Đêm đen tĩnh lặng không thấy đáy, như muốn đem con người ta chìm nào hố sâu đến vô tận, mãi chẳng thể nào thấy lối ra.
"Bao lâu rồi?"
Trong phòng làm việc cao ngất của tập đoàn Đế Đô, Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn vào chiếc laptop, nét mặt không hề mang điệu bộ thoải mái.
"Thưa ngài, hơn hai tháng rồi."
Trợ lý Quang đứng bên cạnh, lằng lặng báo cáo. Cứ cách một khoảng thời gian, Mặc Kỳ Dực lại theo thói quen lặp lại câu nói đó.
Bao lâu cô rời đi rồi?
Hai tháng rồi.
Mới hai tháng thôi sao, vậy mà Mặc Kỳ Dực có ảo giác hơn một năm trời rồi.
Mặc Kỳ Dực trả cô tự do, để cô trở về cuộc sống trước đây. Nhưng chính bản thân người đàn ông, lại không tài nào mà trở về cuộc sống trước đây được.
Sự xuất hiện của cô như thể ánh sáng, vốn đã thay đổi cái thế giới tăm tối của hắn. Cô đi, ánh sáng vụt tắt, khiến chính bán thân lại lạc lõng không tìm được đường.
Buông tha cô, lại tự dày vò chính bản thân đến đau đớn.
Điện thoại sáng đèn. Tin nhắn từ Cẩn Nghiêm khi này được gửi tới.
(Lão đại, anh có muốn đến khu vực đấu trường Frazi không?)
Khu vực này, là khu vực thi đấu quyền anh của các nhân vật vươn tầm thế giới. Là đấu trường, có thể nói chính là trận đấu một mất một còn. Cho dù có còn sống đi chăng nữa, thì cũng chỉ là bộ dạng không yên ổn.
Mặc Kỳ Dực nhìn tin nhắn, không chút chần chừ liền đồng ý.
Thời điểm xuất hiện ở nơi đây, bên ngoài trông u tối vô cùng, phủ cái dáng vẻ đen tối của thế giới tàn nhẫn, ở đây không khác gì đặt cược tính mạng, thắng gom tiền lớn, hoặc nhặt cái xác mà trở về.
Mặc Kỳ Dực di chuyển vào sâu bên trong, khi này Cẩn Nghiêm đã đợi từ lâu. Cứ thế kéo người đàn ông lên khu vực phía cao, nơi có thể nhìn toàn bộ khán đài.
Xung quanh trước mặt, cảnh tượng hai người võ sĩ đang điên cuồng như hai con thú điên lao vào cắn xé nhau.
Thực chất, sống hay chết của bọn họ cũng chỉ là ván cược cho những kẻ giới thượng lưu.
"Tử Sa, đánh mạnh vào, tôi đặt toàn bộ gia sản vào cậu đấy!"
"Tử Sa chắc chắn sẽ chiến thắng, tao đã huấn luyện thằng nhóc này hơn bảy năm trời rồi. Sức mạnh của nó, không phải là dạng vừa!"
"Tử Sa, Tử Sa, Tử Sa!"
Hàng loạt tiếng reo hò, tên đàn ông tên Tử Sa kia càng lúc càng hăng máu, ánh mắt khi này đỏ ngầu, cơ thể lực lưỡng như một khối sắt nặng, điên cuồng lao đến người trước mặt, một lực tay siết cổ, cứ thế kẹp chặt rất lâu.
Mãi lâu sau, người bị kẹp chặt không có động tĩnh, Tử Sa vừa buông, thân thể đó lập tức ngã xuống.
MC đứng bên ngoài bảo vệ nhìn vào khung cảnh trước mặt, bắt đầu không ngừng hô to.
"Đếm từ một đến ba, người không tỉnh thì phần thắng thuộc về Tử Sa đêm nay!"
Cả khán đài đồng loạt reo hò.
"Một... hai... ba!"
"Tử Sa, là người chiến thắng trong trận đấu này!"
MC bắt đầu di chuyển lên phía trên, một ngón tay đưa đến bắt động mạch, gương mặt anh ta có vẻ chần chừ.
Người... sớm đã chết.
Tên MC tiến thẳng đến Tử Sa, giơ cánh tay cậu ta lên mà gào thét.
"Người chiến thắng mang tên Tử Sa, lịch sử đấu trường nơi đây, cậu ta đã giành chiến thắng tổng cộng hơn 50 trận rồi."
"Còn ai muốn khiêu chiến Tử Sa hay không?"
Mặc Kỳ Dực đứng phía trên, ánh mắt nhìn sâu vào kẻ chiến thắng, cơ thể lực lưỡng dị thường, cơ bắp đầy đủ, nhưng lại điệu bộ thô lỗ vô cùng.
