Những giọt mưa phùn lấm tấm đậu nhẹ vào tấm kính trong suốt, làm mờ đi cả thành phố trong đôi mắt đang phóng tầm nhìn ra bên ngoài với vẻ xa xăm, dù chỉ là một cơn mưa nhỏ nhưng cũng đủ làm cho tâm hồn ai đó trở nên trầm mặc, nặng trĩu, không còn để ý đến những việc đang diễn ra ở xung quanh mình.
Tại phòng họp ở tầng lầu thứ hai mươi của tập đoàn Hoàng Minh, Minh Đăng đang tham dự cuộc họp dành cho các cấp cao của công ty, tuy anh đang ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế thuộc về chức vị giám đốc điều hành và sát bên cạnh là giọng nói khàn khàn của ông nội - chủ tịch của Hoàng Minh đang thao thao bất tuyệt về vấn đề nào đó nhưng Đăng chẳng thèm để bất cứ lời nói nào đang văng vẳng của ông lọt vào tai mình, đôi mắt anh trở nên mông lung vô định khi nhìn về phía tấm kính đang bị những giọt mưa nhỏ làm cho hoen ố đến mờ ảo. Dường như lúc này đối với Minh Đăng, anh ngồi đây chỉ để cho ba và ông biết là mình đang có mặt tại cuộc họp mà không nảy sinh thêm bất cứ nghi ngờ gì về việc anh đã cùng cô bé nào đó dẹp tan cả chục tên to con tốt tướng do ba sai đến để bắt anh về như mọi khi. Nhưng có điều lần này bọn chúng đã không may khi gặp “khắc tinh” là cô bé láo lếu kia đã cùng Đăng “tẩn” cho bọn chúng một trận nhớ đời. Minh Đăng thừa biết cả ba và ông chắc chắn đang rất tò mò về cô gái đó qua lời kể của bọn “tay chân” nhưng chưa muốn thể hiện qua bên ngoài, vậy nên sáng nay anh cũng ném một cục lơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thật lòng mà nói thì điều Đăng lo sợ nhất chính là lúc người nhà của anh biết về Thiên Thy, nếu có thể, anh chỉ muốn đem cô gái ấy giấu vào nơi nào đó mà chỉ có sự bình yên, có tiếng cười, tiếng đàn, tiếng sóng xô như ngày hôm trước. Nhưng bỗng chốc đôi mắt ẩn sau hàng lông mi dài khẽ toát ra những tia nhìn trầm uất về phía làn mưa đang ngày càng nặng hạt, ở đó, hình ảnh của một cô gái đang hoảng sợ chạy trốn khỏi anh lại hiện về khiến lòng Đăng chua xót, bất lực, bực bội. Đôi lông mày chau lại khó chịu thầm trách những giọt mưa ngoài kia đã khiến anh nhớ đến Thy, để rồi chỉ muốn phóng như bay đến bên cạnh cô ngay lúc này nhưng lại càng tức hơn vì đó là điều không thể. Không biết kể từ lúc nào Minh Đăng đã hình thành nên một thói quen rất kì lạ, đó là mỗi lần nhìn thấy mưa là anh lại nhớ đến Thiên Thy – cô gái yêu mưa và rất hay đi dưới mưa với dáng vẻ cô độc.
- Giám đốc, tất cả những điều tôi đã đề cập trên, cậu không có ý kiến gì chứ?
Giọng nói khàn khàn của chủ tịch lại cất lên sau khi ngậm một ngụm trà nhỏ, ông lấy làm lạ khi Minh Đăng hôm nay cứ như người mất hồn, dù rằng mọi ngày đứa cháu trai của ông tuy không thích đi làm nhưng vẫn vùi đầu vào công việc để quên đi cái chán chường, còn hôm nay cậu ấy còn chẳng thèm liếc xuống tập tài liệu đang để trên bàn lấy một cái, và bây giờ Minh Đăng vẫn cứ ngồi thẫn thờ với ánh mắt lơ đãng trong khi tất cả những đôi mắt trong phòng họp đang đổ dồn về anh. Với con mắt tinh đời của một con người đã trải qua biết bao thăng trầm của của cuộc sống, ông nội của Minh Đăng đã nhận ra lí do vì sao anh lại trở nên như thế này, chắc chắn là có liên quan đến cô gái mà đã cùng Đăng hạ gục mấy chục tên mà hôm trước con trai ông đã cử đi để bắt cậu thiếu gia “bất hạnh” kia về, một lần nữa chủ tịch Hoàng lại hạ thấp giọng hỏi đứa cháu trai với những tia nhìn mờ ám…
- Giám đốc! Tất cả mọi người đang chờ cậu đấy, cậu không có ý kiến gì sao?
