Chương 255
Editor: Nguyệt
“Nằm sấp xuống.” Ariel vươn tay, nhẹ nhàng ấn vai Chung Thịnh, ý bảo anh nằm xuống rồi tiếp tục.
Chung Thịnh cứng người, nhưng ngay sau đó làm theo lời hắn, mông nhếch lên cao, để lộ lối vào ướt rượt giữa hai cánh mông.
“Tiếp tục, đừng ngừng lại. Để anh xem một chút.” Ariel nói bằng giọng khàn khàn.
Chung Thịnh nghe giọng nói nhuốm mùi *** đó, không nghĩ rằng đến giờ phút này rồi mà Ariel vẫn cố kìm nén, chỉ để nhìn anh tự mở rộng.
Chung Thịnh vùi mặt vào gối, cam chịu số phận dùng hai tay tách mông mình ra, để lộ lỗ nhỏ đang co giãn ở giữa.
Không biết có phải vì cảm nhận được ánh nhìn của Ariel không, mà lỗ nhỏ cứ không ngừng co giãn như bị kích thích, làm Ariel bừng bừng lửa dục, không kìm được cúi xuống hôn lên chỗ đó.
Uỳnh!
Như một tiếng nổ rầm trời.
Chung Thịnh cảm nhận được hành động của Ariel, cả người đơ như khúc gỗ.
Anh gần như tránh né theo phản xạ. Nhưng Ariel kịp thời phát hiện, túm chặt lấy: “Em muốn phản kháng anh? Hửm?”
“Không … không phải … anh …” Chung Thịnh lắp ba lắp bắp. Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì cả, phản xạ cơ thể cũng chậm đi nhiều.
Ariel lại không cho anh bất cứ cơ hội nào, dùng khăn tắm dễ dàng trói hai tay anh ra sau lưng, đè eo anh xuống, khiến anh duy trì tư thế xấu hổ mặt chôn vào nệm giường, mông nhếch cao.
“Ariel … anh không thể …” Chung Thịnh cuống đến độ mặt mũi trắng bệch. Anh không ngờ rằng Ariel lại làm vậy. Mặc dù đã tạo thành thói quen ngày nào cũng cọ rửa chỗ đấy, nhưng đó vẫn là … ngài Ariel sao có thể …
Ariel nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nắm cằm Chung Thịnh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Em nhớ cho kỹ, em thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm bất cứ điều gì với em.”
“…” Chung Thịnh nhất thời cứng lưỡi, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, phản bác với vẻ quẫn bách: “Không được … ngài Ariel …”
“Không được?” Ariel hơi nhíu mày.
Tét!
Vỗ mạnh một phát lên mông Chung Thịnh, Ariel lớn tiếng chất vấn: “Em đang từ chối tôi?”
Chung Thịnh đớ người, trên gương mặt cương nghị lộ ra vẻ không tin nổi.
Anh … anh bị ảo giác sao? Vừa rồi hình như anh bị ngài Ariel đánh mông …
Tét!
Lại một tiếng giòn vang.
Lần này thì Chung Thịnh xác định, lúc nãy không phải anh bị ảo giác, ngài Ariel quả thực … đánh mông anh.
Chung Thịnh giật giật khóe miệng, đã không nói được gì nữa rồi. Từ lúc nãy Ariel “gian *** bằng mắt” đến bắt anh tự mở rộng, cho đến bây giờ là đánh mông, chuyện xảy ra tối ngày hôm nay đã hoàn toàn đột phá giới hạn xấu hổ của anh. Anh có cảm giác, kể cả bây giờ Ariel có đột nhiên đưa ra yêu cầu làm ngoài trời, anh cũng không ngạc nhiên.
“Ariel …” Chung Thịnh dùng chút ít xấu hổ cuối cùng để nhắc nhở Ariel, nhưng ánh mắt cố chấp của đối phương khiến anh nuốt câu định nói xuống bụng.
Thôi … ngài Ariel muốn thế nào thì làm thế đó đi. Chung Thịnh đã bỏ hẳn ý định thảo luận về hàm nghĩa của từ “xấu hổ” với Ariel rồi. Dù xét từ khía cạnh nào, thì quyền chủ động trong quan hệ giữa anh và Ariel vẫn luôn thuộc về Ariel. Anh cứ im lặng phục tùng là được rồi.
“Ưm …” Chung Thịnh không phản kháng nữa nhưng Ariel vẫn không cởi trói, bởi vì hắn lo người trong lòng tuy là khuất phục trên mặt tinh thần nhưng cơ thể có khả năng vẫn sẽ trốn tránh theo phản xạ.
Chung Thịnh im lặng nằm trên giường, mặt vùi sâu vào nệm giường, quyết định để ngài Ariel muốn làm gì thì làm.
“A!”
Vừa mới quyết định xong thì hậu huyệt đột nhiên bị cái gì đó mềm mềm nóng ướt chạm vào khiến Chung Thịnh không kìm được kêu thốt lên.
Hai tay bị trói sau lưng khiến Chung Thịnh khó dùng sức. Nhưng cái cảm giác tê dại đến gai chân tóc đó khiến anh bất giác co chặt hậu huyệt.
Tét! Lại một phát nữa.
“Thả lỏng!”
Chung Thịnh đỏ lừ cả cổ, vùi mặt vào nệm như thể chỉ muốn làm mình ngạt chết luôn.
Ariel nhíu mày nhìn lỗ nhỏ co chặt. Hiếm có khi nổi hứng, Chung Thịnh lại không phối hợp khiến hắn không hiểu sao thấy khó chịu.
Hắn không biết mình trong lòng Chung Thịnh cao quý cỡ nào, nhưng mấy hoạt động tình ái giữa người yêu với nhau thế này nào có xấu hổ không chịu nổi như anh nghĩ. Họ là người yêu của nhau, đôi bên bình đẳng, huống chi hắn cảm thấy việc này không khác khẩu giao là mấy, đều là tiếp xúc xác thịt, chỉ là vị trí khác nhau thôi.
