Trong một nhà hàng, vợ chồng Nguyễn Hoàng Huy ngồi cùng bàn với Trần Thiên Hương. Đây là lần đầu tiên sau đám cưới anh gặp lại cô. Bên cạnh là Nguyễn Thiên Hương, Nguyễn Hoàng Huy nhìn về phía cô gái trước mắt, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút chua xót.
– Chuyện đám cưới hôm đó, em thật sự nghĩ mình cũng có phần không phải, nhưng cũng phải cảm ơn anh và Hương.
Trần Thiên Hương hơi cười nhẹ, trong đáy mắt có áy náy, nhìn về phía Nguyễn Thiên Hương nói tiếp.
– Xin lỗi Thiên Hương, chị biết đám cưới là ngày quan trọng của người con gái, vậy mà ngày quan trọng của em lại là vì chị như thế. Thật sự không công bằng với em, chị rất áy náy.
Nguyễn Thiên Hương luôn ghen tị với cô gái trước mắt mình, không phải vì cô ấy giàu có hơn, xinh đẹp hơn mình, mà bởi cô ấy chiếm được tình yêu của người đàn ông mình yêu thương nhất. Tuy nhiên, cô thật sự rất có thiện cảm với Trần Thiên Hương, phong cách rất thanh lịch, thái độ hòa nhã, nhất là sự áy náy của cô ấy đối với mình, làm cho Nguyễn Thiên Hương cảm giác mình được tôn trọng. Cũng mỉm cười nói.
– Chị đừng tự trách, em còn chưa từng dám mơ ước trở thành vợ anh Huy, thật sự chị đã cho em một cơ hội. Vả lại, em cũng đã có một đám cưới, lại lấy được đúng người em yêu thương, cho nên em không thấy buồn đâu. Chị cũng đừng áy náy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, cô biết Nguyễn Thiên Hương ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thật sự cũng có sầu buồn. Cũng không để tâm. Lại hỏi.
– Bố anh có nói gì không?
Nguyễn Hoàng Huy lắc đầu, cười nói.
– Không có gì, chỉ mấy ngày đầu tiên ông ấy bực mình quát thét hết người này người kia, em cũng biết bố anh rất quý mến em mà. Nhưng sau đó thấy Thiên Hương cũng rất thông minh ngoan hiền, ông cũng không nói gì thêm. Còn nói với anh, một thời gian nữa sẽ xin lỗi em, bây giờ xin lỗi chỉ sợ em sẽ giận.
Nguyễn Hoàng Huy nói sự thật cho Trần Thiên Hương, cô mỉm cười. Chắc chắn là do Nguyễn Hoàng Huy biểu hiện tốt lắm mới khiến ông ấy bớt giận nhanh như vậy.
– Vậy anh chuyển lời hỏi thăm hai bác hộ em, em nhất định sẽ đến nhà xin lỗi hai bác.
Nguyễn Hoàng Huy gật đầu. Tùy ý hỏi.
– À, nghe nói cô Hương Ly đi nước ngoài, hôm đó cô ấy về em có gặp không?
Trần Thiên Hương vừa nghe tên kia, hơi giật mình, bàn tay nắm chặt lại. Trong đôi mắt tỏ ra sự lo lắng.
– Anh nói Hương Ly về, anh gặp Ly hôm nào?
Nguyễn Hoàng Huy nhìn thấy thái độ của cô có chút biến đổi, giọng nói hơi run run. Vội trả lời.
– Hôm đám cưới ấy, hôm đấy anh gặp cô ấy, còn nói chuyện một chút, anh có hỏi Ly có gặp em không, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ vội vàng đi ngay, nói rằng ngày hôm sau lại đi nước ngoài.
Trần Thiên Hương choáng váng, Hương Ly về, lại còn đến đám cưới của cô, vậy, khi biết tin cô lấy Nguyễn Hoàng Huy cô ấy nghĩ gì? Cô không thể đoán được suy nghĩ của Hương Ly. Lại nhớ đến ngày hôm đó tại nhà Vũ Khánh, cánh cửa khép hờ đó bỗng phát ra tiếng động. Có phải là Hương Ly không? Cô thật sự rất hối hận, nếu lúc đó mình bỏ qua chút lịch sự, cố chấp đi xem, có thể sẽ gặp được Hương Ly chăng? Trong mắt Trần Thiên Hương lại ánh lên tia buồn sầu.
