Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại dưới lầu, Ôn Lê vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay đều như một giấc mơ.
“Cho em cái này.” Hạ Si Lễ vươn người qua, lấy con robot để ở ghế sau đưa cho Ôn Lê trước khi cô xuống xe.
Robot to bằng hai bàn tay, có hai cánh tay dài, công nghệ chế tạo nhìn còn hơi thô sơ, có chút ngốc nghếch.
Ôn Lê ôm robot ngạc nhiên hỏi: “Anh làm cái này à?”
Hạ Si Lễ nhìn cô chơi đùa với robot, khóe miệng cong lên: “Ừ, đây là con robot đầu tiên mà anh làm.”
Ôn Lê biết Hạ Si Lễ rất tài giỏi nhưng cô không ngờ anh vậy mà còn chế tạo được robot.
“Anh giỏi thật đó!” cô nói thành thật khen ngợi, “Anh làm con robot này khi nào vậy?”
Hạ Si Lễ nhẹ giọng đáp: “Tám tuổi.”
Ôn Lê nhớ lại lúc cô tám tuổi thì tính cộng trừ nhân chia còn chưa rành nữa là, nếu đem so với anh chắc chắn sẽ bị áp đảo về trí tuệ mất!
Hạ Si Lễ dựa vào ghế nhướng mày: “Nhấn nút thử xem.”
Ôn Lê vừa nhấn nút thì hai mắt robot sáng lên, sau đó giọng nói chậm rãi và lười biếng của Hạ Si Lễ vang lên: “Ôn Lê, buổi tối vui vẻ.”
Ôn Lê ngạc nhiên nhìn robot nhỏ, rồi lại nhìn Hạ Si Lễ ngồi lơ đãng bên cạnh.
Dù là chỉ là một giọng nói ghi âm máy móc nhưng Ôn Lê nghe ra ngay robot được cài đặt giọng của Hạ Si Lễ.
Hạ Si Lễ nhìn cô yêu thích không buông thì cười khẽ ôm lấy cô từ phía sau, thắt lưng Ôn Lê co lại, chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngồi lên đùi.
Thân nhiệt nóng bỏng của Hạ Si Lễ truyền đến khiến Ôn Lê căng thẳng không dám nhúc nhích lộn xộn. Cô run rẩy ngẩng đầu, cằm anh chạm vào cổ cô, anh vòng tay qua vai cô rồi khẽ thì thầm: “Đây là hệ thống nhận diện âm thanh, nó sẽ gọi tên em khi phát hiện có tiếng động.”
“Anh đã cài đặt thời gian cho nó, mỗi khi đến giờ nó sẽ nhắc nhở em uống nước, ăn cơm, tập thể dục, ngủ, không muốn nghe thì cũng có thể tắt nhận tính năng diện âm thanh đi.”
Phía sau Ôn Lê là hơi thở ấm áp trong trẻo của thiếu niên khiến trái tim cô loạn nhịp liên hồi: “Nó có tên không?”
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Bây giờ nó là của em, em muốn đặt tên gì cho nó cũng được.”
Ôn Lê chạm ngón tay vào mắt robot thì đôi mắt nó chợt sáng lên: “Ôn Lê, đã là nửa đêm rồi, em nên đi ngủ đi.”
Nghe như thể là Hạ Si Lễ đang nói với cô.
Ôn Lê ngẩng đầu nhìn Hạ Si Lễ, mắt hạnh trong veo xinh đẹp: “A Xa số 1!”
Nói xong, Ôn Lê đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Si Lễ, anh nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa còn mang theo vài phần ý cười dịu dàng.
Ánh nhìn sâu thăm thẳm của anh làm cho Ôn Lê vô thức nhăn mày, ở nơi chóp mũi đột nhiên xuất hiện một làn hơi ấm áp.
Hạ Si Lễ cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, hơi thở anh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi bắt đầu hôn lên cánh môi cô, anh tham lam cắn mút vài lần, khàn giọng hỏi: “Vừa gọi anh là gì?”
Ôn Lê tựa lưng vào vô lăng, cô xấu hổ muốn đẩy anh ra nhưng tay cô lại bị Hạ Si Lễ nắm lấy, anh cắn nhẹ vào đầu ngón tay cô: “Hỏi em đó.”
Lúc này nhìn Hạ Si Lễ trông không khác gì một tên lãng tử vô lại ngả ngớn, khóe miệng anh cong lên xấu xa khiến lòng người ta ngứa ngáy, đầu ngón tay nơi nụ hôn của anh lướt qua giờ đây đã trở nên tê dại.
Má Ôn Lê nóng bừng, cô không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, cô tựa trán vào hõm cổ anh, nép vào lòng anh như một chú chim nhỏ, khe khẽ gọi một tiếng: “A Xa.”
Ánh mắt Hạ Si Lễ tối sầm lại, bàn tay lớn đặt lên eo sau của cô như có như không tăng thêm một chút lực kéo cả người Ôn Lê dựa sát vào người anh, ngón tay thon dài của anh khẽ ve vuốt vành tai cô, anh thấp giọng nói: “Nhanh lớn lên đi thôi.”
Ôn Lê “ồ” một tiếng, lén thò đầu ra nói: “Em…em đã thành niên rồi.”
Hạ Si Lễ nhướng mắt nhìn cô, trong nụ cười có chút xấu xa: “Vẫn chưa được, còn nhiều chuyện phải giải quyết nên phải chờ thêm chút nữa đã.”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô vội vàng trượt xuống khỏi đùi Hạ Si Lễ, ôm robot chạy vào tiểu khu. Hạ Si Lễ nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô cười khẽ.
Tiếng bước chân lại vang lên bên tai, Hạ Si Lễ mở mắt thì thấy Ôn Lê quay lại. Qua cửa kính xe, cô rũ mắt dịu dàng nói: “A Xa, năm mới vui vẻ nhé.”
Nói xong, Ôn Lê cố gắng đè nén trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực mình để quay người vào nhà, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn lại có chút lười biếng Hạ Si Lễ vang lên: “Ngủ ngon nhé, A Lê.”
–
Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ ngồi tàu hỏa đến thành phố Diên Tây.
Đến ga, anh xem lại địa chỉ Tần Khuê gửi qua trong điện thoại rồi bắt taxi đến sàn đấu quyền anh. Sàn đấu quyền anh ngầm nằm trong một con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu, đi dọc theo cầu thang xuống dưới là một hành lang tối tăm, đi đến cuối hành lang thì tầm nhìn bỗng trở nên sáng sủa.
Ở chính giữa là một sàn sàn quyền anh lớn, xung quanh có đặt ghế dựa, ở trên tầng hai còn có khán đài để đứng quan sát, ở khu vực VIP thì người đã ngồi chật kín, không khí bên trong ngột ngạt cực kỳ khó chịu.
