“Không cho người bên ngoài vào thành từ lúc nào? Sở Thanh nheo mắt lại, dường như cô nghĩ ra điều gì, nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
“Khoảng 20 ngày từ khi mạt thế bắt đầu, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, kể từ ngày đó tang thi chợt tăng dần lên, bắt đầu ngăn những người may mắn sống sót đi vào, mà một khi người bên trong muốn đi ra cũng sẽ bị công kích, hơn nữa…” Lão Phương dừng một chút, trong giọng nói mang theo một cảm giác quái dị: “Những con tang thi này còn rất kì lạ, có một số việc tôi nói ra có lec mọi người sẽ không tin, nhưng chúng không giống tang thi bình thường, bọn chúng có thể lớn lên, không, cũng không hẳn vậy, tôi cũng không giải thích được…”
Lúc này lão Phương cũng không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, qua nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Nếu như phải dùng từ ngữ hình dung loại cảm giác đó, thì phải là mỗi người mỗi khác, đúng, chính là khác do con người. Lực công kích của những con tang thi kia sẽ thay đổi nếu lực chiến của những người công kích nó khác nhau. Nếu là người bình thường, thực lực của những con tang thi kia chỉ cao hơn một phần, nhưng nếu là dị năng giả, con tang thi đó vẫn sẽ cao hơn dị năng giả kia một phần, giống như bị cái gì đó đẩy lên vậy, chúng luôn luôn mạnh hơn con người, sau đó hoàn toàn bao vây nơi này lại.”
Nghe thấy vậy, Sở Thanh mím môi một cái, một cảm giác quen thuộc tràn ra, giống như bùa khống thi vậy, nhưng so ra lại kém bùa chú khống thi, cảm giác cái này đơn giản hơn nhiều.
“Lát nữa tôi sẽ đi xem một chút, lão Phương anh cứ yên tâm, chúng tôi đã tới rồi, nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề. Đúng rồi…” Lúc này Triển Phi như nhớ ra cái gì, nhìn về hướng đó nói với lão Phương: “Những người này là đội khoa học do chúng tôi phụ trách hộ tống, nếu các anh có cần trợ giúp gì có thể tìm bọn họ.”
Sau khi nghe thấy lời này, Sở Thanh rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện, mặc dù Triển Phi mang theo đội khoa học ra ngoài, nhưng hoàn toàn không để ý, trong mắt anh ta, còn có thể coi là cực kỳ xem thường nhà khoa học. Bởi họ đều là người thường, mà bây giờ dù cần họ giúp một tay, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn tệ như vậy, thật không hiểu nổi rốt cuộc Triển Phi đang nghĩ cái gì.
Nói anh ta thông minh, lại cảm thấy anh ta hơi ngu ngốc, nhưng nếu nói anh ta ngốc, đôi khi anh ta lại có chút thông minh.
Mà sau khi anh ta bàn giao toàn bộ liền nhìn về phía Sở Thanh, chờ cô chủ động ngỏ lời đi cùng, trong mắt Triển Phi Sở Thanh chính là một người hiền lành lấy việc giúp người làm niềm vui. Nhưng vô cùng tiếc rằng, người kia đã từng là Sở Thanh, nhưng bây giờ Sở Thanh đã không còn là loại thánh mẫu đó nữa!
Nhìn Sở Thanh không phản ứng chút nào, dĩ nhiên cũng không thể cưỡng cầu, hắn biết, hiện tại sở dĩ Sở Thanh xuất hiện ở đây chỉ vì bảo vệ đội khoa học, bây giờ cô không có nghĩa vụ đi bảo vệ những người khác.
Cuối cùng Triển Phi đành bất đắc dĩ rời đi, cũng không nhìn thấy đường cong giễu cợt nơi khóe miệng Sở Thanh.
Dĩ nhiên cô biết ý nghĩ đó của Triển Phi, chỉ là sao cô phải đồng ý? Bất chấp nguy hiểm giúp người không có quan hệ gì với cô? Ai biết được có thể bị cắn ngược lại một cái hay không.
