Nếu Meteorcity muốn trả thù, sẽ làm như thế nào? Chém tận giết tuyệt, không cần lợi ích chỉ cần hủy diệt hết thảy. Cho nên Harris bọn họ mới có thể ‘càn quét’ di tích Ám sạch bách như thế, bởi vì mọi người đều biết rõ ràng, chỉ cần đội chấp pháp vừa rút lui, Ám sẽ bị phá hủy.
Nhưng về phía phố Bối Bối, không một ai nghĩ rằng chính mình sẽ tự tay dỡ di tích Ám xuống, chỉ cần hủy đi nơi này là có thể xác định có mộ thất bị che dấu hay không, chỉ cần ném hết các tường đá đi là được, dùng bạo lực là cách rất đơn giản để trực tiếp xác nhận phỏng đoán đó.
Dù là đội chấp pháp hay là phố Bối Bối, đối với Ám vẫn luôn có một phần cảm tình đặc biệt, nhưng đối với người mới tới - Ging, một người trẻ tuổi không cần hậu quả, chỉ biết lưu lại một đống cục diện rối rắm, thì lựa chọn phương pháp này là rất đương nhiên, anh ta cho rằng quan trọng nhất vĩnh viễn không phải là di tích Ám, mà là số văn vật và bản đồ trong di tích.
“Cứ thế sụp?” Tôi hai mắt mờ mịt, mặt đất truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt, các vết rách trong nháy mắt cắn nuốt các tường đá cổ, trần nhà đá ầm ầm rơi bụi mù xuống, phủ kín tầm mắt, tôi nhìn thấy rất rõ phiến đá trên đầu chỉ kém một vết rách nữa thôi là sụp xuống.
“Tôi chưa nói đúng không, là tôi rất thích đôi mắt của cô.”
Người bên cạnh chậm rãi lật sách, không chút để ý tro bụi đầy phòng, như là tùy ý tìm cái đề tài để nói cho hết thời gian. Trong giọng nói mang theo sự trong suốt độc hữu của thiếu niên, chỉ là lúc hắn thả lỏng, cái trong suốt này lại thiếu đi cảm xúc, và thêm chút lười nhác nữa.
“Tôi biết.” đúng là chưa nói bao giờ, nhưng tôi biết, đôi mắt tôi tựa như đôi mắt trẻ con đang nhìn một hạt châu thủy tinh xinh đẹp vậy, cho nên tôi mới đau đầu, ánh mắt của cậu không thể bình thường một chút sao?
“Đôi mắt của Miru rất bất đồng với những người khác, bất đồng với người của Meteorcity, bất đồng với phố Bối Bối, bất đồng với người qua đường ngẫu nhiên gặp thoáng qua. Tôi luôn rất ngạc nhiên vì sao cô có thể dùng đôi mắt nhìn chuông gió ngoài cửa kia để nhìn tôi, giống như tôi không phải là một kẻ đột nhập, mà là kiểu người ban đầu đã tồn tại xung quanh cô...... Người nhà?” Hắn khép nhẹ sách lại, khóe miệng mân ra một độ cong nhàn nhạt, rất giống như mỉm cười, nhưng lại không giống.
Hai chữ “Người nhà” này ở trong miệng hắn hơi kéo dài âm cuối, quỷ dị đến mức không được tự nhiên.
Tôi phủi phủi bụi trên tóc, mái tóc lại tự nhiên xõa xuống dưới, vướng lên lông mi, dính vào trong hốc mắt, tôi có chút đau đớn, mái tóc này nên đi cắt sửa rồi.
Meteorcity sao, tôi thật sự chưa nhìn thấy hết mặt tàn nhẫn của nó, lấy ánh mắt của đóa hoa nhà ấm để nhìn thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy rõ được sự hắc ám tầng dưới chót, đương nhiên chỉ là nếu tôi là đóa hoa nhà ấm. Chuyện tàn khốc mà tôi đã trải qua ở kiếp trước cũng chỉ có vài cái mà thôi, dù sao con người khi còn sống dù may mắn đến mức nào, thì vẫn luôn có mấy chuyện bi thương đủ để ép bạn đến mức hỏng mất.
