Hiện giờ khu vực đang ở gần nhà trọ, Lộ Tĩnh phần lớn đều không muốn nán lại quá lâu. Chỉ sau câu nói của cô, gương mặt người đàn ông đã trở nên khó coi hẳn.
Vừa vào trong xe, Lộ Tĩnh ngồi gọn ghế sau, cả người mệt nhoài dựa vào thành cửa. Tầm mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, sức cùng lực kiệt. Cô bỗng chốc cảm giác thế giới này chính là đang chống đối với mình.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn bộ dáng phía sau qua gương xe, bất giác đạp mạnh chân ga. Chiếc xe màu bạc lao đi trong đêm đen tĩnh lặng, như mũi tên cứ thế xé toạc lấy màn đêm.
Thời điểm trở về biệt thự, Lộ Tĩnh đã sực tỉnh lại. Cô vội vàng bước ra khỏi cửa xe, đi theo sau bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Vừa tiến vào bên trong, Hạ Tử Uyên đứng từ xa đã trông thấy cô. Tầm mắt nhíu lại, sự tức giận hiện rõ trên mặt. Vẫn là không nghĩ một con nhỏ quê mùa như Lộ Tĩnh lại còn xuất hiện ở đây thêm một lần
ทนัล.
Chỉ là, dáng đi của Lộ Tĩnh đôi chút xiêu vẹo. Gương mặt khi này chẳng còn lấy lớp phấn che đậy, thấy rõ nét nhợt nhạt. Vài người hầu quen thuộc nhìn cô một lát, không khỏi cảm giác đáng thương. Kết quả vừa đi đôi bước, Lộ Tĩnh bất giác cảm thấy đầu óc như thể xoay cuồng, ngay lập tức cô gái nhỏ đứng im một chỗ. Bàn tay giữ chặt ghế để định hình lại.
Khi này Mặc Kỳ Dực thấy bước chân cô gái nhỏ chậm lại, người đàn ông không có kiên trì đảo mắt. Nhìn bộ dạng ngây ngô bần thần đứng lặng, hắn chỉ có thể di chuyển lại gần xem xét. Sau cùng tức giận mà lớn tiếng.
"Đừng chọc điên tôi!"
".."
Vài giây sau, Lộ Tĩnh cảm giác trời đất như loạn lên, mọi thứ bay bổng trong không trung. Cô gái nhỏ vô thức lùi dần phía sau, liền lập tức ngã lăn ra. Mặc Kỳ Dực trông thấy như thế thì hốt hoảng vươn tay đỡ lấy, bế cơ thể nhỏ vào lòng.
Trong tức khắc, tâm trạng người đàn ông chẳng hiểu sao như thể lắng đọng lại một chỗ. Một loạt cảm xúc đau lòng dâng lên, tâm trạng biến động, cứ thế mà tâm tình trở nên bấn loạn đến chính hắn chẳng thể hiểu nổi. Tầm mắt cau có nhìn về trợ lý Quang đứng từ phía xa mà gắn giọng.
"Lập tức kêu bác sĩ tư nhân đến đây."
Người đàn ông bế cô trở lên căn phòng của chính hắn, bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ mảnh mai siết chặt, thoáng qua còn thấy hơi run lên.
**・
Bác sĩ nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, bàn tay đưa lên chạm nơi vầng trán nóng hồi. Khắp người của cô, hầu như chỗ nào cũng nóng đến mức lạ như thế. Rõ ràng là dấu hiệu của việc bản thân không hề ổn chút nào.
Sau một đợt truyền nước, cảm nhận cơ thể đã dần ổn định thì bác sĩ liền nhíu mày xem xét kĩ lưỡng. Rõ là bị sốt, nhưng từ đầu đến giờ Lộ Tĩnh chỉ ôm chặt lấy cơ thể. Thỉnh thoảng lại rên rỉ than đau đến đáng thương. Lần này khi tiến hành xem xét kĩ lưỡng phía trong, bà lập tức biết được nguyên nhân đến từ đâu.
Lộ Tĩnh co rúm người lại, như vật nhỏ yếu ớt tìm nơi trú ẩn. Bác sĩ nhìn cô chốc lát liền trở ra. Phía bên ngoài, Mặc Kỳ Dực đang ngồi lặng, gương mặt từ đầu đến cuối đều không hề dãn ra. Bà ta không thể đắc tội với người đàn ông này, nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ bên trong bị hành hạ đến mức như thế cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
Sau cùng, chỉ có thể đưa vài bức hình chụp một vài nơi bị trọng thương cho người trước mặt.
"Ngài Mặc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành. Ngài làm như vậy, kiểu gì cũng rất quá đáng."
Các bức ảnh phần lớn đều chụp lại một vài nơi vùng kín bị xây xát quá mức.
"Hơn nữa, các vết thương này mới chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng cô ấy rơi vào sốt như hiện tại. Căn bản đều bị xâm phạm quá mức giới hạn chịu đựng dẫn đến nhiễm trùng."
