Cuối cùng rốt cuộc Cơ Vô Cương cũng nghe thấy tiếng bất chợt vang lên trong bụng vương nữ, lúc này mới nhận ra bản thân mình làm vương nữ lỡ giờ ăn, vội vàng lệnh dưới bếp đi chuẩn bị.
Khương Tú Nhuận cảm thấy Cơ Vô Cương quả nhiên là thần tử khéo hiểu lòng người, chờ tới khi cơm nước được mang lên, ăn hai bát xong, cả người ung dung bình tĩnh hơn rất nhiều, bèn cười cười nói: “Hiện tại Thái tử Tề triều mới dùng binh và về kinh, còn muốn cử hành đại hôn cưới con gái Dương gia, hơn nữa lần này còn phải ứng phó tranh chấp binh quyền sau chiến tranh, nhất thời cũng không có sức chú ý tới nơi này. Vậy thì không bằng chuyên tâm vào việc nội Ba Quốc thì hơn.”
Cơ Vô Cương vốn không biết Khương Tú Nhuận và Phượng Ly Ngô yêu hận đan xen, nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Tú Nhuận có cốt nhục của điện hạ Đại Tề vẫn muốn rời đi, đúng là có chút đồng tình với Phượng Ly Ngô.
Nữ tử xinh đẹp trong thiện hạ có rất nhiều, thế nhưng gương mặt xinh đẹp còn có cơ trí hơn người như Khương Cơ, lại không thấy nhiều.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Vô Cương không biết lòng dạ Thái tử điện hạ bây giờ thế nào, nhưng hắn suy bụng ta ra bụng người, chỉ cảm thấy bất kỳ nam nhân nào mất đi nữ tử như Khương Cơ, e rằng đều sẽ cảm thấy đau khổ, cho dù là cưới tân nương, chỉ sợ cũng khó quên đi người cũ.
Cơ Vô Cương không kịp nghĩ kỹ, dẫu sao giống như Khương Tú Nhuận nói, việc nội bộ của Ba Quốc quả thật là hơi khó khăn.
Cơ Vô Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước ta đã bàn bạc với các lão thần, để vương tử Khương Chi vào triều cùng giải quyết chính sự, không biết đại vương tử có thể chuẩn bị kỹ càng không?”
Thật ra Cơ Vô Cương muốn chính Khương Tú Nhuận vào triều giúp chính sự. Nhưng việc này không thể một lần là xong, dẫu sao thời đại thánh nữ chấp chính đã đi xa, hơn nữa ấn tượng của Khương Tú Nhuận lúc trước với các lão thần là tiểu vương nữ đáng yêu hay khóc, khó mà thuyết phục mọi người. Còn nữa, hiện tại Khương Tú Nhuận mang thai, căn bản không có tinh lực xử lý chính sự phiền phức.
Chẳng bằng cho Khương Chi giữ thế cục ở bên ngoài.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại không đồng ý. Ba Quốc là cái hố sâu hun hút, không phải nàng không biết! Bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị Lương Quốc tiêu diệt, tuy rằng huynh trưởng Khương Chi ở trong thành Lạc An rèn luyện có một chút tiến bộ, nhưng có rất nhiều thứ trong xương tủy không dễ dàng thay đổi. Nàng không muốn để ca ca tham gia vào chính sự, bị bắt tiến vào trong hầm phân Ba Quốc, cuối cùng dùng thân mình hy sinh cho tổ quốc lần nữa.
Cho nên lúc Cơ Vô Cương nói tới việc Khương Chi nhiếp chính, Khương Tú Nhuận hoàn toàn phản đối.
Chỉ bảo Cơ Vô Cương ở trên triều đề nghị tới việc mở trường dạy học, xây dựng lớp học và thư viện ở Ba Quốc, không phân tôn ti, dùng tài học xác định người tài, phổ biến cho con cháu hàn môn [*] là huynh trưởng sẽ vào thư viện làm chủ sự, giảng dạy cho học trò.
[*] Gia đình có tầng lớp thấp trong xã hội.
Ba Quốc đã định trước vô vọng rồi, Khương Tú Nhuận không ôm hy vọng xa vời nó trở thành nơi mình sống yên phận tới cuối đời, chỉ là ván cầu giúp nàng và huynh trưởng thoát khỏi thân phận chất tử mà thôi.
