp đá gãy chân còn lại của hắn.
Quý Vân Lưu và Bích Chu một đường uốn gối hành lễ với Thất hoàng tử rồi xoay người xuyên qua hành lang, từ cửa thùy hoa rời đi.
Lần thứ hai nhìn bóng dáng hai người biến mất ở sau cửa thùy hoa, biểu tình của Ngọc Hành so với mười lăm phút trước hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này, hắn chỉ thấy không trung cao rộng, ngay cả mây mù nặng nề đen tối cả ngày đều cảm thấy đặc biệt thuận mắt: "Phân phó xuống, chuẩn bị ngựa khởi hành hồi kinh."
Bích Chu mang theo Quý Vân Lưu vòng ra sân, xuyên qua nhà chính. Khi đến cạnh cửa, nàng ấy duỗi tay nhét cho nàng một chiếc vòng ngọc xanh biếc: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương đã cảm thấy vòng tay này rất thích hợp với cô nương. Hiện giờ cô nương đeo vào mới cảm thấy vòng tay này không xứng được với vẻ đẹp của cô nương." Rũ mắt xuống, nàng ấy nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Cô nương, chuyện vừa rồi, xin lỗi." Trong sương phòng, kết quả hai người nói chuyện là tốt hay xấu là một chuyện, nhưng khinh nàng lừa nàng, đưa nàng vào tay Thất hoàng tử xác thật là nàng ấy, một tiếng xin lỗi này, nàng ấy vô luận ra sao đều nên nói.
Quý Vân Lưu nhẹ nhàng cười, giơ tay lên giữa không trung nhìn một chút, nửa híp mắt: "Thúy ngọc Miến Điện, quả nhiên là một khối ngọc tốt."
Bích Chu giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy giờ phút này nàng đang cười như không cười nhìn chính mình, trong mắt đen như mực không thấy ánh sáng, trong lòng bỗng nhiên run lên, ngay cả ngón tay đều run rẩy. Nàng ấy làm nữ quan nhiều năm, thủ đoạn lão luyện khéo đưa đẩy, tự nhận là người cơ trí, giờ phút này lại cảm thấy chính mình chưa bao giờ nhìn thấu vị Quý lục cô nương này. Lục nương tử là thật sự bực chính mình vừa rồi "lợi dụng" nàng, dường như cũng thật không sợ "Giao phong chính diện" với chính mình.
Thả tay đang ở giữa không trung xuống, Quý Vân Lưu đỡ cánh tay Bích Chu, hai mắt cong lên lộ ra vẻ mặt hớn hở: "Đa tạ phần tâm ý này của Bích Chu cô cô."
Phần tâm ý này chỉ việc tặng ngọc hay chỉ việc tặng người, Bích Chu đã không thể hỏi lại. Nàng ấy một lần nữa đỡ tay Quý Vân Lưu, thở phào nhẹ nhõm: "Cô nương thích thì tốt rồi."
Giờ phút này, nàng ấy thế nhưng cảm thấy, may mắn chính mình nói "Xin lỗi" nàng chứ không phải tự cho mình là "Công thần bà mối" mà đối xử với nàng ấy.
/369
|