Nhìn ánh mắt Cổ Thần, vẻ mặt tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ kia biến ảo bất định, tựa hồ rất khó xử, nhưng lại có một cỗ lực lượng trói buộc hắn, làm hắn không thể không nói.
Cổ Thần không rảnh cùng hắn dây dưa, nói:
- Có chuyện gì thì nói mau...
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ kia đành cắn răng, nói:
- Cổ chiến thần! Khối ngọc bội trên tay ngươi là mới đoạt được từ tên thổ vu nọ, ngươi có thể trả lại cho chúng ta được không?
Hắn chỉ vào khối ngọc bội đen kịt trên tay Cổ Thần, lại nhắc đến vừa rồi thổ vu cùng năm tên Minh Khiếu trung kỳ giao chiến đoạt bảo.
Vừa đem thổ vu nhốt vào tầng thứ ba của Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, Cổ Thần cũng thuận lợi lấy khối ngọc bội đen kịt trên người hắn, còn chưa kịp tỉ mỉ xem xét, tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ này đã mở miệng muốn đòi đồ.
Cổ Thần liếc mắt nhìn về phương nam xa xôi, khẻ cười một tiếng, giơ khối ngọc bội trong tay lên, nói:
- Thứ này là ta là ta bắt thổ vu, đoạt được từ trên người hắn, ta mặc kệ hắn từ đâu mà có, chỉ biết là hiện tại nó là chiến lợi phẩm của ta, nếu ngươi muốn, có thể tới cướp đoạt từ trong tay ta, khi ấy nó sẽ là của ngươi.
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ vẻ mặt lập tức trắng bệch, nói:
- Tại...tại hạ nào dám? Cổ chiến thần, thứ này đối với chúng ta có tác dụng rất lớn, mong ngài giơ cao đánh khẽ, trả lại cho chúng ta đi nhá!
Cổ Thần tỉ mỉ nhìn thoáng qua ngọc bội đen kịt trong tay, cùng với khối ngọc bội hắn đoạt được từ tay đại đương gia Thanh Long Trại tuy rằng bề ngoài tương tự, nhưng lại có khác biệt rất lớn, đầu tiên mặt trên khối ngọc bội đen kịt này không có khắc chữ, chỉ khắc một
dòng nước đang chảy, là tiêu chí của Hắc Thủy Ma Tông thời thượng cổ.
Mà trên khối ngọc bội đoạt được từ tay đại đương gia Thanh Long Trại lại có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao".
"Hắc thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ" đây là danh hiệu của Hắc Thủy Đại Đế ngày trước.
Cơ thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ là câu khẩu hiệu của Cơ gia Thánh Đình, nhưng khi ấy Hắc Thủy Đại Đế lại sấm hạ "Hắc thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ", ý nói khi ấy hai bên Cơ gia Thánh Đình cùng Hắc Thủy Đại Đế không phải là bạn.
Một khối ngọc bội kia có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao" rõ ràng so với khối ngọc bội không có khắc chữ này quý giá hơn nhiều, tuy rằng trên khối ngọc bội này khí tức của thượng cổ ma đế rất nặng, nhưng chỉ là một món bảo vật bình thường. Trên khối ngọc bội có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao" tuy rằng khí tức đó rất mỏng, nhưng lại hiện lên uy thế của Hắc Thủy Đại Đế là một món vô thượng tiên bảo.
Cổ Thần biết, khối ngọc bội đen kịt trong tay này so ra kém khối kia, nên đối với hắn không có tác dụng gì, nhưng hắn lại muốn biết, bên trong nó đến tột cùng ẩn chứa tác dụng gì? Vì sao thổ vu muốn tới cướp giật?
Cổ Thần nói:
- Khối ngọc bội này đối với các ngươi có tác dụng gì? Đối với ta sẽ vô dụng sao? Ngươi nói cho ta biết, nếu thực sự là nó hữu dụng với ngươi, lại vô dụng với ta, ta liền trả lại ngươi, được chứ?
- Cái này...
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ chần chờ một chút, rồi nói:
- Khối ngọc bội này là để tiến vào một chỗ...
Nói đến chỗ này, tiếng nói của hắn chợt dừng lại, vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía nam.
Ánh mắt Cổ Thần đã sớm đi trước một bước, chuyển hướng về phía phía nam, chỉ thấy một bóng người, xuyên qua Hư Không mà đến, cước đạp một đoàn sương trắng, chính là một một vị Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ.
Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ ngay lập tức đến gần, tộc độ cực nhanh, mới nhìn còn đang ở ngoài mấy nghìn dặm, trong chốc lát đã tới trước Cổ Thần năm nghìn trượng.
- Tàng tiền bối...
Mười một cao thủ Minh Khiếu Kỳ sắc mặt đại hỉ, thân ảnh khẽ động, đồng thời phi độn tới phía sau tên Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ.
Tên cường giả Giá Vụ kỳ họ tàng,, chính là lão tổ Tàng gia Đại Doanh Đế Đình, Tàng Khôn Sơn từng cùng Cổ Thần giao thủ một trận.
