Chương 254
Editor: Nguyệt
Ariel với Chung Thịnh ăn rất vui vẻ, không hề có cảm giác gì với gần hai trăm con mắt nhìn chằm chằm xung quanh.
Hai người vừa ăn vừa bình luận tay nghề của đầu bếp, như thể đang ngồi trong một nhà hàng cao cấp thưởng thức bữa ăn hạng sang, chứ không phải bị một đám người nhìn với ánh mắt đói khát hung dữ.
Đến khi Ariel buông đũa, cầm khăn ăn lau miệng, mười lăm binh sĩ đáng thương kia mới dừng bữa, thở phào một hơi.
Nói thật, vừa rồi họ chẳng để ý nổi mình cho vào mồm cái gì. Đồ ăn ngon đến mấy mà ngồi ăn trong tình cảnh này thì cũng không nếm ra vị.
Ariel động tác vô cùng tao nhã đặt khăn ăn xuống, mỉm cười với tất cả các binh sĩ: “Tôi tên là Ariel Clifford, sĩ quan chỉ huy mới, rất vui được làm quen với mọi người. Phải nói thật là hôm nay mọi người tạo cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đương nhiên, tôi mong là mình cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Còn bây giờ … chương trình huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc. Hy vọng vào buổi huấn luyện ngày mai, mọi người sẽ đạt được thành tích tốt hơn.”
Nói rồi, hắn đứng dậy rời khỏi nhà ăn, để lại cả đám binh sĩ ngây ra như phỗng.
Giờ họ mới nhận ra vị sĩ quan chỉ huy này lúc đầu không hề tự giới thiệu bản thân, như thể đã biết khi ấy dù có giới thiệu, các binh sĩ cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng giờ thì khác. Sau một màn ra oai phủ đầu, Ariel đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho các binh sĩ. Cho dù bị búa đập vào đầu, họ cũng không thể quên được tên Ariel.
Mợ nó chứ cái tên thủ trưởng âm hiểm tàn độc vô sỉ như thế họ có muốn cũng không quên được!!!
Ariel chẳng để tâm đến sự xáo động mình gây ra cho căn cứ này. Chỉ là một căn cứ nhỏ mà thôi, thế này mà còn không quản lý được thì đời trước làm sao hắn thăng chức lên nắm quyển kiểm soát cả một quân khu chứ.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là tranh thủ thời gian ngắn nhất huấn luyện các binh sĩ trong căn cứ. Trông bọn họ giống một đống rắc rối lớn thế thôi, chứ thực ra tố chất quân sự tốt hơn binh sĩ các nơi khác nhiều. Thế nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trong huấn luyện căn bản, chỉ cần củng cố và nâng cao nền tảng của họ, là Ariel dám chắc có thể đào tạo ra một đội quân tinh nhuệ chuyên đối phó người cải tạo gene.
Trung đội này chính là cơ sở để hắn thăng chức trong tương lai. Chỉ có nắm trong tay quyền lợi càng lớn, hắn mới càng dễ tiến hành các chiến lược nhằm vào người cải tạo gene. Liên Bang sống trong hòa bình đã lâu, ngoài vật tư tương đối dư dả ra, các phương diện khác đều không thể chiếm ưu thế khi đối mặt với người cải tạo gene.
Tất cả mọi người đều hiểu, càng kéo dài thời gian, người cải tạo gene càng thích ứng với cơ thể và khả năng mới, cũng sẽ có càng nhiều người bị biến đổi gene.
Chiến tranh kéo dài, ưu thế sẽ dần nghiêng về phía người cải gene. Điều Ariel muốn làm chính là chấm dứt cuộc chiến tranh này trước khi ưu thế lớn đến mức đủ để quyết định kết quả của cả cuộc chiến.
Ariel không phải nhà khoa học, cũng không phải nhà xã hội học, không biết biến đổi gene có phải phương hướng phát triển đúng đắn của nhân loại hay không. Nhưng hắn biết một điều, dù vì bất kỳ lý do gì, thì việc xâm phạm nhân quyền cưỡng ép người dân tiến hành cải tạo gene là sai.
