Edit: Foerel
Beta: Dilys
Trần Phong cũng không đuổi theo Ngân Tô mà tự mình rời đi.
Ngân Tô quay trở về, trên đường gặp được một vài người chơi, đa số người chơi đều đang xách đồ, vẻ mặt cảnh giác và nghiêm trọng, vội vàng chạy qua.
Bên trong khu chung cư có rất nhiều cửa hàng nhưng những thứ người chơi có thể vơ vét được lại chẳng được bao nhiêu.
Tối hôm qua, trong lúc bọn họ không hề hay biết, khắp khu chung cư đã bị vơ vét qua một lần.
Bởi vậy nên có không ít người chơi vì không tìm được vật tư đã chọn cách trực tiếp cướp đoạt vật tư của những người chơi khác.
Có thể là do hai tay Ngân Tô trống trơn nên những người chơi đi ngang qua chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, sau đó vội vàng rời đi.
Đương nhiên không phải người chơi nào cũng có đầu óc như vậy, có người thấy cô là người chơi nữ thế là muốn đánh cướp cô.
Sau hai lần bị ngăn lại, Ngân Tô cuối cùng cũng về tới tòa nhà số 44.
Cô đứng ở phía dưới nhìn lên, trước đây chỉ có vài nhà bịt kín cửa sổ nhưng hôm nay, hầu hết các cửa sổ đều đã bị bịt kín.
Bên trong những nhà bịt kín cửa sổ… Có cái gì?
Ngân Tô có hơi tò mò nên cô đã đóng cửa lối vào ở tầng một, còn thêm một cái ổ khóa là sản phẩm của Cửa hàng, sau đó mang theo ống thép bắt đầu đi thăm hàng xóm ở từng tầng một.
Cô nhanh chóng phát hiện ra cư dân không bị lây nhiễm sẽ không mở cửa còn cư dân đã bị lây nhiễm sẽ mở cửa, ý đồ muốn lây nhiễm cho cô.
Người ở trong những căn nhà bịt kín cửa sổ đều đã biến thành quái vật.
Ban đầu Ngân Tô cho rằng là do lũ quái vật sợ ánh sáng nên mới bịt kín cửa sổ nhưng sau khi cô kéo chúng ra ngoài nắng, tuy có sợ nhưng cơ thể chúng lại không có gì thay đổi.
Ánh sáng sẽ không tạo thành tổn thương gì cho chúng.
Ngân Tô thử nghiệm nhiều lần mới có kết quả, sau khi tiếp xúc với ánh sáng, viên thịt trong bụng chúng sẽ mất đi tác dụng, bắt đầu khô quắt lại.
Chúng làm thế là để bảo vệ viên thịt trong bụng mình.
***
***
Bên ngoài sảnh tầng một tòa nhà 44.
Thanh niên tóc xanh La Thụy Viễn quay lại với một đống vật tư, theo sau là mấy người đồng đội của cậu ta.
Ai biết được vừa mới tới gần tòa nhà số 42 thì đã thấy có một vài người chơi đang vây quanh tòa nhà số 44.
La Thụy Viễn đưa vật tư cho đồng đội rồi vội vã chạy tới: “Người anh em, mọi người đang nhìn gì thế?”
Người anh em bị cậu ta vỗ vai không lên tiếng mà chỉ chỉ tay vào tòa nhà 44 với vẻ mặt kỳ quái.
Cánh cửa của tòa nhà số 44 không biết đã bị ai khóa lại.
Cái này thì cũng không có vấn đề gì, vấn đề là trong đại sảnh có vài cư dân đang điên cuồng đập cửa.
Cánh cửa được làm bằng kính dính đầy máu nhưng lại không chút sứt mẻ.
Vài cư dân thậm chí còn cầm bình chữa cháy đập vào cửa nhưng cũng không phá được cửa kính.
La Thụy Viễn khó hiểu: “Những cư dân đó đang làm gì thế?”
“Không biết.” Cuối cùng cũng có người trả lời cậu ta: “Lúc chúng tôi đến thì nơi này đã có rất nhiều NPC đang đập cửa, sau đó thì càng ngày càng nhiều, bọn họ đều chạy từ trên tầng xuống.”
Rất không bình thường!
Rất kinh dị!
Những cư dân này giống như đang phát điên vậy…
La Thụy Viễn: “Bọn họ hình như đang rất sợ hãi, muốn đi ra ngoài. Là thứ gì mà khiến bọn họ phải sợ hãi…”
“Bộp!”
Khuôn mặt của La Thụy Viễn dính be bét máu.
