“Hương Ly ơi”. Hoàng Anh giơ tay lên vẫy vẫy trong dòng người xen lấn đi ra cổng trường.
“ÁI”. Chỉ có một chữ thôi nhưng nó rất thu hút. Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Là Sao Mai.
Cô bực tức chỉ tay vào mặt Hoàng Anh và nói: “Cái tên vô liêm sỉ kia, mắt cậu để lên trời hay sao mà giẫm lên chân người khác mà không một lời xin lỗi thế hả?”
Hoàng Anh nhìn Sao Mai với vẻ mặt nhàm chán, anh quay lưng đi không thèm nói gì.
Sự im lặng của anh ta khiến Sao Mai thấy một sự sỉ nhục quá lớn.
“Yaaaaaaaaa…….”
Hoàng Anh quay người lại định cười.
Thì…
“BỐP”
Một bàn tay “sắt đá” đã tặng anh một cú đấm đầy nội lực.
“Á”. Đúng là chẳng thể nói gì hơn cái từ phổ biến ấy. Sau đó Hoàng Anh ôm một bên má của mình.
Rất đau đấy!
Sao Mai nhếch mép cười, phủi tay và nói: “Bản cô nương đây không phải hạng dễ chơi đâu chú em đáng thương ạ”
Tất cả.
Đúng vậy.
Họ đang nhìn Sao Mai, mắt chữ O, mồm chữ A. Diệp Anh cũng không phải ngoại lệ.
“TRỜ…TRỜI…Ơ…ƠI”
Sao Mai đi đến chỗ Diệp Anh và cười rất tươi, trong khi cô bạn và mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn Sao Mai như một…người ngoài hành tinh.
Sao Mai huých nhẹ tay vào người Diệp Anh.
“Gì mà nhìn tớ ghê thế”
Diệp Anh sa sầm mặt, lắp bắp nói: “Cậu… chết là… cái… chắc… rồi”
Sao Mai không hiểu gì cả. Cô đã sống hơn mấy trăm năm rồi đâu có thể dễ dàng mà chết được.
“Hoàng Anh là…là…con trai thầy hiệu trưởng…đó”
Thầy hiệu trưởng là cái quái gì mà Diệp Anh sợ đến thế?
Cô thản nhiên đáp lại: “Thế à?. Kệ thôi”
Bỗng nhiên từ đâu một cô gái xinh đẹp chạy lại.
“Hoàng Anh cậu bị sao vậy?”
Sao Mai có cảm giác rất lạ.
Con người này…rất giống cô nhưng không hoàn toàn như thế.
Hoàng Anh biết là Hương Ly nên càng xấu hổ hơn. Biết ý, Hương Ly nói với mọi người: “Thôi không có gì đâu, giải tán đi nhé”
Hoàng Anh vẫn ôm khư khư một bên má. Chắc là thâm đen mất rồi.
Nhìn Hương Ly bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn cậu”. Hương Ly gật đầu.
“Nhưng ai làm cậu ra nông nỗi này?” Giọng cô dịu dàng quan tâm.
Hoàng Anh không muốn nói vì sợ… nhục.
Anh xua tay và nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì”
Sao Mai càng tức hơn khi nghe đến hai chữ “hiểu lầm”. Làm gì có chuyện đó xảy ra. Anh ta là người sai trước cơ mà.
“Cái tên thối thây kia. Ăn nói cho đàng hoàng, cậu giẫm lên chân tôi chứ hiểu lầm cái con khỉ gì”
Diệp Anh vội kéo tay Sao Mai lại nếu không Hoàng Anh sẽ cân bằng hai má mất.
Hương Ly nhìn Sao Mai dò xét. Cô bước lại gần, rất gần.
“Là cậu sao?”
Sao Mai gật đầu không chút sợ hãi.
Ánh mắt của Hương Ly rất sắc và lạnh đến nỗi Sao Mai cảm thấy trong người như đóng băng vậy. Nó khác hẳn cái cách mà Hương Ly nhìn Hoàng Anh khi nãy.
Sao Mai bắt đầu sợ hãi.
“Cậu ấy là một người hào phóng không chấp mấy cái chuyện trẻ con của cậu đâu, vì thế…” Nói rồi Hương Ly ghé sát vào tai Sao Mai, thì thào: “Tránh xa cậu ấy ra”
Sao Mai chết đứng khi nghe giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng của Hương Ly. Cảm giác gì đó đang quấn lấy Sao Mai.
“Thôi, đi về nào” Hương Ly dìu tay Hoàng Anh nhưng mắt không rời Sao Mai như thay cho một lời đe doạ.
“Ê” Diệp Anh khẽ lay người Sao Mai.
Cô thất thần nhìn Diệp Anh như muốn nói “Không sao”.
Nhưng trong lòng cô hiện tại đang rất “có sao”.
Bình tĩnh lại Sao Mai hỏi Diệp Anh: “Cô ấy là ai thế?”
Diệp Anh bĩu môi và trả lời: “Cô ta hả?...Là Hương Ly, cô ấy là học sinh mới chuyển đến đầu năm học…Là hotgirl lớp 12a4 đấy.”