Cái tỉ lệ sống sót 50% đó, cái sự thờ ơ trước sống chết con người đó khiến hắn không thể chấp nhận được.
Cuộc chiến này cần phải kết thúc nhanh chóng!
Ariel đã dùng câu này làm câu kết trong thư gửi bố mình. Hắn tin rằng chỉ cần là người đạt đến phẩm cấp như bố mình, không ai là không nhìn xa xu thế phát triển của người cải tạo gene. Hắn muốn mượn thân phận địa vị của bố mình để nhắc nhở những người còn đang ở phái trung lập, những người còn đang chần chừ do dự rằng, cuộc chiến này bùng nổ là kết quả của việc không thể hòa giải mâu thuẫn giữa Liên Bang và người cải tạo gene, muốn dùng đàm phán hòa bình để giải quyết là chuyện phi thực tế.
Giơ tay chạm vào nút gửi thư, Ariel thoáng liếc thấy Chung Thịnh bước ra từ phòng tắm, thuận tay đóng quang não lại, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chú ý tới động tác của Ariel, Chung Thịnh chợt dừng bước. Đối phương bày ra tư thái “chờ xem trò hay” này làm anh thầm hô to trong lòng không ổn. Anh biết không thể tránh hoạt động trên giường tối nay được. Nhưng ý kiến mà Ariel đưa ra chiều nay thật là …
Ariel hơi nhướn mày, nở nụ cười nửa miệng nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh bị nhìn với ánh mắt nóng rực đó thấy người nóng lên, rõ ràng phần thân dưới vẫn còn quấn khăn tắm rất dày, vậy mà có cảm giác như trong mắt đối phương mình hoàn toàn trần trụi.
Ariel chưa làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi đó, cặp mắt xanh dần dần bị dục vọng nhuốm màu, ánh mắt nhìn Chung Thịnh ngày càng cháy bỏng.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Chẳng cần soi gương Chung Thịnh cũng biết lúc này mặt mình đỏ bừng. Quan hệ giữa anh và Ariel đã vô cùng thân mật, chỉ một ánh nhìn thôi là anh đã hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Nếu người khác có mặt ở đây sẽ chỉ cảm thấy Ariel nhìn Chung Thịnh với ánh mắt nhiệt tình hơn bình thường. Còn Chung Thịnh lại đoán ra được lúc này Ariel đang dùng ánh mắt cắt bỏ cái khăn tắm duy nhất trên người anh.
Hơi thở ngày càng dồn dập, đầu ti không ai chạm tới mà đã cứng lên. Ánh mắt Ariel càng thêm cuồng nhiệt, tựa như một cái lưỡi nóng ướt liếm lên từng tấc da thịt trên người Chung Thịnh.
“Ariel …” Chung Thịnh chỉ muốn cầm khăn bao lấy cả người mình. Ánh mắt trắng trợn, cháy bỏng, khao khát, đòi được thỏa mãn đó khiến anh không tài nào từ chối được.
“Em muốn từ chối đề nghị buổi chiều của anh?” Ariel rất vừa lòng với việc cơ thể Chung Thịnh có phản ứng chỉ với ánh mắt của mình.
“…” Chung Thịnh không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra đề nghị kia hình như thực sự đã đột phá giới hạn xấu hổ của anh.
Đáng tiếc, về mặt này thì Ariel hoàn toàn không phải một trưởng quan chu đáo tận tình. Hắn đã quyết định việc gì thì rất khó thay đổi.
“Vậy không phải đề nghị nữa, mà là mệnh lệnh.” Câu này của Ariel khiến mặt Chung Thịnh đỏ lừ. Lệnh cho anh phải tự mình mở rộng ư, liêm sỉ của ngài Ariel đã mất sạch rồi!!!
“Lên giường đi.” Giọng Ariel rất nhẹ, hiếm có khi mang cảm giác dụ dỗ lường gạt người khác.