Lộ Tĩnh sợ con người của hắn, sợ cái thế giới đen tối của hắn. Cô... vĩnh viễn cũng không bao giờ quay lại bên cạnh.
Vậy... Mặc Kỳ Dực hắn sống làm gì?
Chốc lát, suy nghĩ đó liền tuôn trào.
Trong khi Cẩn Nghiêm hò hét, lại càng lúc chợt nhận ra tâm tình Mặc Kỳ Dực kỳ lạ. Bình thường khi Mặc Kỳ Dực mệt mỏi, đây vẫn là nơi cậu dẫn người đàn ông đến để giải khuây. Tiếc là dáng vẻ hiện tại, rất kỳ lạ.
"Lão đại, anh ổn không?"
Cẩn Nghiêm nghi hoặc, lập tức lên tiếng hỏi.
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, lạnh giọng đáp.
"Ốn."
Ngay sau đó, lập tức bước xuống rời đi.
Cẩn Nghiêm vội vàng đi theo, không nghĩ đến, Mặc Kỳ Dực tiến thẳng đến phía tổ chức, thực hiện giao đấu tuyên chiến với Tử Sa.
Ban tổ chức vừa nhìn người đàn ông uy quyền trước mắt, lập tức cúi người chào một câu, trước khi xác nhận đây là thật, vẫn lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
Bọn họ, không lo cho Mặc Kỳ Dực, kỳ thực là lo cho Tử Sa. Lo cho công cụ kiếm tiền của bọn họ.
"Ngài Mặc, danh tiếng ngài đã nghe qua, tôi nghĩ những loại chuyện như thế này..."
Mặc Kỳ Dực nhíu mày không hài lòng, khóe môi hơi nhếch lên.
"Mười triệu USD cho trận đấu này."
Ban tổ chức gần như không do dự, lập tức đưa đến tờ giấy ký kết.
Trên tờ giấy ghi rõ.
Sống chết đối phương không liên quan đến tổ thực hiện. Tuyệt đối khi kết thúc, không được ghi thù.
Mặc Kỳ Dực không do dự mà ký xuống.
Tên quản trị nhìn người đàn ông, như chó vẫy đuôi tiến lại gần.
"Ngài vào trong thay đồ, cho Tử Sa nghỉ ngơi, mười phút liền sẽ bước vào bắt đầu trận kế."
"Bao lâu rồi?"
Trong phòng làm việc cao ngất của tập đoàn Đế Đô, Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn vào chiếc laptop, nét mặt không hề mang điệu bộ thoải mái.
"Thưa ngài, hơn hai tháng rồi."
Trợ lý Quang đứng bên cạnh, lằng lặng báo cáo. Cứ cách một khoảng thời gian, Mặc Kỳ Dực lại theo thói quen lặp lại câu nói đó.
Bao lâu cô rời đi rồi?
Hai tháng rồi.
Mới hai tháng thôi sao, vậy mà Mặc Kỳ Dực có ảo giác hơn một năm trời rồi.
Mặc Kỳ Dực trả cô tự do, để cô trở về cuộc sống trước đây. Nhưng chính bản thân người đàn ông, lại không tài nào mà trở về cuộc sống trước đây được.
Sự xuất hiện của cô như thể ánh sáng, vốn đã thay đổi cái thế giới tăm tối của hắn. Cô đi, ánh sáng vụt tắt, khiến chính bán thân lại lạc lõng không tìm được đường.
Buông tha cô, lại tự dày vò chính bản thân đến đau đớn.
Điện thoại sáng đèn. Tin nhắn từ Cẩn Nghiêm khi này được gửi tới.
(Lão đại, anh có muốn đến khu vực đấu trường Frazi không?)
Khu vực này, là khu vực thi đấu quyền anh của các nhân vật vươn tầm thế giới. Là đấu trường, có thể nói chính là trận đấu một mất một còn. Cho dù có còn sống đi chăng nữa, thì cũng chỉ là bộ dạng không yên ổn.
Mặc Kỳ Dực nhìn tin nhắn, không chút chần chừ liền đồng ý.
Thời điểm xuất hiện ở nơi đây, bên ngoài trông u tối vô cùng, phủ cái dáng vẻ đen tối của thế giới tàn nhẫn, ở đây không khác gì đặt cược tính mạng, thắng gom tiền lớn, hoặc nhặt cái xác mà trở về.
Mặc Kỳ Dực di chuyển vào sâu bên trong, khi này Cẩn Nghiêm đã đợi từ lâu. Cứ thế kéo người đàn ông lên khu vực phía cao, nơi có thể nhìn toàn bộ khán đài.