Mặc dù đúng là Sở Thanh có chút bất ngờ với đám tang thi bên ngoài, nhưng lại không nhất định phải hợp tác với Triển Phi mới có thể tìm ra chân tướng, hiện tại một mình cô cũng có cách để biết rõ sự thật!
Cuối cùng, khi sắc trời từ từ chuyển tối, Triển Phi hơi trợn mắt, biết có một số chuyện không thể làm xong trong hôm nay, đã như vậy, sáng sớm mai mời Sở Thanh đi cùng, có lẽ cô sẽ nhìn ởd.đ.lqd góc độ là một phần của đội ngũ mà giơ tay giúp đỡ.
Mà Triển Phi không biết rằng khi đêm xuống Sở Thanh và Thương Cốt cứ như vậy biến mất trong chính phòng mình.
Trong bóng tối, Thương Cốt bảo vệ Sở Thanh an toàn thoát ra, còn Sở Thanh cẩn thận che giấu hơi thở của mình, lúc này cô cũng không muốn bị người khác theo dõi, nhưng vẫn muốn đi do thám tang thi, mặc dù chưa rõ đám tang thi này với thông thường có điểm khác biệt gì, nhưng nhìn hành động quái dị của chúng cũng biết nhất định có chỗ nào đó không đúng!
“Chủ nhân, chính là chỗ này, nơi có ít loại tang thi đó nhất.” Hai người núp ở một góc tường thành thận trọng cất dấu hơi thở của mình, như vậy mới có thể an tâm chuyên chú quan sát tang thi.
Sở Thanh cố ý tạo ra âm thanh nho nhỏ, nhằm hấp dẫn vài con tang thi, quả nhiên, một con cách đó không xa dường như hiểu được tiếng của Sở Thanh, từ từ đi tới hướng Sở Thanh. Tốc độ chậm rề kia so với những thứ tang thi cấp thấp kia không có gì khác biệt, cô đang không hiểu những tang thi này có gì đặc biệt, nhưng một lát sau cô đã hiểu được nó khác ở chỗ nào.
Dưới kích thứ nhất Sở Thanh đã cảm thấy cánh tay của mình âm thầm tê dại, đây là do đối phương không phản kích đúng chỗ, cô theo bản năng dồn ma khí lên cánh tay mình, nếu không làm vậy, kết quả cuối cùng có thể không chỉ có cánh tay bị tê dại, mà cả cánh tay cũng bị tháo rời, đây tuyệt đối không phải là sức mạnh mà tang thi bình thường có thể có được.
Dường như nó cũng cảm thấy chỗ không đúng, hướng Sở Thanh gầm to. Cô lùi lại một chút, vốn cho rằng sẽ dẫn toàn bộ tang thi xung quanh tới đây, nhưng khác với tưởng tượng, những tang thi xung quanh không hề vây tới, ngược lại con tang thi ban đầu lao lên, trong mắt mang theo sự âm độc.
Nhưng lần này Sở Thanh đã có phòng bị, con tang thi muốn làm cô bị thương không còn dễ dàng như thế nữa, Sở Thanh nhìn quỹ tích công kích của nó, hơi híp mắt lại, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, tư thế công kích đó rất giống với tư thế mà Thần ca đã từng dạy cho cô, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!
Mặc dù tiếp theo có thể ai đó sẽ nói đấy chẳng qua là thói quen của tang thi khi còn sống, nhưng Sở Thanh biết, đó hoàn toàn là phét lác!
Khi con người biến thành tang thi thì thứ đầu tiên bị phá hủy chính là đại não, mà đại não đã hỏng thì làm sao còn trí nhớ lúc trước? Lại nói biến thành tang thi chính là vật chết rồi, chẳng lẽ vật chết vẫn có thể duy trì thói quen lúc sống hay sao!?
Chính trong một giây thất thần này, động tác của Sở Thanh hơi dừng một chút, để lộ ra một tia sơ hở.
Đáng chết!
Nhìn một trảo lao tới, chuẩn bị xuyên thủng lồng ngực mình, Sở Thanh hạ thấp cơ thể, nhưng không cách nào né tránh công kích, có điều thương tổn ở bả vai đối với Sở Thanh không phải thươngdien.dlqd thế nghiêm trọng gì, trở về đắp chút thuốc là được, căn bản sẽ không có người phát hiện, khả năng phục hồi của cơ thể này tốt đến kinh người.