Lỗ nhỏ dính đầy dịch trơn trong mịn, mùi thơm ngọt ngào của ô mai tràn ngập khắp phòng.
Ariel đưa ngón tay sờ lên hậu huyệt thít chặt. Ngón tay dính một lớp dịch trơn trong suốt hơi cong một cái, lỗ nhỏ nới ra một khe hẹp.
Dường như phát hiện ra gì đó thú vị, Ariel hưng phấn đút thêm một ngón tay vào.
Hai ngón tay nhẹ nhàng nới rộng hậu huyệt ra hai hướng khác nhau. Nơi tối mật nhất trong cơ thể Chung Thịnh cứ thế phơi bày trước mắt Ariel.
“Ư!” Chung Thịnh vẫn vùi mặt vào nệm giường, nhất quyết không chịu ngẩng đầu. Hành động của Ariel khiến anh không kìm được rên lên.
Dưới ánh đèn sáng rọi, hậu huyệt màu nâu nhạt hoàn toàn mở ra, để lộ phần thịt non mềm màu phấn hồng bên trong. Bởi vì đã đổ một lượng lớn dịch trơn vào trước đó, cho nên bây giờ ánh lên sắc nước, xúc cảm trơn mịn sượt qua đầu ngón tay Ariel, vách thịt mẫn cảm cảm nhận được sự xâm lấn của ngón tay, lập tức bọc lấy như thể đói khát.
Ariel cúi nguời, đầu lưỡi liếm lên nếp nhăn xung quanh lỗ nhỏ. Mùi vị thơm ngọt, hắn vậy mà không hề phản cảm.
“Đừng như vậy … ngài Ariel …” Chung Thịnh phát ra tiếng nức nở khó kìm chế. Cảm giác đầu lưỡi mềm mại lùa vào trong cơ thể quá kích thích khiến anh không rõ rút cuộc đây là sung sướng hay tra tấn.
Ariel làm lơ lời cầu xin của Chung Thịnh, tiếp tục hưng phấn dùng đầu lưỡi thăm dò bên trong Chung Thịnh.
“Ư ư … A …” Chung Thịnh nằm sấp trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, màu da lúa mạch nay ửng đỏ. Lối vào phía sau bị cái thứ mềm mại nóng rẫy nọ liếm mút, tuy không vào sâu nhưng khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Dương vật đã cứng từ lâu, đầu đỉnh không ngừng chảy dịch. Chung Thịnh thấy mình thật hạ lưu, thật *** đãng. Rõ ràng muốn từ chối ngài Ariel, nhưng cảm giác sung sướng khi vấy bẩn vị thần sâu trong lòng mình khiến cơ thể anh không nghe theo lý trí.
“Ưm … ư …”
Tiếng rên nức nở như chực khóc đó của Chung Thịnh khiến màu mắt Ariel càng sậm, phân thân bị ghì chặt dưới lớp quần quân phục cứng đến phát đau. Ariel hít sâu một hơi, không hề áy náy vì đã bắt nạt Chung Thịnh thành ra thế này. Với hắn, khiến phó quan nghiêm cẩn chín chắn đời trước để lộ nhiều sắc thái như vậy đem đến cho hắn cảm giác thành tựu khó tả.
Người này thuộc về hắn, tình cảm, lòng trung thành, tất cả đều thuộc về hắn. Trong lòng dâng lên thỏa mãn vì hoàn toàn chiếm lấy Chung Thịnh, chỉ nghĩ đến mọi sắc thái anh lộ ra đều là do hắn, Ariel lại thấy thỏa mãn không gì sánh được, thậm chí còn sung sướng hơn khi trở thành người quyền cao chức trọng trong quân đội đời trước.
Vội vàng cởi cúc quần, Ariel thậm chí không kịp tụt quần xuống, chỉ kéo quần lót rồi lập tức đâm thẳng vào bên trong Chung Thịnh.
“A …” Dương vật thô to tiến vào cơ thể, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khi bị đầu lưỡi trêu chọc giảm bớt, Chung Thịnh thỏa mãn đến rên ra tiếng, bất giác co chặt hậu huyệt.
Tét!
“Đừng có siết chặt như thế.” Hình như Ariel đánh mông Chung Thịnh đến nghiện, lại nâng tay làm thêm phát nữa.
Chung Thịnh theo phản xạ co lại cửa sau, siết chặt đến nỗi Ariel không nhịn được bật ra tiếng rên.
“Em cố ý!” Ariel nheo mắt lại, giọng nói đầy sự nguy hiểm.
Chung Thịnh khóc không ra nước mắt. Cái này làm sao mà kiểm soát được. Nhưng vào thời điểm này, Ariel hiển nhiên không định làm rõ lý lẽ với anh.
Phần eo săn chắc bị ôm chặt, hai tay trói sau lưng không thể động đậy. Tiếng va chạm xác thịt liên tục vang bên tai Chung Thịnh. Hậu huyệt bí ẩn bị va chạm mãnh liệt khiến anh có cảm tưởng như cả người sắp sửa bị xỏ xuyên.
“A … Ariel … Chậm thôi …” Chung Thịnh chảy nước mắt sinh lý, đồng tử mờ sương nhìn chẳng rõ cái gì, miệng khẽ hé chảy ra chất lỏng trong suốt, rớt xuống thấm ướt nệm giường.
“Cưng ơi …” Ariel xoa vuốt cơ thể dưới người, yêu thích không nỡ rời tay. Chung Thịnh có dáng người rất tuyệt, cơ bắp săn chắc, đường cong cơ thể rõ nét, mỗi một chỗ đều toát lên vẻ đẹp đầy quyến rũ.
