Đợi nữ nhân dài dòng thay trang phục mới cho Liễu Nha xong, nàng cũng hỏi thăm kha khá về chuyện của nữ tử mà mình nhập vào, chủ nhân thân thể tên là Thanh Thanh, là người thanh quán lầu Hợp Hoan - kỹ viện lớn nhất Long thành, chuyện vốn là Đỗ lão gia dùng một ngàn lượng bạc mua đêm đầu tiên của Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh sống chết không theo, lúc này Ngư mụ mụ bảo lão Ngũ dẫn một đám người phá thân nàng.
Về phần nữ tử xinh đẹp nói dông dài trước mặt chính là hoa khôi Lục Ánh lầu Hợp Hoan, là tỷ muội tốt của Thanh Thanh.
Một thân y phục màu xanh nhạt vừa người, trên ống tay áo thêu hoa nhỏ màu vàng nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đường vân, vạt áo gắn với một hàng vân màu xanh nhạt, trước ngực là vải quấn ngực màu vàng nhạt, chỉ dùng một cây châm khảm ngọc trai ở đầu. Thân thể nhẹ nhàng chuyển động quần dài lay động, ống tay áo dài, xinh đẹp không nói ra được.
Không kịp chờ đợi lấy gương ra ngó kỹ, chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha vẫn hơi thất vọng, bởi vì mặt của Thanh Thanh thế nhưng chết tiệt có tướng đáng thương, lông mày cong cong giống như sầu bi vô tận, hơn nữa cổ có vết máu ứ đọng, lần này chân thực giống tiểu tức phụ*** bị ngược đãi, không thể giả được!
***Cô dâu nhỏ
Nếu đã xuyên qua dù sao cũng nên đổi thành khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành chứ, hiện tại ngay cả cơ hội chỉnh dung cũng không có, cả đời nàng phải khiêng bộ mặt người thấy đã xót thương này đi khắp nơi.
Giật nhẹ khóe miệng, làm bộ đáng thương, nữ tử nhìn thấy vội vàng không nỡ kéo bả vai của nàng qua: "Thanh Thanh, lát nữa ta có cơ hội ra cửa, đợi xe ngựa đến nửa đường, chúng ta cùng nhau chạy trốn!"
"Trốn?" Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, hoàn toàn không rõ ràng tình huống lắm.
"Tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Mụ mụ sốt ruột chờ rồi, bảo tiểu thư nhanh trang điểm rồi ra cửa!" Ngoài cửa truyền tới âm thanh lo lắng của một nữ tử, Lục Ánh đứng dậy, lưu luyến nhìn sang chiếc giường nàng ngủ từ nhỏ, thậm chí có chút luyến tiếc.
"Thanh Thanh, chúng ta đi thôi!" Nàng giống như rốt cuộc hạ quyết tâm, kéo Liễu Nha đi ra bên ngoài.
"Nhưng. . . . . ." Liễu Nha không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho Lục Ánh kéo, mở cửa phòng, những tỷ muội mời chào khách nhân, oanh oanh yến yến, son phấn hương nồng, thỉnh thoảng kéo kéo sợi tơ sa mỏng, thấp thoáng bộ ngực sữa nõn nà nhuận ngọc, hai *** đẫy đà như ẩn như hiện, tựa như giọt sương đầu xuân óng ánh trong suốt.
Xuống lầu ra khỏi cửa chính, quay đầu nhìn lại, nguyên lai đây chính là thanh lâu câu lan* cổ đại, chữ to mạ vàng, lan can gỗ lim, không nói ra được sự xa hoa của nó. Đèn lồng màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa, giống như vẫy gọi công tử đa tình, lão gia nhà giàu, văn nhân nho sĩ vẫy quạt, mời chào các anh hùng hào kiệt.
*Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp đang chờ, người đánh xe hán tử tráng kiện nhất, mắt lộ ra sáng loáng, vóc người thon gầy.
"Nhanh lên xe đi!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Lục Ánh chuyển con mắt, lần nữa lưu luyến nhìn một cái, trên lầu hai, có vị nữ tử mặc y phục hồng diễm khẽ dựa lan can, đưa mắt đưa tiễn.
Ngây ngô vào xe ngựa, Lục Ánh đột nhiên nắm chặt tay nhỏ bé của Liễu Nha, khá dùng sức, giống như có mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay.
