Tam di nương nhìn Nhị di nương hai mắt hưng phấn tỏa sáng liếc mắt một cái, vừa bất đắc dĩ vừa đánh trống lảng, nói:“Tỷ tỷ, đi nhanh đi, lão gia bọn họ còn đang chờ, có chuyện gì, chờ Tứ tiểu thư xuống rồi nói sau.”
Nhị di nương “Ừm” một tiếng, nhìn vài lần về phía tiểu lâu, không nói thêm nữa, ba người trở về đại sảnh.
Nhạc Thanh cùng Lạc Vũ Phong đi theo vào phòng ngủ, Lạc Vũ Sam vẫn không nói chuyện, càng không giống ngày thường chưa thay quần áo, đã ngã xuống giường, thậm chí kéo chăn mỏng lên, chùm kín đầu.
Lạc Vũ Phong cùng Nhạc Thanh nhìn nhau, hai người đều không nói gì, yên lặng ngồi xuống sô pha.
Nhìn thân ảnh Lạc Vũ Sam, trong lòng Nhạc Thanh có một loại cảm giác bất an, trực giác mách bảo có chuyện lớn xảy ra. Mấy năm không gặp tiểu Tứ, nhưng nghe nói nàng từ nhỏ đã luôn điềm tĩnh trầm ổn, hẳn là rất ít khi luống cuống, biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.
Qua một lúc lâu, đồng hồ nhẹ nhàng reo năm giờ, Nhạc Thanh nhìn người trên giường không chút động đậy, lại nhìn Lạc Vũ Phong, đứng lên nhẹ nhàng đi đến trước giường.
Không đợi nàng nói, Lạc Vũ Sam bỗng nhiên thấp giọng nói:“Đại tẩu……”
Giọng nói thực bình tĩnh, nhưng Nhạc Thanh lại nghe được trong đó hàm chứa một nỗi tuyệt vọng, một tia phẫn hận, một tia bất đắc dĩ cùng những cảm xúc phức tạp, trong lòng trầm xuống, vội vàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi:“Tứ muội.”
Lạc Vũ Sam không hề động đậy, chỉ tiếp tục dùng thanh âm bình tĩnh như vậy nói:“Đàm Đại soái đã nói, hoặc là gả, hoặc là Lạc gia gặp chuyện không may.”
Hả? Nhạc Thanh kinh ngạc, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Lạc Vũ Sam nói tiếp:“Em mệt rồi, Đại tẩu cùng Lục muội xuống trước đi, em muốn ngủ.”
Nhạc Thanh không biết nên nói gì, nhìn Lạc Vũ Sam, lại quay đầu nhìn Lạc Vũ Phong, hai người liếc nhìn nhau, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Đi xuống lầu, Lạc Vũ Phong thấp giọng nói:“Tứ tỷ từ nhỏ tính nết đã như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện lớn, sẽ ngủ không dậy nổi, đến khi tỉnh dậy, trong lòng liền có chủ ý.” Nhìn thoáng qua Nhạc Thanh đang kinh ngạc, Lạc Vũ Phong bất đắc dĩ cười:“Năm ấy đại bá nương mất, Tứ tỷ mới tám tuổi khóc rống một hồi, sau đó ước chừng ngủ ba ngày ba đêm, khi tỉnh dậy, thì không còn khóc nữa, lại như bình thường, chỉ là ít tươi cười đi.”
Nhạc Thanh khẽ thở dài một cái, mẫu thân mất, Tứ muội mê man, sau khi tỉnh lại ít tươi cười. Lần này Đại soái phủ ép gả, nàng nếu là vì Lạc gia mà ủy khuất chính mình, vậy cảm giác sau này, nàng ít đi sẽ là gì? Trong lòng thấy nặng trĩu.
Lạc Vũ Phong nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thấp giọng hát khẽ một câu hát:“Nỗi lòng bỗng không yên, ngủ một giấc tâm tình ta sẽ tốt. Không cần cố chau chuốt từng nét mặt, trong lòng yêu ghét đã rõ ràng. Mỗi ngày êm đềm ngắm sao trên trời, thả cho cảm tình trôi đi……”
Nhạc Thanh có chút mê hoặc nhìn nàng một cái, Lạc Vũ Phong thở dài, cười nói:“Đại tẩu tới sau nên không biết, đây là bài hát do Tứ tỷ viết ra, Tứ tỷ hiếm khi ra tay, từ nhỏ đã là một tay đàn điêu luyện, violon cũng kéo đến xuất thần nhập hóa, học viện Âm nhạc Trung Kinh từng mời chị ấy nhập học, chính bởi vì bà nội, mới học Y khoa.”