Nhưng công kích trong tưởng tượng lại không đến, bởi vì một bóng dáng cứng rắn chen vào giữa hai bọn họ, trong nháy mắt, một nhát cào ăn mòn thịt xuất hiện trên lưng Thương Cốt, trong không khí nổi lên một mùi chua thối nát, loại ăn mòn khiến anh đau muốn bất tỉnh, đau chết mất!
Một kích này lại khiến Sở Thanh hoàn toàn tỉnh táo, mắt hơi híp lại, nụ cười nơi khóe môi càng thêm ôn hòa, thậm chí còn có mấy phần rực rỡ, hết sức động lòng người. Nhưng những người thực sự hiểu Sở Thanh Y đều sẽ nhận ra đây không phải hiện tượng tốt gì, Sở Thanh Y có biểu hiện như vậy, đại biểu cho một chuyện, đó chính là Sở Thanh Y nổi giận, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, đến mức khiến cho cô mất cả kiểm soát.
Khác với Sở Thanh, Sở Thanh Y thu liễm cảm xúc của mình, không viết lên trên mặt. Có thể thông qua khuôn mặt hiểu được cảm xúc của cô chỉ có hai loại, một là bạn bè của cô, còn lại chính là kẻ địch của cô. Dĩ nhiên, bạn bè chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này, về phần kẻ địch, ha ha, họ còn có cơ hội mở miệng ư?
“Mặc kệ chủ nhân của các ngươi là ai, hiện tại đã chọc giận ta rồi, các ngươi nói ta phải làm sao cho tốt đây?” Giọng của Sở Thanh thật thấp, thậm chí đượm chút triền miên, như đang thủ thỉ với người tình, biểu cảm cũng đẹp như vậy, nếu ai đó thấy được nụ cười sáng lạn của cô lúc này nhất định sẽ bị cuốn hút mất hồn.
Nhưng khoảnh khắc này, Thương Cốt nằm trong ngực Sở Thanh chỉ có một loại cảm thụ, là sợ hãi.
Bởi giữa hai người có khế ước, Thương Cốt có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Sở Thanh, hiện tại trong lòng cô đã giận đến mức sắp phun trào, khiến Thương Cốt có cảm giác, mình cũng sắp bị vị chủ nhân này xắt ra thành tám khúc rồi!
Thật ra cảm giác của Thương Cốt một chút cũng không sai, bây giờ cô thật sự muốn chém anh thành tám khúc! Lúc nào thì cô để cho anh ra đây chắn hộ! Sở Thanh thống hận nhất chính là để cho người của mình bị thương, mà giờ khắc này Thương Cốt ở trong lòng Sở Thanh đã hoàn toàn có thể tính vào phạm vi người mình rồi.
Hít một hơi thật sâu, Sở Thanh thật sợ mình sẽ lỡ tay giết chết Thương Cốt. Sau đó cô đưa đôi mắt tím đậm nhìn sang con tang thi cách đó không xa, trong mắt dâng lên sát ý lành lạnh!
Bất kể là ai, đã động đến người của cô, đều phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng, dù con tang thi này đặc biệt đã từng dượcd.đan.lqdon cường hóa, chẳng lẽ đám người đó cho rằng thứ đồ nho nhỏ này có thể làm gì cô hay sao!?
Thứ Sở Thanh am hiểu nhất không phải là sức mạnh, mà là tốc độ, thời điểm con tang thi còn chưa kịp phản ứng, Sở Thanh đã đến phía sau, đầu ngón tay đâm vào ót nó, ánh mắt nồng nặc sắc thái bạo ngược, khí đen bao trùm đầu đầu ngón tay cũng đủ cho người ta biết chắc chắn không còn chuyện sau đó nữa, con tang thi này chết chắc rồi!
Nhưng ngoài dự đoán của Sở Thanh, con tang thi không gục xuống, ngược lại đứng ở nơi đó giùng giằng, gào thét không ra tiếng.
