Khi này, cửa phòng nhận lệnh được đẩy ra. Một dàn những mỹ nhân bước vào, ai cũng đều xinh đẹp ngời ngời đúng như lời lão già đã nói. Bộ váy trên người kẻ nào kẻ nấy đều ôm sát cơ thể, phô gợi thứ vòng cong quyến rũ bắt mắt.
Mặc Kỳ Dực không buồn đảo mắt, chỉ hướng về nữ nhân vẫn đang quỳ rạp dưới chân hắn. Lần nữa tùy tiện chỉ tay mà lên tiếng.
“Tôi muốn cô ta.”
Lộ Tĩnh vẫn cúi đầu không hay gọi tên mình. Lão già trung niên vuốt râu vài cái, nhất thời cảm thấy mắt thẩm mỹ của Mặc Kỳ Dực có vấn đề. Để rồi, lần nữa lão già lên tiếng.
“Cô ta vẫn là không biết kinh nghiệm, ngài cứ thử mà xem những nữ nhân này chắc chắn sẽ tốt hơn…”
Một phần lão ta là sợ, đối với Lộ Tĩnh ngu ngốc chỉ là một thiếu nữ vừa mới đủ tuổi. Nếu không may làm phật lòng người trước mặt, lão ta thật sự vẫn không hề biết cách đối phó như thế nào mới phải.
Nhưng lời chưa nói hết, Mặc Kỳ Dực đã nhướn mày, người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn vang thanh âm cạch một tiếng. Bộ dáng tùy tiện nhưng lại khiến lũ người xung quanh giật mình. Vô hình tạo thứ áp lực chung cho những kẻ vẫn đang đứng nơi đây.
“Tôi không thích nói lại lần thứ hai!”
Người đàn ông đứng lên, khí khái khẳng định vô cùng mạnh, sau đó liền rời trở đi ra ngoài. Trông thấy vậy lão già biết không thể, vội vàng nâng tay Lộ Tĩnh mà xách lên. Đến lúc này cô gái nhỏ mới hoảng hồn, đầu gối tê, gương mặt có vẻ kinh hãi. Vẫn chưa thể thích nghi sự việc.
“Đi theo người đàn ông đó, rồi ‘phục vụ’ đi.”
Lộ Tĩnh vẫn chẳng đoán được sự tình, cho rằng chỉ là phục vụ rượu. Vâng vâng dạ dạ, tay cầm khay rượu. Đi từng bước rất chuyên nghiệp theo sau lưng Mặc Kỳ Dực. Người đàn ông sải chân dài lại nhanh chóng trên hành lang, không ngoảnh đầu cũng biết cô gái nhỏ đang đi theo. Tâm tư sinh ra sự hài lòng.
Khu vực lần này, vậy mà vẫn không thay đổi địa điểm khi bước vào khu phòng tổng thống lần trước. Lộ Tĩnh căng thẳng bước vào, liền đưa tay tự đóng cửa. Người đàn ông ánh mắt đầy mưu tính nhìn cô, vươn tay cởi đi bộ áo vest màu đen bên ngoài.
Lộ Tĩnh tay bưng rượu lại gần bàn, khẽ xếp thành từng ly. Cô đứng lặng, còn người đàn ông thì ngồi trên giường. Cô cúi thấp đầu, muốn lại gần rót rượu. Không gian hai người thật sự không khác gì bức cô đến mức trở nên sợ hãi.
Ngay khi vừa di chuyển lại gần, một bàn tay rắn chắc tức khắc kéo cô vào lòng người đàn ông. Quanh quẩn mùi xạ hương nam tính vô hình chung tạo áp lực.
Hơi thở nóng bỏng phả ra sau gáy, cảm nhận đôi môi người đàn ông kề sát đang không ngừng gặm nhấm lấy vành tai nhỏ khiến Lộ Tĩnh sợ hãi vội vàng vùng ra, tức khắc vung tay đẩy mạnh người đàn ông rồi hét lên. Sự tiếp xúc này không quen, cô không muốn.
“Buông ra, buông tôi ra ngay…”
Người đàn ông dường như cũng không thích sự phản kháng liền buông ra, hắn trước giờ không thích chơi trò ép buộc, nữ nhân căn bản đều là quy thuận dưới chân hắn.
Dẫu sau hương thơm trên người nữ nhân này cũng thơm mềm, da dẻ mềm mại.
Rời được giường, Lộ Tĩnh đứng cách xa nhìn người đàn ông, chỉ thấy Mặc Kỳ Dực ngồi trên giường, toàn thân khí chất kẻ cầm quyền, ánh mắt không hài lòng ngước nhìn cô đầy khinh thường.
“Tiền thu về đêm nay rất nhiều, vẫn muốn làm phản?”
Lộ Tĩnh sợ hãi nhìn người đàn ông, nhưng ánh mắt kiên định một chút cũng không hề muốn khuất phục.
“Tôi đi làm kiếm tiền, không bán thân thưa ngài!”