Đến lúc thích hợp, sau khi Phượng Ly Ngô rộng lượng tỏ ý buông tha nàng, nàng sẽ dẫn theo huynh trưởng và tẩu tẩu rời đi. Cho nên lời sau đó của Cơ Vô Cương, nàng cũng không để bụng.
Cơ Vô Cương giống như nhìn ra nàng mất tập trung, im lặng một hồi, bèn mời vương nữ ngày hôm sau đi thăm sông và ruộng.
Mặc dù Ba Quốc là nước nhỏ, nhưng bởi vì ở đây chiếm giữ đất hoang hẹp dài và màu mỡ nên trở nên đông đúc và giàu có, cộng thêm với việc buôn bán qua lại, khách thương các nước lui tới không ngừng, thành thị giàu có.
Ít nhất trong mắt Khương Tú Nhuận, bách tính Ba Quốc không cần lo ăn uống.
Nhưng khi ra khỏi Ngưỡng thành, lúc đi tới nông thôn, lại trông thấy bách tích đi lại trong ngày rét mướt mùa đông chỉ mặc áo mỏng giữ ấm, thậm chí có vài người hai tay để trần mặc áo tơi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi vị nghèo khó kia, dẫu xe ngựa ngăn cách cũng có thể ngửi thấy được.
Khương Tú Nhuận nhìn chậu gỗ đựng trẻ sơ sinh ở ven đường. Đây là đứa nhỏ sinh ra người nhà không nuôi nổi nên ôm ra ven đường bán, nhưng phần lớn không bán được, cuối cùng vứt chậu gỗ đựng đứa nhỏ ra giữa xông cho xong việc... Sống hay chết, phó mặc số phận.
Trong trí nhớ của Khương Tú Nhuận, nàng đã từng đi theo mẫu hậu thăm dân gian, khi đó nông thôn Ba Quốc đâu đâu cũng là cảnh tượng giàu có, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Có lẽ nhìn ra Khương Tú Nhuận khác thường, Cơ Vô Cương ở bên cạnh nói: “Quốc quân Khương rất chú trọng ngoại giao, cống nạp số lượng lớn hàng năm khiến cho dân chúng không chịu nổi, vốn liếng lão Ba vương gây dựng, những năm nay cũng gần như lụn bại. Ba Quốc tuy nhỏ nhưng chiếm hết ưu thế về địa lý. Từ xưa tới nay, tuy rằng sói hổ ở bốn phía nhưng vẫn sừng sững không ngã, cũng bởi vì quốc lực cường thịnh. Nhưng bây giờ bách tính dân chúng lầm than, cứ thế mãi, chẳng phải sẽ có nỗi lo vong quốc sao? Sở dĩ thần tha thiết mong Khương Cơ trở về, đó là vì nhìn ra ngài có hình ảnh minh quân, hơn nữa lúc làm quan tại đất Tề, có tài cầm quyền trị quốc hơn xa các vị Hoàng tử, mong rằng Khương Cơ không phụ lòng kỳ vọng của một đám lão thần trong triều, lôi Ba Quốc vào vũng bùn.”
Khương Tú Nhuận nghe hắn, ngước mắt nhìn cảnh tượng bán con đau khổ, im lặng một hồi rồi nói: “Thế nhưng vận nước thịnh vượng hay không sớm có số mệnh, bằng sức lực của một người sao có thể xoay chuyển càn khôn?”
Cơ Vô Cương nghe xong, quỳ sát bên trên bờ ruộng, ôm quyền nói: “Khương Cơ đâu chỉ có một mình? Tất cả chúng ta nguyện phụ tá Khương Cơ hoàn thành sự nghiệp to lớn ngàn năm của Ba Quốc, cúc cung tận tụy, muôn lần c.h.ế.t cũng không chối từ!”
Ngày ấy, Khương Tú Nhuận không nói cái gì với Cơ Vô Cương nữa, chỉ lệnh cho Thiển nhi bên cạnh cho hết ngân lượng của mình, giúp đỡ những gia đình phải bán con ở nông thôn một chút.
Nhưng nàng cũng biết, có nhiều vàng bạc hơn nữa cũng chỉ giải cơn khát tạm thời, những đứa trẻ con gào khóc đòi ăn trong chậu gỗ kia cuối cùng sẽ thế nào, nàng cũng khong biết.
