- Huhuhu-...
- huhuhu
-...
- huhuhu
"Rầm"_ Cánh cửa được bật ra một cách vô cùng mạnh bạo. Cậu hùng hổ đi xuống nhà, từ nãy giờ tiếng khóc này cứ vang vọng mãi khiến cậu ngay cả đọc sách cũng không xong. Giữa trưa hè nắng nóng lại nghe tiếng khóc nhoi trời, ai mà chịu nổi cơ chứ
- Này, có im ngay đi không hả?_ Cậu thét lên, rồi chợt ngạc nhiên. Trước cửa nhà cậu là một em bé chừng 5, 6 tuổi đang khóc bù lu bù loa, còn bên cạnh không ai khác ngoài nhỏ. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ màu xanh lá hình con ếch đang ngoác miệng ra cười, đầu còn vài lọn tóc được cuốn lại, đang ngồi chồm hổm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cậu bé như nhìn vật thể lạ, không hề có dấu hiệu cho sự an ủi
- Nhật Hạ, mày có bị điên không đấy?_ Cậu chau mày hỏi, thật sự không hiểu nhỏ đang nghĩ gì
- Tất nhiên là không rồi!_ Nhỏ ngẩng mặt lên, trả lời vô cùng "tỉnh táo".
- Vậy à?_ Khóe môi cậu giật giật. - Thế sao không dỗ nó nín đi, ngồi nhìn làm gì?
- Tao đang xem xét coi vì sao mà nó khóc.
- Trời ạ, mày bị đần à? Muốn biết vì sao thì hỏi nó cái một cần gì xem xét. Con điên!_ Cậu vỗ trán, hình như trời nóng quá hay sao mà ai cũng bị khùng hết trơn vậy nè?
- Vì sao bé khóc thế?_ Nhỏ hỏi
- Hức... hức... Em... bị lạc mẹ... hức hức..._ Cậu bé gạt nước mắt thút thít nói
- Ô thế à? Bé lạc mẹ ở đâu vậy để chị dẫn đi tìm?
- Ở... hức... khu vui chơi ạ... hức...
- Khu vui chơi? Lạc ở đó sao nhóc lại ở đây?_ Cậu thắc mắc
- Em đi tìm mẹ, mẹ bị lạc rồi!_ Cậu bé dõng dạc nói. Nhỏ cũng hùa theo mà không thấy một chút gì đó kì kì
- Ồ, mẹ bé hư thế? Đi chơi đến nỗi bị lạc luôn cơ đấy!
- Trời ơi, hai người bị điên rồi à?_ Cậu gần như hét lên. - Là nhóc bị lạc chứ không phải mẹ nhóc, hiểu chưa? Không biết nghĩ cái gì mà từ khu vui chơi lết xuống đây rồi khóc nức nở, sao nhóc không biết đi tìm mấy người quản lí khu vui chơi mà nhờ giúp đỡ hả?
- Hức... hức..._ Bị cậu quát, cậu nhóc bắt đầu mếu máo và... - huhuhu... huhu... mẹ ơi... huhu... mẹ ơi!
- Trời ơi, khóc nữa là sao? Sao khóc hoài vậy?_ Cậu vò đầu bức tóc
- HUHUHUHU!!!_ Chẳng những thằng bé nín khóc mà còn khóc to hơn
- Thôi nín đi nhé, để chị dẫn em đi tìm mẹ nhé?_ Nhỏ dỗ dành
- Hức... hức... thật không chị?
- Ừm, tất nhiên là thật rồi!_ Nhỏ nói chắc như đinh đóng cột. - Nhưng em phải nín trước cái đã
- Dạ. Chị đúng là người tốt mà!_ Nghe nhỏ nói vậy, cậu bé nín khóc hẳn, miệng lại cười rõ tươi. - Không như "ai kia"..._ Cậu bé liếc sang cậu, rồi nhanh chóng quay sang nhỏ mỉm cười
- Này, nhóc nói ai vậy hả?_ Cậu tức tối. Thằng bé này, thật sự là khó ưa mà!
- Chị tên Nhật Hạ, còn cái tên "ôn thần" kia tên là Thần Hy. Còn bé tên gì thế?
- Dạ, em tên là Yu ạ!
- Tên dễ thương quá ha!
- Dạ, tên Nhật Hạ cũng hay nữa ạ!
- Ahihi
Hai cái người này, kẻ tung người hứng cực kì ăn ý nha, chỉ biết "bắt nạt" cậu thôi. Cũng may là không sống chung nhà, nếu không cũng có ngày cậu bị chọc cho tức chết.
- Sao còn đứng chồng ngồng ở đó làm gì?_ Nhỏ hất hàm hỏi
- Rồi, rồi, tôi biết tôi là người dư thừa rồi. Tôi vào nhà đọc sách đây!_ Cậu nhún vai, xoay gót chân trở vào nhà
- Ai bảo? Đi thay đồ đi!
- Làm gì?
- Thì dẫn bé Yu tìm mẹ chứ làm gì.
- Định đi đâu kiếm giữa biển người này hả?
- Ơ, tất nhiên là đến khu vui chơi rồi.
- Có thật là kiếm mẹ cho nó không đây?_ Cậu nghi ngờ
- Tất nhiên rồi, làm như tao là trẻ lên 3 chẳng bằng, mê chơi quên cả nhiệm vụ à?
- Ai biết được…_ Cậu nhún vai
…
Có vẻ hai cái con người đi trước cậu kia đã quên khái niệm tìm người rồi. Từ lúc vào khu vui chơi tới giờ cũng đã hơn 1 tiếng mà chỉ thấy hai đứa hết chơi trò này thì lăng xăng chơi trò khác, không thì cũng ăn kem. Thật hết nói nổi!
- Nè Nhật Hạ, mày có muốn kiếm mẹ cho thằng nhóc Yu này không vậy hả?_ Cậu bực tức hỏi
- Thì đang tìm đây!_ Nhỏ thản nhiên trả lời, tay còn cầm lon coca vừa mua ở máy bán hàng tự động
- Đang tìm cái con khỉ!_ Cậu gắt lên. - Còn nhóc nữa, lúc nãy khóc bù lu bù loa trước nhà sao giờ cứ ngoác mồm ra mà cười vậy hả? Sao không lo kiếm mẹ đi, anh đây chẳng rãnh mà đi khu vui chơi với hai người!
Bé Yu tự dưng bị lôi vào cuộc khẩu chiến một cách bất đắc dĩ, khuôn mặt baby có chút đần thối ra, lon nước ngọt trên tay mém nữa là đánh rơi.
- Ê Yu, em dám chơi Tàu Lượn Siêu Tốc không? Hai chị em mình đi!_ Nhỏ thì chẳng thèm để ý tới lửa giận ngùn ngụt trên đầu cậu, mà vẫn bình thản rủ nhóc Yu đi chơi tàu lượn siêu tốc. Bé Yu ban đầu có hơi đờ đẫn rồi nhanh chóng nhoẻn miệng cười
- Vâng, đi ạ! Mà sao mình không rủ anh Thần Hy đi cùng? Cứ nhăn nhó nãy giờ như "ông cụ non".
Thằng nhóc này quả là lí sự nha, còn dám gọi cậu là "ông cụ non" nữa chứ.
- Thôi, anh Hy nhát gan lắm. Lần trước đi mà nôn ói đến chết lên chết xuống rồi, biết đâu lần này lại ngất xỉu trên đó thì tội người khác!_ Nhỏ nhân cơ hội "dìm" cậu xuống tận bùn sâu
- Thế á?_ Nhóc Yu ngạc nhiên. - Em còn đi được mà ảnh lại đi không được, thiệt là bó tay mà!