Dứt lời, Lộ Tĩnh xoay người trở đi. Đưa tay mở cửa, vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng vẫn không thể thấy được đôi mắt chim ưng đầy nguy hiểm của người đàn ông ngước nhìn.
Mặc Kỳ Dực lấy ra điện thoại, nhấn nút gọi. Bên kia nhận cuộc gọi, giọng nói đáng sợ của người đàn ông liền vang lên.
“Người ông đưa đến đã sớm chạy rồi, xem ra hộp đêm nơi đây không cần phải giữ làm gì nữa.”
Lão già bên kia run rẩy, siết chặt tay nắm điện thoại lần nữa khẳng định.
“Ngài yên tâm, trong vòng mười phút sẽ đem cô ta đến trước mặt ngài.”
Cú điện thoại vừa cúp, ông chủ hộp đêm lập tức cho gọi bảo vệ. Hôm nay mạng sống lão ta và cả sự nghiệp của lão, căn bản đều nằm trong đêm phục vụ của Lộ Tĩnh. Tuyệt đối không để cô phá hoại được.
“Lát nữa con Lộ Tĩnh chạy ra ngoài thì bắt lại đem về phòng số một, tuyệt đối không để con nhóc đó được rời đi.”
Khi này, ông chủ hộp đêm đứng trong căn phòng, bắt đầu đi đi lại lại. Ông ta không nghĩ được rằng chỉ là một con phục vụ lại lọt vào mắt Mặc Kỳ Dực, cho nên hiện tại Lộ Tĩnh không phải người dưới trướng của ông ta, thì cũng phải biến cô thành người của lão.
Lộ Tĩnh vừa gói gọn đồ lẫn túi xách chạy ra ngoài. Nhưng vừa thoát khỏi, liền bị bảo vệ bên ngoài bắt lại. Lần này có muốn vùng vẫy van xin khản cổ họng, cô vẫn không địch lại bị bọn chúng nắm lấy bàn tay một cách thô bạo kéo về.
Ngay sau đó, đem vào căn phòng nơi ông chủ hộp đêm đang đứng, bọn chúng giữ chặt tay cô lại. Mái tóc dài vươn trên gương mặt, bộ dạng thê diễm, vài giọt nước mắt lăn tràn, ánh mắt căm phẫn nhìn về hướng tên lão già trước mặt.
Chỉ thấy lão tiến đến. Lộ Tĩnh ngồi trên nền sàn, đổi lại chỉ có ánh mắt căm phẫn ngước lên. Lão siết chặt cằm nhỏ mặc sự vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng, đem nhét vào miệng cô một thứ thuốc gì đó. Kế đó, đưa tay vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ.
“Ngoan một chút, làm hài lòng Mặc thiếu, một trăm triệu sẽ cho cô.”
Mặc Kỳ Dực không buồn đảo mắt, chỉ hướng về nữ nhân vẫn đang quỳ rạp dưới chân hắn. Lần nữa tùy tiện chỉ tay mà lên tiếng.
“Tôi muốn cô ta.”
Lộ Tĩnh vẫn cúi đầu không hay gọi tên mình. Lão già trung niên vuốt râu vài cái, nhất thời cảm thấy mắt thẩm mỹ của Mặc Kỳ Dực có vấn đề. Để rồi, lần nữa lão già lên tiếng.
“Cô ta vẫn là không biết kinh nghiệm, ngài cứ thử mà xem những nữ nhân này chắc chắn sẽ tốt hơn…”
Một phần lão ta là sợ, đối với Lộ Tĩnh ngu ngốc chỉ là một thiếu nữ vừa mới đủ tuổi. Nếu không may làm phật lòng người trước mặt, lão ta thật sự vẫn không hề biết cách đối phó như thế nào mới phải.
Nhưng lời chưa nói hết, Mặc Kỳ Dực đã nhướn mày, người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn vang thanh âm cạch một tiếng. Bộ dáng tùy tiện nhưng lại khiến lũ người xung quanh giật mình. Vô hình tạo thứ áp lực chung cho những kẻ vẫn đang đứng nơi đây.
“Tôi không thích nói lại lần thứ hai!”
Người đàn ông đứng lên, khí khái khẳng định vô cùng mạnh, sau đó liền rời trở đi ra ngoài. Trông thấy vậy lão già biết không thể, vội vàng nâng tay Lộ Tĩnh mà xách lên. Đến lúc này cô gái nhỏ mới hoảng hồn, đầu gối tê, gương mặt có vẻ kinh hãi. Vẫn chưa thể thích nghi sự việc.
“Đi theo người đàn ông đó, rồi ‘phục vụ’ đi.”
Lộ Tĩnh vẫn chẳng đoán được sự tình, cho rằng chỉ là phục vụ rượu. Vâng vâng dạ dạ, tay cầm khay rượu. Đi từng bước rất chuyên nghiệp theo sau lưng Mặc Kỳ Dực. Người đàn ông sải chân dài lại nhanh chóng trên hành lang, không ngoảnh đầu cũng biết cô gái nhỏ đang đi theo. Tâm tư sinh ra sự hài lòng.