Chung Thịnh trừng mắt ai oán nguýt hắn một cái. Tiếc là ánh mắt đầy tình tứ đó chẳng thể nào truyền đạt được nỗi bất mãn trong lòng anh, ngược lại càng châm lên lửa dục của Ariel, ngay cả thứ vừa rồi nổi hứng quên lấy giờ cũng lôi ra luôn.
“Đây là cái …” Chung Thịnh thắc mắc, còn chưa hỏi hết câu đã nhìn đến dòng chữ “Vị ô mai, ăn được” trên lọ bôi trơn kia.
Mặc dù biết Ariel ngoài mặt lãnh đạm trong lòng trái ngược, nhưng cái loại thuốc bôi trơn tình thú có thể ăn được này vẫn khiến Chung Thịnh đổi mới cái nhìn về Ariel.
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Có điều, anh nghĩ nếu em cứ lần chần thế này thì có lẽ sẽ không đủ thời gian đâu.” Ariel thấy vẻ mặt phức tạp đó của Chung Thịnh rất buồn cười, nhưng hắn càng coi trọng bữa tiệc sắp tới hơn. Chuẩn bị có cảnh đẹp bày ra trước mắt, đã là đàn ông thì về cơ bản không ai có thể kiên nhẫn chờ đợi quá lâu.
Im lặng cắn môi dưới, Chung Thịnh mặt nóng bừng tưởng như luộc được cả trứng. Anh tuyệt vọng nhận ra rằng Ariel không định tha cho mình lần này, đành phải cắn răng cởi khăn tắm trên người, quỳ sát trên mép giường, đưa lưng về phía Ariel.
Biết rõ mình đang bịt tai trộm chuông, nhưng Chung Thịnh thực sự không có cách nào làm chuyện này khi nhìn trực diện vào Ariel, chỉ tưởng tượng ra đôi mắt nóng rực đó thôi, là anh đã thấy chân mình nhũn ra rồi, ngón tay lần ra cửa sau không kìm được khẽ run rẩy.
“Chung Thịnh …”
Hành động chậm chạp của anh cuối cùng đã tiêu hao hết kiên nhẫn của ngài Ariel. Hắn đứng dậy, từ từ đi đến mép giường. Nghe tiếng bước chân đằng sau, Chung Thịnh giật mình thon thót. Không ai hiểu cái tính lòng dạ hẹp hòi của Ariel hơn anh. Nếu để người này đích thân ra tay thì cái chờ đợi anh đằng sau sẽ là chuyện càng xấu hổ, càng khó xử, càng khiến anh không thể chấp nhận hơn nữa.
Tách một tiếng, nắp lọ bôi trơn bật mở, mùi hương ngọt ngào ùa vào cánh mũi. Chung Thịnh từ từ nhắm mắt lại, đổ dịch trơn ra tay, kiên trì đứng thẳng dậy, lần mò ngón tay vào cửa sau của mình.
Tiếng bước chân đằng sau khi còn cách anh khá gần thì dừng lại. Chung Thịnh hạ quyết tâm, nhân có dịch trơn trợ giúp, đút ngón tay thứ hai vào trong.
“Ưm …” Những lần hoan ái trước đều do Ariel làm khúc dạo đầu, đây là lần đầu tiên Chung Thịnh tự mở rộng cho mình.
Khác hoàn toàn với khi tẩy rửa chỗ đó lúc tắm, vết chai mỏng trên ngón tay ma xát vách thịt non mềm khiến Chung Thịnh có cảm giác rất kỳ lạ.
Có dịch làm trơn, với anh hai ngón tay không quá khó tiếp nhận. Không hiểu sao mà lúc Ariel làm, Chung Thịnh thấy rất hưng phấn, đến khi tự mình làm lại chẳng có cảm giác này.
Chung Thịnh vô thức nhíu mày, cố gắng kìm nén sự xấu hổ trong lòng, đổ thêm một lượng dịch trơn lớn ra tay. Chất lỏng theo động tác ngón tay ra vào cửa huyệt màu nâu nhạt từ từ tràn ra, khiến cái mông Chung Thịnh trở nên ướt rượt gợi tình. Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
Ariel với Chung Thịnh ăn rất vui vẻ, không hề có cảm giác gì với gần hai trăm con mắt nhìn chằm chằm xung quanh.
