Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 118 - Chương 76

/136


Nguyệt Yêu dùng sức cọ vào mặt cô, trong mắt hiện lên sự hưng phấn, nó thích chủ nhân nhất, hiện tại chủ nhân cuối cùng cũng đồng ý sẽ mãi mãi để nó đi theo bên cạnh, làm sao nó có thể không hưng phấn được chứ.

Thương Cốt đi rồi quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ẩn vào chỗ tối. Nhưng vẻ mặt của anh lại không lạnh nhạt như vậy, dường như trong mắt toát ra một cảm giác đè nén khổ sở, tay phải đặt vào vị trí trái tim, gương mặt vốn hơi hồng hào giờ đã trắng bệch: Rất đau...”

Ánh mắt của anh có chút mờ mịt, hình như không biết vì sao sao lồng ngực của mình lại khó chịu như vậy, nhưng khổ sở nơi đáy mắt lại rất rõ rệt, khiến người ta nhìn thấy sẽ không nỡ bỏ qua.

Mà Sở Thanh lại không phát hiện ra người ở gần, cầm sáo trúc lên thổi một khúc, một khúc Điều Trung không còn vẻ trong veo cùng u buồn nhàn nhạt, ngược lại mang đến vẻ lạnh nhạt thâm trầm, ánh mắt của Sở Thanh cũng từ từ lạnh xuống, có lẽ do mới dung hợp linh hồn, cho nên hiện tại Sở Thanh hơi mất khống chế, mà cô cũng chỉ có cách này mới có thể khiến linh hồn của mình nhanh chóng dung hợp hoàn toàn.

“Chi chi—— Nguyệt Yêu ở bên cạnh có chút không yên lòng, trong mắt tản ra nỗi lo âu thật sâu. Mà khi ý vị sát phạt quyết đoán trong ca khúc càng phát ra nồng nặc, Nguyệt Yêu đã lo tới cực điểm, năm đó tại sao Sở Thanh nhập ma nó rõ hơn ai hết, mà hiện tại sát khí trên người Sở Thanh nặng như vậy, Thủy gia gia cũng đã không thể kết luận Sở Thanh có thể nhập ma lần nữa hay không. Nếu bây giờ cô thật sự nhập ma, bởi vì thế giới này không có lực lượng áp chế, kết quả cuối cùng chỉ có thể là Sở Thanh sẽ phá hủy quy tắc của thế giới này, sau đó cũng tự hủy đi chính mình.

“Không có việc gì, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có chuyện. Cô cười hiểu rõ, nhìn Nguyệt Yêu bằng ánh mắt đượm cười, khác với lúc trước Sở Thanh chỉ có phần thiện, bây giờ thiện ác đã hội tụ về cơ thể cô, ngược lại có nhiều hơn chút hơi thở ôn hòa, giống như ban đầu ngồi trong điện Thiên ma - Ma Tôn Sở Thanh Y cao cao tại thượng.

Khi đó cô lười biếng, khí phách, mỹ lệ, khiến người khác nguyện dốc hết tất cả, chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Hiện tại Nguyệt Yêu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở bình ổn của Sở Thanh, thấy cô không có khuynh hướng bạo phát tự nhiên cũng yên tâm hơn nhiều. Cọ vào mặt Sở Thanh, nhìn gò má của cô, mắt nó lóe lên sự si mê.

Mặc dù hôm nay chủ nhân đã không còn xinh đẹp như trước, nhưng trong khoảng thời gian này hình như vẻ ngoài có xảy ra một chút biến hóa, càng ngày càng giống với vẻ ngoài thật sự của chủ nhân. Nhìn Sở Thanh Nguyệt Yêu không tự chủ nghĩ trong lòng, Sở Thanh như vậy khiến Nguyệt Yêu càng thêm cảm thấy thân thiết.