Tiếng gõ cồng vang lên, một cô gái tóc vàng cầm biển đi quanh sàn đấu quyền. Đám người bên dưới hò reo, có người ném tiền, có người vẩy bia vừa mở tung tóe, có người thổi còi, toàn bộ sàn đấu quyền anh ồn ào chói tai.
“Hôm nay Quyền Vương có sàn lên không?”
“Nghe nói mấy ngày qua có một gã to lớn cao hơn mét chín thắng liên tục chín trận, suýt chút nữa đã phá kỷ lục rồi đó, hôm nay tôi muốn xem xem gã giỏi cỡ nào.”
“Mấy người đoán xem là Quyền Vương và gã Bạch Hổ to con này ai sẽ thắng?”
“Chắc chắn là Quyền Vương rồi.”
“Tôi đã đặt cược tất cả vốn liếng vào Bạch Hổ rồi.”
“Ông không sợ mất trắng à?” Coi chừng không có quần mà về nhá.”
Lúc này, Tần Khuê đi đến, hắn vừa mới ở tầng hai sân quan sát thì nhìn thấy Hạ Si Lễ. Anh ung dung đứng ở một bên sàn đấu quyền, một tay đút túi, dáng vẻ lạnh lùng sắc sảo, đầu cạo trọc, gương mặt anh không cảm xúc, cả người tản ra một loại kiêu ngạo ngang tàng bất khuất.
Phong cách của anh rõ ràng không hợp với nơi này.
Tần Khuê nói: “Tao sắp xếp trận đầu tiên cho mày.”
Hạ Si Lễ lơ đãng ngẩng mắt nhìn hắn: “Đấu trực tiếp với gã Bạch Hổ kia, giá cả thế nào?”
Tần Khuê nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, cười nói: “Giá cả tất nhiên khác nhau, Bạch Hổ dù là tân binh nhưng đã thắng chín trận, chưa từng thua, được xem là võ sĩ quyền anh hạng ba, nếu thắng thêm mười trận thì sẽ đấu với Quyền Vương ở đây, nếu thắng thì Bạch Hổ sẽ trở thành Quyền Vương mới.”
“Nếu mày thắng Bạch Hổ thì coi như thắng luôn chín trận trước.”
Hạ Si Lễ: “Nói thẳng giá cả.”
Tần Khuê: “Thắng Bạch Hổ được 3 vạn rưỡi, thua mất 5000.”
Hạ Si Lễ liếc sang đám người người chen chúc đằng kia, hất cằm hỏi: “Bên đó là gì vậy?”
“Ở đây ai cũng đều mê cái cảm giác kích thích, mỗi trận đấu đều sẽ mở cược, đặt cược vào võ sĩ mà mình nghĩ sẽ thắng, nếu thắng sẽ ăn gấp 10, nếu thua tiền sẽ thuộc về sàn đấu quyền bọn tao.”
Hạ Si Lễ thản nhiên đáp lời: “Được, vậy sắp xếp đi, trận đầu tôi đấu với Bạch Hổ.”
Tần Khuê nhướng mày, vẫy tay gọi trọng tài trên sàn xuống nói ông ta vài lời, trọng tài nhìn Hạ Si Lễ vài lần, không nhịn được thở dài: “Lại thêm một kẻ đến tìm chết.”
Hai ngày trước, có một người đàn ông cần tiền gấp cũng đến nói như vậy, kết quả chỉ mới chịu ba đòn của Bạch Hổ thì anh ta đã không thể chống đỡ, cuối cùng phải kêu bảo vệ kéo ra ngoài, đến khi kiểm tra thì người đã không còn thở nữa.
Thế nhưng đám người ở đây lại thích sự kích thích mới mẻ này, khi biết có người mới đến muốn đấu với Bạch Hổ thì cả sàn đấu lại sôi nổi, một đám người xông vào chỗ đặt cược.
Hạ Si Lễ đặt tất cả tiền anh có: “Đặt cược vào người mới.”
Người bên cạnh nhìn anh: “Chàng trai, cậu nên đặt cược vào Bạch Hổ, cậu đặt cược vào người mới làm gì, điên à?”
“Người mới mỗi ngày đều có mà có ai có thể đánh bại Bạch Hổ đâu, cậu chưa từng thấy Bạch Hổ đúng không? Hắn cao hơn một mét chín, dáng người to lớn, ra đòn rất mạnh rất hiểm, mới cách đây mấy ngày vừa lấy mạng một người mới kia kìa.”
Hạ Si Lễ đút một tay cho vào túi, tay kia đưa hơn một vạn tiền mặt cho nhân viên, trên môi anh là nụ cười kiêu ngạo: “Anh muốn thắng à?”
“Ừ, ai chẳng muốn tiền.”
Anh chỉ hờ hững nói: “Vậy thì nghe tôi, cược vào người mới.”
Người kia nhìn Hạ Si Lễ như thể anh là một kẻ điên rồi quay sang nhân viên nói: “Tôi đặt cược vào Bạch Hổ.”
Tiếng còi báo bắt đầu trận đấu vang lên, Hạ Si Lễ thay quần đấu quyền anh đứng trên sàn, dưới ánh đèn trắng sáng, thân hình của thiếu niên trở nên khác biệt so với những người bạn gầy gò đồng trang lứa. Cơ thể anh tràn đầy sức sống mãnh liệt với những đường cong cơ bắp hút mắt, toàn thân mang theo hormone nam tính sôi sục chực chờ bùng nổ.
Bạch Hổ cũng mở rào chắn nhảy lên sàn đấu trong tiếng huýt sáo náo nhiệt của mọi người. Hắn cao hơn một mét chín, dáng người cao to hơn Hạ Si Lễ.
Một trận quyết định thắng bại.
Trọng tài vừa thổi còi, Bạch Hổ liền lao về phía Hạ Si Lễ, sàn đấm bốc rung chuyển theo từng bước chạy của anh ta.
Bạch Hổ vung một cú đấm tới, nhanh và mạnh mẽ, Hạ Si Lễ không ngờ thân thể hắn lại nhanh như vậy, anh lập tức né tránh nhưng vẫn phải nhận một cú đấm vào vai, xương bả vai anh kêu “rắc” một tiếng.
Chỗ bị thương trong cuộc đua xe lần trước lại bị trật khớp.
Trong khi Hạ Si Lễ đang loay hoay cố gắng nắm lấy vai mình thì Bạch Hổ lại tung thêm một cú đấm nữa, anh quay người đá vào bụng Bạch Hổ nhưng bị Bạch Hổ nắm chân, hắn lật người một cái, Hạ Si Lễ bị quật xuống sàn đấm bốc.
Tiếng hò reo bên dưới vang lên dữ dội, ai ai cũng vươn nắm đấm hô tên Bạch Hổ.
Đầu óc Hạ Si Lễ choáng váng, vừa mở mắt thì đã thấy Bạch Hổ đã nhảy lên người anh, khuỷu tay hắn chấn mạnh lồng ngực anh, từng cú rồi lại từng cú, anh tái mặt, có cảm giác như thể vài cái xương sườn đã gãy, trong khoang miệng đầy vị máu.
