Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 27: Cái Gì Không Phải Của Mình Thì Mãi Mãi Không Phải Của Mình
/34
|
Sau mấy ngày căng thẳng, Bảo Bình quyết định rủ tụi nó đi chơi sở thú ở trên đảo. Nhỏ thì cực kì làm biếng, chỉ muốn ngủ cho hết ngày Chủ Nhật ở nhà thôi nhưng cứ bị con Bình lèm bèm miết nên phải vác cái thân mà rời khỏi nhà.- Nhật Hạ, sao mặt mày cứ ũ rũ thế hả?_ Bảo Bình bực bội nói khi thấy khuôn mặt như "đưa đám" của nhỏ. Biết làm sao được, dạo gần đây có xảy ra "mâu thuẫn nội bộ" cho nên phải tìm một chuyến đi chơi nào đó để giải hòa chứ. Ấy vậy mà "người ta" không hề biết ý tốt của nó một chút nào
- Tao đang mệt._ Nhỏ rên rỉ. Đúng là biết cách làm khó người khác mà, trời nắng chang chang như thế bộ muốn phơi da phơi thịt cho lũ thú rừng coi à?
- Haizz... mày thấy hai đứa nó mùi mẫn ghê chưa? Mày mà ở nhà thì tao không biết tụi nó còn ra "thể thống" gì nữa!_ Bảo Bình giả bộ lắc đầu, xoa xoa hai bên thái dương làm như khổ tâm lắm không bằng. Nó học không giỏi, không mấy xinh đẹp chỉ có mỗi tài nghệ khích tướng là hay
- Ơ... thế mà tao còn tưởng mày muốn coi đồng loại của mày như thế nào chứ!_ Nhỏ cười cợt
- Mày điên à?_ Bảo Bình hét lên, tay nhéo vào hông nhỏ một cái đau điếng. Cứ nghĩ là chiêu khích tướng này của con Bình đã vô tác dụng. Nhưng sự thực là nó đã tác động không ít đến tinh thần của nhỏ =)
...
Sở thú ở trên đảo không đến nỗi quá to, nhưng được cái sạch đẹp. Thích hợp cho việc đi chơi và hẹn hò nên người người qua lại cũng rất đông.
Theo như lời con Bình thì bọn nó sẽ xem hải cẩu. Ban đầu, nhỏ có vẻ không buồn bước đi thì bây giờ sung sức hơn hẳn. Mấy con hải cẩu dễ thương kinh khủng, biết làm xiếc với mấy quả bóng nữa, nhỏ cười khanh khách suốt buổi.
- Nhật Hạ, lại đây coi cái này nè. Quan trọng lắm!_ Cậu nắm lấy tay áo của nhỏ, khuôn mặt cực kì nghiêm túc làm nhỏ cũng tò mò theo
- Chuyện quan trọng gì?
- Đi ra đây đi rồi biết!_ Cậu lôi nhỏ ra khỏi đống người hỗn tạp xem hải cẩu kia. Trước mặt nhỏ là một cái chuồng, với nhiều con khỉ.
- Quan trọng gì? Bộ có con khỉ nào chết sình ở trong ấy à?_ Nhỏ thắc mắc
- Chậc, đồng loại của mày đã lâu không gặp mà không thèm chào hỏi à? Kiểu con người gì thế? Xem tụi nó bị nhốt kìa, chắc nó nhớ mày lắm nhỉ, thương chưa._ Cậu chậm rãi nói, phun ra một câu đả kích nhỏ nặng nề, đã vậy còn làm bộ chặc lưỡi. Nghĩ sao mà dám so sánh nhỏ với mấy con khỉ mặt bố láo đó nữa không biết!
- Mày là cái đồ óc bò, đồ đầu trâu mặt ngựa đó!_ Nhỏ gào lên tức tối rồi giậm chân bình bịch lôi con Bình đi trông khi nó còn mãi miết ngắm mấy con hải cẩu, bỏ cậu lại ôm bụng cười như điên dại.
Kế tiếp tụi nó tham quan hết mấy con vật trong sở thú như: voi, sư tử, hổ, chim… cho đến khi cả bọn mệt nhoài mới thôi. Con Chi có vẻ ít nói, tuy nhiên là ít nói với nhỏ và con Bình thôi chứ tần suất bắt chuyện với cậu nhiều hơn hẳn, đã vậy còn lo lắng quan tâm với nhau nữa mới ghê chứ. Tự dưng cậu với Thùy Chi giống như một cặp còn nhỏ và con Bình thì cứ như là… les cứ kè kè với nhau. Kìa, kìa, nhìn ánh mắt tình tứ đó kìa, làm như sợ người ta không biết rằng ha người đang thích nhau vậy! Nhỏ bĩu môi, trong đầu thầm rủa.
