Thân hậu nghe xong, thật sự tức giận không có chỗ phát tiết.
Cơ Vô Cương này không phải lúc trước theo Thịnh Diệp tướng quân rời xa vương đình rồi sao? Lần này trở về lại chẳng biết vì sao lại đối địch với nàng và Thân gia ở khắp nơi.
Lúc trước nàng sơ ý, chờ tới lúc phát hiện ra thì Cơ Vô Cương đã sắp xếp hai Tô Đát Kỷ bên người Quốc quân, mà Cơ Vô Cương hắn chính là nịnh thần Phí Trọng [*], tìm mọi cách phế bỏ vương hậu nàng!
[*] Phí Trọng là người bảo Trụ Vương nạp Tô Đát Kỷ vào cung.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Thân hậu nghĩ không ra, bây giờ vương tử và vương nữ của tiên vương hậu vào ở trong trạch viện mới xây của Cơ Vô Cương, Thân hậu mới hiểu ra, Cơ Vô Cương không chỉ muốn làm Phí Trọng, còn muốn làm Khương Thượng phụ tá tân quân nữa đấy!
Không trách hết lòng lo lắng đón Khương Chi về Ba Quốc, đây là vọng tưởng để đại vương tử thừa kế vị trí Quốc quân!
Hắn lại có thể nghĩ được như thế? Khương Chi từ nhỏ tài học bình thường, tính tình chất phác ngu dốt hiếu thuận, chính là kẻ hiền lành ngu ngốc! Có chỗ nào sánh bằng con trai của nàng?
Đáng hận là Ba vương tin vào lời gièm pha, thế mà dùng con trai của nàng đổi về tên Khương Chi ngu xuẩn kia.
Cơ Vô Cương đây là nhìn trúng Khương Chi dễ bắt nạt nên muốn nâng đỡ hắn, tiện thể nắm giữ triều chính Ba Quốc sao?
Nghĩ tới đây, Thân hậu cố gắng kiềm nén lửa giận tràn ngập trong lòng.
Năm đó nàng có thể khôn khéo đẩy ngã tiên vương hậu, hiện tại cũng có cách đối phó với Cơ Vô Cương, diệt trừ Khương Chi ngu xuẩn kia!
Lúc này ở Ba Quốc, huynh muội mới về, một phen sóng gió nổi lên.
Mà trong phủ Thái tử Đại Tề ở thành Lạc An... Chỉ có thể nói là hỗn loạn như bị vòi rồng thổi gió lốc lớn cuốn qua.
Phượng Ly Ngô dẫn quân xuất phát tới ba quận, tướng sĩ và phản quân Bắc Hồ chiến đấu ác liệt cả ngày lẫn đêm, lúc tiêu diệt hơn một nửa, Phượng Vũ ở sau lưng ăn chặn, âm thầm cùng Thiền Vu của Bắc Hồ ký kết thư liên minh, thu về ba quận.
Chuyện này quả thật khiến cho một đám thuộc hạ mãnh tướng của Phượng Ly Ngô tức điên, ai cũng ở trong lều gào to chửi rủa.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô nhận được mật thư của quản sự, tuy biết chữ nhưng hắn phải nhìn tới năm lần mới xem như hiểu rõ ý của quản sự. Huynh muội họ Khương phụng chiếu chỉ của Hoàng đế có thể trở về nước!
Đầu tiên trực giác cho Phượng Ly Ngô biết đây là gian kế của Đoan Khánh đế. Ba Quốc đối với Khương Tú Nhuận mà nói là hang hùm ổ sói, nếu không có người ép nàng, làm sao nàng sẽ cam lòng trở về?
Hơn nữa nàng là Trắc phi hắn, cho dù là phụ hoàng mẫu hậu làm sao dám không thông qua sự đồng ý của hắn, trao trả Trắc phi của hắn về nhà mẹ đẻ!
Ngay sau đó hắn không nán lại nữa, cũng không thèm để ý Phượng Vũ vượt lên sai khiến quân đội, chiếm công việc ở ba quận nữa. Hắn cưỡi ngựa tốt chạy cả ngày lẫn đêm về đô thành, muốn xin phụ vương thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt khác, hắn liên lạc với mật thám theo dõi Khương Tú Nhuận, không được cho huynh muội họ Khương tiến lên, nhất định phải cản xe ngựa lại.
