Trong thứ ánh sáng đặc kẹo của bóng đêm vô hạn,một nguời đàn ông mang dáng dấp phong trần ngồi tựa vào chiếc ghế bọc nhung đỏ ,tay di di trên mặt kính . Màn hình vi tính phát ra thứ ánh sáng mờ ảo để lộ một guơng mặt đẹp như tuợng phù điêu thứ duy nhất chưa đuợc hoàn hảo là đôi mắt lơ đãng hững hờ toát lên vẻ bất cần đời hơi nhuốm chút màu lạnh lẽo
_ Tổng giám đốc lô hàng này vừa bị Tinh Anh cuớp mất chúng ta nên xử lý như thế nào ?
_ chỉ là lô hàng nhỏ thôi không cần phải hao tâm tổn trí ,cứ để chúng vui chơi ăn mừng thắng lợi ,truớc sau gì thì lô hàng đó cũng sẽ phải quay về với chủ
_ tuân lệnh
_ Hoàng ! Liên hệ với Quân Khang đồng ý hợp tác chúng ta sẽ chặn cho Tinh Anh không có đuờng thối lui ,sống không bằng chết
_ vâng – Khải Hòang xanh mặt lo lắng thay cho số phận của Tinh Anh ,bọn họ cư nhiên là quá rãnh rỗi đi mới dám hớt tay trên của tổng giám đốc xem ra kì này Tinh Anh phải rơi vào một phen khốn cùng rồi
Cánh cửa kính trong suốt khép lại’ vị tổng giám đốc vô tình kia đưa mắt nhìn khung hình màu tro , tay quệt đi vài điểm mờ trên mặt kính , trong hình một bé gái khoảng chừng 15 tuổi mỉm cuời rạng rở, ở góc hình còn đọng lại vài đốm máu đen và sâu hoắm như đáy mắt nguời ngắm
_Hà An Di , hiện giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy em , không đuợc đến gần , em sắp bức tôi điên rồi , chuyện truớc kia… Tôi xin lỗi
Viền mắt hơi đỏ , hắn đưa mắt ngước lên cao ngăn chặn thứ chất lỏng chết tiệt kia chảy xuống…
Căn phòng chỉ còn lại một thân ảnh cô quạnh…
……
Thoại Nhiên vuốt lại mái tóc bù xù , cuống quýt chấm ít son trên môi rồi đẩy cửa ra khỏi nhà…
_Ah~ đừng gấp , chờ tôi với – một tiếng hét thất thanh vang lên trong không trung
Chiếc xe bus vẫn vô tình ‘bạch..bạch…bạch’ nhả khói thẳng vào mặt cô …chết tiệt ! Cô đã canh me giờ cẩn thận vậy mà vẫn cứ ,muộn năm phút , Thoại Nhiên ngồi phịch xuống ghế chờ , mặt mày thơ thẩn cứ như nguời mất hồn, thậm chí cô còn không để ý đến chiếc xe màu đỏ dừng trước mặt mình hơn 10 phút , người trong xe nhấn còi liền ba cái
Thoại Nhiên như thoát ra khỏi mộng ngơ ngác nhìn người ngồi trong xe đang cau mày với vẻ không hài lòng
_Lên Xe!
_ Đầu gỗ?
_ shitttttt…cô không đuợc phép nhầm lẫn tôi với tên quái thú kia , TÔI LÀ UY VIÊN!!
_à…humh …chào buổi sáng
_ Lên Xe!!! – Uy Viên hít một hơi vào bụng ,gương mặt cau có gằn giọng lặp lại lần nữa
Bất đắc dĩ Thoại Nhiên phải bước lên xe trước sự khó chịu mặt mày hầm hố của Uy Viên , chiếc xe cuộn vào dòng xe cộ tấp nập rồi mất hút . Chiếc lá phong đỏ rơi xuống vị trí chiếc xe đậu ban nãy một đôi giày tây trang bóng loáng nghiến mạnh lên chiếc lá khiến từng đường gân lá đứt lìa ra khỏi nhánh , điếu thuốc ngự trên bạc môi rơi xuống đất tàn dư của tro hóa trăm mảnh
_Theo dõi chiếc xe đó cho tôi
một chiếc xe màu đen tách ra khỏi hàng xe sang trọng ,đem người đàn ông hòa vào vòng xoáy của hận thù
…….
Thoại Nhiên cùng Uy Viên đuợc phó tổng Tiêu Huyền giao công việc khảo sát thị truờng ,có lẽ hôm qua điện thoại cô hết pin nên không nhận đuợc chỉ thị ,khổ thân Uy Viên phải phiền hà đón cô một chuyến
Rốt cuộc đi một vòng ,anh em song sinh của Uy Vũ lại quay lại truớc hẻm vào chung cư nhà cô
Uy Viên ra khỏi xe ung dung đi thẳng vào hẻm bỏ mặc cô ngu ngơ chưa dung nạp nổi rốt cuộc là hắn đang làm gì
_ không đi à – hắn nhuớn một bên chân mày – không muốn mời tôi tách trà à?
Ơ hay ,thậm chí cô còn chưa mở miệng ra hỏi
Thang máy hư …khốn thật
Cô phải Leo 120 bậc thang ,chẳng bù cho tên chân dài nào đó bước thong thả
Hơi thở đứt quãng
…cuối cùng cũng đứng truớc cửa nhà ,cô già thật rồi ,phải khuỵ cả nguời thở dốc ,Uy Viên nhẹ nhàng vuổt dọc sống lưng cô. Đúng là già cả hết rồi ,mệt đến mức này ,quả là trc đây cô thuờng xuyên phụ thuộc vào thang máy
Uy Viên khẽ đẩy nhẹ cửa mùi huơng của thiếu nữ khẽ đánh vào khuớu giác còn nữa ,còn có một mùi huơng khác ,rất nhạt ,gần như không tồn tại,xem ra hắn đã hành động rồi,
_ Tổng giám đốc lô hàng này vừa bị Tinh Anh cuớp mất chúng ta nên xử lý như thế nào ?