"Lát nữa ra khỏi con đường này, ta viện cớ kêu phu xe dừng lại, ngươi cầm cái này gõ đầu làm hắn bất tỉnh, chúng ta cùng đi!" Nói xong, nàng lấy một chài cán bột để ở bàn tay của nàng.
"Nhưng vì sao phải trốn?" Liễu Nha có vẻ mặt hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
"Thanh Thanh, ngươi bị bọn lão Ngũ doạ sợ choáng váng sao? Không phải đã bàn bạc tốt lắm ư, thừa dịp ta tiến cung, không có người của Ngư mụ mụ đi theo, chúng ta cùng nhau trốn sao?" Trong lòng Lục Ánh lộp bộp, kinh ngạc nhìn Liễu Nha.
"Nhưng ta không phải Thanh Thanh." Liễu Nha ngẩn ra, vội vàng mở miệng.
"Thanh Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không cần sợ, dù sao vào cung cũng là chết, chúng ta trốn, nói không chừng còn có cơ hội!" Nữ tử không điềm đạm như vừa nãy, lắc mạnh thân thể Liễu Nha, ánh mắt vội vàng làm cho người ta sợ hãi.
"Vào cung?" Liễu Nha mơ hồ hơn, thân thể cơ hồ cứng như một pho tượng, vừa ở thanh lâu, lại vào cung, nàng xuyên qua, không phải người thanh quán nho nhỏ sao? Chẳng lẽ còn có bối cảnh phức tạp hơn?
"Thanh Thanh, ngươi thật bị sợ choáng váng?" Lục Ánh sốt ruột gầm nhẹ, một tay lấy chày cán bột thật vất vả mới mang ra ngoài ôm vào trong ngực mình: "Mặc kệ như thế nào, hôm nay chúng ta nhất định phải chạy trốn, chúng ta không thể vào cung!" Nàng ta chuyển con mắt, trên mặt vẻ mặt tràn đầy kiên quyết.
Không đợi Liễu Nha làm rõ ràng tình huống, nàng ta liền hét to một tiếng: "Ôi, là người nào?"
Người đánh xe nghe vậy lập tức quay đầu lại, vén màn che lên, Lục Ánh núp ở một bên, đợi đầu của nam nhân kia tiến đến, bịch một tiếng, hung hăng đánh vào đầu của nam nhân.
Nam tử rên lên một tiếng, máu tươi theo đầu chảy xuống, nhưng cũng không có lập tức té xỉu, giữa ánh mắt đỏ ngầu đột nhiên tóe ra sát khí kinh người, hắn đưa bàn tay ra, đột nhiên bóp chặt cổ Lục Ánh, trên mặt đã hằn đầy gân xanh: "Kỹ nữ nho nhỏ, thế nhưng muốn mưu hại bản đại nhân!"
Thân thể Lục Ánh đột nhiên bị đụng vào xe ngựa, nàng ta đau cơ hồ muốn ngất đi.
Lục Ánh giùng giằng, không ngừng quơ quơ chày cán bột trong tay, nhưng hít thở không thông khiến nàng ta hoàn toàn vô lực, chày gỗ kia vung trên sống lưng nam nhân giống như gãi ngứa.
Con ngựa vẫn còn đang phi nhanh, bốn phía truyền đến tiếng thét chói tai của mọi người, nam tử giống như không bình tĩnh, bàn tay đột nhiên dùng sức, khóe môi lạnh lùng nhếch lên. Trong tròng mắt Lục Ánh tràn đầy tuyệt vọng, chày cán bột rơi trên xe ngựa, nàng ta khó khăn chuyển con mắt, nhìn Liễu Nha hoảng sợ ngẩn ra, cắn cắn môi, khó khăn phun ra một chữ: "Đi!"
Liễu Nha ngẩn ra, nhanh chóng lấy chày cán bột lăn xuống dưới chân, lực mạnh hướng đầu của nam nhân đập xuống, chỉ một lát sau, nam nhân phịch một tiếng ngã xuống khoang xe.
Máu tươi phun ra từ trên gáy nam nhân, Liễu Nha cả kinh nhanh chóng vứt cây gậy qua một bên, tiến lên đỡ Lục Ánh dậy: "Ngươi thế nào?"
Lục Ánh liều mạng hít thở, không trả lời, lảo đảo quỳ, lôi kéo Liễu Nha bò ra bên ngoài.