Có lẽ vì bản thân có thai, Khương Tú Nhuận nhớ tới từng đứa trẻ con co rúc gào khóc trong từng cái chậu gỗ nên cả đêm nằm mơ về cảnh khốn khổ.
Mọi chuyện kiếp này và kiếp trước rất khác nhau. Nàng biết rõ mình sống lại đã thay đổi vận mệnh biết bao người. Thế nhưng nàng cố gắng tới hôm nay là để có thể cứu bản thân và ca ca, chẳng lẽ còn dư sức lực cứu Ba Quốc đã mắc bệnh nguy kịch sao?
Cơ Vô Cương kia đúng là người xảo trá, con đường hôm nay hắn dẫn nàng đi, vậy mà tất cả đều là nơi ngày xưa mẫu hậu dẫn nàng và huynh trưởng đi dạo qua.
Mẫu hậu là vương nữ của lão Ba vương, khi đó mẫu hậu dùng tiếng nói dịu dàng mềm mại, kể lại các loại sự tích tổ tiên Ba Quốc trèo đèo lội suối tới nơi này, chan chứa kiêu ngạo vô cùng.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Khương Tú Nhuận dường như nghe thấy tiếng mẫu hậu ôm nàng nói: “Tiểu Tú Nhuận của ta, tên của con nếu dùng tiếng mẹ đẻ tổ tiên Ba Quốc nói thì đó là Tú Nhược, ý là kỳ tích, con là kỳ tích trời xanh ban cho Ba Quốc...”
Sau khi tỉnh lại, Khương Tú Nhuận nằm ở trên giường rất lâu, nàng biết dụng ý năm đó mẫu hậu nói, là vì lúc nàng trong bụng mẫu hậu sáu tháng, đã từng bị Thân hậu khi đó vẫn là cơ thiếp hãm hại, suýt nữa sinh non, vất vả lắm mới an thai sinh hạ nàng ra được.
Ngẫm nghĩ lại hai đời của mình, không phải là khắp nơi đều có bước ngoặt kỳ tích khiến cho người ta không tưởng tượng được sao?
Nàng thu xếp huynh trưởng vào thư viện không ở Ngưỡng thành, mà là quận Phán có giao thông thuận tiện, nơi này không chỉ tiện cho tẩu tẩu yên ổn làm ăn, nếu triều đình có biến gì, tay chân nàng sắp xếp cũng tiện đưa một nhà huynh tẩu rời đi.
Dù sao nàng cũng nhàn rỗi, đã trở về mẫu quốc, nàng cũng muốn xem liệu mình có phụ cái tên mình, có sửa vận mệnh kéo dài tính mạng Ba Quốc được không.
Phụ vương nàng đã sa vào tửu sắc, từ lâu không để ý tới triều chính rồi, chính sự lúc trước đều do người Thân gia nắm giữ.
Bây giờ Thân Ung và Thân Tư Văn c.h.ế.t cùng lúc, hôm nay ở Thân gia là đệ đệ Thân Hoa của Thân Ung thừa kế sản nghiệp của huynh.
Tính tình Thân Hoa khá giống Thân Ung, đều là hạng người có lòng tham không đáy.
Có điều lão Thân Hoa trước kia sớm thèm sắc đẹp của đại vương nữ Khương Tú Nhuận tới nỗi nhỏ dãi. Đáng tiếc khi đó tỷ tỷ Thân hậu kiên trì đưa nàng và và ca ca tới Tề triều, thật sự khiến hắn đau lòng vì mất đi giai nhân.
Mà bây giờ, mắt thấy Khương Tú Nhuận trở về Ba Quốc, Thân Hoa rục rịch trong lòng, muốn nhét Khương Tú Nhuận vào trong phủ, hắn và Quốc quân thân càng thêm thân.
Dù sao con gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp của mình đã bị cô cô Thân hậu đưa vào trong cung cố sủng, mình tái giá với con gái hoàng thất mới xem như có qua có lại.
Thế nhưng khi nhắc lời này với Thân hậu, Dao Cơ tới thăm mẫu thân bèn the thé nói: “Nàng ta đã bị Thái tử Tề triều chơi nát, thúc phụ cũng không chê bẩn!”
Thân hậu cũng cảm thấy đệ đệ thứ xuất của mình nhỏ nước dãi trước sắc đẹp thật mất mặt. Nếu không phải Thân gia tạm thời không có người có thể dùng, nói thế nào cũng không tới phiên loại người này tạm thời thay thế chỗ khuyết thiếu của Thân tướng quân.
