Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 22 - Chương 8.1

/25


Edit:Cẩm Tú

Lập trường của La Bách Việt vẫn kiên định, nhưng cật lực từ chối kết hôn với người đàn ông của mình, hơn nữa mình cũng rất thích anh, tư vị thật khó chịu.

Cô cũng ước mơ được tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc, lúc về nhà có cái ôm ấm áp chào đón cô, lúc mệt mỏi có bờ vai rộng để dựa vào, mặc dù ở chung có thể mang lại lợi ích tốt, nhưng thông qua hôn nhân, lại càng sẽ mang đến cảm giác chân thật tuyệt vời hơn.

Chỉ là, bây giờ vẫn nên bình tĩnh chớ nóng vội, năm đó nguyên nhân bọn họ ly hôn là do ngòi nổ —— mẹ của anh, vẫn còn đó, làm thế nào để dàn xếp hai người phụ nữ này ở chung, vấn đề bức thiết này còn chưa giải quyết được, kết hôn thật sự nên từ từ.

Chào buổi trưa. Ánh mắt của mọi người như có thiên ngôn vạn ngữ, có đồng tình, có kinh ngạc, sao vậy?

Cô đi tới vị trí của mình, La Diệu Tĩnh đang đọc báo, vừa thấy được cô, sắc mặt liền trở nên quái dị.

Chị. . . . . . Cô như muốn nói gì đó lại thôi, đặt tờ báo xuống, nhét vào sau lưng.

La Bách Việt cau mày. Em xin phép cho chị như thế nào? Chẳng lẽ nói tối hôm qua chị có hẹn hả? Vậy cho nên các đồng nghiệp mới dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Dĩ nhiên là không rồi, em chỉ nói chị sẽ trễ chút đến. Cô hạ thấp giọng. Chị và anh rể sao rồi?

Mới qua một đêm thôi mà, anh ấy lập tức muốn kết hôn, bảo đảm với chị sẽ xử lý tốt phía mẹ của anh ấy, chẳng qua chị cảm thấy điều đó rất khó khăn. La Bách Việt nhún vai. Về sau đại khái là sẽ thường xuyên tới đây thôi.

Sau đó thì sao? Chị cứ định cùng anh ấy như vậy cả đời sao?

Có gì không thể? Không có nghĩa vụ gia đình, cả hai bên cũng nhẹ nhõm. Thấy vẻ mặt đờ ra của em gái, cô bật cười. Trước đây em giật giây để chị với anh ấy tái hợp, còn kích động Lam đi gặp ba nó, bây giờ chị với anh ấy đã ở chung, sao em vẫn còn mất hứng chứ?

Sau hôm cô đón con gái về từ Mai Hoa, đánh gọi điện thoại tới nhà trẻ, trách cứ bọn họ sao lại có thể để cho một đứa bé năm tuổi tự mình đón xe buýt rời đi chứ, các cô giáo lại nói là ngày đó có người thân tới đón con bé, cô mới biết là do em gái giở trò quỷ.

Ai, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, quên mất phải thông đồng với nhà trẻ. La Diệu Tĩnh cười ha ha mấy tiếng, lảng đi. Bởi vì em hi vọng anh chị sẽ tái hợp rồi kết hôn lại thôi mà! Chị đáng giá để toàn bộ mọi người đàn ông tốt nhất trên thế giới này thương yêu. Em không thích chị vì một người đàn ông mà sinh con dưỡng cái, thế nhưng người đó lại không cho chị danh phận —— Lời nói bị cắt ngang, có người tặng hoa cho La Bách Việt, một bó hoa hải dụ màu trắng thanh nhã, làm cho mọi người phải đưa mắt nhìn. La Bách Việt vừa thấy tấm thiệp kẹp ở trong bó hoa, cười. Thiệp không có ký tên, chỉ viết năm chữ Anh không hề ngủ nướng không phải lời ngon tiếng ngọt, lại làm cô thật vui vẻ, người đàn ông này đúng là. . . . . . Nhìn bộ dáng vui vẻ của chị gái, La Diệu Tĩnh đã biết được hoa này là ai tặng, liền hỏi: Anh rể tặng sao?

Ừ. Cô cất tấm thiệp cùng với bó hoa đi. Em đừng có lo cho chị, mà lo cho mình đi! Nhanh đi tìm đối tượng tốt, thân thể phải cường tráng, để có thể chăm sóc em cả đời.

Không cần, em không có hứng thú. La Diệu Tĩnh nghiêm túc nói: Nếu như ngày nào đó anh rể thay lòng, muốn kết hôn cùng người khác, chị sẽ thế nào?