Cùng trải qua rèn luyện khắc khổ, mà Ariel lại hoàn toàn khác Chung Thịnh. Da thịt hắn trắng mịn nhẵn bóng như ngọc, trông thì có vẻ mềm mại, thực ra lại ẩn chứa sức mạnh không thua gì Chung Thịnh.
Cấm dục gần hai tháng trời tưởng như đã mài sạch lòng kiên nhẫn của Ariel. Nay cuối cùng lại được tiến vào hậu huyệt căng chặt của Chung Thịnh, hắn có hơi hưng phấn quá mức, được một lát đã bắn.
Nhìn thằng nhỏ của Chung Thịnh nằm dưới vẫn căng cứng, Ariel đen mặt. Thân là đàn ông, người yêu chưa thỏa mãn mà mình đã lên đỉnh. Điều này không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục đối với hắn.
Chương 256
“Hà … hà …” Chung Thịnh thở từng hồi nặng nhọc, gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Thật ra anh sắp không cầm cự được nữa rồi, chỉ vuốt nhẹ vài cái là bắn liền.
Quay đầu nhìn Ariel, Chung Thịnh nhận ra ánh mắt đối phương có vẻ không ổn lắm. Tất nhiên là anh không biết Ariel đang nghĩ gì trong đầu, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Ariel mau giúp anh.
Chú ý tới ánh nhìn đầy tính ám chỉ của Chung Thịnh, trông mặt Ariel lại càng khó xem. Chung Thịnh ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại đen mặt.
Ariel nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh sẽ thỏa mãn em.”
Chung Thịnh ngơ ngác. Anh không thấy Ariel làm có chỗ nào không tốt cả. Sao mặt đối phương lại sa sầm thế kia?
Ariel rút phân thân ra, lật người Chung Thịnh lại, đè lên anh hôn từ cổ xuống ngực, lúc cảm nhận được hơi thở anh trở nên dồn dập mới vừa lòng.
Chung Thịnh đang rất hưng phấn, toàn thân ửng lên đỏ hồng. Anh không kìm được dùng thân dưới cọ lên bụng Ariel, định dùng cách này để giúp mình lên đỉnh.
Ariel một tay vuốt ve vòng eo anh, một tay khéo léo tránh qua phân thân mát xa hai túi tinh hoàn của anh.
Chung Thịnh bật ra tiếng rên rỉ, sướng đến không kìm nén nổi. Nhưng Ariel lại cứ bỏ qua cái chỗ mấu chốt nhất, khiến anh thấy hơi bực mình.
Hai chân kẹp chặt eo Ariel, lỗ nhỏ phía sau không thể khép kín còn đang chảy dịch thể. Chất lỏng trắng đục dây đầy quần Ariel. Chung Thịnh cố nén cảm giác xấu hổ, cắn môi thì thầm bên tai Ariel: “Sờ em đi …”
Ariel nhìn biểu cảm đầy quyến rũ mà không từ nào lột tả được của Chung Thịnh, cất giọng cười khàn, nói: “Đừng vội …”
Chung Thịnh tức đến nghiến răng. Cùng là đàn ông, anh không tin Ariel không hiểu cảm giác mắc kẹt lúc sắp sửa lên đỉnh nó khó chịu thế nào.
Hai chân lại bị tách ra. Cái thứ mới giải tỏa không lâu của Ariel nay lại bừng bừng phấn chấn.
“Ưm!” Cơ thể lại bị xâm nhập. Chung Thịnh từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác căng đầy này.
“Anh vẫn thích em bị làm đến bắn hơn.” Ariel nhẹ nhàng nói một câu, rồi tiếp đó là va chạm mãnh liệt như vũ bão.
Chung Thịnh thấy mình như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa sóng dữ biển khơi.
Cặp chân thon dài bị tách rộng, gập lại như hình chữ m. Hậu huyệt nâu nhạt bị phân thân to cứng đâm chọc liên hồi, mỗi lần rút ra lại mang theo chút dịch thể trắng đục.
Trên bụng Chung Thịnh vương đầy dịch trắng. Ga giường cũng ướt rượt. Anh mơ màng nhìn trần nhà, đầu loạn cào cào, không thể nghĩ được gì.
Ba lần? Hay là bốn?
Anh không nhớ mình lên đỉnh mấy lần rồi, chỉ biết hôm nay Ariel thực sự làm hết cả phần của hai tháng qua.
“Không được … Ariel … thực sự không được mà … a …” Giọng Chung Thịnh đã khản đặc, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Trán Ariel mướt mồ hôi, chảy dọc theo hai má rớt xuống bụng Chung Thịnh.
Hắn thè lưỡi liếm khóe miệng đầy thỏa mãn. Làm Chung Thịnh đến bắn ra liên tục ba lần đã giúp hắn lấy lại lòng tin vào năng lực của mình.
Thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt người yêu, Ariel thấy xót lòng, đâm mạnh thêm mấy cái rồi phóng ra trong cơ thể Chung Thịnh.
Gần như ngay lúc Ariel lên đỉnh thì Chung Thịnh ngất lịm đi. Bài huấn luyện cấp S buổi chiều cùng mấy lần làm tình liên tiếp đã vắt kiệt thể lực của anh.
Ariel hôn gương mặt Chung Thịnh một cách đầy yêu thương, lòng tự hỏi có phải hôm nay mình bắt nạt em ấy hơi quá không?
Áy náy chưa đến mười giây, Ariel đã vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Được rồi, lần sau sẽ dùng cách khác để bắt nạt em ấy.
Sau một ngày huấn luyện và màn tra tấn lúc bữa tối, có một phần ba số lính đồn trú trên tinh cầu vệ tinh số 17 bị nhốt vào phòng tạm giam.