Đáng tiếc khi hắn nhận được tin, Khương Tú Nhuận đã vào biên cảnh Ba Quốc, cho dù hắn chạy về kinh thành cũng không làm được gì.
Lúc Phượng Ly Ngô đứng trong vương phủ, nhìn gian phòng Khương Tú Nhuận trống rỗng, mặt như có sương ngưng tụ lại, nói với quản sự quỳ rạp dưới đất ở phía sau: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói tử tế cho cô nghe!”
Nếu nói trước khi về kinh, hắn còn cho rằng Khương Tú Nhuận bị Đế Hậu ức hiếp, bị người khác ép rời kinh.
Bây giờ nghe quản sự kể lại, thêm vào những báo cáo mật thám âm thầm điều tra nghe ngóng những ngày qua, tất cả xác nhận với hắn một màn này là do vị thiếu phó siêng năng học tập tốt, còn hay nịnh hót làm ra.
Không chỉ như vậy, thiếu phó của hắn còn một tay chôn vùi trù tính chiến lược san bằng Bắc Hồ hắn bỏ bao công sức mới chuẩn bị xong. Và còn ba quận vốn nên vào tay hắn.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, nếu như Khương Tú Nhuận đang ở trước mặt, Phượng Ly Ngô cảm thấy mình nhất định không nhịn được mà bóp c.h.ế.t kẻ cả gan làm loạn này!
Thế nhưng... Nàng không ở trước mặt hắn, chất nữ Ba Quốc Khương Tú Nhuận đã giải trừ thử hôn, vứt bỏ tên tuổi Trắc phi và hắn, biến mất không còn dấu vết rồi.
Sau đó, quản sự hoảng sợ c.h.ế.t khiếp nhìn Phượng Ly Ngô xưa nay chưa từng có biểu hiện mất khống chế ở trước mặt người khác.
Trước kia gian phòng của chất tử Khương Hòa Nhuận cũng bị mãnh thú nóng nảy đập phá nát vụn. Cái giường ngày xưa triền miên, dường như khiến người ta không nỡ rời bỏ thức dậy cũng bị lật tung, đập ra một cái hố to.
Sau khi gian phòng bị phá thành mảnh vụn, Phượng Ly Ngô dữ tợn quan sát rồi hỏi quản sự: “Nàng có để lại lời nói gì cho ngươi không?”
Tay quản sự run run đưa hộp gỗ chạm trổ Khương Tú Nhuận để lại cho Thái tử: “Lúc Trắc phi sắp đi, nói là không kịp dự đại hôn của Thái tử nên để lại chiếc hộp này, nói là làm quà tặng cho điện hạ...”
Phượng Ly Ngô cứng đờ nhìn chăm chú hộp gỗ kia một lát, mãi mới thò tay nhấc cái nắp lên.
Bên trong là một tập tài liệu dày, trên mặt Phượng Ly Ngô khôi phục lại lạnh lẽo, trong mắt mang theo ý lạnh, cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ chê tai họa ba quận còn không đủ, còn phải để lại cho hắn “kinh hỉ” gì nữa sao?
Chuyện tới nước này, xem như hắn nhìn lầm người, yêu thương sai người, cho dù nàng làm ra hành động lòng lang dạ sói gì cũng sẽ không khiến hắn bất ngờ nữa rồi!
Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn nghiến răng, cầm một phần tài liệu ở phía trên lên.
Hóa ra đây là tài liệu thủy lợi của Nông ti, mặt trên viết lít nha lít nhít, chữ viết xinh đẹp có sức sống, rõ ràng là chữ viết tay của Khương Tú Nhuận.
Trên tài liệu viết rõ quá trình xây dựng công trình thủy lợi và rất nhiều chi tiết nhỏ, có nơi nào cần phải chú ý, nếu xảy ra vấn đề thì bắt tay vào làm lại thế nào, vân vân.