- Ừm, đúng rồi đó._ Nhỏ gật gù
- Hai người có thôi đi không? Chỉ có lần đó là tao nôn thôi, bây giờ quen rồi mày!_ Cậu tức tối nói, vô tình mạnh miệng nói quá sự thật
- Thật à?
- Chứ sao? Mày nghi ngờ gì à?
- Ờ, vậy thì chơi cùng tao và Yu đi.
- Nhưng… nhưng… trò ấy đắt lắm. Hai… hai đứa chơi mình đi._ Cậu bịa đại một lý do khá là hợp lý bởi trò đó cũng không rẻ
- Không sao, tao sẽ trả tiền cho. Mày cứ việc chơi thoải mái, tao có đủ tiền mà._ Nhỏ cười toe, vài giây sau sắc mặt chuyển sang xảo trá. - Hay là… mày sợ? Không dám chơi?
- V… vớ vẩn! Nếu mày đã rộng lòng như vậy thì tao cũng chẳng khách sáo!
- Ok con gà đen!_ Nhỏ nháy mắt tinh nghịch
…
- Aaaaaaaa… STOP HERE! STOP HERE!!!_ Cậu hét đến tận mây xang khi mà tàu lượn một vòng tròn lớn
- No, no, no.... TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!!! Aaaaaaaaa… AI CỨU TÔI VỚI… Aaaaaaaa!!!
- Hahahahaha!!!_ Nhỏ và Yu ôm bụng cười nắc nẻ
- Lêu… lêu… anh Hy nhát gan… lêu… lêu…_ Yu lè lưỡi trêu chọc cậu.
Cậu chẳng màng quan tâm, tay nhanh chóng gỡ dây an toàn ra rồi lao xuống dưới với vân tốc ánh sáng, để nôn thốc nôn tháo.
- Haha, mày hét y như lần đầu tiên chơi tàu lượn siêu tốc vậy!_ Nhỏ vỗ vai cậu, cười khanh khách
- Anh Thần Hy thật là "ẻo lả" mà…
- Chính xác, Yu menly hơn cả hắn ta nữa! Haha
- Hai người có thôi đi không? Hay là muốn đi bộ về nhà?_ Cậu gắt lên
- Ok, Ok, Ok._ Nhỏ giơ tay làm dấu OK. Mặc dù là đã nhịn cười nhưng nhìn hai vai cứ run lên bần bật của nhỏ khiến cậu chỉ muốn lao tới bóp cổ quách cho xong.
Sau đó, tụi nó tiếp tục đi lòng vòng khu vui chơi và chơi thêm một vài trò chơi cảm giác mạnh khác cho tới khi mệt lả thì thôi.
Đang nhai bim bim rau ráu, nhóc Yu chợt giật giật áo nhỏ, khuôn mặt khẽ nhăn lại
- Chị Hạ, anh Hy ngoại tình.
- Ngoại tình?_ Nhỏ nhìn theo cánh tay của Yu. Trước mặt là cậu đang nói chuyện với một cô gái lạ mặt khá xinh, hai người cuời cười nói nói có vẻ rất hợp nhau.
- Dạ, trong phim người ta nói thế là ngoại tình._ Yu giải thích. Thằng bé này coi phim người lớn nhiều quá rồi đây mà.
- Nhưng anh Hy chưa có vợ mà.
- Chả phải chị Hạ là vợ của anh Hy sao?_ Nhóc Yu ngây ngô nói
- V… vớ vẩn! Ai bảo chị là vợ của tên bẩn bựa đó chứ!_ Nhỏ gạt phắt, khuôn mặt bất giác đỏ lên
- Vậy thôi._ Yu bĩu môi, tay bốc một miếng bim bim cho vào miệng rồi uống trà sữa
Mặc dù là giữa nhỏ và cậu không hề có mối quan hệ "mập mờ" nào, nhưng sao nhỏ thấy lòng mình đột nhiên khó chịu lạ. Nhìn hai người họ thân mật, lại còn chụp hình chỉ muốn đứng phắt dậy nắm tay bé Yu mà lôi ra chỗ khác ngồi nghỉ cho đỡ chướng mắt
"Cái tên Thần Hy chết tiệt, đi tới đâu là gieo rắt 'phong tình' đến đó, ta phải thay trời hành đạo!"_ Nhỏ nghĩ bụng, vừa lúc đó trong đầu nhỏ nảy lên một ý tưởng vô cùng "táo bạo".
- Yu, chị bảo này… %$-@+)%*-@
- Gì cơ? Nhưng sao em phải làm vậy?
- Chị bảo thì em nghe lời đi, nói nhiều làm gì!_ Nhỏ cau mày nói. Quái lạ, cái thằng nhóc này sao không chịu nghe lời "ân nhân" của mình gì cả.
- Nhưng… cô bảo nói dối là hư._ Yu vân vê vạt áo nói
- Thế cô giáo không bảo trong những trường hợp, nói dối là việc tốt à? Ví dụ là bác sĩ nói dối về bệnh tình của nạn nhân vậy đấy!_ Nhỏ giải thích. Yu khẽ suy ngẫm, khuôn mặt như đang rất trầm tư, xong nó nói
- Chị Hạ, em muốn ăn kem!_ Yu quay sang nhỏ nói, chân đá đá chiếc lá dưới chân
- Em ra điều kiện với chị à?
- Kem Mario Socola ấy chị, ngon tuyệt!_ Nó chẳng thèm mảy may đến nhỏ, vẫn nói tiếp về loại kem nó muốn ăn
- Nhưng chị hết tiền rồi!_ Nhỏ làm mặt rầu rĩ với Yu
- Cô bảo nói dối là hư!_ Yu lập lại câu nói lúc nãy, thằng nhóc này đúng chất khôn lỏi rồi.
- Hừ, được rồi một hồi chị mua cho ăn, láo cá!_ Nhỏ tức giận lườm lườm khuôn mặt cực kì đắc ý của Yu. Xong, nhỏ phóng xuống băng đá nắm lấy tay Yu lôi đi thực hiện kế hoạch.
Gần đến chỗ cậu, chưa kịp để nhỏ ra hiệu là Yu đã hét toáng lên
- BA ƠI!!!
Cậu cùng cô gái lạ mặt kia đồng loạt quay lại, khuôn mặt ai cũng có phần sửng sốt.
Nghĩ đến viển cảnh cậu bị nhóc Yu làm cho bẽ mặt là nhỏ không khỏi ngoác miệng ra cười, nhưng chỉ là trong bụng thôi bên ngoài nhỏ phải tỏ ra hiền diệu làm một người vợ "hoàn hảo".
- Em mới xa anh một tí là đã tí tỡn với gái rồi à?_ Nhỏ làm mặt hờn dỗi. Tưởng cậu sẽ rối rít giải thích mọi chuyện với cô gái kia, ai ngờ lại phun ra một câu khiến nhỏ từ trên mây mà rơi xuống 18 tầng địa ngục
- Bà xã, anh xin lỗi đã để em đợi lâu
Bà xã? What the…
- Bà xã? Đó… đó là vợ anh?_ Cô gái kia lắp bắp xen lẫn ngạc nhiên. Cô ngạc nhiên bao nhiêu thì nhỏ lại bàng hoàng gấp mấy trăm lần như thế đấy
- Ừm, bà xã anh đến tìm rồi. Tạm biệt em tại đây nhé!_ Cậu mỉm cười, ngang nhiên nói chuyện tỉnh bơ
- V… vậy thôi em đi đây…_ Cô gái lúng túng nhanh chân chạy đi. Cô chẳng muốn bị "tạt axit" đâu.
