Vào khoảnh khắc nụ hôn của Hạ Si Lễ rơi xuống, đầu óc Ôn Lê trở nên trống rỗng.
Ôn Lê theo bản năng nhắm mắt lại, mi mắt căng thẳng run rẩy không ngừng. Cô cảm nhận được nhiệt độ đôi môi anh cùng cả người anh đang nóng bỏng vô cùng.
Trái tim Ôn Lê đập nhanh hơn, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo Hạ Si Lễ, giây tiếp theo, ánh trăng trước mắt vụt qua, cả người Ôn Lê được Hạ Si Lễ bế lên, hai tay cô nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cô có thể cảm nhận được những đường gân mạnh mẽ cùng hormone nam tính của anh qua lớp quần áo.
Ôn Lê khẽ mở mắt, vì đang được anh bế trên tay nên lúc này tầm nhìn của cô cao ngang tầm anh. Đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn Hạ Si Lễ từ góc độ này, mày mắt anh đen nhánh, khóe miệng nghiêng nghiêng, thoạt nhìn vừa xấu xa lại mang theo mười phần nguy hiểm.
Anh cứ nhìn chằm chằm như thế làm cho má Ôn Lê nóng bừng lên.
Đôi hàng mi xinh đẹp của cô vừa rũ xuống thì cằm lại bị anh giữ lấy, lòng Ôn Lê có chút căng thẳng, vì sợ té nên cô vội vàng ôm lấy anh, cô chưa kịp mở miệng thì khuôn mặt kiêu ngạo kia lại tiến đến gần trong gang tấc, một nụ hôn nữa lại rơi xuống.
Khác với nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt qua lúc nãy, giờ phút này đây bàn tay to lớn của Hạ Si Lễ ôm lấy má Ôn Lê, ngón cái ấn chặt vào khóe môi buộc cô phải đón nhận sự dày vò mạnh mẽ, nụ hôn của anh mãnh liệt mang theo vài phần dục vọng hoang dại như thể muốn nuốt chửng Ôn Lê.
Ôn Lê không chống đỡ nổi cũng không có cách nào đón nhận, cô bị hôn đến mức ngửa ra sau, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, cô vỗ vỗ vai anh muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh đuổi cùng giết tận hôn nghiến không bỏ sót một kẽ hở nào, anh ôm lấy cô, cắn mút bờ môi cô, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc hòa quyện cùng tiếng hôn khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
Đợi đến khi Ôn Lê sắp nghẹn đến nơi thì hơi ấm trên môi mới biến mất, Ôn Lê quay mặt tựa vào cổ anh thở hổn hển, cả khóe miệng và bên trong đều sưng phồng nóng rát.
Một làn hơi ấm phả lên má, Hạ Si Lễ tựa vào trán cô cười khẽ, trong tiếng cười rầu rĩ của anh mang theo một tầng dục vọng khàn đặc: “Mới hôn có một chút mà em đã không thở nổi rồi à?”
Ôn Lê càng trốn thì Hạ Si Lễ lại giống như một kẻ bám đuôi dai dẳng đuổi theo khiến cô đỏ mặt, cô không nhịn được phải lén véo anh một cái.
Bàn tay nhỏ bé của cô bị Hạ Si Lễ nắm trong lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng vuốt ve, nhướng mày hỏi: “Không đau à?”
Từng tấc thịt được anh lướt qua đều để lại một cảm giác nóng ran khô ráo, như có một chiếc lông vũ quét nhẹ qua khiến tim rạo rực.
Ô Lê đỏ mặt rụt tay lại, khẽ thì thầm: “Đau.”
Ôn Lê được anh thả đứng xuống đất, đột nhiên dẫm lên tuyết khiến cho chân cẳng cô mềm nhũn lảo đảo, Hạ Si Lễ bật cười, lại vươn tay ôm cô vào lòng.
“Chỉ hôn một cái thôi mà đã như vậy.” Hạ Si Lễ vén tóc mai của cô ra sau tai, lại giở giọng trêu ghẹo: “Vậy sau này phải làm sao đây?”