Số còn lại ai nấy mặt mày cũng sa sầm. Không ai ngờ thủ trưởng mới lại ác như vậy, vừa đến đã ra oai phủ đầu.
Nếu người này dùng quyền thế để ép bức, họ hoàn toàn có thể chọn mấy chiêu bỉ ổi để trả thù. Thế nhưng, đối phương lại dùng thực lực áp đảo để bắt họ đi vào kỷ luật, khiến họ không có tâm tư chơi đểu gì nữa hết.
Còn mấy tên lòng dạ đen tối thực sự thì bây giờ đang ngồi trong phòng giam hết rồi, muốn làm gì chờ chúng nó ra mới tính sau.
“Lão Ngụy … đưa quần áo cho tôi.” Cuttino bước ra khỏi phòng tắm, quen miệng gọi một câu, đợi mãi không thấy ai thưa mới nhớ ra lão Ngụy do không hoàn thành bài huấn luyện nên bị cấm túc rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi gã.
Cười bất đắc dĩ, Cuttino cầm khăn tắm lau khô người, nằm tựa đầu giường hút thuốc lá.
Thủ trưởng mới tới làm gã thấy hơi khó hiểu. Lúc trước những người được điều tới đây đều là loại ham sống sợ chết. Chỗ này cách tiền tuyến không xa nhưng lại khá là an toàn. Cứ cắm chốt ở đây đấu vài trận, lúc được gọi về kiểu gì chả thăng chức.
Cuttino rất coi thường mấy tên thủ trưởng đến đây với ý đồ đó. Nhát như cáy còn đòi bọn họ phải bán mạng cho? Mơ đi.
Chỗ này không thường xảy ra chiến tranh, nhưng người cải tạo gene ngày càng khó đối phó. Đám người đó theo thời gian trôi qua đã quen dần với cơ thể và năng lực mới, sử dụng ngày một thành thạo hơn.
Còn lính Liên Bang lại không hiểu biết nhiều về năng lực của chúng, cho nên ra chiến trường lúc nào cũng chịu thiệt, sau đấy mới phát hiện được điểm yếu của đối phương.
Đừng xem thường mấy phút chiến đấu đó. Đôi khi, thời gian chưa đầy một phút đồng hồ đã đủ cho chiến sĩ cải tạo gene thành thạo kỹ năng phá hủy một chiếc cơ giáp.
Hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói. Cuttino là chiến sĩ trời sinh. Gã không e sợ chiến đấu, nhưng trong chiến dịch tầm cỡ lớn, một viên chỉ huy bất tài có thể khiến tất cả bọn họ rơi xuống địa ngục. Gã không muốn chết trong tay kẻ địch một cách vớ vẩn như thế, cho nên vì giữ mạng, đành phải để lũ ngu xuẩn kia mất quyền chỉ huy thôi.
Giống như tên chỉ huy trước, rõ là loại ngu xuẩn không học vấn không nghề nghiệp, đến căn cứ chỉ biết ngông nghênh hất hàm ra lệnh, không thì liếc mắt láo liên ngắm mấy nữ binh xinh đẹp. Thực lực mấy tên kiểu đó còn chẳng bằng binh sĩ bình thường, thế mà còn đòi họ phải phục tùng mệnh lệnh. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Chán hơn là, trong trận đánh cuối cùng của tên chỉ huy đó, hắn lại ngu đến độ không nhìn ra kẻ địch lui binh chỉ là một cái bẫy, cứ thế lao lên. Nếu không có cận vệ liều chết bảo hộ, cứu hắn ra ngoài, thì không có chuyện chỉ đứt một chân đơn giản vậy đâu.
Tiếc cho mấy anh cận vệ của hắn, đều là lính tinh nhuệ cả. Trong mắt Cuttino, họ còn đáng giá hơn tên chỉ huy kia nhiều.
Nghĩ đến đó, Cuttino chợt nhớ ra thủ trưởng mới nhậm chức hôm nay hình như chưa từng ra tay lần nào, toàn là phó quan ra mặt. Chẳng lẽ hắn cũng là loại bất tài vô dụng chỉ giỏi làm màu?
Cuttino dụi tắt thuốc, nheo mắt nhìn trần nhà, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Không giống.
Dù xét từ khía cạnh nào, thiếu tá tên Ariel này cũng không giống loại chỉ được cái mã.
Thôi, không nghĩ nữa.
Cuttino vuốt mặt một cái, nằm xuống đắp chăn. Giờ nghĩ mấy vấn đề đó còn hơi sớm. Gã cần quan sát thủ trưởng mới thêm mấy ngày. Hơn nữa, gã có cảm giác sự việc không chỉ dừng ở buổi huấn luyện hôm nay. E rằng đây mới là phần mở màn ra oai phủ đầu của viên chỉ huy kia.
Trong căn cứ còn rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ tạm thời quan sát. Nhưng lúc này mọi người đều đã ngủ say. Vì buổi huấn luyện hôm nay thực sự quá mệt … rất rất mệt …
Văn phòng bộ phận hậu cần. Thượng úy Raul mặt chau mày nhíu nhìn báo cáo xin viện trợ. Nói thật, Ariel xin trợ cấp không nhiều, ừm … nếu chỗ họ là căn cứ tầm trung thì không nhiều, nhưng vấn đề là đây chỉ là căn cứ loại nhỏ, lại còn bị tổng cục hậu cần cho vào sổ đen. Trong tình hình này mà đòi xin ngần ấy trợ cấp thì đúng là khó càng thêm khó.
Raul chau mày suy tư, hy vọng có thể dùng ngôn ngữ uyển chuyển để lay động sĩ quan tổng cục hậu cần. Nhưng nhớ lại sắc mặt của họ mấy lần trước khi ông xin trợ cấp, ông cũng chỉ biết cười khổ. Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
“Nằm sấp xuống.” Ariel vươn tay, nhẹ nhàng ấn vai Chung Thịnh, ý bảo anh nằm xuống rồi tiếp tục.
