“Nina Hitari do có công lao khai quật ra tòa mộ địa di tích Ruta đầu tiên nên thanh danh được lan truyền lớn, tạo ra cống hiến kiệt xuất cho giới khảo cổ đạt được tấm thẻ Hunter hai sao của hiệp hội Hunter, sau đó bà ấy lại kính dâng cả đời cho tòa mộ đầu tiên, cho nên tòa khảo cổ kia có ý nghĩa rất quan trọng trong lịch sử, mộ địa cũng được chính thức mệnh danh là ‘mộ địa Nina’.”
Ging chậm rãi kể lịch sử của mộ địa, cả đêm không ngủ có vẻ như không ảnh hưởng nhiều đến anh ta, ngoài cằm mọc đầy râu khiến cho gương mặt trẻ tuổi có chút thành thục lõi đời, ánh sáng trong đôi mắt màu rám nắng vẫn sạch sẽ như mắt trẻ con, không có một chút tối tăm nào.
Ừm, đúng như bạn tưởng tượng, tôi với vẻ mặt mỏi mệt cùng Ging với vẻ mặt hoàn toàn không có khái niệm mỏi mệt đang ngồi xổm giữa mộ địa Ám, cũng chính là đại sảnh trung tâm mộ địa ghi đầy hoa văn chứa niệm, thảo luận về những thứ khai quật được và cảm tưởng về lịch sử mười đại mộ địa.
Chúng tôi hiện tại rất nhàn, thật sự rất nhàn, nhàn đến mức có thể ngâm nga thơ ca hoa lệ của thời đại Ruta cho người kia nghe, hoặc là buôn chuyện về rượu nặng ngon của thời đại kia, nhàn đến mức có thể bát quái chuyện ông hoàng đế vĩ đại của thời đại huy hoàng kia kỳ thật là gay, cũng nhàn đến mức có thể ngồi đếm thời gian toàn đội rút lui trong đêm nay còn mấy giây.
Thật nhàn -- vấn đề lớn nhất là chúng tôi ngay cả một chút manh mối quỷ về bản đồ quan trọng nhất trong Ám cũng không tìm được!
Ám được khai quật ra ở Meteorcity thì chắc chắn di tích này không thể có được tính hợp pháp về quyền sở hữu, bởi vì Meteorcity là khu bị xã hội cách ly, xã hội vĩnh viễn sẽ không thừa nhận những thứ mà Meteorcity có, ngay cả thứ cơ bản nhất của quốc dân - chứng minh nhân dân, người Meteorcity cũng không thể có được, càng miễn bàn là một tòa di tích cổ đại bị khai quật ra ở nơi này.
Không thừa nhận có nghĩa là không thể có được sự viện trợ của chính phủ, việc khai quật di tích Ám hoàn toàn được tiến hành dưới sự cho phép và giúp đỡ của tổ chức cá nhân, tỷ như phố Bối Bối – trụ cột đặc thù có năng lực trợ giúp, mà sự giúp này đại bộ phận đến từ sự quý trọng và hứng thú của chính tư nhân đối với di tích.
Hơn nữa tình huống ở Meteorcity thật sự phức tạp đến mức khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cũng khó trách việc khai quật Ám lại chậm chạp như vậy.
“Ám thật sự sẽ bị dỡ xuống sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn mái vòm do năm tháng mài mòn mà cũ kĩ loang lổ nhưng vẫn hoa mỹ, thời đại của di tích Ruta có chút giống với thời đại văn hoá phục hưng trong lịch sử thế giới kiếp trước, có tư tưởng điên cuồng chạy chồm, có không gian tự do sáng tác, hệ thống văn tự cực kỳ rõ ràng và thành thục, ở phương diện khoa học cũng có chút bóng dáng của Atlantis bị chìm vào đáy biển - thời đại xinh đẹp biến mất trong dòng lịch sử hỗn loạn chỉ lưu lại trên nhiều sách sử và trí tưởng tượng phong phú.
Mà di tích Ruta, lại chính là chứng cớ sống động hữu lực nhất chứng minh thời đại kia có tồn tại.
Mười tòa lăng mộ với phong cách kiến trúc hoàn toàn bất đồng, được xây để chôn cùng với hoàng đế, là bảo vật của thời đại chỉ tồn tại vì hoàng đế, chắc chắn không thể tìm thấy lăng mộ nào đặc thù như thế nữa.
“Dỡ xuống?” Ging cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó anh ta vò mạnh mái tóc dựng thẳng của mình và lớn tiếng nói “Kỳ quái, vì sao tôi luôn cảm thấy tôi quên mất cái gì đó, không nghĩ ra được.”
Nhìn anh ta cả người khó chịu giống như bị con rết bò vậy, tôi than nhẹ một hơi, tôi cũng cứ cảm thấy tôi đã quên mất gì đó, kỳ quái, chúng tôi đều bỏ qua cái gì?
Gần mười ngày cẩn thận tiến hành càn quét từng cái góc trong di tích không hề dễ chịu như tưởng tượng, lúc quyết định buông tha di tích Ám, Harris bọn họ lập tức liền biến thành châu chấu háu đói, không hề bảo trì tính nhẫn nại và cẩn thận cơ bản nhất của các nhà khảo cổ học đối với di tích, họ chuyển sạch tất cả những văn vật có thể di chuyển, mọi bích hoạ đồ văn có thể gỡ xuống đều gỡ hết, chỉ hận không thể ngay cả tường di tích cũng vác lên tàu bay mang về. Cho nên Ám hiện giờ trống trải đến mức nào bạn cũng có thể tưởng tượng, ngoài văn vật câu đố bị gắn bùa niệm lực cổ đại không có cách để di chuyển ra thì cơ hồ không còn thứ gì, ngay cả chữ trên bùa cũng trực tiếp chụp ảnh mang về nghiên cứu.
Loại tình huống này, hậu đại có thể tìm ra ‘chìa khóa’ sẽ càng ít thêm.
Sống lâu như vậy ở một tòa di tích thâm niên, chỉ có những bức tường trầm trọng già cả trong di tích văn minh cổ, lại chỉ vì một chút manh mối mà hao phí tinh thần lực và trí nhớ vào nơi rộng thênh thang này, loại buồn tẻ ấy ngay cả tôi cũng không dễ chịu.
Cho dù như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể tìm được một vài lá bùa có chữ cổ bị bỏ sót, còn lại có thể mang đi đã mang hết rồi, mà một số lớn văn vật kia đã có tám phần chứng minh là không liên quan đến bản đồ, còn hai phần còn lại thì bị cho là văn vật vô danh không có giá trị để nghiên cứu, nhưng ai cũng không thể nắm chắc bên trong có thứ mọi người đang tìm hay không.
