Những hạt mưa đã trở về với trạng thái lấm tấm, rơi xuống trên bờ vai ai đó một cách nhỏ nhẹ và bao phủ đôi mắt màu café khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy âm u và một chút sợ hãi. Cụ thể chính là bà Mỹ lúc này…
- Cậu… sao cậu lại đến đây?
- Có thể mời tôi vào nhà được không?
Bà Mỹ lúng túng mở to cách cổng rồi đứng qua một bên nhường lối cho Minh Đăng đi vào , khuôn mặt bà vẫn phảng phất nét bất ngờ, sợ hãi nhưng tận đáy mắt sâu có chút gì đó gọi là căm hờn. Bà Mỹ thận trọng ngồi vào ghế, mắt vẫn luôn quan sát chàng trai ngồi đối diện với vẻ dè chừng.
- Cậu chủ… cậu đến tìm tôi… có việc gì sao?
- Bà không còn làm việc cho gia đình tôi, nên đừng gọi là cậu chủ nữa…
Minh Đăng ngồi bắt chéo chân ở chiếc ghế đối diện, đôi mắt anh vẫn âm u khó hiểu như lúc vừa đến nhưng đang ngầm quan sát từng sắc thái của bà Mỹ một cách kĩ càng…
- Tôi đến đây là muốn hỏi bà một việc, không biết bà có thể giúp tôi không?
- Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?
- Đứa con trai út của bà hiện đang ở đâu?
Đôi mắt màu café vẫn đang dò xét người phụ nữ từng chút một và khẽ chau mày lại khi thấy thái độ bối rối đến hoảng sợ của bà ta.
- C..ậ..u … cậu… tại sao cậu lại hỏi nó?
Bà Mỹ có vẻ đang rất lúng túng, cơ hàm bà dường như đã cứng lại, phát âm thật khó khăn…
- Sau tại nạn kinh hoàng đó, tôi đã cố tìm cậu bé ấy mà không được. Tôi cứ ngỡ bà đã đem cậu ấy về nuôi nhưng tôi đã lầm.
- Đúng, tôi đã không gặp nó từ ngày đám tang của người đó. Xin lỗi cậu..thật lòng mà nói bây giờ tôi cũng không biết nó còn sống hay…
Minh Đăng nheo mắt lại, anh không biết có nên tin vào những lời bà Mỹ nói hay không, trông bà ta có vẻ gì đó gọi là không thành thật…
- Tôi vẫn luôn hy vọng tìm được cậu bé ấy để bù đắp cho những mất mát mà cậu bé đã phải chịu đựng… Nhưng tại sao bà không mang cậu bé ấy về ở cùng? Tại sao có thể bỏ rơi con trai của chính mình cơ chứ?
- Vì không muốn làm phiền chồng mới của tôi thêm nữa nên đã đưa nó vào trại mồ côi… Nhưng gia đình tôi tan nát như thế chẳng phải do Hoàng Minh các người sao? Bây giờ còn đến trách tôi ?
Bà Mỹ đột nhiên chuyển giọng, từ rụt rè sang mỉa mai và tức giận, đôi mắt bà phát ra những tia nhìn giận dữ thù hằn thật rõ nét chứ không còn che giấu như khi nãy. Ngược lại với bà Mỹ, Minh Đăng vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng anh đang dậy lên một cơn sóng trào, anh chưa bao giờ nguôi giận khi nghĩ đến những việc mà Hoàng Minh đã làm…
- Bà đã bỏ rơi họ trong lúc khốn khó nhất… Bà có thể trách Hoàng Minh nhưng cũng đừng quên trách mình. Chú ấy đã rất vất vả trong khi đó bà lại bỏ đi lấy người đàn ông khác và sống sung sướng…
Khuôn mặt bà Mỹ giờ đây đã trở nên tím tái nhưng đôi mắt vẫn chiếu những tia nhìn -giận dữ không một chút ăn năn…
- Bà có chắc là không biết tin gì về con trai của bà chứ?