Ngoại trừ chữ viết kỹ càng ra, trên tài liệu còn có rất nhiều hình vẽ. Trên hình vẽ dùng chữ viết rất nhỏ ghi chú vị trí, kích thước, tác dụng, vân vân. Có một phần tài liệu hoàn mỹ từng chi tiết nhỏ như vậy là có thể hiểu rõ tóm lược về toàn bộ công trình. Dù cho hơn mấy chục, mấy trăm năm sau, chỉ cần đối chiếu tái liệu là có thể dễ dàng tu sửa thay đổi hoặc là xây dựng thêm.
Phượng Ly Ngô khẽ cau mày, còn cầm vài phần hồ sơ lên, phát hiện nội dung cơ bản giống nhau, tất cả là các hạng mục công trình Nông ti đã hoàn thành và sắp sửa khởi công xây dựng, mỗi một nơi, một chi tiết nhỏ đều vô cùng đầy đủ và hoàn mỹ.
Chỉ nhìn tài liệu này là biết Khương Tú Nhuận vì khởi công xây dựng những công trình này tốn bao nhiêu tâm huyết. Mà bởi vì kích thước vải lụa có hạn, chữ viết cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một chữ giống như con ruồi lớn con ruồi nhỏ. Để cho người ta sao chép một phần thật sự là cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Cũng không biết Khương Tú Nhuận âm thầm chuẩn bị tốt rất nhiều tài liệu này từ khi nào. Phượng Ly Ngô tính toán một chút, theo như rất nhiều chữ viết này, nếu tính từ khi hắn xuất binh tới Bắc Hồ, sợ là ngày nào Khương Tú Nhuận cũng phải viết tới giờ Sửu mới có thể hoàn thành tập tài liệu này.
Chẳng biết vì sao, nhìn những hàng chữ nhỏ xinh đẹp này, giống như nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng như dòng nước nhỏ róc rách của nàng ở bên tai trong biết bao nhiêu ngày đêm làm bạn bên cạnh hắn...
Lòng nóng nảy ấy vậy mà bất tri bất giác dịu đi, Phượng Ly Ngô ngồi bên trong một đống bừa bộn, nhìn kỹ từng cuốn một... Mãi tới khi nhìn thấy một cuốn cuối cùng, một cuốn không có bản vẽ công trình thủy lợi, chỉ là một đoạn văn nàng viết cho hắn:
“Người Hồ có tính cách của sói, lối sống du mục, phong tục tập quán rất khác Trung Nguyên, không phải mấy chục năm giáo dục và cảm hóa là có thể thay đổi. Ba quận người Hồ nhiều, người Tề ít, trong vòng mấy năm tới chắc chắn sẽ lật lọng, cả một đời của quân chỉ sợ không thể bình định, không cần phải cố chấp ở đây. Nếu muốn bình định bà quận hoàn toàn, sợ là phải mấy đời con cháu mới có thể có thành. Không bằng cố giữ lấy đất đai Trung Nguyên, lấy bất biến ứng vạn biến... Đại hôn của quân, thiếp không thể tự tay dâng tặng, chỉ nguyện Trung Thổ mưa thuận gió hòa, quân và tân phi trăm năm hòa hợp, bên nhau lâu dài...”
Lúc điện hạ xem tài liệu, quản sự rời ra ngoài phòng, vẫn yên lặng chờ đợi, chờ Thái tử điện hạ xem xong thư nổi giận lôi đình một lần nữa.
Thế nhưng chờ đợi lâu, trong phòng lại vang lên một trận cười nhẹ, chỉ là nụ cười kia tựa như tiếng cú kêu trong đêm, lộ ra tà khí vô tận.
Phượng Ly Ngô chậm rãi đứng lên từ trong nơi bừa bộn, công tử Tiểu Khương, thuận lợi mọi bề, quả thật có tài! Đây là ngươi cho cô một gậy, lại cho cô một quả táo ngọt hay sao? Vậy đoán mà xem, cô sẽ báo đáp lòng trong thành gan dạ của ngươi thế nào?
Khương Tú Nhuận, nàng chờ đó cho ta!
Lúc này ở Ba Quốc xa xôi, Khương Tú Nhuận hình như bị người ta nhắc tới, hắt xì liên tiếp hai cái, dùng khăn lụa che mũi, chỉ vào bông hoa bên trong bình hoa nói: “Thiển nhi, chuyển hoa này đi, mùi khó chịu quá!”