Nhỏ còn vẫn chưa hết đờ đẫn. Tại sao? Tại sao lại có thể phun ra hai từ gớm ghiếc đó được chứ? Thật sự quá shock mà
- Sao? Vui chưa?_ Cậu nhếch môi nói với nhỏ
- Mày… mày… sao có thể?_ Nhỏ mấp mái, thật sự thì vẫn chưa hoàn hồn
- Sao thế? Là mày bắt đầu trước mà, tao chỉ thuận theo kịch bản thôi
- M… mày…
- Đừng có đần mặt ra nữa, lo kiếm mẹ cho thằng nhóc đi kìa!_ Cậu đút tay vào túi quần ung dung nói. - Đi thôi Yu._ Cậu nắm lấy tay thằng bé kéo đi. Nhỏ thẫn thờ theo sau.
…
- Hơ… mệt quá…_ Nhỏ ngồi xuống ghế, tay nắn bóp chân rên rỉ
- Mày chỉ lo chơi mệt cái quỷ gì hả?_ Cậu nói
- Mày làm như tao chỉ biết chơi với chơi chẳng bằng._ Nhỏ bĩu môi lèm bèm
- Chứ chả phải à?
- Tất nhiên là không rồi!
- Không mà thấy trò nào cũng leo lên chơi là sao? Ngay cả xe lửa dành cho con nít cũng trèo lên chơi cho bằng được
- Tại vì cái xe đó chạy đường xa, biết đâu có thể gặp mẹ nhóc Yu
- Nhưng mày làm gì biệt mẹ nó ra làm sao
- Thì tao đi cùng với nhóc Yu rồi còn gì!
- Hai anh chị thôi đi, cãi nhau suốt là sao? Hức… hức…_ Yu lên tiếng. Nó cúi gầm mặt, nghe tiếng thút thít có vẻ là đang khóc khiến nhỏ và cậu cũng thấy mủi lòng. Nhỏ và cậu chỉ biết cãi nhau, không để ý đến tâm trạng của Yu gì cả, thật sự là cảm thấy có lỗi quá đi a~
- Tìm mẹ ở đây không được thì đành về nhà em vậy._ Yu nói, câu nói khiến cậu và nhỏ té ngửa.
- Em biết địa chỉ nhà mình?_ Nhỏ hỏi lại để chắc chắn rằng mình không nghe lầm
- Dạ, nhưng em không biết đường đi._ Yu trả lời tỉnh queo
- Tại sao em không nói sớm hơn hả?_ Nhỏ nghiến răng ken két, cố giữ bình tĩnh cho mình. Cậu thì quá đỗi tức giận, chẳng kiềm chế nổi mà bay tới nắm lấy cổ áo của Yu mà nói bằng giọng đầy sát khí
- Nhóc đang troll tụi này à?
- E… em làm… làm… gì có… ạ._ Nhóc Yu sợ hãi ngay cả nói cũng không tròn câu
- Buông nó ra đi, tao với mày còn phải dẫn nó về nhà nữa._ Nhỏ can ngăn
- Tại mày lo chuyện bao đồng đấy!_ Cậu buông cổ áo của Yu ra mà chỉ vào mặt nhỏ nói
- Cái này được gọi là có lòng nhân ái chứ không phải bao đồng._ Nhỏ đáp, xong nắm tay Yu đi ra khỏi khu vui chơi. Cậu hầm hầm theo sau
Nhà của nhóc Yu không đến nỗi quá khó tìm. Chỉ vì nó không chịu nói địa chỉ ra làm cho cậu và nhỏ mất cả một ngày. Thật là biết cách chọc điên người khác!
Trước cửa nhà, một người phụ nữ đang đứng lóng ngóng chắc đang kiếm Yu. Khuôn mặt vô cùng lo lắng
- Mẹ ơi!_ Yu gọi
- Yu của mẹ._ Người phụ nữ ấy mỉm cười mãn nguyện, vội chạy lại ôm chầm lấy Yu. Vài giọt nước mắt vui mừng rơi xuống
- Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi.
- Không sao đâu mẹ, nhờ hai anh chị này mà con mới về nhà được đó mẹ. Con còn được đu đu quay, tàu lượn siêu tốc, ăn kem Mario Socola nữa ạ!_ Yu thao thao bất tuyệt
- Bác cảm ơn hai cháu, nhờ có hai cháu mà Yu mới được về nhà. Bác cảm ơn hai cháu nhiều lắm._ Mẹ Yu gạt nước mắt, rối rít cảm ơn nhỏ và cậu
- Đâu có gì đâu bác, gặp người bị nạn thì phải giúp đỡ chứ ạ.
- Trên đời này cần rất nhiều người như hai cháu đấy.
- Bình thường mà bác.
Nhỏ và cậu đều thấy, mất cả ngày để tìm nhà cho nhóc Yu rồi nhận được sự cảm ơn của một người mẹ đang nhớ con như thế này thì không đến nỗi quá phí công nhỉ?
…
----
Khi không khí Tết qua đi, các cô gái lại nhận được một thứ kẹo vừa ngọt lại vừa đắng, một số chuyện tình đuợc nảy nở đâm chòi nảy lộc - cái ngày mà bao cô gái đều mong ngóng…
- Valentine cái gì chứ, toàn chiêu trò của mấy cửa tiệm bánh kẹo._ Nhỏ lấy tay che đi cái ngáp dài của mình, buâng quơ nói
- Tớ thấy được tặng vẫn thích chứ, Socola ngon mà!_ Thùy Chi mỉm cười nói với nhỏ
- Phải rồi, Thùy Chi nhận được đến vài chục hộp Socola của bọn con trai cơ mà!_ Nhỏ lèm bèm
- Sao giờ này Thần Hy chưa vô nhỉ?_ Bảo Bình đứng ngóng ở cửa. Nó nói cũng phải, không biết cậu đi đâu mà mới sáng sớm là đã biến mất, chả nhẽ đi chơi với gái?
- Hắt xì..._ Vừa nhắc là cậu đã xuất hiện, sau này chết rồi chắc "linh" lắm. - Nè mày…_ Cậu ném một chiếc giỏ vào người con Bình.
Bảo Bình liền lục lọi, bên trong là 2 hộp Chocolate nhỏ được gói kĩ càng. Nó cười toe mãn nguyện
- Cảm ơn mày nha Thần Hy!
Chẳng phải cậu tốt lành gì mà mua Chocolate cho bọn nó đâu, chỉ tại lời tuyên bố hùng hồn như thế này của con Bình: "Sắp tới Valentine rồi, tao muốn ăn Socola do mày làm. Tới lúc đó không có đi rồi biết tay tao!", cộng khuôn mặt cực kì sát khí của nó làm cậu cũng chẳng dám phản bác. Mà dạo gần đây, tự dưng ở đảo nổi lên phong trào tự làm Chocolate, còn có hẳn một cửa tiệm mở ra với đầy đủ các loại Chocolate, giấy gói, đồ trang trí,… để tự tay làm một thỏi Chocolate cho người yêu của mình, tuy nhiên giá của nó cũng chẳng rẻ lắm. Nhỏ thì thấy cái trò này thật… vớ vẩn, nhỡ làm không ngon lại phí tiền, ra ngoài cửa tiệm mua đại Chocolate có phải hay hơn không? Đúng là rãnh rỗi rồi sinh nông nỗi mà!