Đám người đứng dậy phấn khích, họ gào thét đến khản cả giọng, chỉ thiếu nước chạy đến chỗ đặt cược lấy tiền.
Chính trong khoảnh khắc Bạch Hổ sắp thực hiện cú đánh kết liễu thì Hạ Si Lễ nắm chặt cổ tay hắn, anh gầm lên, cánh tay dùng sức đỏ bừng với các đường gân xanh gồ ghề đáng sợ, anh vươn người quăng Bạch Hổ qua vai, quật hắn ngã xuống sàn rồi đấm xuống liên tục.
Cho đến khi Bạch Hổ cầu xin thì trọng tài mới nâng cánh tay đã bị trật khớp của Hạ Si Lễ lên tuyên bố anh thắng. Cả người Hạ Si Lễ đầy mồ hôi lạnh, đây là lần đầu anh cảm nhận được cái chết đến gần như thế.
Hạ Si Lễ nhận lấy 3 vạn rưỡi, sau đó đến chỗ đặt cược đổi lấy mười lần số tiền cược ban đầu là 10 vạn, tổng cộng là 13 vạn rưỡi. Tiền được chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng nhẹ như không tựa như bước chân nhẹ nhàng của anh lúc này.
Hạ Si Lễ không trở về Nam Đàn mà ở lại Diên Tây thuê một phòng, anh nằm lăn ra giường nhắm mắt lại, đầu óc anh ù ù nhưng lại rất tỉnh táo.
Để gom đủ 50 vạn thì còn thiếu đến hơn 30 vạn nữa.
–
Mấy ngày nay Ôn Lê không nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ cả.
Bàn tay máy móc của robot A Xa số 1 gõ nhẹ vào đùi cô: “Ôn Lê, đã đến giờ ăn trưa.”
Nghe giọng nói của Hạ Si Lễ phát ra từ A Xa số 1, Ôn Lê ôm nó lên, trong lòng lo lắng không yên.
“Chắc là chủ nhân của em có lẽ đã hối hận vì ở bên chị rồi nhỉ.”
Lòng Ôn Lê hoang mang lo lắng không thôi, cô biết rồi mai đây Hạ Si Lễ sẽ bay đến những nơi xa, anh thông minh tài giỏi như vậy, mới tám tuổi đã có thể chế tạo ra A Xa số 1, thì chắc chắn sau này anh sẽ có thể đặt chân lên đỉnh vinh quang rực rỡ.
Còn cô?
Có lẽ cô chỉ là một bến đỗ tạm thời mà anh gặp trên đoạn hành trình dài này mà thôi. Sau này anh sẽ đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp nhân gian hơn thì tự nhiên sẽ có nhiều bến đỗ tốt hơn cho anh, không thể chỉ có mình cô.
Ôn Lê vẫn luôn hiểu nhưng chỉ cần nghĩ đến việc không có Hạ Si Lễ bên cạnh thì trái tim cô lại đau nhói, cả người như bị hàng vạn mũi dao lăng trì.
Tối đó, sau khi ăn tối và tắm xong, Ôn Lê nằm trên giường cố gắng nhắm mắt lại nhưng cô cứ trằn trọc không sao ngủ được, đúng lúc đó điện thoại đặt bên cạnh gối chợt sáng lên, Ôn Lê nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
【L: Đã ngủ chưa?】
Đây là lần đầu tiên Hạ Si Lễ trả lời tin nhắn của cô trong mấy ngày qua.
Ôn Lê nhìn màn hình điện thoại, phía bên phải là những tin nhắn cô gửi trong tuần qua, nhìn đến phía bên trái trống trải của Hạ Si Lễ thì lòng cô trĩu nặng, ngón tay cô di chuyển vài lần nhưng cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Nói không quan tâm thì là nói dối.
Mỗi ngày Ôn Lê chỉ suy nghĩ một điều, có phải Hạ Si Lễ đang đùa giỡn cô không?
Nếu không thì sao vừa mới ngỏ lời ở bên nhau mà anh lại biến mất không dấu vết? Ngay cả tin nhắn của cô anh cũng không trả lời.
Điện thoại lại rung lên.
【L: Bé ngoan, em ngủ rồi hay là đang giận nên không thèm nói chuyện với anh?】
Trái tim Ôn Lê bỗng chốc mềm nhũn, cô định gõ chữ thì màn hình lại hiển thị thêm một tin nhắn mới:
【Biết em chưa ngủ, đang đứng dưới nhà chờ em.】
Trước lạ sau quen, Ôn Lê khoác áo lông vào, thấy bà nội không có trong phòng khách thì cô mới nhẹ nhàng mở cửa xuống lầu.
Ánh trăng đêm nay mờ ảo, dưới lầu rất yên tĩnh chẳng thấy bóng dáng ai.
Ôn Lê định cúi đầu mở điện thoại thì bất ngờ cảm nhận được một hơi ấm từ phía sau, cằm người nọ chạm vào cổ cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì Ôn Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
“Giận anh à?” Hạ Si Lễ ôm lấy cô, bàn tay to lớn bao bọc lòng bàn tay cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày qua có chút việc nên không kịp xem điện thoại.”
Hạ Si Lễ nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoay cô lại đối mặt với mình, cô ngước lên nhìn người mà cô đã nhung nhớ cả tuần nay.
Hôm nay Hạ Si Lễ ăn mặc rất ấm, áo phao màu đen lại đội thêm mũ, khi anh cúi đầu nhìn cô thì gương mặt đã bị che đi phần lớn, chỉ để lộ ra phần cằm gầy gò tái nhợt.
Ôn Lê nhón chân nhưng Hạ Si Lễ vẫn quá cao, cô vô thức chạm vào cánh tay anh, mơ hồ cảm nhận được cơ thể anh đang co rúm lại như thể đang né tránh cô.
Anh nắm lấy tay cô đùa cợt: “Bé con, mới có mấy ngày không gặp mà đã nồng nhiệt vậy sao, nhớ anh à?”
Ôn Lễ nép sát vào trong ngực anh, chỉ khi thật sự cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nơi anh thì cô mới cảm thấy an tâm, gật đầu đáp: “Nhớ.”
Trong đêm khuya, dưới ánh đèn đường nhấp nháy mờ áo, đường phố yên bình, Ôn Lê nép sát vào lòng anh như một chút chim nhỏ, cố ôm anh thật chặt.
Anh bật cười, khó khăn nâng cánh tay lên khẽ chạm vào má cô: “Sao em lại nhõng nhẽo giống Tiểu Bạch Lê vậy?”
Ôn Lê nghe thấy tim Hạ Si Lễ đập mạnh mẽ, bất chợt cô nhớ lại mình đang định làm gì, cô ngước lên nói với anh: “Anh cúi xuống một chút.”
Hạ Si Lễ đứng yên bất động, nhướng mày nhìn cô: “Sao nào? Muốn hôn anh à?”