Cơ Vô Cương đang báo cáo tình hình chính gần đây ở Đại Tề với nàng, đúng là người có năng lực quan sát, không chờ Thiển nhi đi qua, bèn chuyển bình hoa ra ngoài cửa thư phòng trước, vén tay áo rộng rót một chén trà lúa mạch nóng cho Khương Tú Nhuận đang nằm ngang trên ghế mềm.
Khương Tú Nhuận xuất thần nhìn về phía chén trà, bỗng nhiên yếu ớt thở dài một hơi.
Cơ Vô Cương ở bên cạnh ngước mắt nhìn sắc mặt của nàng.
Mỹ nhân như tranh, vương nữ trở về Ba Quốc mặc quần dài áo ngắn đặc biệt càng lộ ra phong thái xinh đẹp, ttrời sinh quyến rũ, da thịt bị rám nắng, không tới mấy ngày đã bảo dưỡng lại như cũ, mê người giống như “mỡ dê ngọc đẹp”.
Chỉ là Cơ Vô Cương cảm nhận được vương nữ hình như ủ rũ mệt hỏi, còn lộ ra vẻ khổ não, bèn cẩn thận nói: “Vương nữ, lúc ngài còn ở trong thành Lạc An, vốn vì vội vàng viết tài liệu Nông ti mà thức đêm suốt, bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Công việc của Đại Tề sau này nghe tiếp cũng không muộn.”
Khương Tú Nhuận lắc đầu, nói: “Thực lực Ba Quốc yếu, Tề Quốc mạnh. Hành động của Tề Quốc chắc chắc chắn ảnh hưởng tới Ba Quốc ta, cho nên việc Tề Quốc cũng là việc Ba Quốc ta. Đặc biệt là bây giờ, không thể không chú ý hành động của Tề Quốc, ngươi nói tiếp đi, ta nghe là được...”
Thế nhưng nói được một nửa, Khương Cơ hình như lại thất thần, thở dài một hơi một lần nữa.
Cơ Vô Cương rất rõ ràng tâm tư của Khương Tú Nhuận. Dù sao chăng nữa việc vương nữ rời khỏi Tề Quốc, xem như là bày một kế lớn gài bẫy Thái tử Phượng Ly Ngô của Tề Quốc, huống chi vì tình thế bắt buộc còn chắt tay dâng Ba Quận tặng cho kẻ thù chính trị của hắn Nhị Hoàng tử Phượng Vũ.
Trước khi vương nữ rời khỏi Tề Quốc dốc hết lòng làm xong tài liệu cho Nông ti, đơn giản là hy vọng có thể vỗ về một chút.
Thế nhưng thù oán đã kết, thật sự không biết Phượng Ly Ngô sẽ làm ra hành động gì.
Đừng nói tới Khương Tú Nhuận từng làm Trắc phi của Phượng Ly Ngô, ngay cả Cơ Vô Cương hắn cũng thấp thỏm trong lòng, chỉ lo Phượng Ly Ngô nóng nảy, trong cơn tức giận làm ra hành động kinh người.
Cho nên hắn rải mật thám theo dõi Tề Quốc, đặc biệt là từng cử động của Phượng Ly Ngô.
Có điều chuyện Khương Tú Nhuận phiền lòng không giống Cơ Vô Cương lắm.
Một khắc rời khỏi thành Lạc An, nàng quyết ý không nghĩ tới những chuyện rắc rối ở Đại Tề nữa.
Bây giờ chuyện làm nàng phiền não nhất là, rõ ràng vào bữa trưa đã ăn đầu cá lớn ở dưới bếp rồi, còn dùng nước sốt nấu cá chấm hai cái bánh ăn, sau đó còn uống một bát rượu mận pha mật ong, vì sao mới ngủ có một giấc đã đói bụng rồi?
Bây giờ nghe quốc sự phức tạp rối loạn nhưng tâm không tĩnh nổi, lòng chỉ nghĩ tới bánh kẹp thịt dê, bánh cua gạch hấp, nỗi phiền muộn này có ai thấu hiểu?
