Nhưng ngay sau đó, ba tiếng rống to vang lên, ba con cự thú phá tan hàng rào điện, mạnh mẽ xông về hướng Sở Vân.
Sở Vân gọi Kiến Mộc ngăn cản một con lại. Nhị Lang Thiên Quân cũng giúp đỡ, gọi Thiên Cẩu, cũng ngăn cản một con. Còn lại một con, Sở Vân múa may đao kiếm, lấy công thay thủ, hợp thân tấn công.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh hùng tráng giống như một núi cao, ầm ầm phủ xuống.
Chính là Lục Kình Vương!
Hắn đánh một quyền vào sau lưng Sở Vân, khiến hắn bắn về phía trước như đạn pháo.
Phanh!
Một tiếng nổ, Sở Vân lại bị đánh vào cự thú trước mặt, sức mạnh lớn vô cùng, Huyền Kim Khải Giáp bị phá tổn hại không chịu nổi, chỉ ngăn cản được phần lớn. Phần sức mạnh còn lại xuyên đến trong cơ thể hắn, xé nát máu thịt, bẻ gãy xương cốt.
Phụt!
Sở Vân nôn một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, thân hình như bao tải, theo quán tính, lại bị ném về phía Lục Kình Vương.
- Chết đi!
Lục Kình Vương nhe răng cười một tiếng, thiết quyền nặng tựa ngàn quân lại phủ xuống.
Nhị Lang Thiên Quân tới gần ôm chặt cự thú, phá vỡ không gian, nhìn thấy một quyền tới gần, trong nháy mắt cũng bị đánh bay.
Sở Vân giơ đao kiếm, lên, chém vào Huyền Thiết Trọng Khải của Lục Kình Vương, trượt thành hai đường dài phát ra những đốm lửa.
Lục Kình Vương lại ra một quyền, khí kình nổ xé trời, uy lực mạnh mẽ, đánh trúng Sở Vân, lưu lại một dấu tay lõm sâu trên Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải thượng
Sở Vân lại nôn một búng máu, trong máu còn trộn lẫn những mảnh nhỏ nội tạng, bắn đi thật xa.
- Đáng giận, đây là sức mạnh của Vương giả sao! Luận sức mạnh nắm đấm, Lục Kình Vương đã có sức mạnh hình Kiếp yêu không tầm thường. Còn như vậy nữa,
khẳng định Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải sẽ bị hỏng. Bất Tử Hoàng Vũ!
Trong lòng Sở Vân hò hét, thôi động Bất Tử Hoàng Vũ nấp trong cơ thể.
Bất Tử Hoàng Vũ lập tức bốc cháy lên, bao phủ toàn thân Sở Vân. Thương thế vốn đang trầm trọng, trong khoảnh khắc chợt thay đổi, những vết thương bên ngoài thân thể, rất nhanh đã khép lại.
Cái này được gọi là Bất Tử Hoàng Vũ trong thế giới Thần tàng, phát huy tác dụng thật lớn. Nếu không phải nhờ nó, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy.
Lục Kình Vương có nội tình hùng hậu, khiến hai người lâm vào tình trạng chiến đấu gian khổ!
Mà cùng lúc đó, ở căn cứ ngầm u ám nào đó, Mộng Ngôn Sư thần bí chợt mở hai mắt:
- Đúng lúc, hành động đi.
Chín ánh sáng sắc nhọn, xốp mà dai cuồn cuộn, tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Ong ong ông... Cửu Tiêu Thần Quang Tháp phát ra những tiếng chấn động, là tiếng gọi tử thần hàng thật giá thật. Mỗi một luồn ánh sáng bắn phá, đều lấy đi vô số sinh mạng.
Tướng sĩ Thư Gia như thiêu thân lao đầu vào lửa, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
- Đáng giận, Điện Mang Lôi Mao Thụ!