Minh Đăng cố tình nhấn mạnh hai từ “con trai” khiến cho bà Mỹ chau mày lại.
- Chắc!
- Thôi được, nếu bà không biết thật thì tôi sẽ tự giải quyết vậy. Có lẽ hôm nay đã làm phiền bà rồi.
Nói rồi Minh Đăng đứng lên và rời khỏi ngôi biệt thự trắng, bỏ lại bà Mỹ vẫn đang ngồi bất động trên chiếc ghế salon với tia nhìn phức tạp.
o0o
Trên con đường bên bờ sông Hàn, những giọt mưa cũng đang thưa dần không còn giăng kín lối như khi nãy. Ở đó người ta thấy có hai cô cậu học trò đi bên nhau mà như chơi trò đuổi bắt.
- Chị! Chị không sao chứ? Có chuyện gì sao?
Bảo Duy đanh cố gắng đi thật nhanh để sánh vai cùng với Thiên Thy, từ lúc chiếc xe chết tiệt đó đi ngang qua là Thiên Thy có những biểu hiện thật kì lạ, lúc đầu thì cứ y như người mất hồn nhìn theo chiếc xe ấy mãi mà không chịu đi, còn bây giờ thì đi rất nhanh như thể muốn chạy trốn ai đó vậy… Thật khó hiểu.
- Bảo Duy! Đến nơi rồi, em về đi…
- Chị! Hay là để em xin vào đó làm chung với chị nha..
- Bảo Duy!!!!!! - Thiên Thy nhăn mặt khó chịu
- Thôi, thôi, hiểu rồi. Em về! được chưa, đi làm xong nhớ về nhà ngay đó! không được đi lang thang đâu.
- Biết rồi.
- Bye bye chị ^^
Bảo Duy tươi cười vẫy tay chào Thiên Thy rồi vui vẻ bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra… Thật khác với vẻ bất cần, ghen tuông mà sáng nay cậu em đã lấy nó ra để hù Thiên Thy một phen hú vía… Nhưng điều khiến Thiên Thy thấy lạ là cậu ấy vẫn có thể vui vẻ bình thường sau khi bị từ chối tình cảm sao? Lại còn “không có ý định bỏ cuộc” nữa… Đúng là sự ngang ngược và cố chấp của tuổi mới lớn mà…
Thiên Thy nhẹ lắc đầu rồi bước vào Ciao café, cô thay bộ đồng phục và nhanh chóng bị công việc lôi cuốn. Hôm nay có khá nhiều nhân viên xin nghỉ trong đó có Trúc Anh nên Thiên Thy rất bận rộn, nhưng cũng may hôm nay trời mưa nên quán không đông khách như mọi ngày.
Lúc đi qua chiếc đàn piano trắng được đặt trên bậc tam cấp, Thiên Thy đã vô thức dừng lại và ngắm nghía nó rất lâu. Nó làm cô nhớ đến Minh Đăng, nếu như lúc nãy Thiên Thy không nhìn lầm thì rõ ràng người lái chiếc ô tô đen kia rất giống Đăng, Lúc đi ngang qua người đó đã cố tình lái vào vũng nước để chúng bắn vào người cô và Duy. Nhưng nếu đó là Minh Đăng thật thì tại sao anh lại làm như thế chứ? Hay là do đầu óc Thiên Thy lú lẫn vì ám ảnh nụ hôn ấy quá rồi nên nhìn ai cũng thấy giống Đăng??? Chết bằm!
- Em ơi! Cho anh một ly capuchino.
Tiếng gọi của một chàng khách ngồi gần đó đã đánh thức Thiên Thy khỏi mớ suy nghĩ lồng bồng của mình, cô nhanh chân chạy vào quầy và chỉ vài phút sau đã mang ra một ly capuchino nóng ấm thơm ngon…
- Của quý khách đây, chúc quý khách ngon miệng.
- Thanks người đẹp nha!