“Liệu có khả năng này không, Ám căn bản không có cửa như chúng ta phỏng đoán.” Ging đột nhiên ngừng vò tóc, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh trong suốt, như là vừa nghĩ thông suốt ra gì đó.
Tôi nhẹ “hm?” một tiếng, chân bởi vì ngồi đã tê rần nên không để ý đất bẩn mà ngồi bệt xuống, mười ngón giao nhau cảm nhận được các đầu ngón tay chống nhau, tin tức về manh mối phức tạp trong đầu bị kéo đi sạch, không còn sót gì.
“Trước mắt, mười đại mộ địa thì đã phát hiện được bảy tòa, xác định khai quật xong tiến vào giai đoạn bảo vệ là mộ thứ nhất, cũng chính là mộ Nina, còn có cả mộ thứ bốn cùng mộ thứ năm. Mà đang ở trạng thái khai quật chính là bốn tòa mộ còn lại bao gồm Ám, vì tìm được tòa mộ thứ mười đặt di thể hoàng đế - di tích Ruta trong truyền thuyết, chúng ta phải moi hết manh mối trong chín đại mộ địa.” Số manh mối đó đều dựa vào chuyên gia đi tìm, tôi thì có tác dụng rất ít, chuyến đi đến Ám này là một lần ngoài ý muốn bất đắc dĩ, ngay cả Harris cũng nói cho tôi biết, không nhất định phải tìm bằng được.
Mười ngón đan nhau chặt chẽ, lòng bàn tay hơi ướt, tôi cúi đầu tiếp tục thấp giọng tự nói “Mà manh mối ngầm là bản đồ vị trí của mộ địa thứ mười, tuy rằng còn phải phối hợp các manh mối tìm được trong các mộ địa còn lại để bổ sung mới có thể phát huy tác dụng, nhưng bản đồ này không thể nghi ngờ là một loại bắc cầu, không tìm thấy manh mối này thì sẽ không thể kết nối với mọi manh mối khác. Kỳ quái, sao có thể một chút manh mối cũng không có chứ, phương hướng của chúng ta sai lầm rồi.” đã không còn là nghi vấn mà là khẳng định.
“Đúng, chắc chắn là sai lầm rồi, người ta hay tư duy theo quán tính, bởi vì đối với lịch sử mộ địa quá mức quen thuộc, chúng ta từ lúc đi vào di tích này đã lâm vào một nhà tù tư tưởng, đều nghĩ rằng di tích Ám và mộ địa Nina với hai tòa di tích đã được khai quật đều có thiết kế giống nhau, chỉ có phong cách kiến trúc là bất đồng, còn đâu đều được thiết kế tương tự nhau đến kinh người, cũng đều có cửa lớn vào di tích.” Ging trầm tĩnh, giọng điệu bằng phẳng, anh ta đối với chuyện mình cảm thấy hứng thú luôn bình tĩnh và mang một chút lửa nóng còn có nhẵn nhụi.
“Đây là chỗ sai sao? Rõ ràng trong các mộ địa đã khai quật được từ trước đến giờ, không có trường hợp nào khi khai quật sâu lại tìm được cánh cửa chân chính ở bên ngoài mộ cả, mà mọi manh mối quan trọng nhất đều được đặt ở bên trong cánh cửa, kể cả mộ thất chân chính kia nữa. Duy chỉ có Ám, nhiều chuyên gia khảo cổ đã tới tận đây điều tra như vậy rồi, nhưng một chút manh mối về cánh cửa vào cũng chưa tìm được, cũng quá kỳ quái đi.”
Tôi híp mắt lại, các tin tức về văn vật của Ám liên tục xuất hiện trong đầu, bởi vì từng có tiếp xúc với các bản phiên dịch quan trọng, cho nên tôi dần hiểu được Harris bọn họ đều đã vô tình tìm được gì đó mà chưa nhận ra. Nếu ban đầu vốn không có cái gọi là cửa lớn, vậy thì chuyện bản đồ nghĩa là sao?
“Bản đồ? Tôi đã quên mất điều gì?” Ging lâm vào trầm tư.
Không thể chỉ ngồi ở đây suy nghĩ, lỡ như không nghĩ ra được thì chẳng phải là một việc làm không sáng suốt sao. Tôi đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần, không để ý đến Ging đang ngồi xếp bằng trừng mắt cửa Ám, đi vào một trong các con đường của di tích. Nơi này rất trống trải, ánh nắng luồn qua các khe đá của vách đá đổ nát chiếu vào, ánh sáng màu vàng trong suốt giúp cho di tích trống trải có thêm một tầng mông lung mỏng manh.
Tôi đi đến trước phiến cửa thứ ba, cánh cửa đã sớm bị chở đi, chỉ còn hình chữ nhật trống rỗng, tôi dừng lại đứng ở cửa, nhìn sang vách tường bên trong, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chiếc áo gió màu đen của hắn có chút lộn xộn, lộ ra áo sơmi trắng bên trong, bởi vì đôi lúc lơ đãng vuốt mái tóc mềm mại trên trán ra sau, cho nên mái tóc màu đen rối tung. Hắn đang tùy ý dựa vào tường, biểu cảm không chút để ý, chậm rãi lẩm nhẩm một quyển sách cổ trong tay.
Tôi nhẹ nhàng nổi lên một chút cười, khẽ bước đi đến gần hắn, sau đó ngồi xổm xuống cũng ngồi dựa vào bức tường gập ghềnh. Liếc quyển sách trong tay hắn một cái, là sách cổ Tarian, vừa nhìn là biết nó là một trong số văn vật mà sáng sớm Harris đã chở đi, tôi vô tội giả bộ không nhìn thấy, chỉ là sách thôi mà, thích đọc thì ‘mượn’ cũng không sao.
Hắn không quay đầu nhìn tôi, không biết nhìn thấy cái gì mà ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó đưa quyển sách trong tay cho tôi xem, giọng điệu có chút bằng phẳng nói: “Chữ thứ ba mươi bảy dòng thứ mười.”
Hoàn toàn hoàn toàn không có một chút âm điệu cao thấp mà câu nghi vấn nên có.