Có điều Nguyệt Yêu không biết,d,dleqd sở dĩ Sở Thanh biến hóa thành hình dáng này hoàn toàn là ảnh hưởng từ linh hồn, mặc dù cơ thể hiện giờ là của Sở Thanh trước kia, nhưng linh hồn lại là Sở Thanh Y, sự lớn mạnh của linh hồn Sở Thanh Y hoàn toàn không phải điều người trên thế giới này có thể tưởng tượng được. Vì vậy, linh hồn ảnh hưởng đến cơ thể cũng không phải là không thể nào, hơn nữa hiện tại Sở Thanh biến đổi cũng chỉ là từng chút một, chứ không phải chỉ một lần đã xong.

Sở Thanh cứ thổi sáo cả đêm như vậy, thời điểm tất cả mọi người trong tiếng sáo từ từ tỉnh lại, nhìn bên ngoài Sở Thanh tinh thần sáng láng, mọi người đều thấy lúng túng. Không còn cách nào, bọn họ bây giờ thoạt nhìn thật sự quá suy sút, người một đêm không ngủ lại có tinh thần như vậy, mà rõ ràng nghe tiếng sáo bọn họ đã ngủ rất ngon, nhưng bây giờ lại bày ra bộ dạng mơ màng ngái ngủ.

‘Mọi người dậy rồi à.” Sở Thanh quay đầu lại nhìn những người chậm rãi từ trong xe đi ra, khóe miệng hơi nâng lên, một nụ cười nhẹ nhưng rạng ngời sưởi ấm lòng người, trong nháy mắt, nhịp tim Mạc Phỉ Phỉ dường như trở nên mãnh liệt.

Phải . . . . . Đúng vậy, hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua tất cả mọi người ngủ rất ngon. Nói xong lời này, Mạc Phỉ Phỉ lập tức đỏ mặt , bởi vì cô chợt nhớ ra Sở Thanh vốn không hỏi bọn họ ngủ có ngon hay không, câu trả lời của cô có vẻ hơi tự mình đa tình, nhưng không biết vì sao theo bản năng cô lại nói như vậy.

Vậy sao? Thế thì tốt, tôi còn đang lo hôm qua đã quấy rầy mọi người.” Mặt Sở Thanh tựa hồ mang theo nụ cười áy náy, khiến mặt Mạc Phỉ Phỉ càng đỏ hơn, cô có cảm giác là lạ, hình như . . . . . . Sở Thanh trở nên dịu dàng hơn?

Cô chợt có cảm giác hoang đường, dùng từ dịu dàng này ở trên người gia chủ của một gia tộc thật sự thích hợp sao? Nhưng Mạc Phỉ Phỉ lại cảm thấy Sở Thanh vô cùng dịu dàng!d.đ.lqdon

“Mọi người chuẩn bị bữa sáng đi.” Nói tới đây, Sở Thanh định mang theo Nguyệt Yêu trên bả vai đi tản bộ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại quay đầu hỏi người phía sau: “Đã ra ngoài mấy ngày, mọi người không cần tắm?” Câu hỏi quan tâm, làm những người ở đây trở nên thoải mái hơn, không rõ vì sao, bọn họ chợt cảm thấy Sở Thanh càng ngày càng dịu dàng.

Sau khi cất nước xong, Sở Thanh từ từ rời đi, để lại mọi người với cảm giác không thể tin nổi, tại sao bọn họ lại thấy Sở Thanh gần gũi hơn? Hình tượng này có vẻ không đúng lắm.

Sở Thanh. . . . . . Đây là thế nào? Mạc Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng của Sở Thanh, trong mắt lóe lên vẻ mê luyến, Sở Thanh đã từng đem lại cho cô cảm giác thân thiết, nhưng cũng có cả sự e ngại, nhưng khác với Sở Thanh bây giờ, Sở Thanh ôn hòa như vậy làm người khác không nhịn được muốn lại gần hơn, dịu dàng khiến người ta không thể tin nổi.

Mà người duy nhất hiểu rõ sự thật là Mặc Phỉ cũng không nói gì.

