Nguyên lai tuy rằng Thư Mộng đã lau khô nước mắt trên mặt, nhưng ánh mắt nàng lại đỏ hoe. Thư Bác vừa thấy, tự nhiên biết rõ nàng vừa mới khóc.
Trên mặt Thư Mộng hiện lên một vòng bối rối, chợt lắc đầu nói:
- Không có gì, phụ thân, người vào đi.
Nói xong, nắm tay Thư Bác, kéo hắn vào gian phòng.
Lông mày Thư Bác vẫn nhíu lại, hỏi:
- Đừng gạt ta, vừa rồi ngươi rõ ràng đã khóc. Nói cho phụ thân nghe, đến tột cùng là làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?
Thư Mộng vẫn chỉ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Thật sự không có gì. Chỉ là vừa rồi con đã ngủ rồi, cho nên con mắt lộ ra có chút hồng...
Nhưng Thư Mộng như thế nào giấu diếm được con mắt Thư Bác? Thư Bác chỉ hơi tưởng tượng một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:
- Hay là Lâm Dịch? Hắn khi dễ con sao?
Con mắt Thư Bác lập tức mở trừng.
Thư Mộng hít sâu một hơi, chợt lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói:
- Thật không có, phụ thân, người không nên suy nghĩ bậy bạ.
- Thật sự là không có chứ?
Thư Bác khẽ cau mày, lại có chút không quá xác định.
Thư Mộng như bất đắc dĩ liếc mắt nói:
- Thật không có. Đúng rồi, phụ thân, ngài đã trễ thế như vậy còn tới tìm con có chuyện gì không?
Thư Mộng chuyển chủ đề.
Thư Bác vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thư Mộng, lại có chút không làm rõ được. Cuối cùng vãn nhẹ lắc đầu, không hỏi nữa, nói:
- Cũng không có việc gì, chỉ tới thăm xem con đã ngủ chưa thôi.
Thư Mộng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tựa đầu tựa vào bờ vài Thư Bác. Thư Bác cũng rất tự nhiên sờ tóc con gái, trên mặt cũng lộ ra dáng cười nhẹ nhàng.
- Aizz, nguy cơ của gia tộc lần này, cũng không biết có thể vượt qua không. Đại trưởng lão nói, đối phương rất có thể ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến, ta thật sự rất lo lắng cho con...
Thư Bác vuốt ve mái tóc mềm mại của Thư Mộng, lo lắng nói.
Thư Mộng lại ngẩng đầu lên, cười nói:
- Yên tâm đi phụ thân, không có chuyện gì đâu. Đại trưởng lão ở đây, Lục trưởng lão, Trương gia Tứ trưởng lão, còn có Lâm Dịch bọn hắn ở đây, nhất định không có chuyện gì đâu.
Thư Bác nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, vuốt vuốt đầu Thư Mộng nói:
- Hi vọng là thế...
Sau đó, Thư Mộng cứ như vậy tựa vào bờ vai Thư Bác, Thư Bác vuốt ve mái tóc Thư Mộng. Trong phòng, tràn ngập tình thân nồng đậm.
- Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, đi nghỉ sớm đi.
Thư Bác đột nhiên lên tiếng nói.
Thư Mộng đứng lên, nhẹ gật đầu với Thư Bác:
- n, phụ thân cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.
Thư Bác nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng Thư Mộng.
Đóng cửa lại. Trong phòng lại khôi phục lại yên lặng trước kia. Mà trên khuôn mặt vốn tươi cươi của Thư Mộng, lại lần nữa lộ ra một vẻ ảm đạm.
- Lâm Dịch, đến cùng làm sao vậy...
Thời tiết tháng mười, ánh nắng ôn hòa lại không làm người khó chịu. Thảm thực vật vùng phía nam luôn phong phú như thế. Dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, khiến cả đại địa đều bị bao phủ trong một tầng màu vang, lộ ra đầy vẻ ấm áp.
Không trung, hơn hai mươi đạo bạch mang bỗng nhiên xẹt qua, kéo lấy cái đuôi thật dài, sau một lát liền biến mất ở phía chân trời. Nhưng mà, khi sắp đến phạm vi thành Huyền Mộng, hơn hai mươi đạo bạch mang kia bỗng dừng lại, biến thành hơn hai mươi đạo nhân ảnh.
- Đại trưởng lão, đã đến thành Huyền Mộng rồi.
Dẫn đầu, là một trung niên nam tử ăn mặt hoa lệ. Nam tử một thân trường bào màu vàng, mái tóc dài màu vàng như gợn sóng xoăn lấy, dáng người thon dài, hình thể cân xứng, tướng mạo anh tuấn. Nhưng nếu có người nhìn thấy Kiều Trì Á, lại có thể phát hiện, người này có đến tám phần giống với Kiều Trì Á. Nếu tuổi của hắn nhỏ hơn một chút, vậy chính là Kiều Trì Á rồi.