Tôi cười thầm một tiếng, xê dịch thân mình để ngồi gần hắn hơn, trang sách ố vàng phiếm bụi, yếu ớt như lá Điệp Sí Vĩ khô, mang theo mùi vị lâu năm giống như di tích này vậy, tôi nhẹ giọng giải thích “Đây không phải là một chữ, mà là một từ được tổ hợp từ ba chữ cố định, từ này trong văn tự Tarian được dùng như một danh từ chỉ thực vật, đồng thời cũng có thể dùng để hình dung thực vật. Loại từ này bình thường đều là dịch thẳng, cậu xem, bên trái có ba đường thẳng nằm ngang và một đường thẳng dựng thẳng, đây là thể loại kết cấu không thay đổi của từ này, ý nghĩa là hoa hoặc thực vật. Mà hai chữ còn lại thì tự do biến hóa, không cần nắm giữ ý nghĩa chân chính, chỉ cần hiểu đọc là được.”
Hắn hơi gật đầu, miệng than nhẹ ra một âm tiết đơn rất kỳ lạ, tối nghĩa mà khó nghe.
Tôi tiện thể giúp hắn dịch thẳng “Hoa Rael hoặc là thực vật Leifred.” Tarian rất khó, sao cậu có thể đoán chữ được chứ, nếu không có bản lĩnh vững chắc về phương diện này, dù bao lâu cũng rất khó nhận ra trong văn tự Tarian từ này là từ nào, từ kia là cái gì.
“Nói cách khác, loại rượu hiến tế tên ‘Dương’ này được làm từ loại hoa Rael hoặc thực vật Leifred, nở ra ra đóa hoa màu tím và màu trắng.” Hắn dừng lại một chút, khẩu khí bình thản giống như là rốt cục đã xác định được đáp án, nói: “Vị tác giả này biết nhiều loại hoa.”
Tôi có chút mờ mịt, biết nhiều loại hoa hay là trồng hoa, đâu thuộc phương diện hắn hay chú ý mà giọng điệu lại nghiêm túc như vậy chứ.
Hắn hơi nghiêng người xuống, nhưng không nghiêng về phía tôi, nhẹ tay che miệng lẩm bẩm “Nếu để ý kĩ, từ các loại chi tiết trong rất nhiều quyển sách tổng hợp lại, có hơn phân nửa số tác giả đều có hoặc nhiều hoặc ít thực vật nở hoa bên cạnh họ.”
“Ừ, thực vật đối với con người mà nói rất quan trọng, không chỉ là các tác gia, mà rất nhiều người cũng có mấy loại thực vật hoa bên cạnh......” Tôi nói, xong đột nhiên bỗng nghĩ ra gì đó, không nhịn được ý cười, không thể nào, đừng nói là thằng nhóc này thật sự đã đọc sách kĩ đến mức nhàn nhã đi đoán xem tác giả viết quyển sách này trong nhà có hoa gì đấy. Lúc ấy tôi chỉ là vì ức chế chuyện hắn đọc sách quá nhanh nên mới tùy tiện kiếm cái lý do, không, không tính là lý do, nhiều lắm cũng chỉ là cái ví dụ vớ vẩn linh tinh, không lẽ cậu nghe theo tôi thật sao.
Hai tay vội vàng che miệng lại, ha ha ha, cười chết mất. Về phương diện nào đó mà nói, thằng nhóc này sẽ không thay đổi hoàn toàn như thế, tôi có thể khẳng định hiện tại tốc độ đọc sách của hắn chỉ cố định nổi trong ba giây, ha ha ha.
“Miru, có chuyện gì buồn cười sao?” Hắn nhẹ khép sách lại, lộ ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười hàm súc lại rất có khí chất quý tộc.
Miệng tôi lập tức méo xệch, giơ hai tay lên, gương mặt lập tức chết lặng “Không có, tôi không cười.”
Hắn nghiêng đầu đến gần, ngoài cười nhưng trong không cười rất chân thành “Ồ? Vậy sao?”
“Ừ.” Đến phiên tôi nghiêng đầu một bên, không dám nhìn vào gương mặt than thiếu niên đang cười kia của hắn, mỗi lần hắn cười như vậy tôi đều đau đầu, cậu cười giả như vậy là vì e sợ người khác không biết cậu muốn cắn người sao?
Hắn thu lại tươi cười, vẻ mặt có chút mê mang, như là đang phát ngốc, rồi lấy ngón tay gõ gõ quyển sách trên tay “Quyển sách này không tệ.”
Tôi duỗi tay ra, thật cẩn thận lấy quyển sách về “Không tệ mà cậu còn gõ nó, rách sách thì làm sao bây giờ, vá lại rất phiền toái.” Sách cổ Tarian đấy, phải tôn trọng di sản mà năm tháng lưu lại chứ.
Hắn không cho là đúng “Tôi xem xong rồi.” Ngụ ý chính là, tôi đã xem xong rồi nên nó đã mất đi giá trị, cho dù thiêu nó cũng không sao, vì nó chỉ là mấy tờ giấy bỏ.
Tôi đau lòng nhìn quyển sách “Cậu đã đọc xong nhưng tôi thì chưa đọc đâu.” Hơn nữa quyển sách này không chỉ là để đọc, mà còn là một trong những đồ vật chứng minh sự tồn tại của cả một thời đại.
“Câu chuyện rất đơn giản, nhật kí hằng ngày của một một tư tế, vài trang cuối mới miễn cưỡng có chút gay cấn.” Hắn nhẹ cười rộ lên, nhưng chỉ ở đáy mắt là có một tia cảm xúc.
Tarian là văn tự chuyên dụng của các tư tế của thời đại đó, cho nên đại bộ phận số sách cổ đại này đều thuộc về các tư tế, ghi lại các sự kiện quan trọng của thời đó, đương nhiên cũng có tuỳ bút về cuộc sống riêng nhưng rất ít.
“Sự tham lam của một tư tế giúp hắn có được gia sản khổng lồ, cuối cùng do phân chia của cải không đều mà khiến đám con ruột thịt của hắn nổi lên sát ý. Vợ, con, người hầu hợp lực treo cổ hắn để chiếm hết số tài phú, đúng là một sự cướp đoạt không chút hàm lượng kỹ thuật.” Hắn cười, có chút ý trào phúng.
“Vài trang đó hẳn không phải nhật kí đi.” Tôi cũng muốn ngoài cười nhưng trong không cười, người chết sao có thể ngồi dậy ghi lại mấy dòng là người này người kia đã siết chết tôi chứ.
“Có thể là sau đó có người viết thêm vào, cũng có thể là bịa đặt, tôi chỉ là đang nghĩ chỉ cần có đủ lợi là luôn có thể khiến cho người ta buông tha một vài thứ.”