Con ngựa điên cuồng phi nhanh ở trên đường, người đi đường kinh hoảng tháo chạy, hoàng hôn dần dần bao phủ, từng tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.
"Con ngựa điên rồi!" Liễu Nha kinh hô một tiếng, hai người nhảy xuống từ trên xe ngựa phi nhanh không chỉ có con đường chết, hiện tại quan trọng nhất là khiến con ngựa dừng lại. Nàng tiến lên, ngồi ở chỗ người đánh xe, kéo dây cương trong tay nam tử qua, giữ chặt sợi dây cương, dùng hết toàn lực về phía sau.
Ai biết con ngựa chỉ hí một tiếng, chạy càng nhanh hơn, sau khi đá ngã mấy người đi đường, thẳng tắp phóng tới hướng cửa thành, Lục Ánh ở trong xe ngựa bị ngã trái ngã phải.
Một đội kỵ binh mặc áo giáp màu đen trông chừng cửa thành, thấy xe ngựa của Liễu Nha chạy nhanh đến, một tướng lĩnh cầm đầu nhanh chóng xuống ngựa, đứng ở một bên cửa thành, lúc xe ngựa của Liễu Nha nhanh chóng xông qua, đột nhiên bay lên xe ngựa, cánh tay của hắn vòng qua thân thể Liễu Nha, đôi tay đoạt lấy dây cương từ trong tay nàng, lập tức giật mạnh dây cương, con ngựa điên cuồng chạy trốn giống như bị kiềm chế, hí một tiếng, vó trước nâng lên thật cao, ngay sau đó nặng nề hạ xuống.
Xe ngựa dừng, tiếng vó ngựa vang lên, rất nhanh bao vây xe ngựa của Liễu Nha đến một giọt nước chảy không lọt. Mỗi binh lính đều mặc áo giáp màu đen, sắc mặt của từng người đều trầm tĩnh nghiêm túc, hai mắt lộ ra âm hàn bén nhọn.
"Các ngươi là người nào?" Nam tử ôm Liễu Nha trong ngực lên tiếng, âm thanh từ tính mà thâm trầm.
"Ta là. . . . . ." Liễu Nha mở miệng, ngước mắt, đột nhiên bị gương mặt nam tử làm cho cả kinh nói không ra lời, lông mày chữ đao đen đậm, trán kiên nghị, mũi ưng anh tuấn, con ngươi khiếp người giống như sẽ tỏa sáng trong đêm tối, cộng thêm môi mỏng khêu gợi, tạo thành khuôn mặt nam nhân kiên cường.
Nam tử, cực kỳ giống người nàng thương ở hiện đại —— Khả Phong!
Một giây kế tiếp, nàng đưa hai tay ra, nắm thật chặt áo giáp của nam tử: "Khả Phong? Thật sự là anh...anh mau dẫn em rời khỏi đây, em muốn về nhà!" Nàng bổ nhào vào trong ngực nam tử, khôi giáp lạnh lẽo dán thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng khiến nàng cảm giác không chân thật.
Nam tử cau mày, không vui đẩy nàng ra: "Tiểu thư, ngươi nhận lầm người! Nói, các ngươi rốt cuộc là ai!" Lời của hắn lạnh lẽo, xoay người nhìn sang người đánh xe đã chết, đáy mắt sắc bén chợt lóe lên.
Một thị vệ sau lưng tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn rỉ tai, hắn lạnh lùng quan sát Liễu Nha, ánh mắt sắc bén xa lạ kia làm cho nàng mới vừa dấy lên hi vọng nhất thời chìm vào đáy biển.
Hắn không phải Khả Phong, mặc dù gương mặt giống Khả Phong như đúc, nhưng hắn không phải Khả Phong, ánh mắt kia, quá xa lạ!
Liễu Nha không kiềm hãm được lui về sau hai bước, cùng Lục Ánh sau lưng ôm nhau. Ánh mắt quan sát của nam tử khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, giống như phía trước có một cái lưới lớn, đang từ từ bày ra hướng họ.
"Là người của Huy vương gia, đưa họ đi hoàng cung!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, xuống xe, đem dây cương giao cho một người lính phía sau.
"Dạ!" Binh lính nhận lấy dây cương, xoay người lại ném thi thể gã phu xe cho một binh lính vác đi, mình thì khiến con ngựa quay đầu trở lại.