Lần này Minh Đăng mới để ý đến mọi việc xung quanh mình, anh đã thôi không nhìn những tấm kính một cách lơ đãng nữa mà quay sang nhìn người ông đang chờ đợi mình với đôi mắt mệt mỏi, giọng nói tuy có phần lạc lạc nhưng vẫn bình thản như mọi khi.
- À, không! Không có ý kiến gì hết, tôi hoàn toàn đồng tình với các phương án của chủ tịch nêu trên.
- Được rồi! Nếu không có ai bổ sung thêm ý kiến gì thì chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây.
Ông chủ tịch vừa dứt câu nói với giọng khàn khàn là những người còn lại đều gấp hồ sơ vào và đứng lên rời khỏi căn phòng sang trọng, chỉ còn chàng trai trẻ tuổi nhất vẫn đang ngồi yên vị trên chiếc ghế của mình, đối diện với anh là một người đàn ông trung niên cũng đang ngồi im lặng quan sát anh từ đầu cuộc họp đến giờ.
- Minh Đăng! Trông cháu khá xanh xao đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Người ông vừa nói vừa gấp những tệp hồ sơ lại rồi đứng lên một cách chậm rãi, đôi mắt ông vẫn đang ngầm quan sát chàng trai đang ngồi kế mình với những tia nhìn ẩn ý không tên.
- Cháu biết rồi, cám ơn ông.
- Ừ, thế nhé, ta đi trước đây.
- Dạ.
Phòng họp rộng lớn bây giờ chỉ còn có hai người, Minh Đăng ngồi ngả hẳn lưng vào chiếc ghế xoay thở một hơi dài mệt mỏi, đồng thời đôi mắt anh cũng đang quan sát người đối diện với những tia nhìn nhàm chán…
- Con bé đó là ai thế?
Cuối cùng, người đàn ông trung niên cũng cất tiếng hỏi điều mà mà một ngày qua ông đã thắc mắc không thôi, trước giờ Minh Đăng tuy đã qua lại với nhiều cô gái nhưng đây là lần đầu tiên có một đứa con gái dám hạ gục những tên đầu gấu mà ông thường sai đi để bắt thằng con lêu lỏng lúc nào cũng muốn trống đối ông về. Hơn nữa, nếu ông không lầm thì cả ngày qua Minh Đăng đã nghỉ làm để ở bên cạnh con bé đó. Thật đáng trách! Và điệu bộ của Minh Đăng bây giờ khiến ông cảm thấy càng tức hơn.
- Là một cô gái rất thú vị.
Minh Đăng vẫn dựa người vào chiếc ghế xoay với vẻ hời hợt, anh trả lời người cha bằng giọng điệu thản nhiên, khóe môi cố nhoẻn thành nụ cười đểu nhất có thể để tô thêm nét “thú vị” cho câu nói vừa rồi. Đăng đã biết thể nào người cha độc tài của mình cũng sẽ hỏi về vấn đề này nên đã cố tình ngồi lại đây thêm một chút nữa để giải đáp cho ông. Tuy ngoài miệng đang cười đểu là thế nhưng trong cổ họng Đăng đang dấy lên một vị đắng khó tả, rốt cục thì ba của anh vẫn chưa bỏ được cái cách dạy con rất độc. Đó là con cái nói mà không nghe thì sẽ mượn bọn giang hồ để thay mặt dạy dỗ nó. Nhiều khi Minh Đăng tự hỏi không biết mình có phải là con ruột của ba không mà tại sao ông lại có thể đối xử với anh như thế? Thật nhạt nhẽo và vô vị…
- Dẹp ngay mấy đứa con gái nhố nhăng đó đi rồi tập trung vào công ty. Biết chưa?
Giọng nói có chút bực dọc, ông Sang nhìn đứa con trai với bộ mặt không hài lòng khiến cho những vết chân chim ở khóe mắt nhăn lại trông thật đáng sợ. Ông luôn muốn Minh Đăng lúc nào cũng vùi đầu vùi cổ vào công việc mà không để cho đứa con trai có một chút gì đó gọi là thảnh thơi. Có thế, ông mới có thể yên tâm là tất cả tài sản của công ty sẽ lọt vào nhà ông mà không mất đi đồng nào sau khi Minh Đăng lên chức chủ tịch. Vậy mà thằng con ấy nào có biết nghĩ cho tương lai, tối ngày chỉ biết đàn điếc rồi thì lêu lỏng với các cô gái.