- A~_ Đột nhiên chiếc nón rộng vành của Thùy Chi bị gió hất tung lên cây.
- Xui quá đi mất!_ Thùy Chi nhón gót nhưng vẫn không lấy được
- Để tớ lấy cho._ Cậu galang nói, hừ có đời nào mà ân cần với nhỏ như thế cơ chứ, đúng là thiên vị mà!
Khung cảnh này có vẻ lãng mạn nè, nhưng mà hình như chiếc nón nằm hơi cao một tí. Cậu khá cao, và đã nhảy lên mấy lần nhưng vẫn không lấy được. Nhỏ cười khanh khách trong bụng, vô cùng thõa mãn nha.
- Cao quá, chắc bỏ thôi._ Thùy Chi bất lực nói. Cậu trầm ngâm một lát rồi nói với Chi.
- Không sao đâu, tớ quỳ xuống, cậu đứng lên người tớ là có thể lấy được.
Nhỏ bị shock nặng sau câu nói ấy. Tình cảm quá rồi, tình cảm quá rồi, không thể chấp nhận được. Con Bình nhìn nhỏ mà không khỏi há hốc mồm, hàng trăm thứ biểu cảm đều đem bày ra hết, 50 sắc thái đều đã bộc lộ trong vòng vài phút ngắn ngủi.
Thôi thì ta không thèm xem phim ngôn tình sến súa đó nữa, thà xem khỉ còn vui hơn! Nhỏ gật gù trước suy nghĩ của mình rồi tung tăng chạy ra phía xa.
- Nhật Hạ, cẩn thận!_ Bảo Bình hét lên, mọi sự chú ý đều dồn về phía nhỏ. Do mãi mê ngắm hoa mà nhỏ không hề hay biết trên đầu mình có một công trình đang thi công và…
- Á!_ Nhỏ ngẩng đầu lên, một hộp sơn đang rơi xuống. Theo quán tính, nhỏ ngồi xuống, hai tay che lấy đầu, lòng thầm cầu mong mình không bị chấn thương sọ não.
1s… 2s… 5s… trôi qua. Ủa sao không thấy đau tí nào nhỉ? Chí ít cũng nghe một cái bốp rồi sơn văng tung tóe lên chứ. Chả nhẽ nó chưa rơi xuống đất? Mà cũng không đúng, với tốc độ như vậy thì cũng chạm đất lâu rồi, giả thiết đó là "hư cấu"!
Nhỏ từ từ hé mắt ra nhìn, đập đập vào mắt nhỏ là khuôn mặt thanh tú của cậu, đôi mắt nhắm tịt lại như nhỏ. Như vậy là cậu đang ôm nhỏ rồi. Đôi mắt màu nâu với hàng mi cong cũng từ từ mở ra. Bốn mắt chạm nhau, lại trong khoảng cách này khiến nhỏ có thể nghe thấy tiếng tim đập, từng hơi thở đều đều của cậu. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tay khẽ đẩy cậu ra.
Bấy giờ nhỏ mới biết, hộp sơn không bay đi đâu cả mà đã rơi vào người cậu. Nhưng trong cái rủi có cái may, hộp sơn chỉ rớt lên lưng, và kích cỡ của nó cũng không quá lớn nên không đủ làm người khác bị thương. Nhưng…
- Tại sao mày lại cứu tao?
- Tại vì… vì… tao sợ hộp sơn bị hư thôi._ Cậu nhún vai. Nhỏ té ngửa
- Khốn nạn!_ Nhỏ buông một câu chửi rủa rồi quay quắt đi. Cậu nhìn theo mà phì cười, người ta cứu mình mà một câu cảm ơn cũng không có, quả là bướng bỉnh mà.
- Khăn giấy đây, lau đi. Sơn khô lại thì khó lau sạch lắm!_ Thùy Chi tiến lại, chìa ra trước mặt cậu một vài tờ khăn giấy trắng. Môi nở nụ cười nhạt, khá buồn
- Cậu có sao không?_ Cậu hỏi.
- Tớ không sao cả._ Thùy Chi mỉm cười dịu dàng
Trở lại vài ba phút trước, khi mà Bảo Bình hét lên thì cũng là lúc cậu quay mặt lại. Không biết lúc đó cậu đã nghĩ gì mà lao ra không cần suy nghĩ, không màng quan tâm đến Thùy Chi và cả bản thân cậu. Thùy Chi đã ngã xuống đất, cô không bị thương, nhưng lòng cô lại nhói lên một cảm giác đau. Ngay cái khoảnh khắc cậu rời khỏi cô, quên cả bản thân mình chỉ để che chở cho nhỏ, dù chỉ là thoáng qua, nhưng Thùy Chi chợt nhận ra vì sao cậu không giống như những người khác. Và khi đó, cô hiểu được cậu sẽ không bao giờ để mắt tới mình
...