Cơ Vô Cương này không phải lúc trước theo Thịnh Diệp tướng quân rời xa vương đình rồi sao? Lần này trở về lại chẳng biết vì sao lại đối địch với nàng và Thân gia ở khắp nơi.
Lúc trước nàng sơ ý, chờ tới lúc phát hiện ra thì Cơ Vô Cương đã sắp xếp hai Tô Đát Kỷ bên người Quốc quân, mà Cơ Vô Cương hắn chính là nịnh thần Phí Trọng [*], tìm mọi cách phế bỏ vương hậu nàng!
[*] Phí Trọng là người bảo Trụ Vương nạp Tô Đát Kỷ vào cung.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Thân hậu nghĩ không ra, bây giờ vương tử và vương nữ của tiên vương hậu vào ở trong trạch viện mới xây của Cơ Vô Cương, Thân hậu mới hiểu ra, Cơ Vô Cương không chỉ muốn làm Phí Trọng, còn muốn làm Khương Thượng phụ tá tân quân nữa đấy!
Không trách hết lòng lo lắng đón Khương Chi về Ba Quốc, đây là vọng tưởng để đại vương tử thừa kế vị trí Quốc quân!
Hắn lại có thể nghĩ được như thế? Khương Chi từ nhỏ tài học bình thường, tính tình chất phác ngu dốt hiếu thuận, chính là kẻ hiền lành ngu ngốc! Có chỗ nào sánh bằng con trai của nàng?
Đáng hận là Ba vương tin vào lời gièm pha, thế mà dùng con trai của nàng đổi về tên Khương Chi ngu xuẩn kia.
Cơ Vô Cương đây là nhìn trúng Khương Chi dễ bắt nạt nên muốn nâng đỡ hắn, tiện thể nắm giữ triều chính Ba Quốc sao?
Nghĩ tới đây, Thân hậu cố gắng kiềm nén lửa giận tràn ngập trong lòng.
Năm đó nàng có thể khôn khéo đẩy ngã tiên vương hậu, hiện tại cũng có cách đối phó với Cơ Vô Cương, diệt trừ Khương Chi ngu xuẩn kia!
Lúc này ở Ba Quốc, huynh muội mới về, một phen sóng gió nổi lên.
Mà trong phủ Thái tử Đại Tề ở thành Lạc An... Chỉ có thể nói là hỗn loạn như bị vòi rồng thổi gió lốc lớn cuốn qua.
Phượng Ly Ngô dẫn quân xuất phát tới ba quận, tướng sĩ và phản quân Bắc Hồ chiến đấu ác liệt cả ngày lẫn đêm, lúc tiêu diệt hơn một nửa, Phượng Vũ ở sau lưng ăn chặn, âm thầm cùng Thiền Vu của Bắc Hồ ký kết thư liên minh, thu về ba quận.
Chuyện này quả thật khiến cho một đám thuộc hạ mãnh tướng của Phượng Ly Ngô tức điên, ai cũng ở trong lều gào to chửi rủa.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô nhận được mật thư của quản sự, tuy biết chữ nhưng hắn phải nhìn tới năm lần mới xem như hiểu rõ ý của quản sự. Huynh muội họ Khương phụng chiếu chỉ của Hoàng đế có thể trở về nước!
Đầu tiên trực giác cho Phượng Ly Ngô biết đây là gian kế của Đoan Khánh đế. Ba Quốc đối với Khương Tú Nhuận mà nói là hang hùm ổ sói, nếu không có người ép nàng, làm sao nàng sẽ cam lòng trở về?
Hơn nữa nàng là Trắc phi hắn, cho dù là phụ hoàng mẫu hậu làm sao dám không thông qua sự đồng ý của hắn, trao trả Trắc phi của hắn về nhà mẹ đẻ!
Ngay sau đó hắn không nán lại nữa, cũng không thèm để ý Phượng Vũ vượt lên sai khiến quân đội, chiếm công việc ở ba quận nữa. Hắn cưỡi ngựa tốt chạy cả ngày lẫn đêm về đô thành, muốn xin phụ vương thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt khác, hắn liên lạc với mật thám theo dõi Khương Tú Nhuận, không được cho huynh muội họ Khương tiến lên, nhất định phải cản xe ngựa lại.