***
Vũ Hương Ly đứng trước gương trong nhà vệ sinh ở trường đại học. Bình thản rửa tay. Cả người cô như toát ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến người khác nhìn mà không dám tiếp cận.
Trương Quân Ninh đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy cô gái kia, liền tiến tới.
– Ly.
Vũ Hương Ly nhìn vào trong gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia, theo phản xạ có điều kiện lùi ra xa ba bước, sau đó mới nói.
– Có chuyện gì?
Trương Quân Ninh thấy cô ấy muốn tránh mình như vậy, cảm thấy rất khó chịu, buồn bực.
– Tôi chỉ muốn nói chuyện với em.
– Tôi cũng đang hỏi cô có chuyện gì?
Vũ Hương Ly lạnh nhạt, vốn ban đầu cô có thiện cảm với người này, nhưng sau đêm hôm đó mọi thiện cảm dường như mất hết. Cô biết hôm đó là bản thân mình sai, là cô quyến rũ Trương Quân Ninh, dẫn dụ người kia lên giường, nhưng nếu cô ta không có ý gì cớ sao đồng ý làm việc kia? Như thế nào thì thế, cô vẫn không còn thiện cảm với người này.
– Tôi hiểu trong lòng em khó chịu, nhưng tôi hứa sẽ bù đắp cho em.
Vũ Hương Ly nghe được những câu nói này. Lại hứa hẹn. Cô ghét nhất. Từ trước đến nay chỉ có Thiên Hương là người thực hiện hứa hẹn với cô, chỉ có cô ấy mới cùng cô làm những thứ cô muốn. Những người khác, kể cả Vũ Khánh suốt ngày hứa hẹn, cô cần gì mấy câu của bọn họ. Bọn họ nghĩ bù đắp cái gì? Sau tất cả những gì họ làm bù đắp là ổn sao? Bọn họ nghĩ mình là gì? Lấy tư cách gì?
Con sâu ngứa trong lòng Vũ Hương Ly lại bị chọc dấy lên. Trong chốc lên đôi mắt cô đỏ lên, đầy phẫn hận nhìn vào mắt Trương Quân Ninh.
– Hiểu? Cô hiểu cái gì? Cô có hiểu được việc mười bảy tuổi đầu bị bố ruột thẳng chân đá ra khỏi nhà là như thế nào không? Cô hiểu được việc chưa thành niên mà phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi mẹ là như thế nào không? Cô hiểu được sau cả ngày đi làm mệt đến gãy lưng về nhà nhìn thấy xác mẹ lạnh ngắt trên sàn nhà là như thế nào không? Cô hiểu lần đầu tiên được yêu một người mà bị cả thiên hạ đánh giá, bị hết người này đến người kia ngăn cản không? Cô hiểu cảm giác khi vừa mới sinh con xong cả cơ thể đau như toạc ra mà phải bỏ lại cả người yêu cả con của mình để đi đến cái nơi địa ngục chết tiệt này không? Từng đêm tôi sống dở chết dở, bầu ngực căng cứng sữa mà không thể cho con, đầu óc gần như phát điên cô có hiểu được không?
Cô gằn lên từng chữ, mỗi câu nói lại tiến lên từng bước, Trương Quân Ninh nhìn ánh mắt đầy căm giận đang đỏ ngầu kia, sợ hãi lùi về phía sau. Miệng lúng búng, không thể mở ra nói bất cứ điều gì, lúc này, Vũ Hương Ly thực sự rất đáng sợ, đôi mắt kia như có ánh lửa, sẵn sàng hun chết kẻ nào làm cô ấy tức giận.
– Cô hiểu? Hiểu được sao? Vậy bù đắp đi, cô làm nổi không?
Trương Quân Ninh bị ép đến sát góc tường, gương mặt tái đi, sợ hãi nhìn Vũ Hương Ly, thề có trời cô chưa từng đối mặt với thứ gì đáng sợ như đôi mắt của Vũ Hương Ly lúc này. Miệng lắp bắp.
– Tôi… tôi…
– Tôi cô cái gì? Nếu không làm được thì cút ra xa tôi một chút.