Nhan Khuyết vỗ tiên nang, ngay sau đó ầm một tiếng, Điện Mang Lôi Mao Thụ đập vỡ trung tâm chiến trường. Rễ của nó nhanh chóng chui vào đất phía dưới, lấy mắt
thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng của cành lá rất nhanh, nhanh chóng hình thành lá chắn che trời.
Nó là tu vi Linh Yêu đỉnh phong, đỡ được sự bắn phá của Cửu Tiêu Thần Quang, dám xây dựng ra một chỗ tránh nạn tạm thời, khiến tướng sĩ Thư Gia xung quanh cơ hội quý giá để nghỉ ngơi.
- Sau trận chiến này, chính là thái bình thịnh thế thực sự! Công tích vĩ đại, chính là một trận chiến này!
Vương Trạch Long giơ lên cao chiến kích trong tay, khởi động một vòng bảo vệ màu lam thật lớn, bảo vệ tinh binh phía sau, xung phong đi trước.
- Võ vận của ta. Toàn bộ cùng tiến lên đánh một trận. Cùng theo ta xông lên!
Vũ Đại Đầu toàn thân đẫm máu, trong tay cầm Long Du Thương quét ngang, phấn đấu quên mình ngăn cản bắn phá của Cửu Tiêu Thần Quang.
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, chư tướng Thư Gia động thân tiến ra, khởi động một khoảng không, dẫn theo binh lính bên cạnh, không ngừng xung phong tiến bước!
- Đây là dạng tinh thần gì vậy.
Trong Hỏa Đức Thành, những cường giả vẫn quan sát trận chiến, sau khi thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều biến sắc.
- Liều chết như thế, thật sự là khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào!
Có người ôm ngực cảm khái.
- Nếu đổi làm quân đội của quốc gia ta, gặp được đả kích như thế, đã sớm sụp đổ, đại bại chịu thua. Nhưng đội quân Thư Gia, lại ngược lại phát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt nhất. Đến tột cùng là điều gì đã khiến bọn họ chống đỡ được?
Có người nghi hoặc khó hiểu.
- Đây là tinh thần thượng võ, đây là hào quang anh hùng. Vào lúc nguy nan, luôn luôn có người động thân tiến ra, không sợ cái chết uy hiếp. Đây là ý chí của con người! Ý chí của mọi người, đều gắn bó thành một thể, cùng nhau chống lại cường địch, cùng nhau chống lại số mệnh!
Tử Tiêu thất thanh thì thào, nước mắt hắn lưng tròng, xúc động trước biểu hiện ý chí nhân đạo của toàn quân Thư Gia.
- Cứ như vậy rồi ngã xuống sao? Giống một người nhu nhược? Không!
Hoàng Hiếu cắn mạnh răng, hai mắt cố gắng mở ra, khốn khổ từ dưới đất bò lên.
Nhưng, thân hình hắn lung lay sắp đổ, trí óc phát nổ, hai tai không ngừng ù ù, mắt thấy đầy sao, căn bản không thấy rõ cảnh tượng trên chiến trường.
- Mẫu thân, lúc này người nhất định đang ở trên trời nhìn ta? Nhi tử tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng! Cho dù là núi cản đường, ta cũng muốn một cước đá văng, tiến về phía trước ngôi vị thống soái đứng đầu Tinh Châu!
Trong sự u ám, giống như có một cửa sổ bị chọc thủng.
Một sức mạnh không biết từ đâu tới, giống như trời hạn gặp mưa, dũng mãnh lan khắp toàn thân Hoàng Hiếu.
Giờ phút này, hắn chợt đột phá, tấn chức tới Quân Cấp!
- Ta nghiên cứu được! Cửu Tiêu Thần Quang Tháp trận cũng có nhược điểm. Tập trung công kích mắt trận của chúng, cuối cùng phá hủy tòa tháp cao ở vị trí trung tâm kia, nhất định có thể khiến bộ yêu binh này lập tức tê liệt!
Du Nha đại sư bỗng nhiên kêu to.
- Là như thế sao...
Hoàng Hiếu như niết bàn sống lại, cánh tay run lên, chiến kỳ vẽ ra một quang ảnh thẳng tắp trong không trung.