Đáng tiếc khi hắn nhận được tin, Khương Tú Nhuận đã vào biên cảnh Ba Quốc, cho dù hắn chạy về kinh thành cũng không làm được gì.
Lúc Phượng Ly Ngô đứng trong vương phủ, nhìn gian phòng Khương Tú Nhuận trống rỗng, mặt như có sương ngưng tụ lại, nói với quản sự quỳ rạp dưới đất ở phía sau: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói tử tế cho cô nghe!”
Nếu nói trước khi về kinh, hắn còn cho rằng Khương Tú Nhuận bị Đế Hậu ức hiếp, bị người khác ép rời kinh.
Bây giờ nghe quản sự kể lại, thêm vào những báo cáo mật thám âm thầm điều tra nghe ngóng những ngày qua, tất cả xác nhận với hắn một màn này là do vị thiếu phó siêng năng học tập tốt, còn hay nịnh hót làm ra.
Không chỉ như vậy, thiếu phó của hắn còn một tay chôn vùi trù tính chiến lược san bằng Bắc Hồ hắn bỏ bao công sức mới chuẩn bị xong. Và còn ba quận vốn nên vào tay hắn.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, nếu như Khương Tú Nhuận đang ở trước mặt, Phượng Ly Ngô cảm thấy mình nhất định không nhịn được mà bóp c.h.ế.t kẻ cả gan làm loạn này!
Thế nhưng... Nàng không ở trước mặt hắn, chất nữ Ba Quốc Khương Tú Nhuận đã giải trừ thử hôn, vứt bỏ tên tuổi Trắc phi và hắn, biến mất không còn dấu vết rồi.
Sau đó, quản sự hoảng sợ c.h.ế.t khiếp nhìn Phượng Ly Ngô xưa nay chưa từng có biểu hiện mất khống chế ở trước mặt người khác.
Trước kia gian phòng của chất tử Khương Hòa Nhuận cũng bị mãnh thú nóng nảy đập phá nát vụn. Cái giường ngày xưa triền miên, dường như khiến người ta không nỡ rời bỏ thức dậy cũng bị lật tung, đập ra một cái hố to.
Sau khi gian phòng bị phá thành mảnh vụn, Phượng Ly Ngô dữ tợn quan sát rồi hỏi quản sự: “Nàng có để lại lời nói gì cho ngươi không?”
Tay quản sự run run đưa hộp gỗ chạm trổ Khương Tú Nhuận để lại cho Thái tử: “Lúc Trắc phi sắp đi, nói là không kịp dự đại hôn của Thái tử nên để lại chiếc hộp này, nói là làm quà tặng cho điện hạ...”
Phượng Ly Ngô cứng đờ nhìn chăm chú hộp gỗ kia một lát, mãi mới thò tay nhấc cái nắp lên.
Bên trong là một tập tài liệu dày, trên mặt Phượng Ly Ngô khôi phục lại lạnh lẽo, trong mắt mang theo ý lạnh, cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ chê tai họa ba quận còn không đủ, còn phải để lại cho hắn “kinh hỉ” gì nữa sao?
Chuyện tới nước này, xem như hắn nhìn lầm người, yêu thương sai người, cho dù nàng làm ra hành động lòng lang dạ sói gì cũng sẽ không khiến hắn bất ngờ nữa rồi!
Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn nghiến răng, cầm một phần tài liệu ở phía trên lên.
Hóa ra đây là tài liệu thủy lợi của Nông ti, mặt trên viết lít nha lít nhít, chữ viết xinh đẹp có sức sống, rõ ràng là chữ viết tay của Khương Tú Nhuận.
Trên tài liệu viết rõ quá trình xây dựng công trình thủy lợi và rất nhiều chi tiết nhỏ, có nơi nào cần phải chú ý, nếu xảy ra vấn đề thì bắt tay vào làm lại thế nào, vân vân.