Xung quanh trước mặt, cảnh tượng hai người võ sĩ đang điên cuồng như hai con thú điên lao vào cắn xé nhau.
Thực chất, sống hay chết của bọn họ cũng chỉ là ván cược cho những kẻ giới thượng lưu.
"Tử Sa, đánh mạnh vào, tôi đặt toàn bộ gia sản vào cậu đấy!"
"Tử Sa chắc chắn sẽ chiến thắng, tao đã huấn luyện thằng nhóc này hơn bảy năm trời rồi. Sức mạnh của nó, không phải là dạng vừa!"
"Tử Sa, Tử Sa, Tử Sa!"
Hàng loạt tiếng reo hò, tên đàn ông tên Tử Sa kia càng lúc càng hăng máu, ánh mắt khi này đỏ ngầu, cơ thể lực lưỡng như một khối sắt nặng, điên cuồng lao đến người trước mặt, một lực tay siết cổ, cứ thế kẹp chặt rất lâu.
Mãi lâu sau, người bị kẹp chặt không có động tĩnh, Tử Sa vừa buông, thân thể đó lập tức ngã xuống.
MC đứng bên ngoài bảo vệ nhìn vào khung cảnh trước mặt, bắt đầu không ngừng hô to.
"Đếm từ một đến ba, người không tỉnh thì phần thắng thuộc về Tử Sa đêm nay!"
Cả khán đài đồng loạt reo hò.
"Một... hai... ba!"
"Tử Sa, là người chiến thắng trong trận đấu này!"
MC bắt đầu di chuyển lên phía trên, một ngón tay đưa đến bắt động mạch, gương mặt anh ta có vẻ chần chừ.
Người... sớm đã chết.
Tên MC tiến thẳng đến Tử Sa, giơ cánh tay cậu ta lên mà gào thét.
"Người chiến thắng mang tên Tử Sa, lịch sử đấu trường nơi đây, cậu ta đã giành chiến thắng tổng cộng hơn 50 trận rồi."
"Còn ai muốn khiêu chiến Tử Sa hay không?"
Mặc Kỳ Dực đứng phía trên, ánh mắt nhìn sâu vào kẻ chiến thắng, cơ thể lực lưỡng dị thường, cơ bắp đầy đủ, nhưng lại điệu bộ thô lỗ vô cùng.
Lộ Tĩnh sợ con người của hắn, sợ cái thế giới đen tối của hắn. Cô... vĩnh viễn cũng không bao giờ quay lại bên cạnh.
Vậy... Mặc Kỳ Dực hắn sống làm gì?
Chốc lát, suy nghĩ đó liền tuôn trào.
Trong khi Cẩn Nghiêm hò hét, lại càng lúc chợt nhận ra tâm tình Mặc Kỳ Dực kỳ lạ. Bình thường khi Mặc Kỳ Dực mệt mỏi, đây vẫn là nơi cậu dẫn người đàn ông đến để giải khuây. Tiếc là dáng vẻ hiện tại, rất kỳ lạ.
"Lão đại, anh ổn không?"
Cẩn Nghiêm nghi hoặc, lập tức lên tiếng hỏi.
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, lạnh giọng đáp.
"Ốn."
Ngay sau đó, lập tức bước xuống rời đi.
Cẩn Nghiêm vội vàng đi theo, không nghĩ đến, Mặc Kỳ Dực tiến thẳng đến phía tổ chức, thực hiện giao đấu tuyên chiến với Tử Sa.
Ban tổ chức vừa nhìn người đàn ông uy quyền trước mắt, lập tức cúi người chào một câu, trước khi xác nhận đây là thật, vẫn lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
Bọn họ, không lo cho Mặc Kỳ Dực, kỳ thực là lo cho Tử Sa. Lo cho công cụ kiếm tiền của bọn họ.
"Ngài Mặc, danh tiếng ngài đã nghe qua, tôi nghĩ những loại chuyện như thế này..."
Mặc Kỳ Dực nhíu mày không hài lòng, khóe môi hơi nhếch lên.
"Mười triệu USD cho trận đấu này."
Ban tổ chức gần như không do dự, lập tức đưa đến tờ giấy ký kết.
Trên tờ giấy ghi rõ.
Sống chết đối phương không liên quan đến tổ thực hiện. Tuyệt đối khi kết thúc, không được ghi thù.
Mặc Kỳ Dực không do dự mà ký xuống.
Tên quản trị nhìn người đàn ông, như chó vẫy đuôi tiến lại gần.
"Ngài vào trong thay đồ, cho Tử Sa nghỉ ngơi, mười phút liền sẽ bước vào bắt đầu trận kế."
/137
|