Thấy bộ dáng của nó như vậy hỏa khí của Sở Thanh cũng không hề tiêu giảm, thứ này càng nhếch nhác thì Sở Thanh càng vui vẻ. Nhìn cái ót bị xuyên thủng của nó, Sở Thanh cười không ra tiếng, sau đó lại một lần đứng ở trước mặt của nó, đâm thẳng vào ấn đường, trong chớp nhoáng, giữa ấn đường của con tang thi lại bị mở ra một lỗ trống nho nhỏ.
Hình như vì không bắt được đối thủ của mình, sự phẫn nộ của con tang thi càng dâng cao, nhưng lại không cải biến được vận mệnh của nó, một lúc sau khi Sở Thanh chọc một cái bên trái rồi bên phải, cuối cùng nó ngã xuống đất. Sở Thanh nhìn mặt đất ngập ngụa óc, mắt cũng không chớp lấy một cái, vươn tay mò mẫm trong bãi óc, cuối cùng từ trong đó lấy ra thứ gì đó nho nhỏ, trông giống như một con chip, đoán rằng những con tang thi rõ ràng là cấp thấp lại có uy lực như vậy, chính là nhờ con chip nhỏ xíu này!
A, tốt nhất vĩnh viễn đừng để cô biết ai đã nghiên cứu ra con chip này, nếu không, kết quả của người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn con tang thi này!
Lúc này, ở một nơi khác.
Thiếu tướng, chúng ta vừa mất liên lạc với số S0075, kết luận đã bị phá hủy, vị trí gặp tai nạn là ở vòng vây Lương thành.” Một âm thanh lạnh nhạt không chút cảm xúc vang lên, khiến người đang nhàn nhã ngồi trên ghế chợt biến sắc.
Điều này sao có thể, không phải nói Lương thành không có bất kỳ người nào là đối thủ của vật thí nghiệm cấp S ư? Tại sao giờ lại xuất hiện tình huống như thế? Vị Thiếu tướng kia rống giận, vật thí nghiệm cấp S đối với ông ta quan trọng mức nào cả căn cứ đều biết rõ, hiện tại S0075 đã xảy ra chuyện, tất nhiên vị thiếu
“Khoảng 20 ngày từ khi mạt thế bắt đầu, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, kể từ ngày đó tang thi chợt tăng dần lên, bắt đầu ngăn những người may mắn sống sót đi vào, mà một khi người bên trong muốn đi ra cũng sẽ bị công kích, hơn nữa…” Lão Phương dừng một chút, trong giọng nói mang theo một cảm giác quái dị: “Những con tang thi này còn rất kì lạ, có một số việc tôi nói ra có lec mọi người sẽ không tin, nhưng chúng không giống tang thi bình thường, bọn chúng có thể lớn lên, không, cũng không hẳn vậy, tôi cũng không giải thích được…”
Lúc này lão Phương cũng không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, qua nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Nếu như phải dùng từ ngữ hình dung loại cảm giác đó, thì phải là mỗi người mỗi khác, đúng, chính là khác do con người. Lực công kích của những con tang thi kia sẽ thay đổi nếu lực chiến của những người công kích nó khác nhau. Nếu là người bình thường, thực lực của những con tang thi kia chỉ cao hơn một phần, nhưng nếu là dị năng giả, con tang thi đó vẫn sẽ cao hơn dị năng giả kia một phần, giống như bị cái gì đó đẩy lên vậy, chúng luôn luôn mạnh hơn con người, sau đó hoàn toàn bao vây nơi này lại.”
Nghe thấy vậy, Sở Thanh mím môi một cái, một cảm giác quen thuộc tràn ra, giống như bùa khống thi vậy, nhưng so ra lại kém bùa chú khống thi, cảm giác cái này đơn giản hơn nhiều.
“Lát nữa tôi sẽ đi xem một chút, lão Phương anh cứ yên tâm, chúng tôi đã tới rồi, nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề. Đúng rồi…” Lúc này Triển Phi như nhớ ra cái gì, nhìn về hướng đó nói với lão Phương: “Những người này là đội khoa học do chúng tôi phụ trách hộ tống, nếu các anh có cần trợ giúp gì có thể tìm bọn họ.”