Nhạc Thanh có chút giật mình, không thể tưởng được tiểu Tứ thường ngày không nói một lời lại đa tài đa nghệ như thế! Nhất thời dường như có chút hiểu được, Đàm gia Nhị thiếu vì sao lại chấp nhất như vậy. Chỉ là không biết hôn nhân miễn cưỡng, sẽ mang đến cho tiểu Tứ vận mệnh gì đây. Nhưng nếu tiểu Tứ không đáp ứng, Lạc gia sẽ có kết cục như thế nào……
Chậm rãi thuật lại lời Lạc Vũ Sam nói một lần, Lạc Thế Chương nghe xong khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, Lạc Thế Côn tức giận chửi ầm lên, Lạc Thế Diễm thở dài…… Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên đi khuyên giải an ủi tiểu Tứ đáng thương, hay thương tâm cho một gia tộc trăm năm vận mệnh khôn lường……
Lạc lão phu nhân sau khi nghe xong, cũng thở dài một tiếng, luôn miệng nói:“Oan nghiệt, oan nghiệt a……”
Một đêm này, cơm chiều cũng chưa ăn, Lạc Vũ Sam ở trên lầu dường như vẫn ngủ say, Lạc gia cả nhà không người nào có thể ngủ được. Nhị di nương ở bên cạnh nói một câu “Gả đến Đại soái phủ, cũng không phải chuyện xấu gì” Chọc cho Lạc Thế Chương thường ngày tao nhã nổi giận đùng đùng, đôi vòng ngọc Nhị di nương thích nhất cũng quăng vỡ tan.
Lạc gia từ trên xuống dưới đều cảm giác được không khí khẩn trương mà áp lực trong phủ, ra vào cũng không tự chủ mà động tác trở nên nhẹ nhàng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lạc Vũ Sam mới từ trên giường tỉnh dậy, Á Ngọc thật cẩn thận hầu hạ nàng tắm rửa, rửa mặt chải đầu. Lạc Vũ Sam cũng không có gì khác thường, chỉ là ý cười càng thêm lạnh nhạt, dùng một chút điểm tâm, liền ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Nhạc Thanh đang ngồi đối diện với Lạc lão phu nhân ở Huyên Thọ Đường, bỗng nhiên nghe tiếng đàn truyền đến.
Như có như không, như nước chảy mây trôi, những âm thanh êm ái nhẹ như gió thoảng, tiếng đàn như tố, kể ra thời gian tuyệt vời nhất của sinh mệnh này, dù gian nan vất vả nhưng rực rỡ sáng lạn, sự nguyên thủy của tâm hồn, năm tháng như nước chậm rãi chảy xuôi. Tiếng đàn như tố, kể ra ngàn năm trôi đi, năm tháng làm cho tâm hồn lắng đọng, thân bị ngăn cách bởi biển cả, tất cả lại lắng đọng trên những con sóng bạc đầu.
Mỗi một nốt nhạc, dường như đều được một trái tim linh hoạt và bền bỉ kể ra.
Kể ra tình yêu ngọt ngào, trái tim khổ sở, kể ra tình yêu say đắm, gia đình cùng sinh mệnh…… Kể ra từng thứ tốt đẹp………
Nghe xong, Lạc lão phu nhân nhấc tay lên, Nhạc Thanh nâng mi, nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt bà, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Đưa khăn tay ra, Lạc lão phu nhân nhận lấy, lau lau rồi rũ mắt xuống thở dài nói:“Đi nói cho cha chồng con, tiểu Tứ đã có quyết định rồi, bảo bọn họ yên tâm đi.”
Nhạc Thanh nhìn lão phu nhân, gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Tứ muội chẳng qua chỉ đánh một khúc đàn, bà nội đã hiểu được suy nghĩ của nàng?
Đang muốn rời đi, Á Ngọc đến, nói:“Thiếu phu nhân, Tứ tiểu thư đến phòng khách tìm lão gia, người có muốn qua xem không ạ?” Bởi vì Nhạc Thanh căn dặn Á Ngọc, Tứ tiểu thư có bất cứ động tĩnh gì, nhất định phải nói cho mình, nên Á Ngọc hầu hạ Lạc Vũ Sam xuống lầu, chạy nhanh lại đây.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng:“Đi đi, có một số việc con có thể giúp tiểu Tứ.”
Nhạc Thanh gật gật đầu, vội vàng đi ra, đi về hướng phòng khách.