- Con đã vì ba mà từ bỏ cả ước mơ rồi, vậy nên đừng đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Minh Đăng đột nhiên to tiếng khiến ông Sang giận tím mặt, đôi mắt Đăng hằn lên những tia lửa chẳng thua gì ông Sang lúc này.
- Mày nói thế mà nghe được à?
- Lần sau đừng sai bọn giang hồ đến bắt con nữa, nếu con muốn, con sẽ tự về, để người ngoài biết được CEO của Hoàng Minh bị chính người cha sai du côn đến đánh thì vui lắm đấy… Con đi trước đây. Đối tác đang chờ con.
- Mày …
Vẫn cái nụ cười nửa miệng đang ngự trị trên khóe môi, Minh Đăng cố dịu giọng kiềm chế cơn giận của mình, chẳng thèm đợi đến khi ông Sang nói hết câu anh đã đứng lên hai tay đút túi quần đi ra ngoài với bộ dạng hời hợt, đôi mắt vẫn giữ nguyên những tia nhìn giận giữ cho đến khi những bước chân dài chạm đến cánh cửa màu nâu đỏ của căn phòng…
- Đối tác của mày nói là Phong Cường phải không? Tại sao lại là Phong Cường?
Minh Đăng quay nửa người lại, đôi mắt anh đã bớt đi phần nào những tia nhìn giận dữ nhưng thay vào đó là là những ánh nhìn thách thức, nụ cười đáng ghét kia vẫn chưa tắt mà còn tăng thêm nét thú vị hơn. Minh Đăng đặt lại câu hỏi đầy ẩn ý khiến cho người đàn ông đang ngồi trong phòng họp lúng túng ra mặt.
- Đúng, là Phong Cường, tại sao lại không thể chứ?
Trong khi đó ở tầng mười của công ty, ông Cường đang ngồi trên chiếc ghế salon để chờ đối tác tại phòng tiếp khách. Hoàng Minh là một công ty được xếp vào trong số các công ty lớn và thịnh vượng nhất trong nước, lần này nếu kí kết hợp đồng thành công thì chắc chắn công ty Phong Cường của ông cũng sẽ thu về một lợi nhuận không hề nhỏ, thậm trí còn có thể mở rộng ra ở một số lĩnh vực khác nếu như được Hoàng Minh bổ trợ. Vì thế ông Cường không có lí do gì mà không cố gắng hết sức để kí kết hợp đồng với công ty này. Nhưng có điều ông vẫn còn đang khuất mắc không biết vì sao mà một công ty lớn như thế lại để ý và yêu cầu hợp tác với Phong Cường? tuy công ty của ông đang trên đà phát triển nhưng lại không bằng Hoàng Minh về tất cả mọi mặt và còn một điều khiến ông lo ngại… rất lo ngại về Hoàng Minh nhưng chẳng thể nào nói ra cũng chẳng muốn nghĩ tới, ông cứ ngồi đó, nhâm nhi tách trà với điệu bộ thật đăm chiêu và lặng lẽ.
Ngồi bên cạnh ông Cường là Tiến Hào, anh hơi lo lắng và hồi hộp khi hôm nay là ngày đầu tiên đi theo dượng để làm quen với công việc kinh doanh, trong lúc Hào đang suy nghĩ không biết làm sao để có những biểu hiện tốt vào ngày đi thảo luận kí kết hợp đồng đầu tiên của mình thì chiếc điện thoại trong túi rung lên một hồi chuông ngắn, là âm báo có tin nhắn khiến anh nhăn mặt nhưng chẳng thèm lôi ra đọc cũng biết người đó là ai. Hào nhấp một ngụm trà nhỏ rồi vội vàng đứng lên theo ông Cường khi thấy người của Hoàng Minh xuất hiện.
Đó là một chàng trai rất lịch lãm, đôi chân dài sải những bước đi thật kiêu ngạo, cả con người toát ra một phong thái tự tin như đã dày dặn kinh nghiệm trên thương trường bao nhiêu năm. Tiến Hào vội cúi người chào khi chàng trai kia đang bắt tay với dượng mình rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện với cái bắt chéo chân cũng kiêu ngạo nốt. Đây là CEO nổi tiếng khó tính của Hoàng Minh sao? Trông phong thái thật điềm đạm, chỉ có điều anh ta còn quá trẻ, có thể độ tuổi cũng chỉ ngang ngửa với Tiến Hào mà đã được ngồi vào vị trí này thì thực sự là rất đáng ghen tị.