Xe ngựa lại đi tới hướng cửa thành, Lục Ánh từ từ nhắm mắt lại, chỉ lẩm bẩm nói một câu: "Chuyện nên tới, cuối cùng cũng phải tới!"
Về phần nữ tử xinh đẹp nói dông dài trước mặt chính là hoa khôi Lục Ánh lầu Hợp Hoan, là tỷ muội tốt của Thanh Thanh.
Một thân y phục màu xanh nhạt vừa người, trên ống tay áo thêu hoa nhỏ màu vàng nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đường vân, vạt áo gắn với một hàng vân màu xanh nhạt, trước ngực là vải quấn ngực màu vàng nhạt, chỉ dùng một cây châm khảm ngọc trai ở đầu. Thân thể nhẹ nhàng chuyển động quần dài lay động, ống tay áo dài, xinh đẹp không nói ra được.
Không kịp chờ đợi lấy gương ra ngó kỹ, chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha vẫn hơi thất vọng, bởi vì mặt của Thanh Thanh thế nhưng chết tiệt có tướng đáng thương, lông mày cong cong giống như sầu bi vô tận, hơn nữa cổ có vết máu ứ đọng, lần này chân thực giống tiểu tức phụ*** bị ngược đãi, không thể giả được!
***Cô dâu nhỏ
Nếu đã xuyên qua dù sao cũng nên đổi thành khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành chứ, hiện tại ngay cả cơ hội chỉnh dung cũng không có, cả đời nàng phải khiêng bộ mặt người thấy đã xót thương này đi khắp nơi.
Giật nhẹ khóe miệng, làm bộ đáng thương, nữ tử nhìn thấy vội vàng không nỡ kéo bả vai của nàng qua: "Thanh Thanh, lát nữa ta có cơ hội ra cửa, đợi xe ngựa đến nửa đường, chúng ta cùng nhau chạy trốn!"
"Trốn?" Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, hoàn toàn không rõ ràng tình huống lắm.
"Tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Mụ mụ sốt ruột chờ rồi, bảo tiểu thư nhanh trang điểm rồi ra cửa!" Ngoài cửa truyền tới âm thanh lo lắng của một nữ tử, Lục Ánh đứng dậy, lưu luyến nhìn sang chiếc giường nàng ngủ từ nhỏ, thậm chí có chút luyến tiếc.
"Thanh Thanh, chúng ta đi thôi!" Nàng giống như rốt cuộc hạ quyết tâm, kéo Liễu Nha đi ra bên ngoài.
"Nhưng. . . . . ." Liễu Nha không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho Lục Ánh kéo, mở cửa phòng, những tỷ muội mời chào khách nhân, oanh oanh yến yến, son phấn hương nồng, thỉnh thoảng kéo kéo sợi tơ sa mỏng, thấp thoáng bộ ngực sữa nõn nà nhuận ngọc, hai *** đẫy đà như ẩn như hiện, tựa như giọt sương đầu xuân óng ánh trong suốt.
Xuống lầu ra khỏi cửa chính, quay đầu nhìn lại, nguyên lai đây chính là thanh lâu câu lan* cổ đại, chữ to mạ vàng, lan can gỗ lim, không nói ra được sự xa hoa của nó. Đèn lồng màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa, giống như vẫy gọi công tử đa tình, lão gia nhà giàu, văn nhân nho sĩ vẫy quạt, mời chào các anh hùng hào kiệt.
*Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp đang chờ, người đánh xe hán tử tráng kiện nhất, mắt lộ ra sáng loáng, vóc người thon gầy.
"Nhanh lên xe đi!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Lục Ánh chuyển con mắt, lần nữa lưu luyến nhìn một cái, trên lầu hai, có vị nữ tử mặc y phục hồng diễm khẽ dựa lan can, đưa mắt đưa tiễn.
Ngây ngô vào xe ngựa, Lục Ánh đột nhiên nắm chặt tay nhỏ bé của Liễu Nha, khá dùng sức, giống như có mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay.
"Lát nữa ra khỏi con đường này, ta viện cớ kêu phu xe dừng lại, ngươi cầm cái này gõ đầu làm hắn bất tỉnh, chúng ta cùng đi!" Nói xong, nàng lấy một chài cán bột để ở bàn tay của nàng.
