Chính Cung Tiểu Thiếp

Chương 18 - Chương 8.1

/24




Đã nhiều ngày chỗ ở của Trường Thanh huyện lệnh không được bình yên, hàng đêm đều có thích khách che mặt tấn công, ý định cướp tù.

Nha dịch trong nha môn, bộ khoái, căn bản không phải là đối thủ của những cao thủ giang hồ đó.

Bọn họ có thể sử dụng ưu thế nhiều người, miễn cưỡng dựa vào số đông để kéo dài, chống đỡ sự tấn công của các cao thủ.

Hai ngày qua, mặc dù tù nhân không bị cướp đi, Trường Thanh huyện lệnh cũng không bị thương, nhưng nha dịch và bộ khoái thì không còn lại được mấy người. Tiếng kêu than của nhóm thương binh vang lên bốn phía, toàn bộ đều không biết vì sao huyện lệnh không giao tù nhân ra, hoặc là nhanh chóng khiến nàng nhận tội.

Công Tôn Thưởng đối với việc mất đi nhân tâm, chỉ là ngay lập tức dùng pháp luật để trị người, không ngờ lại rơi vào cảnh nha dịch bắt đầu chạy trốn.

Giờ nên làm gì đây? Rốt cuộc lúc nào thì mới có thể xử lý nàng ta? Đêm nào cũng ầm ĩ như vậy, nha đầu kia nhất định biết Nam Cung Khiếu Thiên phái người nhìn chằm chằm nha môn. Đến lúc thăng đường, nàng ta chắc chắn sẽ cắn ngược lại ta một cái! Công Tôn Thưởng gấp đến độ đứng ngồi không yên ở trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn Thái Lợi đứng một bên.

Sau khi muội muội cùng cha khác mẹ của hắn cùng với một thư sinh bỏ trốn đào hôn, hắn qua bà mối gặp được Thái Lợi. Lúc trước quen biết vì Thái Lợi giúp hắn một chuyện lớn, chẳng những giúp hắn nghĩ cách gả thay, ngay cả việc sau khi tìm được muội muội về cũng đi nghĩ xong giúp hắn.

Tính toán ban đầu của bọn họ là -- bọn họ đổ tội cho bà mối và Kim Ánh Nhi trên đường đi đã tráo đổi tân nương, còn bọn họ dùng thân phận chính phu nhân bước vào Nam Cung phủ. Sau đó có cơ hội hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên, để muội muội của hắn thuận lý thành chương tiếp quản Nam Cung phủ, tất cả gia sản sẽ nằm trong tay của nhà Công Tôn.

Không ngờ tới, mọi việc hoàn toàn không đi theo kế hoạch...

Không cần lo lắng, ngày mai liền có thể thăng đường rồi. Thái Lợi nói.

Nhưng hình như nha đầu kia vẫn còn tinh thần. Công Tôn Thưởng nói.

Từ nơi này ngồi xe tù đến nha môn, kéo xe chậm một chút, lại ép buộc nàng ta một lúc, khiến nàng ta khi đến nha môn không còn làm được chuyện gì nữa. Thái Lợi cười nham hiểm nói, một đôi mắt gian tà nheo lại chỉ còn một đường nhỏ.

Ổn thỏa chứ? Công Tôn Thưởng nói.

Tuyệt đối ổn thỏa. Thái Lợi cam đoan nói.

Công Tôn Thưởng cầm ly trà lên uống một ngụm, chân mày vẫn nhíu lại. Tốt nhất là ngươi hãy chắc chắn, bằng không tất cả mọi người đều sẽ ăn không xong đâu.

Lão gia, ta làm việc ngài còn không phải lo lắng sao? Muội muội của ngài còn không phải là ta bảo nhóm người ăn mày tìm trở về sao? Chẳng qua là ta không cẩn thận khiến thư sinh kia ngã xuống biển, không tìm thấy thi thể mà thôi. Huống hồ, nếu không phải là ta thông báo cho ngày Nam Cung Khiếu Thiên có việc đi ra ngoài, ngài có thể nhanh chóng bắt được tiện nhân Kim Ánh Nhi này sao... Thái Lợi đắc ý nói.

