Đầu đau muốn nứt, thân thể giống như bị sức mạnh nào đó bổ xẻ, đau nhức cùng tê dại từ từ lan tràn tới tứ chi, thân thể khó chịu khiến Liễu Nha không kiềm hãm được thét chói tai, sau lưng đau rát, chóp mũi giống như có máu trào ra.
Mi mắt hơi rung động, hàm răng cắn chặt môi anh đào, Liễu Nha đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh chung quanh khác thường. Trừ mùi máu tanh như có như không ra, mùi âm u ẩm ướt là chủ yếu, mùi nấm mốc nồng nặc xông thẳng vào mũi cô. Sau khi chuẩn bị tâm lý tốt, cô từ từ mở mắt, nhưng mà một giây kế tiếp, mẹ ơi, Liễu Nha hét lên một tiếng, thân thể lập tức lui về phía sau, nhưng có điều vết thương chồng chất sau lưng đột nhiên tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, đau đến khóe miệng cô co rút mãi.
Năm đại hán vạm vỡ đứng trước mặt, mặt lạnh âm trầm hung ác cười lạnh, trong tay một người trong đó còn nắm chiếc roi da một thước, ánh nến vàng mờ nhạt chiếu rọi cái bóng bọn hắn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha, giống như năm ngọn núi lớn đáng sợ.
Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha liền xác định mình bị bắt cóc, nơi này không phải phòng của Khả Phong, càng không phải là trên giường tràn đầy ấm áp cùng tình ý, bốn phía đen như mực, một đống củi đốt lung tung, ánh nến vàng chỉ có thể chiếu sáng một nửa không gian phòng ốc, còn dư lại một mảnh đen như mực núp ở trong đêm cắn người.
Có phải đây là cơn ác mộng hay không? Từ nhỏ cô sống cùng tổ mẫu, gia cảnh cũng không giàu có lắm, tại sao muốn bắt cóc cô? Liễu Nha ổn định tâm trạng, lại ngước mắt nhìn sang năm đại hán vạm vỡ hung thần ác sát trước mắt, đột nhiên nhắm mắt lại.
Giống như là cố ý nói cho Liễu Nha biết giấc mộng này chân thật, khi cô mở mắt ra lần nữa, một người đàn ông chợt tiến tới trước mặt của Liễu Nha, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô, trên người người đàn ông có mùi khó ngửi truyền tới, thiếu chút nữa hun cô nằm trên đất, trời ạ, sao nằm mơ cũng có mùi chứ? Một loại dự cảm xấu tập kích trái tim yếu ớt của Liễu Nha.
"Nàng bị dọa sợ đến ngu ngốc rồi sao?" Nam tử sáp đến xoay người lại hỏi đồng bọn, âm thanh thô lỗ, giống như sét đánh, đâm vào làm đau màng nhĩ của cô.
Đau! Liễu Nha mở mắt ra lần nữa, lần này, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không phải là mơ? Cô cúi đầu, quần áo trên người không đủ che thân, cô còn phân biệt rõ đây là quần áo màu vàng nhạt, từng tầng áo khoác lụa cùng màu mỏng như cánh ve, làn váy dùng sợi tơ màu vàng thêu hoa văn uyên ương nghịch nước tinh sảo.
Bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lấy vật liệu may mặc trơn mềm, hoa văn thêu tinh sảo có lồi có lõm, tiếp tục khiến cô cảm thấy chân thật. Cô cố sức nheo mắt lại, muốn nhìn rõ bài bố trong phòng, nhưng một người đàn ông sau lưng đột nhiên sáp đến: "Ngươi xem, làm gì ngu ngốc, còn biết sợ đấy chứ! Ta thấy chúng ta không cần lôi thôi nữa, lãng phí quá nhiều thời gian, trễ nữa, mụ mụ sẽ mắng!" Nam tử mở miệng nói, lạnh lùng phất roi da trong tay, roi mềm chạm nước, âm thanh phập phập kinh người vang lên ở giữa khoảng không.