Câu này nghe có chút trầm trọng, xác thực, nếu như có đủ lợi thì luôn có thể dụ dỗ rất nhiều người buông tha cho một vài thứ, tỷ như một cái mạng hoặc một lần phản bội.
Tôi khẽ vuốt mặt bìa sách, cảm giác khá thô ráp, có chút buồn ngủ nói: “Vậy sao?” Thời gian dài thiếu ngủ khiến cho tôi có chút không chống đỡ được, những lúc nghỉ ngơi lại luôn bị quấy rầy, hy vọng sau khi trở lại phố Bối Bối có thể bù trở lại, nhưng còn chưa tìm được bản đồ......
Tôi gắng mở đôi mắt muốn khép lại, vừa rồi hình như nghĩ đến gì đó.
“Lance, kỳ thật Ám không hề dấu một cái mộ thất khác đúng không.” Tôi hỏi nhưng rất chắc chắn, phương hướng ban đầu đã sai, tôi và Ging đã đi nhầm phương hướng, bởi vì chúng tôi tuy rằng rất hiểu biết lịch sử mộ địa, nhưng nhìn thấy tận mắt di tích Ám lại là chuyện từ mười ngày trước, mười ngày này vừa vặn giúp tôi thoát khỏi sự hạn chế tầm nhìn của đống tư liệu trên giấy, vì sao di tích Ám nhất định phải có một cánh cửa khác chứ, chúng tôi đã mắc sai lầm ngay từ đầu. Vậy, nếu như không có cửa vào, thì bản đồ cũng có thể không phải bản đồ bình thường.
“Bây giờ cô mới phát hiện sao?.” Hắn cười có chút vui sướng khi người gặp họa, cái tùy hứng kèm theo sự âm u của hắn mới là thứ khiến cho người ta phát điên nhất.
“Sao cậu không sớm nhắc nhở một chút chứ, dù thế nào thì cậu cũng là một trong các nhà phiên dịch đi theo mà.” Tôi vò tóc, đau đầu thật, thằng nhóc này quả nhiên không hề có ý thức hợp tác đoàn thể một chút nào hết.
“Vì sao phải nhắc nhở? Miru đã nói có thể tự mình tìm ra cái bản đồ không giống bản đồ kia.”
Bản đồ không giống bản đồ, cậu đã sớm nghĩ tới rồi sao, cái tên khoanh tay đứng nhìn này, một mình chạy sang một bên đọc sách, phủi tay kệ người khác, mặc cho tôi mệt chết đi.
“Nói cách khác, rất có khả năng bản đồ căn bản không phải là kiểu vẽ đường đi, đương nhiên cũng sẽ không phải tìm cái đống kiểu như tấm da dê hay mảnh vải v.v.., bản đồ rất có thể là được tạo bằng các phương thức khác, tỷ như......”
“Miru, tôi rốt cục đã nghĩ ra quên cái gì.”
Ging đột nhiên xông vào, đánh gãy ví dụ mà tôi định nói, mang đến một trận gió bụi, anh ta nhếch miệng cười, nhất thời ánh mặt trời sáng lạn cả căn phòng “Còn nhớ rõ ván cửa kia không?”
Ván cửa, tôi trầm tư, kỳ thật không khẳng định lắm “Trên ván cửa này có dạng văn tự cuộn sóng, chưa từng xuất hiện bao giờ, trong di tích Ám cũng chưa từng khai quật được loại văn tự này, còn cả mọi văn vật đã được khai quật ra trong mười đại mộ địa nữa, cũng không...... Không có?” Lượng tin tức khổng lồ từng đợt ép tôi không thể thở dốc, nhưng lại cho tôi cái trụ cột.
“Loại văn cuộn sóng này liệu có thể là loại văn tự cổ đại thứ tư không? Mà còn là thể loại văn tự mới độc nhất vô nhị nữa chứ, bản đồ căn bản là không tồn tại, nhưng các manh mối từ mấy dòng văn tự đã nói rằng có, nếu không ở trong câu đố Tarian, thì có lẽ là ở trong các văn vật khác ở này. Tỷ như khối ván cửa có đường cong cuộn sóng kia.” Ging cười miệng rộng đến mức hai cái răng nanh đều lộ ra, đáng yêu lại tràn đầy tự tin.
“Loại văn tự thứ tư, sự phỏng đoán này chỉ nắm chắc được mấy thành, nếu quả thật là loại văn tự thứ tư, thì bản đồ hẳn là dạng câu thơ, giống như dòng câu đố Tarian trên ván cửa vậy.” Văn tự nhất định là phải theo quy luật bình thường nào đó mới có thể cấu tạo ra, trong đầu tôi đã nhớ tới các câu văn trên ván cửa, nếu thật sự chỉ là văn tự không có ý nghĩa mà chỉ để làm hoa văn, thì đúng là khiêu chiến người ta. Văn bản cuộn sóng kia không thể là vô nghĩa, bởi vì mười đại mộ địa chưa hề phát hiện ra loại văn tự này, một chữ cũng không có. Sự độc nhất vô nhị này cần được nghiên cứu sâu hơn. Lúc trước, khi nhìn thấy nó, mọi người đều xem nhẹ đi, bây giờ mới nhớ tới cái gọi là “Cái chìa khóa” của mộ địa đều có tính độc nhất vô nhị tuyệt đối, cho nên dạng văn cuộn sóng này... chính là ‘chìa khóa’?
“Năm thành, chỉ cần xác định một chuyện nữa là có thể nâng cao đến tám phần, nếu chúng ta không lầm thì loại văn tự cuộn sóng này có tính độc nhất vô nhị, vị kiến trúc sư đã kiến tạo di tích này thật sự biết cách đùa giỡn mọi người.” Ging xoay người bước đi, cười có chút ý vị thâm trường.
Đúng vậy, đùa giỡn mọi người, lại đi đặt bản đồ ở trên ván cửa bên ngoài - nơi dễ dàng nhìn thấy nhất, quả thực chính là khiêu chiến cực hạn của mọi nhà khảo cổ học mà.
“Anh ta muốn xác định cái gì?” Tôi giờ mới có chút sững sờ hỏi.
Thằng nhóc tóc đen mắt đen bên cạnh kia cũng không biết từ lúc nào đã lấy ra một quyển sách từ túi quần của người nào đó đọc ngon ngẻ, hắn nghe thấy tôi nghi hoặc hỏi. Trong mắt liền hiện lên một chút ý cười, sau đó lộ ra một cái tươi cười cực ác liệt “À, Miru hẳn là biết mới đúng, hắn muốn hủy diệt nơi này.”
Hủy diệt...... nơi này?