- Mày làm Socola ngon thật đấy! Như ngoài tiệm!_ Bảo Bình ngắt một mảnh Chocolate bỏ vào miệng, tấm tắc khen
- Thì ở ngoài tiệm mà._ Cậu trả lời tỉnh queo khiến con Bình té ngửa
- Hơ… tao bảo mày phải tự làm mà.
- Tao chẳng rãnh há!
- Ủa Thần Hy, mày không mua cho Thùy Chi à?_ Nhỏ ngạc nhiên khi thấy chỉ có mỗi 2 hộp Chocolate trên bàn
- Thì hộp này của Thùy Chi đây._ Cậu lấy hộp còn lại đưa cho Thùy Chi, mỉm cười dịu dàng. - Của cậu đây.
- Cảm ơn nhé._ Thùy Chi mỉm cười nói lời cảm ơn. Nếu là lúc trước, cô sẽ vô cùng cảm động. Nhưng mà bây giờ cô đã hiểu cho dù cậu có tặng cô hàng trăm hộp Chocolate hay hàng ngàn bông hoa hồng thì cậu cũng chẳng bao giờ thuộc về cô, cậu chỉ tặng quà cho cô với tư cách là một người bạn.
- Thế của tao đâu?_ Nhỏ nhăn nhó
- Tao có nói là tặng Socola cho mày à?
- Ơ sao kì thế? Mày "phân biệt chủng tộc" à?
- Ừ đấy thì sao?
- Mày… quá đáng!_ Nhỏ giậm chân bình bịch đi về chỗ. Tại sao? Tại sao ngay cả con Bình mà cũng được tặng Chocolate mà nhỏ thì không?
- Haha giận rồi sao?_ Cậu phì cười trước khuôn mặt giận dỗi của nhỏ, cực kì đáng yêu nha!
- Không thèm nói chuyện với thứ "phân biệt chủng tộc"!_ Nhỏ quay quắt sang chỗ khác.
Cậu cúi xuống thì thầm vào tai nhỏ
- Ra về tao sẽ tặng mày thứ khác. Đặc biệt hơn, chịu không?
- Hả? Thật sao?_ Nhỏ mắt long lanh nhìn
- Thật, sẽ chẳng tặng Socola nữa đâu vì tặng nhiều quá thì sẽ trở thành đại trà mất! Quà của tao đặc biệt hơn nhiều, đảm bảo mày sẽ chưa bao giờ nhận được món quà này vào ngày Valentine đâu!
Nghe cậu nói vậy nhỏ cực kì vui luôn nha, nhoẻn miệng cười
- Ok
…
Ra về, tới khi học sinh ở lớp a14 ra về gần hết nhỏ mới hối thúc cậu tặng quà cho nhỏ. Cậu lấy trong cặp ra một hộp quà vuông nhỏ, được gói lại khá đẹp mắt. Nhỏ nhanh tay xé gói quà ra, và ngay lập tức bị… đơ.
- Tèn ten._ Cậu múa phụ họa, nhìn khuôn mặt thộn ra của nhỏ mà cậu không khỏi buồn cười. Thật sự thì món quà này của cậu vượt qua cả sự "bất ngờ".
- Quả xoài?_ Nhỏ cầm quả xoài trên tay, hai hàng chân mày chau lại với nhau
- Ừm. Xoài cát Hòa Lộc đó chứ không phải xoaì bình thường đâu, tao phải xuống tận đồng bằng sông Cửu Long mà mua cho mày đấy!
- Tại sao không là thứ gì khác? Tại sao mày đối xử với tao khác mọi người thế?_ Nhỏ giận tím mặt
- Ơ chứ chẳng phải mày thích ăn xoài à? Mày từng kể với tao…
Chưa để cậu nói hết câu là nhỏ đã ngắt ngang
- Mày ăn luôn đi!_ Nhỏ ném trái xoài vào người cậu rồi xách balo đi te te ra cửa bỏ lại cậu với khuôn mặt đần thối. Cậu đã làm gì sai sao???
…
- Tại sao luôn là mình? Tại sao hắn không làm vâỵ với mấy con nhỏ khác? Bộ kiếp trước mình ăn ở thất đức lắm à?_ Nhỏ lầm bầm một mình
- Nhật Hạ!
hình như có ai gọi nhỏ thì phải, nhưng nhìn quanh thì chẳng có ai. Nhỏ nhún vai đi tiếp, chắc là nghe nhầm
- Nhật Hạ!
- Ai vậy?_ Nhỏ bực tức hỏi. - Ơ… Hoàng Huy?
Trong đống người chen chút kia, Hoàng Huy từ từ chen ra. Chả là anh bị đám con gái bao vây quá cho nên nhỏ không nhìn ra.
- Anh về từ lúc nào vậy?_ Nhỏ hỏi
- Mới về lúc sáng._ Hoàng Huy quệt mồ hôi trên trán. Trời đang buổi trưa đã nóng lắm rồi còn bị bao vây thế này thì thật sự mệt mỏi a~
- Mới về lúc sáng mà đã kiếm em rồi ư?_ Nhỏ ngạc nhiên
- Biết sao được, anh nhớ em mà._ Hoàng Huy nhoẻn miệng cười khiến bao cô nàng ngất ngây
- Anh cứ thích đùa._ Nhỏ ngại nói, hai gò má cũng phớt hồng. Thật ra công việc của Hoàng Huy vẫn chưa làm xong, nhưng vì anh cố gắng thu xếp để về kịp vào ngày Valentine để gặp nhỏ, chỉ vậy thôi.
Vừa lúc đó cậu đuổi theo nhỏ đến cổng trường thì thấy cảnh tượng nhỏ cười cười nói nói với Hoàng Huy. Tự dưng trong lòng có chút bực tức, không một chút do dự mà ném trái xoài xuống đất một cái bẹp rồi quay lưng đi lấy xe đạp, uổng công cậu lặn lội đường xá xa xôi đi mua xoài cho nhỏ, hừ!
- Nhìn em có vẻ đang bực mình, bộ có chuyện gì à?_ Hoàng Huy hỏi thăm
- Vâng, em đang rất…
Ting… ting…_ Tiếng chuông xe đạp vang lên, cậu ung dung đạp xe chen ngang giữa nhỏ và Hoàng Huy, khuôn mặt cực kì đáng ghét!
- ya, cái tên kia mày kiếm chuyện với bà à?_ Nhỏ hét toáng lên
- Ai bảo mãi tí tỡn với trai!_ Cậu quay mặt lại nói, xong huýt gió chạy biến đi mất
- Anh coi đó, cái tên khốn nạn đó đấy, uổng công em coi nó là tri kỉ! Nghĩ sao mà ngày Valentine đi tặng em một trái xoài, một trái xoài đấy, anh thấy có ăn nhập không? Đã vâỵ còn "hồn nhiên" nói tặng em một món quà vô cùng đặc biệt, phải rôì rất là "đặc biệt" luôn đấy, "đặc biệt" đến nỗi khiến em muốn lên tăng xông chết ngay tại chỗ!_ Nhỏ tuôn một tràng
- Haha, anh thấy xoài ăn cũng rất ngon mà.
- Phải rồi, rất ư là "ngon" đấy!
- Được rồi, em bớt tức giận đi, anh dẫn em đi chơi nhé?
- Đi chơi? Vào ngày Valentine?_ Nhỏ ngạc nhiên đến há hốc mồm
- Chỉ là đi chơi thôi, nếu em thích thì cứ việc coi là hẹn hò
- Ơ…
- OK không?
- Dạ…_ Nhỏ hơi chần chừ, thôi kệ đồng ý ho rôì đỡ hơn ở nhà bị khuôn mặt lúc nào cũng nhởn nhơ kia chọc cho tức chết. - OK!
