Cái kia, không ngờ lại là một không gian Truyền Tống Trận!
Một hồi không gian chuyển đổi, Lâm Dịch chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặc dù thường xuyên sử dụng không gian truyền tống, nhưng hắn vẫn không cách nào làm quen được tình trạng này.
Đợi đến khi Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, tràng cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một bình đài vô cùng rộng lớn, bình đài này có phạm vi chừng mấy chục km, trên mặt đất có rất nhiều các hòn đá, độ lớn nhỏ hoàn toàn nhất trí. Từng đợt thanh âm ồn ào từ chung quanh truyền đến, ở trên sân, rõ ràng đã đầy ắp người.
- Đi theo ta.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lam sư thúc kia lại vang lên bên tai Lâm Dịch, Lâm Dịch lập tức lấy lại tinh thần, theo sát sau lưng Lam sư thúc bước về phía trước. Trên đường lại nhìn không được dò xét bốn phía.
Chỉ thấy ở nơi biên giới bình đài, rõ ràng chính là mây trắng. Lâm Dịch lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bình đài này, hoàn toàn là lơ lửng trên không trung.
Bất quá nghĩ lại, ngay cả không gian như Bạch Đế đại lục cũng là do ngưởi của Thiên Giới sáng tạo ra. Khiến một bình đài lơ lửng trên không trung, tựa hồ cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả. Nghĩ đến đây, hắn mới hít sâu một hơi, không nhìn chung quanh nữa.
Đi theo sau lưng Lam sư thúc thẳng đến vị trí trung tâm bình đài, Lâm Dịch con mắt sáng ngời, bởi vì hắn đã thấy được người quen!
- Gia gia!
Lâm Dịch lập tức kinh hỉ hô lên.
Chỉ thấy ở đằng ở vị trí trung ương bình đài, bọn người Lâm Thiên Ngạo thình lình lại đang ở đó.
Nghe được tiếng kêu, Lâm Thiên Ngạo lập tức quay đầu, trong mắt cũng ộ ra kinh hỉ nói:
- Dịch nhi!
Lâm Dịch chạy vài bước tới bên người Lâm Thiên Ngạo nói:
- Mọi người không có chuyện gì chứ?
Lâm Thiên Ngạo gật đầu cười. Lập tức nói:
- Lúc trước con ở chỗ nào thế? Khi chúng ta tỉnh lại, phát hiện thấy chỉ thiếu mỗi mình con, khiến ta lo lẳng một hồi.
Đang khi nói chuyện, trên lông mi đã có thêm vài phần ưu sầu.
Lâm Dịch cảm thấy cảm động, nhưng lại nói:
- Lúc con tỉnh lại chỉ có mỗi mình con...Con ở Tử Trúc Phong, mọi người ở chỗ nào thế?
Lâm Thiên Ngạo sửng sốt một chút:
- Tử Trúc Phong? Nha, ta ngược lại chưa chưa từng nghe qua...Bất quá ta cũng không biết chỗ chúng ta ở lúc trước là chỗ nào, vừa tỉnh dậy, đã bị vị cao thủ áo vàng này mang tới đây rồi.
Câu nói sau cùng của Lâm Thiên Ngạo nói rất nhẹ, còn liếc qua một gã thanh niên mặc áo vàng ở trước người. Lâm Dịch theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng lập tức chấn động, Thanh niên này thoạt nhìn trắng trắng mập mập, khuôn mặt hơi tròn, nhìn qua rất hòa ái dễ gần, nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc! Có vẻ thực lực rất gần với Lam sư thúc.
- Chẳng lẽ là cường giả Thiên Vị Cảnh?
Trong lòng Lâm Dịch không khỏi suy đoán nói.
Trên thực tế trên bình đài này, số lượng thanh niên mặc áo vàng cũng không thấp, Lâm Dịch một đường đi tới quan sát, số lượng thanh niên áo vàng ước chừng trên dưới trăm người. Mà những người khác thì chừng hơn ngàn người.
- Gia gia, ngài có biết mục đích chúng ta tới đây làm gì không?
Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc hỏi.
Lâm Thiên Ngạo cũng lắc đầu, trong mắt có chút nghi ngờ nói:
- Ta vừa tỉnh lại, căn bản không biết gì cả.
Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu. Hắn không khỏi hướng ánh mắt về phía sau lưng Lâm Thiên Ngạo, mới phát hiện ra ngoài Cổ Văn rõ ràng còn có người quen.
- Bạch đại nhân, Lý Vân Diệc?
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Bạch Tiếu Thiên kia nhìn thấy Lâm Dịch nhìn về phía hắn, không ngờ lại lộ ra dáng cười với Lâm Dịch. Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức cũng cười đáp lại.
Bọn họ đều xuất thân từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư, ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có ân oán gì, đều không nên mang theo đến Thiên Giới. Theo lời Khương Vân nói, cùng đến từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có chừng trên trăm người, có lẽ mỗi một vị diện chính là một phân mạch a? Nếu ngay cả người của phân mạch còn nội đấu, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Huống hồ, Bạch Tiếu Thiên lúc trước quả thật cũng không làm ra chuyện gì phải xin lỗi hắn cả. Nhiều nhất chỉ muốn đạt thêm nhiều Thiên Vị Lệnh cùng với cuối cùng tiết lộ ra tin tức mình có được Thiên Vị Lệnh thôi, tính ra cũng không có đại hận gì cả.