Bạn không thể mất những thứ chưa bao giờ có...
không thể giữ những thứ không phải của mình...
Bởi vì...
Cái gì đã không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình...
- Tao đang mệt._ Nhỏ rên rỉ. Đúng là biết cách làm khó người khác mà, trời nắng chang chang như thế bộ muốn phơi da phơi thịt cho lũ thú rừng coi à?
- Haizz... mày thấy hai đứa nó mùi mẫn ghê chưa? Mày mà ở nhà thì tao không biết tụi nó còn ra "thể thống" gì nữa!_ Bảo Bình giả bộ lắc đầu, xoa xoa hai bên thái dương làm như khổ tâm lắm không bằng. Nó học không giỏi, không mấy xinh đẹp chỉ có mỗi tài nghệ khích tướng là hay
- Ơ... thế mà tao còn tưởng mày muốn coi đồng loại của mày như thế nào chứ!_ Nhỏ cười cợt
- Mày điên à?_ Bảo Bình hét lên, tay nhéo vào hông nhỏ một cái đau điếng. Cứ nghĩ là chiêu khích tướng này của con Bình đã vô tác dụng. Nhưng sự thực là nó đã tác động không ít đến tinh thần của nhỏ =)
...
Sở thú ở trên đảo không đến nỗi quá to, nhưng được cái sạch đẹp. Thích hợp cho việc đi chơi và hẹn hò nên người người qua lại cũng rất đông.
Theo như lời con Bình thì bọn nó sẽ xem hải cẩu. Ban đầu, nhỏ có vẻ không buồn bước đi thì bây giờ sung sức hơn hẳn. Mấy con hải cẩu dễ thương kinh khủng, biết làm xiếc với mấy quả bóng nữa, nhỏ cười khanh khách suốt buổi.
- Nhật Hạ, lại đây coi cái này nè. Quan trọng lắm!_ Cậu nắm lấy tay áo của nhỏ, khuôn mặt cực kì nghiêm túc làm nhỏ cũng tò mò theo
- Chuyện quan trọng gì?
- Đi ra đây đi rồi biết!_ Cậu lôi nhỏ ra khỏi đống người hỗn tạp xem hải cẩu kia. Trước mặt nhỏ là một cái chuồng, với nhiều con khỉ.
- Quan trọng gì? Bộ có con khỉ nào chết sình ở trong ấy à?_ Nhỏ thắc mắc
- Chậc, đồng loại của mày đã lâu không gặp mà không thèm chào hỏi à? Kiểu con người gì thế? Xem tụi nó bị nhốt kìa, chắc nó nhớ mày lắm nhỉ, thương chưa._ Cậu chậm rãi nói, phun ra một câu đả kích nhỏ nặng nề, đã vậy còn làm bộ chặc lưỡi. Nghĩ sao mà dám so sánh nhỏ với mấy con khỉ mặt bố láo đó nữa không biết!
- Mày là cái đồ óc bò, đồ đầu trâu mặt ngựa đó!_ Nhỏ gào lên tức tối rồi giậm chân bình bịch lôi con Bình đi trông khi nó còn mãi miết ngắm mấy con hải cẩu, bỏ cậu lại ôm bụng cười như điên dại.
Kế tiếp tụi nó tham quan hết mấy con vật trong sở thú như: voi, sư tử, hổ, chim… cho đến khi cả bọn mệt nhoài mới thôi. Con Chi có vẻ ít nói, tuy nhiên là ít nói với nhỏ và con Bình thôi chứ tần suất bắt chuyện với cậu nhiều hơn hẳn, đã vậy còn lo lắng quan tâm với nhau nữa mới ghê chứ. Tự dưng cậu với Thùy Chi giống như một cặp còn nhỏ và con Bình thì cứ như là… les cứ kè kè với nhau. Kìa, kìa, nhìn ánh mắt tình tứ đó kìa, làm như sợ người ta không biết rằng ha người đang thích nhau vậy! Nhỏ bĩu môi, trong đầu thầm rủa.
- A~_ Đột nhiên chiếc nón rộng vành của Thùy Chi bị gió hất tung lên cây.
- Xui quá đi mất!_ Thùy Chi nhón gót nhưng vẫn không lấy được
- Để tớ lấy cho._ Cậu galang nói, hừ có đời nào mà ân cần với nhỏ như thế cơ chứ, đúng là thiên vị mà!