Ôn Lê sững sốt hai giây, cô còn đang nghĩ xem sau đó làm sao là làm sao thì bỗng nhiên cảm nhận được sự trỗi dậy mạnh mẽ ở một vùng hoang vắng nào đó.
Cô chớp mắt, đột nhiên cô nhận ra điều gì đó, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to đối diện với Hạ Si Lễ, hai má thì đã đỏ bừng bừng.
Hạ Si Lễ ôm cô, anh liếc mắt nhìn cô rồi lại thản nhiên nói: “Em nhìn cái gì, cái này rất bình thường, đàn ông nào hôn người phụ nữ mình thích mà không có phản ứng chứ?”
“Hơn nữa đây là nụ hôn đầu của anh, tất nhiên là phải có chút hưng phấn rồi.”
Trái tim Ôn Lê bị mấy lời thô thiển của anh chọc cho hoảng loạn tăng nhịp, cả người nóng ran.
“Anh không lừa em đó chứ?” Cô không nhịn được hỏi.
“Lừa em cái gì?” Anh nhướng mày.
Ôn Lê ngượng ngùng dời mắt hỏi nhỏ: “Thì…thì là nụ hôn đầu đó.”
Sao cô cứ cảm thấy như đây là nụ hôn được đúc kết từ nhiều lần chinh chiến, cảm giác thuần thục đến không ngờ.
Cằm Ôn Lê bị Hạ Si Lễ giữ chặt buộc cô phải đối diện với anh, anh chậm rãi tiến lại gần, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười: “Ba cái chuyện này thì đàn ông con trai không cần dạy cũng biết.”
“Làm sao em biết được anh có từng hôn em như vậy trong mơ hay chưa?”
Ôn Lê không dám nghe tiếp, cô đưa tay che chặt đôi tai đỏ bừng của mình, cũng không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, anh rũ mắt nhìn cô khẽ cười một cách lười biếng.
Quay lại xe Ôn Lê mới chú ý đến chiếc nhẫn trên tay mình có một con chim nhỏ với mỏ đỏ thân xanh, cô lại nhìn qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hạ Si Lễ thì có một chiếc lá màu xanh lục, chiếc nhẫn đã che khuất phần lớn vết bớt hình trái tim trên ngón tay anh.
“Đây là một cặp sao?” Cô hỏi.
Hạ Si Lễ vừa lái xe vừa hờ hững liếc cô một cái: “Chứ em còn muốn là một cặp với ai nữa?”
Ôn Lê nhìn cặp nhẫn đôi, khóe miệng cong lên, trái tim như được một sự ấm áp kì diệu lấp đầy.
Nhìn một lúc, cô lại không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao con chim và chiếc lá lại là một cặp?”
Bên ngoài xe, thị trấn Nam Đàn đang đón chào năm mới, pháo hoa rực rỡ nơi chân trời, cả thế giới như được phủ thêm muôn vàn màu sắc mỹ lệ.
Ánh sáng rơi trên mặt Hạ Si Lễ, anh nghiêng mắt nhìn cô, đôi mày đen tuyền toát ra vẻ tự do phóng khoáng, khóe miệng của anh cong lên: “Đó là chim hòe và lá bạch đàn.”
“Em đã từng nghe câu này chưa?”
Ôn Lê nhìn anh: “Câu gì?”
Hạ Si Lễ nắm tay Ôn Lê, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình.
Mắt mày anh mang theo vài phần trêu ghẹo,: “Khi bạch đàn gặp được chim hòe, mênh mông vạn vật chỉ yêu mình em.” [1]
Lời Hạ Si Lễ nói lúc này lại không mang giọng điệu thoải mái như thường ngày mà ngược lại là một dáng vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.
Từng lời từng chữ rót vào tai khiến cho trái tim Ôn Lê đập thình thịch, cả người bắt đầu nóng lên, cô chỉ cảm thấy giờ phút này đây mọi chuyện có chút không chân thật, giống như đây chỉ là giấc mơ, là câu truyện cổ tích do cô tưởng tượng ra.
Lời hẹn ước tình yêu duy nhất thuở thiếu thời sao có thể xem là thật?