Ngoại trừ chữ viết kỹ càng ra, trên tài liệu còn có rất nhiều hình vẽ. Trên hình vẽ dùng chữ viết rất nhỏ ghi chú vị trí, kích thước, tác dụng, vân vân. Có một phần tài liệu hoàn mỹ từng chi tiết nhỏ như vậy là có thể hiểu rõ tóm lược về toàn bộ công trình. Dù cho hơn mấy chục, mấy trăm năm sau, chỉ cần đối chiếu tái liệu là có thể dễ dàng tu sửa thay đổi hoặc là xây dựng thêm.
Phượng Ly Ngô khẽ cau mày, còn cầm vài phần hồ sơ lên, phát hiện nội dung cơ bản giống nhau, tất cả là các hạng mục công trình Nông ti đã hoàn thành và sắp sửa khởi công xây dựng, mỗi một nơi, một chi tiết nhỏ đều vô cùng đầy đủ và hoàn mỹ.
Chỉ nhìn tài liệu này là biết Khương Tú Nhuận vì khởi công xây dựng những công trình này tốn bao nhiêu tâm huyết. Mà bởi vì kích thước vải lụa có hạn, chữ viết cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một chữ giống như con ruồi lớn con ruồi nhỏ. Để cho người ta sao chép một phần thật sự là cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Cũng không biết Khương Tú Nhuận âm thầm chuẩn bị tốt rất nhiều tài liệu này từ khi nào. Phượng Ly Ngô tính toán một chút, theo như rất nhiều chữ viết này, nếu tính từ khi hắn xuất binh tới Bắc Hồ, sợ là ngày nào Khương Tú Nhuận cũng phải viết tới giờ Sửu mới có thể hoàn thành tập tài liệu này.
Chẳng biết vì sao, nhìn những hàng chữ nhỏ xinh đẹp này, giống như nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng như dòng nước nhỏ róc rách của nàng ở bên tai trong biết bao nhiêu ngày đêm làm bạn bên cạnh hắn...
Lòng nóng nảy ấy vậy mà bất tri bất giác dịu đi, Phượng Ly Ngô ngồi bên trong một đống bừa bộn, nhìn kỹ từng cuốn một... Mãi tới khi nhìn thấy một cuốn cuối cùng, một cuốn không có bản vẽ công trình thủy lợi, chỉ là một đoạn văn nàng viết cho hắn:
“Người Hồ có tính cách của sói, lối sống du mục, phong tục tập quán rất khác Trung Nguyên, không phải mấy chục năm giáo dục và cảm hóa là có thể thay đổi. Ba quận người Hồ nhiều, người Tề ít, trong vòng mấy năm tới chắc chắn sẽ lật lọng, cả một đời của quân chỉ sợ không thể bình định, không cần phải cố chấp ở đây. Nếu muốn bình định bà quận hoàn toàn, sợ là phải mấy đời con cháu mới có thể có thành. Không bằng cố giữ lấy đất đai Trung Nguyên, lấy bất biến ứng vạn biến... Đại hôn của quân, thiếp không thể tự tay dâng tặng, chỉ nguyện Trung Thổ mưa thuận gió hòa, quân và tân phi trăm năm hòa hợp, bên nhau lâu dài...”
Lúc điện hạ xem tài liệu, quản sự rời ra ngoài phòng, vẫn yên lặng chờ đợi, chờ Thái tử điện hạ xem xong thư nổi giận lôi đình một lần nữa.
Thế nhưng chờ đợi lâu, trong phòng lại vang lên một trận cười nhẹ, chỉ là nụ cười kia tựa như tiếng cú kêu trong đêm, lộ ra tà khí vô tận.
Phượng Ly Ngô chậm rãi đứng lên từ trong nơi bừa bộn, công tử Tiểu Khương, thuận lợi mọi bề, quả thật có tài! Đây là ngươi cho cô một gậy, lại cho cô một quả táo ngọt hay sao? Vậy đoán mà xem, cô sẽ báo đáp lòng trong thành gan dạ của ngươi thế nào?
Khương Tú Nhuận, nàng chờ đó cho ta!
Lúc này ở Ba Quốc xa xôi, Khương Tú Nhuận hình như bị người ta nhắc tới, hắt xì liên tiếp hai cái, dùng khăn lụa che mũi, chỉ vào bông hoa bên trong bình hoa nói: “Thiển nhi, chuyển hoa này đi, mùi khó chịu quá!”