Chung ý nghĩ với Tiến Hào, ông Cường cũng khá ngạc nhiên khi CEO của Hoàng Minh còn quá trẻ, liệu có thể thực hiện được cuộc kí kết hợp đồng quan trọng như thế này không? Nhưng chỉ vài giây sau ông đã bị những lời nói sắc bén mang tính đàm phán của chàng trai làm cho ngạc nhiên thực sự. Tuy cậu ta còn trẻ nhưng thái độ rất quyết đoán, chững chạc trong từng lời nói và hành động. Những yêu cầu và ý kiến của cậu ta rất hợp lí và chặn chẽ, hầu như tất cả những vấn đề mà cậu ấy đưa ra đều có lợi cho cả hai bên khiến cho ông chẳng cần có thêm bất cứ ý kiến nào nữa. Chỉ có điều đến phút cuối, chàng CEO này đã đưa ra một yêu cầu hết sức kì lạ khiến cho cả ông và Tiến Hào ngạc nhiên đến nỗi gần như là đứng hình.
Chờ ngày mưa rơi
Những giọt mưa như lúc càng nặng hạt, chỉ mới đầu giờ chiều mà trời đất đã âm u chỉ còn những mảng sáng ít ỏi le lỏi qua từng kẽ mây. Trước cổng trường Hernman, có một chiếc ô tô đen bóng đã đậu sát vỉa hè từ bao giờ, dường như chủ nhân của nó đã đến đây để chờ ai đó lâu lắm rồi. Trong chiếc ô tô đó, đôi mắt âm u của Minh Đăng chợt sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái có mái tóc màu nâu dẻ bước ra khỏi cổng trường. Đúng như anh nghĩ, Thiên Thy lúc nào cũng thích đội mưa mà chẳng thèm lấy bất cứ thứ gì che đi mái đầu và cơ thể đang dần thấm ướt. Đăng nhanh chóng bẻ lái đến gần và muốn kéo cô gái ngang ngược kia vào xe thật nhanh nhưng chiếc ô tô chưa kịp qua đường bên kia thì đã có một cậu học trò nào đó chạy lại và bung dù che cho Thiên Thy . Hai người họ đứng lại nói với nhau điều gì đó rồi Thy bước đi thật nhanh còn cậu bạn kia vội theo sau hướng dù che cho cô. Nếu Đăng không lầm thì đó chính là cậu em mà anh đã gặp nơi quán cà phê hôm trước. Minh Đăng chậm rãi lái xe theo sau Bảo Duy và Thiên Thy, đôi mắt anh lại trở về với nét trầm mặc, buồn đến khó tả. Thì ra cậu em đó lúc nào cũng theo sát Thiên Thy và chăm sóc cho cô ấy như thế sao? Từ lúc anh bị ba tống cổ sang nước ngoài để dồn vào đầu những thứ anh cho là nhạt nhẽo? Đó là một thời gian dài! Bỗng chốc Minh Đăng có cảm giác rất tệ, tệ đến khó chịu. Có cái gì đó gọi là nhạt nhẽo và vô vị lại bủa vây lấy anh… Càng nhìn hai người họ đi bên nhau là anh lại càng cảm thấy bất lực, chỉ muốn đi ngang qua và kéo Thiên Thy vào ô tô rồi chạy đi mất vút để thoát khỏi cái thế giới mù mịt này. Nhưng chỉ vài giây sau, Minh Đăng đã tự bật cười cho cái suy nghĩ điên rồ của mình, đôi mắt anh tối sầm lại rồi nắm chặt lấy vô lăng và phóng đi thật nhanh trong chiều mưa ướt át, những bánh xe đi qua vũng nước khiến chúng bắn vào hai con người đang đi trên vỉa hè làm bộ đồng phục trắng tinh của họ trở nên nhem nhuốc. Liếc mắt qua tấm kính chiếu hậu, Minh Đăng thấy cậu em phía sau đang chửi rủa chiếc ô tô mà anh đang lái, còn cô gái thì đứng yên như phỗng nhìn theo. Hai người họ cứ thế mờ dần mờ dần trong làn mưa giăng kín lối.
Ngôi biệt thự màu trắng cuối cùng cũng đã hiện ra trên khu đất trống, nhưng giọt mưa cũng đã thưa dần không còn nặng hạt như lúc nãy. Minh Đăng bước xuống xe rồi đóng mạnh cánh cửa, anh lại gần chiếc cổng rồi vươn tay bấm chuông, khuôn mặt mang theo nhiều tâm trạng thật khó tả. Chiếc chuông cửa được nhấn lần thứ hai thì có một người phụ nữ từ trong nhà bước ra. Bà ăn vận quyền quý nhưng trong lòng thầm rủa kẻ nào trời mưa mà đến nhà người khác thế này. Đến lúc mở cánh cổng ra, bà không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên đang đứng trước mắt với nụ cười khó hiểu.