Ôn Lê đỏ mặt: “Không phải…anh có bị cảm không? Giọng anh nghe là lạ, em muốn sờ trán anh nhưng anh lại cao quá.”
Hạ Si Lễ chịu hơn chục đòn hiểm của Bạch Hổ trên sàn đấu nên lúc này không thể cúi người xuống nhưng anh không muốn Ôn Lê phát hiện, chỉ cười một cách lơ đãng: “Biết anh bị cảm mà còn lại gần thế, không sợ bị lây à?”
Ôn Lê lắc đầu: “Không sợ.”
Hạ Si Lễ nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười trêu ghẹo: “Vậy là em đã hết giận anh rồi phải không? Bé con nhà anh dễ dàng thuyết phục vậy sao?”
Ôn Lê vừa nhìn thấy anh thì nỗi bất an quẩn quanh trong lòng tự nhiên tan biến.
“Vì anh đã giải thích rồi mà.” Ôn Lê ngẩng mặt, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh
Hạ Si Lễ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, hai ngón tay kẹp cằm cô, anh nuốt nước bọt, đôi mày nhẹ nhàng nhướng lên trêu chọc: “Biết làm sao để dỗ dành người khác không?”
Ôn Lê vẫn nhìn anh, lông mi khẽ lay động theo động tác lắc đầu: “Làm sao?”
Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hạ Si Lễ, trong nụ cười của anh còn phảng phất một chút rầu rĩ bất lực, ánh mắt mang theo cảm giác xâm lược dừng lại trên người cô, hơi thở anh ẩm ướt nóng bỏng, giọng anh khàn khàn: “Để anh dạy em.”
Cả người Ôn Lê cứng đờ, Hạ Si Lễ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu chôn ở hõm cổ cô, lông mi chạm anh khẽ lướt qua vành tai nõn nà, cô cảm nhận được đôi môi thô ráp nhưng nóng ẩm của anh chậm rãi hôn lên cần cổ trắng dài mảnh mai của cô, như thể anh đang khẽ liếm cô vậy.
Hai tay Ôn Lê nắm chặt áo Hạ Si Lễ, ngón tay dần mất đi sức lực được anh đỡ lấy, cô vừa ngửa đầu thì bị anh chớp lấy thời cơ, hơi thở bắt đầu rối loạn, anh từ từ di chuyển lên, cuối cùng dừng lại bằng một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cô, anh nhíu mày, môi cong lên, mang theo sự quyến rũ chết người: “Học được chưa?”
Ôn Lê dựa vào ngực anh, hít thở nhẹ nhàng, gương mặt ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, cả người tê dại mềm nhũn như thể không xương.
Những lời cô muốn nói với anh cứ thế bị gián đoạn, anh khiến đầu óc cô trở nên mơ hồ từng chút một, không nhớ được gì nữa.
Lúc trở về nhà, chân Ôn Lê vẫn còn mềm nhũn, cô leo lên giường ôm chăn, trong bóng tối, từng tấc da thịt nơi anh chạm qua vẫn còn nóng bỏng đến kinh ngạc.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Hạ Si Lễ.
【L:[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh] Muốn xem phim nào?】
Ôn Lê nhìn qua mấy ảnh anh gửi thì chú ý đến bộ phim tình cảm ở giữa, một bộ phim Hồng Kông do Trịnh Tú Văn diễn, 《Mắt Trái Tôi Thấy Ma》
【L:Được, vậy xem bộ này.】
Nam Đàn rất nhỏ lại không hề có rạp chiếu phim nên Ôn Lê tò mò hỏi: 【Đi đâu xem?】
【L:Nguyệt Thành】
Nguyệt Thành là một thành phố không nhỏ, trước đây Ôn Lê đã từng tham gia cuộc thi Olympic Toán học và Trại đông Ô tại đây, từ Nam Đàn đi xe buýt đến đây cũng mất hai giờ.
Hạ Si Lễ dường như biết cô đang nghĩ gì: 【Không phiền phức, ngồi tàu hỏa chỉ mất một tiếng, xem phim xong thì ăn cơm rồi lại bắt tàu hỏa về, sẽ không để em ở lại qua đêm.】
Anh đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo.
Ôn Lê chớt nhớ ra: 【Anh còn bị cảm đó, không được đi lung tung đâu.】
【L:Đừng xem thường đàn ông của em chứ.】
Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười của thiếu nữ, cô đáp lời: 【Được.】
Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ đã đợi Ôn Lê dưới lầu từ sớm.
Anh vẫn chiếc mặc áo phao tối qua, sắc mặt có vẻ đã khá hơn một chút nhưng đôi môi mỏng vẫn hơi tái, anh lười biếng đứng tựa vào tường trước kho than, quai hàm cắn chặt không biết đang nghĩ gì.
Dường như nhận ra ánh mắt của Ôn Lê nên Hạ Si Lễ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ôn Lê chạy bước nhỏ về phía anh, khi va vào người Hạ Si Lễ anh vươn tay nắm cổ áo để giữ cô đứng vững, cười khẽ: “Lớn thế này rồi sao vẫn như trẻ con vậy?”
Ôn Lê nhạy bén phát hiện ra lần này anh không ôm cô, nhưng chỉ trong chớp mắt sự chú ý của cô đã bị lời nói của Hạ Si Lễ thu hút.
“Trước đây em chưa từng đến rạp chiếu phim.” Cô lại nói, “Ở Kinh Bắc có nhiều rạp chiếu phim không?”
Hạ Si Lễ nắm chặt tay cô, nghiêng đầu ậm ừ trả lời.
“Ừ.”
Hạ Si Lễ vừa đưa mắt liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thì đã biết cô đang nghĩ gì liền chép miệng: “Em nghĩ gì thế, ông đây cũng là lần đầu tiên đến mấy chỗ này đó.”
“Đi xem phim với mấy ông lớn có gì vui đâu, lại còn không có bạn gái nữa chứ.”
Ôn Lê cúi đầu cười khẽ.
Hạ Si Lễ nhướng mày buông lời trêu ghẹo: “Còn cười nữa, vừa rồi là ai đang ghen vậy ta?”
Ôn Lê lập tức đáp lại: “Dù sao cũng không phải em.”
“Ừ.” Hạ Si Lễ mím môi cười tinh nghịch: “Được, không phải em đâu.”
Đang đi về phía trước thì đột Ôn Lê bị một lực kéo mạnh xuống, cô vô thức ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của Hạ Si Lễ.
“Anh chỉ nói một lần thôi đó.”
Ôn Lê yên lặng nhìn anh.
Gương mặt Hạ Si Lễ mang theo sự bất cần ngạo nghễ cùng thân hình cao lớn ngang tàng, giọng nói trầm khàn có chút lười biếng: “Nếu ông đây đã quyết định ở bên một người, thì có nghĩa là suốt đời này cũng chỉ có một mình người đó mà thôi.”
“Đảm bảo với em, những người phụ nữ khác sẽ không thể chạm vào anh dù chỉ một cái, để em không bao giờ biết vị giấm là gì.”