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ “ẦM!!!”, tôi ôm đầu gối đau đầu lẩm bẩm “Mấy người ai cũng thế, sao đều tùy hứng như thế chứ.”
Tôi rốt cục đã biết Ging muốn xác định cái gì, phương pháp này quả thật nhanh nhất.
Ging chậm rãi kể lịch sử của mộ địa, cả đêm không ngủ có vẻ như không ảnh hưởng nhiều đến anh ta, ngoài cằm mọc đầy râu khiến cho gương mặt trẻ tuổi có chút thành thục lõi đời, ánh sáng trong đôi mắt màu rám nắng vẫn sạch sẽ như mắt trẻ con, không có một chút tối tăm nào.
Ừm, đúng như bạn tưởng tượng, tôi với vẻ mặt mỏi mệt cùng Ging với vẻ mặt hoàn toàn không có khái niệm mỏi mệt đang ngồi xổm giữa mộ địa Ám, cũng chính là đại sảnh trung tâm mộ địa ghi đầy hoa văn chứa niệm, thảo luận về những thứ khai quật được và cảm tưởng về lịch sử mười đại mộ địa.
Chúng tôi hiện tại rất nhàn, thật sự rất nhàn, nhàn đến mức có thể ngâm nga thơ ca hoa lệ của thời đại Ruta cho người kia nghe, hoặc là buôn chuyện về rượu nặng ngon của thời đại kia, nhàn đến mức có thể bát quái chuyện ông hoàng đế vĩ đại của thời đại huy hoàng kia kỳ thật là gay, cũng nhàn đến mức có thể ngồi đếm thời gian toàn đội rút lui trong đêm nay còn mấy giây.
Thật nhàn -- vấn đề lớn nhất là chúng tôi ngay cả một chút manh mối quỷ về bản đồ quan trọng nhất trong Ám cũng không tìm được!
Ám được khai quật ra ở Meteorcity thì chắc chắn di tích này không thể có được tính hợp pháp về quyền sở hữu, bởi vì Meteorcity là khu bị xã hội cách ly, xã hội vĩnh viễn sẽ không thừa nhận những thứ mà Meteorcity có, ngay cả thứ cơ bản nhất của quốc dân - chứng minh nhân dân, người Meteorcity cũng không thể có được, càng miễn bàn là một tòa di tích cổ đại bị khai quật ra ở nơi này.
Không thừa nhận có nghĩa là không thể có được sự viện trợ của chính phủ, việc khai quật di tích Ám hoàn toàn được tiến hành dưới sự cho phép và giúp đỡ của tổ chức cá nhân, tỷ như phố Bối Bối – trụ cột đặc thù có năng lực trợ giúp, mà sự giúp này đại bộ phận đến từ sự quý trọng và hứng thú của chính tư nhân đối với di tích.
Hơn nữa tình huống ở Meteorcity thật sự phức tạp đến mức khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cũng khó trách việc khai quật Ám lại chậm chạp như vậy.
“Ám thật sự sẽ bị dỡ xuống sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn mái vòm do năm tháng mài mòn mà cũ kĩ loang lổ nhưng vẫn hoa mỹ, thời đại của di tích Ruta có chút giống với thời đại văn hoá phục hưng trong lịch sử thế giới kiếp trước, có tư tưởng điên cuồng chạy chồm, có không gian tự do sáng tác, hệ thống văn tự cực kỳ rõ ràng và thành thục, ở phương diện khoa học cũng có chút bóng dáng của Atlantis bị chìm vào đáy biển - thời đại xinh đẹp biến mất trong dòng lịch sử hỗn loạn chỉ lưu lại trên nhiều sách sử và trí tưởng tượng phong phú.
Mà di tích Ruta, lại chính là chứng cớ sống động hữu lực nhất chứng minh thời đại kia có tồn tại.
Mười tòa lăng mộ với phong cách kiến trúc hoàn toàn bất đồng, được xây để chôn cùng với hoàng đế, là bảo vật của thời đại chỉ tồn tại vì hoàng đế, chắc chắn không thể tìm thấy lăng mộ nào đặc thù như thế nữa.
“Dỡ xuống?” Ging cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó anh ta vò mạnh mái tóc dựng thẳng của mình và lớn tiếng nói “Kỳ quái, vì sao tôi luôn cảm thấy tôi quên mất cái gì đó, không nghĩ ra được.”
Nhìn anh ta cả người khó chịu giống như bị con rết bò vậy, tôi than nhẹ một hơi, tôi cũng cứ cảm thấy tôi đã quên mất gì đó, kỳ quái, chúng tôi đều bỏ qua cái gì?
Gần mười ngày cẩn thận tiến hành càn quét từng cái góc trong di tích không hề dễ chịu như tưởng tượng, lúc quyết định buông tha di tích Ám, Harris bọn họ lập tức liền biến thành châu chấu háu đói, không hề bảo trì tính nhẫn nại và cẩn thận cơ bản nhất của các nhà khảo cổ học đối với di tích, họ chuyển sạch tất cả những văn vật có thể di chuyển, mọi bích hoạ đồ văn có thể gỡ xuống đều gỡ hết, chỉ hận không thể ngay cả tường di tích cũng vác lên tàu bay mang về. Cho nên Ám hiện giờ trống trải đến mức nào bạn cũng có thể tưởng tượng, ngoài văn vật câu đố bị gắn bùa niệm lực cổ đại không có cách để di chuyển ra thì cơ hồ không còn thứ gì, ngay cả chữ trên bùa cũng trực tiếp chụp ảnh mang về nghiên cứu.
Loại tình huống này, hậu đại có thể tìm ra ‘chìa khóa’ sẽ càng ít thêm.
Sống lâu như vậy ở một tòa di tích thâm niên, chỉ có những bức tường trầm trọng già cả trong di tích văn minh cổ, lại chỉ vì một chút manh mối mà hao phí tinh thần lực và trí nhớ vào nơi rộng thênh thang này, loại buồn tẻ ấy ngay cả tôi cũng không dễ chịu.
Cho dù như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể tìm được một vài lá bùa có chữ cổ bị bỏ sót, còn lại có thể mang đi đã mang hết rồi, mà một số lớn văn vật kia đã có tám phần chứng minh là không liên quan đến bản đồ, còn hai phần còn lại thì bị cho là văn vật vô danh không có giá trị để nghiên cứu, nhưng ai cũng không thể nắm chắc bên trong có thứ mọi người đang tìm hay không.
“Liệu có khả năng này không, Ám căn bản không có cửa như chúng ta phỏng đoán.” Ging đột nhiên ngừng vò tóc, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh trong suốt, như là vừa nghĩ thông suốt ra gì đó.