Ba vị lão tổ Tàng gia, lão đại Tàng Khôn Huyền, tu vi Hư Không sơ kỳ, tại nghìn năm trước trợ giúp Thánh Đình tiêu diệt thánh địa Thái Hư Cung, thuận tiện cho Trấn Đông Hậu Phủ thành lập Đại Doanh Đế Đình, lấy Thánh Đình trấn thủ đông phương, đối kháng Đông Hoang yêu tộc, khi tam tộc đại chiến, Đại Doanh đứng mũi chịu sào.
Yêu tộc siêu cấp cường giả Thiên Hồ Vương cùng Tàng Khôn Huyền đại chiến một hồi, lưỡng bại câu thương, Thiên Hồ Vương thân thể mất đi, Nguyên Thần đầu nhập Huyết Quan Hồ, đợi thời cơ đoạt xá sống lại, Tàng Khôn Huyền cũng bị trọng thương, thọ nguyên không còn nhiều.
Thế nhân đều cho rằng Tàng Khôn Huyền đã chết, lại không biết rằng. Hắn tiến nhập thánh địa Bách Thánh Các, dựa theo sinh tử bí cảnh tăng gấp ba lần thọ nguyên, lại ăn vào một ít tiên đan linh dược, rốt cục chậm rãi khống chế được thương thế, dần dần hồi phục lại, trải qua hơn nghìn năm mới phục nguyên được.
Lão nhị Tàng Khôn Phàm, tu vi Giá Vụ hậu kỳ, khi tam tộc đại chiến, cùng yêu tộc cường giả Hoa Báo Vương đánh một trận, Hoa Báo Vương chết trận, còn Tàng Khôn Phàm cũng là trọng thương gần chết, thế nhân đều cho rằng hai người đã đồng quy vu tận, thực tế, Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Huyền như nhau đều ẩn thân trong sinh tử bí cảnh, dựa vào thời gian gấp ba lần thọ nguyên, mà sống.
Như Tàng Khôn Huyền, Tàng Khôn Phàm đều là Độ Hư cường giả mà thế nhân cho rằng đã chết, trong sinh tử bí cảnh còn có một ít cương giả của các thế lực siêu cấp vào nghìn năm trước là Thánh Đình, các đại Đế Đình, hoặc là chư tử thế gia, nho môn thánh gia.
Nghìn năm trước, tam tộc đại chiến, trên Cổ Hoang Đại Lục đều có không ít Độ Hư cường giả, tuy rằng tam tộc đại chiến, khiến Độ Hư cường giả giảm mạnh, nhưng số cường giả còn lại vẫn là không ít, cũng chưa bị chết hết.
Bất quá, những cường giả còn sống đều là thân mang thương tích, nguyên tổn hao nhiều, cường giả nhân tộc không có tiến nhập thánh địa sinh tử bí cảnh, thì cường giả tiên tông cự phái không đến trăm năm đều hao hết thọ nguyên mà chết cả.
Tiến nhập sinh tử bí cảnh cũng có không ít cường giả, thương thế quá nặng, tuy rằng còn ít hơi tàn gắng gượng được thêm mấy trăm năm, nhưng nay đều đã chết đi.
Nghìn năm trước, Tàng gia có hai mươi cường giả Độ Hư bí cảnh, trải qua tam tộc đại chiến, cường giả còn sống chỉ có tám vị, sau lại tiến nhập sinh tử bí cảnh, ngay cả thọ nguyên gấp ba lần, vẫn có ba vị lần lượt bỏ mạng. Chỉ còn lại có ba người Tàng Khôn Huyền, Tàng Khôn Phàm Tàng Khôn Sơn Tàng Khôn Sơn xưng là Tàng gia tam lão.
Trong đó, lão tam Tàng Khôn Sơn thương thế nhẹ nhất, tu vi khôi phục nhanh nhất, trăm năm trước đã khôi phục rất khá, mà Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Huyền đều thụ thương quá nặng, trải qua ngàn năm thương thế vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, do đó, khi Tàng gia gặp nạn là lão tam Tàng Khôn Sơn từ sinh tử bí cảnh chạy ra.
Qua sáu mươi năm, lại gặp lại cừu nhân, trong ánh mắt Tàng Khôn Sơn nhìn Cổ Thần ẩn chứa nộ hỏa cùng sát ý vô tận.
- Cổ Thần!
Ánh mắt Tàng Khôn Sơn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Cổ Thần, một lát, mới mở miệng quát hai chữ.
Một cổ sát ý dâng trào đến cực điểm hầu như bao phủ toàn bộ không gian giữa hai người, sát ý vô tận tựa hồ khiến không gian bị vặn vẹo.
Cổ Thần vẻ mặt bình thản nhìn Tàng Khôn Sơn, vừa không có vẻ cừu hận, lại cũng không có vẻ hưng phấn, đối với Tàng gia, trong lòng Cổ Thần từ lâu đã không còn thù hận ngày trước. Tàng Thiên Cơ chết ở trong tay hắn, Tàng Tiêu Chấn cũng chết trong tay hắn, Tàng Tiêu Viễn, Tàng Tiêu Vân, Tàng Chân Cơ, Tàng Ngọc Cơ, Tàng Hồng Cơ, Tàng Vạn Cơ... Còn có mấy vạn tu sĩ Tàng gia đều chết ở trong tay hắn, cho dù có thiên đại thù hận cũng nên kết thúc.