Có gì đó rơi từ trên cao xuống, giống như bãi bùn nhão, co quắp trên mặt đất, trắng đỏ đan xen lẫn lộn.
“Vèo ——”
“Má!!”
Miệng thi thể thế mà lại mở ra, phun ra một chiếc xúc tu, xúc tu nhanh chóng phóng về phía những người chơi đang vây xem.
Dám ở chỗ này hóng hớt đều là những người có chút bản lĩnh, xúc tu trong nháy mắt bị cắt thành nhiều khúc, những viên thịt bắn ra cũng bị xử lý.
“Thật kinh tởm…”
Thi thể cũng đã lạnh mà đám quái vật này còn muốn tìm vật chủ mới cho viên thịt ký sinh.
Nhóm người chơi nhìn lên trên lầu, nhưng đáng tiếc là chẳng nhìn thấy gì hết.
“Rốt cuộc bên trong tòa nhà này có thứ gì? Quái vật còn sợ hãi đến mức phải trực tiếp nhảy lầu…”
“Sao tôi thấy lạnh sống lưng thế nhỉ?”
“Chết tiệt, không phải là BOSS sắp xuất hiện rồi đấy chứ?”
“Mấy người có chắc là muốn tiếp tục đứng xem không?”
Ngay khi nhóm người chơi đang do dự có nên rời đi hay không thì cửa thang máy bên cạnh đại sảnh bỗng nhiên mở ra.
Một cô gái bước ra từ trong thang máy, trên chiếc áo gió màu đỏ sậm là một mảng lớn các ấn ký màu đen, máu trên chiếc ống thép trong tay cô nhỏ xuống, để lại những vết máu liên tiếp trên mặt đất.
Khi cô xuất hiện, lũ quái vật đang điên cuồng đâm vào cửa bỗng dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ.
Đúng vậy.
Kinh sợ.
Nhóm người chơi cảm thấy rất không bình thường, bọn họ chỉ từng thấy dáng vẻ điên cuồng hưng phấn của lũ quái vật, còn vẻ kinh sợ thì chỉ có thể thấy trên gương mặt của những người chơi.
“Ta đã bảo là bọn mi đừng có chạy rồi mà.” Ngân Tô chậm rãi lắc đầu, giống như một bề trên hiền hòa đang nhìn đám con cháu không nghe lời, bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều: “Để cho ta vất vả, khổ cực đi tìm bọn mi như vậy, thật là đáng chết.”
Quái vật: “…”
Ai mới đáng chết hảaaaa!!!
Ngân Tô hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của đám quái vật, cô đột nhiên chỉ về cánh cửa phía sau bọn chúng, cười hỏi chúng: “Muốn đi ra ngoài à?”
Quái vật: “…”
Tất nhiên là muốn!!
Nhưng cánh cửa chết tiệt này không mở, bọn chúng không thể thoát ra ngoài được!!
Chắc chắn là do tên ma quỷ này đã dở trò gì đó!!
Ngân Tô nhìn sắc trời bên ngoài một chút: “Hình như hôm nay chẳng làm gì hết, như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Quái vật: “???”
“Hôm nay chỉ có một đứa có thể đi ra khỏi cánh cửa này.” Ngân Tô không quan tâm các bạn hàng xóm quái vật này có đồng ý hay không, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ: “Đứa nào thắng thì có thể sống sót đi ra ngoài, rất đơn giản đúng không!”
“…”
Đơn giản con mẹ cô!!
“Đừng nhăn mặt nữa, chơi vui lắm đó nha.”
“…”
Chơi vui con mẹ cô!!
***
***
Cánh cửa đại sảnh cách âm không tệ, những người chơi ở bên ngoài cách khá xa, không thể nghe rõ âm thanh bên trong.
Nhưng đám quái vật không hề cử động, cô gái kia cũng vậy, dường như họ đang trao đổi điều gì đó.
“Cô ta đang làm gì vậy? Vì sao đám quái vật đó không tấn công cô ta?”
“Cô ta có phải người chơi không?” Có người chơi chưa từng nhìn thấy Ngân Tô tỏ ra nghi ngờ.
Có thể dọa quái vật thành ra như này thì còn có thể là người chơi sao? Chắc không phải BOSS đâu nhỉ? Nhưng BOSS thì làm gì phải dọa quái vật?
“Tại sao không… Tối qua cô ta còn treo bảng đèn lên ban công để thu hút quái vật kia kìa. Tôi khuyên mấy người đừng có chọc giận cô ta, người này rất tà môn.”
