Chín mươi năm trước, Cổ Thần mới vào Mệnh Tuyền, ba người A Cưu La vương, Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông đã sớm là cao thủ tuyệt đỉnh danh chấn Cổ Hoang rồi.
Trên Đoạt Đế Đại Hội, ba người A Cưu La vương, Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông thua dưới tay Cổ Thần, tên tu sĩ trẻ tuổi có tu vi mới vào Mệnh Tuyền bí cảnh, hôm nay đã trở thành cường giả bước vào Độ Hư bí cảnh, nếu như nói chín mươi năm trước, ba người bại dưới tay Cổ Thần còn cảm thấy phiền muộn, thì lúc này thấy Cổ Thần, trong lòng cũng chỉ có kinh hãi cùng ngạc nhiên.
Các vị cao thủ đứng đầu đuổi theo nhìn Cổ Thần trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, tên tu sĩ vừa rồi tung ngọc bội đen kịt ra thở dốc nói:
- Cổ sát thần? Hắn chính là kẻ sáu mươi năm trước, tàn sát mấy vạn tu sĩ Tàng gia, hủy diệt Đại Doanh Đế Đình? Hắn chính là Cổ Thần?
Người này tinh thần kích động, tay phải chỉ vào Cổ Thần liên tục run rẩy.
Vu Đạo Tông liếc mắt nhìn tu sĩ kia, nói:
- Trịnh huynh, chính là hắn.
Đồng thời với Vu Đạo Tông lên tiếng, trong ánh mắt người nọ cũng đột nhiên phát ra một tia sát khí, lấy lực cảm ứng linh mẫn của Cổ Thần tự nhiên là rất rõ ràng điều này. Khuôn mặt không khỏi trầm xuống, rồi đột nhiên trong không khí có mùi thuốc súng.
Ngoại trừ năm tên cao thủ Minh Khiếu trung kỳ, thì sáu kẻ vừa tới trợ giúp có bốn người là cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ, hai người còn lại cũng đều là Minh Khiếu trung kỳ.
Trong mười một người này, bốn người là Minh Khiếu hậu kỳ, bảy người là Minh Khiếu trung kỳ, mười một người liên thủ coi như là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn cũng chỉ có thể chạy trối chết, thực lực mạnh đủ có thể quét ngang Mệnh Tuyền bí cảnh.
Thế nhưng tu vi của Cổ Thần không chỉ là Mệnh Tuyền bí cảnh, mà là Độ Hư bí cảnh, tuy rằng chỉ mới tiến nhập nhưng cũng vẫn là Độ Hư a.
Giữa Mệnh Tuyền bí cảnh và Độ Hư bí cảnh có một khoảng cách không thể vượt qua, một bên là phàm, một bên là tiên, chỉ cần Cổ Thần nguyện ý động thủ, mười một tên cao thủ Minh Khiếu Kỳ này, trong lúc giở tay nhấc chân liền có thể giết chết.
Ánh mắt Cổ Thần chăm chú vào trên người tên tu sĩ họ Trịnh kia, nói:
- Thế nào? Ngươi muốn giết ta?
Cao thủ hai bên đều quay đầu thoáng nhìn qua tên tu sĩ họ Trịnh kia, một số trong mắt lộ vẻ đã hiểu, số còn lại thì khó hiểu, đồng thời ra hiệu với tên tu sĩ họ Trịnh kia rằng:
- Đối phương là một vị cường giả Độ Hư, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay, dù có thù hận gì, cũng đợi đạt tới Độ Hư bí cảnh hẵng nói.
Tên tu sĩ họ Trịnh kia vẫn đứng yên, không động đậy, hiển nhiên đối với tu vi của Cổ Thần thập phần sợ hãi, thế nhưng cừu hận trong lòng lại áp lực khiến hắn thở hổn hển nói:
- Sáu mươi năm trước, khi Cổ Thần đánh chết Đại Doanh Tiêu Thần đế quân, hủy diệt Đại Doanh Đế Đình, gia phụ Trịnh Mộng Nam cũng ở Đại Doanh đế đô, Cổ Thần ngươi có còn nhớ không?