- Bà Mỹ, bà nhớ tôi chứ?
Tại phòng họp ở tầng lầu thứ hai mươi của tập đoàn Hoàng Minh, Minh Đăng đang tham dự cuộc họp dành cho các cấp cao của công ty, tuy anh đang ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế thuộc về chức vị giám đốc điều hành và sát bên cạnh là giọng nói khàn khàn của ông nội - chủ tịch của Hoàng Minh đang thao thao bất tuyệt về vấn đề nào đó nhưng Đăng chẳng thèm để bất cứ lời nói nào đang văng vẳng của ông lọt vào tai mình, đôi mắt anh trở nên mông lung vô định khi nhìn về phía tấm kính đang bị những giọt mưa nhỏ làm cho hoen ố đến mờ ảo. Dường như lúc này đối với Minh Đăng, anh ngồi đây chỉ để cho ba và ông biết là mình đang có mặt tại cuộc họp mà không nảy sinh thêm bất cứ nghi ngờ gì về việc anh đã cùng cô bé nào đó dẹp tan cả chục tên to con tốt tướng do ba sai đến để bắt anh về như mọi khi. Nhưng có điều lần này bọn chúng đã không may khi gặp “khắc tinh” là cô bé láo lếu kia đã cùng Đăng “tẩn” cho bọn chúng một trận nhớ đời. Minh Đăng thừa biết cả ba và ông chắc chắn đang rất tò mò về cô gái đó qua lời kể của bọn “tay chân” nhưng chưa muốn thể hiện qua bên ngoài, vậy nên sáng nay anh cũng ném một cục lơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thật lòng mà nói thì điều Đăng lo sợ nhất chính là lúc người nhà của anh biết về Thiên Thy, nếu có thể, anh chỉ muốn đem cô gái ấy giấu vào nơi nào đó mà chỉ có sự bình yên, có tiếng cười, tiếng đàn, tiếng sóng xô như ngày hôm trước. Nhưng bỗng chốc đôi mắt ẩn sau hàng lông mi dài khẽ toát ra những tia nhìn trầm uất về phía làn mưa đang ngày càng nặng hạt, ở đó, hình ảnh của một cô gái đang hoảng sợ chạy trốn khỏi anh lại hiện về khiến lòng Đăng chua xót, bất lực, bực bội. Đôi lông mày chau lại khó chịu thầm trách những giọt mưa ngoài kia đã khiến anh nhớ đến Thy, để rồi chỉ muốn phóng như bay đến bên cạnh cô ngay lúc này nhưng lại càng tức hơn vì đó là điều không thể. Không biết kể từ lúc nào Minh Đăng đã hình thành nên một thói quen rất kì lạ, đó là mỗi lần nhìn thấy mưa là anh lại nhớ đến Thiên Thy – cô gái yêu mưa và rất hay đi dưới mưa với dáng vẻ cô độc.
- Giám đốc, tất cả những điều tôi đã đề cập trên, cậu không có ý kiến gì chứ?
Giọng nói khàn khàn của chủ tịch lại cất lên sau khi ngậm một ngụm trà nhỏ, ông lấy làm lạ khi Minh Đăng hôm nay cứ như người mất hồn, dù rằng mọi ngày đứa cháu trai của ông tuy không thích đi làm nhưng vẫn vùi đầu vào công việc để quên đi cái chán chường, còn hôm nay cậu ấy còn chẳng thèm liếc xuống tập tài liệu đang để trên bàn lấy một cái, và bây giờ Minh Đăng vẫn cứ ngồi thẫn thờ với ánh mắt lơ đãng trong khi tất cả những đôi mắt trong phòng họp đang đổ dồn về anh. Với con mắt tinh đời của một con người đã trải qua biết bao thăng trầm của của cuộc sống, ông nội của Minh Đăng đã nhận ra lí do vì sao anh lại trở nên như thế này, chắc chắn là có liên quan đến cô gái mà đã cùng Đăng hạ gục mấy chục tên mà hôm trước con trai ông đã cử đi để bắt cậu thiếu gia “bất hạnh” kia về, một lần nữa chủ tịch Hoàng lại hạ thấp giọng hỏi đứa cháu trai với những tia nhìn mờ ám…
- Giám đốc! Tất cả mọi người đang chờ cậu đấy, cậu không có ý kiến gì sao?