Ánh mắt cô sắc lạnh, hung hăng liếc Trương Quân Ninh một cái, sau đó quay lưng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trương Quân Ninh bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, những câu nói vừa rồi của Vũ Hương Ly cô nghe chỗ hiểu chỗ không. Nhưng mà, nếu thật sự những câu nói kia là những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc sống của cô gái đó, thì thật sự quá mức, quá mức tưởng tượng.
***
Vũ Hương Ly đi thẳng về nhà, đóng chặt cửa phòng, vùi mặt vào đầu gối mà khóc, khóc nấc lên từng tiếng. Cô đem mọi chuyện ra hét vào mặt Trương Quân Ninh, tưởng rằng xả giận, thế nhưng khi nhắc lại những chuyện đó cô lại càng khổ sở hơn, những chuyện kinh khủng này ai hiểu nổi cho cô chứ?
Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa, cô cần Thiên Hương, rất cần chị ấy lúc này, chị ấy sẽ ôm cô vào lòng, ít nhất cho cô biết vẫn có chị ấy bên cạnh, mọi chuyện đều sẽ cùng nhau chống đỡ, nếu cô quá mệt mỏi, thì để mình chị ấy chống đỡ, ít nhất, sẽ không phải một mình bó gối cô đơn như thế này.
Trong đầu cô chợt lóe một ý định, cầm điện thoại lên, bấm vội một dãy số quen thuộc. Mắt cô dán chặt vào dãy số kia, chần chừ hồi lâu, cuối cùng mạnh tay ấn gọi.
Chuông điện thoại reo từng hồi, càng lúc trái tim cô đập càng nhanh, cho tới khi có người bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim cô cũng như muốn vỡ tung.
– Alo, ai vậy?… Alo?
Vũ Hương Ly dùng tay bịt chặt miệng, không để thoát ra một chút âm thanh nào, nước mắt cứ thế lại càng rơi xuống nhiều hơn. Bỗng cô nghe thấy tiếng trẻ con bên cạnh người ở đầu dây bên kia. Tiếng cô ấy dỗ dành.
– Xin hỏi ai đây? Nếu không nói tôi sẽ tắt máy đấy.
Đừng, đừng tắt, đừng mà, em xin chị. Vũ Hương Ly cắn răng, muốn nói mấy lời này, nhưng lại không dám. Cuối cùng đáp lại cô là một hồi chuông dài. Thiên Hương, tắt máy rồi.
Trần Thiên Hương nhìn dãy số lạ kia, đầu số không phải của Việt Nam, cảm thấy vô cùng kì lạ, gọi rồi lại không nói gì. Đang nghĩ lan man thì đứa bé chợt khóc, cô đặt vội điện thoại xuống dỗ dành. Ôm lấy đứa bé trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng nó, lời nói vô cùng âu yếm.
– Ngoan, đừng khóc, mẹ thương…
Thật kì lạ, đứa nhỏ này bình thường không thích khóc, mà hôm nay khóc thật lớn, nằm trong lòng Trần Thiên Hương khóc thật lâu, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt đỏ ửng. Khiến cô nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.
***
Đứa bé vừa ngừng khóc, ngủ được một lúc thì Nguyễn Hiền đến. Trần Thiên Hương nhìn thấy bà, cũng chẳng hân hoan gì. Bây giờ nhìn thấy mẹ mình, chỉ nghĩ đến những chuyện đau lòng.
– Con bé ngủ rồi à?
Bà ngồi xuống ghế, không ngọt nhạt không hỏi. Nhận ra trong câu nói có sự quan tâm.
– Vâng.
Trần Thiên Hương lạnh lùng, rót một cốc nước, đặt trước mặt Nguyễn Hiền.
– Con vẫn giận mẹ à?
– Không giận.
Bà cười khổ, gật đầu. Cầm cốc nước lên uống một chút.
– Mẹ sắp đi rồi, không ở Việt Nam nữa, chắc lâu nữa mới về lại.
Trần Thiên Hương lạnh nhạt, tựa như không quan tâm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước.
– Không hỏi bao giờ mẹ đi à?
Cô nhìn về phía bà, môi chán trường mấp máy.
– Không quan tâm nhiều.
Nguyễn Hiền nhìn con gái. Bà cũng chỉ là vì tâm lí của một người mẹ, mong muốn cho con mình hạnh phúc thôi.
– Con muốn, mẹ có thể tìm Hương Ly về, không ngăn cản hai đứa nữa.
