- Đại tướng quân địch, bị Vũ Đại Đầu ta thảo phạt!
Vũ Đại Đầu mãnh tướng của Thư Gia, giơ lên cao Thiết Tuyến Long Du Thương trong tay, bên trên chính là thi thể của một vị đại tướng Đông Hải Phái.
- Không tốt, tinh binh đoàn Hải Tinh của ta!
Phá Quân Hầu thất thanh kêu lớn. Hắn không đau lòng mất đi một viên Đại tướng, mà là đau như cha mẹ chết khi thấy - đại tướng vừa chết, là thống lĩnh Tinh binh Hải Tinh bị đối phương tàn sát gần hết.
Tinh binh Hải Tinh, chính là hỏa lực viễn trình, tác dụng chống đỡ toàn bộ chiến tuyến, tác dụng giống như Tinh binh Hoa Tiễn đối với Thư Gia. Hiện nay Tinh binh đoàn Hải Tinh đã mất, lập tức ảnh hưởng đến toàn bộ chiến tuyến của Đông Hải Phái. Trong lúc nhất thời, ngàn vạn tướng sĩ Đông Hải Phái, đều cảm thấy áp lực đè nặng.
- Thành!
Hai mắt Hoàng Hiếu đột nhiên phát sáng, chỉ một thoáng, chiến kỳ trong tay múa may nhanh như gió lửa!
Hắn lớn mật đưa Tinh binh Dạ Vũ lên, thu hút chú ý của đối phương. Sau đó phát động đánh bất ngờ, thành công đánh tan đội hỏa lực viễn trình của đối phương, khiến phòng tuyến chặt chẽ kiên cố của đối phương, mở ra một chỗ hổng.
Loại chỗ hổng này, ở trong mắt chiến tướng tầm thường, cũng không nhất định có thể phát hiện được. Thường thường khi phát hiện, thời cơ cũng đã qua. Đối phương đã điều binh khiển tướng, một lần nữa ổn định đầu trận tuyến.
Nhưng ở trong mắt Hoàng Hiếu, hắn cũng đã thấy được đường tắt đi tới thắng lợi của đại quân Thư Gia!
- Xông lên!
Hoàng Hiếu ra lệnh một tiếng, kỵ binh Hải Tri Chu, Tinh binh Bạo Châm, Tinh binh Toàn Thuẫn như ba mũi nhọn, đâm phá phòng tuyến Đông Hải Phái, hung hăng đi sâu vào.
Theo sau số lượng lớn Tinh binh Chuông Đồng, Tinh binh Phi Hầu như thủy triều, chen chúc tiến vào, thành ba đạo lớn xé trận địa quân địch.
- Phải thắng!
Hai mắt Hoàng Hiếu sáng ngời, thở hắt ra.
- Xong!
Trong nháy mắt, trên mặt Phá Quân Hầu cắt không còn giọt máu. Hắn cố hết sức điều động, nhưng vẫn không xoay chuyển được đại cục, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến tuyến tan tác. Quân địch như thủy triều mãnh liệt, nhanh chóng cuốn sạch hơn phân nửa chiến trường, xung phong liều chết tiến về hướng mình.
Mắt Phá Quân Hầu thấy đầy sao bay, thân hình lung lay sắp đổ, bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời kêu lên bi thảm:
- Xong, xong, ta thẹn với Vương thượng!
- Không, vẫn chưa thua!
Lúc này, Tinh Ngân đại sư bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu như đinh đóng cột.
Thân hình Phá Quân Hầu chấn động, đôi mắt chờ mong nhìn phía Tinh Ngân đại sư.
Tinh Ngân đại sư lấy giọng điệu trầm trọng, chậm rãi mở miệng:
- Quân địch có một bộ yêu binh chiến trường hiếm thấy như Quy Chân Kính, chúng ta cũng có. Vương thượng bí mật chuẩn bị mấy trăm năm, tạo ra ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp. Trừ phi đến thời điểm sinh tử tồn vong, không thể dễ dàng sử dụng. Một khi sử dụng sẽ lấy mất một nửa tu vi của Lục Kình. Nguyên khí trong cơ thể Lục Kình cũng hao tổn gần hết, ước chừng mười năm sau, mới có thể chậm rãi bổ sung.
- Vậy còn chờ gì? Lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong!
Phá Quân Hầu kêu to.
- Ai đợi? Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, đã khởi động.