Chương 7: Thế ngoại siêu nhiên. (Hạ)
Huống hồ Cổ Thần nhập trần thế hơn sáu mươi năm, tâm tình từ lâu trở nên bình thản, nhớ lại cảnh giết chóc ngày trước, ít nhiều có chút tự trách, đồng thời, hắn thường xuyên nhớ lại tràng diện đã nhìn thấy ở thành Nhạc Thủy. Mọi người trong thành đều bị đồ sát, hắn cũng không có nhìn thấy thi thể phụ thân, căn bản không thể xác định phụ thân đến tột cùng là sống hay chết.
Chỉ là lúc đó nhìn hình vẻ trong ngọc giản, khiến bách nộ công tâm, lúc đó ý niệm huyết trong đầu cùng phẫn nộ là lu mờ lý trí, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, hình vẽ trong ngọc giản cũng có thể là bị người ta chế tạo, cũng không nhát định là có tràng diện như thế, nếu quả thật là ảo giác, thành Nhạc Thủy có phải là bị Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt hay không còn phải điều tra thêm một lần nữa.
Bất quá, lúc đó cơn giận đã làm Cổ Thần mất hết lý trí, căn bản không thể tỉnh táo để kiểm tra lại hình vẽ trong ngọc giản là thật hay giả, hôm nay ngọc giản đã bị hủy, Tiêu Hàn Đế Quân cũng bị giết, muốn điều tra lại cũng không có nhân chứng, vật chứng gì cả.
Cho dù thành Nhạc Thủy là Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt, hắn cũng đã chiếm được nghiêm phạt, Cổ Thần tại Đại Doanh đế đô giết mấy vạn tu sĩ Tàng gia, Tàng Khôn Sơn cừu hận đối với hắn cũng là đương nhiên, do đó, tuy rằng Tàng Khôn Sơn đã từng muốn xuất thủ diệt Cổ Thần, hôm nay tái kiến Tàng Khôn Sơn, trong lòng Cổ Thần cũng không có cảm giác cừu hận này.
Từ sau khi bước vào Độ Hư bí cảnh, Cổ Thần có một cảm giác, hắn có một sinh mạng mới, trong lòng chỉ có hoài niệm đối với bằng hữu, người yêu, không có cừu hận!
Nhìn Tàng Khôn Sơn, Cổ Thần giống như thấy được chúng sinh muôn vàn chúng sinh ở Phàm Trần Cốc, giống như thấy được Cốc Trần, Cốc Chu, Trương Viễn, Quan Kỳ, Thành Chiến, Tư Mã Duyên...Cừu hận của bọn họ, lửa giận của bọn họ.
Cổ Thần đột nhiên có một cảm giác siêu nhiên thế ngoại, ở trước mắt hắn, trong hư không vô hình tựa hồ xuất hiện vô số xúc tua, đan xen với nhau, hình thành một tấm lưới chằng chịt. Đây là mở ra tâm lưới thiên đạo, mặc kệ là phàm nhân, hay tu sĩ, hay dã thú, hoặc vu, yêu...đều bị tấm lưới thiên đạo này bao phủ.
Nhẫn... Oán... Tình... Cừu..., đem thiên địa vạn vật sinh linh đều bao phủ trong đó, không có ân oán, tất có tình cừu, không có tình cừu, tất có ân oán...
Cổ Thần thấy Tàng Khôn Sơn bị tấm lưới thiên đạo vô hình hoàn toàn bao phủ, lửa giận của hắn càng thịnh, liền càng hãm vào trong đó, vô luận như thế nào cũng không giãy dụa được.
Mà xúc tua của thiên đạo đã tới bên cạnh Cổ Thần, lại tựa hồ bị một cổ lực lượng cường đại chống lại, vô luận như thế nào cũng không tiếp xúc được với thân thể của hắn. Trong lòng Cổ Thần càng bình tĩnh, xúc tua của thiên đạo càng cách xa hắn.
Tàng Khôn Sơn sát khí càng thịnh, lửa giận càng mạnh, Cổ Thần thấy vậy, chỉ có một loại cảm giác buồn cười, dường như một người nhìn con kiến giận dữ, vô luận con kiến có bao nhiêu tức giận, trong mắt con người đều là một truyện cười.
Lúc này sát khí, lửa giận của Tàng Khôn Sơn trong mắt Cổ Thần chính là một truyện cười.
Khoảng cách giữa đạo tâm của hai người kém nhau không biết bao nhiêu, tựa như trời so với đất cũng không nói quá.
Ngay cả Tàng Khôn Sơn là cường giả Giá Vụ kỳ, còn Cổ Thần chỉ là mới vào Độ Hư, vừa mới bước vào Đằng Vân kỳ, thế nhưng cao thấp giữa tâm tình của hai người lại khiến khí thể của bọn họ hoàn toàn hình thành một tỉ lệ nghịch.
Tàng Khôn Sơn mắt phún lửa giận, nghiến răng nghiến lợi tựa như một tòa hỏa sơn chuẩn bị bạo phát.
