Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 123 - Buông tha nhau đi

/137


Suốt thời gian một tuần, Lộ Tĩnh gần như ở trong phòng bệnh không muốn rời đi. Mọi việc của y tá, hầu như cô đều thay để mà chăm sóc cha Lộ. Cô gái nhỏ mong ngóng từng ngày, chỉ để có thể trông thấy cha Lộ tỉnh lại.

Cô muốn, cô phải là người đầu tiên mà cha Lộ nhìn thấy khi ông tỉnh giấc.

Hơn một tuần, cha Lộ vẫn chưa hề tỉnh lại.

Tuy nói thời gian tối đa hai tuần, nhưng Lộ Tĩnh lại có vẻ gấp gáp vô cùng. Chưa giây phút nào trong cuộc đời, bản thân lại phải lo lắng tột cùng như thế.

Đêm đó, Lộ Tĩnh vì chăm sóc cha mà gần như kiệt sức, bởi cô nôn nóng, cứ hễ ngủ được một chút lại giật mình tỉnh dậy, một chút tiếng động nhỏ cũng sẽ dễ dàng đánh thức được cô.

Cô gái nhỏ yên tĩnh ngồi trên ghế, dần dần ngủ quên lúc nào không hay, đầu gục dựa vào bên cạnh giường bệnh gần vị trí cha Lộ. Bàn tay bấu víu nắm lấy bàn tay của ông, còn đan xen vào tay cô.

Rất lâu sau, tiếng động từ cửa được truyền đến. Mặc Kỳ Dực lẳng lặng tiến vào, nhìn cô gái nhỏ vì mệt mỏi mà ngủ gật, người đàn ông đưa tay vuốt ve trên gương mặt, trong lòng đau xót vô hạn.

Gương mặt cô vẫn yên tĩnh như thế, dáng vẻ không muốn làm phiền đến bất kỳ ai. Ngay cả hắn, cô cũng không có yêu cầu gì.

Người đàn ông khụy người xuống, khẽ ghé lại gần cảm nhận từng hơi thở đều đều bên cạnh, ngón tay vươn ra vuốt ve ánh mắt, rồi lại dịu dàng lướt nhẹ trên sóng mũi, dần dần di chuyển đến đôi môi mềm mại.

Ngay khoảnh khắc, muốn cúi xuống chạm lên đôi môi ấy. Đôi mắt nhỏ lim dim mở mắt, cứ thế mà nhìn hắn ở khoảng cách gần. Vì hành động lén lút bị phát giác, người đàn ông lập tức rụt tay.

"Tôi chỉ muốn đến xem em có ổn không hay thôi. Nhìn em kiệt sức, tôi không chịu được. Em yên tâm, tôi không có ý định gì."

Lộ Tĩnh nhìn hắn, cô dần dần ngồi dậy, không hề đáp lời đến câu nói đó, vẫn cứ nhìn người đàn ông bằng sự bình thán.

Mãi lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi sau những biến cố bản thân đã phải chịu đựng.



Mà câu nói này, mới là thứ đánh vào điểm yếu của người đàn ông.

"Mặc Kỳ Dực, nếu như anh không thể trả lại cuộc sống ban đầu cho tôi. Tôi xin anh, hãy trả cho tôi sự tự do, bình yên vốn phải có được."

Trái tim Mặc Kỳ Dựng lần nữa nghẹn đứng lại, không ngừng bị cô gái nhỏ đâm vào từng nhát.

"Không được!"

Giọng nói người đàn ông, dần dần mất khống chế, lạc đi vài phần khiến hắn khó có thể kiểm soát. Người đàn ông quỳ sụp bên cạnh chiếc ghế gần cô, cảm xúc như bọt biển dần dần tan vỡ sau từng nhịp sóng trôi dạt vào.

"Em vẫn còn hận tôi phải không? Nếu như còn, đâm thêm một nhát nữa nhé?"

Lộ Tĩnh vẫn nhìn Mặc Kỳ Dực, dáng vẻ thản nhiên vô cùng. Cô không biết có thể mong cầu sự chấp thuận hay không, nhưng cô không muốn tiếp tục.

"Đến tận bây giờ, tôi nghĩ không còn điều gì để hận nữa. Thế giới của tôi và anh tách biệt, tôi nghĩ chúng ta nên trả lại cho nhau, anh trở về anh của trước đây, tôi... trở về tôi của trước đây. Như thế sẽ tốt cho cả hai."

Có những thứ không thể cố chấp mà bước tiếp, bởi càng cố đi, con đường phía trước lại càng khiến chúng ta phải thêm đau.

Cho dù cô hiện tại trong lòng với hắn có thứ tình cảm kia, nhưng cô cần sự yên bình. Sau bao biến cố trải qua, không thể bước tiếp chính là không thể.

Cô không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này.

"Mặc Kỳ Dực, tôi mệt rồi..."

Mặc Kỳ Dực nhìn cô, không suy nghĩ mà ôm chầm lấy, cái ôm mãnh liệt vô cùng, bả vai người đàn ông vốn vững chãi rắn chắc giờ cũng đang cố gắng kiềm nén sự run rẩy. Nỗi đau này hơn cả cái đau ở thể xác mà người đàn ông từng phải chịu, trái tim hiện giờ đập mạnh vô cùng. Như thể tất cả nỗi đau, tổn thương và mất mát trong cuộc đời ập đến, đưa con người ta vào nỗi đau khổ luân hồi cảm tưởng rằng mãi chẳng thể kết thúc.



Để rồi, lên tiếng van xin.

"Xin em, đừng rời đi được không..."

Khoảnh khắc này, Lộ Tĩnh cũng cảm nhận được sự đau đớn của hắn mãnh liệt, nhưng biết làm sao bây giờ?

"Buông tha cho tôi đi."

Thả cá về với nước, thả chim về với trời xanh, đưa lá về với cội, để con sóng có thể tìm đường về với biển khơi.

Hơn hết, trả tâm hồn về với sự tự do!

Ép buộc cũng chẳng thể làm được gì, vĩnh viễn cũng không thể ràng buộc con người ta có những thứ bản thân muốn.

"Xin em, đừng rời đi, đừng bỏ tôi..."

Sau cùng cũng chỉ là một câu nói chìm vào trong tĩnh lặng.

Mặc Kỳ Dực có yêu cô, nhưng cách yêu này chẳng khiến chúng ta phải hạnh phúc, giải thoát cho cô, cũng chính là giải thoát cho hắn.

Mặc Kỳ Dực tưởng chừng như, chính bản thân đã phát điên.

Đối với Mặc Kỳ Dực, nếu như có thể quay lại, người đàn ông sẽ phải học cách để yêu cô hơn. Nhưng với Lộ Tĩnh, nếu như quay lại, cô sẽ chọn không muốn gặp lại Mặc Kỳ Dực.

Đây, chính là nghiệt duyên.

/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status