Tôi nhẹ “hm?” một tiếng, chân bởi vì ngồi đã tê rần nên không để ý đất bẩn mà ngồi bệt xuống, mười ngón giao nhau cảm nhận được các đầu ngón tay chống nhau, tin tức về manh mối phức tạp trong đầu bị kéo đi sạch, không còn sót gì.
“Trước mắt, mười đại mộ địa thì đã phát hiện được bảy tòa, xác định khai quật xong tiến vào giai đoạn bảo vệ là mộ thứ nhất, cũng chính là mộ Nina, còn có cả mộ thứ bốn cùng mộ thứ năm. Mà đang ở trạng thái khai quật chính là bốn tòa mộ còn lại bao gồm Ám, vì tìm được tòa mộ thứ mười đặt di thể hoàng đế - di tích Ruta trong truyền thuyết, chúng ta phải moi hết manh mối trong chín đại mộ địa.” Số manh mối đó đều dựa vào chuyên gia đi tìm, tôi thì có tác dụng rất ít, chuyến đi đến Ám này là một lần ngoài ý muốn bất đắc dĩ, ngay cả Harris cũng nói cho tôi biết, không nhất định phải tìm bằng được.
Mười ngón đan nhau chặt chẽ, lòng bàn tay hơi ướt, tôi cúi đầu tiếp tục thấp giọng tự nói “Mà manh mối ngầm là bản đồ vị trí của mộ địa thứ mười, tuy rằng còn phải phối hợp các manh mối tìm được trong các mộ địa còn lại để bổ sung mới có thể phát huy tác dụng, nhưng bản đồ này không thể nghi ngờ là một loại bắc cầu, không tìm thấy manh mối này thì sẽ không thể kết nối với mọi manh mối khác. Kỳ quái, sao có thể một chút manh mối cũng không có chứ, phương hướng của chúng ta sai lầm rồi.” đã không còn là nghi vấn mà là khẳng định.
“Đúng, chắc chắn là sai lầm rồi, người ta hay tư duy theo quán tính, bởi vì đối với lịch sử mộ địa quá mức quen thuộc, chúng ta từ lúc đi vào di tích này đã lâm vào một nhà tù tư tưởng, đều nghĩ rằng di tích Ám và mộ địa Nina với hai tòa di tích đã được khai quật đều có thiết kế giống nhau, chỉ có phong cách kiến trúc là bất đồng, còn đâu đều được thiết kế tương tự nhau đến kinh người, cũng đều có cửa lớn vào di tích.” Ging trầm tĩnh, giọng điệu bằng phẳng, anh ta đối với chuyện mình cảm thấy hứng thú luôn bình tĩnh và mang một chút lửa nóng còn có nhẵn nhụi.
“Đây là chỗ sai sao? Rõ ràng trong các mộ địa đã khai quật được từ trước đến giờ, không có trường hợp nào khi khai quật sâu lại tìm được cánh cửa chân chính ở bên ngoài mộ cả, mà mọi manh mối quan trọng nhất đều được đặt ở bên trong cánh cửa, kể cả mộ thất chân chính kia nữa. Duy chỉ có Ám, nhiều chuyên gia khảo cổ đã tới tận đây điều tra như vậy rồi, nhưng một chút manh mối về cánh cửa vào cũng chưa tìm được, cũng quá kỳ quái đi.”
Tôi híp mắt lại, các tin tức về văn vật của Ám liên tục xuất hiện trong đầu, bởi vì từng có tiếp xúc với các bản phiên dịch quan trọng, cho nên tôi dần hiểu được Harris bọn họ đều đã vô tình tìm được gì đó mà chưa nhận ra. Nếu ban đầu vốn không có cái gọi là cửa lớn, vậy thì chuyện bản đồ nghĩa là sao?
“Bản đồ? Tôi đã quên mất điều gì?” Ging lâm vào trầm tư.
Không thể chỉ ngồi ở đây suy nghĩ, lỡ như không nghĩ ra được thì chẳng phải là một việc làm không sáng suốt sao. Tôi đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần, không để ý đến Ging đang ngồi xếp bằng trừng mắt cửa Ám, đi vào một trong các con đường của di tích. Nơi này rất trống trải, ánh nắng luồn qua các khe đá của vách đá đổ nát chiếu vào, ánh sáng màu vàng trong suốt giúp cho di tích trống trải có thêm một tầng mông lung mỏng manh.
Tôi đi đến trước phiến cửa thứ ba, cánh cửa đã sớm bị chở đi, chỉ còn hình chữ nhật trống rỗng, tôi dừng lại đứng ở cửa, nhìn sang vách tường bên trong, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chiếc áo gió màu đen của hắn có chút lộn xộn, lộ ra áo sơmi trắng bên trong, bởi vì đôi lúc lơ đãng vuốt mái tóc mềm mại trên trán ra sau, cho nên mái tóc màu đen rối tung. Hắn đang tùy ý dựa vào tường, biểu cảm không chút để ý, chậm rãi lẩm nhẩm một quyển sách cổ trong tay.
Tôi nhẹ nhàng nổi lên một chút cười, khẽ bước đi đến gần hắn, sau đó ngồi xổm xuống cũng ngồi dựa vào bức tường gập ghềnh. Liếc quyển sách trong tay hắn một cái, là sách cổ Tarian, vừa nhìn là biết nó là một trong số văn vật mà sáng sớm Harris đã chở đi, tôi vô tội giả bộ không nhìn thấy, chỉ là sách thôi mà, thích đọc thì ‘mượn’ cũng không sao.
Hắn không quay đầu nhìn tôi, không biết nhìn thấy cái gì mà ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó đưa quyển sách trong tay cho tôi xem, giọng điệu có chút bằng phẳng nói: “Chữ thứ ba mươi bảy dòng thứ mười.”
Hoàn toàn hoàn toàn không có một chút âm điệu cao thấp mà câu nghi vấn nên có.
Tôi cười thầm một tiếng, xê dịch thân mình để ngồi gần hắn hơn, trang sách ố vàng phiếm bụi, yếu ớt như lá Điệp Sí Vĩ khô, mang theo mùi vị lâu năm giống như di tích này vậy, tôi nhẹ giọng giải thích “Đây không phải là một chữ, mà là một từ được tổ hợp từ ba chữ cố định, từ này trong văn tự Tarian được dùng như một danh từ chỉ thực vật, đồng thời cũng có thể dùng để hình dung thực vật. Loại từ này bình thường đều là dịch thẳng, cậu xem, bên trái có ba đường thẳng nằm ngang và một đường thẳng dựng thẳng, đây là thể loại kết cấu không thay đổi của từ này, ý nghĩa là hoa hoặc thực vật. Mà hai chữ còn lại thì tự do biến hóa, không cần nắm giữ ý nghĩa chân chính, chỉ cần hiểu đọc là được.”