- huhuhu
-...
- huhuhu
"Rầm"_ Cánh cửa được bật ra một cách vô cùng mạnh bạo. Cậu hùng hổ đi xuống nhà, từ nãy giờ tiếng khóc này cứ vang vọng mãi khiến cậu ngay cả đọc sách cũng không xong. Giữa trưa hè nắng nóng lại nghe tiếng khóc nhoi trời, ai mà chịu nổi cơ chứ
- Này, có im ngay đi không hả?_ Cậu thét lên, rồi chợt ngạc nhiên. Trước cửa nhà cậu là một em bé chừng 5, 6 tuổi đang khóc bù lu bù loa, còn bên cạnh không ai khác ngoài nhỏ. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ màu xanh lá hình con ếch đang ngoác miệng ra cười, đầu còn vài lọn tóc được cuốn lại, đang ngồi chồm hổm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cậu bé như nhìn vật thể lạ, không hề có dấu hiệu cho sự an ủi
- Nhật Hạ, mày có bị điên không đấy?_ Cậu chau mày hỏi, thật sự không hiểu nhỏ đang nghĩ gì
- Tất nhiên là không rồi!_ Nhỏ ngẩng mặt lên, trả lời vô cùng "tỉnh táo".
- Vậy à?_ Khóe môi cậu giật giật. - Thế sao không dỗ nó nín đi, ngồi nhìn làm gì?
- Tao đang xem xét coi vì sao mà nó khóc.
- Trời ạ, mày bị đần à? Muốn biết vì sao thì hỏi nó cái một cần gì xem xét. Con điên!_ Cậu vỗ trán, hình như trời nóng quá hay sao mà ai cũng bị khùng hết trơn vậy nè?
- Vì sao bé khóc thế?_ Nhỏ hỏi
- Hức... hức... Em... bị lạc mẹ... hức hức..._ Cậu bé gạt nước mắt thút thít nói
- Ô thế à? Bé lạc mẹ ở đâu vậy để chị dẫn đi tìm?
- Ở... hức... khu vui chơi ạ... hức...
- Khu vui chơi? Lạc ở đó sao nhóc lại ở đây?_ Cậu thắc mắc
- Em đi tìm mẹ, mẹ bị lạc rồi!_ Cậu bé dõng dạc nói. Nhỏ cũng hùa theo mà không thấy một chút gì đó kì kì
- Ồ, mẹ bé hư thế? Đi chơi đến nỗi bị lạc luôn cơ đấy!
- Trời ơi, hai người bị điên rồi à?_ Cậu gần như hét lên. - Là nhóc bị lạc chứ không phải mẹ nhóc, hiểu chưa? Không biết nghĩ cái gì mà từ khu vui chơi lết xuống đây rồi khóc nức nở, sao nhóc không biết đi tìm mấy người quản lí khu vui chơi mà nhờ giúp đỡ hả?
- Hức... hức..._ Bị cậu quát, cậu nhóc bắt đầu mếu máo và... - huhuhu... huhu... mẹ ơi... huhu... mẹ ơi!
- Trời ơi, khóc nữa là sao? Sao khóc hoài vậy?_ Cậu vò đầu bức tóc
- HUHUHUHU!!!_ Chẳng những thằng bé nín khóc mà còn khóc to hơn
- Thôi nín đi nhé, để chị dẫn em đi tìm mẹ nhé?_ Nhỏ dỗ dành
- Hức... hức... thật không chị?
- Ừm, tất nhiên là thật rồi!_ Nhỏ nói chắc như đinh đóng cột. - Nhưng em phải nín trước cái đã
- Dạ. Chị đúng là người tốt mà!_ Nghe nhỏ nói vậy, cậu bé nín khóc hẳn, miệng lại cười rõ tươi. - Không như "ai kia"..._ Cậu bé liếc sang cậu, rồi nhanh chóng quay sang nhỏ mỉm cười
- Này, nhóc nói ai vậy hả?_ Cậu tức tối. Thằng bé này, thật sự là khó ưa mà!
- Chị tên Nhật Hạ, còn cái tên "ôn thần" kia tên là Thần Hy. Còn bé tên gì thế?
- Dạ, em tên là Yu ạ!
- Tên dễ thương quá ha!
- Dạ, tên Nhật Hạ cũng hay nữa ạ!
- Ahihi
Hai cái người này, kẻ tung người hứng cực kì ăn ý nha, chỉ biết "bắt nạt" cậu thôi. Cũng may là không sống chung nhà, nếu không cũng có ngày cậu bị chọc cho tức chết.
- Sao còn đứng chồng ngồng ở đó làm gì?_ Nhỏ hất hàm hỏi
- Rồi, rồi, tôi biết tôi là người dư thừa rồi. Tôi vào nhà đọc sách đây!_ Cậu nhún vai, xoay gót chân trở vào nhà
- Ai bảo? Đi thay đồ đi!
- Làm gì?
- Thì dẫn bé Yu tìm mẹ chứ làm gì.
- Định đi đâu kiếm giữa biển người này hả?
- Ơ, tất nhiên là đến khu vui chơi rồi.
- Có thật là kiếm mẹ cho nó không đây?_ Cậu nghi ngờ
- Tất nhiên rồi, làm như tao là trẻ lên 3 chẳng bằng, mê chơi quên cả nhiệm vụ à?
- Ai biết được…_ Cậu nhún vai
…
Có vẻ hai cái con người đi trước cậu kia đã quên khái niệm tìm người rồi. Từ lúc vào khu vui chơi tới giờ cũng đã hơn 1 tiếng mà chỉ thấy hai đứa hết chơi trò này thì lăng xăng chơi trò khác, không thì cũng ăn kem. Thật hết nói nổi!
- Nè Nhật Hạ, mày có muốn kiếm mẹ cho thằng nhóc Yu này không vậy hả?_ Cậu bực tức hỏi
- Thì đang tìm đây!_ Nhỏ thản nhiên trả lời, tay còn cầm lon coca vừa mua ở máy bán hàng tự động
- Đang tìm cái con khỉ!_ Cậu gắt lên. - Còn nhóc nữa, lúc nãy khóc bù lu bù loa trước nhà sao giờ cứ ngoác mồm ra mà cười vậy hả? Sao không lo kiếm mẹ đi, anh đây chẳng rãnh mà đi khu vui chơi với hai người!
Bé Yu tự dưng bị lôi vào cuộc khẩu chiến một cách bất đắc dĩ, khuôn mặt baby có chút đần thối ra, lon nước ngọt trên tay mém nữa là đánh rơi.
- Ê Yu, em dám chơi Tàu Lượn Siêu Tốc không? Hai chị em mình đi!_ Nhỏ thì chẳng thèm để ý tới lửa giận ngùn ngụt trên đầu cậu, mà vẫn bình thản rủ nhóc Yu đi chơi tàu lượn siêu tốc. Bé Yu ban đầu có hơi đờ đẫn rồi nhanh chóng nhoẻn miệng cười
- Vâng, đi ạ! Mà sao mình không rủ anh Thần Hy đi cùng? Cứ nhăn nhó nãy giờ như "ông cụ non".
Thằng nhóc này quả là lí sự nha, còn dám gọi cậu là "ông cụ non" nữa chứ.
- Thôi, anh Hy nhát gan lắm. Lần trước đi mà nôn ói đến chết lên chết xuống rồi, biết đâu lần này lại ngất xỉu trên đó thì tội người khác!_ Nhỏ nhân cơ hội "dìm" cậu xuống tận bùn sâu
- Thế á?_ Nhóc Yu ngạc nhiên. - Em còn đi được mà ảnh lại đi không được, thiệt là bó tay mà!