Mặc Kỳ Dực hẳng giọng, tiến hành xem xét tiếp. Người đàn ông không nghĩ cũng có ngày này. Bình thường phụ nữ với hắn đều là tình nguyện. Người đàn ông vốn dĩ là biết được Lộ Tĩnh không thích hắn, vì thế chỉ càng muốn bức ép cô ở lại bên cạnh hồng dạy dỗ.
Báo cáo xong, bác sĩ liền lui xuống. Nhưng trước khi rời đi vẫn không quên liều mạng mà căn dặn.
"Ngài Mặc, đối với loại chuyện đó. Vẫn là nên đợi cô ấy khỏe lại. Khoảng thời gian này, những nơi để lại vết thương tốt nhất là dặn người bôi thuốc đều đặn để chóng lành."
Đến lúc trở vào phòng, khi này xung quanh im ắng đến vô cùng. Chỉ còn tiếng truyền nước, Lộ Tĩnh rơi vào giấc ngủ mê man. Gương mặt vẫn không hề dẫn ra.
Đây đều là vết thương cách một ngày do hắn gây ra. Vậy mà Lộ Tĩnh lại còn có thể coi như không có gì, tiếp tục tiến hành thực hiện bộ phim.
Cô gái nhỏ này nhìn kiểu gì cũng kiên cường đến mức như thế.
Người đàn ông xoa mi tâm, bỗng chốc lại cảm thấy hối hận. Ban nãy nhìn cô gái nhỏ ngất trước mặt hắn, trong lòng đã sinh sôi cảm giác hoảng loạn mà chính hắn cũng chẳng thể ngờ được. O
Người đàn ông vươn tay chạm lên gò má mềm mại, Lộ Tĩnh hiện tại ngủ sâu vì sự mệt mỏi áp chế, gương mặt từ đầu đến cuối cũng đều thấy rõ sự không thoải mái.
Nhìn hộp thuốc ghi rõ công dụng trên bàn, người đàn ông liền tiến lại gần, cần trọng vén lớp chăn ra. Đằng sau lớp chăn chỉ còn lấy thân thể mảnh mai gầy gò không một mảnh vải, hắn kiềm nén chút xúc cảm, tầm mắt rơi trên một vài nơi sưng tím đều do thành quả do chính hắn làm ra.
Thế là bắt đầu đổ thuốc ra tay, tiến hành thoa lên một vài nơi.
Mặc Kỳ Dực không nghĩ rằng, cũng sẽ có một ngày tự chịu với những hậu quả do hắn làm nên.
Vừa vào trong xe, Lộ Tĩnh ngồi gọn ghế sau, cả người mệt nhoài dựa vào thành cửa. Tầm mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, sức cùng lực kiệt. Cô bỗng chốc cảm giác thế giới này chính là đang chống đối với mình.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn bộ dáng phía sau qua gương xe, bất giác đạp mạnh chân ga. Chiếc xe màu bạc lao đi trong đêm đen tĩnh lặng, như mũi tên cứ thế xé toạc lấy màn đêm.
Thời điểm trở về biệt thự, Lộ Tĩnh đã sực tỉnh lại. Cô vội vàng bước ra khỏi cửa xe, đi theo sau bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Vừa tiến vào bên trong, Hạ Tử Uyên đứng từ xa đã trông thấy cô. Tầm mắt nhíu lại, sự tức giận hiện rõ trên mặt. Vẫn là không nghĩ một con nhỏ quê mùa như Lộ Tĩnh lại còn xuất hiện ở đây thêm một lần
ทนัล.
Chỉ là, dáng đi của Lộ Tĩnh đôi chút xiêu vẹo. Gương mặt khi này chẳng còn lấy lớp phấn che đậy, thấy rõ nét nhợt nhạt. Vài người hầu quen thuộc nhìn cô một lát, không khỏi cảm giác đáng thương. Kết quả vừa đi đôi bước, Lộ Tĩnh bất giác cảm thấy đầu óc như thể xoay cuồng, ngay lập tức cô gái nhỏ đứng im một chỗ. Bàn tay giữ chặt ghế để định hình lại.
Khi này Mặc Kỳ Dực thấy bước chân cô gái nhỏ chậm lại, người đàn ông không có kiên trì đảo mắt. Nhìn bộ dạng ngây ngô bần thần đứng lặng, hắn chỉ có thể di chuyển lại gần xem xét. Sau cùng tức giận mà lớn tiếng.
"Đừng chọc điên tôi!"
".."
Vài giây sau, Lộ Tĩnh cảm giác trời đất như loạn lên, mọi thứ bay bổng trong không trung. Cô gái nhỏ vô thức lùi dần phía sau, liền lập tức ngã lăn ra. Mặc Kỳ Dực trông thấy như thế thì hốt hoảng vươn tay đỡ lấy, bế cơ thể nhỏ vào lòng.