Lờ qua cái nháy mắt trêu chọc của tên khách có chiếc khuyên ở mũi, Thiên Thy đi thẳng vào trong quầy và tập trung vào công việc, chẳng thèm để ý đến hắn dù chỉ là một lần. Trong khi đó, anh chàng lẻo miệng kia lại không rời mắt khỏi Thiên Thy lấy một giây, đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú man rợ.
Trời nhanh chóng sập tối, cơn mưa cứ rỉ rả hoài mà chẳng chịu dứt, quán vắng khách nên đành đóng cửa mặc dù mới hơn tám giờ rưỡi.
Thiên Thy đang đi dạo trên con đường vắng dưới ánh đèn vàng chiếu xuống yếu ớt.
Đúng là mùa bão, cả ngày hôm nay chỉ có vài giọt nắng ít ỏi, còn lại là chỉ toàn mưa với mưa. Thay vì than vãn về thời tiết như bao người khác, Thiên Thy lại cảm thấy thoải mái với cái se lạnh mà những cơn mưa mang về. Thy vốn dĩ là như thế, cô thích lạnh hơn thích ấm, thích mưa hơn thích nắng, nghe qua có vẻ kì cục nhưng nếu ai hiểu được thì chúng sẽ rất đơn giản…
- Em ơi, trời đang mưa sao em lại đi bộ một mình thế? Nhà em ở đâu? Lên xe anh chở nè…
Một tên con trai cưỡi chiếc SH đỏ chói chẳng biết từ đâu lạng lại gần Thiên Thy, giọng điệu nham nhở với nụ cười cũng nham nhở nốt. Thì ra đó là tên khách hồi chiều cô gặp ở quán café. Thiên Thy nhận ra điều đó nhờ chiếc khuyên tai đang chiếu sáng le lói phát ra từ cánh mũi của hắn .
- Ế, đừng ngại, lên xe đi anh chở về nè.
Tên thanh niên có khuôn mặt hám gái vừa cười nham nhở vừa kéo tay Thiên Thy vào gần mình bằng một lực mạnh khiến cô bất ngờ chao đảo ngã vào người hắn, nhưng rất nhanh chóng Thy đã lấy lại thăng bằng đứng thẳng người dậy và hất mạnh cánh tay xăm xổ kia…
- Thôi nào, anh có lòng tốt mà bé… thấy em đi một mình dưới mưa như thế này anh không nỡ…
- Có thật là anh sẽ chở tôi về không? – Thiên Thy ngây ngô hỏi hắn với đôi mắt tròn xoe.
- Tất nhiên rồi…
Hắn cười toe toét mà không giấu được vẻ đắc thắng, đôi mắt hắn ánh lên những tia nhìn thèm muốn thật đáng sợ, miệng không ngừng nuốt nước bọt thầm nghĩ: “không ngờ con bé này trông bụi bụi mà cũng dễ dụ thật, nhìn “ngon” gớm”
- Cuộc đời đôi khi thật bất công…
Thiên Thy bật cười với giọng điệu mỉa mai khác hẳn với vẻ ngây thơ trước đó.
- Là sao?
- Tôi tự hỏi sao người ta lại thiên vị đến thế. Ngay cả bệnh dại ở chó còn có thể phát minh ra thuốc chữa vậy mà bệnh dại ở trai lại không có thuốc gì hết…
- Cái gì?
- Tôi đang tội nghiệp cho anh đấy, không hiểu sao? Mắc phải căn bệnh nan y không thuốc chữa. Là dại gái đấy, biết không?
Nói rồi Thiên Thy tiếp tục bước đi mặc kệ cho tên có chiếc khuyên ở mũi đang ngơ ngác chưa kịp tiếp thu hết những điều cô vừa nói. Đã lâu lắm rồi Thiên Thy mới lại có hứng thú “đâm” người bằng lời nói như thế. Trước đây nó cũng đã từng là một trong những thú vui “tao nhã” mà Thy hay lấy ra để chơi với những tên cả gan chọc tức cô. Sự tức giận và “độ hớ” của họ khiến Thiên Thy vui mắt. Vậy mà lần này cô còn chẳng thèm đứng lại để thưởng thức sự vui mắt đó ,“đâm” người xong đã vẩy mông bỏ đi ngay không bận tâm đến nạn nhân như thế nào.