Roi mang theo tiếng gió bén nhọn quật vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha, một hồi đau rát. "Các người. . . . . ." Liễu Nha cả kinh rụt thân thể về phía sau, sau lưng lại đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt eo thon của cô.
"Tiểu Tam Tử, đối đãi với người thanh quán lâu chúng ta thì nên khách khí một chút, để ta tới!" Nam nhân phía sau chợt nắm eo thon của cô, mặt to tiến gần lên, đầy mùi hôi.
Liễu Nha chán ghét xoay mặt, tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy roi của nam tử, lạnh lùng căm tức nhìn bọn họ. "Các người muốn làm gì?"
Cô hết kinh ngạc, nhận rõ tình thế trước mắt, ngược lại biểu hiện vô cùng tỉnh táo.
"Làm gì? Đương nhiên là giúp ngươi tẩy não, điều kiện của Đỗ lão gia tốt như vậy ngươi cũng không muốn, xem ra là thích chúng ta, yên tâm đi, chúng ta đã đánh đủ rồi, hiện tại sẽ thương ngươi thật tốt!" Nam nhân quyệt cái mông đầy mảnh vá tiến đến gần, Liễu Nha chán ghét nhắm mắt lại, hướng bộ vị quan trọng của nam nhân đạp một cước thật mạnh.
"Á!" Nam tử kêu rên một tiếng, nằm trên đất, không dám tin nhìn chằm chằm Liễu Nha: "Con quỷ nhỏ, ngươi lại dám phản kháng, huynh đệ đâu, xem ra từng người một tới là không được, chúng ta cùng tiến lên!" Hắn vung tay lên, bốn nam nhân mang theo nụ cười dã lang nhào lên.
"Xoẹt." Quần áo rách rưới trên người vang lên âm thanh kỳ lạ, đáng chết, vải vóc cổ đại này không bền chắc hay sao? Xé một chút liền rách?
"Tôi khuyên các người hãy ngoan ngoãn thả tôi đi, cẩn thận tôi không khách khí!" Liễu Nha loạng choạng đứng dậy, cố kiềm nén đau nhức trên người. Bây giờ nhìn lại, từ nhỏ đã tu luyện võ công Trung Quốc, rốt cuộc cũng có công dụng!
"Ha ha, không khách khí? Vậy thì càng tốt, mấy huynh đệ đều thích nữ nhân mạnh mẽ!" Bốn nam tử cười như sói nhào tới. Liễu Nha bình tĩnh, phát ra đá chân, làm nam nhân đứng mũi chịu sào ngã nhào ở trên mặt đất, sau đó thụi khuỷu tay ra sau, hung hăng đụng vào bụng một người nam nhân khác, bên trái một, một quả đấm đánh sưng mắt của hắn, còn dư lại một, bay người lên, đôi chân xoạc ra, hung hăng kẹp hắn té xuống đất.
Năm nam nhân bị Liễu Nha đánh tan tác, nằm thẳng trên đất.
Lưu loát vỗ vỗ tay nhỏ bé, một cước đạp ở trên bụng nam nhân, học Lý Tiểu Long chun mũi dí dỏm, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Hừ, muốn chiếm tiện nghi của lão nương, hay là đi mua cái quần mới trở lại trước hả!"
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, ta tới cứu ngươi đây!" Cửa phòng đột nhiên bị người gõ mạnh, một giọng nữ dễ nghe không ngừng gào thét, "Lão Ngũ, không cho phép các ngươi động đến Thanh Thanh, ta đã nói với Ngư mụ mụ, ta chuộc thân cho Thanh Thanh, về sau để cho nàng làm nha hoàn, không tiếp khách! Các ngươi có nghe hay không, nhanh mở cửa ra!"