Có mục tiêu, rốt cuộc không còn mờ mịt lúng túng, thế quân của Thư Gia, lập tức biến hóa.
- Các tỷ muội, theo ta xông lên!
Hoa Mai thống lĩnh Yên Chi Môn, nhận được lệnh của Hoàng Hiếu, bỗng nhiên thay đổi quân tiên phong, thẳng hướng tới bên cạnh Cửu Tiêu Thần Quang Tháp.
Ầm!
Sau khi xung phong liều chết, dũng mãnh đến cực điểm, Hoa Mai phun ra một ngụm máu tươi, dẫn đội quân chưa đến năm mươi người, đứng trên quang tháp đổ nát.
Mất đi một mắt trận này, hơn mười quang tháp xung quanh, lập tức ngừng bắn, yên lặng xuống.
Biến cố đột nhiên này cứu vớt sinh mạng hàng ngàn người xung quanh. Cũng khiến tướng sĩ Thư Gia nhìn thấy được cảnh tượng này, tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Ngay sau đó, một đám mắt trận bị phá bỏ, Thư Gia cùng hô to, sĩ khí tăng vọt.
- Đáng giận! Không ngờ ánh mắt sắc bén như vậy, nhanh chóng nhìn ra điểm mấu chốt. Chẳng lẽ Thư Gia có một vị luyện binh Tông Sư trấn giữ sao?
Phá Quân Hầu không cam lòng rống giận.
- An tâm. Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, không phải dễ dàng bị phá như vậy.
Lời Tinh Ngân đại sư nói còn chưa dứt, Cửu Tiêu Thần Quang Tháp chắn ở trước mặt tướng sĩ Thư Gia, đổi công làm thủ, thần quang chớp hiện, liên tiếp qua lại, hình thành một mảnh quang vụ thật lớn, lại liên tục sáng lạn.
Một đội năm mươi Tinh binh Toàn Thuẫn, vọt mạnh vào, chưa đến nửa hô hấp, đã bị chín màu hoàng quang hóa sạch sẽ.
Sở Vân gọi Kiến Mộc ngăn cản một con lại. Nhị Lang Thiên Quân cũng giúp đỡ, gọi Thiên Cẩu, cũng ngăn cản một con. Còn lại một con, Sở Vân múa may đao kiếm, lấy công thay thủ, hợp thân tấn công.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh hùng tráng giống như một núi cao, ầm ầm phủ xuống.
Chính là Lục Kình Vương!
Hắn đánh một quyền vào sau lưng Sở Vân, khiến hắn bắn về phía trước như đạn pháo.
Phanh!
Một tiếng nổ, Sở Vân lại bị đánh vào cự thú trước mặt, sức mạnh lớn vô cùng, Huyền Kim Khải Giáp bị phá tổn hại không chịu nổi, chỉ ngăn cản được phần lớn. Phần sức mạnh còn lại xuyên đến trong cơ thể hắn, xé nát máu thịt, bẻ gãy xương cốt.
Phụt!
Sở Vân nôn một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, thân hình như bao tải, theo quán tính, lại bị ném về phía Lục Kình Vương.
- Chết đi!
Lục Kình Vương nhe răng cười một tiếng, thiết quyền nặng tựa ngàn quân lại phủ xuống.
Nhị Lang Thiên Quân tới gần ôm chặt cự thú, phá vỡ không gian, nhìn thấy một quyền tới gần, trong nháy mắt cũng bị đánh bay.
Sở Vân giơ đao kiếm, lên, chém vào Huyền Thiết Trọng Khải của Lục Kình Vương, trượt thành hai đường dài phát ra những đốm lửa.
Lục Kình Vương lại ra một quyền, khí kình nổ xé trời, uy lực mạnh mẽ, đánh trúng Sở Vân, lưu lại một dấu tay lõm sâu trên Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải thượng
Sở Vân lại nôn một búng máu, trong máu còn trộn lẫn những mảnh nhỏ nội tạng, bắn đi thật xa.