_ chỉ là lô hàng nhỏ thôi không cần phải hao tâm tổn trí ,cứ để chúng vui chơi ăn mừng thắng lợi ,truớc sau gì thì lô hàng đó cũng sẽ phải quay về với chủ
_ tuân lệnh
_ Hoàng ! Liên hệ với Quân Khang đồng ý hợp tác chúng ta sẽ chặn cho Tinh Anh không có đuờng thối lui ,sống không bằng chết
_ vâng – Khải Hòang xanh mặt lo lắng thay cho số phận của Tinh Anh ,bọn họ cư nhiên là quá rãnh rỗi đi mới dám hớt tay trên của tổng giám đốc xem ra kì này Tinh Anh phải rơi vào một phen khốn cùng rồi
Cánh cửa kính trong suốt khép lại’ vị tổng giám đốc vô tình kia đưa mắt nhìn khung hình màu tro , tay quệt đi vài điểm mờ trên mặt kính , trong hình một bé gái khoảng chừng 15 tuổi mỉm cuời rạng rở, ở góc hình còn đọng lại vài đốm máu đen và sâu hoắm như đáy mắt nguời ngắm
_Hà An Di , hiện giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy em , không đuợc đến gần , em sắp bức tôi điên rồi , chuyện truớc kia… Tôi xin lỗi
Viền mắt hơi đỏ , hắn đưa mắt ngước lên cao ngăn chặn thứ chất lỏng chết tiệt kia chảy xuống…
Căn phòng chỉ còn lại một thân ảnh cô quạnh…
……
Thoại Nhiên vuốt lại mái tóc bù xù , cuống quýt chấm ít son trên môi rồi đẩy cửa ra khỏi nhà…
_Ah~ đừng gấp , chờ tôi với – một tiếng hét thất thanh vang lên trong không trung
Chiếc xe bus vẫn vô tình ‘bạch..bạch…bạch’ nhả khói thẳng vào mặt cô …chết tiệt ! Cô đã canh me giờ cẩn thận vậy mà vẫn cứ ,muộn năm phút , Thoại Nhiên ngồi phịch xuống ghế chờ , mặt mày thơ thẩn cứ như nguời mất hồn, thậm chí cô còn không để ý đến chiếc xe màu đỏ dừng trước mặt mình hơn 10 phút , người trong xe nhấn còi liền ba cái
Thoại Nhiên như thoát ra khỏi mộng ngơ ngác nhìn người ngồi trong xe đang cau mày với vẻ không hài lòng
_Lên Xe!
_ Đầu gỗ?
_ shitttttt…cô không đuợc phép nhầm lẫn tôi với tên quái thú kia , TÔI LÀ UY VIÊN!!
_à…humh …chào buổi sáng
_ Lên Xe!!! – Uy Viên hít một hơi vào bụng ,gương mặt cau có gằn giọng lặp lại lần nữa
Bất đắc dĩ Thoại Nhiên phải bước lên xe trước sự khó chịu mặt mày hầm hố của Uy Viên , chiếc xe cuộn vào dòng xe cộ tấp nập rồi mất hút . Chiếc lá phong đỏ rơi xuống vị trí chiếc xe đậu ban nãy một đôi giày tây trang bóng loáng nghiến mạnh lên chiếc lá khiến từng đường gân lá đứt lìa ra khỏi nhánh , điếu thuốc ngự trên bạc môi rơi xuống đất tàn dư của tro hóa trăm mảnh
_Theo dõi chiếc xe đó cho tôi
một chiếc xe màu đen tách ra khỏi hàng xe sang trọng ,đem người đàn ông hòa vào vòng xoáy của hận thù
…….
Thoại Nhiên cùng Uy Viên đuợc phó tổng Tiêu Huyền giao công việc khảo sát thị truờng ,có lẽ hôm qua điện thoại cô hết pin nên không nhận đuợc chỉ thị ,khổ thân Uy Viên phải phiền hà đón cô một chuyến
Rốt cuộc đi một vòng ,anh em song sinh của Uy Vũ lại quay lại truớc hẻm vào chung cư nhà cô
Uy Viên ra khỏi xe ung dung đi thẳng vào hẻm bỏ mặc cô ngu ngơ chưa dung nạp nổi rốt cuộc là hắn đang làm gì
_ không đi à – hắn nhuớn một bên chân mày – không muốn mời tôi tách trà à?
Ơ hay ,thậm chí cô còn chưa mở miệng ra hỏi
Thang máy hư …khốn thật
Cô phải Leo 120 bậc thang ,chẳng bù cho tên chân dài nào đó bước thong thả
Hơi thở đứt quãng
…cuối cùng cũng đứng truớc cửa nhà ,cô già thật rồi ,phải khuỵ cả nguời thở dốc ,Uy Viên nhẹ nhàng vuổt dọc sống lưng cô. Đúng là già cả hết rồi ,mệt đến mức này ,quả là trc đây cô thuờng xuyên phụ thuộc vào thang máy
Uy Viên khẽ đẩy nhẹ cửa mùi huơng của thiếu nữ khẽ đánh vào khuớu giác còn nữa ,còn có một mùi huơng khác ,rất nhạt ,gần như không tồn tại,xem ra hắn đã hành động rồi,
/25
|