Chung Thịnh cứng người, nhưng ngay sau đó làm theo lời hắn, mông nhếch lên cao, để lộ lối vào ướt rượt giữa hai cánh mông.
“Tiếp tục, đừng ngừng lại. Để anh xem một chút.” Ariel nói bằng giọng khàn khàn.
Chung Thịnh nghe giọng nói nhuốm mùi *** đó, không nghĩ rằng đến giờ phút này rồi mà Ariel vẫn cố kìm nén, chỉ để nhìn anh tự mở rộng.
Chung Thịnh vùi mặt vào gối, cam chịu số phận dùng hai tay tách mông mình ra, để lộ lỗ nhỏ đang co giãn ở giữa.
Không biết có phải vì cảm nhận được ánh nhìn của Ariel không, mà lỗ nhỏ cứ không ngừng co giãn như bị kích thích, làm Ariel bừng bừng lửa dục, không kìm được cúi xuống hôn lên chỗ đó.
Uỳnh!
Như một tiếng nổ rầm trời.
Chung Thịnh cảm nhận được hành động của Ariel, cả người đơ như khúc gỗ.
Anh gần như tránh né theo phản xạ. Nhưng Ariel kịp thời phát hiện, túm chặt lấy: “Em muốn phản kháng anh? Hửm?”
“Không … không phải … anh …” Chung Thịnh lắp ba lắp bắp. Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì cả, phản xạ cơ thể cũng chậm đi nhiều.
Ariel lại không cho anh bất cứ cơ hội nào, dùng khăn tắm dễ dàng trói hai tay anh ra sau lưng, đè eo anh xuống, khiến anh duy trì tư thế xấu hổ mặt chôn vào nệm giường, mông nhếch cao.
“Ariel … anh không thể …” Chung Thịnh cuống đến độ mặt mũi trắng bệch. Anh không ngờ rằng Ariel lại làm vậy. Mặc dù đã tạo thành thói quen ngày nào cũng cọ rửa chỗ đấy, nhưng đó vẫn là … ngài Ariel sao có thể …
Ariel nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nắm cằm Chung Thịnh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Em nhớ cho kỹ, em thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm bất cứ điều gì với em.”
“…” Chung Thịnh nhất thời cứng lưỡi, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, phản bác với vẻ quẫn bách: “Không được … ngài Ariel …”
“Không được?” Ariel hơi nhíu mày.
Tét!
Vỗ mạnh một phát lên mông Chung Thịnh, Ariel lớn tiếng chất vấn: “Em đang từ chối tôi?”
Chung Thịnh đớ người, trên gương mặt cương nghị lộ ra vẻ không tin nổi.
Anh … anh bị ảo giác sao? Vừa rồi hình như anh bị ngài Ariel đánh mông …
Tét!
Lại một tiếng giòn vang.
Lần này thì Chung Thịnh xác định, lúc nãy không phải anh bị ảo giác, ngài Ariel quả thực … đánh mông anh.
Chung Thịnh giật giật khóe miệng, đã không nói được gì nữa rồi. Từ lúc nãy Ariel “gian *** bằng mắt” đến bắt anh tự mở rộng, cho đến bây giờ là đánh mông, chuyện xảy ra tối ngày hôm nay đã hoàn toàn đột phá giới hạn xấu hổ của anh. Anh có cảm giác, kể cả bây giờ Ariel có đột nhiên đưa ra yêu cầu làm ngoài trời, anh cũng không ngạc nhiên.
“Ariel …” Chung Thịnh dùng chút ít xấu hổ cuối cùng để nhắc nhở Ariel, nhưng ánh mắt cố chấp của đối phương khiến anh nuốt câu định nói xuống bụng.
Thôi … ngài Ariel muốn thế nào thì làm thế đó đi. Chung Thịnh đã bỏ hẳn ý định thảo luận về hàm nghĩa của từ “xấu hổ” với Ariel rồi. Dù xét từ khía cạnh nào, thì quyền chủ động trong quan hệ giữa anh và Ariel vẫn luôn thuộc về Ariel. Anh cứ im lặng phục tùng là được rồi.
“Ưm …” Chung Thịnh không phản kháng nữa nhưng Ariel vẫn không cởi trói, bởi vì hắn lo người trong lòng tuy là khuất phục trên mặt tinh thần nhưng cơ thể có khả năng vẫn sẽ trốn tránh theo phản xạ.
Chung Thịnh im lặng nằm trên giường, mặt vùi sâu vào nệm giường, quyết định để ngài Ariel muốn làm gì thì làm.
“A!”
Vừa mới quyết định xong thì hậu huyệt đột nhiên bị cái gì đó mềm mềm nóng ướt chạm vào khiến Chung Thịnh không kìm được kêu thốt lên.
Hai tay bị trói sau lưng khiến Chung Thịnh khó dùng sức. Nhưng cái cảm giác tê dại đến gai chân tóc đó khiến anh bất giác co chặt hậu huyệt.
Tét! Lại một phát nữa.
“Thả lỏng!”
Chung Thịnh đỏ lừ cả cổ, vùi mặt vào nệm như thể chỉ muốn làm mình ngạt chết luôn.
Ariel nhíu mày nhìn lỗ nhỏ co chặt. Hiếm có khi nổi hứng, Chung Thịnh lại không phối hợp khiến hắn không hiểu sao thấy khó chịu.
Hắn không biết mình trong lòng Chung Thịnh cao quý cỡ nào, nhưng mấy hoạt động tình ái giữa người yêu với nhau thế này nào có xấu hổ không chịu nổi như anh nghĩ. Họ là người yêu của nhau, đôi bên bình đẳng, huống chi hắn cảm thấy việc này không khác khẩu giao là mấy, đều là tiếp xúc xác thịt, chỉ là vị trí khác nhau thôi.