Mà Cổ Thần tâm thanh minh tĩnh, lãnh đạm tự nhiên, siêu nhiên thế ngoại, nhìn lại có một cảm giác bí hiểm, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Vô luận lửa giận của Tàng Khôn Sơn thiêu đốt thịnh vượng ra sao, trong lòng giận dữ cỡ nào, khí thế cường đại bao nhiêu, nhưng không chút nào lay động Cổ Thần. Cổ Thần thần tình lãnh đạm nhìn hắn tựa như nhìn một con kiến đang giận dữ.
- Tàng tiền bối! Hắn có thể là hung thủ hơn năm mươi năm trước hủy diệt Đại Doanh Đế Đình, hôm nay không thể buông tha hắn a!
Tu sĩ họ Trịnh ở bên cạnh Tàng Khôn Sơn cung kính nói:
- Còn có...bảo vật của ta đã ở trong tay hắn, Tàng tiền bối không thể để hắn chạy thoát.
Nghe tu sĩ họ Trịnh nói, lửa giận trong mắt Tàng Khôn Sơn càng tăng lên.
Cổ Thần nhợt nhạt cười, nói:
- Sáu chục năm trước, ta còn là tu vi Minh Khiếu Kỳ cực hạn, ngươi đã không làm gì được ta. Hôm nay ta đã bước vào Độ Hư, ngươi càng không thể làm gì được ta, thù hận giữa ta cùng với Đại Doanh Đế Đình đều vì Tàng gia mà thôi. Tàng gia giệt gia tộc của ta, ta diệt Tàng gia Đế Đình, ân oán ngày đó, đúng sai đã không cần nói nữa, đều đã chấm dứt rồi. Ta cùng với Tàng gia không muốn có bất kỳ liên quan gì nữa, vì thế giờ đây ngươi không phải địch thủ của ta, hy vọng ngươi không nên khơi mào hận thù.
- Ha ha ha ha...
Tàng Khôn Sơn giận dữ cười lớn, quát một tiếng:
- Ngươi giết Tàng gia tu sĩ ta, hủy cơ nghiệp Tàng gia ta, hay một câu ân oán ngày trước đã chấm dứt! Ta mặc kệ ngươi và Tàng gia làm sao kết thành hận thù, nhưng ngươi dám giết truyền nhân của Tàng gia ta, chính là một tử lộ, ngươi bước vào Độ Hư thì thế nào? Cho dù ta giết không được ngươi, nhưng ngươi cũng trốn không thoát tay của ta, đợi Thánh Hoàng cùng nhị ca ta, Trịnh gia lão tổ đến đây, ngươi chắp cánh cũng khó thoát, ta lại muốn nhìn xem, lần này ngươi có còn may mắn nữa hay không? Lại có yêu nghiệt yêu tộc tới cứu ngươi.
Nói xong, thân ảnh Tàng Khôn Sơn trong nháy mắt biến mất không thấy, đã xuất thủ rồi, một cổ lực lượng cường đại đột nhiên từ bốn phương tám hướng sản sinh, đối với Cổ Thần sử dụng không gian trói buộc.
Người tuy rằng sẽ không nổi giận đối với con kiến, nhưng con kiến muốn cắn người, người có lẽ sẽ tiện tay nghiền chết con kiến!
Cổ Thần mới vào Độ Hư, đối với lĩnh ngộ không gian pháp tắc thua xa Tàng Khôn Sơn, thế nhưng, bước vào Độ Hư, Cổ Thần đối với lĩnh ngộ vô thượng thần thông Kình Ca còn hơn lúc Minh Khiếu Kỳ cả chục lần.
Cổ Thần hé miệng ra, một trận tự nhiên chi thanh thản nhiên vang lên, nguyên bản Kình Ca đã ẩn chứa tự nhiên đại đạo, lại thêm Cổ Thần đã lĩnh ngộ pháp tắc, uy lực càng hơn Kình Ca ngày trước, không gian trói buộc của Tàng Khôn Sơn lập tức bị phá vô hình.
Thân ảnh Tàng Khôn Sơn từ trong hư không bước ra, bàn tay ấn một cái, Thổ Sát Ấn lập tức đánh tới Cổ Thần.
Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến thành ba đầu sáu tay, ba đầu ngửa lên trời tề rống:
- Chiến Thần Diệt Tinh Quyền...!
Sáu tay song song kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn, nhất tề oanh ra, trong sát na, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh tới Tàng Khôn Sơn. Lục quyền hợp nhất khí thế phúc thiên, uy lực kinh người.
Ầm...
Thổ Sát Ấn bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh trúng, một tiếng bạo hưởng trong nháy mắt oạnh tới nát bấy, sáu đạo quyền cương khí thế tuy rằng yếu đi một chút, nhưng vẫn chưa tiêu tán, tiếp tục oanh tới Tàng Khôn Sơn.
Tàng Khôn Sơn thấy thế cả kinh, vội vã song chưởng đều xuất hiện, bổ ra lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương, cùng sáu đạo quyền cương va chạm, một trận bạo hưởng, tiên cương nghiền nát bay ra chung quanh. Thổ Sát Ấn chưởng ấn và Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương song song nổ tan.
Chính vào lúc này, trong mắt Tàng Khôn Sơn đột nhiên một trận kinh khủng, chỉ thấy sáu đạo quyền cương chói mắt lại hướng hắn oanh đến.