Nhưng đi chưa được năm phút, Thiên Thy đã phải đứng im như phỗng, chân tay trở nên bất động khi mà có một người ở phía sau đang dí sát mũi kim tiêm vào cổ cô. Phải, chính là hắn – tên đeo khuyên ở mũi… Hắn cầm trên tay một mũi kim trong đó chứa đầy máu và đang đâm hờ vào làn da mỏng của Thiên Thy, mùi tanh của máu từ trong ống tiêm sộc vào cánh mũi Thiên Thy khiến cô buồn nôn và khó chịu không thể tả.
- Một là mày ngoan ngoãn đi theo tao và sau đó nhiễm bệnh. Hai là nhiễm bệnh ngay bây giờ. Thích chọn cái nào?
Hắn vừa nói vừa rê chiếc kim đi một đường dài trên cổ của Thiên Thy, không còn cái giọng dễu cợt như khi nãy mà thay vào đó là giọng nói khè khè nghe thật kinh tởm.
Xem ra hôm nay Thiên Thy đã “đâm” “đúng” người rồi. Thật đáng sợ khi nạn nhân của cô là một kẻ ăn chơi nghiện ngập. Thy vẫn đứng im không hề muốn kháng cự, cô biết bây giờ hắn có thể chích mũi kim đó vào cổ mình bất cứ giây nào. Thy có thể nhiễm căn bệnh thế kỉ đó chỉ trong tích tắc. Lúc đầu Thiên Thy có hơi hoảng sợ nhưng đây không phải là lần đầu tiên Thiên Thy tiếp xúc với một con nghiện, cô nuốt nước miếng rồi thốt lên một câu ngắn gọn khiến hắn cũng phải giật mình vì ngạc nhiên.
- Chọn hai.
- Cậu… sao cậu lại đến đây?
- Có thể mời tôi vào nhà được không?
Bà Mỹ lúng túng mở to cách cổng rồi đứng qua một bên nhường lối cho Minh Đăng đi vào , khuôn mặt bà vẫn phảng phất nét bất ngờ, sợ hãi nhưng tận đáy mắt sâu có chút gì đó gọi là căm hờn. Bà Mỹ thận trọng ngồi vào ghế, mắt vẫn luôn quan sát chàng trai ngồi đối diện với vẻ dè chừng.
- Cậu chủ… cậu đến tìm tôi… có việc gì sao?
- Bà không còn làm việc cho gia đình tôi, nên đừng gọi là cậu chủ nữa…
Minh Đăng ngồi bắt chéo chân ở chiếc ghế đối diện, đôi mắt anh vẫn âm u khó hiểu như lúc vừa đến nhưng đang ngầm quan sát từng sắc thái của bà Mỹ một cách kĩ càng…
- Tôi đến đây là muốn hỏi bà một việc, không biết bà có thể giúp tôi không?
- Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?
- Đứa con trai út của bà hiện đang ở đâu?
Đôi mắt màu café vẫn đang dò xét người phụ nữ từng chút một và khẽ chau mày lại khi thấy thái độ bối rối đến hoảng sợ của bà ta.
- C..ậ..u … cậu… tại sao cậu lại hỏi nó?
Bà Mỹ có vẻ đang rất lúng túng, cơ hàm bà dường như đã cứng lại, phát âm thật khó khăn…
- Sau tại nạn kinh hoàng đó, tôi đã cố tìm cậu bé ấy mà không được. Tôi cứ ngỡ bà đã đem cậu ấy về nuôi nhưng tôi đã lầm.