- Ừm, đúng rồi đó._ Nhỏ gật gù
- Hai người có thôi đi không? Chỉ có lần đó là tao nôn thôi, bây giờ quen rồi mày!_ Cậu tức tối nói, vô tình mạnh miệng nói quá sự thật
- Thật à?
- Chứ sao? Mày nghi ngờ gì à?
- Ờ, vậy thì chơi cùng tao và Yu đi.
- Nhưng… nhưng… trò ấy đắt lắm. Hai… hai đứa chơi mình đi._ Cậu bịa đại một lý do khá là hợp lý bởi trò đó cũng không rẻ
- Không sao, tao sẽ trả tiền cho. Mày cứ việc chơi thoải mái, tao có đủ tiền mà._ Nhỏ cười toe, vài giây sau sắc mặt chuyển sang xảo trá. - Hay là… mày sợ? Không dám chơi?
- V… vớ vẩn! Nếu mày đã rộng lòng như vậy thì tao cũng chẳng khách sáo!
- Ok con gà đen!_ Nhỏ nháy mắt tinh nghịch
…
- Aaaaaaaa… STOP HERE! STOP HERE!!!_ Cậu hét đến tận mây xang khi mà tàu lượn một vòng tròn lớn
- No, no, no.... TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!!! Aaaaaaaaa… AI CỨU TÔI VỚI… Aaaaaaaa!!!
- Hahahahaha!!!_ Nhỏ và Yu ôm bụng cười nắc nẻ
- Lêu… lêu… anh Hy nhát gan… lêu… lêu…_ Yu lè lưỡi trêu chọc cậu.
Cậu chẳng màng quan tâm, tay nhanh chóng gỡ dây an toàn ra rồi lao xuống dưới với vân tốc ánh sáng, để nôn thốc nôn tháo.
- Haha, mày hét y như lần đầu tiên chơi tàu lượn siêu tốc vậy!_ Nhỏ vỗ vai cậu, cười khanh khách
- Anh Thần Hy thật là "ẻo lả" mà…
- Chính xác, Yu menly hơn cả hắn ta nữa! Haha
- Hai người có thôi đi không? Hay là muốn đi bộ về nhà?_ Cậu gắt lên
- Ok, Ok, Ok._ Nhỏ giơ tay làm dấu OK. Mặc dù là đã nhịn cười nhưng nhìn hai vai cứ run lên bần bật của nhỏ khiến cậu chỉ muốn lao tới bóp cổ quách cho xong.
Sau đó, tụi nó tiếp tục đi lòng vòng khu vui chơi và chơi thêm một vài trò chơi cảm giác mạnh khác cho tới khi mệt lả thì thôi.
Đang nhai bim bim rau ráu, nhóc Yu chợt giật giật áo nhỏ, khuôn mặt khẽ nhăn lại
- Chị Hạ, anh Hy ngoại tình.
- Ngoại tình?_ Nhỏ nhìn theo cánh tay của Yu. Trước mặt là cậu đang nói chuyện với một cô gái lạ mặt khá xinh, hai người cuời cười nói nói có vẻ rất hợp nhau.
- Dạ, trong phim người ta nói thế là ngoại tình._ Yu giải thích. Thằng bé này coi phim người lớn nhiều quá rồi đây mà.
- Nhưng anh Hy chưa có vợ mà.
- Chả phải chị Hạ là vợ của anh Hy sao?_ Nhóc Yu ngây ngô nói
- V… vớ vẩn! Ai bảo chị là vợ của tên bẩn bựa đó chứ!_ Nhỏ gạt phắt, khuôn mặt bất giác đỏ lên
- Vậy thôi._ Yu bĩu môi, tay bốc một miếng bim bim cho vào miệng rồi uống trà sữa
Mặc dù là giữa nhỏ và cậu không hề có mối quan hệ "mập mờ" nào, nhưng sao nhỏ thấy lòng mình đột nhiên khó chịu lạ. Nhìn hai người họ thân mật, lại còn chụp hình chỉ muốn đứng phắt dậy nắm tay bé Yu mà lôi ra chỗ khác ngồi nghỉ cho đỡ chướng mắt
"Cái tên Thần Hy chết tiệt, đi tới đâu là gieo rắt 'phong tình' đến đó, ta phải thay trời hành đạo!"_ Nhỏ nghĩ bụng, vừa lúc đó trong đầu nhỏ nảy lên một ý tưởng vô cùng "táo bạo".
- Yu, chị bảo này… %$-@+)%*-@
- Gì cơ? Nhưng sao em phải làm vậy?
- Chị bảo thì em nghe lời đi, nói nhiều làm gì!_ Nhỏ cau mày nói. Quái lạ, cái thằng nhóc này sao không chịu nghe lời "ân nhân" của mình gì cả.
- Nhưng… cô bảo nói dối là hư._ Yu vân vê vạt áo nói
- Thế cô giáo không bảo trong những trường hợp, nói dối là việc tốt à? Ví dụ là bác sĩ nói dối về bệnh tình của nạn nhân vậy đấy!_ Nhỏ giải thích. Yu khẽ suy ngẫm, khuôn mặt như đang rất trầm tư, xong nó nói
- Chị Hạ, em muốn ăn kem!_ Yu quay sang nhỏ nói, chân đá đá chiếc lá dưới chân
- Em ra điều kiện với chị à?
- Kem Mario Socola ấy chị, ngon tuyệt!_ Nó chẳng thèm mảy may đến nhỏ, vẫn nói tiếp về loại kem nó muốn ăn
- Nhưng chị hết tiền rồi!_ Nhỏ làm mặt rầu rĩ với Yu
- Cô bảo nói dối là hư!_ Yu lập lại câu nói lúc nãy, thằng nhóc này đúng chất khôn lỏi rồi.
- Hừ, được rồi một hồi chị mua cho ăn, láo cá!_ Nhỏ tức giận lườm lườm khuôn mặt cực kì đắc ý của Yu. Xong, nhỏ phóng xuống băng đá nắm lấy tay Yu lôi đi thực hiện kế hoạch.
Gần đến chỗ cậu, chưa kịp để nhỏ ra hiệu là Yu đã hét toáng lên
- BA ƠI!!!
Cậu cùng cô gái lạ mặt kia đồng loạt quay lại, khuôn mặt ai cũng có phần sửng sốt.
Nghĩ đến viển cảnh cậu bị nhóc Yu làm cho bẽ mặt là nhỏ không khỏi ngoác miệng ra cười, nhưng chỉ là trong bụng thôi bên ngoài nhỏ phải tỏ ra hiền diệu làm một người vợ "hoàn hảo".
- Em mới xa anh một tí là đã tí tỡn với gái rồi à?_ Nhỏ làm mặt hờn dỗi. Tưởng cậu sẽ rối rít giải thích mọi chuyện với cô gái kia, ai ngờ lại phun ra một câu khiến nhỏ từ trên mây mà rơi xuống 18 tầng địa ngục
- Bà xã, anh xin lỗi đã để em đợi lâu
Bà xã? What the…
- Bà xã? Đó… đó là vợ anh?_ Cô gái kia lắp bắp xen lẫn ngạc nhiên. Cô ngạc nhiên bao nhiêu thì nhỏ lại bàng hoàng gấp mấy trăm lần như thế đấy
- Ừm, bà xã anh đến tìm rồi. Tạm biệt em tại đây nhé!_ Cậu mỉm cười, ngang nhiên nói chuyện tỉnh bơ
- V… vậy thôi em đi đây…_ Cô gái lúng túng nhanh chân chạy đi. Cô chẳng muốn bị "tạt axit" đâu.