“Cho em cái này.” Hạ Si Lễ vươn người qua, lấy con robot để ở ghế sau đưa cho Ôn Lê trước khi cô xuống xe.
Robot to bằng hai bàn tay, có hai cánh tay dài, công nghệ chế tạo nhìn còn hơi thô sơ, có chút ngốc nghếch.
Ôn Lê ôm robot ngạc nhiên hỏi: “Anh làm cái này à?”
Hạ Si Lễ nhìn cô chơi đùa với robot, khóe miệng cong lên: “Ừ, đây là con robot đầu tiên mà anh làm.”
Ôn Lê biết Hạ Si Lễ rất tài giỏi nhưng cô không ngờ anh vậy mà còn chế tạo được robot.
“Anh giỏi thật đó!” cô nói thành thật khen ngợi, “Anh làm con robot này khi nào vậy?”
Hạ Si Lễ nhẹ giọng đáp: “Tám tuổi.”
Ôn Lê nhớ lại lúc cô tám tuổi thì tính cộng trừ nhân chia còn chưa rành nữa là, nếu đem so với anh chắc chắn sẽ bị áp đảo về trí tuệ mất!
Hạ Si Lễ dựa vào ghế nhướng mày: “Nhấn nút thử xem.”
Ôn Lê vừa nhấn nút thì hai mắt robot sáng lên, sau đó giọng nói chậm rãi và lười biếng của Hạ Si Lễ vang lên: “Ôn Lê, buổi tối vui vẻ.”
Ôn Lê ngạc nhiên nhìn robot nhỏ, rồi lại nhìn Hạ Si Lễ ngồi lơ đãng bên cạnh.
Dù là chỉ là một giọng nói ghi âm máy móc nhưng Ôn Lê nghe ra ngay robot được cài đặt giọng của Hạ Si Lễ.
Hạ Si Lễ nhìn cô yêu thích không buông thì cười khẽ ôm lấy cô từ phía sau, thắt lưng Ôn Lê co lại, chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngồi lên đùi.
Thân nhiệt nóng bỏng của Hạ Si Lễ truyền đến khiến Ôn Lê căng thẳng không dám nhúc nhích lộn xộn. Cô run rẩy ngẩng đầu, cằm anh chạm vào cổ cô, anh vòng tay qua vai cô rồi khẽ thì thầm: “Đây là hệ thống nhận diện âm thanh, nó sẽ gọi tên em khi phát hiện có tiếng động.”
“Anh đã cài đặt thời gian cho nó, mỗi khi đến giờ nó sẽ nhắc nhở em uống nước, ăn cơm, tập thể dục, ngủ, không muốn nghe thì cũng có thể tắt nhận tính năng diện âm thanh đi.”
Phía sau Ôn Lê là hơi thở ấm áp trong trẻo của thiếu niên khiến trái tim cô loạn nhịp liên hồi: “Nó có tên không?”
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Bây giờ nó là của em, em muốn đặt tên gì cho nó cũng được.”
Ôn Lê chạm ngón tay vào mắt robot thì đôi mắt nó chợt sáng lên: “Ôn Lê, đã là nửa đêm rồi, em nên đi ngủ đi.”
Nghe như thể là Hạ Si Lễ đang nói với cô.
Ôn Lê ngẩng đầu nhìn Hạ Si Lễ, mắt hạnh trong veo xinh đẹp: “A Xa số 1!”
Nói xong, Ôn Lê đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Si Lễ, anh nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa còn mang theo vài phần ý cười dịu dàng.
Ánh nhìn sâu thăm thẳm của anh làm cho Ôn Lê vô thức nhăn mày, ở nơi chóp mũi đột nhiên xuất hiện một làn hơi ấm áp.
Hạ Si Lễ cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, hơi thở anh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi bắt đầu hôn lên cánh môi cô, anh tham lam cắn mút vài lần, khàn giọng hỏi: “Vừa gọi anh là gì?”
Ôn Lê tựa lưng vào vô lăng, cô xấu hổ muốn đẩy anh ra nhưng tay cô lại bị Hạ Si Lễ nắm lấy, anh cắn nhẹ vào đầu ngón tay cô: “Hỏi em đó.”
Lúc này nhìn Hạ Si Lễ trông không khác gì một tên lãng tử vô lại ngả ngớn, khóe miệng anh cong lên xấu xa khiến lòng người ta ngứa ngáy, đầu ngón tay nơi nụ hôn của anh lướt qua giờ đây đã trở nên tê dại.
Má Ôn Lê nóng bừng, cô không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, cô tựa trán vào hõm cổ anh, nép vào lòng anh như một chú chim nhỏ, khe khẽ gọi một tiếng: “A Xa.”
Ánh mắt Hạ Si Lễ tối sầm lại, bàn tay lớn đặt lên eo sau của cô như có như không tăng thêm một chút lực kéo cả người Ôn Lê dựa sát vào người anh, ngón tay thon dài của anh khẽ ve vuốt vành tai cô, anh thấp giọng nói: “Nhanh lớn lên đi thôi.”
Ôn Lê “ồ” một tiếng, lén thò đầu ra nói: “Em…em đã thành niên rồi.”
Hạ Si Lễ nhướng mắt nhìn cô, trong nụ cười có chút xấu xa: “Vẫn chưa được, còn nhiều chuyện phải giải quyết nên phải chờ thêm chút nữa đã.”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô vội vàng trượt xuống khỏi đùi Hạ Si Lễ, ôm robot chạy vào tiểu khu. Hạ Si Lễ nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô cười khẽ.
Tiếng bước chân lại vang lên bên tai, Hạ Si Lễ mở mắt thì thấy Ôn Lê quay lại. Qua cửa kính xe, cô rũ mắt dịu dàng nói: “A Xa, năm mới vui vẻ nhé.”
Nói xong, Ôn Lê cố gắng đè nén trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực mình để quay người vào nhà, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn lại có chút lười biếng Hạ Si Lễ vang lên: “Ngủ ngon nhé, A Lê.”
–
Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ ngồi tàu hỏa đến thành phố Diên Tây.
Đến ga, anh xem lại địa chỉ Tần Khuê gửi qua trong điện thoại rồi bắt taxi đến sàn đấu quyền anh. Sàn đấu quyền anh ngầm nằm trong một con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu, đi dọc theo cầu thang xuống dưới là một hành lang tối tăm, đi đến cuối hành lang thì tầm nhìn bỗng trở nên sáng sủa.
Ở chính giữa là một sàn sàn quyền anh lớn, xung quanh có đặt ghế dựa, ở trên tầng hai còn có khán đài để đứng quan sát, ở khu vực VIP thì người đã ngồi chật kín, không khí bên trong ngột ngạt cực kỳ khó chịu.
Tiếng gõ cồng vang lên, một cô gái tóc vàng cầm biển đi quanh sàn đấu quyền. Đám người bên dưới hò reo, có người ném tiền, có người vẩy bia vừa mở tung tóe, có người thổi còi, toàn bộ sàn đấu quyền anh ồn ào chói tai.