Thế nhưng Thân Hoa không để ý, giọng còn mang ý xâu xa: “Lời này Dao Cơ nói không đúng rồi, ngươi biết là ta chưa bao giờ để ý con gái nhà người ta còn trong sạch hay không, ăn lại của người ta cũng không chỉ mới một lần.”
Dao Cơ gả vào Thân gia lấy tên tuổi đại phu nhân, tương lai con trai nàng sẽ thừa kế gia nghiệp của Thân gia. Mặc dù Thân Hoa quản lý thay, thế nhưng trong lòng suy cho cùng vẫn không cam lòng.
Cháu dâu mới này đúng là không an phận, tuổi còn trẻ, lại còn bị giam lỏng ở Tề triều nên trống vắng đã lâu, hai người sớm đã liếc mắt đưa tình rồi.
Trước mắt Khương Tú Dao rõ ràng là mang theo ghen tuông, giọng Thân Hoa tự nhiên mang theo ý tứ sâu xa đáp lại.
Thân hậu chẳng muốn quản lý việc mục nát trong hậu trạch Thân gia, đối với việc tiêu khiển của con gái cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Mặc dù bà không để ý tới Khương Tú Nhuận, người bà vẫn xem là tiểu cô nương thích khóc, nhưng thế cuộc trước mắt, Nhung Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm Ba Quốc.
Mà Khương Tú Nhuận có dung mạo xinh đẹp như vậy không thể để lãng phí, gả cho Thân Hoa làm món đồ chơi, chẳng bằng hòa thân với Nhung Quốc, gả cho Nhung vương giành cơ hội nghỉ xả hơi cho Ba Quốc.
Cho nên, lúc Thân Hoa nhắc tới chuyện muốn cưới Khương Tú Nhuận, Thân hậu từ chối ngay lập tức.
Phú quý Thân gia của bà và vận mệnh Ba Quốc gắn liền, biết được lúc trước Khương Cơ có thể mê hoặc Thái tử điện hạ lạnh lùng như băng, không thích gần nữ sắc, có thể thấy được là bản lĩnh quyến rũ trên giường rất giỏi.
Đã như vậy, chẳng bằng đưa tới Nhung Quốc, nhìn xem có thể mang tới chút cơ hội cho Ba Quốc hay không.
Lúc Thân hậu nói ý này cho Quốc quân Khương, Quốc quân Khương đang cùng phi tử mới vào cung - cháu gái trẻ đẹp Thân Oa Nhi của Thân hậu tắm rửa.
Thân hậu sửa tính tình hay ghen trước kia, chủ động đưa cháu gái xinh đẹp tới làm phi, khiến Quốc quân Khương cực kỳ hài lòng, bèn vung tay nói: “Chuyện cưới gả của vương nữ vốn là việc mẫu hậu nàng phải lo, nếu Nhung vương chịu hòa thân là chuyện rất tốt, nàng sắp xếp tất cả đi... Ừ ôi, Thân Oa Nhi ngoan ngoãn của ta, cái miệng nhỏ này vậy mà láu cá như vậy, làm lại như vậy đi...”
Sau đó, phía sau màn hơi nước dày đặc là tiếng nam nữ khó nghe.
Thân hậu cố kiềm nén ghen tỵ ngập tràn trong lòng, rời khỏi tẩm cung Quốc quân Khương.
Bây giờ bà không được đố kỵ, Quốc quân mê say Thân Oa Nhi là tốt nhất. Dù sao cũng tốt hơn sủng hạnh hồ ly tinh Cơ Vô Cương đưa vào trong cung. Chỉ cần bà xử trí tranh chấp với Nhung Quốc, giành lấy sự ủng hộ của các lão thần trong triều, như vậy Thân gia sẽ đứng vững không ngã, tới lúc đó, bà sẽ có cách chuộc con trai út về thừa kế vương vị.
Đợi bà trở thành Thái hậu, loại người như Cơ Vô Cương, Khương Chi, một kẻ bà cũng không bỏ qua!
Khi Thân hậu truyền đạt chiếu chỉ mời vương nữ Khương Tú Nhuận vào cung, Khương Tú Nhuận cũng vừa nhận được một phong thư từ phương xa.