Trong tức khắc, tâm trạng người đàn ông chẳng hiểu sao như thể lắng đọng lại một chỗ. Một loạt cảm xúc đau lòng dâng lên, tâm trạng biến động, cứ thế mà tâm tình trở nên bấn loạn đến chính hắn chẳng thể hiểu nổi. Tầm mắt cau có nhìn về trợ lý Quang đứng từ phía xa mà gắn giọng.
"Lập tức kêu bác sĩ tư nhân đến đây."
Người đàn ông bế cô trở lên căn phòng của chính hắn, bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ mảnh mai siết chặt, thoáng qua còn thấy hơi run lên.
**・
Bác sĩ nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, bàn tay đưa lên chạm nơi vầng trán nóng hồi. Khắp người của cô, hầu như chỗ nào cũng nóng đến mức lạ như thế. Rõ ràng là dấu hiệu của việc bản thân không hề ổn chút nào.
Sau một đợt truyền nước, cảm nhận cơ thể đã dần ổn định thì bác sĩ liền nhíu mày xem xét kĩ lưỡng. Rõ là bị sốt, nhưng từ đầu đến giờ Lộ Tĩnh chỉ ôm chặt lấy cơ thể. Thỉnh thoảng lại rên rỉ than đau đến đáng thương. Lần này khi tiến hành xem xét kĩ lưỡng phía trong, bà lập tức biết được nguyên nhân đến từ đâu.
Lộ Tĩnh co rúm người lại, như vật nhỏ yếu ớt tìm nơi trú ẩn. Bác sĩ nhìn cô chốc lát liền trở ra. Phía bên ngoài, Mặc Kỳ Dực đang ngồi lặng, gương mặt từ đầu đến cuối đều không hề dãn ra. Bà ta không thể đắc tội với người đàn ông này, nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ bên trong bị hành hạ đến mức như thế cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
Sau cùng, chỉ có thể đưa vài bức hình chụp một vài nơi bị trọng thương cho người trước mặt.
"Ngài Mặc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành. Ngài làm như vậy, kiểu gì cũng rất quá đáng."
Các bức ảnh phần lớn đều chụp lại một vài nơi vùng kín bị xây xát quá mức.
"Hơn nữa, các vết thương này mới chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng cô ấy rơi vào sốt như hiện tại. Căn bản đều bị xâm phạm quá mức giới hạn chịu đựng dẫn đến nhiễm trùng."
Mặc Kỳ Dực hẳng giọng, tiến hành xem xét tiếp. Người đàn ông không nghĩ cũng có ngày này. Bình thường phụ nữ với hắn đều là tình nguyện. Người đàn ông vốn dĩ là biết được Lộ Tĩnh không thích hắn, vì thế chỉ càng muốn bức ép cô ở lại bên cạnh hồng dạy dỗ.
Báo cáo xong, bác sĩ liền lui xuống. Nhưng trước khi rời đi vẫn không quên liều mạng mà căn dặn.
"Ngài Mặc, đối với loại chuyện đó. Vẫn là nên đợi cô ấy khỏe lại. Khoảng thời gian này, những nơi để lại vết thương tốt nhất là dặn người bôi thuốc đều đặn để chóng lành."
Đến lúc trở vào phòng, khi này xung quanh im ắng đến vô cùng. Chỉ còn tiếng truyền nước, Lộ Tĩnh rơi vào giấc ngủ mê man. Gương mặt vẫn không hề dẫn ra.
Đây đều là vết thương cách một ngày do hắn gây ra. Vậy mà Lộ Tĩnh lại còn có thể coi như không có gì, tiếp tục tiến hành thực hiện bộ phim.
Cô gái nhỏ này nhìn kiểu gì cũng kiên cường đến mức như thế.
Người đàn ông xoa mi tâm, bỗng chốc lại cảm thấy hối hận. Ban nãy nhìn cô gái nhỏ ngất trước mặt hắn, trong lòng đã sinh sôi cảm giác hoảng loạn mà chính hắn cũng chẳng thể ngờ được. O
Người đàn ông vươn tay chạm lên gò má mềm mại, Lộ Tĩnh hiện tại ngủ sâu vì sự mệt mỏi áp chế, gương mặt từ đầu đến cuối cũng đều thấy rõ sự không thoải mái.
Nhìn hộp thuốc ghi rõ công dụng trên bàn, người đàn ông liền tiến lại gần, cần trọng vén lớp chăn ra. Đằng sau lớp chăn chỉ còn lấy thân thể mảnh mai gầy gò không một mảnh vải, hắn kiềm nén chút xúc cảm, tầm mắt rơi trên một vài nơi sưng tím đều do thành quả do chính hắn làm ra.
Thế là bắt đầu đổ thuốc ra tay, tiến hành thoa lên một vài nơi.
Mặc Kỳ Dực không nghĩ rằng, cũng sẽ có một ngày tự chịu với những hậu quả do hắn làm nên.
/137
|