Những lời này lọt vào tai Trần Thiên Hương, lòng cô càng thêm lạnh giá. Những lời này nói có ý nghĩa gì sao? Nước mắt ầng ậng, trực rơi xuống. Cô cười lạnh, tức giận bật dậy khỏi ghế.
– Thôi cái kiểu vừa đấm vừa xoa đấy đi, sao lại có kiểu người như mẹ chứ?
Cô lạnh lùng quay đi, toan rời khỏi phòng khách.
Nguyễn Hiền kéo lấy tay con gái, nắm lấy tay cô.
– Mẹ chỉ vì thương con thôi mà, so với việc con khổ sở một mình này mẹ thà rằng nhìn thấy con ở bên cạnh một người đồng giới. Mẹ chỉ hy vọng nhìn thấy Thiên Hương của mẹ trước đây hay cùng mẹ trêu đùa thôi mà con.
Bà xúc động nói. Nhìn thấy con gái ở tình trạng này đâu phải mong muốn của mình. Điều bà mong muốn là cô được hạnh phúc như những cô gái bình thường khác, nhưng sau tất cả những gì bà đã làm, mọi chuyện lại thành thế này.
Trần Thiên Hương nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống, cô bặm chặt môi, giật mạnh tay ra khỏi tay mẹ.
– Mẹ đi đi, con thật sự mệt lắm rồi, thời gian này con không muốn gặp mẹ nữa, mẹ đi đi. Cứ thể này con không thể là Thiên Hương của mẹ như trước nữa đâu.
Nói rồi cô đi đi thẳng về phía phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nguyễn Hiền nhìn theo bóng lưng con gái. Chuyện này, có phải bà sai rồi? Có phải bà đã suy nghĩ sai rồi không?
(Mình không biết các bạn có đọc phần “Lời của tác giả” không, hay là có đọc rồi mà quên mất. Nghiêm túc nhắc lại, mình ghét nhất bình luận giục truyện và những câu hỏi dạng như: đã kết thúc chưa?; bao giờ thì hết? Trả lời nhé, KHÔNG BIẾT! Khi nào đến hết truyện nó khác hết. Bực tiết.
Còn nữa, mình thật sự thương hai người TTH và VHL quá. Không biết đồ nhẫn tâm nào làm khổ hai chị thế nữa. Hu hu hu…
Bình luận nào bình luận nào, mình thích đọc bình luận.)
– Chuyện đám cưới hôm đó, em thật sự nghĩ mình cũng có phần không phải, nhưng cũng phải cảm ơn anh và Hương.
Trần Thiên Hương hơi cười nhẹ, trong đáy mắt có áy náy, nhìn về phía Nguyễn Thiên Hương nói tiếp.
– Xin lỗi Thiên Hương, chị biết đám cưới là ngày quan trọng của người con gái, vậy mà ngày quan trọng của em lại là vì chị như thế. Thật sự không công bằng với em, chị rất áy náy.
Nguyễn Thiên Hương luôn ghen tị với cô gái trước mắt mình, không phải vì cô ấy giàu có hơn, xinh đẹp hơn mình, mà bởi cô ấy chiếm được tình yêu của người đàn ông mình yêu thương nhất. Tuy nhiên, cô thật sự rất có thiện cảm với Trần Thiên Hương, phong cách rất thanh lịch, thái độ hòa nhã, nhất là sự áy náy của cô ấy đối với mình, làm cho Nguyễn Thiên Hương cảm giác mình được tôn trọng. Cũng mỉm cười nói.
– Chị đừng tự trách, em còn chưa từng dám mơ ước trở thành vợ anh Huy, thật sự chị đã cho em một cơ hội. Vả lại, em cũng đã có một đám cưới, lại lấy được đúng người em yêu thương, cho nên em không thấy buồn đâu. Chị cũng đừng áy náy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, cô biết Nguyễn Thiên Hương ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thật sự cũng có sầu buồn. Cũng không để tâm. Lại hỏi.
– Bố anh có nói gì không?
Nguyễn Hoàng Huy lắc đầu, cười nói.
– Không có gì, chỉ mấy ngày đầu tiên ông ấy bực mình quát thét hết người này người kia, em cũng biết bố anh rất quý mến em mà. Nhưng sau đó thấy Thiên Hương cũng rất thông minh ngoan hiền, ông cũng không nói gì thêm. Còn nói với anh, một thời gian nữa sẽ xin lỗi em, bây giờ xin lỗi chỉ sợ em sẽ giận.