Lần này Minh Đăng mới để ý đến mọi việc xung quanh mình, anh đã thôi không nhìn những tấm kính một cách lơ đãng nữa mà quay sang nhìn người ông đang chờ đợi mình với đôi mắt mệt mỏi, giọng nói tuy có phần lạc lạc nhưng vẫn bình thản như mọi khi.
- À, không! Không có ý kiến gì hết, tôi hoàn toàn đồng tình với các phương án của chủ tịch nêu trên.
- Được rồi! Nếu không có ai bổ sung thêm ý kiến gì thì chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây.
Ông chủ tịch vừa dứt câu nói với giọng khàn khàn là những người còn lại đều gấp hồ sơ vào và đứng lên rời khỏi căn phòng sang trọng, chỉ còn chàng trai trẻ tuổi nhất vẫn đang ngồi yên vị trên chiếc ghế của mình, đối diện với anh là một người đàn ông trung niên cũng đang ngồi im lặng quan sát anh từ đầu cuộc họp đến giờ.
- Minh Đăng! Trông cháu khá xanh xao đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Người ông vừa nói vừa gấp những tệp hồ sơ lại rồi đứng lên một cách chậm rãi, đôi mắt ông vẫn đang ngầm quan sát chàng trai đang ngồi kế mình với những tia nhìn ẩn ý không tên.
- Cháu biết rồi, cám ơn ông.
- Ừ, thế nhé, ta đi trước đây.
- Dạ.
Phòng họp rộng lớn bây giờ chỉ còn có hai người, Minh Đăng ngồi ngả hẳn lưng vào chiếc ghế xoay thở một hơi dài mệt mỏi, đồng thời đôi mắt anh cũng đang quan sát người đối diện với những tia nhìn nhàm chán…
- Con bé đó là ai thế?
Cuối cùng, người đàn ông trung niên cũng cất tiếng hỏi điều mà mà một ngày qua ông đã thắc mắc không thôi, trước giờ Minh Đăng tuy đã qua lại với nhiều cô gái nhưng đây là lần đầu tiên có một đứa con gái dám hạ gục những tên đầu gấu mà ông thường sai đi để bắt thằng con lêu lỏng lúc nào cũng muốn trống đối ông về. Hơn nữa, nếu ông không lầm thì cả ngày qua Minh Đăng đã nghỉ làm để ở bên cạnh con bé đó. Thật đáng trách! Và điệu bộ của Minh Đăng bây giờ khiến ông cảm thấy càng tức hơn.
- Là một cô gái rất thú vị.
Minh Đăng vẫn dựa người vào chiếc ghế xoay với vẻ hời hợt, anh trả lời người cha bằng giọng điệu thản nhiên, khóe môi cố nhoẻn thành nụ cười đểu nhất có thể để tô thêm nét “thú vị” cho câu nói vừa rồi. Đăng đã biết thể nào người cha độc tài của mình cũng sẽ hỏi về vấn đề này nên đã cố tình ngồi lại đây thêm một chút nữa để giải đáp cho ông. Tuy ngoài miệng đang cười đểu là thế nhưng trong cổ họng Đăng đang dấy lên một vị đắng khó tả, rốt cục thì ba của anh vẫn chưa bỏ được cái cách dạy con rất độc. Đó là con cái nói mà không nghe thì sẽ mượn bọn giang hồ để thay mặt dạy dỗ nó. Nhiều khi Minh Đăng tự hỏi không biết mình có phải là con ruột của ba không mà tại sao ông lại có thể đối xử với anh như thế? Thật nhạt nhẽo và vô vị…
- Dẹp ngay mấy đứa con gái nhố nhăng đó đi rồi tập trung vào công ty. Biết chưa?
Giọng nói có chút bực dọc, ông Sang nhìn đứa con trai với bộ mặt không hài lòng khiến cho những vết chân chim ở khóe mắt nhăn lại trông thật đáng sợ. Ông luôn muốn Minh Đăng lúc nào cũng vùi đầu vùi cổ vào công việc mà không để cho đứa con trai có một chút gì đó gọi là thảnh thơi. Có thế, ông mới có thể yên tâm là tất cả tài sản của công ty sẽ lọt vào nhà ông mà không mất đi đồng nào sau khi Minh Đăng lên chức chủ tịch. Vậy mà thằng con ấy nào có biết nghĩ cho tương lai, tối ngày chỉ biết đàn điếc rồi thì lêu lỏng với các cô gái.
- Con đã vì ba mà từ bỏ cả ước mơ rồi, vậy nên đừng đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Minh Đăng đột nhiên to tiếng khiến ông Sang giận tím mặt, đôi mắt Đăng hằn lên những tia lửa chẳng thua gì ông Sang lúc này.