- Đáng giận, đây là sức mạnh của Vương giả sao! Luận sức mạnh nắm đấm, Lục Kình Vương đã có sức mạnh hình Kiếp yêu không tầm thường. Còn như vậy nữa,
khẳng định Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải sẽ bị hỏng. Bất Tử Hoàng Vũ!
Trong lòng Sở Vân hò hét, thôi động Bất Tử Hoàng Vũ nấp trong cơ thể.
Bất Tử Hoàng Vũ lập tức bốc cháy lên, bao phủ toàn thân Sở Vân. Thương thế vốn đang trầm trọng, trong khoảnh khắc chợt thay đổi, những vết thương bên ngoài thân thể, rất nhanh đã khép lại.
Cái này được gọi là Bất Tử Hoàng Vũ trong thế giới Thần tàng, phát huy tác dụng thật lớn. Nếu không phải nhờ nó, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy.
Lục Kình Vương có nội tình hùng hậu, khiến hai người lâm vào tình trạng chiến đấu gian khổ!
Mà cùng lúc đó, ở căn cứ ngầm u ám nào đó, Mộng Ngôn Sư thần bí chợt mở hai mắt:
- Đúng lúc, hành động đi.
Chín ánh sáng sắc nhọn, xốp mà dai cuồn cuộn, tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Ong ong ông... Cửu Tiêu Thần Quang Tháp phát ra những tiếng chấn động, là tiếng gọi tử thần hàng thật giá thật. Mỗi một luồn ánh sáng bắn phá, đều lấy đi vô số sinh mạng.
Tướng sĩ Thư Gia như thiêu thân lao đầu vào lửa, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
- Đáng giận, Điện Mang Lôi Mao Thụ!
Nhan Khuyết vỗ tiên nang, ngay sau đó ầm một tiếng, Điện Mang Lôi Mao Thụ đập vỡ trung tâm chiến trường. Rễ của nó nhanh chóng chui vào đất phía dưới, lấy mắt
thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng của cành lá rất nhanh, nhanh chóng hình thành lá chắn che trời.
Nó là tu vi Linh Yêu đỉnh phong, đỡ được sự bắn phá của Cửu Tiêu Thần Quang, dám xây dựng ra một chỗ tránh nạn tạm thời, khiến tướng sĩ Thư Gia xung quanh cơ hội quý giá để nghỉ ngơi.
- Sau trận chiến này, chính là thái bình thịnh thế thực sự! Công tích vĩ đại, chính là một trận chiến này!
Vương Trạch Long giơ lên cao chiến kích trong tay, khởi động một vòng bảo vệ màu lam thật lớn, bảo vệ tinh binh phía sau, xung phong đi trước.
- Võ vận của ta. Toàn bộ cùng tiến lên đánh một trận. Cùng theo ta xông lên!
Vũ Đại Đầu toàn thân đẫm máu, trong tay cầm Long Du Thương quét ngang, phấn đấu quên mình ngăn cản bắn phá của Cửu Tiêu Thần Quang.
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, chư tướng Thư Gia động thân tiến ra, khởi động một khoảng không, dẫn theo binh lính bên cạnh, không ngừng xung phong tiến bước!
- Đây là dạng tinh thần gì vậy.
Trong Hỏa Đức Thành, những cường giả vẫn quan sát trận chiến, sau khi thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều biến sắc.
- Liều chết như thế, thật sự là khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào!
Có người ôm ngực cảm khái.
- Nếu đổi làm quân đội của quốc gia ta, gặp được đả kích như thế, đã sớm sụp đổ, đại bại chịu thua. Nhưng đội quân Thư Gia, lại ngược lại phát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt nhất. Đến tột cùng là điều gì đã khiến bọn họ chống đỡ được?
Có người nghi hoặc khó hiểu.