Vừa tới cửa, liền nghe thấy thanh âm Lạc Vũ Sam bình thản nhàn nhạt từ bên trong truyền ra:“Phụ thân, Lạc gia sẽ không có chuyện gì…… Con gả!"
Nhị di nương “Ừm” một tiếng, nhìn vài lần về phía tiểu lâu, không nói thêm nữa, ba người trở về đại sảnh.
Nhạc Thanh cùng Lạc Vũ Phong đi theo vào phòng ngủ, Lạc Vũ Sam vẫn không nói chuyện, càng không giống ngày thường chưa thay quần áo, đã ngã xuống giường, thậm chí kéo chăn mỏng lên, chùm kín đầu.
Lạc Vũ Phong cùng Nhạc Thanh nhìn nhau, hai người đều không nói gì, yên lặng ngồi xuống sô pha.
Nhìn thân ảnh Lạc Vũ Sam, trong lòng Nhạc Thanh có một loại cảm giác bất an, trực giác mách bảo có chuyện lớn xảy ra. Mấy năm không gặp tiểu Tứ, nhưng nghe nói nàng từ nhỏ đã luôn điềm tĩnh trầm ổn, hẳn là rất ít khi luống cuống, biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.
Qua một lúc lâu, đồng hồ nhẹ nhàng reo năm giờ, Nhạc Thanh nhìn người trên giường không chút động đậy, lại nhìn Lạc Vũ Phong, đứng lên nhẹ nhàng đi đến trước giường.
Không đợi nàng nói, Lạc Vũ Sam bỗng nhiên thấp giọng nói:“Đại tẩu……”
Giọng nói thực bình tĩnh, nhưng Nhạc Thanh lại nghe được trong đó hàm chứa một nỗi tuyệt vọng, một tia phẫn hận, một tia bất đắc dĩ cùng những cảm xúc phức tạp, trong lòng trầm xuống, vội vàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi:“Tứ muội.”
Lạc Vũ Sam không hề động đậy, chỉ tiếp tục dùng thanh âm bình tĩnh như vậy nói:“Đàm Đại soái đã nói, hoặc là gả, hoặc là Lạc gia gặp chuyện không may.”
Hả? Nhạc Thanh kinh ngạc, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Lạc Vũ Sam nói tiếp:“Em mệt rồi, Đại tẩu cùng Lục muội xuống trước đi, em muốn ngủ.”
Nhạc Thanh không biết nên nói gì, nhìn Lạc Vũ Sam, lại quay đầu nhìn Lạc Vũ Phong, hai người liếc nhìn nhau, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Đi xuống lầu, Lạc Vũ Phong thấp giọng nói:“Tứ tỷ từ nhỏ tính nết đã như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện lớn, sẽ ngủ không dậy nổi, đến khi tỉnh dậy, trong lòng liền có chủ ý.” Nhìn thoáng qua Nhạc Thanh đang kinh ngạc, Lạc Vũ Phong bất đắc dĩ cười:“Năm ấy đại bá nương mất, Tứ tỷ mới tám tuổi khóc rống một hồi, sau đó ước chừng ngủ ba ngày ba đêm, khi tỉnh dậy, thì không còn khóc nữa, lại như bình thường, chỉ là ít tươi cười đi.”
Nhạc Thanh khẽ thở dài một cái, mẫu thân mất, Tứ muội mê man, sau khi tỉnh lại ít tươi cười. Lần này Đại soái phủ ép gả, nàng nếu là vì Lạc gia mà ủy khuất chính mình, vậy cảm giác sau này, nàng ít đi sẽ là gì? Trong lòng thấy nặng trĩu.
Lạc Vũ Phong nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thấp giọng hát khẽ một câu hát:“Nỗi lòng bỗng không yên, ngủ một giấc tâm tình ta sẽ tốt. Không cần cố chau chuốt từng nét mặt, trong lòng yêu ghét đã rõ ràng. Mỗi ngày êm đềm ngắm sao trên trời, thả cho cảm tình trôi đi……”
Nhạc Thanh có chút mê hoặc nhìn nàng một cái, Lạc Vũ Phong thở dài, cười nói:“Đại tẩu tới sau nên không biết, đây là bài hát do Tứ tỷ viết ra, Tứ tỷ hiếm khi ra tay, từ nhỏ đã là một tay đàn điêu luyện, violon cũng kéo đến xuất thần nhập hóa, học viện Âm nhạc Trung Kinh từng mời chị ấy nhập học, chính bởi vì bà nội, mới học Y khoa.”