Mở bức thư ra, trên vải lụa lớn chỉ có một hàng chữ lớn khô khan và mạnh mẽ - Cô không cưới Dương thị, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nàng có nguyện ý trở về?
Khương Tú Nhuận cảm thấy Cơ Vô Cương quả nhiên là thần tử khéo hiểu lòng người, chờ tới khi cơm nước được mang lên, ăn hai bát xong, cả người ung dung bình tĩnh hơn rất nhiều, bèn cười cười nói: “Hiện tại Thái tử Tề triều mới dùng binh và về kinh, còn muốn cử hành đại hôn cưới con gái Dương gia, hơn nữa lần này còn phải ứng phó tranh chấp binh quyền sau chiến tranh, nhất thời cũng không có sức chú ý tới nơi này. Vậy thì không bằng chuyên tâm vào việc nội Ba Quốc thì hơn.”
Cơ Vô Cương vốn không biết Khương Tú Nhuận và Phượng Ly Ngô yêu hận đan xen, nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Tú Nhuận có cốt nhục của điện hạ Đại Tề vẫn muốn rời đi, đúng là có chút đồng tình với Phượng Ly Ngô.
Nữ tử xinh đẹp trong thiện hạ có rất nhiều, thế nhưng gương mặt xinh đẹp còn có cơ trí hơn người như Khương Cơ, lại không thấy nhiều.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Vô Cương không biết lòng dạ Thái tử điện hạ bây giờ thế nào, nhưng hắn suy bụng ta ra bụng người, chỉ cảm thấy bất kỳ nam nhân nào mất đi nữ tử như Khương Cơ, e rằng đều sẽ cảm thấy đau khổ, cho dù là cưới tân nương, chỉ sợ cũng khó quên đi người cũ.
Cơ Vô Cương không kịp nghĩ kỹ, dẫu sao giống như Khương Tú Nhuận nói, việc nội bộ của Ba Quốc quả thật là hơi khó khăn.
Cơ Vô Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước ta đã bàn bạc với các lão thần, để vương tử Khương Chi vào triều cùng giải quyết chính sự, không biết đại vương tử có thể chuẩn bị kỹ càng không?”
Thật ra Cơ Vô Cương muốn chính Khương Tú Nhuận vào triều giúp chính sự. Nhưng việc này không thể một lần là xong, dẫu sao thời đại thánh nữ chấp chính đã đi xa, hơn nữa ấn tượng của Khương Tú Nhuận lúc trước với các lão thần là tiểu vương nữ đáng yêu hay khóc, khó mà thuyết phục mọi người. Còn nữa, hiện tại Khương Tú Nhuận mang thai, căn bản không có tinh lực xử lý chính sự phiền phức.
Chẳng bằng cho Khương Chi giữ thế cục ở bên ngoài.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại không đồng ý. Ba Quốc là cái hố sâu hun hút, không phải nàng không biết! Bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị Lương Quốc tiêu diệt, tuy rằng huynh trưởng Khương Chi ở trong thành Lạc An rèn luyện có một chút tiến bộ, nhưng có rất nhiều thứ trong xương tủy không dễ dàng thay đổi. Nàng không muốn để ca ca tham gia vào chính sự, bị bắt tiến vào trong hầm phân Ba Quốc, cuối cùng dùng thân mình hy sinh cho tổ quốc lần nữa.
Cho nên lúc Cơ Vô Cương nói tới việc Khương Chi nhiếp chính, Khương Tú Nhuận hoàn toàn phản đối.
Chỉ bảo Cơ Vô Cương ở trên triều đề nghị tới việc mở trường dạy học, xây dựng lớp học và thư viện ở Ba Quốc, không phân tôn ti, dùng tài học xác định người tài, phổ biến cho con cháu hàn môn [*] là huynh trưởng sẽ vào thư viện làm chủ sự, giảng dạy cho học trò.
[*] Gia đình có tầng lớp thấp trong xã hội.
Ba Quốc đã định trước vô vọng rồi, Khương Tú Nhuận không ôm hy vọng xa vời nó trở thành nơi mình sống yên phận tới cuối đời, chỉ là ván cầu giúp nàng và huynh trưởng thoát khỏi thân phận chất tử mà thôi.
Đến lúc thích hợp, sau khi Phượng Ly Ngô rộng lượng tỏ ý buông tha nàng, nàng sẽ dẫn theo huynh trưởng và tẩu tẩu rời đi. Cho nên lời sau đó của Cơ Vô Cương, nàng cũng không để bụng.