Nam nhân tên là lão Ngũ chính là kẻ mới vừa bị Liễu Nha đá trúng bộ vị quan trọng, kêu thảm, chỉ lo hừ hừ, làm sao có thể đồng ý hay không đồng ý.
Liễu Nha bị tiếng gõ cửa làm cho hoảng sợ, tiến lên mở cửa ra, liền bị người kéo vào bên trong một vòng tay ấm áp, không giống với mùi ẩm ướt oi bức tanh hôi trong phòng, lại là hương son phấn mát lạnh, khiến cô không muốn buông ra.
"Ah?" Nữ tử ôm Liễu Nha phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng kéo Liễu Nha ra: "Thanh Thanh, bọn họ làm sao có thể. . . . . ."
Ánh trăng sáng chiếu rọi trên mặt nữ tử, nữ tử rất đẹp, xác thực nói là vô cùng tinh sảo, một đôi mắt xếch hẹp dài ẩn chứa phong tình mê người, ẩn giấu trong đó là tình ý, mũi dọc dừa cong lên hơi theo phương Tây, xinh đẹp nhất vẫn là đôi môi đỏ mọng, môi đầy đặn xinh đẹp, làm cho người ta mộng tưởng, vóc người nhỏ và khéo được bao bọc bởi lớp áo màu vàng nhạt, phía dưới là váy vân đậm nhạt không đồng nhất.
Lần này Liễu Nha chẳng những thấy nữ tử xinh đẹp, còn nhìn rõ trang phục của nữ tử, đây chính là cổ trang chính cống!
Chẳng lẽ cô xuyên qua rồi hả? Liễu Nha nhìn cây liễu ngoài cửa phòng và kiến trúc cổ đại rồi ngơ ngẩn.
"Tiểu Đề Tử, nàng ta lại dám động thủ đánh chúng ta. . . . . ." Lão Ngũ kêu thảm bò dậy, hung hăng mở miệng.
Nữ tử vừa nghe, lập tức giấu Liễu Nha ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt lão Ngũ: "Ta đã nói rồi, Ngư mụ mụ đã đồng ý ta, về sau Thanh Thanh là nha hoàn bên cạnh của ta, các ngươi còn dám động vào một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ lấy mạng của các ngươi!"
Liễu Nha vừa nghe, bỗng sinh hảo cảm đối với nữ tử, mặc dù cô không biết vì sao đến nơi này, tại sao lại bị nữ tử xa lạ gọi là Thanh Thanh, nhưng ít nhất, nữ tử là mỹ nhân này cũng là người tốt!
Lời của nữ tử giống như rất có uy nghiêm, "Dạ dạ dạ!" Lão Ngũ vội vàng đáp ứng, cũng không dám dọa nạt nữa.
"Đi thôi, Thanh Thanh, ta đổi một bộ y phục khác cho ngươi!" Nữ tử lôi kéo Liễu Nha, xoay người lại đi.
Được nữ tử nhắc nhở, lúc này Liễu Nha mới nhìn xuống phía dưới, nhất thời hận không thể trở lại đá cho năm nam nhân kia không thể muốn nữ tử được nữa, trên người của nàng đầy vết máu loang lổ, nhìn một cái cũng biết bị người ta ngược đãi ác liệt.
Vào phòng, nữ tử vừa bôi thuốc cho Liễu Nha, vừa không ngừng càu nhàu: "Thanh Thanh, không phải sợ, chúng ta nhất định sẽ chạy trốn ra ngoài, ngươi sẽ là người thanh quán lâu không bị phá trinh, ta cũng sẽ không làm hoa khôi mãi, một ngày nào đó chúng ta sẽ trốn đi!" Nữ tử ngừng tay, nói như đinh chém sắt.
Người Thanh quán lâu? Vậy không phải là kỹ nữ trong kỹ viện chưa bắt đầu tiếp khách sao? Mẹ ơi, người ta xuyên qua không phải công chúa thì chính là tiểu thư, mỹ nam trai đẹp cả sọt, tại sao số mạng của cô khổ như vậy, xuyên làm người thanh quán lâu, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị giày xéo luân phiên! ?