La Bách Việt thu lại nụ cười, giọng nói bình thản. Như vậy thì chị sẽ chúc phúc cho anh ấy, bọn chị đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

Sao lại như thế được? Vẫn nên là kết hôn, có danh phận mới có thể bảo đảm ——

Tình cảm nếu vì dựa vào hôn nhân mới có thể duy trì, thì đừng nên có cuộc hôn nhân này thì hơn. Chị đã từng vứt bỏ phần tình yêu này, bởi vì chị không thể nào yêu đến không có tôn nghiêm, không nghĩ tới bản thân mình, chị yêu ai thì yêu cả đường đi nhưng vẫn có hạn định, bây giờ không có hôn nhân trói buộc, chị thoải mái hơn, yêu tự do hơn. Chị không sợ không có danh phận, nguyện ý hao tổn tuổi thanh xuân cùng anh ấy, những điều này đều là chị cam tâm tình nguyện.

La Bách Việt mỉm cười, một nụ cười yên bình dịu dàng. Trọng điểm của tình yêu chính là vui vẻ và hạnh phúc, không phải là so đo tính toán.

Không khuyên được chị gái, La Diệu Tĩnh bất đắc dĩ. Vậy chị xem cái này đi. Cô lấy tờ báo đưa cho chị gái. Cô vốn nghĩ chuyện của anh rể và Đàm Nhã Hân là do báo chí phóng đại, nhưng tin tức hôm nay quá kinh người, làm cho cô dao động.

La BÁch Việt nhận lấy, tựa đề xì căng đan làm cho cô ngây ngẩn, điện thoại reo lên ngay lúc đó, cô thuận tay cầm ống nghe.

Bách Việt! Tô Tế Nhân vội vàng nói, lại thật dè dặt. Em đã đọc báo hôm nay chưa?

Đang xem. Cô đọc kỹ xuống. Thì ra là cuối tuần này anh muốn đính hôn với Đàm tiểu thư ——

Đó là tin tức phiến diện mà mẹ anh tuyên bố tối hôm qua, tối hôm qua anh ở cạnh em, cho nên không thể nào ngăn được các báo đăng tin.

Ừ, giống như trước kia vậy, bà ấy thường nói muốn anh kết hôn với Đàm tiểu thư.

Hãy nghe anh nói, Nhã Hân thực sự mang thai, nhưng cha đứa bé không phải là anh, anh đã lập tức nói với bên truyền thông sửa lại rồi, còn phải nói với mẹ của cô ấy, em phải tin anh——

Em tin anh. Cô không hề chất vấn, ngược lại Tô Tế Nhân lại trở nên hoang mang. Em tin anh sao?

Trước đó anh đã giải thích anh và Đàm tiểu thư chỉ là bạn bè đơn thuần, chẳng lẽ là gạt em sao?

Dĩ nhiên là không phải!

Hiển nhiên là anh rất sợ, sợ cô hiểu lầm, anh muốn cô an tâm. Vậy thì tốt. Anh mau chóng xử lý mọi chuyện đi, không nên làm khó Đàm tiểu thư. Trấn an anh mấy câu, cô cúp máy.

Chị, có phải chị yêu đến váng đầu rồi không, mất đi sức phán đoán rồi hả? La Diệu Tĩnh không thể hiểu được, dù gì cũng nên chất vấn cặn kẽ một phen chứ?

La Bách Việt bình thản nói. Tin tức đều đã lên báo, nếu anh ấy nói dối, cuối tuần lập tức phải đính hôn, thì có thể lừa gạt được mấy ngày chứ? Huống gì anh ấy đã biết rõ cá tính của chị, lừa gạt chị, hậu quả sẽ rất thê thảm.

Có lý! Nhìn chị gái không có chút lo lắng đi xử lý công việc, người mất đi sức phán đoán hình như là mình mới đúng? La Diệu Tĩnh than thở. ĐÚng là hoàng đế không vội, thái giám lại gấp.

************

Cô nói tin tưởng anh, phản ứng điềm tĩnh đó làm cho Tô Tế Nhân thoáng an tâm, nhanh chóng liên lạc cho Diệp Hoài văn, nghĩ lời thanh minh, nhờ Diệp Hoài văn chuyển lại cho truyền thông, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ.

Tế Nhân! Con đi đâu rồi? Vương Lỵ Vân nhận được điện thoại của con trai, cười oán giận. Nhã Hân mang thai, vậy mà con lại bỏ đi ... mẹ đang ở trong phòng làm việc chờ con đấy ——

Ngày hôm qua con qua đêm ở nhà của Bách Việt.

Vương Lỵ Vân kinh ngạc, tức giận nói: Nhã Hân đang mang thai, con còn lêu lổng với nó?!

Đứa bé của Nhã Hân không phải là của con.

Nếu không thì là của ai? Trừ con ra Nhã Hân có qua lại với ai nữa đâu chứ, con bé mang thai thì đương nhiên đó chính là máu mủ của con, con không thể bởi vì dây dưa mập mờ với vợ trước, mà không nhận thức được ——

Nếu như chỉ là muốn đứa bé, có phải là huyết thống của con hay không cũng không sao, vậy thì con nhận thức được.

Vương Lỵ Vân run giọng nói: Không phải vậy. . . . . . Nhã Hân phải . . . . .

Diệp Hoài văn sẽ tới đón mẹ và mẹ Đàm, chúng ta cần nói chuyện.