Cơ Vô Cương giống như nhìn ra nàng mất tập trung, im lặng một hồi, bèn mời vương nữ ngày hôm sau đi thăm sông và ruộng.
Mặc dù Ba Quốc là nước nhỏ, nhưng bởi vì ở đây chiếm giữ đất hoang hẹp dài và màu mỡ nên trở nên đông đúc và giàu có, cộng thêm với việc buôn bán qua lại, khách thương các nước lui tới không ngừng, thành thị giàu có.
Ít nhất trong mắt Khương Tú Nhuận, bách tính Ba Quốc không cần lo ăn uống.
Nhưng khi ra khỏi Ngưỡng thành, lúc đi tới nông thôn, lại trông thấy bách tích đi lại trong ngày rét mướt mùa đông chỉ mặc áo mỏng giữ ấm, thậm chí có vài người hai tay để trần mặc áo tơi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi vị nghèo khó kia, dẫu xe ngựa ngăn cách cũng có thể ngửi thấy được.
Khương Tú Nhuận nhìn chậu gỗ đựng trẻ sơ sinh ở ven đường. Đây là đứa nhỏ sinh ra người nhà không nuôi nổi nên ôm ra ven đường bán, nhưng phần lớn không bán được, cuối cùng vứt chậu gỗ đựng đứa nhỏ ra giữa xông cho xong việc... Sống hay chết, phó mặc số phận.
Trong trí nhớ của Khương Tú Nhuận, nàng đã từng đi theo mẫu hậu thăm dân gian, khi đó nông thôn Ba Quốc đâu đâu cũng là cảnh tượng giàu có, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Có lẽ nhìn ra Khương Tú Nhuận khác thường, Cơ Vô Cương ở bên cạnh nói: “Quốc quân Khương rất chú trọng ngoại giao, cống nạp số lượng lớn hàng năm khiến cho dân chúng không chịu nổi, vốn liếng lão Ba vương gây dựng, những năm nay cũng gần như lụn bại. Ba Quốc tuy nhỏ nhưng chiếm hết ưu thế về địa lý. Từ xưa tới nay, tuy rằng sói hổ ở bốn phía nhưng vẫn sừng sững không ngã, cũng bởi vì quốc lực cường thịnh. Nhưng bây giờ bách tính dân chúng lầm than, cứ thế mãi, chẳng phải sẽ có nỗi lo vong quốc sao? Sở dĩ thần tha thiết mong Khương Cơ trở về, đó là vì nhìn ra ngài có hình ảnh minh quân, hơn nữa lúc làm quan tại đất Tề, có tài cầm quyền trị quốc hơn xa các vị Hoàng tử, mong rằng Khương Cơ không phụ lòng kỳ vọng của một đám lão thần trong triều, lôi Ba Quốc vào vũng bùn.”
Khương Tú Nhuận nghe hắn, ngước mắt nhìn cảnh tượng bán con đau khổ, im lặng một hồi rồi nói: “Thế nhưng vận nước thịnh vượng hay không sớm có số mệnh, bằng sức lực của một người sao có thể xoay chuyển càn khôn?”
Cơ Vô Cương nghe xong, quỳ sát bên trên bờ ruộng, ôm quyền nói: “Khương Cơ đâu chỉ có một mình? Tất cả chúng ta nguyện phụ tá Khương Cơ hoàn thành sự nghiệp to lớn ngàn năm của Ba Quốc, cúc cung tận tụy, muôn lần c.h.ế.t cũng không chối từ!”
Ngày ấy, Khương Tú Nhuận không nói cái gì với Cơ Vô Cương nữa, chỉ lệnh cho Thiển nhi bên cạnh cho hết ngân lượng của mình, giúp đỡ những gia đình phải bán con ở nông thôn một chút.
Nhưng nàng cũng biết, có nhiều vàng bạc hơn nữa cũng chỉ giải cơn khát tạm thời, những đứa trẻ con gào khóc đòi ăn trong chậu gỗ kia cuối cùng sẽ thế nào, nàng cũng khong biết.
Có lẽ vì bản thân có thai, Khương Tú Nhuận nhớ tới từng đứa trẻ con co rúc gào khóc trong từng cái chậu gỗ nên cả đêm nằm mơ về cảnh khốn khổ.
