Giày vò cả đêm, cảm tưởng của La Bách Việt là —— tiểu biệt thắng tân hôn, xa cách muốn mạng người.
Tình cảm chất chứa sáu năm, cộng thêm dục vọng thiêu đốt rất chậm, lại bốc cháy kinh người trên người đàn ông này, làm cho cô mệt muốn chết.
Sau khi thức trắng đêm triền miên, bọn họ ngủ say, cho đến khi trời sáng, mặt trời đã lên cao, La Bách Việt tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, vừa nhìn đồng hồ, đã sắp giữa trưa.
Toàn thân cô mỏi nhừ, không muốn động đậy, người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ die]nd\\an..lqd say, cánh tay vắt ngang trên eo cô, đôi chân dài gác lên chân cô. Cô khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh.
Anh một chút cũng không thay đổi. Dưới lớp chăn là thân thể đàn ông không mảnh vải che thân, lúc ngủ say lại hồn nhiên như thiếu niên, cô hôn lên môi anhmột cái, đứng dậy xuống giường, eo mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cô xoa vòng eo đau nhức, nói thầm. Coi như là vết thương lúc vận động đi. . . . . .
Cô vào phòng bếp, trên bàn ăn có tờ giấy của em gái để lại.
Em đưa Lam đi học. Hôm nay phải tới Canh Nghiền để sửa máy tính, thuận tiện xin nghỉ giúp chị. Sandwich em để ở trong tủ lạnh.
La Diệu Tĩnh đi làm ở công ty máy tính, mặc dù không phải là tốt nghiệp ở hệ máy tính, nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng rất có hứng thú với máy tính.
Cô mỉm cười vo tờ giấy lại, mở tủ lạnh, bưng đĩa sandwich đã được cắt nhỏ ra, sau đó bưng đĩa quay trở về phòng ngủ, người đàn ông nằm trên giường vẫn còn duy trì tư thế như lúc cô rời đi. Cô đặt đĩa xuống, đi tới đầu giường.
Tế Nhân, nên rời giường rồi. Đẩy anh mấy cái, anh mới mở mắt, cực kỳ bối rối nhìn cô. Anh đã muộn giờ làm rồi, mau dậy đi——
Bỗng dưng eo của cô bị ôm lấy, bị anh kéo lên giường, khuôn mặt anh vùi sâu vào ngực cô, cô giật mình trừng mắt. A, anh. . . . . . Chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa đủ?
Để cho anh ngủ tiếp năm phút nữa thôi. . . . . . Tiếng thì thầm mơ hồ truyền ra từ ngực cô, làm tim cô se lại.
Đây là thói quen ngủ nướng từ thời học sinh của anh, mỗi sáng đồng hồ báo thức vừa vang lên cô đã tỉnh dậy ngay, còn anh luôn muốn ngủ thêm một chút nữa, nhờ cô năm phút sau gọi anh, đứa bé ham ngủ này làm cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cô nhớ lại ngày đầu tiên về nhà sau tuần trăng mật, thật bất ngờ. Ngày đó đồng hồ báo thức die]nd\\an..lqd vừa vang lên, anh lập tức tỉnh dậy, cô kinh ngạc hỏi anh sao lại dậy nhanh như vậy, câu trả lời của anh làm cho cô rất cảm động.
Trước kia luôn lệ thuộc vào em, nhưng về sau anh muốn làm chỗ dựa cho em.
Cô sẽ không vì một thói quen nhỏ, liền cho rằng anh sẽ không hoàn thành trách nghiệm của một người chồng, anh yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình như vậy, làm cho cô vừa cảm động vừa đau lòng.
Sau vài giây, khuôn mặt đang vùi trước ngực cô chậm rãi ngẩng lên, nở nụ cười ngại ngùng mê người, hình như đã phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Cô chế nhạo. Hôm nay anh hồi xuân rồi sao? Bạn học Tô. Vừa tỉnh dậy, liền biến trở lại thành một cậu thanh niên đại học rồi.
Anh nằm mơ thấy chúng ta trở lại thời còn là học sinh, ăn khuya xong, sẽ ở trên giường hàn huyên tới sáng, anh mới vừa ngủ, em sẽ tới gọi anh rời giường. Anh xoa trán, bật cười, định xuống giường, lại bị cô đẩy trở lại trên giường. Dù sao cũng đã muộn rồi, ở trên giường ăn luôn đi. La Bách Việt bưng đĩa sandwich tới. Anh thụ sủng nhược kinh. Em muốn đút cho anh sao? È hèm, chỉ hôm nay mới có đối xử đặc biệt. Bởi vì tối ngày hôm qua đã làm cho em rất hài lòng sao? Mặt cô đỏ lên, tức giận. Anh nói lung tung gì đấy? Được, được, anh đùa thôi, đừng tức giận. Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho cô đút ăn.
Là bởi vì anh ăn uống quá không bình thường, nên em muốn giám sát anh, ăn xong mới được phép đi làm.