Lỗ nhỏ dính đầy dịch trơn trong mịn, mùi thơm ngọt ngào của ô mai tràn ngập khắp phòng.
Ariel đưa ngón tay sờ lên hậu huyệt thít chặt. Ngón tay dính một lớp dịch trơn trong suốt hơi cong một cái, lỗ nhỏ nới ra một khe hẹp.
Dường như phát hiện ra gì đó thú vị, Ariel hưng phấn đút thêm một ngón tay vào.
Hai ngón tay nhẹ nhàng nới rộng hậu huyệt ra hai hướng khác nhau. Nơi tối mật nhất trong cơ thể Chung Thịnh cứ thế phơi bày trước mắt Ariel.
“Ư!” Chung Thịnh vẫn vùi mặt vào nệm giường, nhất quyết không chịu ngẩng đầu. Hành động của Ariel khiến anh không kìm được rên lên.
Dưới ánh đèn sáng rọi, hậu huyệt màu nâu nhạt hoàn toàn mở ra, để lộ phần thịt non mềm màu phấn hồng bên trong. Bởi vì đã đổ một lượng lớn dịch trơn vào trước đó, cho nên bây giờ ánh lên sắc nước, xúc cảm trơn mịn sượt qua đầu ngón tay Ariel, vách thịt mẫn cảm cảm nhận được sự xâm lấn của ngón tay, lập tức bọc lấy như thể đói khát.
Ariel cúi nguời, đầu lưỡi liếm lên nếp nhăn xung quanh lỗ nhỏ. Mùi vị thơm ngọt, hắn vậy mà không hề phản cảm.
“Đừng như vậy … ngài Ariel …” Chung Thịnh phát ra tiếng nức nở khó kìm chế. Cảm giác đầu lưỡi mềm mại lùa vào trong cơ thể quá kích thích khiến anh không rõ rút cuộc đây là sung sướng hay tra tấn.
Ariel làm lơ lời cầu xin của Chung Thịnh, tiếp tục hưng phấn dùng đầu lưỡi thăm dò bên trong Chung Thịnh.
“Ư ư … A …” Chung Thịnh nằm sấp trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, màu da lúa mạch nay ửng đỏ. Lối vào phía sau bị cái thứ mềm mại nóng rẫy nọ liếm mút, tuy không vào sâu nhưng khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Dương vật đã cứng từ lâu, đầu đỉnh không ngừng chảy dịch. Chung Thịnh thấy mình thật hạ lưu, thật *** đãng. Rõ ràng muốn từ chối ngài Ariel, nhưng cảm giác sung sướng khi vấy bẩn vị thần sâu trong lòng mình khiến cơ thể anh không nghe theo lý trí.
“Ưm … ư …”
Tiếng rên nức nở như chực khóc đó của Chung Thịnh khiến màu mắt Ariel càng sậm, phân thân bị ghì chặt dưới lớp quần quân phục cứng đến phát đau. Ariel hít sâu một hơi, không hề áy náy vì đã bắt nạt Chung Thịnh thành ra thế này. Với hắn, khiến phó quan nghiêm cẩn chín chắn đời trước để lộ nhiều sắc thái như vậy đem đến cho hắn cảm giác thành tựu khó tả.
Người này thuộc về hắn, tình cảm, lòng trung thành, tất cả đều thuộc về hắn. Trong lòng dâng lên thỏa mãn vì hoàn toàn chiếm lấy Chung Thịnh, chỉ nghĩ đến mọi sắc thái anh lộ ra đều là do hắn, Ariel lại thấy thỏa mãn không gì sánh được, thậm chí còn sung sướng hơn khi trở thành người quyền cao chức trọng trong quân đội đời trước.
Vội vàng cởi cúc quần, Ariel thậm chí không kịp tụt quần xuống, chỉ kéo quần lót rồi lập tức đâm thẳng vào bên trong Chung Thịnh.
“A …” Dương vật thô to tiến vào cơ thể, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khi bị đầu lưỡi trêu chọc giảm bớt, Chung Thịnh thỏa mãn đến rên ra tiếng, bất giác co chặt hậu huyệt.
Tét!
“Đừng có siết chặt như thế.” Hình như Ariel đánh mông Chung Thịnh đến nghiện, lại nâng tay làm thêm phát nữa.
Chung Thịnh theo phản xạ co lại cửa sau, siết chặt đến nỗi Ariel không nhịn được bật ra tiếng rên.
“Em cố ý!” Ariel nheo mắt lại, giọng nói đầy sự nguy hiểm.
Chung Thịnh khóc không ra nước mắt. Cái này làm sao mà kiểm soát được. Nhưng vào thời điểm này, Ariel hiển nhiên không định làm rõ lý lẽ với anh.
Phần eo săn chắc bị ôm chặt, hai tay trói sau lưng không thể động đậy. Tiếng va chạm xác thịt liên tục vang bên tai Chung Thịnh. Hậu huyệt bí ẩn bị va chạm mãnh liệt khiến anh có cảm tưởng như cả người sắp sửa bị xỏ xuyên.
“A … Ariel … Chậm thôi …” Chung Thịnh chảy nước mắt sinh lý, đồng tử mờ sương nhìn chẳng rõ cái gì, miệng khẽ hé chảy ra chất lỏng trong suốt, rớt xuống thấm ướt nệm giường.
“Cưng ơi …” Ariel xoa vuốt cơ thể dưới người, yêu thích không nỡ rời tay. Chung Thịnh có dáng người rất tuyệt, cơ bắp săn chắc, đường cong cơ thể rõ nét, mỗi một chỗ đều toát lên vẻ đẹp đầy quyến rũ.