Mọi chuyện kiếp này và kiếp trước rất khác nhau. Nàng biết rõ mình sống lại đã thay đổi vận mệnh biết bao người. Thế nhưng nàng cố gắng tới hôm nay là để có thể cứu bản thân và ca ca, chẳng lẽ còn dư sức lực cứu Ba Quốc đã mắc bệnh nguy kịch sao?
Cơ Vô Cương kia đúng là người xảo trá, con đường hôm nay hắn dẫn nàng đi, vậy mà tất cả đều là nơi ngày xưa mẫu hậu dẫn nàng và huynh trưởng đi dạo qua.
Mẫu hậu là vương nữ của lão Ba vương, khi đó mẫu hậu dùng tiếng nói dịu dàng mềm mại, kể lại các loại sự tích tổ tiên Ba Quốc trèo đèo lội suối tới nơi này, chan chứa kiêu ngạo vô cùng.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Khương Tú Nhuận dường như nghe thấy tiếng mẫu hậu ôm nàng nói: “Tiểu Tú Nhuận của ta, tên của con nếu dùng tiếng mẹ đẻ tổ tiên Ba Quốc nói thì đó là Tú Nhược, ý là kỳ tích, con là kỳ tích trời xanh ban cho Ba Quốc...”
Sau khi tỉnh lại, Khương Tú Nhuận nằm ở trên giường rất lâu, nàng biết dụng ý năm đó mẫu hậu nói, là vì lúc nàng trong bụng mẫu hậu sáu tháng, đã từng bị Thân hậu khi đó vẫn là cơ thiếp hãm hại, suýt nữa sinh non, vất vả lắm mới an thai sinh hạ nàng ra được.
Ngẫm nghĩ lại hai đời của mình, không phải là khắp nơi đều có bước ngoặt kỳ tích khiến cho người ta không tưởng tượng được sao?
Nàng thu xếp huynh trưởng vào thư viện không ở Ngưỡng thành, mà là quận Phán có giao thông thuận tiện, nơi này không chỉ tiện cho tẩu tẩu yên ổn làm ăn, nếu triều đình có biến gì, tay chân nàng sắp xếp cũng tiện đưa một nhà huynh tẩu rời đi.
Dù sao nàng cũng nhàn rỗi, đã trở về mẫu quốc, nàng cũng muốn xem liệu mình có phụ cái tên mình, có sửa vận mệnh kéo dài tính mạng Ba Quốc được không.
Phụ vương nàng đã sa vào tửu sắc, từ lâu không để ý tới triều chính rồi, chính sự lúc trước đều do người Thân gia nắm giữ.
Bây giờ Thân Ung và Thân Tư Văn c.h.ế.t cùng lúc, hôm nay ở Thân gia là đệ đệ Thân Hoa của Thân Ung thừa kế sản nghiệp của huynh.
Tính tình Thân Hoa khá giống Thân Ung, đều là hạng người có lòng tham không đáy.
Có điều lão Thân Hoa trước kia sớm thèm sắc đẹp của đại vương nữ Khương Tú Nhuận tới nỗi nhỏ dãi. Đáng tiếc khi đó tỷ tỷ Thân hậu kiên trì đưa nàng và và ca ca tới Tề triều, thật sự khiến hắn đau lòng vì mất đi giai nhân.
Mà bây giờ, mắt thấy Khương Tú Nhuận trở về Ba Quốc, Thân Hoa rục rịch trong lòng, muốn nhét Khương Tú Nhuận vào trong phủ, hắn và Quốc quân thân càng thêm thân.
Dù sao con gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp của mình đã bị cô cô Thân hậu đưa vào trong cung cố sủng, mình tái giá với con gái hoàng thất mới xem như có qua có lại.
Thế nhưng khi nhắc lời này với Thân hậu, Dao Cơ tới thăm mẫu thân bèn the thé nói: “Nàng ta đã bị Thái tử Tề triều chơi nát, thúc phụ cũng không chê bẩn!”
Thân hậu cũng cảm thấy đệ đệ thứ xuất của mình nhỏ nước dãi trước sắc đẹp thật mất mặt. Nếu không phải Thân gia tạm thời không có người có thể dùng, nói thế nào cũng không tới phiên loại người này tạm thời thay thế chỗ khuyết thiếu của Thân tướng quân.
