Lâm Dịch miễn cưỡng cười cười, nói:
- Không có việc gì, đại khái là hơi mệt chút a. Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Nói xong, cũng không hề để ý đến Trương Tạp, bước chân nhanh hơn một ít.
- Mệt mỏi?
Trương Tạp ngạc nhiên. Cường giả Trung tinh vị thượng giai, sẽ dễ dàng mệt mỏi như vậy? Hắn nghi hoặc nhìn bóng lưng Lâm Dịch nửa ngày trời, sau đó vẫn đi theo.
Trở lại phòng của mình, Lâm Dịch leo lên giường, bình thường mỗi ngày đều tu hành. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên hắn để sau đầu, toàn bộ đầu óc đều có chút rối loạn, tất cả đều do lời Trương Tạp nói vừa rồi.
- Kết hôn...
Lâm Dịch thì thầm, ánh mắt có một ít ảm đạm nhìn lên trần nhà. Chợt, than nhẹ một tiếng thật dài.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Thư Nhiên đã thông báo cho mọi người một tin tức. Người trong doanh địa tứ đại gia tộc, kể cả ba gã cường giả hạ tinh vị trung giai đã bị bốn vị trưởng lão Thư gia tiêu diệt rồi. Cái này khiến tứ đại gia tộc thụ cỗ tức giận đè nén suốt một năm qua của người Thư gia, xuất ra một ngụm ác khí. Lúc dùng bữa sáng, cảm xúc tất cả người Thư gia đều thập phần tăng vọt.
Mà dùng qua bữa sáng, Thư Nhiên gọi Thư Mộng đến, cười nói:
- Bằng hữu của ngươi đã đến. Ngươi không mang bọn hắn đi thăm thú các nơi sao?
Thư Mộng nghe vậy, sắc mặt lập tức ửng hồng, không thuận theo mà sẵng giọng:
- Thái tổ gia gia!
Thư Nhiên lại cười to một hồi, chợt vuốt đầu nàng, nói:
- Ngươi nha đầu kia, lớn như vậy rồi, còn ưa thích làm nũng. Tốt rồi, đi thôi. Đi cùng hai bằng hữu kia của ngươi a.
Thư Mộng như thế nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thư Nhiên, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, bất quá cuối cùng cũng đến tìm Lâm Dịch và Trương Tạp, ba người cưỡi đại bộ thú, xuất phát.
Chỉ thấy cây rừng che trời, phong cảnh cực kỳ tú lệ. Thư Mộng mang theo Lâm Dịch và Trương Tạp, giới thiệu qua một ít công trình kiến trúc và các loại công dụng của Thư gia.
Kỳ thật, Thư Mộng có rất nhiều điều muốn thổ lộ hết với Lâm Dịch. Nhưng mà, không biết nàng có gặp phải ảo giác hay không. Nàng đột nhiên cảm giác được, Lâm Dịch tựa hồ tận lực giữ một khoảng cách với nàng. Mỗi khi Trương Tạp chủ động đi xa một chút, mình và hắn vừa nói mấy câu, hắn lại lập tức mượn cớ gọi Trương Tạp lại. Hơn nữa lúc trả lời vấn đề của mình, Lâm Dịch lại luôn trả lời qua loa. Lần một lần hai còn không có gì, nhưng sau khi số lần càng lúc càng nhiều, Thư Mộng lại cảm giác được ngực mình lập tức có một loại cảm giác giống như đau đớn. Dọc theo con đường này, đến tột cùng là hắn bị làm sao vậy? Tâm lý Lâm Dịch cũng cực kỳ khó chịu, cách biệt bốn năm, trong lòng hắn làm sao không có rất nhiều lời muốn nói với Thư Mộng? Nhưng nghĩ tới kiếp nạn của mình một năm sau. Hắn lại không thể không khống chế tâm tình của mình. Hắn hiểu rõ Thư Mộng rất yêu mình, nhưng hắn lại là một người ngay cả tương lai của mình cũng không biết ra sao. Hắn không muốn hại nàng.
Mà ngay cả Trương Tạp cũng cảm thấy tình huống kỳ quái giữa hai người. Dịch tử tựa hồ tận lực giữ một khoảng cách với Thư Mộng. Tuy rằng hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, nhưng Thư Mộng ở bên cạnh, Trương Tạp căn bản không có cơ hội chất vấn Lâm Dịch. Lập tức, dọc theo con đường này, hắn chỉ có thể đem hết khả năng của mình, khiến tâm tình hai người đều chuyển biến tốt lên. Nhưng tiếc là hiệu quả quá mức nhỏ bé. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Không có việc gì, đại khái là hơi mệt chút a. Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Nói xong, cũng không hề để ý đến Trương Tạp, bước chân nhanh hơn một ít.