Nguyễn Hoàng Huy nói sự thật cho Trần Thiên Hương, cô mỉm cười. Chắc chắn là do Nguyễn Hoàng Huy biểu hiện tốt lắm mới khiến ông ấy bớt giận nhanh như vậy.
– Vậy anh chuyển lời hỏi thăm hai bác hộ em, em nhất định sẽ đến nhà xin lỗi hai bác.
Nguyễn Hoàng Huy gật đầu. Tùy ý hỏi.
– À, nghe nói cô Hương Ly đi nước ngoài, hôm đó cô ấy về em có gặp không?
Trần Thiên Hương vừa nghe tên kia, hơi giật mình, bàn tay nắm chặt lại. Trong đôi mắt tỏ ra sự lo lắng.
– Anh nói Hương Ly về, anh gặp Ly hôm nào?
Nguyễn Hoàng Huy nhìn thấy thái độ của cô có chút biến đổi, giọng nói hơi run run. Vội trả lời.
– Hôm đám cưới ấy, hôm đấy anh gặp cô ấy, còn nói chuyện một chút, anh có hỏi Ly có gặp em không, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ vội vàng đi ngay, nói rằng ngày hôm sau lại đi nước ngoài.
Trần Thiên Hương choáng váng, Hương Ly về, lại còn đến đám cưới của cô, vậy, khi biết tin cô lấy Nguyễn Hoàng Huy cô ấy nghĩ gì? Cô không thể đoán được suy nghĩ của Hương Ly. Lại nhớ đến ngày hôm đó tại nhà Vũ Khánh, cánh cửa khép hờ đó bỗng phát ra tiếng động. Có phải là Hương Ly không? Cô thật sự rất hối hận, nếu lúc đó mình bỏ qua chút lịch sự, cố chấp đi xem, có thể sẽ gặp được Hương Ly chăng? Trong mắt Trần Thiên Hương lại ánh lên tia buồn sầu.
***
Vũ Hương Ly đứng trước gương trong nhà vệ sinh ở trường đại học. Bình thản rửa tay. Cả người cô như toát ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến người khác nhìn mà không dám tiếp cận.
Trương Quân Ninh đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy cô gái kia, liền tiến tới.
– Ly.
Vũ Hương Ly nhìn vào trong gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia, theo phản xạ có điều kiện lùi ra xa ba bước, sau đó mới nói.
– Có chuyện gì?
Trương Quân Ninh thấy cô ấy muốn tránh mình như vậy, cảm thấy rất khó chịu, buồn bực.
– Tôi chỉ muốn nói chuyện với em.
– Tôi cũng đang hỏi cô có chuyện gì?
Vũ Hương Ly lạnh nhạt, vốn ban đầu cô có thiện cảm với người này, nhưng sau đêm hôm đó mọi thiện cảm dường như mất hết. Cô biết hôm đó là bản thân mình sai, là cô quyến rũ Trương Quân Ninh, dẫn dụ người kia lên giường, nhưng nếu cô ta không có ý gì cớ sao đồng ý làm việc kia? Như thế nào thì thế, cô vẫn không còn thiện cảm với người này.
– Tôi hiểu trong lòng em khó chịu, nhưng tôi hứa sẽ bù đắp cho em.
Vũ Hương Ly nghe được những câu nói này. Lại hứa hẹn. Cô ghét nhất. Từ trước đến nay chỉ có Thiên Hương là người thực hiện hứa hẹn với cô, chỉ có cô ấy mới cùng cô làm những thứ cô muốn. Những người khác, kể cả Vũ Khánh suốt ngày hứa hẹn, cô cần gì mấy câu của bọn họ. Bọn họ nghĩ bù đắp cái gì? Sau tất cả những gì họ làm bù đắp là ổn sao? Bọn họ nghĩ mình là gì? Lấy tư cách gì?
Con sâu ngứa trong lòng Vũ Hương Ly lại bị chọc dấy lên. Trong chốc lên đôi mắt cô đỏ lên, đầy phẫn hận nhìn vào mắt Trương Quân Ninh.