Thế nhưng Thân Hoa không để ý, giọng còn mang ý xâu xa: “Lời này Dao Cơ nói không đúng rồi, ngươi biết là ta chưa bao giờ để ý con gái nhà người ta còn trong sạch hay không, ăn lại của người ta cũng không chỉ mới một lần.”
Dao Cơ gả vào Thân gia lấy tên tuổi đại phu nhân, tương lai con trai nàng sẽ thừa kế gia nghiệp của Thân gia. Mặc dù Thân Hoa quản lý thay, thế nhưng trong lòng suy cho cùng vẫn không cam lòng.
Cháu dâu mới này đúng là không an phận, tuổi còn trẻ, lại còn bị giam lỏng ở Tề triều nên trống vắng đã lâu, hai người sớm đã liếc mắt đưa tình rồi.
Trước mắt Khương Tú Dao rõ ràng là mang theo ghen tuông, giọng Thân Hoa tự nhiên mang theo ý tứ sâu xa đáp lại.
Thân hậu chẳng muốn quản lý việc mục nát trong hậu trạch Thân gia, đối với việc tiêu khiển của con gái cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Mặc dù bà không để ý tới Khương Tú Nhuận, người bà vẫn xem là tiểu cô nương thích khóc, nhưng thế cuộc trước mắt, Nhung Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm Ba Quốc.
Mà Khương Tú Nhuận có dung mạo xinh đẹp như vậy không thể để lãng phí, gả cho Thân Hoa làm món đồ chơi, chẳng bằng hòa thân với Nhung Quốc, gả cho Nhung vương giành cơ hội nghỉ xả hơi cho Ba Quốc.
Cho nên, lúc Thân Hoa nhắc tới chuyện muốn cưới Khương Tú Nhuận, Thân hậu từ chối ngay lập tức.
Phú quý Thân gia của bà và vận mệnh Ba Quốc gắn liền, biết được lúc trước Khương Cơ có thể mê hoặc Thái tử điện hạ lạnh lùng như băng, không thích gần nữ sắc, có thể thấy được là bản lĩnh quyến rũ trên giường rất giỏi.
Đã như vậy, chẳng bằng đưa tới Nhung Quốc, nhìn xem có thể mang tới chút cơ hội cho Ba Quốc hay không.
Lúc Thân hậu nói ý này cho Quốc quân Khương, Quốc quân Khương đang cùng phi tử mới vào cung - cháu gái trẻ đẹp Thân Oa Nhi của Thân hậu tắm rửa.
Thân hậu sửa tính tình hay ghen trước kia, chủ động đưa cháu gái xinh đẹp tới làm phi, khiến Quốc quân Khương cực kỳ hài lòng, bèn vung tay nói: “Chuyện cưới gả của vương nữ vốn là việc mẫu hậu nàng phải lo, nếu Nhung vương chịu hòa thân là chuyện rất tốt, nàng sắp xếp tất cả đi... Ừ ôi, Thân Oa Nhi ngoan ngoãn của ta, cái miệng nhỏ này vậy mà láu cá như vậy, làm lại như vậy đi...”
Sau đó, phía sau màn hơi nước dày đặc là tiếng nam nữ khó nghe.
Thân hậu cố kiềm nén ghen tỵ ngập tràn trong lòng, rời khỏi tẩm cung Quốc quân Khương.
Bây giờ bà không được đố kỵ, Quốc quân mê say Thân Oa Nhi là tốt nhất. Dù sao cũng tốt hơn sủng hạnh hồ ly tinh Cơ Vô Cương đưa vào trong cung. Chỉ cần bà xử trí tranh chấp với Nhung Quốc, giành lấy sự ủng hộ của các lão thần trong triều, như vậy Thân gia sẽ đứng vững không ngã, tới lúc đó, bà sẽ có cách chuộc con trai út về thừa kế vương vị.
Đợi bà trở thành Thái hậu, loại người như Cơ Vô Cương, Khương Chi, một kẻ bà cũng không bỏ qua!
Khi Thân hậu truyền đạt chiếu chỉ mời vương nữ Khương Tú Nhuận vào cung, Khương Tú Nhuận cũng vừa nhận được một phong thư từ phương xa.
Mở bức thư ra, trên vải lụa lớn chỉ có một hàng chữ lớn khô khan và mạnh mẽ - Cô không cưới Dương thị, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nàng có nguyện ý trở về?
/193
|