A, dịu dàng sao? Chẳng lẽ không biết bề ngoài nhìn càng dịu dàng, trên thực tế lại càng lạnh lùng hay sao? Chỉ là có vài người am hiểu cách dùng sự hòa đồng để che giấu sự lạnh nhạt của mình. Sở Thanh đã từng phô bày quá nhiều cảm xúc, cho nên mới khiến người khác cảm thấy khó gần, mà bây giờ Sở Thanh lại thu tất cả cảm xúc của mình lại, chỉ biểu hiện sự ôn hòa của mình, người như vậy càng đáng sợ hơn.

Có điều những người trông mặt mà bắt hình dong sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được đạo lý này.

Lúc này, ở một nơi không xa.

“Chi chi…” Chủ nhân, tại sao vừa rồi ngài lại cười với người kia như vậy? Trông cô ta thật đáng ghét!

Hừ hừ, đừng tưởng rằng nó không thấy cô ta đỏ mặt, mắt của nó vẫn tốt lắm!

Như vậy có gì không tốt, ít nhất không cần lo lắng cô ta sẽ nói ra chuyện ta có thể đuổi tà, không đúng sao, hôm qua ta đã phát hiện, có vẻ Mạc Phỉ Phỉ đã biết chuyện quỷ hồn bỏ chạy như thế nào, cô ta cũng biết ta có khả năng đuổi tà, cho nên mới e ngại ta như vậy.” Sở Thanh giễu cợt cười một tiếng, trong mắt không lộ ra chút khinh thường nào, vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Ngươi cảm thấy hiện tại Mạc Phỉ Phỉ còn có thể nói ra chuyện đó sao? À không, phải nói là cô ta nhẫn tâm nói ra hay sao?”

Trên thế giới này thứ khó nắm bắt nhất chính là lòng người, thay vì dùng sợ hãi để trói buộc, chi bằng lấy tình cảm để nắm giữ, khiến cô ta không thể nói ra ngoài, đợi đến ngày vì yêu sinh hận, mình đã sớm lớn mạnh đến mức không ai có thể xâm phạm, khi đó, còn phải sợ gì nữa sao?

Mà Nguyệt Yêu nghe thấy vậy liền nguýt một thật sâu.

Quả nhiên, chủ nhân trước kia đã trở lại, chỉ là cũng thật đáng ghét! Bởi vì chủ nhân trước kia thích nhất là trêu ghẹo người!

Giống như trong suy nghĩ của Sở Thanh, lúc này Mạc Phỉ Phỉ đã sinh ra một cảm giác đặc biệt với cô, không tính là thích, nhưng cũng không thể nói ra là cảm xúc gì, dù sao nó cũng d.đan.lq/đkhiến cô cảm thấy e lệ, nhưng cũng không thể lờ đi.

Chưa từng nếm mùi vị yêu đương nên cô cũng không hiểu cảm giác đó chính là thích.

“Chi chi —— E hèm, chủ nhân, dù là như vậy ngài cũng không thể thích cô ta!

Nơi này và Tu Chân Giới bất đồng, ở Tu Chân Giới giữa những đạo lữ không câu nệ nam nữ, chỉ cần công pháp của hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau là có thể kết thành đạo lữ, mà ở nơi đây lại không như vậy, ngộ nhỡ chủ nhân không cẩn thận thích cô Mạc Phỉ Phỉ đó thì làm thế nào.

Thích? A, vật nhỏ, ngươi váng đầu rồi hả? Thế gian này có ai có thể lấy được một chữ thích từ Sở Thanh Y ta?” Âm thanh nhu hòa từ từ vang lên, rõ ràng không có bất kỳ sự giễu cợt nào, nhưng không biết vì sao, Nguyệt Yêu lại nghe được ý vị khinh thường ở trong đó.

Đúng là như thế, bằng vào năng lực của chủ nhân, tất cả mọi người trên thế giới này nên thích chủ nhân, thần phục dưới vương tọa của ngài. Muốn có được tình yêu của chủ nhân? Trên thế gian này không có ai đủ cách đó, dù là nó…cũng không có!

Đối với suy nghĩ của sủng vật nhỏ của mình, Sở Thanh không hề biết, tính toán thời gian một chút, có lẽ mọi người đã tắm rửa xong rồi, Sở Thanh cũng không lãng phí thời gian ở bên ngoài, xoay người đi về.