Cùng trải qua rèn luyện khắc khổ, mà Ariel lại hoàn toàn khác Chung Thịnh. Da thịt hắn trắng mịn nhẵn bóng như ngọc, trông thì có vẻ mềm mại, thực ra lại ẩn chứa sức mạnh không thua gì Chung Thịnh.
Cấm dục gần hai tháng trời tưởng như đã mài sạch lòng kiên nhẫn của Ariel. Nay cuối cùng lại được tiến vào hậu huyệt căng chặt của Chung Thịnh, hắn có hơi hưng phấn quá mức, được một lát đã bắn.
Nhìn thằng nhỏ của Chung Thịnh nằm dưới vẫn căng cứng, Ariel đen mặt. Thân là đàn ông, người yêu chưa thỏa mãn mà mình đã lên đỉnh. Điều này không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục đối với hắn.
Chương 256
“Hà … hà …” Chung Thịnh thở từng hồi nặng nhọc, gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Thật ra anh sắp không cầm cự được nữa rồi, chỉ vuốt nhẹ vài cái là bắn liền.
Quay đầu nhìn Ariel, Chung Thịnh nhận ra ánh mắt đối phương có vẻ không ổn lắm. Tất nhiên là anh không biết Ariel đang nghĩ gì trong đầu, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Ariel mau giúp anh.
Chú ý tới ánh nhìn đầy tính ám chỉ của Chung Thịnh, trông mặt Ariel lại càng khó xem. Chung Thịnh ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại đen mặt.
Ariel nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh sẽ thỏa mãn em.”
Chung Thịnh ngơ ngác. Anh không thấy Ariel làm có chỗ nào không tốt cả. Sao mặt đối phương lại sa sầm thế kia?
Ariel rút phân thân ra, lật người Chung Thịnh lại, đè lên anh hôn từ cổ xuống ngực, lúc cảm nhận được hơi thở anh trở nên dồn dập mới vừa lòng.
Chung Thịnh đang rất hưng phấn, toàn thân ửng lên đỏ hồng. Anh không kìm được dùng thân dưới cọ lên bụng Ariel, định dùng cách này để giúp mình lên đỉnh.
Ariel một tay vuốt ve vòng eo anh, một tay khéo léo tránh qua phân thân mát xa hai túi tinh hoàn của anh.
Chung Thịnh bật ra tiếng rên rỉ, sướng đến không kìm nén nổi. Nhưng Ariel lại cứ bỏ qua cái chỗ mấu chốt nhất, khiến anh thấy hơi bực mình.
Hai chân kẹp chặt eo Ariel, lỗ nhỏ phía sau không thể khép kín còn đang chảy dịch thể. Chất lỏng trắng đục dây đầy quần Ariel. Chung Thịnh cố nén cảm giác xấu hổ, cắn môi thì thầm bên tai Ariel: “Sờ em đi …”
Ariel nhìn biểu cảm đầy quyến rũ mà không từ nào lột tả được của Chung Thịnh, cất giọng cười khàn, nói: “Đừng vội …”
Chung Thịnh tức đến nghiến răng. Cùng là đàn ông, anh không tin Ariel không hiểu cảm giác mắc kẹt lúc sắp sửa lên đỉnh nó khó chịu thế nào.
Hai chân lại bị tách ra. Cái thứ mới giải tỏa không lâu của Ariel nay lại bừng bừng phấn chấn.
“Ưm!” Cơ thể lại bị xâm nhập. Chung Thịnh từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác căng đầy này.
“Anh vẫn thích em bị làm đến bắn hơn.” Ariel nhẹ nhàng nói một câu, rồi tiếp đó là va chạm mãnh liệt như vũ bão.
Chung Thịnh thấy mình như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa sóng dữ biển khơi.
Cặp chân thon dài bị tách rộng, gập lại như hình chữ m. Hậu huyệt nâu nhạt bị phân thân to cứng đâm chọc liên hồi, mỗi lần rút ra lại mang theo chút dịch thể trắng đục.
Trên bụng Chung Thịnh vương đầy dịch trắng. Ga giường cũng ướt rượt. Anh mơ màng nhìn trần nhà, đầu loạn cào cào, không thể nghĩ được gì.
Ba lần? Hay là bốn?
Anh không nhớ mình lên đỉnh mấy lần rồi, chỉ biết hôm nay Ariel thực sự làm hết cả phần của hai tháng qua.
“Không được … Ariel … thực sự không được mà … a …” Giọng Chung Thịnh đã khản đặc, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Trán Ariel mướt mồ hôi, chảy dọc theo hai má rớt xuống bụng Chung Thịnh.
Hắn thè lưỡi liếm khóe miệng đầy thỏa mãn. Làm Chung Thịnh đến bắn ra liên tục ba lần đã giúp hắn lấy lại lòng tin vào năng lực của mình.
Thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt người yêu, Ariel thấy xót lòng, đâm mạnh thêm mấy cái rồi phóng ra trong cơ thể Chung Thịnh.
Gần như ngay lúc Ariel lên đỉnh thì Chung Thịnh ngất lịm đi. Bài huấn luyện cấp S buổi chiều cùng mấy lần làm tình liên tiếp đã vắt kiệt thể lực của anh.
Ariel hôn gương mặt Chung Thịnh một cách đầy yêu thương, lòng tự hỏi có phải hôm nay mình bắt nạt em ấy hơi quá không?
Áy náy chưa đến mười giây, Ariel đã vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Được rồi, lần sau sẽ dùng cách khác để bắt nạt em ấy.
Sau một ngày huấn luyện và màn tra tấn lúc bữa tối, có một phần ba số lính đồn trú trên tinh cầu vệ tinh số 17 bị nhốt vào phòng tạm giam.
