Lộ Tĩnh muốn nhổ ra, nhưng lão siết cằm đưa tay chặn môi lại. Trợn trừng mắt lên mà đe dọa, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài.
“Nuốt!”
Cô gái nhỏ bước vào đường cùng, bất lực không thể nhổ, ngậm đắng nuốt cay mà nuốt xuống. Ngay cả thuốc cũng chẳng biết nó là thứ gì. Bọn chúng siết mạnh bàn tay, lôi về hướng căn phòng tổng thống. Lão già đưa tay gõ gõ rồi bước vào, không hề thấy ai, nhưng vẫn ra lệnh ném Lộ Tĩnh lên giường.
Nơi hướng phòng tắm vang lên tiếng nước xả cùng ánh đèn. Lão liền cất giọng mà lên tiếng thăm dò.
“Ngài Mặc yên tâm, hàng đã được đem tới. Đảm bảo sẽ phục vụ ngài tận tâm.”
Sau đó, lẳng lặng rời đi. Trước đó không quên khóa trái cửa.
Lộ Tĩnh nằm trên giường, vẫn bộ đồ phục vụ, mái tóc vươn vãi tùy tiện, bởi chiếc váy ngắn nên ngay khi bị ném lên giường cũng đã kéo cao hơn, để lộ đôi chân thon dài mê người, đôi mắt ướt át hơi ánh đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.
Cạch một tiếng, người từ trong phòng bước ra. Trên người đàn ông độc một chiếc áo choàng tắm hững hờ, ngực trần săn chắc, bờ vai rộng lại vững chắc mê người. Nhưng lần này nhìn lên nữ nhân nằm vật trên giường thì ánh mắt hơi cau lại.
Mặc Kỳ Dực lại gần, nữ nhân trên giường uốn éo một cách khó chịu. Mới vài phút trước còn chống đối, ngoảnh mặt đã ở trên giường. Chung quy cũng đều một thứ nữ nhân như nhau.
Người đàn ông rót ly rượu, thứ rượu đắng lan tỏa nơi vòm họng. Ánh mắt dừng trên người nữ nhân không ngừng vặn vẹo, gương mặt nhỏ non nớt hơi khó chịu, trông không khác gì một nữ nhân vừa mới lớn.
Đúng thật Lộ Tĩnh vừa qua tuổi mười tám được hai tháng.
Trong người cảm giác nóng bức, cô gái nhỏ không biết thứ lão già đưa đến là gì, nhưng nó đang bức cô đến mức phát điên, trạng thái hiện giờ vô lực lại cồn cào, tựa hồ hàng trăm con kiến nhỏ lúc nhúc muốn thoát ra mà không ngừng kêu gào thảm thiết.
“Hu… nóng… tôi muốn nước…”
Lộ Tĩnh chậm rãi di chuyển, ánh mắt mập mờ ánh nước. Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn bộ dáng khó hiểu, liền trực tiếp rót rượu ra ly, đặt vào tay cô gái. Vừa nhận ly rượu, cô trực tiếp hớp vào miệng, đôi môi ánh đỏ, men rượu lại càng khiến kẻ khác say thêm. Người đã nóng, chịu thứ nóng từ rượu lại say đến cồn cào càng khiến cô khó chịu. Vài giọt rượu sóng sánh rớt, rơi trên cổ nhỏ láng mịn mê người.
Mặc Kỳ Dực hướng tầm nhìn khung cảnh trước mặt, khẽ nuốt ngụm rượu, yết hầu di chuyển lên xuống. Trực tiếp lại gần, dùng lực tay đè người con gái trước mặt lên giường. Nắm hai cổ tay đặt lên đỉnh đầu, cúi người liếm giọt rượu rơi rớt trên hõm cổ nhỏ, phảng phất vươn thứ mùi anh đào nhẹ nhàng từ mùi hương của cô.
Mà cảm giác này, khiến Lộ Tĩnh sinh ra phản kháng, một bên muốn đòi hỏi cảm giác đó, nhưng bên lý trí sót lại muốn vùng ra. Trực tiếp đưa chân đá đá.
“Buông ra… không muốn.”
Người đàn ông ngẩng nhìn, nhận thấy sự tình kỳ lạ, bàn tay vòng qua eo nhỏ nhắn siết chặt lại. Thân thể cô gái giờ phút này vô lực, lực chạm nơi da thịt nóng đến tê rần vào da thịt lạnh ngắt của hắn tạo cảm giác kích thích đòi hỏi cực độ. Nhưng rõ ràng vẫn kiên trì muốn từ chối né tránh.
Mặc Kỳ Dực nhận ra, nữ nhân này bị bỏ thuốc rồi.
Lão già kia vì muốn cô ngoan ngoãn trên giường cùng hắn, không muốn làm trái ý nên mới phải bỏ thuốc. Bảo sao hiện giờ có thể phục tùng không thể phản kháng như thế.