"Nhưng vì sao phải trốn?" Liễu Nha có vẻ mặt hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
"Thanh Thanh, ngươi bị bọn lão Ngũ doạ sợ choáng váng sao? Không phải đã bàn bạc tốt lắm ư, thừa dịp ta tiến cung, không có người của Ngư mụ mụ đi theo, chúng ta cùng nhau trốn sao?" Trong lòng Lục Ánh lộp bộp, kinh ngạc nhìn Liễu Nha.
"Nhưng ta không phải Thanh Thanh." Liễu Nha ngẩn ra, vội vàng mở miệng.
"Thanh Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không cần sợ, dù sao vào cung cũng là chết, chúng ta trốn, nói không chừng còn có cơ hội!" Nữ tử không điềm đạm như vừa nãy, lắc mạnh thân thể Liễu Nha, ánh mắt vội vàng làm cho người ta sợ hãi.
"Vào cung?" Liễu Nha mơ hồ hơn, thân thể cơ hồ cứng như một pho tượng, vừa ở thanh lâu, lại vào cung, nàng xuyên qua, không phải người thanh quán nho nhỏ sao? Chẳng lẽ còn có bối cảnh phức tạp hơn?
"Thanh Thanh, ngươi thật bị sợ choáng váng?" Lục Ánh sốt ruột gầm nhẹ, một tay lấy chày cán bột thật vất vả mới mang ra ngoài ôm vào trong ngực mình: "Mặc kệ như thế nào, hôm nay chúng ta nhất định phải chạy trốn, chúng ta không thể vào cung!" Nàng ta chuyển con mắt, trên mặt vẻ mặt tràn đầy kiên quyết.
Không đợi Liễu Nha làm rõ ràng tình huống, nàng ta liền hét to một tiếng: "Ôi, là người nào?"
Người đánh xe nghe vậy lập tức quay đầu lại, vén màn che lên, Lục Ánh núp ở một bên, đợi đầu của nam nhân kia tiến đến, bịch một tiếng, hung hăng đánh vào đầu của nam nhân.
Nam tử rên lên một tiếng, máu tươi theo đầu chảy xuống, nhưng cũng không có lập tức té xỉu, giữa ánh mắt đỏ ngầu đột nhiên tóe ra sát khí kinh người, hắn đưa bàn tay ra, đột nhiên bóp chặt cổ Lục Ánh, trên mặt đã hằn đầy gân xanh: "Kỹ nữ nho nhỏ, thế nhưng muốn mưu hại bản đại nhân!"
Thân thể Lục Ánh đột nhiên bị đụng vào xe ngựa, nàng ta đau cơ hồ muốn ngất đi.
Lục Ánh giùng giằng, không ngừng quơ quơ chày cán bột trong tay, nhưng hít thở không thông khiến nàng ta hoàn toàn vô lực, chày gỗ kia vung trên sống lưng nam nhân giống như gãi ngứa.
Con ngựa vẫn còn đang phi nhanh, bốn phía truyền đến tiếng thét chói tai của mọi người, nam tử giống như không bình tĩnh, bàn tay đột nhiên dùng sức, khóe môi lạnh lùng nhếch lên. Trong tròng mắt Lục Ánh tràn đầy tuyệt vọng, chày cán bột rơi trên xe ngựa, nàng ta khó khăn chuyển con mắt, nhìn Liễu Nha hoảng sợ ngẩn ra, cắn cắn môi, khó khăn phun ra một chữ: "Đi!"
Liễu Nha ngẩn ra, nhanh chóng lấy chày cán bột lăn xuống dưới chân, lực mạnh hướng đầu của nam nhân đập xuống, chỉ một lát sau, nam nhân phịch một tiếng ngã xuống khoang xe.
Máu tươi phun ra từ trên gáy nam nhân, Liễu Nha cả kinh nhanh chóng vứt cây gậy qua một bên, tiến lên đỡ Lục Ánh dậy: "Ngươi thế nào?"
Lục Ánh liều mạng hít thở, không trả lời, lảo đảo quỳ, lôi kéo Liễu Nha bò ra bên ngoài.
Con ngựa điên cuồng phi nhanh ở trên đường, người đi đường kinh hoảng tháo chạy, hoàng hôn dần dần bao phủ, từng tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.