Nhạc Thanh có chút giật mình, không thể tưởng được tiểu Tứ thường ngày không nói một lời lại đa tài đa nghệ như thế! Nhất thời dường như có chút hiểu được, Đàm gia Nhị thiếu vì sao lại chấp nhất như vậy. Chỉ là không biết hôn nhân miễn cưỡng, sẽ mang đến cho tiểu Tứ vận mệnh gì đây. Nhưng nếu tiểu Tứ không đáp ứng, Lạc gia sẽ có kết cục như thế nào……
Chậm rãi thuật lại lời Lạc Vũ Sam nói một lần, Lạc Thế Chương nghe xong khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, Lạc Thế Côn tức giận chửi ầm lên, Lạc Thế Diễm thở dài…… Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên đi khuyên giải an ủi tiểu Tứ đáng thương, hay thương tâm cho một gia tộc trăm năm vận mệnh khôn lường……
Lạc lão phu nhân sau khi nghe xong, cũng thở dài một tiếng, luôn miệng nói:“Oan nghiệt, oan nghiệt a……”
Một đêm này, cơm chiều cũng chưa ăn, Lạc Vũ Sam ở trên lầu dường như vẫn ngủ say, Lạc gia cả nhà không người nào có thể ngủ được. Nhị di nương ở bên cạnh nói một câu “Gả đến Đại soái phủ, cũng không phải chuyện xấu gì” Chọc cho Lạc Thế Chương thường ngày tao nhã nổi giận đùng đùng, đôi vòng ngọc Nhị di nương thích nhất cũng quăng vỡ tan.
Lạc gia từ trên xuống dưới đều cảm giác được không khí khẩn trương mà áp lực trong phủ, ra vào cũng không tự chủ mà động tác trở nên nhẹ nhàng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lạc Vũ Sam mới từ trên giường tỉnh dậy, Á Ngọc thật cẩn thận hầu hạ nàng tắm rửa, rửa mặt chải đầu. Lạc Vũ Sam cũng không có gì khác thường, chỉ là ý cười càng thêm lạnh nhạt, dùng một chút điểm tâm, liền ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Nhạc Thanh đang ngồi đối diện với Lạc lão phu nhân ở Huyên Thọ Đường, bỗng nhiên nghe tiếng đàn truyền đến.
Như có như không, như nước chảy mây trôi, những âm thanh êm ái nhẹ như gió thoảng, tiếng đàn như tố, kể ra thời gian tuyệt vời nhất của sinh mệnh này, dù gian nan vất vả nhưng rực rỡ sáng lạn, sự nguyên thủy của tâm hồn, năm tháng như nước chậm rãi chảy xuôi. Tiếng đàn như tố, kể ra ngàn năm trôi đi, năm tháng làm cho tâm hồn lắng đọng, thân bị ngăn cách bởi biển cả, tất cả lại lắng đọng trên những con sóng bạc đầu.
Mỗi một nốt nhạc, dường như đều được một trái tim linh hoạt và bền bỉ kể ra.
Kể ra tình yêu ngọt ngào, trái tim khổ sở, kể ra tình yêu say đắm, gia đình cùng sinh mệnh…… Kể ra từng thứ tốt đẹp………
Nghe xong, Lạc lão phu nhân nhấc tay lên, Nhạc Thanh nâng mi, nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt bà, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Đưa khăn tay ra, Lạc lão phu nhân nhận lấy, lau lau rồi rũ mắt xuống thở dài nói:“Đi nói cho cha chồng con, tiểu Tứ đã có quyết định rồi, bảo bọn họ yên tâm đi.”
Nhạc Thanh nhìn lão phu nhân, gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Tứ muội chẳng qua chỉ đánh một khúc đàn, bà nội đã hiểu được suy nghĩ của nàng?
Đang muốn rời đi, Á Ngọc đến, nói:“Thiếu phu nhân, Tứ tiểu thư đến phòng khách tìm lão gia, người có muốn qua xem không ạ?” Bởi vì Nhạc Thanh căn dặn Á Ngọc, Tứ tiểu thư có bất cứ động tĩnh gì, nhất định phải nói cho mình, nên Á Ngọc hầu hạ Lạc Vũ Sam xuống lầu, chạy nhanh lại đây.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng:“Đi đi, có một số việc con có thể giúp tiểu Tứ.”
Nhạc Thanh gật gật đầu, vội vàng đi ra, đi về hướng phòng khách.
Vừa tới cửa, liền nghe thấy thanh âm Lạc Vũ Sam bình thản nhàn nhạt từ bên trong truyền ra:“Phụ thân, Lạc gia sẽ không có chuyện gì…… Con gả!"
/33
|