Một câu phía trước là giải thích với cao thủ hai bên, còn câu phía sau là để chất vấn Cổ Thần.
- Trịnh Mộng Nam?
Cổ Thần lẩm bẩm một câu này, tựa như nhớ về sáu mươi hai năm trước, một hồi giết chóc máu tanh gật đầu nói:
- Chư truyền thừa Trịnh gia gia chủ! Ta nhớ kỹ, hắn thực lực không sai, có thể tiếp được hai quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, nguyên lai ngươi là con của hắn? Trách không được thấy ta lại có thâm cừu đại hận! Bất quá tu vi của ngươi quá yếu, cho dù một trăm, một nghìn năm nữa cũng không phải đối thủ của ta, muốn báo thù chờ ngươi bước vào Độ Hư bí cảnh đã!
Trải qua hơn sáu mươi năm tu tâm dưỡng tính tại trần thế, tâm tình Cổ Thần sớm đã twf trạng thái giết chóc ngày trước khôi phục bình tĩnh trở lại. Trong lòng không còn có cảm giác thị huyết này nữa.
Nghe xong hai người đối thoại, trong ánh mắt mấy tu sĩ kia đều lộ vẻ đã hiểu, ngày đó Trịnh Mộng Nam chết dưới tay Cổ Thần, chư tử thế gia cũng không có kiêng nể nói toạc ra, ngay cả Thánh Hoàng và Tàng gia lão tổ Tàng Khôn Sơn cũng chưa từng có thể ngăn cản Cổ Thần, nói rõ tu sĩ bình thường truy sát đối với Cổ Thần vô dụng.
Đem tin tức Trịnh gia gia chủ bị Cổ Thần đánh chết nói ra ngoài ngược lại sẽ làm hạ thấp danh dự của chư tử thế gia, do đó, Trịnh Mộng Nam chết dưới tay Cổ Thần cũng chỉ có một ít thành viên nội bộ chư tử thế gia biết được.
Đối với chuyện báo thù, hậu thế của tứ đại chư tử thế gia còn được mấy vị lão tổ truyền xuống, bất kể là ai cũng không được tự tiện đi tìm Cổ Thần báo thù, ân ân oán oán đều do bọn họ giải quyết.
- Trịnh huynh! Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Cổ Thần đã bước vào Độ Hư, chúng ta không phải đối thủ của hắn, nghìn vạn lần không nên hành động theo cảm tình, khiến mọi người phải liên lụy.
Một vị tu sĩ ở bên cạnh khuyên nhủ.
Tu sĩ họ Trịnh kia cắn răng, thở dài một hơi, quay đầu sang một bên, không hề để ý tới Cổ Thần nữa, bộ dáng rất phiền muộn.
Cổ Thần cũng không có đem mười một tên Minh Khiếu Kỳ cao thủ này để trong lòng, xoay chuyển ánh mắt về phía thổ vu.
Thổ vu đang bị định trong hư không thấy vậy, thì trong lòng nhảy lên một chút. Thân thể nhất thời lạnh nửa người, muốn nói, nhưng lại bị Cổ Thần trói buộc hoàn toàn, ngay cả miệng cũng không mở ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt thương cảm nhìn Cổ Thần để cầu tình.
Cổ Thần nói:
- Thổ vu, ta và ngươi cũng có duyên gặp mặt vài lần, tại cổ vu tộc, ta chỉ có danh nghĩa chiến thần, trên thực tế, ta còn là tu sĩ nhân tộc, ngươi phản bội cổ vu tộc, ta sẽ không giết ngươi, thế nhưng, ta đã có danh là chiến thần cổ vu tộc, nếu đã gặp lại ngươi cũng không thể để ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy, vậy tạm thời đem ngươi giam giữ, mang về chiến thần điện, giao cho thần nữ cùng các vị đại vu thẩm lí và phán quyết.