Khi trở bề, những người có tay nghề tốt đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, ngay cả Tô Bắc cũng được đẩy xuống xe, có lẽ do thái độ của Sở Thanh trở nên ôn hòa, bầu không khí giữa mọi người cũng thoải mái hơn.

“Ông Mạc, điểm dừng tiếp theo ngài có chỗ nào muốn đi hay không? Ngày hôm qua tôi đã hỏi ngài, nếu như không có, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định tiếp tục hướng về thành phố M.” Vấn đề này ngày hôm qua Sở Thanh hỏi có vẻ hơi giống như gây sự, nhưng qua một ngày, cùng câu hỏi đó lại khiến người khác cảm thấy hòa nhã, quả nhiên là có chỗ nào đó không đúng ở đây!

Nhưng mọi người lại không để ý, dù sao đối với bọn họ thái độ nhẹ nhàng cũng là một chuyện tốt, chẳng ai muốn cả ngày phải đối mặt với một người lạnh nhạt.

“Cái này, tôi còn chưa nghĩ xong, ừ, nếu nói vậy d.đanle.q.đliệu chúng ta có thể đi Lương thành hay không? Tôi đảm bảo sẽ không quá lãng phí thời gian. Trong giọng của ông Mạc hơi có ý trưng cầu, dù sao bây giờ đang đi xin ý kiến của người khác, nếu như là hôm qua, ông còn có thể cứng rắn một chút, nhưng bây giờ không giống vậy, đối phương đã khách khí như thế, nếu bọn họ còn không khách khí lại thì có vẻ không hiểu chuyện rồi.

Ông Mạc suy nghĩ một chút, hình như nơi thích hợp để đi nhất lúc này cũng chỉ có Lương thành, nghe nói nơi đó xuất hiện không ít thảo dược có công hiệu cao, đi xem một chút cũng có lợi, ai biết được những cây thuốc kia có thể kháng lại virus tang thi hay không.

Mà Sở Thanh lấy được câu trả lời liền xem xét vị trí của Lương thành, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người gật đầu một, mặc dù Lương thành hơi xa, nhưng cũng không phải không thể đi, nếu đã vậy, cớ gì không thuận nước đẩy thuyền? Tất cả mọi người đều vui vẻ là chuyện tốt.

Mọi người thấy Sở Thanh đồng ý, trong lòng tràn ngập vui sướng, vốn cho rằng Sở Thanh sẽ phản đối, nhưng không ngờ cuối cùng lại đồng ý sảng khoái như vậy, xem ra trước kia là bọn họ trách lầm Sở Thanh, cô thật sự là một người tốt nha!

“Sở Thanh, cám ơn…cám ơn…” Thấy Sở Thanh đồng ý, gương mặt của Mạc Phỉ Phỉ hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn Sở Thanh cũng không tự chủ mang theo chút lưu luyến, có lẽ người này thật sự không như trong tưởng tượng, trước kia có phải mình đã nghĩ quá cực đoan rồi không?

Không cần khách khí, nếu tôi đã đồng ý hộ tống mọi người, vậy chỉ cần không rời quá xa mục tiêu của chúng tôi, đi một tí cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn như đã nói lúc đầu, một chỗ không thể dừng lại quá bảy ngày, nếu như thời gian quá dài, chúng tôi cũng không thể đảm bảo vật truyền nhiễm có thể xảy ra biến đổi không tốt hay không.” Khi nói câu cuối cùng vẻ mặt của Sở Thanh nghiêm túc hơn, lúc này mọi người đang chìm trong hưng phấn mới chợt nhớ ra bọn họ không chỉ ra ngoàid.đ.lqd để nghiên cứu, còn gánh vác trọng trách nặng nề. Nhưng hình như bọn họ ở bên ngoài vui vẻ quá mức, cũng sắp quên mất nhiệm vụ của mình là gì, nhất thời, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác áy náy.

“Chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ không làm trễ nãi việc nghiên cứu.” Mạc Phỉ Phỉ cũng nhìn thẳng: “Tất cả những chuyện chúng tôi làm bây giờ đều vì tốt cho việc nghiên cứu, trong tai họa dạng này, loài người thật sự quá đau khổ.”