- Đúng, tôi đã không gặp nó từ ngày đám tang của người đó. Xin lỗi cậu..thật lòng mà nói bây giờ tôi cũng không biết nó còn sống hay…
Minh Đăng nheo mắt lại, anh không biết có nên tin vào những lời bà Mỹ nói hay không, trông bà ta có vẻ gì đó gọi là không thành thật…
- Tôi vẫn luôn hy vọng tìm được cậu bé ấy để bù đắp cho những mất mát mà cậu bé đã phải chịu đựng… Nhưng tại sao bà không mang cậu bé ấy về ở cùng? Tại sao có thể bỏ rơi con trai của chính mình cơ chứ?
- Vì không muốn làm phiền chồng mới của tôi thêm nữa nên đã đưa nó vào trại mồ côi… Nhưng gia đình tôi tan nát như thế chẳng phải do Hoàng Minh các người sao? Bây giờ còn đến trách tôi ?
Bà Mỹ đột nhiên chuyển giọng, từ rụt rè sang mỉa mai và tức giận, đôi mắt bà phát ra những tia nhìn giận dữ thù hằn thật rõ nét chứ không còn che giấu như khi nãy. Ngược lại với bà Mỹ, Minh Đăng vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng anh đang dậy lên một cơn sóng trào, anh chưa bao giờ nguôi giận khi nghĩ đến những việc mà Hoàng Minh đã làm…
- Bà đã bỏ rơi họ trong lúc khốn khó nhất… Bà có thể trách Hoàng Minh nhưng cũng đừng quên trách mình. Chú ấy đã rất vất vả trong khi đó bà lại bỏ đi lấy người đàn ông khác và sống sung sướng…
Khuôn mặt bà Mỹ giờ đây đã trở nên tím tái nhưng đôi mắt vẫn chiếu những tia nhìn -giận dữ không một chút ăn năn…
- Bà có chắc là không biết tin gì về con trai của bà chứ?
Minh Đăng cố tình nhấn mạnh hai từ “con trai” khiến cho bà Mỹ chau mày lại.
- Chắc!
- Thôi được, nếu bà không biết thật thì tôi sẽ tự giải quyết vậy. Có lẽ hôm nay đã làm phiền bà rồi.
Nói rồi Minh Đăng đứng lên và rời khỏi ngôi biệt thự trắng, bỏ lại bà Mỹ vẫn đang ngồi bất động trên chiếc ghế salon với tia nhìn phức tạp.
o0o
Trên con đường bên bờ sông Hàn, những giọt mưa cũng đang thưa dần không còn giăng kín lối như khi nãy. Ở đó người ta thấy có hai cô cậu học trò đi bên nhau mà như chơi trò đuổi bắt.
- Chị! Chị không sao chứ? Có chuyện gì sao?
Bảo Duy đanh cố gắng đi thật nhanh để sánh vai cùng với Thiên Thy, từ lúc chiếc xe chết tiệt đó đi ngang qua là Thiên Thy có những biểu hiện thật kì lạ, lúc đầu thì cứ y như người mất hồn nhìn theo chiếc xe ấy mãi mà không chịu đi, còn bây giờ thì đi rất nhanh như thể muốn chạy trốn ai đó vậy… Thật khó hiểu.
- Bảo Duy! Đến nơi rồi, em về đi…
- Chị! Hay là để em xin vào đó làm chung với chị nha..
- Bảo Duy!!!!!! - Thiên Thy nhăn mặt khó chịu
- Thôi, thôi, hiểu rồi. Em về! được chưa, đi làm xong nhớ về nhà ngay đó! không được đi lang thang đâu.
- Biết rồi.