Trải qua không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy thì lại không thiếu, hẳn là do có liên quan đến công việc đi, cơ hội chính mắt chứng kiến tử vong so với người bình thường nhiều hơn một chút, bất đắc dĩ chứng kiến cũng đủ để cho tôi có chút hiểu được. Hiểu được cho nên mới có thể bình thản, cái nhân sinh mà có thể dùng hai chân khỏe mạnh của chính mình đi dưới ánh mặt trời là cực kỳ đáng quý, cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề che dấu sự may mắn này, may mắn rằng chính mình cho tới bây giờ đều đưa lưng về phía hắc ám, đi lên con đường lớn mà mình có thể tự do chọn lựa.
Nhân sinh mà có thể sống dưới ánh mặt trời, chẳng lẽ lại không đáng để tôi dùng hết thảy đi cảm ơn và quý trọng sao?
“Bởi vì tôi thích cậu, ánh mắt tôi không thay đổi là vì thích cậu.” Cũng giống như tôi thích chiếc chuông gió trên hiên cửa nhà, thích hoa trong vườn, thích những quyển sách ở trên sàn, thích hàng xóm phố Bối Bối, thích bầu trời xanh. Ánh mắt của cậu giống tôi, có thể in lại hết thảy, tôi thích ánh mắt như vậy.
Tôi nhẹ giọng nói, nụ cười nhẹ nở rộ ở bên môi, khẽ híp mắt lại, thế giới này nhỏ đi rồi, cho nên thẳng thắn thành khẩn cũng trở nên tự nhiên. Sống ở nơi đầy ánh mặt trời không có nghĩa là tôi không nhìn thấy bể máu đằng xa, đưa lưng về phía bóng tối cũng không có nghĩa là tôi sợ hãi hắc ám, tôi từng bị những tên bạn già chỉ vào mũi điên cuồng hét lên “Cái tên bốc đồng này!!!”. Đúng vậy, tôi kỳ thật rất tùy hứng, tùy hứng đến mức dám cầm lấy bất cứ bàn tay nào vươn về phía tôi mà không cần quan tâm bạn là ma quỷ đi ra từ địa ngục Tu La, hay là thằng nhóc hỗn xược từ Meteorcity đi ra, không hề hiểu nửa câu cảm ơn.
Chỉ cần có người bị thương xuất hiện ở trên đường tôi đi, tôi đều đi cứu. Thói quen ở kiếp trước đã biến tôi thành một kẻ cứng đầu và tùy hứng như thế, chẳng lẽ chỉ vì trọng sinh, chẳng lẽ chỉ vì nơi này là thế giới Hunter nên tôi phải đi sửa sao?
Ý cười bên khóe miệng không nhịn được rộng lên, tôi ôm đầu gối cúi đầu cười rộ, cho dù biết rõ tính cách luôn xen vào việc người khác của mình rất không nên có, bởi sự bảo đảm an toàn của xã hội trong thế giới này khác xa với kiếp trước, rất dễ dàng xong đời, nhưng không sửa được chính là không sửa được, có một số việc dù có chết cũng không đổi được. Vật họp theo loài, kỳ thật tôi chính là cái tên một khi đã chọn đường thì chỉ biết đi đến tận cuối.
“Này, Lance, tin tưởng một lần rất khó hay sao? Tôi đã nói rồi, cậu là người nhà của tôi, đã là người nhà thì cậu còn muốn tôi dùng ánh mắt kiểu gì để nhìn cậu nữa đây?” khoảng cách rất gần dễ dàng khiến tôi quay đầu là có thể nhìn thấy các biểu cảm dù rất nhỏ của hắn, hắn không có biểu cảm gì, tư thế này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này dưới trời mưa xuân. Tôi bỗng thấy may mắn, ít nhất may mắn hơn so với đứa trẻ bên cạnh này, bởi ánh mắt của hắn lúc đó trống rỗng đến mức coi thường hết thảy những gì hắn nhìn thấy, và không phải ai vừa sinh ra đã có ánh mắt đó.