Sau khi nghe thấy lời này, Sở Thanh rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện, mặc dù Triển Phi mang theo đội khoa học ra ngoài, nhưng hoàn toàn không để ý, trong mắt anh ta, còn có thể coi là cực kỳ xem thường nhà khoa học. Bởi họ đều là người thường, mà bây giờ dù cần họ giúp một tay, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn tệ như vậy, thật không hiểu nổi rốt cuộc Triển Phi đang nghĩ cái gì.
Nói anh ta thông minh, lại cảm thấy anh ta hơi ngu ngốc, nhưng nếu nói anh ta ngốc, đôi khi anh ta lại có chút thông minh.
Mà sau khi anh ta bàn giao toàn bộ liền nhìn về phía Sở Thanh, chờ cô chủ động ngỏ lời đi cùng, trong mắt Triển Phi Sở Thanh chính là một người hiền lành lấy việc giúp người làm niềm vui. Nhưng vô cùng tiếc rằng, người kia đã từng là Sở Thanh, nhưng bây giờ Sở Thanh đã không còn là loại thánh mẫu đó nữa!
Nhìn Sở Thanh không phản ứng chút nào, dĩ nhiên cũng không thể cưỡng cầu, hắn biết, hiện tại sở dĩ Sở Thanh xuất hiện ở đây chỉ vì bảo vệ đội khoa học, bây giờ cô không có nghĩa vụ đi bảo vệ những người khác.
Cuối cùng Triển Phi đành bất đắc dĩ rời đi, cũng không nhìn thấy đường cong giễu cợt nơi khóe miệng Sở Thanh.
Dĩ nhiên cô biết ý nghĩ đó của Triển Phi, chỉ là sao cô phải đồng ý? Bất chấp nguy hiểm giúp người không có quan hệ gì với cô? Ai biết được có thể bị cắn ngược lại một cái hay không.
Mặc dù đúng là Sở Thanh có chút bất ngờ với đám tang thi bên ngoài, nhưng lại không nhất định phải hợp tác với Triển Phi mới có thể tìm ra chân tướng, hiện tại một mình cô cũng có cách để biết rõ sự thật!
Cuối cùng, khi sắc trời từ từ chuyển tối, Triển Phi hơi trợn mắt, biết có một số chuyện không thể làm xong trong hôm nay, đã như vậy, sáng sớm mai mời Sở Thanh đi cùng, có lẽ cô sẽ nhìn ởd.đ.lqd góc độ là một phần của đội ngũ mà giơ tay giúp đỡ.
Mà Triển Phi không biết rằng khi đêm xuống Sở Thanh và Thương Cốt cứ như vậy biến mất trong chính phòng mình.
Trong bóng tối, Thương Cốt bảo vệ Sở Thanh an toàn thoát ra, còn Sở Thanh cẩn thận che giấu hơi thở của mình, lúc này cô cũng không muốn bị người khác theo dõi, nhưng vẫn muốn đi do thám tang thi, mặc dù chưa rõ đám tang thi này với thông thường có điểm khác biệt gì, nhưng nhìn hành động quái dị của chúng cũng biết nhất định có chỗ nào đó không đúng!
“Chủ nhân, chính là chỗ này, nơi có ít loại tang thi đó nhất.” Hai người núp ở một góc tường thành thận trọng cất dấu hơi thở của mình, như vậy mới có thể an tâm chuyên chú quan sát tang thi.
Sở Thanh cố ý tạo ra âm thanh nho nhỏ, nhằm hấp dẫn vài con tang thi, quả nhiên, một con cách đó không xa dường như hiểu được tiếng của Sở Thanh, từ từ đi tới hướng Sở Thanh. Tốc độ chậm rề kia so với những thứ tang thi cấp thấp kia không có gì khác biệt, cô đang không hiểu những tang thi này có gì đặc biệt, nhưng một lát sau cô đã hiểu được nó khác ở chỗ nào.