Cổ Thần không rảnh cùng hắn dây dưa, nói:
- Có chuyện gì thì nói mau...
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ kia đành cắn răng, nói:
- Cổ chiến thần! Khối ngọc bội trên tay ngươi là mới đoạt được từ tên thổ vu nọ, ngươi có thể trả lại cho chúng ta được không?
Hắn chỉ vào khối ngọc bội đen kịt trên tay Cổ Thần, lại nhắc đến vừa rồi thổ vu cùng năm tên Minh Khiếu trung kỳ giao chiến đoạt bảo.
Vừa đem thổ vu nhốt vào tầng thứ ba của Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, Cổ Thần cũng thuận lợi lấy khối ngọc bội đen kịt trên người hắn, còn chưa kịp tỉ mỉ xem xét, tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ này đã mở miệng muốn đòi đồ.
Cổ Thần liếc mắt nhìn về phương nam xa xôi, khẻ cười một tiếng, giơ khối ngọc bội trong tay lên, nói:
- Thứ này là ta là ta bắt thổ vu, đoạt được từ trên người hắn, ta mặc kệ hắn từ đâu mà có, chỉ biết là hiện tại nó là chiến lợi phẩm của ta, nếu ngươi muốn, có thể tới cướp đoạt từ trong tay ta, khi ấy nó sẽ là của ngươi.
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ vẻ mặt lập tức trắng bệch, nói:
- Tại...tại hạ nào dám? Cổ chiến thần, thứ này đối với chúng ta có tác dụng rất lớn, mong ngài giơ cao đánh khẽ, trả lại cho chúng ta đi nhá!
Cổ Thần tỉ mỉ nhìn thoáng qua ngọc bội đen kịt trong tay, cùng với khối ngọc bội hắn đoạt được từ tay đại đương gia Thanh Long Trại tuy rằng bề ngoài tương tự, nhưng lại có khác biệt rất lớn, đầu tiên mặt trên khối ngọc bội đen kịt này không có khắc chữ, chỉ khắc một
dòng nước đang chảy, là tiêu chí của Hắc Thủy Ma Tông thời thượng cổ.
Mà trên khối ngọc bội đoạt được từ tay đại đương gia Thanh Long Trại lại có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao".
"Hắc thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ" đây là danh hiệu của Hắc Thủy Đại Đế ngày trước.
Cơ thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ là câu khẩu hiệu của Cơ gia Thánh Đình, nhưng khi ấy Hắc Thủy Đại Đế lại sấm hạ "Hắc thủy thao thao, thao tẫn thiên hạ", ý nói khi ấy hai bên Cơ gia Thánh Đình cùng Hắc Thủy Đại Đế không phải là bạn.
Một khối ngọc bội kia có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao" rõ ràng so với khối ngọc bội không có khắc chữ này quý giá hơn nhiều, tuy rằng trên khối ngọc bội này khí tức của thượng cổ ma đế rất nặng, nhưng chỉ là một món bảo vật bình thường. Trên khối ngọc bội có khắc bốn chữ "Hắc thủy thao thao" tuy rằng khí tức đó rất mỏng, nhưng lại hiện lên uy thế của Hắc Thủy Đại Đế là một món vô thượng tiên bảo.
Cổ Thần biết, khối ngọc bội đen kịt trong tay này so ra kém khối kia, nên đối với hắn không có tác dụng gì, nhưng hắn lại muốn biết, bên trong nó đến tột cùng ẩn chứa tác dụng gì? Vì sao thổ vu muốn tới cướp giật?
Cổ Thần nói:
- Khối ngọc bội này đối với các ngươi có tác dụng gì? Đối với ta sẽ vô dụng sao? Ngươi nói cho ta biết, nếu thực sự là nó hữu dụng với ngươi, lại vô dụng với ta, ta liền trả lại ngươi, được chứ?
- Cái này...
Tên cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ chần chờ một chút, rồi nói:
- Khối ngọc bội này là để tiến vào một chỗ...
Nói đến chỗ này, tiếng nói của hắn chợt dừng lại, vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía nam.
Ánh mắt Cổ Thần đã sớm đi trước một bước, chuyển hướng về phía phía nam, chỉ thấy một bóng người, xuyên qua Hư Không mà đến, cước đạp một đoàn sương trắng, chính là một một vị Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ.
Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ ngay lập tức đến gần, tộc độ cực nhanh, mới nhìn còn đang ở ngoài mấy nghìn dặm, trong chốc lát đã tới trước Cổ Thần năm nghìn trượng.
- Tàng tiền bối...
Mười một cao thủ Minh Khiếu Kỳ sắc mặt đại hỉ, thân ảnh khẽ động, đồng thời phi độn tới phía sau tên Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ.
Tên cường giả Giá Vụ kỳ họ tàng,, chính là lão tổ Tàng gia Đại Doanh Đế Đình, Tàng Khôn Sơn từng cùng Cổ Thần giao thủ một trận.