Câu nói của Mạc Phỉ Phỉ đều được tất cả mọi người đồng tình, nhất thời không ai nói gì, mọi người đều biết, hiện tại loài người đang phải đối mặt với khốn cảnh thế nào.

Cả vùng đất khô kiệt, bầu trời đã sớm mất đi màu xanh vốn có, biến thành một khoảng tối tăm mù mịt, ngay cả mặt trời cũng mất đi ánh sáng rực rỡ trước kia, chỉ còn lại một quả cầu lửa màu cam, thậm chỉ lúc đầu mạt thế cũng xuất hiện hắc nhật*, cứ tiếp tục như vậy, có phải loài người cũng sẽ bị tuyệt chủng không!?

(*: mặt trời đen)

Nghĩ tới đây, mọi người siết chặt tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là phải tìm ra được thuốc ức chế virus tang thi, loài người mới có thể sống sót qua đại họa này, chỉ như vậy, mới có thể có thêm nhiều người gìn giữ thế giới này!

“Mọi người hiểu là tốt rồi.” Gương mặt Sở Thanh mang theo nét cười, nhẹ giọng nói: “Thật ra quan trọng nhất chính là sức khỏe của mọi người, nếu nghiên cứu làm mình mệt mỏi kiệt sức cũng là mất nhiều hơn được, hiểu không?” Sở Thanh nói xong, những người ở đây đều lộ vẻ cảm kích, dáng vẻ kia cơ hồ đã đem Sở Thanh thành chúa cứu thế.

Mà Nguyệt Yêu ở một bên trong lòng lại trợn mắt thật to, đây chính là chủ nhân xấu xa của nó, chỉ đôi lời bình thường đã có thể kích động lòng người, khiến người ta khăng khăng một mực đi theo, thật đúng là d.đ.lqdonhứng thú tệ hại!

Dĩ nhiên những lời này nó cũng chỉ dám nghĩ thầm, nếu nói ra ngoài, ha ha, nó không cần nghĩ cũng biết sẽ bị biến thành khăn quàng cổ da chồn cho chủ nhân.

Cứ như vậy, sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người đồng loạt lên xe, đi về hướng Lương thành. Bởi vì người trên đoạn đường này tương đối ít, nên cũng không có nhiều tang thi, chỉ cần ngồi trên xe tùy tiện dùng chút dị năng là có thể giải quyết hết tang thi cản đường, cho nên dọc đường này cảm giác khá phấn khởi.

Mà Mạc Phỉ Phỉ vẫn sợ hãi né tránh Sở Thanh cũng quấn bên cạnh cô, cười đến ngượng mặt, nhưng Sở Thanh lại làm như không thấy, khiến trong lòng Mạc Phỉ Phỉ ít nhiều có chút khổ sở.

Nhưng cô cũng biết thân phận của mình và Sở Thanh có sự chênh lệch, không thể nào làm Sở Thanh lập tức tiếp nhận mình, dĩ nhiên, thật ra cô cũng không cho rằng Sở Thanh sẽ thật sự thích mình, ít nhất trong lòng cô không dám tự tin về điều đó, nhưng ít ra cô còn có thể lặng lẽ ngưỡng mộ trong lòng.

Ông Mạc ở một bên thấy cảnh này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, ông biết suy nghĩ của cháu gái mình, nhưng chính vì biết, nên mới càng không để tâm đến, Sở Thanh là hạng người gì, mọi người đều biết, dù hiện tại cô đã điềm đạm hơn, không cường thế như trước, nhưng vẫn như cũ là người mà bọn họ không thể với cao được.

Muốn diện mạo có diện mạo, muốn năng lực có năng lực, muốn gia thế có gia thế, người như vậy muốn tìm một nàng dâu quả đúng là việc không thể đơn giản hơn, mà cháu gái của mình cũng không đủ sức quyến rũ để nắm được người như vậy…

Mà bên kia một người một thú nào biết chân tướng lặng lẽ đốt một nén hương cho Mạc Phỉ


/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status