Dưới kích thứ nhất Sở Thanh đã cảm thấy cánh tay của mình âm thầm tê dại, đây là do đối phương không phản kích đúng chỗ, cô theo bản năng dồn ma khí lên cánh tay mình, nếu không làm vậy, kết quả cuối cùng có thể không chỉ có cánh tay bị tê dại, mà cả cánh tay cũng bị tháo rời, đây tuyệt đối không phải là sức mạnh mà tang thi bình thường có thể có được.
Dường như nó cũng cảm thấy chỗ không đúng, hướng Sở Thanh gầm to. Cô lùi lại một chút, vốn cho rằng sẽ dẫn toàn bộ tang thi xung quanh tới đây, nhưng khác với tưởng tượng, những tang thi xung quanh không hề vây tới, ngược lại con tang thi ban đầu lao lên, trong mắt mang theo sự âm độc.
Nhưng lần này Sở Thanh đã có phòng bị, con tang thi muốn làm cô bị thương không còn dễ dàng như thế nữa, Sở Thanh nhìn quỹ tích công kích của nó, hơi híp mắt lại, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, tư thế công kích đó rất giống với tư thế mà Thần ca đã từng dạy cho cô, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!
Mặc dù tiếp theo có thể ai đó sẽ nói đấy chẳng qua là thói quen của tang thi khi còn sống, nhưng Sở Thanh biết, đó hoàn toàn là phét lác!
Khi con người biến thành tang thi thì thứ đầu tiên bị phá hủy chính là đại não, mà đại não đã hỏng thì làm sao còn trí nhớ lúc trước? Lại nói biến thành tang thi chính là vật chết rồi, chẳng lẽ vật chết vẫn có thể duy trì thói quen lúc sống hay sao!?
Chính trong một giây thất thần này, động tác của Sở Thanh hơi dừng một chút, để lộ ra một tia sơ hở.
Đáng chết!
Nhìn một trảo lao tới, chuẩn bị xuyên thủng lồng ngực mình, Sở Thanh hạ thấp cơ thể, nhưng không cách nào né tránh công kích, có điều thương tổn ở bả vai đối với Sở Thanh không phải thươngdien.dlqd thế nghiêm trọng gì, trở về đắp chút thuốc là được, căn bản sẽ không có người phát hiện, khả năng phục hồi của cơ thể này tốt đến kinh người.
Nhưng công kích trong tưởng tượng lại không đến, bởi vì một bóng dáng cứng rắn chen vào giữa hai bọn họ, trong nháy mắt, một nhát cào ăn mòn thịt xuất hiện trên lưng Thương Cốt, trong không khí nổi lên một mùi chua thối nát, loại ăn mòn khiến anh đau muốn bất tỉnh, đau chết mất!
Một kích này lại khiến Sở Thanh hoàn toàn tỉnh táo, mắt hơi híp lại, nụ cười nơi khóe môi càng thêm ôn hòa, thậm chí còn có mấy phần rực rỡ, hết sức động lòng người. Nhưng những người thực sự hiểu Sở Thanh Y đều sẽ nhận ra đây không phải hiện tượng tốt gì, Sở Thanh Y có biểu hiện như vậy, đại biểu cho một chuyện, đó chính là Sở Thanh Y nổi giận, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, đến mức khiến cho cô mất cả kiểm soát.
Khác với Sở Thanh, Sở Thanh Y thu liễm cảm xúc của mình, không viết lên trên mặt. Có thể thông qua khuôn mặt hiểu được cảm xúc của cô chỉ có hai loại, một là bạn bè của cô, còn lại chính là kẻ địch của cô. Dĩ nhiên, bạn bè chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này, về phần kẻ địch, ha ha, họ còn có cơ hội mở miệng ư?
“Mặc kệ chủ nhân của các ngươi là ai, hiện tại đã chọc giận ta rồi, các ngươi nói ta phải làm sao cho tốt đây?” Giọng của Sở Thanh thật thấp, thậm chí đượm chút triền miên, như đang thủ thỉ với người tình, biểu cảm cũng đẹp như vậy, nếu ai đó thấy được nụ cười sáng lạn của cô lúc này nhất định sẽ bị cuốn hút mất hồn.
Nhưng khoảnh khắc này, Thương Cốt nằm trong ngực Sở Thanh chỉ có một loại cảm thụ, là sợ hãi.