“Vậy Miru muốn cái gì?” Hắn nghiêng đầu cười rất dịu dàng.
Không còn là kiểu hỏi sở thích “Cô thích cái gì”, mà là mang tâm tính nghi ngờ, không chút tin tưởng hỏi “Cô muốn gì” sao?
Cô muốn cái gì, cô muốn lấy từ trên người tôi cái gì?
Nhìn cặp mắt to, hơi tròn, vô cùng sâu thẳm kia của hắn, cảm giác vô lực mờ mịt như sương mù lại tụ ở ngực, tôi quả nhiên một chút thiên phú giáo dục cũng không có, ngay từ đầu, ngay từ lúc tôi liều mạng giáo huấn cho hắn rằng phải hiểu được quý trọng, thằng nhóc này đã không hề tin, không tin sẽ có người dễ dàng tốt với hắn, không tin sẽ có người vô điều kiện cười với hắn, cũng không tin khi có người nắm lấy tay hắn lại không cần hắn một chút hồi báo.
Tôi thấy rất kỳ quái, cái tự tin cường đại kia của hắn từ đâu tới vậy? Luôn hỏi tôi thích cái gì, không nên cứ tin tưởng rằng nếu tôi thật sự nói ra miệng tôi muốn cái gì thì cậu có thể mang đến ngay như thế chứ? Cậu rõ ràng hai bàn tay trắng không phải sao? Chỉ cần nhìn cặp mắt đen thuần đến mức có thể làm trang sức kia của cậu là biết cậu hai bàn tay trắng mà.
Tôi cũng không phải Grandet *, chỉ có cậu ngay cả câu chào cũng không có mà chỉ biết lao vào đánh cướp, ngay cả một cái tươi cười chân chính cũng không làm được, tôi còn có thể cầu mong xa vời cái gì? Ngay cả biểu cảm cảm xúc cơ bản nhất cũng chịu thua, có thể theo lấy thứ gì trên người cậu thứ tôi muốn mới là có quỷ.
(Toji: * chắc Miru muốn nói đến lão hà tiện Grandet trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, mọi người xem chi tiết ở đây nhé http://vi.wikipedia.org/wiki/Eug%C3%A9nie_Grandet)
“Ha ha, tôi muốn cậu bình an, thuận buồm xuôi gió, thằng nhóc.” lúc đầu đã nói rồi, biết rõ là tôi sẽ không nói dối, nhưng hắn vẫn không tin, cho dù biết là tôi nói thật, cũng không tin. Thằng nhóc này kỳ thật còn cứng đầu hơn tôi, không có cái gọi là ‘trao đổi lợi ích’ thì dù có chết, hắn cũng sẽ không tin rằng người ta đối tốt với mình mà không có mục đích nào.
Cậu đã từng bị hại thảm nhiều lần rồi sao?
Hắn lại ngẩng đầu nhìn trần nhà đầy bụi đá, gương mặt lạnh lẽo giống như mặt than, trầm mặc đùa nghịch quyển sách trong tay, miệng nói một câu không chút tình cảm, bình thản nói: “Sụp.”
“Đúng vậy, không hiểu anh ta làm thế nào mà gây chấn động mạnh như thế.” Rất nhiều ánh mặt trời qua các khe đá chiếu vào, chiếu rọi các chi tiết nhỏ nhất, sâu nhất trong di tích, nơi này...... sụp.
Vài tảng đá ầm ầm rơi xuống dưới, hắn kéo tôi một phen, nhanh chóng tránh đi đống đá tảng đó, tôi đột nhiên phát hiện chúng tôi nên chuồn ngay lúc Ging chạy đi đập phá di tích, bây giờ mới chạy quả thực là rất khó khăn.