Mọi người: “…”
La Thụy Viễn nhìn chằm chằm đại sảnh, không biết nữ sinh đang nói gì với bọn quái vật ở bên trong.
Cơ thể đám quái vật căng cứng, trông đằng đằng sát khí, như thể chúng đang muốn hợp lực để tấn công cô.
Nhưng cô chỉ hờ hững dùng vũ khí trong tay gõ một cái lên cạnh bàn, sức mạnh đang ngưng kết của đám quái vật ngay lập tức sụp đổ.
Chúng nó bắt đầu kéo giãn khoảng cách…
Sau đó…
Sau đó đánh nhau.
Đánh… Đánh nhau?
La Thụy Viễn: “???”
Lũ quái vật đột nhiên quay ra cắn xé lẫn nhau làm những người chơi đang vây xem đều không thể ngờ tới.
Trong đám quái vật đó không giống như đang đùa giỡn, bọn chúng đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, muốn bao nhiêu hung ác thì có bấy nhiêu hung ác.
“Ầm!”
Con quái vật để lại hai dấu tay dính đầy máu trên cửa kính, sau đó kéo xuống thành một vệt máu dài.
Màu đỏ tươi chiếu vào mắt người chơi, thiếu nữ mỉm cười tươi tắn đứng giữa trận hỗn chiến bạo lực, máu me giống như một vị tà thần đang dụ dỗ người phàm phạm sai lầm.
Một người chơi đang vây xem nuốt nước miếng, khó khăn hỏi: “Chắc không phải là cô ta có kỹ năng thiên phú gì đó có thể khống chế NPC đấy chứ?”
Một người chơi đứng bên cạnh lập tức trả lời: “Có thể khống chế NPC, chẳng phải là cũng có thể khống chế chúng ta?”
“Cô ta chắc là… sẽ không… ra tay với chúng ta đâu nhỉ?”
“Tôi không nghĩ cô ta là người chơi.”
La Thụy Viễn không tham gia vào cuộc thảo luận của nhóm người chơi, cậu ta đang nghĩ hôm qua có phải cô cũng để đám quái vật này tự chém giết lẫn nhau như thế này không?
Đây chính là kỹ năng của cô?
Điều khiển quái vật hoặc là điều khiển NPC…
Beta: Dilys
Trần Phong cũng không đuổi theo Ngân Tô mà tự mình rời đi.
Ngân Tô quay trở về, trên đường gặp được một vài người chơi, đa số người chơi đều đang xách đồ, vẻ mặt cảnh giác và nghiêm trọng, vội vàng chạy qua.
Bên trong khu chung cư có rất nhiều cửa hàng nhưng những thứ người chơi có thể vơ vét được lại chẳng được bao nhiêu.
Tối hôm qua, trong lúc bọn họ không hề hay biết, khắp khu chung cư đã bị vơ vét qua một lần.
Bởi vậy nên có không ít người chơi vì không tìm được vật tư đã chọn cách trực tiếp cướp đoạt vật tư của những người chơi khác.
Có thể là do hai tay Ngân Tô trống trơn nên những người chơi đi ngang qua chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, sau đó vội vàng rời đi.
Đương nhiên không phải người chơi nào cũng có đầu óc như vậy, có người thấy cô là người chơi nữ thế là muốn đánh cướp cô.
Sau hai lần bị ngăn lại, Ngân Tô cuối cùng cũng về tới tòa nhà số 44.
Cô đứng ở phía dưới nhìn lên, trước đây chỉ có vài nhà bịt kín cửa sổ nhưng hôm nay, hầu hết các cửa sổ đều đã bị bịt kín.
Bên trong những nhà bịt kín cửa sổ… Có cái gì?
Ngân Tô có hơi tò mò nên cô đã đóng cửa lối vào ở tầng một, còn thêm một cái ổ khóa là sản phẩm của Cửa hàng, sau đó mang theo ống thép bắt đầu đi thăm hàng xóm ở từng tầng một.
Cô nhanh chóng phát hiện ra cư dân không bị lây nhiễm sẽ không mở cửa còn cư dân đã bị lây nhiễm sẽ mở cửa, ý đồ muốn lây nhiễm cho cô.
Người ở trong những căn nhà bịt kín cửa sổ đều đã biến thành quái vật.
Ban đầu Ngân Tô cho rằng là do lũ quái vật sợ ánh sáng nên mới bịt kín cửa sổ nhưng sau khi cô kéo chúng ra ngoài nắng, tuy có sợ nhưng cơ thể chúng lại không có gì thay đổi.