“Hôm nay Quyền Vương có sàn lên không?”
“Nghe nói mấy ngày qua có một gã to lớn cao hơn mét chín thắng liên tục chín trận, suýt chút nữa đã phá kỷ lục rồi đó, hôm nay tôi muốn xem xem gã giỏi cỡ nào.”
“Mấy người đoán xem là Quyền Vương và gã Bạch Hổ to con này ai sẽ thắng?”
“Chắc chắn là Quyền Vương rồi.”
“Tôi đã đặt cược tất cả vốn liếng vào Bạch Hổ rồi.”
“Ông không sợ mất trắng à?” Coi chừng không có quần mà về nhá.”
Lúc này, Tần Khuê đi đến, hắn vừa mới ở tầng hai sân quan sát thì nhìn thấy Hạ Si Lễ. Anh ung dung đứng ở một bên sàn đấu quyền, một tay đút túi, dáng vẻ lạnh lùng sắc sảo, đầu cạo trọc, gương mặt anh không cảm xúc, cả người tản ra một loại kiêu ngạo ngang tàng bất khuất.
Phong cách của anh rõ ràng không hợp với nơi này.
Tần Khuê nói: “Tao sắp xếp trận đầu tiên cho mày.”
Hạ Si Lễ lơ đãng ngẩng mắt nhìn hắn: “Đấu trực tiếp với gã Bạch Hổ kia, giá cả thế nào?”
Tần Khuê nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, cười nói: “Giá cả tất nhiên khác nhau, Bạch Hổ dù là tân binh nhưng đã thắng chín trận, chưa từng thua, được xem là võ sĩ quyền anh hạng ba, nếu thắng thêm mười trận thì sẽ đấu với Quyền Vương ở đây, nếu thắng thì Bạch Hổ sẽ trở thành Quyền Vương mới.”
“Nếu mày thắng Bạch Hổ thì coi như thắng luôn chín trận trước.”
Hạ Si Lễ: “Nói thẳng giá cả.”
Tần Khuê: “Thắng Bạch Hổ được 3 vạn rưỡi, thua mất 5000.”
Hạ Si Lễ liếc sang đám người người chen chúc đằng kia, hất cằm hỏi: “Bên đó là gì vậy?”
“Ở đây ai cũng đều mê cái cảm giác kích thích, mỗi trận đấu đều sẽ mở cược, đặt cược vào võ sĩ mà mình nghĩ sẽ thắng, nếu thắng sẽ ăn gấp 10, nếu thua tiền sẽ thuộc về sàn đấu quyền bọn tao.”
Hạ Si Lễ thản nhiên đáp lời: “Được, vậy sắp xếp đi, trận đầu tôi đấu với Bạch Hổ.”
Tần Khuê nhướng mày, vẫy tay gọi trọng tài trên sàn xuống nói ông ta vài lời, trọng tài nhìn Hạ Si Lễ vài lần, không nhịn được thở dài: “Lại thêm một kẻ đến tìm chết.”
Hai ngày trước, có một người đàn ông cần tiền gấp cũng đến nói như vậy, kết quả chỉ mới chịu ba đòn của Bạch Hổ thì anh ta đã không thể chống đỡ, cuối cùng phải kêu bảo vệ kéo ra ngoài, đến khi kiểm tra thì người đã không còn thở nữa.
Thế nhưng đám người ở đây lại thích sự kích thích mới mẻ này, khi biết có người mới đến muốn đấu với Bạch Hổ thì cả sàn đấu lại sôi nổi, một đám người xông vào chỗ đặt cược.
Hạ Si Lễ đặt tất cả tiền anh có: “Đặt cược vào người mới.”
Người bên cạnh nhìn anh: “Chàng trai, cậu nên đặt cược vào Bạch Hổ, cậu đặt cược vào người mới làm gì, điên à?”
“Người mới mỗi ngày đều có mà có ai có thể đánh bại Bạch Hổ đâu, cậu chưa từng thấy Bạch Hổ đúng không? Hắn cao hơn một mét chín, dáng người to lớn, ra đòn rất mạnh rất hiểm, mới cách đây mấy ngày vừa lấy mạng một người mới kia kìa.”
Hạ Si Lễ đút một tay cho vào túi, tay kia đưa hơn một vạn tiền mặt cho nhân viên, trên môi anh là nụ cười kiêu ngạo: “Anh muốn thắng à?”
“Ừ, ai chẳng muốn tiền.”
Anh chỉ hờ hững nói: “Vậy thì nghe tôi, cược vào người mới.”
Người kia nhìn Hạ Si Lễ như thể anh là một kẻ điên rồi quay sang nhân viên nói: “Tôi đặt cược vào Bạch Hổ.”
Tiếng còi báo bắt đầu trận đấu vang lên, Hạ Si Lễ thay quần đấu quyền anh đứng trên sàn, dưới ánh đèn trắng sáng, thân hình của thiếu niên trở nên khác biệt so với những người bạn gầy gò đồng trang lứa. Cơ thể anh tràn đầy sức sống mãnh liệt với những đường cong cơ bắp hút mắt, toàn thân mang theo hormone nam tính sôi sục chực chờ bùng nổ.
Bạch Hổ cũng mở rào chắn nhảy lên sàn đấu trong tiếng huýt sáo náo nhiệt của mọi người. Hắn cao hơn một mét chín, dáng người cao to hơn Hạ Si Lễ.
Một trận quyết định thắng bại.
Trọng tài vừa thổi còi, Bạch Hổ liền lao về phía Hạ Si Lễ, sàn đấm bốc rung chuyển theo từng bước chạy của anh ta.
Bạch Hổ vung một cú đấm tới, nhanh và mạnh mẽ, Hạ Si Lễ không ngờ thân thể hắn lại nhanh như vậy, anh lập tức né tránh nhưng vẫn phải nhận một cú đấm vào vai, xương bả vai anh kêu “rắc” một tiếng.
Chỗ bị thương trong cuộc đua xe lần trước lại bị trật khớp.
Trong khi Hạ Si Lễ đang loay hoay cố gắng nắm lấy vai mình thì Bạch Hổ lại tung thêm một cú đấm nữa, anh quay người đá vào bụng Bạch Hổ nhưng bị Bạch Hổ nắm chân, hắn lật người một cái, Hạ Si Lễ bị quật xuống sàn đấm bốc.
Tiếng hò reo bên dưới vang lên dữ dội, ai ai cũng vươn nắm đấm hô tên Bạch Hổ.
Đầu óc Hạ Si Lễ choáng váng, vừa mở mắt thì đã thấy Bạch Hổ đã nhảy lên người anh, khuỷu tay hắn chấn mạnh lồng ngực anh, từng cú rồi lại từng cú, anh tái mặt, có cảm giác như thể vài cái xương sườn đã gãy, trong khoang miệng đầy vị máu.