Mi mắt hơi rung động, hàm răng cắn chặt môi anh đào, Liễu Nha đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh chung quanh khác thường. Trừ mùi máu tanh như có như không ra, mùi âm u ẩm ướt là chủ yếu, mùi nấm mốc nồng nặc xông thẳng vào mũi cô. Sau khi chuẩn bị tâm lý tốt, cô từ từ mở mắt, nhưng mà một giây kế tiếp, mẹ ơi, Liễu Nha hét lên một tiếng, thân thể lập tức lui về phía sau, nhưng có điều vết thương chồng chất sau lưng đột nhiên tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, đau đến khóe miệng cô co rút mãi.
Năm đại hán vạm vỡ đứng trước mặt, mặt lạnh âm trầm hung ác cười lạnh, trong tay một người trong đó còn nắm chiếc roi da một thước, ánh nến vàng mờ nhạt chiếu rọi cái bóng bọn hắn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha, giống như năm ngọn núi lớn đáng sợ.
Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha liền xác định mình bị bắt cóc, nơi này không phải phòng của Khả Phong, càng không phải là trên giường tràn đầy ấm áp cùng tình ý, bốn phía đen như mực, một đống củi đốt lung tung, ánh nến vàng chỉ có thể chiếu sáng một nửa không gian phòng ốc, còn dư lại một mảnh đen như mực núp ở trong đêm cắn người.
Có phải đây là cơn ác mộng hay không? Từ nhỏ cô sống cùng tổ mẫu, gia cảnh cũng không giàu có lắm, tại sao muốn bắt cóc cô? Liễu Nha ổn định tâm trạng, lại ngước mắt nhìn sang năm đại hán vạm vỡ hung thần ác sát trước mắt, đột nhiên nhắm mắt lại.
Giống như là cố ý nói cho Liễu Nha biết giấc mộng này chân thật, khi cô mở mắt ra lần nữa, một người đàn ông chợt tiến tới trước mặt của Liễu Nha, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô, trên người người đàn ông có mùi khó ngửi truyền tới, thiếu chút nữa hun cô nằm trên đất, trời ạ, sao nằm mơ cũng có mùi chứ? Một loại dự cảm xấu tập kích trái tim yếu ớt của Liễu Nha.
"Nàng bị dọa sợ đến ngu ngốc rồi sao?" Nam tử sáp đến xoay người lại hỏi đồng bọn, âm thanh thô lỗ, giống như sét đánh, đâm vào làm đau màng nhĩ của cô.
Đau! Liễu Nha mở mắt ra lần nữa, lần này, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không phải là mơ? Cô cúi đầu, quần áo trên người không đủ che thân, cô còn phân biệt rõ đây là quần áo màu vàng nhạt, từng tầng áo khoác lụa cùng màu mỏng như cánh ve, làn váy dùng sợi tơ màu vàng thêu hoa văn uyên ương nghịch nước tinh sảo.
Bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lấy vật liệu may mặc trơn mềm, hoa văn thêu tinh sảo có lồi có lõm, tiếp tục khiến cô cảm thấy chân thật. Cô cố sức nheo mắt lại, muốn nhìn rõ bài bố trong phòng, nhưng một người đàn ông sau lưng đột nhiên sáp đến: "Ngươi xem, làm gì ngu ngốc, còn biết sợ đấy chứ! Ta thấy chúng ta không cần lôi thôi nữa, lãng phí quá nhiều thời gian, trễ nữa, mụ mụ sẽ mắng!" Nam tử mở miệng nói, lạnh lùng phất roi da trong tay, roi mềm chạm nước, âm thanh phập phập kinh người vang lên ở giữa khoảng không.