Ánh sáng sẽ không tạo thành tổn thương gì cho chúng.
Ngân Tô thử nghiệm nhiều lần mới có kết quả, sau khi tiếp xúc với ánh sáng, viên thịt trong bụng chúng sẽ mất đi tác dụng, bắt đầu khô quắt lại.
Chúng làm thế là để bảo vệ viên thịt trong bụng mình.
***
***
Bên ngoài sảnh tầng một tòa nhà 44.
Thanh niên tóc xanh La Thụy Viễn quay lại với một đống vật tư, theo sau là mấy người đồng đội của cậu ta.
Ai biết được vừa mới tới gần tòa nhà số 42 thì đã thấy có một vài người chơi đang vây quanh tòa nhà số 44.
La Thụy Viễn đưa vật tư cho đồng đội rồi vội vã chạy tới: “Người anh em, mọi người đang nhìn gì thế?”
Người anh em bị cậu ta vỗ vai không lên tiếng mà chỉ chỉ tay vào tòa nhà 44 với vẻ mặt kỳ quái.
Cánh cửa của tòa nhà số 44 không biết đã bị ai khóa lại.
Cái này thì cũng không có vấn đề gì, vấn đề là trong đại sảnh có vài cư dân đang điên cuồng đập cửa.
Cánh cửa được làm bằng kính dính đầy máu nhưng lại không chút sứt mẻ.
Vài cư dân thậm chí còn cầm bình chữa cháy đập vào cửa nhưng cũng không phá được cửa kính.
La Thụy Viễn khó hiểu: “Những cư dân đó đang làm gì thế?”
“Không biết.” Cuối cùng cũng có người trả lời cậu ta: “Lúc chúng tôi đến thì nơi này đã có rất nhiều NPC đang đập cửa, sau đó thì càng ngày càng nhiều, bọn họ đều chạy từ trên tầng xuống.”
Rất không bình thường!
Rất kinh dị!
Những cư dân này giống như đang phát điên vậy…
La Thụy Viễn: “Bọn họ hình như đang rất sợ hãi, muốn đi ra ngoài. Là thứ gì mà khiến bọn họ phải sợ hãi…”
“Bộp!”
Khuôn mặt của La Thụy Viễn dính be bét máu.
Có gì đó rơi từ trên cao xuống, giống như bãi bùn nhão, co quắp trên mặt đất, trắng đỏ đan xen lẫn lộn.
“Vèo ——”
“Má!!”
Miệng thi thể thế mà lại mở ra, phun ra một chiếc xúc tu, xúc tu nhanh chóng phóng về phía những người chơi đang vây xem.
Dám ở chỗ này hóng hớt đều là những người có chút bản lĩnh, xúc tu trong nháy mắt bị cắt thành nhiều khúc, những viên thịt bắn ra cũng bị xử lý.
“Thật kinh tởm…”
Thi thể cũng đã lạnh mà đám quái vật này còn muốn tìm vật chủ mới cho viên thịt ký sinh.
Nhóm người chơi nhìn lên trên lầu, nhưng đáng tiếc là chẳng nhìn thấy gì hết.
“Rốt cuộc bên trong tòa nhà này có thứ gì? Quái vật còn sợ hãi đến mức phải trực tiếp nhảy lầu…”
“Sao tôi thấy lạnh sống lưng thế nhỉ?”
“Chết tiệt, không phải là BOSS sắp xuất hiện rồi đấy chứ?”
“Mấy người có chắc là muốn tiếp tục đứng xem không?”
Ngay khi nhóm người chơi đang do dự có nên rời đi hay không thì cửa thang máy bên cạnh đại sảnh bỗng nhiên mở ra.
Một cô gái bước ra từ trong thang máy, trên chiếc áo gió màu đỏ sậm là một mảng lớn các ấn ký màu đen, máu trên chiếc ống thép trong tay cô nhỏ xuống, để lại những vết máu liên tiếp trên mặt đất.
Khi cô xuất hiện, lũ quái vật đang điên cuồng đâm vào cửa bỗng dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ.
Đúng vậy.
Kinh sợ.
Nhóm người chơi cảm thấy rất không bình thường, bọn họ chỉ từng thấy dáng vẻ điên cuồng hưng phấn của lũ quái vật, còn vẻ kinh sợ thì chỉ có thể thấy trên gương mặt của những người chơi.