Đám người đứng dậy phấn khích, họ gào thét đến khản cả giọng, chỉ thiếu nước chạy đến chỗ đặt cược lấy tiền.
Chính trong khoảnh khắc Bạch Hổ sắp thực hiện cú đánh kết liễu thì Hạ Si Lễ nắm chặt cổ tay hắn, anh gầm lên, cánh tay dùng sức đỏ bừng với các đường gân xanh gồ ghề đáng sợ, anh vươn người quăng Bạch Hổ qua vai, quật hắn ngã xuống sàn rồi đấm xuống liên tục.
Cho đến khi Bạch Hổ cầu xin thì trọng tài mới nâng cánh tay đã bị trật khớp của Hạ Si Lễ lên tuyên bố anh thắng. Cả người Hạ Si Lễ đầy mồ hôi lạnh, đây là lần đầu anh cảm nhận được cái chết đến gần như thế.
Hạ Si Lễ nhận lấy 3 vạn rưỡi, sau đó đến chỗ đặt cược đổi lấy mười lần số tiền cược ban đầu là 10 vạn, tổng cộng là 13 vạn rưỡi. Tiền được chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng nhẹ như không tựa như bước chân nhẹ nhàng của anh lúc này.
Hạ Si Lễ không trở về Nam Đàn mà ở lại Diên Tây thuê một phòng, anh nằm lăn ra giường nhắm mắt lại, đầu óc anh ù ù nhưng lại rất tỉnh táo.
Để gom đủ 50 vạn thì còn thiếu đến hơn 30 vạn nữa.
–
Mấy ngày nay Ôn Lê không nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ cả.
Bàn tay máy móc của robot A Xa số 1 gõ nhẹ vào đùi cô: “Ôn Lê, đã đến giờ ăn trưa.”
Nghe giọng nói của Hạ Si Lễ phát ra từ A Xa số 1, Ôn Lê ôm nó lên, trong lòng lo lắng không yên.
“Chắc là chủ nhân của em có lẽ đã hối hận vì ở bên chị rồi nhỉ.”
Lòng Ôn Lê hoang mang lo lắng không thôi, cô biết rồi mai đây Hạ Si Lễ sẽ bay đến những nơi xa, anh thông minh tài giỏi như vậy, mới tám tuổi đã có thể chế tạo ra A Xa số 1, thì chắc chắn sau này anh sẽ có thể đặt chân lên đỉnh vinh quang rực rỡ.
Còn cô?
Có lẽ cô chỉ là một bến đỗ tạm thời mà anh gặp trên đoạn hành trình dài này mà thôi. Sau này anh sẽ đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp nhân gian hơn thì tự nhiên sẽ có nhiều bến đỗ tốt hơn cho anh, không thể chỉ có mình cô.
Ôn Lê vẫn luôn hiểu nhưng chỉ cần nghĩ đến việc không có Hạ Si Lễ bên cạnh thì trái tim cô lại đau nhói, cả người như bị hàng vạn mũi dao lăng trì.
Tối đó, sau khi ăn tối và tắm xong, Ôn Lê nằm trên giường cố gắng nhắm mắt lại nhưng cô cứ trằn trọc không sao ngủ được, đúng lúc đó điện thoại đặt bên cạnh gối chợt sáng lên, Ôn Lê nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
【L: Đã ngủ chưa?】
Đây là lần đầu tiên Hạ Si Lễ trả lời tin nhắn của cô trong mấy ngày qua.
Ôn Lê nhìn màn hình điện thoại, phía bên phải là những tin nhắn cô gửi trong tuần qua, nhìn đến phía bên trái trống trải của Hạ Si Lễ thì lòng cô trĩu nặng, ngón tay cô di chuyển vài lần nhưng cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Nói không quan tâm thì là nói dối.
Mỗi ngày Ôn Lê chỉ suy nghĩ một điều, có phải Hạ Si Lễ đang đùa giỡn cô không?
Nếu không thì sao vừa mới ngỏ lời ở bên nhau mà anh lại biến mất không dấu vết? Ngay cả tin nhắn của cô anh cũng không trả lời.
Điện thoại lại rung lên.
【L: Bé ngoan, em ngủ rồi hay là đang giận nên không thèm nói chuyện với anh?】
Trái tim Ôn Lê bỗng chốc mềm nhũn, cô định gõ chữ thì màn hình lại hiển thị thêm một tin nhắn mới:
【Biết em chưa ngủ, đang đứng dưới nhà chờ em.】
Trước lạ sau quen, Ôn Lê khoác áo lông vào, thấy bà nội không có trong phòng khách thì cô mới nhẹ nhàng mở cửa xuống lầu.
Ánh trăng đêm nay mờ ảo, dưới lầu rất yên tĩnh chẳng thấy bóng dáng ai.
Ôn Lê định cúi đầu mở điện thoại thì bất ngờ cảm nhận được một hơi ấm từ phía sau, cằm người nọ chạm vào cổ cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì Ôn Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
“Giận anh à?” Hạ Si Lễ ôm lấy cô, bàn tay to lớn bao bọc lòng bàn tay cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày qua có chút việc nên không kịp xem điện thoại.”
Hạ Si Lễ nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoay cô lại đối mặt với mình, cô ngước lên nhìn người mà cô đã nhung nhớ cả tuần nay.
Hôm nay Hạ Si Lễ ăn mặc rất ấm, áo phao màu đen lại đội thêm mũ, khi anh cúi đầu nhìn cô thì gương mặt đã bị che đi phần lớn, chỉ để lộ ra phần cằm gầy gò tái nhợt.
Ôn Lê nhón chân nhưng Hạ Si Lễ vẫn quá cao, cô vô thức chạm vào cánh tay anh, mơ hồ cảm nhận được cơ thể anh đang co rúm lại như thể đang né tránh cô.
Anh nắm lấy tay cô đùa cợt: “Bé con, mới có mấy ngày không gặp mà đã nồng nhiệt vậy sao, nhớ anh à?”
Ôn Lễ nép sát vào trong ngực anh, chỉ khi thật sự cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nơi anh thì cô mới cảm thấy an tâm, gật đầu đáp: “Nhớ.”
Trong đêm khuya, dưới ánh đèn đường nhấp nháy mờ áo, đường phố yên bình, Ôn Lê nép sát vào lòng anh như một chút chim nhỏ, cố ôm anh thật chặt.
Anh bật cười, khó khăn nâng cánh tay lên khẽ chạm vào má cô: “Sao em lại nhõng nhẽo giống Tiểu Bạch Lê vậy?”
Ôn Lê nghe thấy tim Hạ Si Lễ đập mạnh mẽ, bất chợt cô nhớ lại mình đang định làm gì, cô ngước lên nói với anh: “Anh cúi xuống một chút.”
Hạ Si Lễ đứng yên bất động, nhướng mày nhìn cô: “Sao nào? Muốn hôn anh à?”
Ôn Lê đỏ mặt: “Không phải…anh có bị cảm không? Giọng anh nghe là lạ, em muốn sờ trán anh nhưng anh lại cao quá.”