Hạ Si Lễ nắm chặt tay Ôn Lê, đợi cô nhìn qua anh mới nhẹ nhàng nói: “Đây là chiếc nhẫn dùng để đổi lấy nhẫn kết hôn với anh sau này.”
Ôn Lê “à” một tiếng, cô bị lời nói của anh kéo quay về hiện thực.
Hạ Si Lễ nhìn sâu vào mắt cô cười: “Vậy nên là em phải giữ nó thật cẩn thận nhé Ôn Lê.”
Anh siết chặt tay cô, còn làm bộ hung dữ cảnh cáo cô: “Không được làm mất.”
Ôn Lê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nhiệt độ trên gò má nõn nà lại bắt đầu tăng lên nhưng trái tim cô thì lại dần bình tĩnh trở lại.
“Em biết rồi.” Ngón tay cô vuốt ve chiếc nhẫn, cô gật đầu, “Em hứa sẽ không làm mất nó đâu.”
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Hạ Si Lễ, mắt môi anh khẽ nhếch lên: “Thật là ngoan.”
Ôn Lê hơi xấu hổ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy pháo hoa vẫn đang bắn, cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó thì liền nhìn vào đồng hồ.
11 giờ 58 phút.
Ôn Lê ngẩn ngơ, hai người họ xuất phát lúc bảy giờ, đến nhà xưởng bỏ hoang cũng chỉ mất 1 tiếng rưỡi.
Vậy thì có nghĩa là, cô và Hạ Si Lễ đã hôn nhau cũng ít nhất…hai tiếng đồng hồ?
Ôn Lê cắn môi, cảm giác sưng đau từ khóe miệng và đầu lưỡi vẫn còn rõ mồn một, cô kiềm chế trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực, cả người đều đã nóng ran.
“Ôn Lê.”
Ôn Lê vô thức quay đầu lại thì bất ngờ đối diện với ánh mắt của anh.
Giây phút cuối cùng của năm cũ.
Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô, vui vẻ nhếch khóe miệng, trầm giọng nói bên tai Ôn Lê: “A Lê, năm mới vui vẻ.”
“Từ nay về sau, mỗi năm anh đều sẽ ở bên em.”
–
Ôn Lê theo bản năng nhắm mắt lại, mi mắt căng thẳng run rẩy không ngừng. Cô cảm nhận được nhiệt độ đôi môi anh cùng cả người anh đang nóng bỏng vô cùng.
Trái tim Ôn Lê đập nhanh hơn, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo Hạ Si Lễ, giây tiếp theo, ánh trăng trước mắt vụt qua, cả người Ôn Lê được Hạ Si Lễ bế lên, hai tay cô nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cô có thể cảm nhận được những đường gân mạnh mẽ cùng hormone nam tính của anh qua lớp quần áo.
Ôn Lê khẽ mở mắt, vì đang được anh bế trên tay nên lúc này tầm nhìn của cô cao ngang tầm anh. Đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn Hạ Si Lễ từ góc độ này, mày mắt anh đen nhánh, khóe miệng nghiêng nghiêng, thoạt nhìn vừa xấu xa lại mang theo mười phần nguy hiểm.
Anh cứ nhìn chằm chằm như thế làm cho má Ôn Lê nóng bừng lên.
Đôi hàng mi xinh đẹp của cô vừa rũ xuống thì cằm lại bị anh giữ lấy, lòng Ôn Lê có chút căng thẳng, vì sợ té nên cô vội vàng ôm lấy anh, cô chưa kịp mở miệng thì khuôn mặt kiêu ngạo kia lại tiến đến gần trong gang tấc, một nụ hôn nữa lại rơi xuống.
Khác với nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt qua lúc nãy, giờ phút này đây bàn tay to lớn của Hạ Si Lễ ôm lấy má Ôn Lê, ngón cái ấn chặt vào khóe môi buộc cô phải đón nhận sự dày vò mạnh mẽ, nụ hôn của anh mãnh liệt mang theo vài phần dục vọng hoang dại như thể muốn nuốt chửng Ôn Lê.