Hắn kéo tay của tôi, lúc chạy đến thạch thất thứ ba thì bỗng dừng lại, tôi có chút khó hiểu nhìn hắn đang ngẩn người. Sau đó thấy hắn hơi dịch chuyển bước chân, đạp một cái, nền nhà vốn không sao lại bị sụp xuống trong nháy mắt.
Cậu cũng hỗ trợ phá di tích sao! Tôi đen mặt nhìn hành động của hắn.
“Miru, nơi này sụp.” Cái tươi cười trẻ con của hắn lại chạy đến.
Tôi cảm thấy vấn đề không phải là sụp, âm thầm nuốt nuốt nước miếng nói: “Đường đâu?” Cậu làm sụp đường rồi, làm sao bây giờ? Bốn phía đều bị đá tảng chặn đường, bởi vì nền di tích rất không rắn chắc, cho nên ngoại lực này cũng đủ để khiến toàn bộ di tích sụp hết xuống.
“Không biết, chỗ chúng ta đang đứng chỉ có thể chống đỡ sức nặng của một người, cô cảm thấy ai nên nhảy xuống thì tốt hơn?” Hắn không chút để ý nói, cực kỳ ác liệt, dưới chân chỉ có một khối hòn đá có vẻ vững vàng, hắn cầm lấy tay tôi, có chút chặt.
Tôi nghiêm túc hỏi: “Thật vậy chăng?”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt vẫn là một mảnh bình tĩnh kiên định “Nếu là cô, cô cảm thấy trong chúng ta, ai nên nhảy xuống?”
Rõ như ban ngày biến cục diện thành như vậy, sau đó lại mang vẻ mặt thiên chân hỏi bạn: ai nhảy xuống thì tốt hơn? Tôi có thể hét lên rằng thằng nhóc này rất nên bị đập không?
Phía dưới không sâu, chỉ hơi tối om, tôi nghĩ nếu tôi ngã xuống, có lẽ không chết được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không đụng phải đống đá đang rơi xuống theo, mà thằng nhóc trước mặt này lại đang cười không chút để ý, nếu hắn nhảy xuống thì hai trăm phần trăm sẽ không sao.
Vết nứt của phiến đá dưới chân nhanh chóng lan rộng ra, tiếng rách vang lên khiến tim người ta đập nhanh. Tôi cười nhìn hắn, tôi nói này, rốt cuộc kiếp trước tôi đã nợ cậu bao nhiêu vậy, sao kiếp này cậu đến đòi nợ nhiều thế chứ, chỉ kém vơ vét sạch sẽ thôi.
Lúc rời khỏi tay hắn, tôi rất dùng sức, dùng sức đến mức mất đi cân bằng ngã ra sau, tôi đâu có khả năng đứng cân bằng dù không có điểm tựa để chống đỡ như các cậu chứ. Một bước đạp vào không trung, đúng là một cảm giác khổ sở.
Tôi nhìn thấy màu đen thuần trong đồng tử mắt lạnh lẽo của hắn hơi vỡ ra, giống như vết nứt trên tường đá hoa cổ vậy, đáng tiếc hắn không vươn tay, cứ thế nhìn tôi rơi xuống.
Tôi nhẹ thở dài một hơi, đột nhiên không muốn lại nhìn nữa, hai tay che mắt cảm nhận được đống đá hòn rơi xuống cùng tôi, giống như vô số lần trong quá khứ, tôi gọi một tiếng: “Majo.”
Tiếng gió vang lên, không cần nhìn cũng có thể biết ông anh mũ rơm giống hệt u linh không biết từ góc nào nhảy ra, chỉ một giây sau là có thể lao đến chỗ tôi.
Tôi nghe thấy giọng giả vờ tức giận của Majo vang lên bên tai tôi “Ay ô ô, anh nói Miru này, thằng nhóc kia vốn là một con sói hoang, sao em lại không nghe chứ?”
Tôi trợn mắt, mái tóc rối màu xanh quen thuộc bay ngay trước mắt, khuôn mặt tươi cười kia vẫn rất bất lương như trước, giọng nói của tôi có chút yếu, do đang rơi xuống nên bị đứt quãng “Vô nghĩa, bởi vì có anh ở.”