Hai người vừa ăn vừa bình luận tay nghề của đầu bếp, như thể đang ngồi trong một nhà hàng cao cấp thưởng thức bữa ăn hạng sang, chứ không phải bị một đám người nhìn với ánh mắt đói khát hung dữ.
Đến khi Ariel buông đũa, cầm khăn ăn lau miệng, mười lăm binh sĩ đáng thương kia mới dừng bữa, thở phào một hơi.
Nói thật, vừa rồi họ chẳng để ý nổi mình cho vào mồm cái gì. Đồ ăn ngon đến mấy mà ngồi ăn trong tình cảnh này thì cũng không nếm ra vị.
Ariel động tác vô cùng tao nhã đặt khăn ăn xuống, mỉm cười với tất cả các binh sĩ: “Tôi tên là Ariel Clifford, sĩ quan chỉ huy mới, rất vui được làm quen với mọi người. Phải nói thật là hôm nay mọi người tạo cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đương nhiên, tôi mong là mình cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Còn bây giờ … chương trình huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc. Hy vọng vào buổi huấn luyện ngày mai, mọi người sẽ đạt được thành tích tốt hơn.”
Nói rồi, hắn đứng dậy rời khỏi nhà ăn, để lại cả đám binh sĩ ngây ra như phỗng.
Giờ họ mới nhận ra vị sĩ quan chỉ huy này lúc đầu không hề tự giới thiệu bản thân, như thể đã biết khi ấy dù có giới thiệu, các binh sĩ cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng giờ thì khác. Sau một màn ra oai phủ đầu, Ariel đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho các binh sĩ. Cho dù bị búa đập vào đầu, họ cũng không thể quên được tên Ariel.
Mợ nó chứ cái tên thủ trưởng âm hiểm tàn độc vô sỉ như thế họ có muốn cũng không quên được!!!
Ariel chẳng để tâm đến sự xáo động mình gây ra cho căn cứ này. Chỉ là một căn cứ nhỏ mà thôi, thế này mà còn không quản lý được thì đời trước làm sao hắn thăng chức lên nắm quyển kiểm soát cả một quân khu chứ.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là tranh thủ thời gian ngắn nhất huấn luyện các binh sĩ trong căn cứ. Trông bọn họ giống một đống rắc rối lớn thế thôi, chứ thực ra tố chất quân sự tốt hơn binh sĩ các nơi khác nhiều. Thế nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trong huấn luyện căn bản, chỉ cần củng cố và nâng cao nền tảng của họ, là Ariel dám chắc có thể đào tạo ra một đội quân tinh nhuệ chuyên đối phó người cải tạo gene.
Trung đội này chính là cơ sở để hắn thăng chức trong tương lai. Chỉ có nắm trong tay quyền lợi càng lớn, hắn mới càng dễ tiến hành các chiến lược nhằm vào người cải tạo gene. Liên Bang sống trong hòa bình đã lâu, ngoài vật tư tương đối dư dả ra, các phương diện khác đều không thể chiếm ưu thế khi đối mặt với người cải tạo gene.
Tất cả mọi người đều hiểu, càng kéo dài thời gian, người cải tạo gene càng thích ứng với cơ thể và khả năng mới, cũng sẽ có càng nhiều người bị biến đổi gene.
Chiến tranh kéo dài, ưu thế sẽ dần nghiêng về phía người cải gene. Điều Ariel muốn làm chính là chấm dứt cuộc chiến tranh này trước khi ưu thế lớn đến mức đủ để quyết định kết quả của cả cuộc chiến.
Ariel không phải nhà khoa học, cũng không phải nhà xã hội học, không biết biến đổi gene có phải phương hướng phát triển đúng đắn của nhân loại hay không. Nhưng hắn biết một điều, dù vì bất kỳ lý do gì, thì việc xâm phạm nhân quyền cưỡng ép người dân tiến hành cải tạo gene là sai.