Roi mang theo tiếng gió bén nhọn quật vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha, một hồi đau rát. "Các người. . . . . ." Liễu Nha cả kinh rụt thân thể về phía sau, sau lưng lại đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt eo thon của cô.
"Tiểu Tam Tử, đối đãi với người thanh quán lâu chúng ta thì nên khách khí một chút, để ta tới!" Nam nhân phía sau chợt nắm eo thon của cô, mặt to tiến gần lên, đầy mùi hôi.
Liễu Nha chán ghét xoay mặt, tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy roi của nam tử, lạnh lùng căm tức nhìn bọn họ. "Các người muốn làm gì?"
Cô hết kinh ngạc, nhận rõ tình thế trước mắt, ngược lại biểu hiện vô cùng tỉnh táo.
"Làm gì? Đương nhiên là giúp ngươi tẩy não, điều kiện của Đỗ lão gia tốt như vậy ngươi cũng không muốn, xem ra là thích chúng ta, yên tâm đi, chúng ta đã đánh đủ rồi, hiện tại sẽ thương ngươi thật tốt!" Nam nhân quyệt cái mông đầy mảnh vá tiến đến gần, Liễu Nha chán ghét nhắm mắt lại, hướng bộ vị quan trọng của nam nhân đạp một cước thật mạnh.
"Á!" Nam tử kêu rên một tiếng, nằm trên đất, không dám tin nhìn chằm chằm Liễu Nha: "Con quỷ nhỏ, ngươi lại dám phản kháng, huynh đệ đâu, xem ra từng người một tới là không được, chúng ta cùng tiến lên!" Hắn vung tay lên, bốn nam nhân mang theo nụ cười dã lang nhào lên.
"Xoẹt." Quần áo rách rưới trên người vang lên âm thanh kỳ lạ, đáng chết, vải vóc cổ đại này không bền chắc hay sao? Xé một chút liền rách?
"Tôi khuyên các người hãy ngoan ngoãn thả tôi đi, cẩn thận tôi không khách khí!" Liễu Nha loạng choạng đứng dậy, cố kiềm nén đau nhức trên người. Bây giờ nhìn lại, từ nhỏ đã tu luyện võ công Trung Quốc, rốt cuộc cũng có công dụng!
"Ha ha, không khách khí? Vậy thì càng tốt, mấy huynh đệ đều thích nữ nhân mạnh mẽ!" Bốn nam tử cười như sói nhào tới. Liễu Nha bình tĩnh, phát ra đá chân, làm nam nhân đứng mũi chịu sào ngã nhào ở trên mặt đất, sau đó thụi khuỷu tay ra sau, hung hăng đụng vào bụng một người nam nhân khác, bên trái một, một quả đấm đánh sưng mắt của hắn, còn dư lại một, bay người lên, đôi chân xoạc ra, hung hăng kẹp hắn té xuống đất.
Năm nam nhân bị Liễu Nha đánh tan tác, nằm thẳng trên đất.
Lưu loát vỗ vỗ tay nhỏ bé, một cước đạp ở trên bụng nam nhân, học Lý Tiểu Long chun mũi dí dỏm, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Hừ, muốn chiếm tiện nghi của lão nương, hay là đi mua cái quần mới trở lại trước hả!"
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, ta tới cứu ngươi đây!" Cửa phòng đột nhiên bị người gõ mạnh, một giọng nữ dễ nghe không ngừng gào thét, "Lão Ngũ, không cho phép các ngươi động đến Thanh Thanh, ta đã nói với Ngư mụ mụ, ta chuộc thân cho Thanh Thanh, về sau để cho nàng làm nha hoàn, không tiếp khách! Các ngươi có nghe hay không, nhanh mở cửa ra!"
Nam nhân tên là lão Ngũ chính là kẻ mới vừa bị Liễu Nha đá trúng bộ vị quan trọng, kêu thảm, chỉ lo hừ hừ, làm sao có thể đồng ý hay không đồng ý.