Ôn Lê không chống đỡ nổi cũng không có cách nào đón nhận, cô bị hôn đến mức ngửa ra sau, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, cô vỗ vỗ vai anh muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh đuổi cùng giết tận hôn nghiến không bỏ sót một kẽ hở nào, anh ôm lấy cô, cắn mút bờ môi cô, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc hòa quyện cùng tiếng hôn khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
Đợi đến khi Ôn Lê sắp nghẹn đến nơi thì hơi ấm trên môi mới biến mất, Ôn Lê quay mặt tựa vào cổ anh thở hổn hển, cả khóe miệng và bên trong đều sưng phồng nóng rát.
Một làn hơi ấm phả lên má, Hạ Si Lễ tựa vào trán cô cười khẽ, trong tiếng cười rầu rĩ của anh mang theo một tầng dục vọng khàn đặc: “Mới hôn có một chút mà em đã không thở nổi rồi à?”
Ôn Lê càng trốn thì Hạ Si Lễ lại giống như một kẻ bám đuôi dai dẳng đuổi theo khiến cô đỏ mặt, cô không nhịn được phải lén véo anh một cái.
Bàn tay nhỏ bé của cô bị Hạ Si Lễ nắm trong lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng vuốt ve, nhướng mày hỏi: “Không đau à?”
Từng tấc thịt được anh lướt qua đều để lại một cảm giác nóng ran khô ráo, như có một chiếc lông vũ quét nhẹ qua khiến tim rạo rực.
Ô Lê đỏ mặt rụt tay lại, khẽ thì thầm: “Đau.”
Ôn Lê được anh thả đứng xuống đất, đột nhiên dẫm lên tuyết khiến cho chân cẳng cô mềm nhũn lảo đảo, Hạ Si Lễ bật cười, lại vươn tay ôm cô vào lòng.
“Chỉ hôn một cái thôi mà đã như vậy.” Hạ Si Lễ vén tóc mai của cô ra sau tai, lại giở giọng trêu ghẹo: “Vậy sau này phải làm sao đây?”
Ôn Lê sững sốt hai giây, cô còn đang nghĩ xem sau đó làm sao là làm sao thì bỗng nhiên cảm nhận được sự trỗi dậy mạnh mẽ ở một vùng hoang vắng nào đó.
Cô chớp mắt, đột nhiên cô nhận ra điều gì đó, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to đối diện với Hạ Si Lễ, hai má thì đã đỏ bừng bừng.
Hạ Si Lễ ôm cô, anh liếc mắt nhìn cô rồi lại thản nhiên nói: “Em nhìn cái gì, cái này rất bình thường, đàn ông nào hôn người phụ nữ mình thích mà không có phản ứng chứ?”
“Hơn nữa đây là nụ hôn đầu của anh, tất nhiên là phải có chút hưng phấn rồi.”
Trái tim Ôn Lê bị mấy lời thô thiển của anh chọc cho hoảng loạn tăng nhịp, cả người nóng ran.
“Anh không lừa em đó chứ?” Cô không nhịn được hỏi.
“Lừa em cái gì?” Anh nhướng mày.
Ôn Lê ngượng ngùng dời mắt hỏi nhỏ: “Thì…thì là nụ hôn đầu đó.”
Sao cô cứ cảm thấy như đây là nụ hôn được đúc kết từ nhiều lần chinh chiến, cảm giác thuần thục đến không ngờ.
Cằm Ôn Lê bị Hạ Si Lễ giữ chặt buộc cô phải đối diện với anh, anh chậm rãi tiến lại gần, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười: “Ba cái chuyện này thì đàn ông con trai không cần dạy cũng biết.”
“Làm sao em biết được anh có từng hôn em như vậy trong mơ hay chưa?”
Ôn Lê không dám nghe tiếp, cô đưa tay che chặt đôi tai đỏ bừng của mình, cũng không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, anh rũ mắt nhìn cô khẽ cười một cách lười biếng.
Quay lại xe Ôn Lê mới chú ý đến chiếc nhẫn trên tay mình có một con chim nhỏ với mỏ đỏ thân xanh, cô lại nhìn qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hạ Si Lễ thì có một chiếc lá màu xanh lục, chiếc nhẫn đã che khuất phần lớn vết bớt hình trái tim trên ngón tay anh.