Sao Mai gật gật đầu.
“ÁI”. Chỉ có một chữ thôi nhưng nó rất thu hút. Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Là Sao Mai.
Cô bực tức chỉ tay vào mặt Hoàng Anh và nói: “Cái tên vô liêm sỉ kia, mắt cậu để lên trời hay sao mà giẫm lên chân người khác mà không một lời xin lỗi thế hả?”
Hoàng Anh nhìn Sao Mai với vẻ mặt nhàm chán, anh quay lưng đi không thèm nói gì.
Sự im lặng của anh ta khiến Sao Mai thấy một sự sỉ nhục quá lớn.
“Yaaaaaaaaa…….”
Hoàng Anh quay người lại định cười.
Thì…
“BỐP”
Một bàn tay “sắt đá” đã tặng anh một cú đấm đầy nội lực.
“Á”. Đúng là chẳng thể nói gì hơn cái từ phổ biến ấy. Sau đó Hoàng Anh ôm một bên má của mình.
Rất đau đấy!
Sao Mai nhếch mép cười, phủi tay và nói: “Bản cô nương đây không phải hạng dễ chơi đâu chú em đáng thương ạ”
Tất cả.
Đúng vậy.
Họ đang nhìn Sao Mai, mắt chữ O, mồm chữ A. Diệp Anh cũng không phải ngoại lệ.
“TRỜ…TRỜI…Ơ…ƠI”
Sao Mai đi đến chỗ Diệp Anh và cười rất tươi, trong khi cô bạn và mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn Sao Mai như một…người ngoài hành tinh.
Sao Mai huých nhẹ tay vào người Diệp Anh.
“Gì mà nhìn tớ ghê thế”
Diệp Anh sa sầm mặt, lắp bắp nói: “Cậu… chết là… cái… chắc… rồi”
Sao Mai không hiểu gì cả. Cô đã sống hơn mấy trăm năm rồi đâu có thể dễ dàng mà chết được.
“Hoàng Anh là…là…con trai thầy hiệu trưởng…đó”
Thầy hiệu trưởng là cái quái gì mà Diệp Anh sợ đến thế?
Cô thản nhiên đáp lại: “Thế à?. Kệ thôi”
Bỗng nhiên từ đâu một cô gái xinh đẹp chạy lại.
“Hoàng Anh cậu bị sao vậy?”
Sao Mai có cảm giác rất lạ.
Con người này…rất giống cô nhưng không hoàn toàn như thế.
Hoàng Anh biết là Hương Ly nên càng xấu hổ hơn. Biết ý, Hương Ly nói với mọi người: “Thôi không có gì đâu, giải tán đi nhé”
Hoàng Anh vẫn ôm khư khư một bên má. Chắc là thâm đen mất rồi.
Nhìn Hương Ly bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn cậu”. Hương Ly gật đầu.
“Nhưng ai làm cậu ra nông nỗi này?” Giọng cô dịu dàng quan tâm.
Hoàng Anh không muốn nói vì sợ… nhục.
Anh xua tay và nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì”
Sao Mai càng tức hơn khi nghe đến hai chữ “hiểu lầm”. Làm gì có chuyện đó xảy ra. Anh ta là người sai trước cơ mà.
“Cái tên thối thây kia. Ăn nói cho đàng hoàng, cậu giẫm lên chân tôi chứ hiểu lầm cái con khỉ gì”
Diệp Anh vội kéo tay Sao Mai lại nếu không Hoàng Anh sẽ cân bằng hai má mất.
Hương Ly nhìn Sao Mai dò xét. Cô bước lại gần, rất gần.
“Là cậu sao?”
Sao Mai gật đầu không chút sợ hãi.
Ánh mắt của Hương Ly rất sắc và lạnh đến nỗi Sao Mai cảm thấy trong người như đóng băng vậy. Nó khác hẳn cái cách mà Hương Ly nhìn Hoàng Anh khi nãy.
Sao Mai bắt đầu sợ hãi.
“Cậu ấy là một người hào phóng không chấp mấy cái chuyện trẻ con của cậu đâu, vì thế…” Nói rồi Hương Ly ghé sát vào tai Sao Mai, thì thào: “Tránh xa cậu ấy ra”
Sao Mai chết đứng khi nghe giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng của Hương Ly. Cảm giác gì đó đang quấn lấy Sao Mai.
“Thôi, đi về nào” Hương Ly dìu tay Hoàng Anh nhưng mắt không rời Sao Mai như thay cho một lời đe doạ.
“Ê” Diệp Anh khẽ lay người Sao Mai.
Cô thất thần nhìn Diệp Anh như muốn nói “Không sao”.
Nhưng trong lòng cô hiện tại đang rất “có sao”.
Bình tĩnh lại Sao Mai hỏi Diệp Anh: “Cô ấy là ai thế?”
Diệp Anh bĩu môi và trả lời: “Cô ta hả?...Là Hương Ly, cô ấy là học sinh mới chuyển đến đầu năm học…Là hotgirl lớp 12a4 đấy.”
Sao Mai gật gật đầu.
/35
|