Vô vị!
Nhưng đó là một chuyện, da dẻ nữ nhân này mềm mại vô lực, hơi thở yếu ớt, gương mặt non nớt. Đã từng nếm đủ mùi vị, Mặc Kỳ Dực kỳ thực lại muốn thử mùi vị mới mẻ trước mặt mình. Dẫu sao, thứ người đàn ông không thiếu nhất là nữ nhân.
Xung quanh những nữ nhân kia vì muốn thu hút, vận không ít thứ nước hoa đắt tiền, những bộ đồ sang trọng bắt mắt, nhưng người trước mặt lại chỉ thô sơ cũng có thể dâng lên hứng thú. Hay là nói, người đàn ông muốn nếm thử mùi vị cỏ non đẫm sương sớm, để xem mùi vị có ngon ngọt hay không.
Hơn thế dạo gần đây đã không tiếp xúc với nữ nhân, Mặc Kỳ Dực đã cho là bản thân quá chán. Đến khi gặp lại cô gái trước mặt, dục vọng gào thét kêu vang, đòi hỏi hắn lại muốn tiếp xúc.
Bàn tay đưa lên, vuốt ve gương mặt nhỏ. Dưới từng cái vuốt ve, gò má cô gái cố ý cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, môi nhỏ hơi hé ra thở gấp mê người. Mềm mại cực hạn, đòi hỏi hắn chạm tiếp. Dường như chính bản thân cô cũng đã chịu thua đầu hàng trước cái thứ thuốc kia rồi.
Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, đưa tay chạm lên từng đường nét gương mặt. Non nớt lại xinh đẹp. Vậy mà lại phục vụ ở cái xế hộp nơi đây. Nếu đã thế, có lẽ bản thân người nắm dưới cũng chẳng còn thứ “tấm màng” kia nữa. Như vậy lại càng đúng với nguyên tắc của chính hắn.
Mặc Kỳ Thâm cúi xuống, đôi môi người đàn ông nóng bỏng mang theo mùi rượu nồng, chạm vào đôi môi mềm mại, ban đầu đưa đầu lưỡi dây dưa vẽ men theo đôi môi nhỏ phác họa cánh môi. Sau đó trực tiếp gặm lấy mà mân mê, mà người dưới thân lúc này cũng chẳng biết trời trăng mây đất gì. Cô chỉ biết nóng, có thứ gì đó mát lạnh muốn chạm vào, cô ham muốn mãnh liệt với thứ tiếp xúc này.
“Nuốt!”
Cô gái nhỏ bước vào đường cùng, bất lực không thể nhổ, ngậm đắng nuốt cay mà nuốt xuống. Ngay cả thuốc cũng chẳng biết nó là thứ gì. Bọn chúng siết mạnh bàn tay, lôi về hướng căn phòng tổng thống. Lão già đưa tay gõ gõ rồi bước vào, không hề thấy ai, nhưng vẫn ra lệnh ném Lộ Tĩnh lên giường.
Nơi hướng phòng tắm vang lên tiếng nước xả cùng ánh đèn. Lão liền cất giọng mà lên tiếng thăm dò.
“Ngài Mặc yên tâm, hàng đã được đem tới. Đảm bảo sẽ phục vụ ngài tận tâm.”
Sau đó, lẳng lặng rời đi. Trước đó không quên khóa trái cửa.
Lộ Tĩnh nằm trên giường, vẫn bộ đồ phục vụ, mái tóc vươn vãi tùy tiện, bởi chiếc váy ngắn nên ngay khi bị ném lên giường cũng đã kéo cao hơn, để lộ đôi chân thon dài mê người, đôi mắt ướt át hơi ánh đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.
Cạch một tiếng, người từ trong phòng bước ra. Trên người đàn ông độc một chiếc áo choàng tắm hững hờ, ngực trần săn chắc, bờ vai rộng lại vững chắc mê người. Nhưng lần này nhìn lên nữ nhân nằm vật trên giường thì ánh mắt hơi cau lại.
Mặc Kỳ Dực lại gần, nữ nhân trên giường uốn éo một cách khó chịu. Mới vài phút trước còn chống đối, ngoảnh mặt đã ở trên giường. Chung quy cũng đều một thứ nữ nhân như nhau.
Người đàn ông rót ly rượu, thứ rượu đắng lan tỏa nơi vòm họng. Ánh mắt dừng trên người nữ nhân không ngừng vặn vẹo, gương mặt nhỏ non nớt hơi khó chịu, trông không khác gì một nữ nhân vừa mới lớn.
Đúng thật Lộ Tĩnh vừa qua tuổi mười tám được hai tháng.
Trong người cảm giác nóng bức, cô gái nhỏ không biết thứ lão già đưa đến là gì, nhưng nó đang bức cô đến mức phát điên, trạng thái hiện giờ vô lực lại cồn cào, tựa hồ hàng trăm con kiến nhỏ lúc nhúc muốn thoát ra mà không ngừng kêu gào thảm thiết.