Cái tỉ lệ sống sót 50% đó, cái sự thờ ơ trước sống chết con người đó khiến hắn không thể chấp nhận được.
Cuộc chiến này cần phải kết thúc nhanh chóng!
Ariel đã dùng câu này làm câu kết trong thư gửi bố mình. Hắn tin rằng chỉ cần là người đạt đến phẩm cấp như bố mình, không ai là không nhìn xa xu thế phát triển của người cải tạo gene. Hắn muốn mượn thân phận địa vị của bố mình để nhắc nhở những người còn đang ở phái trung lập, những người còn đang chần chừ do dự rằng, cuộc chiến này bùng nổ là kết quả của việc không thể hòa giải mâu thuẫn giữa Liên Bang và người cải tạo gene, muốn dùng đàm phán hòa bình để giải quyết là chuyện phi thực tế.
Giơ tay chạm vào nút gửi thư, Ariel thoáng liếc thấy Chung Thịnh bước ra từ phòng tắm, thuận tay đóng quang não lại, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chú ý tới động tác của Ariel, Chung Thịnh chợt dừng bước. Đối phương bày ra tư thái “chờ xem trò hay” này làm anh thầm hô to trong lòng không ổn. Anh biết không thể tránh hoạt động trên giường tối nay được. Nhưng ý kiến mà Ariel đưa ra chiều nay thật là …
Ariel hơi nhướn mày, nở nụ cười nửa miệng nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh bị nhìn với ánh mắt nóng rực đó thấy người nóng lên, rõ ràng phần thân dưới vẫn còn quấn khăn tắm rất dày, vậy mà có cảm giác như trong mắt đối phương mình hoàn toàn trần trụi.
Ariel chưa làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi đó, cặp mắt xanh dần dần bị dục vọng nhuốm màu, ánh mắt nhìn Chung Thịnh ngày càng cháy bỏng.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Chẳng cần soi gương Chung Thịnh cũng biết lúc này mặt mình đỏ bừng. Quan hệ giữa anh và Ariel đã vô cùng thân mật, chỉ một ánh nhìn thôi là anh đã hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Nếu người khác có mặt ở đây sẽ chỉ cảm thấy Ariel nhìn Chung Thịnh với ánh mắt nhiệt tình hơn bình thường. Còn Chung Thịnh lại đoán ra được lúc này Ariel đang dùng ánh mắt cắt bỏ cái khăn tắm duy nhất trên người anh.
Hơi thở ngày càng dồn dập, đầu ti không ai chạm tới mà đã cứng lên. Ánh mắt Ariel càng thêm cuồng nhiệt, tựa như một cái lưỡi nóng ướt liếm lên từng tấc da thịt trên người Chung Thịnh.
“Ariel …” Chung Thịnh chỉ muốn cầm khăn bao lấy cả người mình. Ánh mắt trắng trợn, cháy bỏng, khao khát, đòi được thỏa mãn đó khiến anh không tài nào từ chối được.
“Em muốn từ chối đề nghị buổi chiều của anh?” Ariel rất vừa lòng với việc cơ thể Chung Thịnh có phản ứng chỉ với ánh mắt của mình.
“…” Chung Thịnh không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra đề nghị kia hình như thực sự đã đột phá giới hạn xấu hổ của anh.
Đáng tiếc, về mặt này thì Ariel hoàn toàn không phải một trưởng quan chu đáo tận tình. Hắn đã quyết định việc gì thì rất khó thay đổi.
“Vậy không phải đề nghị nữa, mà là mệnh lệnh.” Câu này của Ariel khiến mặt Chung Thịnh đỏ lừ. Lệnh cho anh phải tự mình mở rộng ư, liêm sỉ của ngài Ariel đã mất sạch rồi!!!
“Lên giường đi.” Giọng Ariel rất nhẹ, hiếm có khi mang cảm giác dụ dỗ lường gạt người khác.