Ba vị lão tổ Tàng gia, lão đại Tàng Khôn Huyền, tu vi Hư Không sơ kỳ, tại nghìn năm trước trợ giúp Thánh Đình tiêu diệt thánh địa Thái Hư Cung, thuận tiện cho Trấn Đông Hậu Phủ thành lập Đại Doanh Đế Đình, lấy Thánh Đình trấn thủ đông phương, đối kháng Đông Hoang yêu tộc, khi tam tộc đại chiến, Đại Doanh đứng mũi chịu sào.
Yêu tộc siêu cấp cường giả Thiên Hồ Vương cùng Tàng Khôn Huyền đại chiến một hồi, lưỡng bại câu thương, Thiên Hồ Vương thân thể mất đi, Nguyên Thần đầu nhập Huyết Quan Hồ, đợi thời cơ đoạt xá sống lại, Tàng Khôn Huyền cũng bị trọng thương, thọ nguyên không còn nhiều.
Thế nhân đều cho rằng Tàng Khôn Huyền đã chết, lại không biết rằng. Hắn tiến nhập thánh địa Bách Thánh Các, dựa theo sinh tử bí cảnh tăng gấp ba lần thọ nguyên, lại ăn vào một ít tiên đan linh dược, rốt cục chậm rãi khống chế được thương thế, dần dần hồi phục lại, trải qua hơn nghìn năm mới phục nguyên được.
Lão nhị Tàng Khôn Phàm, tu vi Giá Vụ hậu kỳ, khi tam tộc đại chiến, cùng yêu tộc cường giả Hoa Báo Vương đánh một trận, Hoa Báo Vương chết trận, còn Tàng Khôn Phàm cũng là trọng thương gần chết, thế nhân đều cho rằng hai người đã đồng quy vu tận, thực tế, Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Huyền như nhau đều ẩn thân trong sinh tử bí cảnh, dựa vào thời gian gấp ba lần thọ nguyên, mà sống.
Như Tàng Khôn Huyền, Tàng Khôn Phàm đều là Độ Hư cường giả mà thế nhân cho rằng đã chết, trong sinh tử bí cảnh còn có một ít cương giả của các thế lực siêu cấp vào nghìn năm trước là Thánh Đình, các đại Đế Đình, hoặc là chư tử thế gia, nho môn thánh gia.
Nghìn năm trước, tam tộc đại chiến, trên Cổ Hoang Đại Lục đều có không ít Độ Hư cường giả, tuy rằng tam tộc đại chiến, khiến Độ Hư cường giả giảm mạnh, nhưng số cường giả còn lại vẫn là không ít, cũng chưa bị chết hết.
Bất quá, những cường giả còn sống đều là thân mang thương tích, nguyên tổn hao nhiều, cường giả nhân tộc không có tiến nhập thánh địa sinh tử bí cảnh, thì cường giả tiên tông cự phái không đến trăm năm đều hao hết thọ nguyên mà chết cả.
Tiến nhập sinh tử bí cảnh cũng có không ít cường giả, thương thế quá nặng, tuy rằng còn ít hơi tàn gắng gượng được thêm mấy trăm năm, nhưng nay đều đã chết đi.
Nghìn năm trước, Tàng gia có hai mươi cường giả Độ Hư bí cảnh, trải qua tam tộc đại chiến, cường giả còn sống chỉ có tám vị, sau lại tiến nhập sinh tử bí cảnh, ngay cả thọ nguyên gấp ba lần, vẫn có ba vị lần lượt bỏ mạng. Chỉ còn lại có ba người Tàng Khôn Huyền, Tàng Khôn Phàm Tàng Khôn Sơn Tàng Khôn Sơn xưng là Tàng gia tam lão.
Trong đó, lão tam Tàng Khôn Sơn thương thế nhẹ nhất, tu vi khôi phục nhanh nhất, trăm năm trước đã khôi phục rất khá, mà Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Huyền đều thụ thương quá nặng, trải qua ngàn năm thương thế vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, do đó, khi Tàng gia gặp nạn là lão tam Tàng Khôn Sơn từ sinh tử bí cảnh chạy ra.
Qua sáu mươi năm, lại gặp lại cừu nhân, trong ánh mắt Tàng Khôn Sơn nhìn Cổ Thần ẩn chứa nộ hỏa cùng sát ý vô tận.
- Cổ Thần!
Ánh mắt Tàng Khôn Sơn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Cổ Thần, một lát, mới mở miệng quát hai chữ.
Một cổ sát ý dâng trào đến cực điểm hầu như bao phủ toàn bộ không gian giữa hai người, sát ý vô tận tựa hồ khiến không gian bị vặn vẹo.
Cổ Thần vẻ mặt bình thản nhìn Tàng Khôn Sơn, vừa không có vẻ cừu hận, lại cũng không có vẻ hưng phấn, đối với Tàng gia, trong lòng Cổ Thần từ lâu đã không còn thù hận ngày trước. Tàng Thiên Cơ chết ở trong tay hắn, Tàng Tiêu Chấn cũng chết trong tay hắn, Tàng Tiêu Viễn, Tàng Tiêu Vân, Tàng Chân Cơ, Tàng Ngọc Cơ, Tàng Hồng Cơ, Tàng Vạn Cơ... Còn có mấy vạn tu sĩ Tàng gia đều chết ở trong tay hắn, cho dù có thiên đại thù hận cũng nên kết thúc.