Cho nên cho dù nhảy vực, tôi cũng không sợ.
Nhưng về phía phố Bối Bối, không một ai nghĩ rằng chính mình sẽ tự tay dỡ di tích Ám xuống, chỉ cần hủy đi nơi này là có thể xác định có mộ thất bị che dấu hay không, chỉ cần ném hết các tường đá đi là được, dùng bạo lực là cách rất đơn giản để trực tiếp xác nhận phỏng đoán đó.
Dù là đội chấp pháp hay là phố Bối Bối, đối với Ám vẫn luôn có một phần cảm tình đặc biệt, nhưng đối với người mới tới - Ging, một người trẻ tuổi không cần hậu quả, chỉ biết lưu lại một đống cục diện rối rắm, thì lựa chọn phương pháp này là rất đương nhiên, anh ta cho rằng quan trọng nhất vĩnh viễn không phải là di tích Ám, mà là số văn vật và bản đồ trong di tích.
“Cứ thế sụp?” Tôi hai mắt mờ mịt, mặt đất truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt, các vết rách trong nháy mắt cắn nuốt các tường đá cổ, trần nhà đá ầm ầm rơi bụi mù xuống, phủ kín tầm mắt, tôi nhìn thấy rất rõ phiến đá trên đầu chỉ kém một vết rách nữa thôi là sụp xuống.
“Tôi chưa nói đúng không, là tôi rất thích đôi mắt của cô.”
Người bên cạnh chậm rãi lật sách, không chút để ý tro bụi đầy phòng, như là tùy ý tìm cái đề tài để nói cho hết thời gian. Trong giọng nói mang theo sự trong suốt độc hữu của thiếu niên, chỉ là lúc hắn thả lỏng, cái trong suốt này lại thiếu đi cảm xúc, và thêm chút lười nhác nữa.
“Tôi biết.” đúng là chưa nói bao giờ, nhưng tôi biết, đôi mắt tôi tựa như đôi mắt trẻ con đang nhìn một hạt châu thủy tinh xinh đẹp vậy, cho nên tôi mới đau đầu, ánh mắt của cậu không thể bình thường một chút sao?
“Đôi mắt của Miru rất bất đồng với những người khác, bất đồng với người của Meteorcity, bất đồng với phố Bối Bối, bất đồng với người qua đường ngẫu nhiên gặp thoáng qua. Tôi luôn rất ngạc nhiên vì sao cô có thể dùng đôi mắt nhìn chuông gió ngoài cửa kia để nhìn tôi, giống như tôi không phải là một kẻ đột nhập, mà là kiểu người ban đầu đã tồn tại xung quanh cô...... Người nhà?” Hắn khép nhẹ sách lại, khóe miệng mân ra một độ cong nhàn nhạt, rất giống như mỉm cười, nhưng lại không giống.
Hai chữ “Người nhà” này ở trong miệng hắn hơi kéo dài âm cuối, quỷ dị đến mức không được tự nhiên.
Tôi phủi phủi bụi trên tóc, mái tóc lại tự nhiên xõa xuống dưới, vướng lên lông mi, dính vào trong hốc mắt, tôi có chút đau đớn, mái tóc này nên đi cắt sửa rồi.
Meteorcity sao, tôi thật sự chưa nhìn thấy hết mặt tàn nhẫn của nó, lấy ánh mắt của đóa hoa nhà ấm để nhìn thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy rõ được sự hắc ám tầng dưới chót, đương nhiên chỉ là nếu tôi là đóa hoa nhà ấm. Chuyện tàn khốc mà tôi đã trải qua ở kiếp trước cũng chỉ có vài cái mà thôi, dù sao con người khi còn sống dù may mắn đến mức nào, thì vẫn luôn có mấy chuyện bi thương đủ để ép bạn đến mức hỏng mất.