Nghe xong nửa câu đầu, trong ánh mắt thổ vu còn lộ vẻ mừng rỡ và cảm kích, nhưng sau khi nghe được nửa câu còn lại, trong ánh mắt chỉ còn kinh hoảng, trở lại chiến thần điện bị thẩm lí và phán quyết, hắn thân là đại vu nên tự nhiên biết căn cứ theo tộc quy cổ vu tộc, hắn sẽ phải chịu kết quả như thế nào.
Cổ Thần cũng mặc kệ trong lòng thổ vu có nguyện ý không, trong mi tâm bắn ra một đoàn kim quang, chính là vô thượng tiên bảo Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, tầng tháp thứ ba vừa mở ra, Cổ Thần vung tay lên, liền đem thổ vu nhốt vào bên trong.
- Cổ... Cổ... Cổ chiến thần!
Lúc này, một thanh âm từ phía sau vang lên, một vị cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ trong mười một tu sĩ kia đi ra, xoay người ôm quyền với Cổ Thần, nhưng nhất thời lại không biết phải xưng hô ra sao.
Đối phương là một vị cường giả Độ Hư bí cảnh, trực tiếp gọi tên tựa hồ không lễ phép, nếu gọi là tiền bối thì trên thực tế tuổi tác Cổ Thần so với bất kỳ ai trong đám tu sĩ tại đây đều nhỏ hơn không ít.
Mà gọi là Cổ sát thần lại càng không thỏa đáng, đây là hung danh thế nhân đặt cho Cổ Thần, chỉ có khi cùng Cổ Thần tương chiến mới có thể trực tiếp gọi ra hung danh của gã. Cổ Thần là Độ Hư cường giả, dù cho toàn bộ mười một người bọn họ liên thủ cũng không đỡ nổi một cước của hắn, nên tự nhiên không muốn chiến đấu gì cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, không biết gọi gì, đánh kêu vài tiếng "Cổ", nghĩ đến một thân phận khác của Cổ Thần là chiến thần cổ vu tộc. Chiến thần là một danh hiệu, lại không phải hung danh, nên cũng có thể dùng để xưng hô được.
Cổ Thần nghe vậy, xoay người nhìn lại tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ kia, nói:
- Gọi ta có chuyện gì?
Trên Đoạt Đế Đại Hội, ba người A Cưu La vương, Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông thua dưới tay Cổ Thần, tên tu sĩ trẻ tuổi có tu vi mới vào Mệnh Tuyền bí cảnh, hôm nay đã trở thành cường giả bước vào Độ Hư bí cảnh, nếu như nói chín mươi năm trước, ba người bại dưới tay Cổ Thần còn cảm thấy phiền muộn, thì lúc này thấy Cổ Thần, trong lòng cũng chỉ có kinh hãi cùng ngạc nhiên.
Các vị cao thủ đứng đầu đuổi theo nhìn Cổ Thần trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, tên tu sĩ vừa rồi tung ngọc bội đen kịt ra thở dốc nói:
- Cổ sát thần? Hắn chính là kẻ sáu mươi năm trước, tàn sát mấy vạn tu sĩ Tàng gia, hủy diệt Đại Doanh Đế Đình? Hắn chính là Cổ Thần?
Người này tinh thần kích động, tay phải chỉ vào Cổ Thần liên tục run rẩy.
Vu Đạo Tông liếc mắt nhìn tu sĩ kia, nói:
- Trịnh huynh, chính là hắn.
Đồng thời với Vu Đạo Tông lên tiếng, trong ánh mắt người nọ cũng đột nhiên phát ra một tia sát khí, lấy lực cảm ứng linh mẫn của Cổ Thần tự nhiên là rất rõ ràng điều này. Khuôn mặt không khỏi trầm xuống, rồi đột nhiên trong không khí có mùi thuốc súng.
Ngoại trừ năm tên cao thủ Minh Khiếu trung kỳ, thì sáu kẻ vừa tới trợ giúp có bốn người là cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ, hai người còn lại cũng đều là Minh Khiếu trung kỳ.