Nhỏ còn vẫn chưa hết đờ đẫn. Tại sao? Tại sao lại có thể phun ra hai từ gớm ghiếc đó được chứ? Thật sự quá shock mà
- Sao? Vui chưa?_ Cậu nhếch môi nói với nhỏ
- Mày… mày… sao có thể?_ Nhỏ mấp mái, thật sự thì vẫn chưa hoàn hồn
- Sao thế? Là mày bắt đầu trước mà, tao chỉ thuận theo kịch bản thôi
- M… mày…
- Đừng có đần mặt ra nữa, lo kiếm mẹ cho thằng nhóc đi kìa!_ Cậu đút tay vào túi quần ung dung nói. - Đi thôi Yu._ Cậu nắm lấy tay thằng bé kéo đi. Nhỏ thẫn thờ theo sau.
…
- Hơ… mệt quá…_ Nhỏ ngồi xuống ghế, tay nắn bóp chân rên rỉ
- Mày chỉ lo chơi mệt cái quỷ gì hả?_ Cậu nói
- Mày làm như tao chỉ biết chơi với chơi chẳng bằng._ Nhỏ bĩu môi lèm bèm
- Chứ chả phải à?
- Tất nhiên là không rồi!
- Không mà thấy trò nào cũng leo lên chơi là sao? Ngay cả xe lửa dành cho con nít cũng trèo lên chơi cho bằng được
- Tại vì cái xe đó chạy đường xa, biết đâu có thể gặp mẹ nhóc Yu
- Nhưng mày làm gì biệt mẹ nó ra làm sao
- Thì tao đi cùng với nhóc Yu rồi còn gì!
- Hai anh chị thôi đi, cãi nhau suốt là sao? Hức… hức…_ Yu lên tiếng. Nó cúi gầm mặt, nghe tiếng thút thít có vẻ là đang khóc khiến nhỏ và cậu cũng thấy mủi lòng. Nhỏ và cậu chỉ biết cãi nhau, không để ý đến tâm trạng của Yu gì cả, thật sự là cảm thấy có lỗi quá đi a~
- Tìm mẹ ở đây không được thì đành về nhà em vậy._ Yu nói, câu nói khiến cậu và nhỏ té ngửa.
- Em biết địa chỉ nhà mình?_ Nhỏ hỏi lại để chắc chắn rằng mình không nghe lầm
- Dạ, nhưng em không biết đường đi._ Yu trả lời tỉnh queo
- Tại sao em không nói sớm hơn hả?_ Nhỏ nghiến răng ken két, cố giữ bình tĩnh cho mình. Cậu thì quá đỗi tức giận, chẳng kiềm chế nổi mà bay tới nắm lấy cổ áo của Yu mà nói bằng giọng đầy sát khí
- Nhóc đang troll tụi này à?
- E… em làm… làm… gì có… ạ._ Nhóc Yu sợ hãi ngay cả nói cũng không tròn câu
- Buông nó ra đi, tao với mày còn phải dẫn nó về nhà nữa._ Nhỏ can ngăn
- Tại mày lo chuyện bao đồng đấy!_ Cậu buông cổ áo của Yu ra mà chỉ vào mặt nhỏ nói
- Cái này được gọi là có lòng nhân ái chứ không phải bao đồng._ Nhỏ đáp, xong nắm tay Yu đi ra khỏi khu vui chơi. Cậu hầm hầm theo sau
Nhà của nhóc Yu không đến nỗi quá khó tìm. Chỉ vì nó không chịu nói địa chỉ ra làm cho cậu và nhỏ mất cả một ngày. Thật là biết cách chọc điên người khác!
Trước cửa nhà, một người phụ nữ đang đứng lóng ngóng chắc đang kiếm Yu. Khuôn mặt vô cùng lo lắng
- Mẹ ơi!_ Yu gọi
- Yu của mẹ._ Người phụ nữ ấy mỉm cười mãn nguyện, vội chạy lại ôm chầm lấy Yu. Vài giọt nước mắt vui mừng rơi xuống
- Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi.
- Không sao đâu mẹ, nhờ hai anh chị này mà con mới về nhà được đó mẹ. Con còn được đu đu quay, tàu lượn siêu tốc, ăn kem Mario Socola nữa ạ!_ Yu thao thao bất tuyệt
- Bác cảm ơn hai cháu, nhờ có hai cháu mà Yu mới được về nhà. Bác cảm ơn hai cháu nhiều lắm._ Mẹ Yu gạt nước mắt, rối rít cảm ơn nhỏ và cậu
- Đâu có gì đâu bác, gặp người bị nạn thì phải giúp đỡ chứ ạ.
- Trên đời này cần rất nhiều người như hai cháu đấy.
- Bình thường mà bác.
Nhỏ và cậu đều thấy, mất cả ngày để tìm nhà cho nhóc Yu rồi nhận được sự cảm ơn của một người mẹ đang nhớ con như thế này thì không đến nỗi quá phí công nhỉ?
…
----
Khi không khí Tết qua đi, các cô gái lại nhận được một thứ kẹo vừa ngọt lại vừa đắng, một số chuyện tình đuợc nảy nở đâm chòi nảy lộc - cái ngày mà bao cô gái đều mong ngóng…
- Valentine cái gì chứ, toàn chiêu trò của mấy cửa tiệm bánh kẹo._ Nhỏ lấy tay che đi cái ngáp dài của mình, buâng quơ nói
- Tớ thấy được tặng vẫn thích chứ, Socola ngon mà!_ Thùy Chi mỉm cười nói với nhỏ
- Phải rồi, Thùy Chi nhận được đến vài chục hộp Socola của bọn con trai cơ mà!_ Nhỏ lèm bèm
- Sao giờ này Thần Hy chưa vô nhỉ?_ Bảo Bình đứng ngóng ở cửa. Nó nói cũng phải, không biết cậu đi đâu mà mới sáng sớm là đã biến mất, chả nhẽ đi chơi với gái?
- Hắt xì..._ Vừa nhắc là cậu đã xuất hiện, sau này chết rồi chắc "linh" lắm. - Nè mày…_ Cậu ném một chiếc giỏ vào người con Bình.
Bảo Bình liền lục lọi, bên trong là 2 hộp Chocolate nhỏ được gói kĩ càng. Nó cười toe mãn nguyện
- Cảm ơn mày nha Thần Hy!
Chẳng phải cậu tốt lành gì mà mua Chocolate cho bọn nó đâu, chỉ tại lời tuyên bố hùng hồn như thế này của con Bình: "Sắp tới Valentine rồi, tao muốn ăn Socola do mày làm. Tới lúc đó không có đi rồi biết tay tao!", cộng khuôn mặt cực kì sát khí của nó làm cậu cũng chẳng dám phản bác. Mà dạo gần đây, tự dưng ở đảo nổi lên phong trào tự làm Chocolate, còn có hẳn một cửa tiệm mở ra với đầy đủ các loại Chocolate, giấy gói, đồ trang trí,… để tự tay làm một thỏi Chocolate cho người yêu của mình, tuy nhiên giá của nó cũng chẳng rẻ lắm. Nhỏ thì thấy cái trò này thật… vớ vẩn, nhỡ làm không ngon lại phí tiền, ra ngoài cửa tiệm mua đại Chocolate có phải hay hơn không? Đúng là rãnh rỗi rồi sinh nông nỗi mà!