- Mệt mỏi?
Trương Tạp ngạc nhiên. Cường giả Trung tinh vị thượng giai, sẽ dễ dàng mệt mỏi như vậy? Hắn nghi hoặc nhìn bóng lưng Lâm Dịch nửa ngày trời, sau đó vẫn đi theo.
Trở lại phòng của mình, Lâm Dịch leo lên giường, bình thường mỗi ngày đều tu hành. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên hắn để sau đầu, toàn bộ đầu óc đều có chút rối loạn, tất cả đều do lời Trương Tạp nói vừa rồi.
- Kết hôn...
Lâm Dịch thì thầm, ánh mắt có một ít ảm đạm nhìn lên trần nhà. Chợt, than nhẹ một tiếng thật dài.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Thư Nhiên đã thông báo cho mọi người một tin tức. Người trong doanh địa tứ đại gia tộc, kể cả ba gã cường giả hạ tinh vị trung giai đã bị bốn vị trưởng lão Thư gia tiêu diệt rồi. Cái này khiến tứ đại gia tộc thụ cỗ tức giận đè nén suốt một năm qua của người Thư gia, xuất ra một ngụm ác khí. Lúc dùng bữa sáng, cảm xúc tất cả người Thư gia đều thập phần tăng vọt.
Mà dùng qua bữa sáng, Thư Nhiên gọi Thư Mộng đến, cười nói:
- Bằng hữu của ngươi đã đến. Ngươi không mang bọn hắn đi thăm thú các nơi sao?
Thư Mộng nghe vậy, sắc mặt lập tức ửng hồng, không thuận theo mà sẵng giọng:
- Thái tổ gia gia!
Thư Nhiên lại cười to một hồi, chợt vuốt đầu nàng, nói:
- Ngươi nha đầu kia, lớn như vậy rồi, còn ưa thích làm nũng. Tốt rồi, đi thôi. Đi cùng hai bằng hữu kia của ngươi a.
Thư Mộng như thế nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thư Nhiên, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, bất quá cuối cùng cũng đến tìm Lâm Dịch và Trương Tạp, ba người cưỡi đại bộ thú, xuất phát.
Chỉ thấy cây rừng che trời, phong cảnh cực kỳ tú lệ. Thư Mộng mang theo Lâm Dịch và Trương Tạp, giới thiệu qua một ít công trình kiến trúc và các loại công dụng của Thư gia.
Kỳ thật, Thư Mộng có rất nhiều điều muốn thổ lộ hết với Lâm Dịch. Nhưng mà, không biết nàng có gặp phải ảo giác hay không. Nàng đột nhiên cảm giác được, Lâm Dịch tựa hồ tận lực giữ một khoảng cách với nàng. Mỗi khi Trương Tạp chủ động đi xa một chút, mình và hắn vừa nói mấy câu, hắn lại lập tức mượn cớ gọi Trương Tạp lại. Hơn nữa lúc trả lời vấn đề của mình, Lâm Dịch lại luôn trả lời qua loa. Lần một lần hai còn không có gì, nhưng sau khi số lần càng lúc càng nhiều, Thư Mộng lại cảm giác được ngực mình lập tức có một loại cảm giác giống như đau đớn. Dọc theo con đường này, đến tột cùng là hắn bị làm sao vậy? Tâm lý Lâm Dịch cũng cực kỳ khó chịu, cách biệt bốn năm, trong lòng hắn làm sao không có rất nhiều lời muốn nói với Thư Mộng? Nhưng nghĩ tới kiếp nạn của mình một năm sau. Hắn lại không thể không khống chế tâm tình của mình. Hắn hiểu rõ Thư Mộng rất yêu mình, nhưng hắn lại là một người ngay cả tương lai của mình cũng không biết ra sao. Hắn không muốn hại nàng.
Mà ngay cả Trương Tạp cũng cảm thấy tình huống kỳ quái giữa hai người. Dịch tử tựa hồ tận lực giữ một khoảng cách với Thư Mộng. Tuy rằng hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, nhưng Thư Mộng ở bên cạnh, Trương Tạp căn bản không có cơ hội chất vấn Lâm Dịch. Lập tức, dọc theo con đường này, hắn chỉ có thể đem hết khả năng của mình, khiến tâm tình hai người đều chuyển biến tốt lên. Nhưng tiếc là hiệu quả quá mức nhỏ bé. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/714
|