“Hu… nóng… tôi muốn nước…”
Lộ Tĩnh chậm rãi di chuyển, ánh mắt mập mờ ánh nước. Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn bộ dáng khó hiểu, liền trực tiếp rót rượu ra ly, đặt vào tay cô gái. Vừa nhận ly rượu, cô trực tiếp hớp vào miệng, đôi môi ánh đỏ, men rượu lại càng khiến kẻ khác say thêm. Người đã nóng, chịu thứ nóng từ rượu lại say đến cồn cào càng khiến cô khó chịu. Vài giọt rượu sóng sánh rớt, rơi trên cổ nhỏ láng mịn mê người.
Mặc Kỳ Dực hướng tầm nhìn khung cảnh trước mặt, khẽ nuốt ngụm rượu, yết hầu di chuyển lên xuống. Trực tiếp lại gần, dùng lực tay đè người con gái trước mặt lên giường. Nắm hai cổ tay đặt lên đỉnh đầu, cúi người liếm giọt rượu rơi rớt trên hõm cổ nhỏ, phảng phất vươn thứ mùi anh đào nhẹ nhàng từ mùi hương của cô.
Mà cảm giác này, khiến Lộ Tĩnh sinh ra phản kháng, một bên muốn đòi hỏi cảm giác đó, nhưng bên lý trí sót lại muốn vùng ra. Trực tiếp đưa chân đá đá.
“Buông ra… không muốn.”
Người đàn ông ngẩng nhìn, nhận thấy sự tình kỳ lạ, bàn tay vòng qua eo nhỏ nhắn siết chặt lại. Thân thể cô gái giờ phút này vô lực, lực chạm nơi da thịt nóng đến tê rần vào da thịt lạnh ngắt của hắn tạo cảm giác kích thích đòi hỏi cực độ. Nhưng rõ ràng vẫn kiên trì muốn từ chối né tránh.
Mặc Kỳ Dực nhận ra, nữ nhân này bị bỏ thuốc rồi.
Lão già kia vì muốn cô ngoan ngoãn trên giường cùng hắn, không muốn làm trái ý nên mới phải bỏ thuốc. Bảo sao hiện giờ có thể phục tùng không thể phản kháng như thế.
Vô vị!
Nhưng đó là một chuyện, da dẻ nữ nhân này mềm mại vô lực, hơi thở yếu ớt, gương mặt non nớt. Đã từng nếm đủ mùi vị, Mặc Kỳ Dực kỳ thực lại muốn thử mùi vị mới mẻ trước mặt mình. Dẫu sao, thứ người đàn ông không thiếu nhất là nữ nhân.
Xung quanh những nữ nhân kia vì muốn thu hút, vận không ít thứ nước hoa đắt tiền, những bộ đồ sang trọng bắt mắt, nhưng người trước mặt lại chỉ thô sơ cũng có thể dâng lên hứng thú. Hay là nói, người đàn ông muốn nếm thử mùi vị cỏ non đẫm sương sớm, để xem mùi vị có ngon ngọt hay không.
Hơn thế dạo gần đây đã không tiếp xúc với nữ nhân, Mặc Kỳ Dực đã cho là bản thân quá chán. Đến khi gặp lại cô gái trước mặt, dục vọng gào thét kêu vang, đòi hỏi hắn lại muốn tiếp xúc.
Bàn tay đưa lên, vuốt ve gương mặt nhỏ. Dưới từng cái vuốt ve, gò má cô gái cố ý cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, môi nhỏ hơi hé ra thở gấp mê người. Mềm mại cực hạn, đòi hỏi hắn chạm tiếp. Dường như chính bản thân cô cũng đã chịu thua đầu hàng trước cái thứ thuốc kia rồi.
Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, đưa tay chạm lên từng đường nét gương mặt. Non nớt lại xinh đẹp. Vậy mà lại phục vụ ở cái xế hộp nơi đây. Nếu đã thế, có lẽ bản thân người nắm dưới cũng chẳng còn thứ “tấm màng” kia nữa. Như vậy lại càng đúng với nguyên tắc của chính hắn.
Mặc Kỳ Thâm cúi xuống, đôi môi người đàn ông nóng bỏng mang theo mùi rượu nồng, chạm vào đôi môi mềm mại, ban đầu đưa đầu lưỡi dây dưa vẽ men theo đôi môi nhỏ phác họa cánh môi. Sau đó trực tiếp gặm lấy mà mân mê, mà người dưới thân lúc này cũng chẳng biết trời trăng mây đất gì. Cô chỉ biết nóng, có thứ gì đó mát lạnh muốn chạm vào, cô ham muốn mãnh liệt với thứ tiếp xúc này.
/137
|