Thật ra thì anh có ăn sáng, chỉ là lại quên mất bữa trưa, bữa tối, buổi tối mặc dù có xã
Tình cảm chất chứa sáu năm, cộng thêm dục vọng thiêu đốt rất chậm, lại bốc cháy kinh người trên người đàn ông này, làm cho cô mệt muốn chết.
Sau khi thức trắng đêm triền miên, bọn họ ngủ say, cho đến khi trời sáng, mặt trời đã lên cao, La Bách Việt tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, vừa nhìn đồng hồ, đã sắp giữa trưa.
Toàn thân cô mỏi nhừ, không muốn động đậy, người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ die]nd\\an..lqd say, cánh tay vắt ngang trên eo cô, đôi chân dài gác lên chân cô. Cô khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh.
Anh một chút cũng không thay đổi. Dưới lớp chăn là thân thể đàn ông không mảnh vải che thân, lúc ngủ say lại hồn nhiên như thiếu niên, cô hôn lên môi anhmột cái, đứng dậy xuống giường, eo mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cô xoa vòng eo đau nhức, nói thầm. Coi như là vết thương lúc vận động đi. . . . . .
Cô vào phòng bếp, trên bàn ăn có tờ giấy của em gái để lại.
Em đưa Lam đi học. Hôm nay phải tới Canh Nghiền để sửa máy tính, thuận tiện xin nghỉ giúp chị. Sandwich em để ở trong tủ lạnh.
La Diệu Tĩnh đi làm ở công ty máy tính, mặc dù không phải là tốt nghiệp ở hệ máy tính, nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng rất có hứng thú với máy tính.
Cô mỉm cười vo tờ giấy lại, mở tủ lạnh, bưng đĩa sandwich đã được cắt nhỏ ra, sau đó bưng đĩa quay trở về phòng ngủ, người đàn ông nằm trên giường vẫn còn duy trì tư thế như lúc cô rời đi. Cô đặt đĩa xuống, đi tới đầu giường.
Tế Nhân, nên rời giường rồi. Đẩy anh mấy cái, anh mới mở mắt, cực kỳ bối rối nhìn cô. Anh đã muộn giờ làm rồi, mau dậy đi——
Bỗng dưng eo của cô bị ôm lấy, bị anh kéo lên giường, khuôn mặt anh vùi sâu vào ngực cô, cô giật mình trừng mắt. A, anh. . . . . . Chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa đủ?
Để cho anh ngủ tiếp năm phút nữa thôi. . . . . . Tiếng thì thầm mơ hồ truyền ra từ ngực cô, làm tim cô se lại.
Đây là thói quen ngủ nướng từ thời học sinh của anh, mỗi sáng đồng hồ báo thức vừa vang lên cô đã tỉnh dậy ngay, còn anh luôn muốn ngủ thêm một chút nữa, nhờ cô năm phút sau gọi anh, đứa bé ham ngủ này làm cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cô nhớ lại ngày đầu tiên về nhà sau tuần trăng mật, thật bất ngờ. Ngày đó đồng hồ báo thức die]nd\\an..lqd vừa vang lên, anh lập tức tỉnh dậy, cô kinh ngạc hỏi anh sao lại dậy nhanh như vậy, câu trả lời của anh làm cho cô rất cảm động.
Trước kia luôn lệ thuộc vào em, nhưng về sau anh muốn làm chỗ dựa cho em.
Cô sẽ không vì một thói quen nhỏ, liền cho rằng anh sẽ không hoàn thành trách nghiệm của một người chồng, anh yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình như vậy, làm cho cô vừa cảm động vừa đau lòng.
Sau vài giây, khuôn mặt đang vùi trước ngực cô chậm rãi ngẩng lên, nở nụ cười ngại ngùng mê người, hình như đã phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Cô chế nhạo. Hôm nay anh hồi xuân rồi sao? Bạn học Tô. Vừa tỉnh dậy, liền biến trở lại thành một cậu thanh niên đại học rồi.
Anh nằm mơ thấy chúng ta trở lại thời còn là học sinh, ăn khuya xong, sẽ ở trên giường hàn huyên tới sáng, anh mới vừa ngủ, em sẽ tới gọi anh rời giường. Anh xoa trán, bật cười, định xuống giường, lại bị cô đẩy trở lại trên giường. Dù sao cũng đã muộn rồi, ở trên giường ăn luôn đi. La Bách Việt bưng đĩa sandwich tới. Anh thụ sủng nhược kinh. Em muốn đút cho anh sao? È hèm, chỉ hôm nay mới có đối xử đặc biệt. Bởi vì tối ngày hôm qua đã làm cho em rất hài lòng sao? Mặt cô đỏ lên, tức giận. Anh nói lung tung gì đấy? Được, được, anh đùa thôi, đừng tức giận. Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho cô đút ăn.
Là bởi vì anh ăn uống quá không bình thường, nên em muốn giám sát anh, ăn xong mới được phép đi làm.
Thật ra thì anh có ăn sáng, chỉ là lại quên mất bữa trưa, bữa tối, buổi tối mặc dù có xã
/25
|