Hạ Si Lễ chịu hơn chục đòn hiểm của Bạch Hổ trên sàn đấu nên lúc này không thể cúi người xuống nhưng anh không muốn Ôn Lê phát hiện, chỉ cười một cách lơ đãng: “Biết anh bị cảm mà còn lại gần thế, không sợ bị lây à?”
Ôn Lê lắc đầu: “Không sợ.”
Hạ Si Lễ nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười trêu ghẹo: “Vậy là em đã hết giận anh rồi phải không? Bé con nhà anh dễ dàng thuyết phục vậy sao?”
Ôn Lê vừa nhìn thấy anh thì nỗi bất an quẩn quanh trong lòng tự nhiên tan biến.
“Vì anh đã giải thích rồi mà.” Ôn Lê ngẩng mặt, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh
Hạ Si Lễ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, hai ngón tay kẹp cằm cô, anh nuốt nước bọt, đôi mày nhẹ nhàng nhướng lên trêu chọc: “Biết làm sao để dỗ dành người khác không?”
Ôn Lê vẫn nhìn anh, lông mi khẽ lay động theo động tác lắc đầu: “Làm sao?”
Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hạ Si Lễ, trong nụ cười của anh còn phảng phất một chút rầu rĩ bất lực, ánh mắt mang theo cảm giác xâm lược dừng lại trên người cô, hơi thở anh ẩm ướt nóng bỏng, giọng anh khàn khàn: “Để anh dạy em.”
Cả người Ôn Lê cứng đờ, Hạ Si Lễ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu chôn ở hõm cổ cô, lông mi chạm anh khẽ lướt qua vành tai nõn nà, cô cảm nhận được đôi môi thô ráp nhưng nóng ẩm của anh chậm rãi hôn lên cần cổ trắng dài mảnh mai của cô, như thể anh đang khẽ liếm cô vậy.
Hai tay Ôn Lê nắm chặt áo Hạ Si Lễ, ngón tay dần mất đi sức lực được anh đỡ lấy, cô vừa ngửa đầu thì bị anh chớp lấy thời cơ, hơi thở bắt đầu rối loạn, anh từ từ di chuyển lên, cuối cùng dừng lại bằng một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cô, anh nhíu mày, môi cong lên, mang theo sự quyến rũ chết người: “Học được chưa?”
Ôn Lê dựa vào ngực anh, hít thở nhẹ nhàng, gương mặt ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, cả người tê dại mềm nhũn như thể không xương.
Những lời cô muốn nói với anh cứ thế bị gián đoạn, anh khiến đầu óc cô trở nên mơ hồ từng chút một, không nhớ được gì nữa.
Lúc trở về nhà, chân Ôn Lê vẫn còn mềm nhũn, cô leo lên giường ôm chăn, trong bóng tối, từng tấc da thịt nơi anh chạm qua vẫn còn nóng bỏng đến kinh ngạc.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Hạ Si Lễ.
【L:[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh] Muốn xem phim nào?】
Ôn Lê nhìn qua mấy ảnh anh gửi thì chú ý đến bộ phim tình cảm ở giữa, một bộ phim Hồng Kông do Trịnh Tú Văn diễn, 《Mắt Trái Tôi Thấy Ma》
【L:Được, vậy xem bộ này.】
Nam Đàn rất nhỏ lại không hề có rạp chiếu phim nên Ôn Lê tò mò hỏi: 【Đi đâu xem?】
【L:Nguyệt Thành】
Nguyệt Thành là một thành phố không nhỏ, trước đây Ôn Lê đã từng tham gia cuộc thi Olympic Toán học và Trại đông Ô tại đây, từ Nam Đàn đi xe buýt đến đây cũng mất hai giờ.
Hạ Si Lễ dường như biết cô đang nghĩ gì: 【Không phiền phức, ngồi tàu hỏa chỉ mất một tiếng, xem phim xong thì ăn cơm rồi lại bắt tàu hỏa về, sẽ không để em ở lại qua đêm.】
Anh đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo.
Ôn Lê chớt nhớ ra: 【Anh còn bị cảm đó, không được đi lung tung đâu.】
【L:Đừng xem thường đàn ông của em chứ.】
Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười của thiếu nữ, cô đáp lời: 【Được.】
Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ đã đợi Ôn Lê dưới lầu từ sớm.
Anh vẫn chiếc mặc áo phao tối qua, sắc mặt có vẻ đã khá hơn một chút nhưng đôi môi mỏng vẫn hơi tái, anh lười biếng đứng tựa vào tường trước kho than, quai hàm cắn chặt không biết đang nghĩ gì.
Dường như nhận ra ánh mắt của Ôn Lê nên Hạ Si Lễ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ôn Lê chạy bước nhỏ về phía anh, khi va vào người Hạ Si Lễ anh vươn tay nắm cổ áo để giữ cô đứng vững, cười khẽ: “Lớn thế này rồi sao vẫn như trẻ con vậy?”
Ôn Lê nhạy bén phát hiện ra lần này anh không ôm cô, nhưng chỉ trong chớp mắt sự chú ý của cô đã bị lời nói của Hạ Si Lễ thu hút.
“Trước đây em chưa từng đến rạp chiếu phim.” Cô lại nói, “Ở Kinh Bắc có nhiều rạp chiếu phim không?”
Hạ Si Lễ nắm chặt tay cô, nghiêng đầu ậm ừ trả lời.
“Ừ.”
Hạ Si Lễ vừa đưa mắt liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thì đã biết cô đang nghĩ gì liền chép miệng: “Em nghĩ gì thế, ông đây cũng là lần đầu tiên đến mấy chỗ này đó.”
“Đi xem phim với mấy ông lớn có gì vui đâu, lại còn không có bạn gái nữa chứ.”
Ôn Lê cúi đầu cười khẽ.
Hạ Si Lễ nhướng mày buông lời trêu ghẹo: “Còn cười nữa, vừa rồi là ai đang ghen vậy ta?”
Ôn Lê lập tức đáp lại: “Dù sao cũng không phải em.”
“Ừ.” Hạ Si Lễ mím môi cười tinh nghịch: “Được, không phải em đâu.”
Đang đi về phía trước thì đột Ôn Lê bị một lực kéo mạnh xuống, cô vô thức ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của Hạ Si Lễ.
“Anh chỉ nói một lần thôi đó.”
Ôn Lê yên lặng nhìn anh.
Gương mặt Hạ Si Lễ mang theo sự bất cần ngạo nghễ cùng thân hình cao lớn ngang tàng, giọng nói trầm khàn có chút lười biếng: “Nếu ông đây đã quyết định ở bên một người, thì có nghĩa là suốt đời này cũng chỉ có một mình người đó mà thôi.”
“Đảm bảo với em, những người phụ nữ khác sẽ không thể chạm vào anh dù chỉ một cái, để em không bao giờ biết vị giấm là gì.”
/62
|