"Con ngựa điên rồi!" Liễu Nha kinh hô một tiếng, hai người nhảy xuống từ trên xe ngựa phi nhanh không chỉ có con đường chết, hiện tại quan trọng nhất là khiến con ngựa dừng lại. Nàng tiến lên, ngồi ở chỗ người đánh xe, kéo dây cương trong tay nam tử qua, giữ chặt sợi dây cương, dùng hết toàn lực về phía sau.
Ai biết con ngựa chỉ hí một tiếng, chạy càng nhanh hơn, sau khi đá ngã mấy người đi đường, thẳng tắp phóng tới hướng cửa thành, Lục Ánh ở trong xe ngựa bị ngã trái ngã phải.
Một đội kỵ binh mặc áo giáp màu đen trông chừng cửa thành, thấy xe ngựa của Liễu Nha chạy nhanh đến, một tướng lĩnh cầm đầu nhanh chóng xuống ngựa, đứng ở một bên cửa thành, lúc xe ngựa của Liễu Nha nhanh chóng xông qua, đột nhiên bay lên xe ngựa, cánh tay của hắn vòng qua thân thể Liễu Nha, đôi tay đoạt lấy dây cương từ trong tay nàng, lập tức giật mạnh dây cương, con ngựa điên cuồng chạy trốn giống như bị kiềm chế, hí một tiếng, vó trước nâng lên thật cao, ngay sau đó nặng nề hạ xuống.
Xe ngựa dừng, tiếng vó ngựa vang lên, rất nhanh bao vây xe ngựa của Liễu Nha đến một giọt nước chảy không lọt. Mỗi binh lính đều mặc áo giáp màu đen, sắc mặt của từng người đều trầm tĩnh nghiêm túc, hai mắt lộ ra âm hàn bén nhọn.
"Các ngươi là người nào?" Nam tử ôm Liễu Nha trong ngực lên tiếng, âm thanh từ tính mà thâm trầm.
"Ta là. . . . . ." Liễu Nha mở miệng, ngước mắt, đột nhiên bị gương mặt nam tử làm cho cả kinh nói không ra lời, lông mày chữ đao đen đậm, trán kiên nghị, mũi ưng anh tuấn, con ngươi khiếp người giống như sẽ tỏa sáng trong đêm tối, cộng thêm môi mỏng khêu gợi, tạo thành khuôn mặt nam nhân kiên cường.
Nam tử, cực kỳ giống người nàng thương ở hiện đại —— Khả Phong!
Một giây kế tiếp, nàng đưa hai tay ra, nắm thật chặt áo giáp của nam tử: "Khả Phong? Thật sự là anh...anh mau dẫn em rời khỏi đây, em muốn về nhà!" Nàng bổ nhào vào trong ngực nam tử, khôi giáp lạnh lẽo dán thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng khiến nàng cảm giác không chân thật.
Nam tử cau mày, không vui đẩy nàng ra: "Tiểu thư, ngươi nhận lầm người! Nói, các ngươi rốt cuộc là ai!" Lời của hắn lạnh lẽo, xoay người nhìn sang người đánh xe đã chết, đáy mắt sắc bén chợt lóe lên.
Một thị vệ sau lưng tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn rỉ tai, hắn lạnh lùng quan sát Liễu Nha, ánh mắt sắc bén xa lạ kia làm cho nàng mới vừa dấy lên hi vọng nhất thời chìm vào đáy biển.
Hắn không phải Khả Phong, mặc dù gương mặt giống Khả Phong như đúc, nhưng hắn không phải Khả Phong, ánh mắt kia, quá xa lạ!
Liễu Nha không kiềm hãm được lui về sau hai bước, cùng Lục Ánh sau lưng ôm nhau. Ánh mắt quan sát của nam tử khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, giống như phía trước có một cái lưới lớn, đang từ từ bày ra hướng họ.
"Là người của Huy vương gia, đưa họ đi hoàng cung!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, xuống xe, đem dây cương giao cho một người lính phía sau.
"Dạ!" Binh lính nhận lấy dây cương, xoay người lại ném thi thể gã phu xe cho một binh lính vác đi, mình thì khiến con ngựa quay đầu trở lại.
Xe ngựa lại đi tới hướng cửa thành, Lục Ánh từ từ nhắm mắt lại, chỉ lẩm bẩm nói một câu: "Chuyện nên tới, cuối cùng cũng phải tới!"
/119
|