Sáng hôm đó , khi Diêm Vỹ bước vào công ty ,mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh vì phong cách ăn mặc hơi bị…bình thường, ý là mọi ngày khác thường , giờ Đùng một cái, trở thành người đương thời, hỏi sao lại không lạ
À…umh, chỉ mới là phần quần áo ,phụ trang thôi, gương mặt chưa có gì cải tiến mấy, nhưng tóm lại nhìn vẫn rất -tuyệt…ý là tuyệt hơn mọi hôm…>~< Lúc chuẩn bị bước vào tháng máy ,có tiếng ai đó réo gọi tên cô ý ới _ Nhiên!Nhiên!…chờ một lát à! Là Quịt-boy Tiêu Huyền , anh ta thở hồng hộc chạy đến ,cô rủ chút lòng thương bấm nút chờ mặc dù trong lòng vẫn còn óan hận mất tiền vô lý ,khi cửa thang máy vừa đóng Tiêu Huyền lấy ra chiếc thẻ màu bạch kim sáng loáng từ trong túi sau…ohhhh! Hay là anh ta đã nhớ ra vụ lần trước đâm ra hối lỗi nên… _cô cầm lấy …-ôi~ phó tổng thật là hào phóng Tiêu Huyền tiếp tục nói: _…Để phục vụ việc mua đồ…- moahz…moahz anh thật là tuyệt vời Ba chữ sau cùng, là ba chữ cô không mong muốn nhất _ …cho Diêm Vỹ – Thoại Nhiên mỉm cười ,nhưng trong lòng đau nhói vì vừa ăn phải trái dưa bở siêu lớn Khi thang máy vừa dừng, Thoại Nhiên sải chân đi thẳng ,không thèm ngoái đầu lại nhìn Quịt-boy một lần ,làm anh chưng hửng ,bỏ về phòng của mình trong khi còn ngoái đầu nhìn cô ( p/s : theo như từ điển Thoại Nhiên Tiêu Huyền đã được liệt vào hàng hốt-bôi ăn quịt, viết tắt là quịt-boy Khi cô đẩy cửa bước vào trong giám đốc đáng kính đã nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng…uầy! Nhìn cái giề, bộ thấy phụ nữ lạ lắm hay sao mà nhìn…hừ…hừ Nhưng mà Giám đốc chúng ta thuộc dạng nói ít hiểu nhiều nên tiến bộ rất nhanh _ umh…Th…Thoại Nhiên _vâng! _ cô pha giúp tôi tách cà phê…umh…nói như vậy được chưa? _ okie! Sếp , sếp tuyệt vời , nhưng chỉ cần bỏ đoạn sau nữa là …xonggggg Thoại Nhiên nháy mắt, đưa ngón tay cái lên tỏ vẻ hài lòng khiến các đường nét căng thẳng trên mặt Diêm Vỹ nhạt dần,sau đó nở thành nụ cười gượng gạo nhìn cứ trông như ăn phải bã, nhưng nói chung là có tiến bộ Tua về thời điểm 3 tiếng trước 6h30′ sáng Sau khi ăn mặc chỉnh tề , Diêm Vỹ ngồi khép nép trên giường hệt như hình tượng cô dâu nhỏ mới về nhà chồng , quan sát theo từng nhất cử nhất động của Thoại Nhiên Thoại Nhiên say sưa vén những bộ quần áo màu mè hoa lá hẹ sang một bên sau đó gom lại và bỏ vào một chiếc thùng giấy có đề chữ ” bãi phế thải ” Sau một khoảng thời gian lao động mệt nhọc ,thùng cũng gần đầy , trong tủ chỉ còn vài bộ quần áo màu nhã nhặn , Thoại Nhiên dùng keo dán chặt miệng thùng rồi đứng dậy mang về phía giường , Diêm Vỹ có lẽ còn mơ mơ màng màng nên hoàn toàn không để ý đến lúc cô tiến sát lại gần ,đến lúc nhận thức được cô chỉ đứng cách anh một gang tay Thoại Nhiên nhăn mặt nhìn người đàn ông đứng dậy lùi sát vào mép tường , cô bỏ thùng xuống đất sau đó quết mồ hôi rồi thở hắt ra một tiếng Mặc kệ mình đang mặc váy Thoại Nhiên gác một chân lên tường chặn đứng đường thoát của giám đốc Neon, bản thân mình hít một hơi thật sâu rồi hét vào mặt Diêm Vỹ: _ biết như vậy ngay từ đầu tôi đã không nhận nhiệm vụ này, vì anh ,tôi mất tiền -nhớ đến số tiền không cánh mà bay _ vì anh ,tôi phải làm phiền bao nhiêu người- lại nhớ đến màn chào hỏi đặc sắc _ nếu anh không chịu tiến bộ tôi sẽ không quan tâm , nếu mất công việc này ,cũng không sao, vì tôi sẽ không làm việc cho người tôi không thực sự nể mặt ,tôi không cần anh tiến bộ nhiều , ít thôi cũng được , thay vì im lặng ,anh thử nói với tôi vài câu xem Cô cứ nói một tràng mặc kệ thái độ của Diêm Vỹ ra sao , chỉ vừa gặp nhau được vài tiếng đồng hồ cô đã chuốc vào thân không biết bao nhiêu rắc rối, nếu không để cô xả ra cô sẽ theo bố sớm, nét sợ hãi không còn hiện rõ mà thay vào đó là sự thấu hiểu …Thoại Nhiên bắt đầu có cảm giác thoải mái hơn khi chưa nói , đúng là như vậy thì tốt hơn