- Đây là tinh thần thượng võ, đây là hào quang anh hùng. Vào lúc nguy nan, luôn luôn có người động thân tiến ra, không sợ cái chết uy hiếp. Đây là ý chí của con người! Ý chí của mọi người, đều gắn bó thành một thể, cùng nhau chống lại cường địch, cùng nhau chống lại số mệnh!
Tử Tiêu thất thanh thì thào, nước mắt hắn lưng tròng, xúc động trước biểu hiện ý chí nhân đạo của toàn quân Thư Gia.
- Cứ như vậy rồi ngã xuống sao? Giống một người nhu nhược? Không!
Hoàng Hiếu cắn mạnh răng, hai mắt cố gắng mở ra, khốn khổ từ dưới đất bò lên.
Nhưng, thân hình hắn lung lay sắp đổ, trí óc phát nổ, hai tai không ngừng ù ù, mắt thấy đầy sao, căn bản không thấy rõ cảnh tượng trên chiến trường.
- Mẫu thân, lúc này người nhất định đang ở trên trời nhìn ta? Nhi tử tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng! Cho dù là núi cản đường, ta cũng muốn một cước đá văng, tiến về phía trước ngôi vị thống soái đứng đầu Tinh Châu!
Trong sự u ám, giống như có một cửa sổ bị chọc thủng.
Một sức mạnh không biết từ đâu tới, giống như trời hạn gặp mưa, dũng mãnh lan khắp toàn thân Hoàng Hiếu.
Giờ phút này, hắn chợt đột phá, tấn chức tới Quân Cấp!
- Ta nghiên cứu được! Cửu Tiêu Thần Quang Tháp trận cũng có nhược điểm. Tập trung công kích mắt trận của chúng, cuối cùng phá hủy tòa tháp cao ở vị trí trung tâm kia, nhất định có thể khiến bộ yêu binh này lập tức tê liệt!
Du Nha đại sư bỗng nhiên kêu to.
- Là như thế sao...
Hoàng Hiếu như niết bàn sống lại, cánh tay run lên, chiến kỳ vẽ ra một quang ảnh thẳng tắp trong không trung.
Có mục tiêu, rốt cuộc không còn mờ mịt lúng túng, thế quân của Thư Gia, lập tức biến hóa.
- Các tỷ muội, theo ta xông lên!
Hoa Mai thống lĩnh Yên Chi Môn, nhận được lệnh của Hoàng Hiếu, bỗng nhiên thay đổi quân tiên phong, thẳng hướng tới bên cạnh Cửu Tiêu Thần Quang Tháp.
Ầm!
Sau khi xung phong liều chết, dũng mãnh đến cực điểm, Hoa Mai phun ra một ngụm máu tươi, dẫn đội quân chưa đến năm mươi người, đứng trên quang tháp đổ nát.
Mất đi một mắt trận này, hơn mười quang tháp xung quanh, lập tức ngừng bắn, yên lặng xuống.
Biến cố đột nhiên này cứu vớt sinh mạng hàng ngàn người xung quanh. Cũng khiến tướng sĩ Thư Gia nhìn thấy được cảnh tượng này, tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Ngay sau đó, một đám mắt trận bị phá bỏ, Thư Gia cùng hô to, sĩ khí tăng vọt.
- Đáng giận! Không ngờ ánh mắt sắc bén như vậy, nhanh chóng nhìn ra điểm mấu chốt. Chẳng lẽ Thư Gia có một vị luyện binh Tông Sư trấn giữ sao?
Phá Quân Hầu không cam lòng rống giận.
- An tâm. Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, không phải dễ dàng bị phá như vậy.
Lời Tinh Ngân đại sư nói còn chưa dứt, Cửu Tiêu Thần Quang Tháp chắn ở trước mặt tướng sĩ Thư Gia, đổi công làm thủ, thần quang chớp hiện, liên tiếp qua lại, hình thành một mảnh quang vụ thật lớn, lại liên tục sáng lạn.
Một đội năm mươi Tinh binh Toàn Thuẫn, vọt mạnh vào, chưa đến nửa hô hấp, đã bị chín màu hoàng quang hóa sạch sẽ.
/1102
|