Kim Ánh Nhi nằm ở trong lòng Nam Cung Khiếu Thiên, cũng không nhìn những người khác trong phòng, cái miệng nhỏ sau khi uống nước mà hắn đưa đến, yếu ớt nhỏ giọng hỏi: Khi nào chúng ta về nhà?
Đợi đến khi Thái Thú định tội Công Tôn Thưởng xong, chúng ta liền có thể về nhà. Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Kim Ánh Nhi nắm tay Nam Cung Khiếu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào lồng ngực nghe tiếng tim đập của hắn, hô hấp đã bắt đầu yếu đi.
Sau mấy ngày nôn ra máu, nàng biết bản thân đã bị hạ độc, cũng biết thời gian còn lại của bản thân không nhiều, thầm nghĩ muốn thay một bộ quần áo đẹp đẽ, một thân sạch sẽ nằm trong lòng hắn.
Truyền Ôn Văn Trí. Chu Thái Thú nói.
Công Tôn Thưởng vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt tái nhợt.
Ở cửa một thư sinh chống gậy, đầu buộc khăn xanh, chân cao chân thấp đi đến.
Ôn Văn Trí, ngày hôm đó có phải là ngươi và Công Tôn cô nương cùng nhau bỏ trốn không? Chu Thái Thú hỏi.
Vâng! Công Tôn cô nương và ta tình đầu ý hợp, khi cha mẹ nàng còn sống đã chỉ phúc vi hôn cùng ta, là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng, chê ta nghèo khó, muốn ép nàng gả cho Nam Cung Khiếu Thiên, chúng ta đành phải dùng đến hạ sách này. Ôn Văn Trí cao giọng nói.
Nói bậy! Công Tôn Thưởng hổn hển nói.
Ta cùng Công Tôn cô nương bắt thuyền, ý định muốn đến dị quốc sinh sống. Chẳng qua là thuyền mới rời đi, liền bị người của Huyện lệnh tới bắt lấy. Công Tôn cô nương bị bắt trở về, ta thì bị rơi xuống biển, may mắn người của Nam Cung lão gia phái tới đã cứu ta một mạng. Ôn Văn Trí nói.
Công Tôn Thưởng ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ Nam Cung Khiếu Thiên lại cũng đuổi theo hành tung của muội muội hắn, điều này chứng tỏ từ ban đầu Nam Cung Khiếu Thiên đã biết tân nương là giả.
Vậy chẳng phải tất cả âm mưu của hắn đều bị Nam Cung Khiếu Thiên nhìn thấy hết sao? Đột nhiên Công Tôn Thưởng đổ mồ hôi khắp đầu.
Ánh Nhi, báo ứng của hắn đến rồi. Nam Cung Khiếu Thiên cúi đầu nhìn Kim Ánh Nhi, vỗ về gương mặt nhỏ của nàng.
Bụng dưới của Kim Ánh Nhi truyền đến một cơn đau, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn về nhà, nhưng nàng mỉm cười với hắn, cũng hao tốn hết sức lực, lại chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn.
Hắn nói cái gì cũng tốt, có hắn ở bên cạnh, nàng không cầu gì nữa.
Công Tôn Thưởng, ngươi còn gì để nói nữa không? Chu Thái Thú nói.
Bọn họ liên hợp muốn hãm hại ta. Công Tôn Thưởng vô lực nói.
Bọn họ hãm hại ngươi thì được lợi gì? Ngươi có tiền tài quyền thế hơn nhà Nam Cung? Hay là ngươi có địa vị hơn tân khoa Thám Hoa Ôn Văn Trí? Chu Thái Thú hỏi.
Thám Hoa? Công Tôn Thưởng trừng mắt nhìn thư sinh nghèo, thân mình lung lay vài cái.
Không sai. Hôm qua Hoàng Thượng đã kéo bảng lên, hắn chính là Thám Hoa mới của bản triều, có lẽ ngày sau sẽ tiếp quản chức Huyện lệnh của ngươi. Chu Thái Thú cười lạnh nói.
Công Tôn Thưởng vừa thấy tình thế không đúng, lập tức cuống quít dập đầu.
Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, bị Thái Lợi mê hoặc, nên mới đồng ý mưu kế của hắn.
Đợi đến khi Thái Thú định tội Công Tôn Thưởng xong, chúng ta liền có thể về nhà. Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Kim Ánh Nhi nắm tay Nam Cung Khiếu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào lồng ngực nghe tiếng tim đập của hắn, hô hấp đã bắt đầu yếu đi.
Sau mấy ngày nôn ra máu, nàng biết bản thân đã bị hạ độc, cũng biết thời gian còn lại của bản thân không nhiều, thầm nghĩ muốn thay một bộ quần áo đẹp đẽ, một thân sạch sẽ nằm trong lòng hắn.
Truyền Ôn Văn Trí. Chu Thái Thú nói.
Công Tôn Thưởng vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt tái nhợt.
Ở cửa một thư sinh chống gậy, đầu buộc khăn xanh, chân cao chân thấp đi đến.
Ôn Văn Trí, ngày hôm đó có phải là ngươi và Công Tôn cô nương cùng nhau bỏ trốn không? Chu Thái Thú hỏi.
Vâng! Công Tôn cô nương và ta tình đầu ý hợp, khi cha mẹ nàng còn sống đã chỉ phúc vi hôn cùng ta, là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng, chê ta nghèo khó, muốn ép nàng gả cho Nam Cung Khiếu Thiên, chúng ta đành phải dùng đến hạ sách này. Ôn Văn Trí cao giọng nói.
Nói bậy! Công Tôn Thưởng hổn hển nói.
Ta cùng Công Tôn cô nương bắt thuyền, ý định muốn đến dị quốc sinh sống. Chẳng qua là thuyền mới rời đi, liền bị người của Huyện lệnh tới bắt lấy. Công Tôn cô nương bị bắt trở về, ta thì bị rơi xuống biển, may mắn người của Nam Cung lão gia phái tới đã cứu ta một mạng. Ôn Văn Trí nói.
Công Tôn Thưởng ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ Nam Cung Khiếu Thiên lại cũng đuổi theo hành tung của muội muội hắn, điều này chứng tỏ từ ban đầu Nam Cung Khiếu Thiên đã biết tân nương là giả.
Vậy chẳng phải tất cả âm mưu của hắn đều bị Nam Cung Khiếu Thiên nhìn thấy hết sao? Đột nhiên Công Tôn Thưởng đổ mồ hôi khắp đầu.
Ánh Nhi, báo ứng của hắn đến rồi. Nam Cung Khiếu Thiên cúi đầu nhìn Kim Ánh Nhi, vỗ về gương mặt nhỏ của nàng.
Bụng dưới của Kim Ánh Nhi truyền đến một cơn đau, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn về nhà, nhưng nàng mỉm cười với hắn, cũng hao tốn hết sức lực, lại chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn.
Hắn nói cái gì cũng tốt, có hắn ở bên cạnh, nàng không cầu gì nữa.
Công Tôn Thưởng, ngươi còn gì để nói nữa không? Chu Thái Thú nói.
Bọn họ liên hợp muốn hãm hại ta. Công Tôn Thưởng vô lực nói.
Bọn họ hãm hại ngươi thì được lợi gì? Ngươi có tiền tài quyền thế hơn nhà Nam Cung? Hay là ngươi có địa vị hơn tân khoa Thám Hoa Ôn Văn Trí? Chu Thái Thú hỏi.
Thám Hoa? Công Tôn Thưởng trừng mắt nhìn thư sinh nghèo, thân mình lung lay vài cái.
Không sai. Hôm qua Hoàng Thượng đã kéo bảng lên, hắn chính là Thám Hoa mới của bản triều, có lẽ ngày sau sẽ tiếp quản chức Huyện lệnh của ngươi. Chu Thái Thú cười lạnh nói.
Công Tôn Thưởng vừa thấy tình thế không đúng, lập tức cuống quít dập đầu.
Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, bị Thái Lợi mê hoặc, nên mới đồng ý mưu kế của hắn.
/24
|