À…umh, chỉ mới là phần quần áo ,phụ trang thôi, gương mặt chưa có gì cải tiến mấy, nhưng tóm lại nhìn vẫn rất -tuyệt…ý là tuyệt hơn mọi hôm…>~< Lúc chuẩn bị bước vào tháng máy ,có tiếng ai đó réo gọi tên cô ý ới _ Nhiên!Nhiên!…chờ một lát à! Là Quịt-boy Tiêu Huyền , anh ta thở hồng hộc chạy đến ,cô rủ chút lòng thương bấm nút chờ mặc dù trong lòng vẫn còn óan hận mất tiền vô lý ,khi cửa thang máy vừa đóng Tiêu Huyền lấy ra chiếc thẻ màu bạch kim sáng loáng từ trong túi sau…ohhhh! Hay là anh ta đã nhớ ra vụ lần trước đâm ra hối lỗi nên… _cô cầm lấy …-ôi~ phó tổng thật là hào phóng Tiêu Huyền tiếp tục nói: _…Để phục vụ việc mua đồ…- moahz…moahz anh thật là tuyệt vời Ba chữ sau cùng, là ba chữ cô không mong muốn nhất _ …cho Diêm Vỹ – Thoại Nhiên mỉm cười ,nhưng trong lòng đau nhói vì vừa ăn phải trái dưa bở siêu lớn Khi thang máy vừa dừng, Thoại Nhiên sải chân đi thẳng ,không thèm ngoái đầu lại nhìn Quịt-boy một lần ,làm anh chưng hửng ,bỏ về phòng của mình trong khi còn ngoái đầu nhìn cô ( p/s : theo như từ điển Thoại Nhiên Tiêu Huyền đã được liệt vào hàng hốt-bôi ăn quịt, viết tắt là quịt-boy Khi cô đẩy cửa bước vào trong giám đốc đáng kính đã nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng…uầy! Nhìn cái giề, bộ thấy phụ nữ lạ lắm hay sao mà nhìn…hừ…hừ Nhưng mà Giám đốc chúng ta thuộc dạng nói ít hiểu nhiều nên tiến bộ rất nhanh _ umh…Th…Thoại Nhiên _vâng! _ cô pha giúp tôi tách cà phê…umh…nói như vậy được chưa? _ okie! Sếp , sếp tuyệt vời , nhưng chỉ cần bỏ đoạn sau nữa là …xonggggg Thoại Nhiên nháy mắt, đưa ngón tay cái lên tỏ vẻ hài lòng khiến các đường nét căng thẳng trên mặt Diêm Vỹ nhạt dần,sau đó nở thành nụ cười gượng gạo nhìn cứ trông như ăn phải bã, nhưng nói chung là có tiến bộ Tua về thời điểm 3 tiếng trước 6h30′ sáng Sau khi ăn mặc chỉnh tề , Diêm Vỹ ngồi khép nép trên giường hệt như hình tượng cô dâu nhỏ mới về nhà chồng , quan sát theo từng nhất cử nhất động của Thoại Nhiên Thoại Nhiên say sưa vén những bộ quần áo màu mè hoa lá hẹ sang một bên sau đó gom lại và bỏ vào một chiếc thùng giấy có đề chữ ” bãi phế thải ” Sau một khoảng thời gian lao động mệt nhọc ,thùng cũng gần đầy , trong tủ chỉ còn vài bộ quần áo màu nhã nhặn , Thoại Nhiên dùng keo dán chặt miệng thùng rồi đứng dậy mang về phía giường , Diêm Vỹ có lẽ còn mơ mơ màng màng nên hoàn toàn không để ý đến lúc cô tiến sát lại gần ,đến lúc nhận thức được cô chỉ đứng cách anh một gang tay Thoại Nhiên nhăn mặt nhìn người đàn ông đứng dậy lùi sát vào mép tường , cô bỏ thùng xuống đất sau đó quết mồ hôi rồi thở hắt ra một tiếng Mặc kệ mình đang mặc váy Thoại Nhiên gác một chân lên tường chặn đứng đường thoát của giám đốc Neon, bản thân mình hít một hơi thật sâu rồi hét vào mặt Diêm Vỹ: _ biết như vậy ngay từ đầu tôi đã không nhận nhiệm vụ này, vì anh ,tôi mất tiền -nhớ đến số tiền không cánh mà bay _ vì anh ,tôi phải làm phiền bao nhiêu người- lại nhớ đến màn chào hỏi đặc sắc _ nếu anh không chịu tiến bộ tôi sẽ không quan tâm , nếu mất công việc này ,cũng không sao, vì tôi sẽ không làm việc cho người tôi không thực sự nể mặt ,tôi không cần anh tiến bộ nhiều , ít thôi cũng được , thay vì im lặng ,anh thử nói với tôi vài câu xem Cô cứ nói một tràng mặc kệ thái độ của Diêm Vỹ ra sao , chỉ vừa gặp nhau được vài tiếng đồng hồ cô đã chuốc vào thân không biết bao nhiêu rắc rối, nếu không để cô xả ra cô sẽ theo bố sớm, nét sợ hãi không còn hiện rõ mà thay vào đó là sự thấu hiểu …Thoại Nhiên bắt đầu có cảm giác thoải mái hơn khi chưa nói , đúng là như vậy thì tốt hơn
/25
|