Trên mặt Thư Mộng hiện lên một vòng bối rối, chợt lắc đầu nói:
- Không có gì, phụ thân, người vào đi.
Nói xong, nắm tay Thư Bác, kéo hắn vào gian phòng.
Lông mày Thư Bác vẫn nhíu lại, hỏi:
- Đừng gạt ta, vừa rồi ngươi rõ ràng đã khóc. Nói cho phụ thân nghe, đến tột cùng là làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?
Thư Mộng vẫn chỉ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Thật sự không có gì. Chỉ là vừa rồi con đã ngủ rồi, cho nên con mắt lộ ra có chút hồng...
Nhưng Thư Mộng như thế nào giấu diếm được con mắt Thư Bác? Thư Bác chỉ hơi tưởng tượng một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:
- Hay là Lâm Dịch? Hắn khi dễ con sao?
Con mắt Thư Bác lập tức mở trừng.
Thư Mộng hít sâu một hơi, chợt lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói:
- Thật không có, phụ thân, người không nên suy nghĩ bậy bạ.
- Thật sự là không có chứ?
Thư Bác khẽ cau mày, lại có chút không quá xác định.
Thư Mộng như bất đắc dĩ liếc mắt nói:
- Thật không có. Đúng rồi, phụ thân, ngài đã trễ thế như vậy còn tới tìm con có chuyện gì không?
Thư Mộng chuyển chủ đề.
Thư Bác vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thư Mộng, lại có chút không làm rõ được. Cuối cùng vãn nhẹ lắc đầu, không hỏi nữa, nói:
- Cũng không có việc gì, chỉ tới thăm xem con đã ngủ chưa thôi.
Thư Mộng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tựa đầu tựa vào bờ vài Thư Bác. Thư Bác cũng rất tự nhiên sờ tóc con gái, trên mặt cũng lộ ra dáng cười nhẹ nhàng.
- Aizz, nguy cơ của gia tộc lần này, cũng không biết có thể vượt qua không. Đại trưởng lão nói, đối phương rất có thể ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến, ta thật sự rất lo lắng cho con...
Thư Bác vuốt ve mái tóc mềm mại của Thư Mộng, lo lắng nói.
Thư Mộng lại ngẩng đầu lên, cười nói:
- Yên tâm đi phụ thân, không có chuyện gì đâu. Đại trưởng lão ở đây, Lục trưởng lão, Trương gia Tứ trưởng lão, còn có Lâm Dịch bọn hắn ở đây, nhất định không có chuyện gì đâu.
Thư Bác nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, vuốt vuốt đầu Thư Mộng nói:
- Hi vọng là thế...
Sau đó, Thư Mộng cứ như vậy tựa vào bờ vai Thư Bác, Thư Bác vuốt ve mái tóc Thư Mộng. Trong phòng, tràn ngập tình thân nồng đậm.
- Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, đi nghỉ sớm đi.
Thư Bác đột nhiên lên tiếng nói.
Thư Mộng đứng lên, nhẹ gật đầu với Thư Bác:
- n, phụ thân cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.
Thư Bác nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng Thư Mộng.
Đóng cửa lại. Trong phòng lại khôi phục lại yên lặng trước kia. Mà trên khuôn mặt vốn tươi cươi của Thư Mộng, lại lần nữa lộ ra một vẻ ảm đạm.
- Lâm Dịch, đến cùng làm sao vậy...
Thời tiết tháng mười, ánh nắng ôn hòa lại không làm người khó chịu. Thảm thực vật vùng phía nam luôn phong phú như thế. Dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, khiến cả đại địa đều bị bao phủ trong một tầng màu vang, lộ ra đầy vẻ ấm áp.
Không trung, hơn hai mươi đạo bạch mang bỗng nhiên xẹt qua, kéo lấy cái đuôi thật dài, sau một lát liền biến mất ở phía chân trời. Nhưng mà, khi sắp đến phạm vi thành Huyền Mộng, hơn hai mươi đạo bạch mang kia bỗng dừng lại, biến thành hơn hai mươi đạo nhân ảnh.
- Đại trưởng lão, đã đến thành Huyền Mộng rồi.
Dẫn đầu, là một trung niên nam tử ăn mặt hoa lệ. Nam tử một thân trường bào màu vàng, mái tóc dài màu vàng như gợn sóng xoăn lấy, dáng người thon dài, hình thể cân xứng, tướng mạo anh tuấn. Nhưng nếu có người nhìn thấy Kiều Trì Á, lại có thể phát hiện, người này có đến tám phần giống với Kiều Trì Á. Nếu tuổi của hắn nhỏ hơn một chút, vậy chính là Kiều Trì Á rồi.
/714
|