- Mày nói thế mà nghe được à?
- Lần sau đừng sai bọn giang hồ đến bắt con nữa, nếu con muốn, con sẽ tự về, để người ngoài biết được CEO của Hoàng Minh bị chính người cha sai du côn đến đánh thì vui lắm đấy… Con đi trước đây. Đối tác đang chờ con.
- Mày …
Vẫn cái nụ cười nửa miệng đang ngự trị trên khóe môi, Minh Đăng cố dịu giọng kiềm chế cơn giận của mình, chẳng thèm đợi đến khi ông Sang nói hết câu anh đã đứng lên hai tay đút túi quần đi ra ngoài với bộ dạng hời hợt, đôi mắt vẫn giữ nguyên những tia nhìn giận giữ cho đến khi những bước chân dài chạm đến cánh cửa màu nâu đỏ của căn phòng…
- Đối tác của mày nói là Phong Cường phải không? Tại sao lại là Phong Cường?
Minh Đăng quay nửa người lại, đôi mắt anh đã bớt đi phần nào những tia nhìn giận dữ nhưng thay vào đó là là những ánh nhìn thách thức, nụ cười đáng ghét kia vẫn chưa tắt mà còn tăng thêm nét thú vị hơn. Minh Đăng đặt lại câu hỏi đầy ẩn ý khiến cho người đàn ông đang ngồi trong phòng họp lúng túng ra mặt.
- Đúng, là Phong Cường, tại sao lại không thể chứ?
Trong khi đó ở tầng mười của công ty, ông Cường đang ngồi trên chiếc ghế salon để chờ đối tác tại phòng tiếp khách. Hoàng Minh là một công ty được xếp vào trong số các công ty lớn và thịnh vượng nhất trong nước, lần này nếu kí kết hợp đồng thành công thì chắc chắn công ty Phong Cường của ông cũng sẽ thu về một lợi nhuận không hề nhỏ, thậm trí còn có thể mở rộng ra ở một số lĩnh vực khác nếu như được Hoàng Minh bổ trợ. Vì thế ông Cường không có lí do gì mà không cố gắng hết sức để kí kết hợp đồng với công ty này. Nhưng có điều ông vẫn còn đang khuất mắc không biết vì sao mà một công ty lớn như thế lại để ý và yêu cầu hợp tác với Phong Cường? tuy công ty của ông đang trên đà phát triển nhưng lại không bằng Hoàng Minh về tất cả mọi mặt và còn một điều khiến ông lo ngại… rất lo ngại về Hoàng Minh nhưng chẳng thể nào nói ra cũng chẳng muốn nghĩ tới, ông cứ ngồi đó, nhâm nhi tách trà với điệu bộ thật đăm chiêu và lặng lẽ.
Ngồi bên cạnh ông Cường là Tiến Hào, anh hơi lo lắng và hồi hộp khi hôm nay là ngày đầu tiên đi theo dượng để làm quen với công việc kinh doanh, trong lúc Hào đang suy nghĩ không biết làm sao để có những biểu hiện tốt vào ngày đi thảo luận kí kết hợp đồng đầu tiên của mình thì chiếc điện thoại trong túi rung lên một hồi chuông ngắn, là âm báo có tin nhắn khiến anh nhăn mặt nhưng chẳng thèm lôi ra đọc cũng biết người đó là ai. Hào nhấp một ngụm trà nhỏ rồi vội vàng đứng lên theo ông Cường khi thấy người của Hoàng Minh xuất hiện.
Đó là một chàng trai rất lịch lãm, đôi chân dài sải những bước đi thật kiêu ngạo, cả con người toát ra một phong thái tự tin như đã dày dặn kinh nghiệm trên thương trường bao nhiêu năm. Tiến Hào vội cúi người chào khi chàng trai kia đang bắt tay với dượng mình rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện với cái bắt chéo chân cũng kiêu ngạo nốt. Đây là CEO nổi tiếng khó tính của Hoàng Minh sao? Trông phong thái thật điềm đạm, chỉ có điều anh ta còn quá trẻ, có thể độ tuổi cũng chỉ ngang ngửa với Tiến Hào mà đã được ngồi vào vị trí này thì thực sự là rất đáng ghen tị.