Cơ Vô Cương đang báo cáo tình hình chính gần đây ở Đại Tề với nàng, đúng là người có năng lực quan sát, không chờ Thiển nhi đi qua, bèn chuyển bình hoa ra ngoài cửa thư phòng trước, vén tay áo rộng rót một chén trà lúa mạch nóng cho Khương Tú Nhuận đang nằm ngang trên ghế mềm.
Khương Tú Nhuận xuất thần nhìn về phía chén trà, bỗng nhiên yếu ớt thở dài một hơi.
Cơ Vô Cương ở bên cạnh ngước mắt nhìn sắc mặt của nàng.
Mỹ nhân như tranh, vương nữ trở về Ba Quốc mặc quần dài áo ngắn đặc biệt càng lộ ra phong thái xinh đẹp, ttrời sinh quyến rũ, da thịt bị rám nắng, không tới mấy ngày đã bảo dưỡng lại như cũ, mê người giống như “mỡ dê ngọc đẹp”.
Chỉ là Cơ Vô Cương cảm nhận được vương nữ hình như ủ rũ mệt hỏi, còn lộ ra vẻ khổ não, bèn cẩn thận nói: “Vương nữ, lúc ngài còn ở trong thành Lạc An, vốn vì vội vàng viết tài liệu Nông ti mà thức đêm suốt, bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Công việc của Đại Tề sau này nghe tiếp cũng không muộn.”
Khương Tú Nhuận lắc đầu, nói: “Thực lực Ba Quốc yếu, Tề Quốc mạnh. Hành động của Tề Quốc chắc chắc chắn ảnh hưởng tới Ba Quốc ta, cho nên việc Tề Quốc cũng là việc Ba Quốc ta. Đặc biệt là bây giờ, không thể không chú ý hành động của Tề Quốc, ngươi nói tiếp đi, ta nghe là được...”
Thế nhưng nói được một nửa, Khương Cơ hình như lại thất thần, thở dài một hơi một lần nữa.
Cơ Vô Cương rất rõ ràng tâm tư của Khương Tú Nhuận. Dù sao chăng nữa việc vương nữ rời khỏi Tề Quốc, xem như là bày một kế lớn gài bẫy Thái tử Phượng Ly Ngô của Tề Quốc, huống chi vì tình thế bắt buộc còn chắt tay dâng Ba Quận tặng cho kẻ thù chính trị của hắn Nhị Hoàng tử Phượng Vũ.
Trước khi vương nữ rời khỏi Tề Quốc dốc hết lòng làm xong tài liệu cho Nông ti, đơn giản là hy vọng có thể vỗ về một chút.
Thế nhưng thù oán đã kết, thật sự không biết Phượng Ly Ngô sẽ làm ra hành động gì.
Đừng nói tới Khương Tú Nhuận từng làm Trắc phi của Phượng Ly Ngô, ngay cả Cơ Vô Cương hắn cũng thấp thỏm trong lòng, chỉ lo Phượng Ly Ngô nóng nảy, trong cơn tức giận làm ra hành động kinh người.
Cho nên hắn rải mật thám theo dõi Tề Quốc, đặc biệt là từng cử động của Phượng Ly Ngô.
Có điều chuyện Khương Tú Nhuận phiền lòng không giống Cơ Vô Cương lắm.
Một khắc rời khỏi thành Lạc An, nàng quyết ý không nghĩ tới những chuyện rắc rối ở Đại Tề nữa.
Bây giờ chuyện làm nàng phiền não nhất là, rõ ràng vào bữa trưa đã ăn đầu cá lớn ở dưới bếp rồi, còn dùng nước sốt nấu cá chấm hai cái bánh ăn, sau đó còn uống một bát rượu mận pha mật ong, vì sao mới ngủ có một giấc đã đói bụng rồi?
Bây giờ nghe quốc sự phức tạp rối loạn nhưng tâm không tĩnh nổi, lòng chỉ nghĩ tới bánh kẹp thịt dê, bánh cua gạch hấp, nỗi phiền muộn này có ai thấu hiểu?
/193
|