Số còn lại ai nấy mặt mày cũng sa sầm. Không ai ngờ thủ trưởng mới lại ác như vậy, vừa đến đã ra oai phủ đầu.
Nếu người này dùng quyền thế để ép bức, họ hoàn toàn có thể chọn mấy chiêu bỉ ổi để trả thù. Thế nhưng, đối phương lại dùng thực lực áp đảo để bắt họ đi vào kỷ luật, khiến họ không có tâm tư chơi đểu gì nữa hết.
Còn mấy tên lòng dạ đen tối thực sự thì bây giờ đang ngồi trong phòng giam hết rồi, muốn làm gì chờ chúng nó ra mới tính sau.
“Lão Ngụy … đưa quần áo cho tôi.” Cuttino bước ra khỏi phòng tắm, quen miệng gọi một câu, đợi mãi không thấy ai thưa mới nhớ ra lão Ngụy do không hoàn thành bài huấn luyện nên bị cấm túc rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi gã.
Cười bất đắc dĩ, Cuttino cầm khăn tắm lau khô người, nằm tựa đầu giường hút thuốc lá.
Thủ trưởng mới tới làm gã thấy hơi khó hiểu. Lúc trước những người được điều tới đây đều là loại ham sống sợ chết. Chỗ này cách tiền tuyến không xa nhưng lại khá là an toàn. Cứ cắm chốt ở đây đấu vài trận, lúc được gọi về kiểu gì chả thăng chức.
Cuttino rất coi thường mấy tên thủ trưởng đến đây với ý đồ đó. Nhát như cáy còn đòi bọn họ phải bán mạng cho? Mơ đi.
Chỗ này không thường xảy ra chiến tranh, nhưng người cải tạo gene ngày càng khó đối phó. Đám người đó theo thời gian trôi qua đã quen dần với cơ thể và năng lực mới, sử dụng ngày một thành thạo hơn.
Còn lính Liên Bang lại không hiểu biết nhiều về năng lực của chúng, cho nên ra chiến trường lúc nào cũng chịu thiệt, sau đấy mới phát hiện được điểm yếu của đối phương.
Đừng xem thường mấy phút chiến đấu đó. Đôi khi, thời gian chưa đầy một phút đồng hồ đã đủ cho chiến sĩ cải tạo gene thành thạo kỹ năng phá hủy một chiếc cơ giáp.
Hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói. Cuttino là chiến sĩ trời sinh. Gã không e sợ chiến đấu, nhưng trong chiến dịch tầm cỡ lớn, một viên chỉ huy bất tài có thể khiến tất cả bọn họ rơi xuống địa ngục. Gã không muốn chết trong tay kẻ địch một cách vớ vẩn như thế, cho nên vì giữ mạng, đành phải để lũ ngu xuẩn kia mất quyền chỉ huy thôi.
Giống như tên chỉ huy trước, rõ là loại ngu xuẩn không học vấn không nghề nghiệp, đến căn cứ chỉ biết ngông nghênh hất hàm ra lệnh, không thì liếc mắt láo liên ngắm mấy nữ binh xinh đẹp. Thực lực mấy tên kiểu đó còn chẳng bằng binh sĩ bình thường, thế mà còn đòi họ phải phục tùng mệnh lệnh. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Chán hơn là, trong trận đánh cuối cùng của tên chỉ huy đó, hắn lại ngu đến độ không nhìn ra kẻ địch lui binh chỉ là một cái bẫy, cứ thế lao lên. Nếu không có cận vệ liều chết bảo hộ, cứu hắn ra ngoài, thì không có chuyện chỉ đứt một chân đơn giản vậy đâu.
Tiếc cho mấy anh cận vệ của hắn, đều là lính tinh nhuệ cả. Trong mắt Cuttino, họ còn đáng giá hơn tên chỉ huy kia nhiều.
Nghĩ đến đó, Cuttino chợt nhớ ra thủ trưởng mới nhậm chức hôm nay hình như chưa từng ra tay lần nào, toàn là phó quan ra mặt. Chẳng lẽ hắn cũng là loại bất tài vô dụng chỉ giỏi làm màu?
Cuttino dụi tắt thuốc, nheo mắt nhìn trần nhà, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Không giống.
Dù xét từ khía cạnh nào, thiếu tá tên Ariel này cũng không giống loại chỉ được cái mã.
Thôi, không nghĩ nữa.
Cuttino vuốt mặt một cái, nằm xuống đắp chăn. Giờ nghĩ mấy vấn đề đó còn hơi sớm. Gã cần quan sát thủ trưởng mới thêm mấy ngày. Hơn nữa, gã có cảm giác sự việc không chỉ dừng ở buổi huấn luyện hôm nay. E rằng đây mới là phần mở màn ra oai phủ đầu của viên chỉ huy kia.
Trong căn cứ còn rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ tạm thời quan sát. Nhưng lúc này mọi người đều đã ngủ say. Vì buổi huấn luyện hôm nay thực sự quá mệt … rất rất mệt …
Văn phòng bộ phận hậu cần. Thượng úy Raul mặt chau mày nhíu nhìn báo cáo xin viện trợ. Nói thật, Ariel xin trợ cấp không nhiều, ừm … nếu chỗ họ là căn cứ tầm trung thì không nhiều, nhưng vấn đề là đây chỉ là căn cứ loại nhỏ, lại còn bị tổng cục hậu cần cho vào sổ đen. Trong tình hình này mà đòi xin ngần ấy trợ cấp thì đúng là khó càng thêm khó.
Raul chau mày suy tư, hy vọng có thể dùng ngôn ngữ uyển chuyển để lay động sĩ quan tổng cục hậu cần. Nhưng nhớ lại sắc mặt của họ mấy lần trước khi ông xin trợ cấp, ông cũng chỉ biết cười khổ. Đăng bởi: admin
/273
|