“Đây là một cặp sao?” Cô hỏi.
Hạ Si Lễ vừa lái xe vừa hờ hững liếc cô một cái: “Chứ em còn muốn là một cặp với ai nữa?”
Ôn Lê nhìn cặp nhẫn đôi, khóe miệng cong lên, trái tim như được một sự ấm áp kì diệu lấp đầy.
Nhìn một lúc, cô lại không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao con chim và chiếc lá lại là một cặp?”
Bên ngoài xe, thị trấn Nam Đàn đang đón chào năm mới, pháo hoa rực rỡ nơi chân trời, cả thế giới như được phủ thêm muôn vàn màu sắc mỹ lệ.
Ánh sáng rơi trên mặt Hạ Si Lễ, anh nghiêng mắt nhìn cô, đôi mày đen tuyền toát ra vẻ tự do phóng khoáng, khóe miệng của anh cong lên: “Đó là chim hòe và lá bạch đàn.”
“Em đã từng nghe câu này chưa?”
Ôn Lê nhìn anh: “Câu gì?”
Hạ Si Lễ nắm tay Ôn Lê, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình.
Mắt mày anh mang theo vài phần trêu ghẹo,: “Khi bạch đàn gặp được chim hòe, mênh mông vạn vật chỉ yêu mình em.” [1]
Lời Hạ Si Lễ nói lúc này lại không mang giọng điệu thoải mái như thường ngày mà ngược lại là một dáng vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.
Từng lời từng chữ rót vào tai khiến cho trái tim Ôn Lê đập thình thịch, cả người bắt đầu nóng lên, cô chỉ cảm thấy giờ phút này đây mọi chuyện có chút không chân thật, giống như đây chỉ là giấc mơ, là câu truyện cổ tích do cô tưởng tượng ra.
Lời hẹn ước tình yêu duy nhất thuở thiếu thời sao có thể xem là thật?
Hạ Si Lễ nắm chặt tay Ôn Lê, đợi cô nhìn qua anh mới nhẹ nhàng nói: “Đây là chiếc nhẫn dùng để đổi lấy nhẫn kết hôn với anh sau này.”
Ôn Lê “à” một tiếng, cô bị lời nói của anh kéo quay về hiện thực.
Hạ Si Lễ nhìn sâu vào mắt cô cười: “Vậy nên là em phải giữ nó thật cẩn thận nhé Ôn Lê.”
Anh siết chặt tay cô, còn làm bộ hung dữ cảnh cáo cô: “Không được làm mất.”
Ôn Lê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nhiệt độ trên gò má nõn nà lại bắt đầu tăng lên nhưng trái tim cô thì lại dần bình tĩnh trở lại.
“Em biết rồi.” Ngón tay cô vuốt ve chiếc nhẫn, cô gật đầu, “Em hứa sẽ không làm mất nó đâu.”
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Hạ Si Lễ, mắt môi anh khẽ nhếch lên: “Thật là ngoan.”
Ôn Lê hơi xấu hổ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy pháo hoa vẫn đang bắn, cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó thì liền nhìn vào đồng hồ.
11 giờ 58 phút.
Ôn Lê ngẩn ngơ, hai người họ xuất phát lúc bảy giờ, đến nhà xưởng bỏ hoang cũng chỉ mất 1 tiếng rưỡi.
Vậy thì có nghĩa là, cô và Hạ Si Lễ đã hôn nhau cũng ít nhất…hai tiếng đồng hồ?
Ôn Lê cắn môi, cảm giác sưng đau từ khóe miệng và đầu lưỡi vẫn còn rõ mồn một, cô kiềm chế trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực, cả người đều đã nóng ran.
“Ôn Lê.”
Ôn Lê vô thức quay đầu lại thì bất ngờ đối diện với ánh mắt của anh.
Giây phút cuối cùng của năm cũ.
Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô, vui vẻ nhếch khóe miệng, trầm giọng nói bên tai Ôn Lê: “A Lê, năm mới vui vẻ.”
“Từ nay về sau, mỗi năm anh đều sẽ ở bên em.”
–
/62
|