Tinh Ngân đại sư thầm thở dài một hơi, một khi sử dụng con át chủ chủ bài cuối cùng này, bọn họ sẽ không còn đường lui, chỉ có thể công chiếm Chư Tinh Quần Đảo. Nếu không, mười năm sau Đông Hải Phái không gượng dậy nổi, khó có thể khôi phục sức sống.
Ca cạc cạc...
Tiếng nói của Tinh Ngân đại sư còn chưa dứt, toàn bộ Lục Kình, đều truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo.
Mặt đất dưới chân run rẩy, vỡ ra một khe hở. Ánh sáng ngọc chín màu, từ trong khe xông lên.
Trong hào quang này, ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp từ từ bay lên.
Đầu tiên là Hoàng tháp đỉnh, tiếp đến là Bạch ngọc tháp thân, cuối cùng là Thanh Đồng tháp cơ.
- Đây là yêu binh chiến trường, không ngờ trong tình báo không có!
Con ngươi Hoàng Hiếu co lại.
- Yêu binh chiến trường Đông Hải Phái chúng ta! Mỗi một cái đều là tu vi Linh Yêu đỉnh phong, uy lực cường đại không thể tưởng tượng được. Từ vừa kiến tạo, ta liền vâng lệnh của Vương thượng, che lấp thiên cơ, thiên địa cũng không biết được. Bất kỳ Toán sư nào đều không tra xét đến.
Tinh Ngân đại sư mở hai tay ra, ánh mắt cuồng nhiệt quan sát toàn bộ chiến trường.
Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Ngay sau đó, những tiếng vù vù du dương đột nhiên liên tục vang lên. Ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, bắn ra ra ba trăm sáu mươi cột sáng.
Khác với hào quang của Quy Chân Kính, những cột sáng bảy màu sặc sỡ, lợi hại như đao, sắc bén như kiếm, gần như ngưng thành thực chất, nhanh chóng bắn phá mọi nơi. Vô số tướng sĩ Thư Gia dễ dàng bị xuyên thủng.
Chỉ có Linh Yêu mới có thể ngăn cản loại công kích này. Dưới Linh Yêu, phàm là bị thần quang chiếu xạ, dễ dàng bốc hơi, hoàn toàn không ngăn cản được.
Trong lúc nhất thời, Thư Gia bị thương vong vô cùng nghiêm trọng. Trái lại tướng sĩ Đông Hải Phái, lại tắm rửa hào quang, lông tóc không tổn hao gì.
Phụt.
Hoàng Hiếu phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất, hắn đạt tới giới hạn của thân thể!
- Sao có thể có sát khí lớn như vậy!
Ngay cả các cường giả có kiến thức rộng rãi trong yến hội Hỏa Đức Thành, đều lộ ra vẻ thần sắc kinh hoàng sợ hãi.
- Thật khó hiểu, có lợi khí như vậy, vì sao đến bây giờ Đông Hải Phái mới dùng?
- Ta hiểu được, những quang tháp cắm rễ ở trên lưng Lục Kình. Rất hiển nhiên, với tu vi của Lục Kình, bạo phát ra sức mạnh phá hủy cường đại. Lục Kình chính là nền móng sinh tồn của Đông Hải Phái. Tuy rằng nó là Yêu thú lớn nhất trên thế gian, nhưng tính tình cũng ôn hòa nhất, là một loại Yêu thú không hề có thủ đoạn công kích cường lực. Những quang tháp có thể bù lại lực công kích không đáng kể của nó. Nhưng tất nhiên không phải một thể, cưỡng ép phát động sẽ tạo thành thương tổn thật lớn đối với bản thân Lục Kình.
Có người nói ra những lời sắc bén.
- Chiến lực Thư Gia quân cường hãn, lại có Hoàng Hiếu chỉ huy kiệt xuất như vậy, Đông Hải Phái bị ép vào đường cùng, không thể không dùng tới con át chủ bài này.
- Thật là con át chủ bài lợi hại, quả thực là ngăn cơn sóng dữ. Ta còn tưởng rằng Thư Gia đã thắng, không thể tưởng tượng được lại khúc khuỷu như vậy!
- Đông Hải Phái vẫn rất có nội tình. Quan trọng nhất còn phải xem trận đánh của Sở Vân và Lục Kình Vương.
...
Bát Quái Chiến Trận đã bị phá!
- Lôi Đình Điện Ngục!
Khóe miệng Sở Vân tràn đầy máu, tóc đen tung bay, lớn tiếng rít gào.
Răng rắc sát!
Nghìn vạn đạo sấm sét điện quang, từ Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải trên người Sở Vân bắn ra bốn phương tám hướng, đan vào nhau thành hàng rào điện phòng ngự mạnh mẽ.