Trải qua không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy thì lại không thiếu, hẳn là do có liên quan đến công việc đi, cơ hội chính mắt chứng kiến tử vong so với người bình thường nhiều hơn một chút, bất đắc dĩ chứng kiến cũng đủ để cho tôi có chút hiểu được. Hiểu được cho nên mới có thể bình thản, cái nhân sinh mà có thể dùng hai chân khỏe mạnh của chính mình đi dưới ánh mặt trời là cực kỳ đáng quý, cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề che dấu sự may mắn này, may mắn rằng chính mình cho tới bây giờ đều đưa lưng về phía hắc ám, đi lên con đường lớn mà mình có thể tự do chọn lựa.
Nhân sinh mà có thể sống dưới ánh mặt trời, chẳng lẽ lại không đáng để tôi dùng hết thảy đi cảm ơn và quý trọng sao?
“Bởi vì tôi thích cậu, ánh mắt tôi không thay đổi là vì thích cậu.” Cũng giống như tôi thích chiếc chuông gió trên hiên cửa nhà, thích hoa trong vườn, thích những quyển sách ở trên sàn, thích hàng xóm phố Bối Bối, thích bầu trời xanh. Ánh mắt của cậu giống tôi, có thể in lại hết thảy, tôi thích ánh mắt như vậy.
Tôi nhẹ giọng nói, nụ cười nhẹ nở rộ ở bên môi, khẽ híp mắt lại, thế giới này nhỏ đi rồi, cho nên thẳng thắn thành khẩn cũng trở nên tự nhiên. Sống ở nơi đầy ánh mặt trời không có nghĩa là tôi không nhìn thấy bể máu đằng xa, đưa lưng về phía bóng tối cũng không có nghĩa là tôi sợ hãi hắc ám, tôi từng bị những tên bạn già chỉ vào mũi điên cuồng hét lên “Cái tên bốc đồng này!!!”. Đúng vậy, tôi kỳ thật rất tùy hứng, tùy hứng đến mức dám cầm lấy bất cứ bàn tay nào vươn về phía tôi mà không cần quan tâm bạn là ma quỷ đi ra từ địa ngục Tu La, hay là thằng nhóc hỗn xược từ Meteorcity đi ra, không hề hiểu nửa câu cảm ơn.
Chỉ cần có người bị thương xuất hiện ở trên đường tôi đi, tôi đều đi cứu. Thói quen ở kiếp trước đã biến tôi thành một kẻ cứng đầu và tùy hứng như thế, chẳng lẽ chỉ vì trọng sinh, chẳng lẽ chỉ vì nơi này là thế giới Hunter nên tôi phải đi sửa sao?
Ý cười bên khóe miệng không nhịn được rộng lên, tôi ôm đầu gối cúi đầu cười rộ, cho dù biết rõ tính cách luôn xen vào việc người khác của mình rất không nên có, bởi sự bảo đảm an toàn của xã hội trong thế giới này khác xa với kiếp trước, rất dễ dàng xong đời, nhưng không sửa được chính là không sửa được, có một số việc dù có chết cũng không đổi được. Vật họp theo loài, kỳ thật tôi chính là cái tên một khi đã chọn đường thì chỉ biết đi đến tận cuối.
“Này, Lance, tin tưởng một lần rất khó hay sao? Tôi đã nói rồi, cậu là người nhà của tôi, đã là người nhà thì cậu còn muốn tôi dùng ánh mắt kiểu gì để nhìn cậu nữa đây?” khoảng cách rất gần dễ dàng khiến tôi quay đầu là có thể nhìn thấy các biểu cảm dù rất nhỏ của hắn, hắn không có biểu cảm gì, tư thế này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này dưới trời mưa xuân. Tôi bỗng thấy may mắn, ít nhất may mắn hơn so với đứa trẻ bên cạnh này, bởi ánh mắt của hắn lúc đó trống rỗng đến mức coi thường hết thảy những gì hắn nhìn thấy, và không phải ai vừa sinh ra đã có ánh mắt đó.