Trong mười một người này, bốn người là Minh Khiếu hậu kỳ, bảy người là Minh Khiếu trung kỳ, mười một người liên thủ coi như là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn cũng chỉ có thể chạy trối chết, thực lực mạnh đủ có thể quét ngang Mệnh Tuyền bí cảnh.
Thế nhưng tu vi của Cổ Thần không chỉ là Mệnh Tuyền bí cảnh, mà là Độ Hư bí cảnh, tuy rằng chỉ mới tiến nhập nhưng cũng vẫn là Độ Hư a.
Giữa Mệnh Tuyền bí cảnh và Độ Hư bí cảnh có một khoảng cách không thể vượt qua, một bên là phàm, một bên là tiên, chỉ cần Cổ Thần nguyện ý động thủ, mười một tên cao thủ Minh Khiếu Kỳ này, trong lúc giở tay nhấc chân liền có thể giết chết.
Ánh mắt Cổ Thần chăm chú vào trên người tên tu sĩ họ Trịnh kia, nói:
- Thế nào? Ngươi muốn giết ta?
Cao thủ hai bên đều quay đầu thoáng nhìn qua tên tu sĩ họ Trịnh kia, một số trong mắt lộ vẻ đã hiểu, số còn lại thì khó hiểu, đồng thời ra hiệu với tên tu sĩ họ Trịnh kia rằng:
- Đối phương là một vị cường giả Độ Hư, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay, dù có thù hận gì, cũng đợi đạt tới Độ Hư bí cảnh hẵng nói.
Tên tu sĩ họ Trịnh kia vẫn đứng yên, không động đậy, hiển nhiên đối với tu vi của Cổ Thần thập phần sợ hãi, thế nhưng cừu hận trong lòng lại áp lực khiến hắn thở hổn hển nói:
- Sáu mươi năm trước, khi Cổ Thần đánh chết Đại Doanh Tiêu Thần đế quân, hủy diệt Đại Doanh Đế Đình, gia phụ Trịnh Mộng Nam cũng ở Đại Doanh đế đô, Cổ Thần ngươi có còn nhớ không?
Một câu phía trước là giải thích với cao thủ hai bên, còn câu phía sau là để chất vấn Cổ Thần.
- Trịnh Mộng Nam?
Cổ Thần lẩm bẩm một câu này, tựa như nhớ về sáu mươi hai năm trước, một hồi giết chóc máu tanh gật đầu nói:
- Chư truyền thừa Trịnh gia gia chủ! Ta nhớ kỹ, hắn thực lực không sai, có thể tiếp được hai quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, nguyên lai ngươi là con của hắn? Trách không được thấy ta lại có thâm cừu đại hận! Bất quá tu vi của ngươi quá yếu, cho dù một trăm, một nghìn năm nữa cũng không phải đối thủ của ta, muốn báo thù chờ ngươi bước vào Độ Hư bí cảnh đã!
Trải qua hơn sáu mươi năm tu tâm dưỡng tính tại trần thế, tâm tình Cổ Thần sớm đã twf trạng thái giết chóc ngày trước khôi phục bình tĩnh trở lại. Trong lòng không còn có cảm giác thị huyết này nữa.
Nghe xong hai người đối thoại, trong ánh mắt mấy tu sĩ kia đều lộ vẻ đã hiểu, ngày đó Trịnh Mộng Nam chết dưới tay Cổ Thần, chư tử thế gia cũng không có kiêng nể nói toạc ra, ngay cả Thánh Hoàng và Tàng gia lão tổ Tàng Khôn Sơn cũng chưa từng có thể ngăn cản Cổ Thần, nói rõ tu sĩ bình thường truy sát đối với Cổ Thần vô dụng.
Đem tin tức Trịnh gia gia chủ bị Cổ Thần đánh chết nói ra ngoài ngược lại sẽ làm hạ thấp danh dự của chư tử thế gia, do đó, Trịnh Mộng Nam chết dưới tay Cổ Thần cũng chỉ có một ít thành viên nội bộ chư tử thế gia biết được.