Chương 7: Thế ngoại siêu nhiên. (Hạ)
Huống hồ Cổ Thần nhập trần thế hơn sáu mươi năm, tâm tình từ lâu trở nên bình thản, nhớ lại cảnh giết chóc ngày trước, ít nhiều có chút tự trách, đồng thời, hắn thường xuyên nhớ lại tràng diện đã nhìn thấy ở thành Nhạc Thủy. Mọi người trong thành đều bị đồ sát, hắn cũng không có nhìn thấy thi thể phụ thân, căn bản không thể xác định phụ thân đến tột cùng là sống hay chết.
Chỉ là lúc đó nhìn hình vẻ trong ngọc giản, khiến bách nộ công tâm, lúc đó ý niệm huyết trong đầu cùng phẫn nộ là lu mờ lý trí, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, hình vẽ trong ngọc giản cũng có thể là bị người ta chế tạo, cũng không nhát định là có tràng diện như thế, nếu quả thật là ảo giác, thành Nhạc Thủy có phải là bị Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt hay không còn phải điều tra thêm một lần nữa.
Bất quá, lúc đó cơn giận đã làm Cổ Thần mất hết lý trí, căn bản không thể tỉnh táo để kiểm tra lại hình vẽ trong ngọc giản là thật hay giả, hôm nay ngọc giản đã bị hủy, Tiêu Hàn Đế Quân cũng bị giết, muốn điều tra lại cũng không có nhân chứng, vật chứng gì cả.
Cho dù thành Nhạc Thủy là Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt, hắn cũng đã chiếm được nghiêm phạt, Cổ Thần tại Đại Doanh đế đô giết mấy vạn tu sĩ Tàng gia, Tàng Khôn Sơn cừu hận đối với hắn cũng là đương nhiên, do đó, tuy rằng Tàng Khôn Sơn đã từng muốn xuất thủ diệt Cổ Thần, hôm nay tái kiến Tàng Khôn Sơn, trong lòng Cổ Thần cũng không có cảm giác cừu hận này.
Từ sau khi bước vào Độ Hư bí cảnh, Cổ Thần có một cảm giác, hắn có một sinh mạng mới, trong lòng chỉ có hoài niệm đối với bằng hữu, người yêu, không có cừu hận!
Nhìn Tàng Khôn Sơn, Cổ Thần giống như thấy được chúng sinh muôn vàn chúng sinh ở Phàm Trần Cốc, giống như thấy được Cốc Trần, Cốc Chu, Trương Viễn, Quan Kỳ, Thành Chiến, Tư Mã Duyên...Cừu hận của bọn họ, lửa giận của bọn họ.
Cổ Thần đột nhiên có một cảm giác siêu nhiên thế ngoại, ở trước mắt hắn, trong hư không vô hình tựa hồ xuất hiện vô số xúc tua, đan xen với nhau, hình thành một tấm lưới chằng chịt. Đây là mở ra tâm lưới thiên đạo, mặc kệ là phàm nhân, hay tu sĩ, hay dã thú, hoặc vu, yêu...đều bị tấm lưới thiên đạo này bao phủ.
Nhẫn... Oán... Tình... Cừu..., đem thiên địa vạn vật sinh linh đều bao phủ trong đó, không có ân oán, tất có tình cừu, không có tình cừu, tất có ân oán...
Cổ Thần thấy Tàng Khôn Sơn bị tấm lưới thiên đạo vô hình hoàn toàn bao phủ, lửa giận của hắn càng thịnh, liền càng hãm vào trong đó, vô luận như thế nào cũng không giãy dụa được.
Mà xúc tua của thiên đạo đã tới bên cạnh Cổ Thần, lại tựa hồ bị một cổ lực lượng cường đại chống lại, vô luận như thế nào cũng không tiếp xúc được với thân thể của hắn. Trong lòng Cổ Thần càng bình tĩnh, xúc tua của thiên đạo càng cách xa hắn.
Tàng Khôn Sơn sát khí càng thịnh, lửa giận càng mạnh, Cổ Thần thấy vậy, chỉ có một loại cảm giác buồn cười, dường như một người nhìn con kiến giận dữ, vô luận con kiến có bao nhiêu tức giận, trong mắt con người đều là một truyện cười.
Lúc này sát khí, lửa giận của Tàng Khôn Sơn trong mắt Cổ Thần chính là một truyện cười.
Khoảng cách giữa đạo tâm của hai người kém nhau không biết bao nhiêu, tựa như trời so với đất cũng không nói quá.
Ngay cả Tàng Khôn Sơn là cường giả Giá Vụ kỳ, còn Cổ Thần chỉ là mới vào Độ Hư, vừa mới bước vào Đằng Vân kỳ, thế nhưng cao thấp giữa tâm tình của hai người lại khiến khí thể của bọn họ hoàn toàn hình thành một tỉ lệ nghịch.
Tàng Khôn Sơn mắt phún lửa giận, nghiến răng nghiến lợi tựa như một tòa hỏa sơn chuẩn bị bạo phát.