– Hiểu? Cô hiểu cái gì? Cô có hiểu được việc mười bảy tuổi đầu bị bố ruột thẳng chân đá ra khỏi nhà là như thế nào không? Cô hiểu được việc chưa thành niên mà phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi mẹ là như thế nào không? Cô hiểu được sau cả ngày đi làm mệt đến gãy lưng về nhà nhìn thấy xác mẹ lạnh ngắt trên sàn nhà là như thế nào không? Cô hiểu lần đầu tiên được yêu một người mà bị cả thiên hạ đánh giá, bị hết người này đến người kia ngăn cản không? Cô hiểu cảm giác khi vừa mới sinh con xong cả cơ thể đau như toạc ra mà phải bỏ lại cả người yêu cả con của mình để đi đến cái nơi địa ngục chết tiệt này không? Từng đêm tôi sống dở chết dở, bầu ngực căng cứng sữa mà không thể cho con, đầu óc gần như phát điên cô có hiểu được không?
Cô gằn lên từng chữ, mỗi câu nói lại tiến lên từng bước, Trương Quân Ninh nhìn ánh mắt đầy căm giận đang đỏ ngầu kia, sợ hãi lùi về phía sau. Miệng lúng búng, không thể mở ra nói bất cứ điều gì, lúc này, Vũ Hương Ly thực sự rất đáng sợ, đôi mắt kia như có ánh lửa, sẵn sàng hun chết kẻ nào làm cô ấy tức giận.
– Cô hiểu? Hiểu được sao? Vậy bù đắp đi, cô làm nổi không?
Trương Quân Ninh bị ép đến sát góc tường, gương mặt tái đi, sợ hãi nhìn Vũ Hương Ly, thề có trời cô chưa từng đối mặt với thứ gì đáng sợ như đôi mắt của Vũ Hương Ly lúc này. Miệng lắp bắp.
– Tôi… tôi…
– Tôi cô cái gì? Nếu không làm được thì cút ra xa tôi một chút.
Ánh mắt cô sắc lạnh, hung hăng liếc Trương Quân Ninh một cái, sau đó quay lưng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trương Quân Ninh bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, những câu nói vừa rồi của Vũ Hương Ly cô nghe chỗ hiểu chỗ không. Nhưng mà, nếu thật sự những câu nói kia là những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc sống của cô gái đó, thì thật sự quá mức, quá mức tưởng tượng.
***
Vũ Hương Ly đi thẳng về nhà, đóng chặt cửa phòng, vùi mặt vào đầu gối mà khóc, khóc nấc lên từng tiếng. Cô đem mọi chuyện ra hét vào mặt Trương Quân Ninh, tưởng rằng xả giận, thế nhưng khi nhắc lại những chuyện đó cô lại càng khổ sở hơn, những chuyện kinh khủng này ai hiểu nổi cho cô chứ?
Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa, cô cần Thiên Hương, rất cần chị ấy lúc này, chị ấy sẽ ôm cô vào lòng, ít nhất cho cô biết vẫn có chị ấy bên cạnh, mọi chuyện đều sẽ cùng nhau chống đỡ, nếu cô quá mệt mỏi, thì để mình chị ấy chống đỡ, ít nhất, sẽ không phải một mình bó gối cô đơn như thế này.
Trong đầu cô chợt lóe một ý định, cầm điện thoại lên, bấm vội một dãy số quen thuộc. Mắt cô dán chặt vào dãy số kia, chần chừ hồi lâu, cuối cùng mạnh tay ấn gọi.
Chuông điện thoại reo từng hồi, càng lúc trái tim cô đập càng nhanh, cho tới khi có người bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim cô cũng như muốn vỡ tung.
– Alo, ai vậy?… Alo?
Vũ Hương Ly dùng tay bịt chặt miệng, không để thoát ra một chút âm thanh nào, nước mắt cứ thế lại càng rơi xuống nhiều hơn. Bỗng cô nghe thấy tiếng trẻ con bên cạnh người ở đầu dây bên kia. Tiếng cô ấy dỗ dành.
– Xin hỏi ai đây? Nếu không nói tôi sẽ tắt máy đấy.
Đừng, đừng tắt, đừng mà, em xin chị. Vũ Hương Ly cắn răng, muốn nói mấy lời này, nhưng lại không dám. Cuối cùng đáp lại cô là một hồi chuông dài. Thiên Hương, tắt máy rồi.