Liễu Nha bị tiếng gõ cửa làm cho hoảng sợ, tiến lên mở cửa ra, liền bị người kéo vào bên trong một vòng tay ấm áp, không giống với mùi ẩm ướt oi bức tanh hôi trong phòng, lại là hương son phấn mát lạnh, khiến cô không muốn buông ra.
"Ah?" Nữ tử ôm Liễu Nha phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng kéo Liễu Nha ra: "Thanh Thanh, bọn họ làm sao có thể. . . . . ."
Ánh trăng sáng chiếu rọi trên mặt nữ tử, nữ tử rất đẹp, xác thực nói là vô cùng tinh sảo, một đôi mắt xếch hẹp dài ẩn chứa phong tình mê người, ẩn giấu trong đó là tình ý, mũi dọc dừa cong lên hơi theo phương Tây, xinh đẹp nhất vẫn là đôi môi đỏ mọng, môi đầy đặn xinh đẹp, làm cho người ta mộng tưởng, vóc người nhỏ và khéo được bao bọc bởi lớp áo màu vàng nhạt, phía dưới là váy vân đậm nhạt không đồng nhất.
Lần này Liễu Nha chẳng những thấy nữ tử xinh đẹp, còn nhìn rõ trang phục của nữ tử, đây chính là cổ trang chính cống!
Chẳng lẽ cô xuyên qua rồi hả? Liễu Nha nhìn cây liễu ngoài cửa phòng và kiến trúc cổ đại rồi ngơ ngẩn.
"Tiểu Đề Tử, nàng ta lại dám động thủ đánh chúng ta. . . . . ." Lão Ngũ kêu thảm bò dậy, hung hăng mở miệng.
Nữ tử vừa nghe, lập tức giấu Liễu Nha ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt lão Ngũ: "Ta đã nói rồi, Ngư mụ mụ đã đồng ý ta, về sau Thanh Thanh là nha hoàn bên cạnh của ta, các ngươi còn dám động vào một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ lấy mạng của các ngươi!"
Liễu Nha vừa nghe, bỗng sinh hảo cảm đối với nữ tử, mặc dù cô không biết vì sao đến nơi này, tại sao lại bị nữ tử xa lạ gọi là Thanh Thanh, nhưng ít nhất, nữ tử là mỹ nhân này cũng là người tốt!
Lời của nữ tử giống như rất có uy nghiêm, "Dạ dạ dạ!" Lão Ngũ vội vàng đáp ứng, cũng không dám dọa nạt nữa.
"Đi thôi, Thanh Thanh, ta đổi một bộ y phục khác cho ngươi!" Nữ tử lôi kéo Liễu Nha, xoay người lại đi.
Được nữ tử nhắc nhở, lúc này Liễu Nha mới nhìn xuống phía dưới, nhất thời hận không thể trở lại đá cho năm nam nhân kia không thể muốn nữ tử được nữa, trên người của nàng đầy vết máu loang lổ, nhìn một cái cũng biết bị người ta ngược đãi ác liệt.
Vào phòng, nữ tử vừa bôi thuốc cho Liễu Nha, vừa không ngừng càu nhàu: "Thanh Thanh, không phải sợ, chúng ta nhất định sẽ chạy trốn ra ngoài, ngươi sẽ là người thanh quán lâu không bị phá trinh, ta cũng sẽ không làm hoa khôi mãi, một ngày nào đó chúng ta sẽ trốn đi!" Nữ tử ngừng tay, nói như đinh chém sắt.
Người Thanh quán lâu? Vậy không phải là kỹ nữ trong kỹ viện chưa bắt đầu tiếp khách sao? Mẹ ơi, người ta xuyên qua không phải công chúa thì chính là tiểu thư, mỹ nam trai đẹp cả sọt, tại sao số mạng của cô khổ như vậy, xuyên làm người thanh quán lâu, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị giày xéo luân phiên! ?
/119
|