Mà Cổ Thần tâm thanh minh tĩnh, lãnh đạm tự nhiên, siêu nhiên thế ngoại, nhìn lại có một cảm giác bí hiểm, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Vô luận lửa giận của Tàng Khôn Sơn thiêu đốt thịnh vượng ra sao, trong lòng giận dữ cỡ nào, khí thế cường đại bao nhiêu, nhưng không chút nào lay động Cổ Thần. Cổ Thần thần tình lãnh đạm nhìn hắn tựa như nhìn một con kiến đang giận dữ.
- Tàng tiền bối! Hắn có thể là hung thủ hơn năm mươi năm trước hủy diệt Đại Doanh Đế Đình, hôm nay không thể buông tha hắn a!
Tu sĩ họ Trịnh ở bên cạnh Tàng Khôn Sơn cung kính nói:
- Còn có...bảo vật của ta đã ở trong tay hắn, Tàng tiền bối không thể để hắn chạy thoát.
Nghe tu sĩ họ Trịnh nói, lửa giận trong mắt Tàng Khôn Sơn càng tăng lên.
Cổ Thần nhợt nhạt cười, nói:
- Sáu chục năm trước, ta còn là tu vi Minh Khiếu Kỳ cực hạn, ngươi đã không làm gì được ta. Hôm nay ta đã bước vào Độ Hư, ngươi càng không thể làm gì được ta, thù hận giữa ta cùng với Đại Doanh Đế Đình đều vì Tàng gia mà thôi. Tàng gia giệt gia tộc của ta, ta diệt Tàng gia Đế Đình, ân oán ngày đó, đúng sai đã không cần nói nữa, đều đã chấm dứt rồi. Ta cùng với Tàng gia không muốn có bất kỳ liên quan gì nữa, vì thế giờ đây ngươi không phải địch thủ của ta, hy vọng ngươi không nên khơi mào hận thù.
- Ha ha ha ha...
Tàng Khôn Sơn giận dữ cười lớn, quát một tiếng:
- Ngươi giết Tàng gia tu sĩ ta, hủy cơ nghiệp Tàng gia ta, hay một câu ân oán ngày trước đã chấm dứt! Ta mặc kệ ngươi và Tàng gia làm sao kết thành hận thù, nhưng ngươi dám giết truyền nhân của Tàng gia ta, chính là một tử lộ, ngươi bước vào Độ Hư thì thế nào? Cho dù ta giết không được ngươi, nhưng ngươi cũng trốn không thoát tay của ta, đợi Thánh Hoàng cùng nhị ca ta, Trịnh gia lão tổ đến đây, ngươi chắp cánh cũng khó thoát, ta lại muốn nhìn xem, lần này ngươi có còn may mắn nữa hay không? Lại có yêu nghiệt yêu tộc tới cứu ngươi.
Nói xong, thân ảnh Tàng Khôn Sơn trong nháy mắt biến mất không thấy, đã xuất thủ rồi, một cổ lực lượng cường đại đột nhiên từ bốn phương tám hướng sản sinh, đối với Cổ Thần sử dụng không gian trói buộc.
Người tuy rằng sẽ không nổi giận đối với con kiến, nhưng con kiến muốn cắn người, người có lẽ sẽ tiện tay nghiền chết con kiến!
Cổ Thần mới vào Độ Hư, đối với lĩnh ngộ không gian pháp tắc thua xa Tàng Khôn Sơn, thế nhưng, bước vào Độ Hư, Cổ Thần đối với lĩnh ngộ vô thượng thần thông Kình Ca còn hơn lúc Minh Khiếu Kỳ cả chục lần.
Cổ Thần hé miệng ra, một trận tự nhiên chi thanh thản nhiên vang lên, nguyên bản Kình Ca đã ẩn chứa tự nhiên đại đạo, lại thêm Cổ Thần đã lĩnh ngộ pháp tắc, uy lực càng hơn Kình Ca ngày trước, không gian trói buộc của Tàng Khôn Sơn lập tức bị phá vô hình.
Thân ảnh Tàng Khôn Sơn từ trong hư không bước ra, bàn tay ấn một cái, Thổ Sát Ấn lập tức đánh tới Cổ Thần.
Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến thành ba đầu sáu tay, ba đầu ngửa lên trời tề rống:
- Chiến Thần Diệt Tinh Quyền...!
Sáu tay song song kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn, nhất tề oanh ra, trong sát na, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh tới Tàng Khôn Sơn. Lục quyền hợp nhất khí thế phúc thiên, uy lực kinh người.
Ầm...
Thổ Sát Ấn bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh trúng, một tiếng bạo hưởng trong nháy mắt oạnh tới nát bấy, sáu đạo quyền cương khí thế tuy rằng yếu đi một chút, nhưng vẫn chưa tiêu tán, tiếp tục oanh tới Tàng Khôn Sơn.
Tàng Khôn Sơn thấy thế cả kinh, vội vã song chưởng đều xuất hiện, bổ ra lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương, cùng sáu đạo quyền cương va chạm, một trận bạo hưởng, tiên cương nghiền nát bay ra chung quanh. Thổ Sát Ấn chưởng ấn và Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương song song nổ tan.
Chính vào lúc này, trong mắt Tàng Khôn Sơn đột nhiên một trận kinh khủng, chỉ thấy sáu đạo quyền cương chói mắt lại hướng hắn oanh đến.
/889
|