Đối với chuyện báo thù, hậu thế của tứ đại chư tử thế gia còn được mấy vị lão tổ truyền xuống, bất kể là ai cũng không được tự tiện đi tìm Cổ Thần báo thù, ân ân oán oán đều do bọn họ giải quyết.
- Trịnh huynh! Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Cổ Thần đã bước vào Độ Hư, chúng ta không phải đối thủ của hắn, nghìn vạn lần không nên hành động theo cảm tình, khiến mọi người phải liên lụy.
Một vị tu sĩ ở bên cạnh khuyên nhủ.
Tu sĩ họ Trịnh kia cắn răng, thở dài một hơi, quay đầu sang một bên, không hề để ý tới Cổ Thần nữa, bộ dáng rất phiền muộn.
Cổ Thần cũng không có đem mười một tên Minh Khiếu Kỳ cao thủ này để trong lòng, xoay chuyển ánh mắt về phía thổ vu.
Thổ vu đang bị định trong hư không thấy vậy, thì trong lòng nhảy lên một chút. Thân thể nhất thời lạnh nửa người, muốn nói, nhưng lại bị Cổ Thần trói buộc hoàn toàn, ngay cả miệng cũng không mở ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt thương cảm nhìn Cổ Thần để cầu tình.
Cổ Thần nói:
- Thổ vu, ta và ngươi cũng có duyên gặp mặt vài lần, tại cổ vu tộc, ta chỉ có danh nghĩa chiến thần, trên thực tế, ta còn là tu sĩ nhân tộc, ngươi phản bội cổ vu tộc, ta sẽ không giết ngươi, thế nhưng, ta đã có danh là chiến thần cổ vu tộc, nếu đã gặp lại ngươi cũng không thể để ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy, vậy tạm thời đem ngươi giam giữ, mang về chiến thần điện, giao cho thần nữ cùng các vị đại vu thẩm lí và phán quyết.
Nghe xong nửa câu đầu, trong ánh mắt thổ vu còn lộ vẻ mừng rỡ và cảm kích, nhưng sau khi nghe được nửa câu còn lại, trong ánh mắt chỉ còn kinh hoảng, trở lại chiến thần điện bị thẩm lí và phán quyết, hắn thân là đại vu nên tự nhiên biết căn cứ theo tộc quy cổ vu tộc, hắn sẽ phải chịu kết quả như thế nào.
Cổ Thần cũng mặc kệ trong lòng thổ vu có nguyện ý không, trong mi tâm bắn ra một đoàn kim quang, chính là vô thượng tiên bảo Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, tầng tháp thứ ba vừa mở ra, Cổ Thần vung tay lên, liền đem thổ vu nhốt vào bên trong.
- Cổ... Cổ... Cổ chiến thần!
Lúc này, một thanh âm từ phía sau vang lên, một vị cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ trong mười một tu sĩ kia đi ra, xoay người ôm quyền với Cổ Thần, nhưng nhất thời lại không biết phải xưng hô ra sao.
Đối phương là một vị cường giả Độ Hư bí cảnh, trực tiếp gọi tên tựa hồ không lễ phép, nếu gọi là tiền bối thì trên thực tế tuổi tác Cổ Thần so với bất kỳ ai trong đám tu sĩ tại đây đều nhỏ hơn không ít.
Mà gọi là Cổ sát thần lại càng không thỏa đáng, đây là hung danh thế nhân đặt cho Cổ Thần, chỉ có khi cùng Cổ Thần tương chiến mới có thể trực tiếp gọi ra hung danh của gã. Cổ Thần là Độ Hư cường giả, dù cho toàn bộ mười một người bọn họ liên thủ cũng không đỡ nổi một cước của hắn, nên tự nhiên không muốn chiến đấu gì cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, không biết gọi gì, đánh kêu vài tiếng "Cổ", nghĩ đến một thân phận khác của Cổ Thần là chiến thần cổ vu tộc. Chiến thần là một danh hiệu, lại không phải hung danh, nên cũng có thể dùng để xưng hô được.
Cổ Thần nghe vậy, xoay người nhìn lại tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ kia, nói:
- Gọi ta có chuyện gì?
/889
|