Lão gia! Cháy rồi! Cháy rồi! Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sư gia gào lớn.

Công Tôn Thưởng kinh hoảng nhảy lên, đánh đổ cốc nước.

Còn không nhanh đi cứu hỏa! Công Tôn Thưởng kêu to.

Mọi người đi sạch rồi! Sư gia đẩy cửa ra đi vào, gào to rống lớn, Thỉnh lão gia nhanh chóng rời đi!

Nhanh chóng đi thu nhập hoàng kim ở trong ngăn tủ của ta, thuận tiện dẫn theo toàn bộ người trong nhà đi. Công Tôn Thưởng đổ đầy mồ hôi, liều mình thúc giục sư gia.

Vâng!

Đây là kế điệu hổ ly sơn, nhất định là có người muốn cứu Kim Ánh Nhi. Thái Lợi nói.

Còn không nhanh phái người đi ngăn đón!

Thỉnh lão gia hãy mang Kim Ánh Nhi đi cùng, nếu như nàng ta còn chưa nhận tội, thì tuyệt đối không thể để nàng ta trở lại bên người Nam Cung Khiếu Thiên, bằng không lão gia cũng chỉ còn lại một đường chết. Sư gia thấp giọng nói.

Công Tôn Thưởng vội gật đầu cầm lấy chìa khóa, bước nhanh ra khỏi phòng..

Thái Lợi một đường đi đến địa lao, lôi Kim Ánh Nhi cùng cha nàng ra, hung hăng đẩy hai người đi về phía trước. Còn không đi nhanh lên.

Kim Ánh Nhi bị ngã trên mặt đất, trán đập xuống đất, đụng vào vết thương, cũng đã không còn sức lực để đưa tay lau nữa.

Chu Thái Thú giá lâm! Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng xuất môn nghênh đón!

Sao Chu Thái Thú lại xuất hiện đúng thời điểm này? Lập tức Công Tôn Thưởng sửng sốt, phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Vài huyện lân cận đây đều thuộc quyền quản lý của Chu Thái Thú, vạn nhất đối phương trình lên trên một tấu chương, nói hắn tư tàng phạm nhân, vậy thì cái mũ quan này của hắn còn giữ được sao?

Ngươi mang theo người đi mau! Công Tôn Thưởng thúc giục Thái Lợi, mặt ngựa nhất thời đỏ bừng lên.

Đi chỗ nào!

Hơn mười nha dịch bao vây đám người Công Tôn Thưởng lại, ở chính giữa là Chu Thái Thú, mặt không biểu cảm nhìn Công Tôn Thưởng.

Thái Thú đại nhân, nơi này có hỏa hoạn, xin ngài hãy cẩn thận, đừng để bị thương. Công Tôn Thưởng cười lấy lòng, tha thiết tiến lên nói.

Người của ta đã dập được lửa. Chu Thái Thú bước lên trước một bước, ánh mắt dừng lại trên người nữ tù phía sau. Bên ngoài đồn rằng ngươi tư tàng phạm nhân, lại thêm dụng hình riêng, không ngờ lại là thật.

Đại nhân, oan uổng quá! Công Tôn Thưởng quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Oan uổng? Vậy những vết thương trên người nữ nhân kia là cái gì! Chu Thái Thú nghiêm mặt, quát lớn: Người tới, đến đại sảnh nha môn thăng đường, hôm nay ta muốn thẩm tra những lời đồn đại về huyện lệnh.

Trận ầm ĩ này khiến Kim Ánh Nhi thanh tỉnh một lát, nàng miễn cưỡng mở mắt liếc nhìn Công Tôn Thưởng một cái.

Sau đó, Kim Ánh Nhi nhếch môi cười, khóe môi chậm rãi chảy ra một dòng máu tươi, mà đôi mắt nàng vừa đóng, liền cứ như vậy mà ngất đi.

Vô luận Nam Cung Khiếu Thiên đã nghĩ đến cảnh Kim Ánh Nhi bi thảm đến như thế nào, lúc




/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status