Bởi giữa hai người có khế ước, Thương Cốt có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Sở Thanh, hiện tại trong lòng cô đã giận đến mức sắp phun trào, khiến Thương Cốt có cảm giác, mình cũng sắp bị vị chủ nhân này xắt ra thành tám khúc rồi!
Thật ra cảm giác của Thương Cốt một chút cũng không sai, bây giờ cô thật sự muốn chém anh thành tám khúc! Lúc nào thì cô để cho anh ra đây chắn hộ! Sở Thanh thống hận nhất chính là để cho người của mình bị thương, mà giờ khắc này Thương Cốt ở trong lòng Sở Thanh đã hoàn toàn có thể tính vào phạm vi người mình rồi.
Hít một hơi thật sâu, Sở Thanh thật sợ mình sẽ lỡ tay giết chết Thương Cốt. Sau đó cô đưa đôi mắt tím đậm nhìn sang con tang thi cách đó không xa, trong mắt dâng lên sát ý lành lạnh!
Bất kể là ai, đã động đến người của cô, đều phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng, dù con tang thi này đặc biệt đã từng dượcd.đan.lqdon cường hóa, chẳng lẽ đám người đó cho rằng thứ đồ nho nhỏ này có thể làm gì cô hay sao!?
Thứ Sở Thanh am hiểu nhất không phải là sức mạnh, mà là tốc độ, thời điểm con tang thi còn chưa kịp phản ứng, Sở Thanh đã đến phía sau, đầu ngón tay đâm vào ót nó, ánh mắt nồng nặc sắc thái bạo ngược, khí đen bao trùm đầu đầu ngón tay cũng đủ cho người ta biết chắc chắn không còn chuyện sau đó nữa, con tang thi này chết chắc rồi!
Nhưng ngoài dự đoán của Sở Thanh, con tang thi không gục xuống, ngược lại đứng ở nơi đó giùng giằng, gào thét không ra tiếng.
Thấy bộ dáng của nó như vậy hỏa khí của Sở Thanh cũng không hề tiêu giảm, thứ này càng nhếch nhác thì Sở Thanh càng vui vẻ. Nhìn cái ót bị xuyên thủng của nó, Sở Thanh cười không ra tiếng, sau đó lại một lần đứng ở trước mặt của nó, đâm thẳng vào ấn đường, trong chớp nhoáng, giữa ấn đường của con tang thi lại bị mở ra một lỗ trống nho nhỏ.
Hình như vì không bắt được đối thủ của mình, sự phẫn nộ của con tang thi càng dâng cao, nhưng lại không cải biến được vận mệnh của nó, một lúc sau khi Sở Thanh chọc một cái bên trái rồi bên phải, cuối cùng nó ngã xuống đất. Sở Thanh nhìn mặt đất ngập ngụa óc, mắt cũng không chớp lấy một cái, vươn tay mò mẫm trong bãi óc, cuối cùng từ trong đó lấy ra thứ gì đó nho nhỏ, trông giống như một con chip, đoán rằng những con tang thi rõ ràng là cấp thấp lại có uy lực như vậy, chính là nhờ con chip nhỏ xíu này!
A, tốt nhất vĩnh viễn đừng để cô biết ai đã nghiên cứu ra con chip này, nếu không, kết quả của người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn con tang thi này!
Lúc này, ở một nơi khác.
Thiếu tướng, chúng ta vừa mất liên lạc với số S0075, kết luận đã bị phá hủy, vị trí gặp tai nạn là ở vòng vây Lương thành.” Một âm thanh lạnh nhạt không chút cảm xúc vang lên, khiến người đang nhàn nhã ngồi trên ghế chợt biến sắc.
Điều này sao có thể, không phải nói Lương thành không có bất kỳ người nào là đối thủ của vật thí nghiệm cấp S ư? Tại sao giờ lại xuất hiện tình huống như thế? Vị Thiếu tướng kia rống giận, vật thí nghiệm cấp S đối với ông ta quan trọng mức nào cả căn cứ đều biết rõ, hiện tại S0075 đã xảy ra chuyện, tất nhiên vị thiếu
/136
|