Vũ Đại Đầu mãnh tướng của Thư Gia, giơ lên cao Thiết Tuyến Long Du Thương trong tay, bên trên chính là thi thể của một vị đại tướng Đông Hải Phái.
- Không tốt, tinh binh đoàn Hải Tinh của ta!
Phá Quân Hầu thất thanh kêu lớn. Hắn không đau lòng mất đi một viên Đại tướng, mà là đau như cha mẹ chết khi thấy - đại tướng vừa chết, là thống lĩnh Tinh binh Hải Tinh bị đối phương tàn sát gần hết.
Tinh binh Hải Tinh, chính là hỏa lực viễn trình, tác dụng chống đỡ toàn bộ chiến tuyến, tác dụng giống như Tinh binh Hoa Tiễn đối với Thư Gia. Hiện nay Tinh binh đoàn Hải Tinh đã mất, lập tức ảnh hưởng đến toàn bộ chiến tuyến của Đông Hải Phái. Trong lúc nhất thời, ngàn vạn tướng sĩ Đông Hải Phái, đều cảm thấy áp lực đè nặng.
- Thành!
Hai mắt Hoàng Hiếu đột nhiên phát sáng, chỉ một thoáng, chiến kỳ trong tay múa may nhanh như gió lửa!
Hắn lớn mật đưa Tinh binh Dạ Vũ lên, thu hút chú ý của đối phương. Sau đó phát động đánh bất ngờ, thành công đánh tan đội hỏa lực viễn trình của đối phương, khiến phòng tuyến chặt chẽ kiên cố của đối phương, mở ra một chỗ hổng.
Loại chỗ hổng này, ở trong mắt chiến tướng tầm thường, cũng không nhất định có thể phát hiện được. Thường thường khi phát hiện, thời cơ cũng đã qua. Đối phương đã điều binh khiển tướng, một lần nữa ổn định đầu trận tuyến.
Nhưng ở trong mắt Hoàng Hiếu, hắn cũng đã thấy được đường tắt đi tới thắng lợi của đại quân Thư Gia!
- Xông lên!
Hoàng Hiếu ra lệnh một tiếng, kỵ binh Hải Tri Chu, Tinh binh Bạo Châm, Tinh binh Toàn Thuẫn như ba mũi nhọn, đâm phá phòng tuyến Đông Hải Phái, hung hăng đi sâu vào.
Theo sau số lượng lớn Tinh binh Chuông Đồng, Tinh binh Phi Hầu như thủy triều, chen chúc tiến vào, thành ba đạo lớn xé trận địa quân địch.
- Phải thắng!
Hai mắt Hoàng Hiếu sáng ngời, thở hắt ra.
- Xong!
Trong nháy mắt, trên mặt Phá Quân Hầu cắt không còn giọt máu. Hắn cố hết sức điều động, nhưng vẫn không xoay chuyển được đại cục, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến tuyến tan tác. Quân địch như thủy triều mãnh liệt, nhanh chóng cuốn sạch hơn phân nửa chiến trường, xung phong liều chết tiến về hướng mình.
Mắt Phá Quân Hầu thấy đầy sao bay, thân hình lung lay sắp đổ, bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời kêu lên bi thảm:
- Xong, xong, ta thẹn với Vương thượng!
- Không, vẫn chưa thua!
Lúc này, Tinh Ngân đại sư bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu như đinh đóng cột.
Thân hình Phá Quân Hầu chấn động, đôi mắt chờ mong nhìn phía Tinh Ngân đại sư.
Tinh Ngân đại sư lấy giọng điệu trầm trọng, chậm rãi mở miệng:
- Quân địch có một bộ yêu binh chiến trường hiếm thấy như Quy Chân Kính, chúng ta cũng có. Vương thượng bí mật chuẩn bị mấy trăm năm, tạo ra ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp. Trừ phi đến thời điểm sinh tử tồn vong, không thể dễ dàng sử dụng. Một khi sử dụng sẽ lấy mất một nửa tu vi của Lục Kình. Nguyên khí trong cơ thể Lục Kình cũng hao tổn gần hết, ước chừng mười năm sau, mới có thể chậm rãi bổ sung.
- Vậy còn chờ gì? Lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong!
Phá Quân Hầu kêu to.
- Ai đợi? Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, đã khởi động.
Tinh Ngân đại sư thầm thở dài một hơi, một khi sử dụng con át chủ chủ bài cuối cùng này, bọn họ sẽ không còn đường lui, chỉ có thể công chiếm Chư Tinh Quần Đảo. Nếu không, mười năm sau Đông Hải Phái không gượng dậy nổi, khó có thể khôi phục sức sống.