Khu vực lần này, vậy mà vẫn không thay đổi địa điểm khi bước vào khu phòng tổng thống lần trước. Lộ Tĩnh căng thẳng bước vào, liền đưa tay tự đóng cửa. Người đàn ông ánh mắt đầy mưu tính nhìn cô, vươn tay cởi đi bộ áo vest màu đen bên ngoài.
Lộ Tĩnh tay bưng rượu lại gần bàn, khẽ xếp thành từng ly. Cô đứng lặng, còn người đàn ông thì ngồi trên giường. Cô cúi thấp đầu, muốn lại gần rót rượu. Không gian hai người thật sự không khác gì bức cô đến mức trở nên sợ hãi.
Ngay khi vừa di chuyển lại gần, một bàn tay rắn chắc tức khắc kéo cô vào lòng người đàn ông. Quanh quẩn mùi xạ hương nam tính vô hình chung tạo áp lực.
Hơi thở nóng bỏng phả ra sau gáy, cảm nhận đôi môi người đàn ông kề sát đang không ngừng gặm nhấm lấy vành tai nhỏ khiến Lộ Tĩnh sợ hãi vội vàng vùng ra, tức khắc vung tay đẩy mạnh người đàn ông rồi hét lên. Sự tiếp xúc này không quen, cô không muốn.
“Buông ra, buông tôi ra ngay…”
Người đàn ông dường như cũng không thích sự phản kháng liền buông ra, hắn trước giờ không thích chơi trò ép buộc, nữ nhân căn bản đều là quy thuận dưới chân hắn.
Dẫu sau hương thơm trên người nữ nhân này cũng thơm mềm, da dẻ mềm mại.
Rời được giường, Lộ Tĩnh đứng cách xa nhìn người đàn ông, chỉ thấy Mặc Kỳ Dực ngồi trên giường, toàn thân khí chất kẻ cầm quyền, ánh mắt không hài lòng ngước nhìn cô đầy khinh thường.
“Tiền thu về đêm nay rất nhiều, vẫn muốn làm phản?”
Lộ Tĩnh sợ hãi nhìn người đàn ông, nhưng ánh mắt kiên định một chút cũng không hề muốn khuất phục.
“Tôi đi làm kiếm tiền, không bán thân thưa ngài!”
Dứt lời, Lộ Tĩnh xoay người trở đi. Đưa tay mở cửa, vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng vẫn không thể thấy được đôi mắt chim ưng đầy nguy hiểm của người đàn ông ngước nhìn.
Mặc Kỳ Dực lấy ra điện thoại, nhấn nút gọi. Bên kia nhận cuộc gọi, giọng nói đáng sợ của người đàn ông liền vang lên.
“Người ông đưa đến đã sớm chạy rồi, xem ra hộp đêm nơi đây không cần phải giữ làm gì nữa.”
Lão già bên kia run rẩy, siết chặt tay nắm điện thoại lần nữa khẳng định.
“Ngài yên tâm, trong vòng mười phút sẽ đem cô ta đến trước mặt ngài.”
Cú điện thoại vừa cúp, ông chủ hộp đêm lập tức cho gọi bảo vệ. Hôm nay mạng sống lão ta và cả sự nghiệp của lão, căn bản đều nằm trong đêm phục vụ của Lộ Tĩnh. Tuyệt đối không để cô phá hoại được.
“Lát nữa con Lộ Tĩnh chạy ra ngoài thì bắt lại đem về phòng số một, tuyệt đối không để con nhóc đó được rời đi.”
Khi này, ông chủ hộp đêm đứng trong căn phòng, bắt đầu đi đi lại lại. Ông ta không nghĩ được rằng chỉ là một con phục vụ lại lọt vào mắt Mặc Kỳ Dực, cho nên hiện tại Lộ Tĩnh không phải người dưới trướng của ông ta, thì cũng phải biến cô thành người của lão.
Lộ Tĩnh vừa gói gọn đồ lẫn túi xách chạy ra ngoài. Nhưng vừa thoát khỏi, liền bị bảo vệ bên ngoài bắt lại. Lần này có muốn vùng vẫy van xin khản cổ họng, cô vẫn không địch lại bị bọn chúng nắm lấy bàn tay một cách thô bạo kéo về.
Ngay sau đó, đem vào căn phòng nơi ông chủ hộp đêm đang đứng, bọn chúng giữ chặt tay cô lại. Mái tóc dài vươn trên gương mặt, bộ dạng thê diễm, vài giọt nước mắt lăn tràn, ánh mắt căm phẫn nhìn về hướng tên lão già trước mặt.
Chỉ thấy lão tiến đến. Lộ Tĩnh ngồi trên nền sàn, đổi lại chỉ có ánh mắt căm phẫn ngước lên. Lão siết chặt cằm nhỏ mặc sự vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng, đem nhét vào miệng cô một thứ thuốc gì đó. Kế đó, đưa tay vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ.
“Ngoan một chút, làm hài lòng Mặc thiếu, một trăm triệu sẽ cho cô.”
/137
|