Chung ý nghĩ với Tiến Hào, ông Cường cũng khá ngạc nhiên khi CEO của Hoàng Minh còn quá trẻ, liệu có thể thực hiện được cuộc kí kết hợp đồng quan trọng như thế này không? Nhưng chỉ vài giây sau ông đã bị những lời nói sắc bén mang tính đàm phán của chàng trai làm cho ngạc nhiên thực sự. Tuy cậu ta còn trẻ nhưng thái độ rất quyết đoán, chững chạc trong từng lời nói và hành động. Những yêu cầu và ý kiến của cậu ta rất hợp lí và chặn chẽ, hầu như tất cả những vấn đề mà cậu ấy đưa ra đều có lợi cho cả hai bên khiến cho ông chẳng cần có thêm bất cứ ý kiến nào nữa. Chỉ có điều đến phút cuối, chàng CEO này đã đưa ra một yêu cầu hết sức kì lạ khiến cho cả ông và Tiến Hào ngạc nhiên đến nỗi gần như là đứng hình.
Chờ ngày mưa rơi
Những giọt mưa như lúc càng nặng hạt, chỉ mới đầu giờ chiều mà trời đất đã âm u chỉ còn những mảng sáng ít ỏi le lỏi qua từng kẽ mây. Trước cổng trường Hernman, có một chiếc ô tô đen bóng đã đậu sát vỉa hè từ bao giờ, dường như chủ nhân của nó đã đến đây để chờ ai đó lâu lắm rồi. Trong chiếc ô tô đó, đôi mắt âm u của Minh Đăng chợt sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái có mái tóc màu nâu dẻ bước ra khỏi cổng trường. Đúng như anh nghĩ, Thiên Thy lúc nào cũng thích đội mưa mà chẳng thèm lấy bất cứ thứ gì che đi mái đầu và cơ thể đang dần thấm ướt. Đăng nhanh chóng bẻ lái đến gần và muốn kéo cô gái ngang ngược kia vào xe thật nhanh nhưng chiếc ô tô chưa kịp qua đường bên kia thì đã có một cậu học trò nào đó chạy lại và bung dù che cho Thiên Thy . Hai người họ đứng lại nói với nhau điều gì đó rồi Thy bước đi thật nhanh còn cậu bạn kia vội theo sau hướng dù che cho cô. Nếu Đăng không lầm thì đó chính là cậu em mà anh đã gặp nơi quán cà phê hôm trước. Minh Đăng chậm rãi lái xe theo sau Bảo Duy và Thiên Thy, đôi mắt anh lại trở về với nét trầm mặc, buồn đến khó tả. Thì ra cậu em đó lúc nào cũng theo sát Thiên Thy và chăm sóc cho cô ấy như thế sao? Từ lúc anh bị ba tống cổ sang nước ngoài để dồn vào đầu những thứ anh cho là nhạt nhẽo? Đó là một thời gian dài! Bỗng chốc Minh Đăng có cảm giác rất tệ, tệ đến khó chịu. Có cái gì đó gọi là nhạt nhẽo và vô vị lại bủa vây lấy anh… Càng nhìn hai người họ đi bên nhau là anh lại càng cảm thấy bất lực, chỉ muốn đi ngang qua và kéo Thiên Thy vào ô tô rồi chạy đi mất vút để thoát khỏi cái thế giới mù mịt này. Nhưng chỉ vài giây sau, Minh Đăng đã tự bật cười cho cái suy nghĩ điên rồ của mình, đôi mắt anh tối sầm lại rồi nắm chặt lấy vô lăng và phóng đi thật nhanh trong chiều mưa ướt át, những bánh xe đi qua vũng nước khiến chúng bắn vào hai con người đang đi trên vỉa hè làm bộ đồng phục trắng tinh của họ trở nên nhem nhuốc. Liếc mắt qua tấm kính chiếu hậu, Minh Đăng thấy cậu em phía sau đang chửi rủa chiếc ô tô mà anh đang lái, còn cô gái thì đứng yên như phỗng nhìn theo. Hai người họ cứ thế mờ dần mờ dần trong làn mưa giăng kín lối.
Ngôi biệt thự màu trắng cuối cùng cũng đã hiện ra trên khu đất trống, nhưng giọt mưa cũng đã thưa dần không còn nặng hạt như lúc nãy. Minh Đăng bước xuống xe rồi đóng mạnh cánh cửa, anh lại gần chiếc cổng rồi vươn tay bấm chuông, khuôn mặt mang theo nhiều tâm trạng thật khó tả. Chiếc chuông cửa được nhấn lần thứ hai thì có một người phụ nữ từ trong nhà bước ra. Bà ăn vận quyền quý nhưng trong lòng thầm rủa kẻ nào trời mưa mà đến nhà người khác thế này. Đến lúc mở cánh cổng ra, bà không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên đang đứng trước mắt với nụ cười khó hiểu.
- Bà Mỹ, bà nhớ tôi chứ?
/52
|