Ca cạc cạc...
Tiếng nói của Tinh Ngân đại sư còn chưa dứt, toàn bộ Lục Kình, đều truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo.
Mặt đất dưới chân run rẩy, vỡ ra một khe hở. Ánh sáng ngọc chín màu, từ trong khe xông lên.
Trong hào quang này, ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp từ từ bay lên.
Đầu tiên là Hoàng tháp đỉnh, tiếp đến là Bạch ngọc tháp thân, cuối cùng là Thanh Đồng tháp cơ.
- Đây là yêu binh chiến trường, không ngờ trong tình báo không có!
Con ngươi Hoàng Hiếu co lại.
- Yêu binh chiến trường Đông Hải Phái chúng ta! Mỗi một cái đều là tu vi Linh Yêu đỉnh phong, uy lực cường đại không thể tưởng tượng được. Từ vừa kiến tạo, ta liền vâng lệnh của Vương thượng, che lấp thiên cơ, thiên địa cũng không biết được. Bất kỳ Toán sư nào đều không tra xét đến.
Tinh Ngân đại sư mở hai tay ra, ánh mắt cuồng nhiệt quan sát toàn bộ chiến trường.
Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Ngay sau đó, những tiếng vù vù du dương đột nhiên liên tục vang lên. Ba trăm sáu mươi tòa Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, bắn ra ra ba trăm sáu mươi cột sáng.
Khác với hào quang của Quy Chân Kính, những cột sáng bảy màu sặc sỡ, lợi hại như đao, sắc bén như kiếm, gần như ngưng thành thực chất, nhanh chóng bắn phá mọi nơi. Vô số tướng sĩ Thư Gia dễ dàng bị xuyên thủng.
Chỉ có Linh Yêu mới có thể ngăn cản loại công kích này. Dưới Linh Yêu, phàm là bị thần quang chiếu xạ, dễ dàng bốc hơi, hoàn toàn không ngăn cản được.
Trong lúc nhất thời, Thư Gia bị thương vong vô cùng nghiêm trọng. Trái lại tướng sĩ Đông Hải Phái, lại tắm rửa hào quang, lông tóc không tổn hao gì.
Phụt.
Hoàng Hiếu phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất, hắn đạt tới giới hạn của thân thể!
- Sao có thể có sát khí lớn như vậy!
Ngay cả các cường giả có kiến thức rộng rãi trong yến hội Hỏa Đức Thành, đều lộ ra vẻ thần sắc kinh hoàng sợ hãi.
- Thật khó hiểu, có lợi khí như vậy, vì sao đến bây giờ Đông Hải Phái mới dùng?
- Ta hiểu được, những quang tháp cắm rễ ở trên lưng Lục Kình. Rất hiển nhiên, với tu vi của Lục Kình, bạo phát ra sức mạnh phá hủy cường đại. Lục Kình chính là nền móng sinh tồn của Đông Hải Phái. Tuy rằng nó là Yêu thú lớn nhất trên thế gian, nhưng tính tình cũng ôn hòa nhất, là một loại Yêu thú không hề có thủ đoạn công kích cường lực. Những quang tháp có thể bù lại lực công kích không đáng kể của nó. Nhưng tất nhiên không phải một thể, cưỡng ép phát động sẽ tạo thành thương tổn thật lớn đối với bản thân Lục Kình.
Có người nói ra những lời sắc bén.
- Chiến lực Thư Gia quân cường hãn, lại có Hoàng Hiếu chỉ huy kiệt xuất như vậy, Đông Hải Phái bị ép vào đường cùng, không thể không dùng tới con át chủ bài này.
- Thật là con át chủ bài lợi hại, quả thực là ngăn cơn sóng dữ. Ta còn tưởng rằng Thư Gia đã thắng, không thể tưởng tượng được lại khúc khuỷu như vậy!
- Đông Hải Phái vẫn rất có nội tình. Quan trọng nhất còn phải xem trận đánh của Sở Vân và Lục Kình Vương.
...
Bát Quái Chiến Trận đã bị phá!
- Lôi Đình Điện Ngục!
Khóe miệng Sở Vân tràn đầy máu, tóc đen tung bay, lớn tiếng rít gào.
Răng rắc sát!
Nghìn vạn đạo sấm sét điện quang, từ Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải trên người Sở Vân bắn ra bốn phương tám hướng, đan vào nhau thành hàng rào điện phòng ngự mạnh mẽ.
/1102
|