- Mày làm Socola ngon thật đấy! Như ngoài tiệm!_ Bảo Bình ngắt một mảnh Chocolate bỏ vào miệng, tấm tắc khen
- Thì ở ngoài tiệm mà._ Cậu trả lời tỉnh queo khiến con Bình té ngửa
- Hơ… tao bảo mày phải tự làm mà.
- Tao chẳng rãnh há!
- Ủa Thần Hy, mày không mua cho Thùy Chi à?_ Nhỏ ngạc nhiên khi thấy chỉ có mỗi 2 hộp Chocolate trên bàn
- Thì hộp này của Thùy Chi đây._ Cậu lấy hộp còn lại đưa cho Thùy Chi, mỉm cười dịu dàng. - Của cậu đây.
- Cảm ơn nhé._ Thùy Chi mỉm cười nói lời cảm ơn. Nếu là lúc trước, cô sẽ vô cùng cảm động. Nhưng mà bây giờ cô đã hiểu cho dù cậu có tặng cô hàng trăm hộp Chocolate hay hàng ngàn bông hoa hồng thì cậu cũng chẳng bao giờ thuộc về cô, cậu chỉ tặng quà cho cô với tư cách là một người bạn.
- Thế của tao đâu?_ Nhỏ nhăn nhó
- Tao có nói là tặng Socola cho mày à?
- Ơ sao kì thế? Mày "phân biệt chủng tộc" à?
- Ừ đấy thì sao?
- Mày… quá đáng!_ Nhỏ giậm chân bình bịch đi về chỗ. Tại sao? Tại sao ngay cả con Bình mà cũng được tặng Chocolate mà nhỏ thì không?
- Haha giận rồi sao?_ Cậu phì cười trước khuôn mặt giận dỗi của nhỏ, cực kì đáng yêu nha!
- Không thèm nói chuyện với thứ "phân biệt chủng tộc"!_ Nhỏ quay quắt sang chỗ khác.
Cậu cúi xuống thì thầm vào tai nhỏ
- Ra về tao sẽ tặng mày thứ khác. Đặc biệt hơn, chịu không?
- Hả? Thật sao?_ Nhỏ mắt long lanh nhìn
- Thật, sẽ chẳng tặng Socola nữa đâu vì tặng nhiều quá thì sẽ trở thành đại trà mất! Quà của tao đặc biệt hơn nhiều, đảm bảo mày sẽ chưa bao giờ nhận được món quà này vào ngày Valentine đâu!
Nghe cậu nói vậy nhỏ cực kì vui luôn nha, nhoẻn miệng cười
- Ok
…
Ra về, tới khi học sinh ở lớp a14 ra về gần hết nhỏ mới hối thúc cậu tặng quà cho nhỏ. Cậu lấy trong cặp ra một hộp quà vuông nhỏ, được gói lại khá đẹp mắt. Nhỏ nhanh tay xé gói quà ra, và ngay lập tức bị… đơ.
- Tèn ten._ Cậu múa phụ họa, nhìn khuôn mặt thộn ra của nhỏ mà cậu không khỏi buồn cười. Thật sự thì món quà này của cậu vượt qua cả sự "bất ngờ".
- Quả xoài?_ Nhỏ cầm quả xoài trên tay, hai hàng chân mày chau lại với nhau
- Ừm. Xoài cát Hòa Lộc đó chứ không phải xoaì bình thường đâu, tao phải xuống tận đồng bằng sông Cửu Long mà mua cho mày đấy!
- Tại sao không là thứ gì khác? Tại sao mày đối xử với tao khác mọi người thế?_ Nhỏ giận tím mặt
- Ơ chứ chẳng phải mày thích ăn xoài à? Mày từng kể với tao…
Chưa để cậu nói hết câu là nhỏ đã ngắt ngang
- Mày ăn luôn đi!_ Nhỏ ném trái xoài vào người cậu rồi xách balo đi te te ra cửa bỏ lại cậu với khuôn mặt đần thối. Cậu đã làm gì sai sao???
…
- Tại sao luôn là mình? Tại sao hắn không làm vâỵ với mấy con nhỏ khác? Bộ kiếp trước mình ăn ở thất đức lắm à?_ Nhỏ lầm bầm một mình
- Nhật Hạ!
hình như có ai gọi nhỏ thì phải, nhưng nhìn quanh thì chẳng có ai. Nhỏ nhún vai đi tiếp, chắc là nghe nhầm
- Nhật Hạ!
- Ai vậy?_ Nhỏ bực tức hỏi. - Ơ… Hoàng Huy?
Trong đống người chen chút kia, Hoàng Huy từ từ chen ra. Chả là anh bị đám con gái bao vây quá cho nên nhỏ không nhìn ra.
- Anh về từ lúc nào vậy?_ Nhỏ hỏi
- Mới về lúc sáng._ Hoàng Huy quệt mồ hôi trên trán. Trời đang buổi trưa đã nóng lắm rồi còn bị bao vây thế này thì thật sự mệt mỏi a~
- Mới về lúc sáng mà đã kiếm em rồi ư?_ Nhỏ ngạc nhiên
- Biết sao được, anh nhớ em mà._ Hoàng Huy nhoẻn miệng cười khiến bao cô nàng ngất ngây
- Anh cứ thích đùa._ Nhỏ ngại nói, hai gò má cũng phớt hồng. Thật ra công việc của Hoàng Huy vẫn chưa làm xong, nhưng vì anh cố gắng thu xếp để về kịp vào ngày Valentine để gặp nhỏ, chỉ vậy thôi.
Vừa lúc đó cậu đuổi theo nhỏ đến cổng trường thì thấy cảnh tượng nhỏ cười cười nói nói với Hoàng Huy. Tự dưng trong lòng có chút bực tức, không một chút do dự mà ném trái xoài xuống đất một cái bẹp rồi quay lưng đi lấy xe đạp, uổng công cậu lặn lội đường xá xa xôi đi mua xoài cho nhỏ, hừ!
- Nhìn em có vẻ đang bực mình, bộ có chuyện gì à?_ Hoàng Huy hỏi thăm
- Vâng, em đang rất…
Ting… ting…_ Tiếng chuông xe đạp vang lên, cậu ung dung đạp xe chen ngang giữa nhỏ và Hoàng Huy, khuôn mặt cực kì đáng ghét!
- ya, cái tên kia mày kiếm chuyện với bà à?_ Nhỏ hét toáng lên
- Ai bảo mãi tí tỡn với trai!_ Cậu quay mặt lại nói, xong huýt gió chạy biến đi mất
- Anh coi đó, cái tên khốn nạn đó đấy, uổng công em coi nó là tri kỉ! Nghĩ sao mà ngày Valentine đi tặng em một trái xoài, một trái xoài đấy, anh thấy có ăn nhập không? Đã vâỵ còn "hồn nhiên" nói tặng em một món quà vô cùng đặc biệt, phải rôì rất là "đặc biệt" luôn đấy, "đặc biệt" đến nỗi khiến em muốn lên tăng xông chết ngay tại chỗ!_ Nhỏ tuôn một tràng
- Haha, anh thấy xoài ăn cũng rất ngon mà.
- Phải rồi, rất ư là "ngon" đấy!
- Được rồi, em bớt tức giận đi, anh dẫn em đi chơi nhé?
- Đi chơi? Vào ngày Valentine?_ Nhỏ ngạc nhiên đến há hốc mồm
- Chỉ là đi chơi thôi, nếu em thích thì cứ việc coi là hẹn hò
- Ơ…
- OK không?
- Dạ…_ Nhỏ hơi chần chừ, thôi kệ đồng ý ho rôì đỡ hơn ở nhà bị khuôn mặt lúc nào cũng nhởn nhơ kia chọc cho tức chết. - OK!
/34
|