Hắn hơi gật đầu, miệng than nhẹ ra một âm tiết đơn rất kỳ lạ, tối nghĩa mà khó nghe.
Tôi tiện thể giúp hắn dịch thẳng “Hoa Rael hoặc là thực vật Leifred.” Tarian rất khó, sao cậu có thể đoán chữ được chứ, nếu không có bản lĩnh vững chắc về phương diện này, dù bao lâu cũng rất khó nhận ra trong văn tự Tarian từ này là từ nào, từ kia là cái gì.
“Nói cách khác, loại rượu hiến tế tên ‘Dương’ này được làm từ loại hoa Rael hoặc thực vật Leifred, nở ra ra đóa hoa màu tím và màu trắng.” Hắn dừng lại một chút, khẩu khí bình thản giống như là rốt cục đã xác định được đáp án, nói: “Vị tác giả này biết nhiều loại hoa.”
Tôi có chút mờ mịt, biết nhiều loại hoa hay là trồng hoa, đâu thuộc phương diện hắn hay chú ý mà giọng điệu lại nghiêm túc như vậy chứ.
Hắn hơi nghiêng người xuống, nhưng không nghiêng về phía tôi, nhẹ tay che miệng lẩm bẩm “Nếu để ý kĩ, từ các loại chi tiết trong rất nhiều quyển sách tổng hợp lại, có hơn phân nửa số tác giả đều có hoặc nhiều hoặc ít thực vật nở hoa bên cạnh họ.”
“Ừ, thực vật đối với con người mà nói rất quan trọng, không chỉ là các tác gia, mà rất nhiều người cũng có mấy loại thực vật hoa bên cạnh......” Tôi nói, xong đột nhiên bỗng nghĩ ra gì đó, không nhịn được ý cười, không thể nào, đừng nói là thằng nhóc này thật sự đã đọc sách kĩ đến mức nhàn nhã đi đoán xem tác giả viết quyển sách này trong nhà có hoa gì đấy. Lúc ấy tôi chỉ là vì ức chế chuyện hắn đọc sách quá nhanh nên mới tùy tiện kiếm cái lý do, không, không tính là lý do, nhiều lắm cũng chỉ là cái ví dụ vớ vẩn linh tinh, không lẽ cậu nghe theo tôi thật sao.
Hai tay vội vàng che miệng lại, ha ha ha, cười chết mất. Về phương diện nào đó mà nói, thằng nhóc này sẽ không thay đổi hoàn toàn như thế, tôi có thể khẳng định hiện tại tốc độ đọc sách của hắn chỉ cố định nổi trong ba giây, ha ha ha.
“Miru, có chuyện gì buồn cười sao?” Hắn nhẹ khép sách lại, lộ ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười hàm súc lại rất có khí chất quý tộc.
Miệng tôi lập tức méo xệch, giơ hai tay lên, gương mặt lập tức chết lặng “Không có, tôi không cười.”
Hắn nghiêng đầu đến gần, ngoài cười nhưng trong không cười rất chân thành “Ồ? Vậy sao?”
“Ừ.” Đến phiên tôi nghiêng đầu một bên, không dám nhìn vào gương mặt than thiếu niên đang cười kia của hắn, mỗi lần hắn cười như vậy tôi đều đau đầu, cậu cười giả như vậy là vì e sợ người khác không biết cậu muốn cắn người sao?
Hắn thu lại tươi cười, vẻ mặt có chút mê mang, như là đang phát ngốc, rồi lấy ngón tay gõ gõ quyển sách trên tay “Quyển sách này không tệ.”
Tôi duỗi tay ra, thật cẩn thận lấy quyển sách về “Không tệ mà cậu còn gõ nó, rách sách thì làm sao bây giờ, vá lại rất phiền toái.” Sách cổ Tarian đấy, phải tôn trọng di sản mà năm tháng lưu lại chứ.
Hắn không cho là đúng “Tôi xem xong rồi.” Ngụ ý chính là, tôi đã xem xong rồi nên nó đã mất đi giá trị, cho dù thiêu nó cũng không sao, vì nó chỉ là mấy tờ giấy bỏ.
Tôi đau lòng nhìn quyển sách “Cậu đã đọc xong nhưng tôi thì chưa đọc đâu.” Hơn nữa quyển sách này không chỉ là để đọc, mà còn là một trong những đồ vật chứng minh sự tồn tại của cả một thời đại.
“Câu chuyện rất đơn giản, nhật kí hằng ngày của một một tư tế, vài trang cuối mới miễn cưỡng có chút gay cấn.” Hắn nhẹ cười rộ lên, nhưng chỉ ở đáy mắt là có một tia cảm xúc.
Tarian là văn tự chuyên dụng của các tư tế của thời đại đó, cho nên đại bộ phận số sách cổ đại này đều thuộc về các tư tế, ghi lại các sự kiện quan trọng của thời đó, đương nhiên cũng có tuỳ bút về cuộc sống riêng nhưng rất ít.
“Sự tham lam của một tư tế giúp hắn có được gia sản khổng lồ, cuối cùng do phân chia của cải không đều mà khiến đám con ruột thịt của hắn nổi lên sát ý. Vợ, con, người hầu hợp lực treo cổ hắn để chiếm hết số tài phú, đúng là một sự cướp đoạt không chút hàm lượng kỹ thuật.” Hắn cười, có chút ý trào phúng.
“Vài trang đó hẳn không phải nhật kí đi.” Tôi cũng muốn ngoài cười nhưng trong không cười, người chết sao có thể ngồi dậy ghi lại mấy dòng là người này người kia đã siết chết tôi chứ.
“Có thể là sau đó có người viết thêm vào, cũng có thể là bịa đặt, tôi chỉ là đang nghĩ chỉ cần có đủ lợi là luôn có thể khiến cho người ta buông tha một vài thứ.”
Câu này nghe có chút trầm trọng, xác thực, nếu như có đủ lợi thì luôn có thể dụ dỗ rất nhiều người buông tha cho một vài thứ, tỷ như một cái mạng hoặc một lần phản bội.