Hai mươi phút sau, ở trong phòng làm việc của Tô Tế Nhân, sắc mặt của mẹ con nhà họ Đàm nghiêm túc, Diệp Hoài Văn yên lặng đứng bên cạnh Đàm Nhã Hân, Vương Lỵ Vân lo âu, cũng không còn có tâm tư để ý tới chuyện riêng này, có liên quan gì tới cậu trợ lý đang đứng đó.

Tô Tế Nhân bình tĩnh nhìn Đàm Nhã Hân. Nhã Hân, anh vẫn tin em có thể xử lý chuyện này, cho nên vẫn giữ yên lặng, bây giờ, em nên mở miệng nói gì đi chứ?

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Đàm Nhã Hân, mẹ Đàm cười theo nói: Đúng vậy, tối hôm qua mẹ hỏi, cái gì con cũng không nói, mẹ hiểu con tôn trọng ý của ngài Tô, thật ra thì đây là chuyện vui, cũng không cần gấp.

Diệp Hoài văn đột nhiên mở miệng: Không liên quan gì tới chủ tịch, cha đứa bé của Nhã Hân, là cháu.

Nghe vậy, tâm tình của Vương Lỵ Vân trầm xuống. Con trai liên tục phủ nhận, bà đã có dự cảm việc vui này không thành, quả nhiên. . . . . .

Mẹ Đàm thay đổi sắc mặt. Cậu đừng nói giỡn, Nhã Hân đang qua lại với ngài Tô! Không, không thể nào là tên nhóc nghèo lưng gánh tiền thuê phòng này, con gái của bà phải trở thành phu nhân chủ tịch!

Diệp Hoài Văn lạnh nhạt nói: Bọn cháu đã qua lại từ lâu rồi, cháu vốn định nói cho bác biết, nhưng Nhã Hân nói bác nhất định sẽ phản đối, ngăn cản cháu nói.

Nhã Hân, là thật sao? Mẹ Đàm bắt lấy cổ tay của con gái, bóp mạnh làm da thịt cô đỏ lên.

Bởi vì con đã nói rồi, mẹ sẽ bắt con chia tay với Hoài Văn. Đàm Nhã Hân nhỏ giọng nói: Anh Tô có ý tốt giúp bọn con giấu giếm, để cho con có thể từ từ khai thông được mẹ, nhiều lần con định nói với mẹ rồi, nhưng trừ anh Tô ra, mẹ hoàn toàn không muốn nghe được người đàn ông khác từ miệng con.

Cô áy náy nhìn về phía Tô Tế Nhân. Thật xin lỗi, lại làm chuyện thành ra như vậy.

Mẹ còn không phải là vì con sao! Mẹ Đàm tức đến độ muốn ngất đi. Cho dù đối tượng của con là Diệp Hoài Văn, cũng nên để cho mẹ biết, mẹ là mẹ con! Gây ra loại gièm pha chưa cưới đã có con này, hạ —— Bà nhịn xuống không nói.

Khi mẹ cho đó là đứa bé của anh Tô, thì cứ đuổi theo con hỏi ngày kết hôn, là Diệp Hoài văn thì lại nói con hạ tiện? Đàm Nhã Hân tức giận, hét lên. Mẹ, tất cả tiền con kiếm được đều để cho mẹ cất giữ, cuộc đời của con con muốn tự mình làm chủ! Con đã mang thai, tuyệt đối không thể nào bỏ được, con muốn cưới Diệp Hoài văn!

Diệp Hoài văn nghiêm túc nói: Bác gái, mặc dù bác không thích cháu, nhưng cháu bảo đảm sẽ làm cho Nhã Hân hạnh phúc.

Hai người —— Mẹ Đàm tức đến nỗi nói không ra lời.

Tô Tế Nhân nói. Con đã thông báo với giới truyền thông sửa lại tin tức, lễ đính hôn vẫn giữ như cũ, vai nam chính đổi thành Diệp Hoài văn. Dì Đàm, Diệp Hoài Văn đã theo cháu nhiều năm, cháu có thể bảo đảm về nhân cách của cậu ấy, điều bác cho là tốt, không hẳn là đã tốt nhất đối với Nhã Hân, nên để cho cô ấy tự quyết định đi!

Để lại việc nhà cho bọn họ tự giải quyết, anh nói với mẹ: Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện.

Hai mẹ con đi tới căn phòng bên cạnh, Vương Lỵ Vân gay gắt nói: Câu nói kia là cố ý nói cho mẹ nghe đúng không? Chê mẹ gây trở ngại cho cuộc hôn nhân của con chứ gì?

Con không có ý đó. Tô Tế Nhân rót cho mẹ cốc nước trái cây. Mẹ, con muốn cưới Bách Việt.

Mẹ không cho phép! Bà tức giận kêu lên: Con dâu ác có qua sáu năm vẫn cứ là con dâu ác, mẹ không cho con cưới nó!

Cô ấy




/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status