Trần Thiên Hương nhìn dãy số lạ kia, đầu số không phải của Việt Nam, cảm thấy vô cùng kì lạ, gọi rồi lại không nói gì. Đang nghĩ lan man thì đứa bé chợt khóc, cô đặt vội điện thoại xuống dỗ dành. Ôm lấy đứa bé trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng nó, lời nói vô cùng âu yếm.
– Ngoan, đừng khóc, mẹ thương…
Thật kì lạ, đứa nhỏ này bình thường không thích khóc, mà hôm nay khóc thật lớn, nằm trong lòng Trần Thiên Hương khóc thật lâu, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt đỏ ửng. Khiến cô nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.
***
Đứa bé vừa ngừng khóc, ngủ được một lúc thì Nguyễn Hiền đến. Trần Thiên Hương nhìn thấy bà, cũng chẳng hân hoan gì. Bây giờ nhìn thấy mẹ mình, chỉ nghĩ đến những chuyện đau lòng.
– Con bé ngủ rồi à?
Bà ngồi xuống ghế, không ngọt nhạt không hỏi. Nhận ra trong câu nói có sự quan tâm.
– Vâng.
Trần Thiên Hương lạnh lùng, rót một cốc nước, đặt trước mặt Nguyễn Hiền.
– Con vẫn giận mẹ à?
– Không giận.
Bà cười khổ, gật đầu. Cầm cốc nước lên uống một chút.
– Mẹ sắp đi rồi, không ở Việt Nam nữa, chắc lâu nữa mới về lại.
Trần Thiên Hương lạnh nhạt, tựa như không quan tâm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước.
– Không hỏi bao giờ mẹ đi à?
Cô nhìn về phía bà, môi chán trường mấp máy.
– Không quan tâm nhiều.
Nguyễn Hiền nhìn con gái. Bà cũng chỉ là vì tâm lí của một người mẹ, mong muốn cho con mình hạnh phúc thôi.
– Con muốn, mẹ có thể tìm Hương Ly về, không ngăn cản hai đứa nữa.
Những lời này lọt vào tai Trần Thiên Hương, lòng cô càng thêm lạnh giá. Những lời này nói có ý nghĩa gì sao? Nước mắt ầng ậng, trực rơi xuống. Cô cười lạnh, tức giận bật dậy khỏi ghế.
– Thôi cái kiểu vừa đấm vừa xoa đấy đi, sao lại có kiểu người như mẹ chứ?
Cô lạnh lùng quay đi, toan rời khỏi phòng khách.
Nguyễn Hiền kéo lấy tay con gái, nắm lấy tay cô.
– Mẹ chỉ vì thương con thôi mà, so với việc con khổ sở một mình này mẹ thà rằng nhìn thấy con ở bên cạnh một người đồng giới. Mẹ chỉ hy vọng nhìn thấy Thiên Hương của mẹ trước đây hay cùng mẹ trêu đùa thôi mà con.
Bà xúc động nói. Nhìn thấy con gái ở tình trạng này đâu phải mong muốn của mình. Điều bà mong muốn là cô được hạnh phúc như những cô gái bình thường khác, nhưng sau tất cả những gì bà đã làm, mọi chuyện lại thành thế này.
Trần Thiên Hương nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống, cô bặm chặt môi, giật mạnh tay ra khỏi tay mẹ.
– Mẹ đi đi, con thật sự mệt lắm rồi, thời gian này con không muốn gặp mẹ nữa, mẹ đi đi. Cứ thể này con không thể là Thiên Hương của mẹ như trước nữa đâu.
Nói rồi cô đi đi thẳng về phía phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nguyễn Hiền nhìn theo bóng lưng con gái. Chuyện này, có phải bà sai rồi? Có phải bà đã suy nghĩ sai rồi không?
(Mình không biết các bạn có đọc phần “Lời của tác giả” không, hay là có đọc rồi mà quên mất. Nghiêm túc nhắc lại, mình ghét nhất bình luận giục truyện và những câu hỏi dạng như: đã kết thúc chưa?; bao giờ thì hết? Trả lời nhé, KHÔNG BIẾT! Khi nào đến hết truyện nó khác hết. Bực tiết.
Còn nữa, mình thật sự thương hai người TTH và VHL quá. Không biết đồ nhẫn tâm nào làm khổ hai chị thế nữa. Hu hu hu…
Bình luận nào bình luận nào, mình thích đọc bình luận.)
/82
|