“Ta đã bảo là bọn mi đừng có chạy rồi mà.” Ngân Tô chậm rãi lắc đầu, giống như một bề trên hiền hòa đang nhìn đám con cháu không nghe lời, bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều: “Để cho ta vất vả, khổ cực đi tìm bọn mi như vậy, thật là đáng chết.”
Quái vật: “…”
Ai mới đáng chết hảaaaa!!!
Ngân Tô hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của đám quái vật, cô đột nhiên chỉ về cánh cửa phía sau bọn chúng, cười hỏi chúng: “Muốn đi ra ngoài à?”
Quái vật: “…”
Tất nhiên là muốn!!
Nhưng cánh cửa chết tiệt này không mở, bọn chúng không thể thoát ra ngoài được!!
Chắc chắn là do tên ma quỷ này đã dở trò gì đó!!
Ngân Tô nhìn sắc trời bên ngoài một chút: “Hình như hôm nay chẳng làm gì hết, như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Quái vật: “???”
“Hôm nay chỉ có một đứa có thể đi ra khỏi cánh cửa này.” Ngân Tô không quan tâm các bạn hàng xóm quái vật này có đồng ý hay không, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ: “Đứa nào thắng thì có thể sống sót đi ra ngoài, rất đơn giản đúng không!”
“…”
Đơn giản con mẹ cô!!
“Đừng nhăn mặt nữa, chơi vui lắm đó nha.”
“…”
Chơi vui con mẹ cô!!
***
***
Cánh cửa đại sảnh cách âm không tệ, những người chơi ở bên ngoài cách khá xa, không thể nghe rõ âm thanh bên trong.
Nhưng đám quái vật không hề cử động, cô gái kia cũng vậy, dường như họ đang trao đổi điều gì đó.
“Cô ta đang làm gì vậy? Vì sao đám quái vật đó không tấn công cô ta?”
“Cô ta có phải người chơi không?” Có người chơi chưa từng nhìn thấy Ngân Tô tỏ ra nghi ngờ.
Có thể dọa quái vật thành ra như này thì còn có thể là người chơi sao? Chắc không phải BOSS đâu nhỉ? Nhưng BOSS thì làm gì phải dọa quái vật?
“Tại sao không… Tối qua cô ta còn treo bảng đèn lên ban công để thu hút quái vật kia kìa. Tôi khuyên mấy người đừng có chọc giận cô ta, người này rất tà môn.”
Mọi người: “…”
La Thụy Viễn nhìn chằm chằm đại sảnh, không biết nữ sinh đang nói gì với bọn quái vật ở bên trong.
Cơ thể đám quái vật căng cứng, trông đằng đằng sát khí, như thể chúng đang muốn hợp lực để tấn công cô.
Nhưng cô chỉ hờ hững dùng vũ khí trong tay gõ một cái lên cạnh bàn, sức mạnh đang ngưng kết của đám quái vật ngay lập tức sụp đổ.
Chúng nó bắt đầu kéo giãn khoảng cách…
Sau đó…
Sau đó đánh nhau.
Đánh… Đánh nhau?
La Thụy Viễn: “???”
Lũ quái vật đột nhiên quay ra cắn xé lẫn nhau làm những người chơi đang vây xem đều không thể ngờ tới.
Trong đám quái vật đó không giống như đang đùa giỡn, bọn chúng đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, muốn bao nhiêu hung ác thì có bấy nhiêu hung ác.
“Ầm!”
Con quái vật để lại hai dấu tay dính đầy máu trên cửa kính, sau đó kéo xuống thành một vệt máu dài.
Màu đỏ tươi chiếu vào mắt người chơi, thiếu nữ mỉm cười tươi tắn đứng giữa trận hỗn chiến bạo lực, máu me giống như một vị tà thần đang dụ dỗ người phàm phạm sai lầm.
Một người chơi đang vây xem nuốt nước miếng, khó khăn hỏi: “Chắc không phải là cô ta có kỹ năng thiên phú gì đó có thể khống chế NPC đấy chứ?”
Một người chơi đứng bên cạnh lập tức trả lời: “Có thể khống chế NPC, chẳng phải là cũng có thể khống chế chúng ta?”
“Cô ta chắc là… sẽ không… ra tay với chúng ta đâu nhỉ?”
“Tôi không nghĩ cô ta là người chơi.”
La Thụy Viễn không tham gia vào cuộc thảo luận của nhóm người chơi, cậu ta đang nghĩ hôm qua có phải cô cũng để đám quái vật này tự chém giết lẫn nhau như thế này không?
Đây chính là kỹ năng của cô?
Điều khiển quái vật hoặc là điều khiển NPC…
/279
|