Khung cảnh này có vẻ lãng mạn nè, nhưng mà hình như chiếc nón nằm hơi cao một tí. Cậu khá cao, và đã nhảy lên mấy lần nhưng vẫn không lấy được. Nhỏ cười khanh khách trong bụng, vô cùng thõa mãn nha.
- Cao quá, chắc bỏ thôi._ Thùy Chi bất lực nói. Cậu trầm ngâm một lát rồi nói với Chi.
- Không sao đâu, tớ quỳ xuống, cậu đứng lên người tớ là có thể lấy được.
Nhỏ bị shock nặng sau câu nói ấy. Tình cảm quá rồi, tình cảm quá rồi, không thể chấp nhận được. Con Bình nhìn nhỏ mà không khỏi há hốc mồm, hàng trăm thứ biểu cảm đều đem bày ra hết, 50 sắc thái đều đã bộc lộ trong vòng vài phút ngắn ngủi.
Thôi thì ta không thèm xem phim ngôn tình sến súa đó nữa, thà xem khỉ còn vui hơn! Nhỏ gật gù trước suy nghĩ của mình rồi tung tăng chạy ra phía xa.
- Nhật Hạ, cẩn thận!_ Bảo Bình hét lên, mọi sự chú ý đều dồn về phía nhỏ. Do mãi mê ngắm hoa mà nhỏ không hề hay biết trên đầu mình có một công trình đang thi công và…
- Á!_ Nhỏ ngẩng đầu lên, một hộp sơn đang rơi xuống. Theo quán tính, nhỏ ngồi xuống, hai tay che lấy đầu, lòng thầm cầu mong mình không bị chấn thương sọ não.
1s… 2s… 5s… trôi qua. Ủa sao không thấy đau tí nào nhỉ? Chí ít cũng nghe một cái bốp rồi sơn văng tung tóe lên chứ. Chả nhẽ nó chưa rơi xuống đất? Mà cũng không đúng, với tốc độ như vậy thì cũng chạm đất lâu rồi, giả thiết đó là "hư cấu"!
Nhỏ từ từ hé mắt ra nhìn, đập đập vào mắt nhỏ là khuôn mặt thanh tú của cậu, đôi mắt nhắm tịt lại như nhỏ. Như vậy là cậu đang ôm nhỏ rồi. Đôi mắt màu nâu với hàng mi cong cũng từ từ mở ra. Bốn mắt chạm nhau, lại trong khoảng cách này khiến nhỏ có thể nghe thấy tiếng tim đập, từng hơi thở đều đều của cậu. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tay khẽ đẩy cậu ra.
Bấy giờ nhỏ mới biết, hộp sơn không bay đi đâu cả mà đã rơi vào người cậu. Nhưng trong cái rủi có cái may, hộp sơn chỉ rớt lên lưng, và kích cỡ của nó cũng không quá lớn nên không đủ làm người khác bị thương. Nhưng…
- Tại sao mày lại cứu tao?
- Tại vì… vì… tao sợ hộp sơn bị hư thôi._ Cậu nhún vai. Nhỏ té ngửa
- Khốn nạn!_ Nhỏ buông một câu chửi rủa rồi quay quắt đi. Cậu nhìn theo mà phì cười, người ta cứu mình mà một câu cảm ơn cũng không có, quả là bướng bỉnh mà.
- Khăn giấy đây, lau đi. Sơn khô lại thì khó lau sạch lắm!_ Thùy Chi tiến lại, chìa ra trước mặt cậu một vài tờ khăn giấy trắng. Môi nở nụ cười nhạt, khá buồn
- Cậu có sao không?_ Cậu hỏi.
- Tớ không sao cả._ Thùy Chi mỉm cười dịu dàng
Trở lại vài ba phút trước, khi mà Bảo Bình hét lên thì cũng là lúc cậu quay mặt lại. Không biết lúc đó cậu đã nghĩ gì mà lao ra không cần suy nghĩ, không màng quan tâm đến Thùy Chi và cả bản thân cậu. Thùy Chi đã ngã xuống đất, cô không bị thương, nhưng lòng cô lại nhói lên một cảm giác đau. Ngay cái khoảnh khắc cậu rời khỏi cô, quên cả bản thân mình chỉ để che chở cho nhỏ, dù chỉ là thoáng qua, nhưng Thùy Chi chợt nhận ra vì sao cậu không giống như những người khác. Và khi đó, cô hiểu được cậu sẽ không bao giờ để mắt tới mình
...
Bạn không thể mất những thứ chưa bao giờ có...
không thể giữ những thứ không phải của mình...
Bởi vì...
Cái gì đã không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình...
/34
|