“Vậy Miru muốn cái gì?” Hắn nghiêng đầu cười rất dịu dàng.
Không còn là kiểu hỏi sở thích “Cô thích cái gì”, mà là mang tâm tính nghi ngờ, không chút tin tưởng hỏi “Cô muốn gì” sao?
Cô muốn cái gì, cô muốn lấy từ trên người tôi cái gì?
Nhìn cặp mắt to, hơi tròn, vô cùng sâu thẳm kia của hắn, cảm giác vô lực mờ mịt như sương mù lại tụ ở ngực, tôi quả nhiên một chút thiên phú giáo dục cũng không có, ngay từ đầu, ngay từ lúc tôi liều mạng giáo huấn cho hắn rằng phải hiểu được quý trọng, thằng nhóc này đã không hề tin, không tin sẽ có người dễ dàng tốt với hắn, không tin sẽ có người vô điều kiện cười với hắn, cũng không tin khi có người nắm lấy tay hắn lại không cần hắn một chút hồi báo.
Tôi thấy rất kỳ quái, cái tự tin cường đại kia của hắn từ đâu tới vậy? Luôn hỏi tôi thích cái gì, không nên cứ tin tưởng rằng nếu tôi thật sự nói ra miệng tôi muốn cái gì thì cậu có thể mang đến ngay như thế chứ? Cậu rõ ràng hai bàn tay trắng không phải sao? Chỉ cần nhìn cặp mắt đen thuần đến mức có thể làm trang sức kia của cậu là biết cậu hai bàn tay trắng mà.
Tôi cũng không phải Grandet *, chỉ có cậu ngay cả câu chào cũng không có mà chỉ biết lao vào đánh cướp, ngay cả một cái tươi cười chân chính cũng không làm được, tôi còn có thể cầu mong xa vời cái gì? Ngay cả biểu cảm cảm xúc cơ bản nhất cũng chịu thua, có thể theo lấy thứ gì trên người cậu thứ tôi muốn mới là có quỷ.
(Toji: * chắc Miru muốn nói đến lão hà tiện Grandet trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, mọi người xem chi tiết ở đây nhé http://vi.wikipedia.org/wiki/Eug%C3%A9nie_Grandet)
“Ha ha, tôi muốn cậu bình an, thuận buồm xuôi gió, thằng nhóc.” lúc đầu đã nói rồi, biết rõ là tôi sẽ không nói dối, nhưng hắn vẫn không tin, cho dù biết là tôi nói thật, cũng không tin. Thằng nhóc này kỳ thật còn cứng đầu hơn tôi, không có cái gọi là ‘trao đổi lợi ích’ thì dù có chết, hắn cũng sẽ không tin rằng người ta đối tốt với mình mà không có mục đích nào.
Cậu đã từng bị hại thảm nhiều lần rồi sao?
Hắn lại ngẩng đầu nhìn trần nhà đầy bụi đá, gương mặt lạnh lẽo giống như mặt than, trầm mặc đùa nghịch quyển sách trong tay, miệng nói một câu không chút tình cảm, bình thản nói: “Sụp.”
“Đúng vậy, không hiểu anh ta làm thế nào mà gây chấn động mạnh như thế.” Rất nhiều ánh mặt trời qua các khe đá chiếu vào, chiếu rọi các chi tiết nhỏ nhất, sâu nhất trong di tích, nơi này...... sụp.
Vài tảng đá ầm ầm rơi xuống dưới, hắn kéo tôi một phen, nhanh chóng tránh đi đống đá tảng đó, tôi đột nhiên phát hiện chúng tôi nên chuồn ngay lúc Ging chạy đi đập phá di tích, bây giờ mới chạy quả thực là rất khó khăn.
Hắn kéo tay của tôi, lúc chạy đến thạch thất thứ ba thì bỗng dừng lại, tôi có chút khó hiểu nhìn hắn đang ngẩn người. Sau đó thấy hắn hơi dịch chuyển bước chân, đạp một cái, nền nhà vốn không sao lại bị sụp xuống trong nháy mắt.