Tôi khẽ vuốt mặt bìa sách, cảm giác khá thô ráp, có chút buồn ngủ nói: “Vậy sao?” Thời gian dài thiếu ngủ khiến cho tôi có chút không chống đỡ được, những lúc nghỉ ngơi lại luôn bị quấy rầy, hy vọng sau khi trở lại phố Bối Bối có thể bù trở lại, nhưng còn chưa tìm được bản đồ......
Tôi gắng mở đôi mắt muốn khép lại, vừa rồi hình như nghĩ đến gì đó.
“Lance, kỳ thật Ám không hề dấu một cái mộ thất khác đúng không.” Tôi hỏi nhưng rất chắc chắn, phương hướng ban đầu đã sai, tôi và Ging đã đi nhầm phương hướng, bởi vì chúng tôi tuy rằng rất hiểu biết lịch sử mộ địa, nhưng nhìn thấy tận mắt di tích Ám lại là chuyện từ mười ngày trước, mười ngày này vừa vặn giúp tôi thoát khỏi sự hạn chế tầm nhìn của đống tư liệu trên giấy, vì sao di tích Ám nhất định phải có một cánh cửa khác chứ, chúng tôi đã mắc sai lầm ngay từ đầu. Vậy, nếu như không có cửa vào, thì bản đồ cũng có thể không phải bản đồ bình thường.
“Bây giờ cô mới phát hiện sao?.” Hắn cười có chút vui sướng khi người gặp họa, cái tùy hứng kèm theo sự âm u của hắn mới là thứ khiến cho người ta phát điên nhất.
“Sao cậu không sớm nhắc nhở một chút chứ, dù thế nào thì cậu cũng là một trong các nhà phiên dịch đi theo mà.” Tôi vò tóc, đau đầu thật, thằng nhóc này quả nhiên không hề có ý thức hợp tác đoàn thể một chút nào hết.
“Vì sao phải nhắc nhở? Miru đã nói có thể tự mình tìm ra cái bản đồ không giống bản đồ kia.”
Bản đồ không giống bản đồ, cậu đã sớm nghĩ tới rồi sao, cái tên khoanh tay đứng nhìn này, một mình chạy sang một bên đọc sách, phủi tay kệ người khác, mặc cho tôi mệt chết đi.
“Nói cách khác, rất có khả năng bản đồ căn bản không phải là kiểu vẽ đường đi, đương nhiên cũng sẽ không phải tìm cái đống kiểu như tấm da dê hay mảnh vải v.v.., bản đồ rất có thể là được tạo bằng các phương thức khác, tỷ như......”
“Miru, tôi rốt cục đã nghĩ ra quên cái gì.”
Ging đột nhiên xông vào, đánh gãy ví dụ mà tôi định nói, mang đến một trận gió bụi, anh ta nhếch miệng cười, nhất thời ánh mặt trời sáng lạn cả căn phòng “Còn nhớ rõ ván cửa kia không?”
Ván cửa, tôi trầm tư, kỳ thật không khẳng định lắm “Trên ván cửa này có dạng văn tự cuộn sóng, chưa từng xuất hiện bao giờ, trong di tích Ám cũng chưa từng khai quật được loại văn tự này, còn cả mọi văn vật đã được khai quật ra trong mười đại mộ địa nữa, cũng không...... Không có?” Lượng tin tức khổng lồ từng đợt ép tôi không thể thở dốc, nhưng lại cho tôi cái trụ cột.
“Loại văn cuộn sóng này liệu có thể là loại văn tự cổ đại thứ tư không? Mà còn là thể loại văn tự mới độc nhất vô nhị nữa chứ, bản đồ căn bản là không tồn tại, nhưng các manh mối từ mấy dòng văn tự đã nói rằng có, nếu không ở trong câu đố Tarian, thì có lẽ là ở trong các văn vật khác ở này. Tỷ như khối ván cửa có đường cong cuộn sóng kia.” Ging cười miệng rộng đến mức hai cái răng nanh đều lộ ra, đáng yêu lại tràn đầy tự tin.
“Loại văn tự thứ tư, sự phỏng đoán này chỉ nắm chắc được mấy thành, nếu quả thật là loại văn tự thứ tư, thì bản đồ hẳn là dạng câu thơ, giống như dòng câu đố Tarian trên ván cửa vậy.” Văn tự nhất định là phải theo quy luật bình thường nào đó mới có thể cấu tạo ra, trong đầu tôi đã nhớ tới các câu văn trên ván cửa, nếu thật sự chỉ là văn tự không có ý nghĩa mà chỉ để làm hoa văn, thì đúng là khiêu chiến người ta. Văn bản cuộn sóng kia không thể là vô nghĩa, bởi vì mười đại mộ địa chưa hề phát hiện ra loại văn tự này, một chữ cũng không có. Sự độc nhất vô nhị này cần được nghiên cứu sâu hơn. Lúc trước, khi nhìn thấy nó, mọi người đều xem nhẹ đi, bây giờ mới nhớ tới cái gọi là “Cái chìa khóa” của mộ địa đều có tính độc nhất vô nhị tuyệt đối, cho nên dạng văn cuộn sóng này... chính là ‘chìa khóa’?
“Năm thành, chỉ cần xác định một chuyện nữa là có thể nâng cao đến tám phần, nếu chúng ta không lầm thì loại văn tự cuộn sóng này có tính độc nhất vô nhị, vị kiến trúc sư đã kiến tạo di tích này thật sự biết cách đùa giỡn mọi người.” Ging xoay người bước đi, cười có chút ý vị thâm trường.
Đúng vậy, đùa giỡn mọi người, lại đi đặt bản đồ ở trên ván cửa bên ngoài - nơi dễ dàng nhìn thấy nhất, quả thực chính là khiêu chiến cực hạn của mọi nhà khảo cổ học mà.
“Anh ta muốn xác định cái gì?” Tôi giờ mới có chút sững sờ hỏi.
Thằng nhóc tóc đen mắt đen bên cạnh kia cũng không biết từ lúc nào đã lấy ra một quyển sách từ túi quần của người nào đó đọc ngon ngẻ, hắn nghe thấy tôi nghi hoặc hỏi. Trong mắt liền hiện lên một chút ý cười, sau đó lộ ra một cái tươi cười cực ác liệt “À, Miru hẳn là biết mới đúng, hắn muốn hủy diệt nơi này.”
Hủy diệt...... nơi này?
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ “ẦM!!!”, tôi ôm đầu gối đau đầu lẩm bẩm “Mấy người ai cũng thế, sao đều tùy hứng như thế chứ.”
Tôi rốt cục đã biết Ging muốn xác định cái gì, phương pháp này quả thật nhanh nhất.
/167
|