- Bye bye chị ^^
Bảo Duy tươi cười vẫy tay chào Thiên Thy rồi vui vẻ bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra… Thật khác với vẻ bất cần, ghen tuông mà sáng nay cậu em đã lấy nó ra để hù Thiên Thy một phen hú vía… Nhưng điều khiến Thiên Thy thấy lạ là cậu ấy vẫn có thể vui vẻ bình thường sau khi bị từ chối tình cảm sao? Lại còn “không có ý định bỏ cuộc” nữa… Đúng là sự ngang ngược và cố chấp của tuổi mới lớn mà…
Thiên Thy nhẹ lắc đầu rồi bước vào Ciao café, cô thay bộ đồng phục và nhanh chóng bị công việc lôi cuốn. Hôm nay có khá nhiều nhân viên xin nghỉ trong đó có Trúc Anh nên Thiên Thy rất bận rộn, nhưng cũng may hôm nay trời mưa nên quán không đông khách như mọi ngày.
Lúc đi qua chiếc đàn piano trắng được đặt trên bậc tam cấp, Thiên Thy đã vô thức dừng lại và ngắm nghía nó rất lâu. Nó làm cô nhớ đến Minh Đăng, nếu như lúc nãy Thiên Thy không nhìn lầm thì rõ ràng người lái chiếc ô tô đen kia rất giống Đăng, Lúc đi ngang qua người đó đã cố tình lái vào vũng nước để chúng bắn vào người cô và Duy. Nhưng nếu đó là Minh Đăng thật thì tại sao anh lại làm như thế chứ? Hay là do đầu óc Thiên Thy lú lẫn vì ám ảnh nụ hôn ấy quá rồi nên nhìn ai cũng thấy giống Đăng??? Chết bằm!
- Em ơi! Cho anh một ly capuchino.
Tiếng gọi của một chàng khách ngồi gần đó đã đánh thức Thiên Thy khỏi mớ suy nghĩ lồng bồng của mình, cô nhanh chân chạy vào quầy và chỉ vài phút sau đã mang ra một ly capuchino nóng ấm thơm ngon…
- Của quý khách đây, chúc quý khách ngon miệng.
- Thanks người đẹp nha!
Lờ qua cái nháy mắt trêu chọc của tên khách có chiếc khuyên ở mũi, Thiên Thy đi thẳng vào trong quầy và tập trung vào công việc, chẳng thèm để ý đến hắn dù chỉ là một lần. Trong khi đó, anh chàng lẻo miệng kia lại không rời mắt khỏi Thiên Thy lấy một giây, đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú man rợ.
Trời nhanh chóng sập tối, cơn mưa cứ rỉ rả hoài mà chẳng chịu dứt, quán vắng khách nên đành đóng cửa mặc dù mới hơn tám giờ rưỡi.
Thiên Thy đang đi dạo trên con đường vắng dưới ánh đèn vàng chiếu xuống yếu ớt.
Đúng là mùa bão, cả ngày hôm nay chỉ có vài giọt nắng ít ỏi, còn lại là chỉ toàn mưa với mưa. Thay vì than vãn về thời tiết như bao người khác, Thiên Thy lại cảm thấy thoải mái với cái se lạnh mà những cơn mưa mang về. Thy vốn dĩ là như thế, cô thích lạnh hơn thích ấm, thích mưa hơn thích nắng, nghe qua có vẻ kì cục nhưng nếu ai hiểu được thì chúng sẽ rất đơn giản…
- Em ơi, trời đang mưa sao em lại đi bộ một mình thế? Nhà em ở đâu? Lên xe anh chở nè…
Một tên con trai cưỡi chiếc SH đỏ chói chẳng biết từ đâu lạng lại gần Thiên Thy, giọng điệu nham nhở với nụ cười cũng nham nhở nốt. Thì ra đó là tên khách hồi chiều cô gặp ở quán café. Thiên Thy nhận ra điều đó nhờ chiếc khuyên tai đang chiếu sáng le lói phát ra từ cánh mũi của hắn .
- Ế, đừng ngại, lên xe đi anh chở về nè.