Cậu cũng hỗ trợ phá di tích sao! Tôi đen mặt nhìn hành động của hắn.
“Miru, nơi này sụp.” Cái tươi cười trẻ con của hắn lại chạy đến.
Tôi cảm thấy vấn đề không phải là sụp, âm thầm nuốt nuốt nước miếng nói: “Đường đâu?” Cậu làm sụp đường rồi, làm sao bây giờ? Bốn phía đều bị đá tảng chặn đường, bởi vì nền di tích rất không rắn chắc, cho nên ngoại lực này cũng đủ để khiến toàn bộ di tích sụp hết xuống.
“Không biết, chỗ chúng ta đang đứng chỉ có thể chống đỡ sức nặng của một người, cô cảm thấy ai nên nhảy xuống thì tốt hơn?” Hắn không chút để ý nói, cực kỳ ác liệt, dưới chân chỉ có một khối hòn đá có vẻ vững vàng, hắn cầm lấy tay tôi, có chút chặt.
Tôi nghiêm túc hỏi: “Thật vậy chăng?”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt vẫn là một mảnh bình tĩnh kiên định “Nếu là cô, cô cảm thấy trong chúng ta, ai nên nhảy xuống?”
Rõ như ban ngày biến cục diện thành như vậy, sau đó lại mang vẻ mặt thiên chân hỏi bạn: ai nhảy xuống thì tốt hơn? Tôi có thể hét lên rằng thằng nhóc này rất nên bị đập không?
Phía dưới không sâu, chỉ hơi tối om, tôi nghĩ nếu tôi ngã xuống, có lẽ không chết được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không đụng phải đống đá đang rơi xuống theo, mà thằng nhóc trước mặt này lại đang cười không chút để ý, nếu hắn nhảy xuống thì hai trăm phần trăm sẽ không sao.
Vết nứt của phiến đá dưới chân nhanh chóng lan rộng ra, tiếng rách vang lên khiến tim người ta đập nhanh. Tôi cười nhìn hắn, tôi nói này, rốt cuộc kiếp trước tôi đã nợ cậu bao nhiêu vậy, sao kiếp này cậu đến đòi nợ nhiều thế chứ, chỉ kém vơ vét sạch sẽ thôi.
Lúc rời khỏi tay hắn, tôi rất dùng sức, dùng sức đến mức mất đi cân bằng ngã ra sau, tôi đâu có khả năng đứng cân bằng dù không có điểm tựa để chống đỡ như các cậu chứ. Một bước đạp vào không trung, đúng là một cảm giác khổ sở.
Tôi nhìn thấy màu đen thuần trong đồng tử mắt lạnh lẽo của hắn hơi vỡ ra, giống như vết nứt trên tường đá hoa cổ vậy, đáng tiếc hắn không vươn tay, cứ thế nhìn tôi rơi xuống.
Tôi nhẹ thở dài một hơi, đột nhiên không muốn lại nhìn nữa, hai tay che mắt cảm nhận được đống đá hòn rơi xuống cùng tôi, giống như vô số lần trong quá khứ, tôi gọi một tiếng: “Majo.”
Tiếng gió vang lên, không cần nhìn cũng có thể biết ông anh mũ rơm giống hệt u linh không biết từ góc nào nhảy ra, chỉ một giây sau là có thể lao đến chỗ tôi.
Tôi nghe thấy giọng giả vờ tức giận của Majo vang lên bên tai tôi “Ay ô ô, anh nói Miru này, thằng nhóc kia vốn là một con sói hoang, sao em lại không nghe chứ?”
Tôi trợn mắt, mái tóc rối màu xanh quen thuộc bay ngay trước mắt, khuôn mặt tươi cười kia vẫn rất bất lương như trước, giọng nói của tôi có chút yếu, do đang rơi xuống nên bị đứt quãng “Vô nghĩa, bởi vì có anh ở.”
Cho nên cho dù nhảy vực, tôi cũng không sợ.
/167
|