Chung Thịnh trừng mắt ai oán nguýt hắn một cái. Tiếc là ánh mắt đầy tình tứ đó chẳng thể nào truyền đạt được nỗi bất mãn trong lòng anh, ngược lại càng châm lên lửa dục của Ariel, ngay cả thứ vừa rồi nổi hứng quên lấy giờ cũng lôi ra luôn.
“Đây là cái …” Chung Thịnh thắc mắc, còn chưa hỏi hết câu đã nhìn đến dòng chữ “Vị ô mai, ăn được” trên lọ bôi trơn kia.
Mặc dù biết Ariel ngoài mặt lãnh đạm trong lòng trái ngược, nhưng cái loại thuốc bôi trơn tình thú có thể ăn được này vẫn khiến Chung Thịnh đổi mới cái nhìn về Ariel.
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Có điều, anh nghĩ nếu em cứ lần chần thế này thì có lẽ sẽ không đủ thời gian đâu.” Ariel thấy vẻ mặt phức tạp đó của Chung Thịnh rất buồn cười, nhưng hắn càng coi trọng bữa tiệc sắp tới hơn. Chuẩn bị có cảnh đẹp bày ra trước mắt, đã là đàn ông thì về cơ bản không ai có thể kiên nhẫn chờ đợi quá lâu.
Im lặng cắn môi dưới, Chung Thịnh mặt nóng bừng tưởng như luộc được cả trứng. Anh tuyệt vọng nhận ra rằng Ariel không định tha cho mình lần này, đành phải cắn răng cởi khăn tắm trên người, quỳ sát trên mép giường, đưa lưng về phía Ariel.
Biết rõ mình đang bịt tai trộm chuông, nhưng Chung Thịnh thực sự không có cách nào làm chuyện này khi nhìn trực diện vào Ariel, chỉ tưởng tượng ra đôi mắt nóng rực đó thôi, là anh đã thấy chân mình nhũn ra rồi, ngón tay lần ra cửa sau không kìm được khẽ run rẩy.
“Chung Thịnh …”
Hành động chậm chạp của anh cuối cùng đã tiêu hao hết kiên nhẫn của ngài Ariel. Hắn đứng dậy, từ từ đi đến mép giường. Nghe tiếng bước chân đằng sau, Chung Thịnh giật mình thon thót. Không ai hiểu cái tính lòng dạ hẹp hòi của Ariel hơn anh. Nếu để người này đích thân ra tay thì cái chờ đợi anh đằng sau sẽ là chuyện càng xấu hổ, càng khó xử, càng khiến anh không thể chấp nhận hơn nữa.
Tách một tiếng, nắp lọ bôi trơn bật mở, mùi hương ngọt ngào ùa vào cánh mũi. Chung Thịnh từ từ nhắm mắt lại, đổ dịch trơn ra tay, kiên trì đứng thẳng dậy, lần mò ngón tay vào cửa sau của mình.
Tiếng bước chân đằng sau khi còn cách anh khá gần thì dừng lại. Chung Thịnh hạ quyết tâm, nhân có dịch trơn trợ giúp, đút ngón tay thứ hai vào trong.
“Ưm …” Những lần hoan ái trước đều do Ariel làm khúc dạo đầu, đây là lần đầu tiên Chung Thịnh tự mở rộng cho mình.
Khác hoàn toàn với khi tẩy rửa chỗ đó lúc tắm, vết chai mỏng trên ngón tay ma xát vách thịt non mềm khiến Chung Thịnh có cảm giác rất kỳ lạ.
Có dịch làm trơn, với anh hai ngón tay không quá khó tiếp nhận. Không hiểu sao mà lúc Ariel làm, Chung Thịnh thấy rất hưng phấn, đến khi tự mình làm lại chẳng có cảm giác này.
Chung Thịnh vô thức nhíu mày, cố gắng kìm nén sự xấu hổ trong lòng, đổ thêm một lượng dịch trơn lớn ra tay. Chất lỏng theo động tác ngón tay ra vào cửa huyệt màu nâu nhạt từ từ tràn ra, khiến cái mông Chung Thịnh trở nên ướt rượt gợi tình. Đăng bởi: admin
/273
|