Tên thanh niên có khuôn mặt hám gái vừa cười nham nhở vừa kéo tay Thiên Thy vào gần mình bằng một lực mạnh khiến cô bất ngờ chao đảo ngã vào người hắn, nhưng rất nhanh chóng Thy đã lấy lại thăng bằng đứng thẳng người dậy và hất mạnh cánh tay xăm xổ kia…
- Thôi nào, anh có lòng tốt mà bé… thấy em đi một mình dưới mưa như thế này anh không nỡ…
- Có thật là anh sẽ chở tôi về không? – Thiên Thy ngây ngô hỏi hắn với đôi mắt tròn xoe.
- Tất nhiên rồi…
Hắn cười toe toét mà không giấu được vẻ đắc thắng, đôi mắt hắn ánh lên những tia nhìn thèm muốn thật đáng sợ, miệng không ngừng nuốt nước bọt thầm nghĩ: “không ngờ con bé này trông bụi bụi mà cũng dễ dụ thật, nhìn “ngon” gớm”
- Cuộc đời đôi khi thật bất công…
Thiên Thy bật cười với giọng điệu mỉa mai khác hẳn với vẻ ngây thơ trước đó.
- Là sao?
- Tôi tự hỏi sao người ta lại thiên vị đến thế. Ngay cả bệnh dại ở chó còn có thể phát minh ra thuốc chữa vậy mà bệnh dại ở trai lại không có thuốc gì hết…
- Cái gì?
- Tôi đang tội nghiệp cho anh đấy, không hiểu sao? Mắc phải căn bệnh nan y không thuốc chữa. Là dại gái đấy, biết không?
Nói rồi Thiên Thy tiếp tục bước đi mặc kệ cho tên có chiếc khuyên ở mũi đang ngơ ngác chưa kịp tiếp thu hết những điều cô vừa nói. Đã lâu lắm rồi Thiên Thy mới lại có hứng thú “đâm” người bằng lời nói như thế. Trước đây nó cũng đã từng là một trong những thú vui “tao nhã” mà Thy hay lấy ra để chơi với những tên cả gan chọc tức cô. Sự tức giận và “độ hớ” của họ khiến Thiên Thy vui mắt. Vậy mà lần này cô còn chẳng thèm đứng lại để thưởng thức sự vui mắt đó ,“đâm” người xong đã vẩy mông bỏ đi ngay không bận tâm đến nạn nhân như thế nào.
Nhưng đi chưa được năm phút, Thiên Thy đã phải đứng im như phỗng, chân tay trở nên bất động khi mà có một người ở phía sau đang dí sát mũi kim tiêm vào cổ cô. Phải, chính là hắn – tên đeo khuyên ở mũi… Hắn cầm trên tay một mũi kim trong đó chứa đầy máu và đang đâm hờ vào làn da mỏng của Thiên Thy, mùi tanh của máu từ trong ống tiêm sộc vào cánh mũi Thiên Thy khiến cô buồn nôn và khó chịu không thể tả.
- Một là mày ngoan ngoãn đi theo tao và sau đó nhiễm bệnh. Hai là nhiễm bệnh ngay bây giờ. Thích chọn cái nào?
Hắn vừa nói vừa rê chiếc kim đi một đường dài trên cổ của Thiên Thy, không còn cái giọng dễu cợt như khi nãy mà thay vào đó là giọng nói khè khè nghe thật kinh tởm.
Xem ra hôm nay Thiên Thy đã “đâm” “đúng” người rồi. Thật đáng sợ khi nạn nhân của cô là một kẻ ăn chơi nghiện ngập. Thy vẫn đứng im không hề muốn kháng cự, cô biết bây giờ hắn có thể chích mũi kim đó vào cổ mình bất cứ giây nào. Thy có thể nhiễm căn bệnh thế kỉ đó chỉ trong tích tắc. Lúc đầu Thiên Thy có hơi hoảng sợ nhưng đây không phải là lần đầu tiên Thiên Thy tiếp xúc với một con nghiện, cô nuốt nước miếng rồi thốt lên một câu ngắn gọn khiến hắn cũng phải giật mình vì ngạc nhiên.
- Chọn hai.
/52
|