Mà sau khi Lý Vân Diệc nhìn thấy Lâm Dịch, cũng mỉm cười với hắn. Tuy rằng hắn cũng chưa quen thuộc Lâm Dịch, nhưng trong cuộc sống sau này, khẳng định sẽ có lúc còn cùng xuất hiện, ở nơi hoàn toàn lạ lẫm thế này, nhiều một người bạn chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
Lâm Dịch tự nhiên cũng cười đáp lại.
Mà ngoại trừ bảy người của Cổ Văn cùng với đế quốc Bạch gia và Cổ Thuật truyền thừa ra, tổng có chín người, thì không còn người nào khác nữa.
Lâm Dịch biết rõ, đó là vì mình giết chết cường giả Đại tinh vị thượng giai, xé rách vết rách không gian, nhất định là đã cuốn luôn không gian giới chỉ có chứa Thiên Vị Lệnh vào trong không gian loạn lưu rồi, vậy nên tự nhiên không còn người nào nữa.
- Đừng nói chuyện nữa.
Lâm Dịch còn muốn nói thêm vài câu với Lâm Thiên Ngạo, nhưng một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhàn nhạt vang lên. Trong lòng Lâm Dịch chấn động, quay đầu nhìn lại, đúng là thanh âm của Lam sư thúc kia. Lam sư thuc kia sau khi nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác. Khinh thường nhìn phía trước, lạnh nhạt nói:
- Lâm Dịch, đứng ở sau lưng ta.
Vài tên trưởng lão Cổ Văn sau lưng Lâm Thiên Ngạo lập tức hơi đổi sắc măt, có thêm vài phần tức giận. Bọn hắn ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư đều là tồn tại đỉnh phong nhất, từ lúc nào bị người khác khua tay múa chân chứ? Thanh Long có quan hệ tốt nhất với Lâm Dịch càng trừng hai mắt muốn mở miệng nói chuyện. May mà Lâm Thiên Ngạo nhanh tay, nắm lấy tay hắn xiết chặt lại, đánh cho hắn một ánh mắt.
Lâm Thiên Ngạo rất rõ, ở trước mặt vị thanh niên lạnh lùng đằng kia, những người như mình dù có cộng lại cũng chỉ là một bữa tiệc thôi. Đại trượng phu co được dãn được. Giờ mà can thiệt vào cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi. Nhìn bốn phía cường giả như mây, đến tột cùng có chuyện gì vẫn còn chưa rõ, nếu nháo lớn mọi chuyện, đối với ai cũng không hay cả.
Bất quá, Lâm Thiên Ngạo cũng không sợ thanh niên lạnh lùng kia, hắn vốn lấy cuồng vọng nổi tiếng toàn bộ Bạch Đế đại lục, từ khi sinh ra đã không e ngại bất cứ kẻ nào rồi. Chỉ cần hắn gia trì chiến văn, chênh lệch với thanh niên này sẽ không quá lớn.
Lâm Dịch đi tới sau lưng Lam sư thúc, không nói thêm gì nữa. Mà Lam sư thúc kia cũng nhìn về phía trước, không để ý tới nữa.
Ước chừng đợi không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, bọn người Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ khí tức cường đại đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt bọn người Lâm Dịch lập tức hoảng sợ đại biến, kinh hãi nhìn về phía không trung.
Không biết lúc nào, từ không trung đột nhiên phiêu nhiên xuống một gã thanh niên mặc áo lam, mà cổ khí tức kinh khủng này, đúng là từ trên thân hắn truyền ra. Nguồn truyện:
Một hồi không gian chuyển đổi, Lâm Dịch chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặc dù thường xuyên sử dụng không gian truyền tống, nhưng hắn vẫn không cách nào làm quen được tình trạng này.
Đợi đến khi Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, tràng cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một bình đài vô cùng rộng lớn, bình đài này có phạm vi chừng mấy chục km, trên mặt đất có rất nhiều các hòn đá, độ lớn nhỏ hoàn toàn nhất trí. Từng đợt thanh âm ồn ào từ chung quanh truyền đến, ở trên sân, rõ ràng đã đầy ắp người.
- Đi theo ta.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lam sư thúc kia lại vang lên bên tai Lâm Dịch, Lâm Dịch lập tức lấy lại tinh thần, theo sát sau lưng Lam sư thúc bước về phía trước. Trên đường lại nhìn không được dò xét bốn phía.
Chỉ thấy ở nơi biên giới bình đài, rõ ràng chính là mây trắng. Lâm Dịch lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bình đài này, hoàn toàn là lơ lửng trên không trung.
Bất quá nghĩ lại, ngay cả không gian như Bạch Đế đại lục cũng là do ngưởi của Thiên Giới sáng tạo ra. Khiến một bình đài lơ lửng trên không trung, tựa hồ cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả. Nghĩ đến đây, hắn mới hít sâu một hơi, không nhìn chung quanh nữa.
Đi theo sau lưng Lam sư thúc thẳng đến vị trí trung tâm bình đài, Lâm Dịch con mắt sáng ngời, bởi vì hắn đã thấy được người quen!
- Gia gia!
Lâm Dịch lập tức kinh hỉ hô lên.
Chỉ thấy ở đằng ở vị trí trung ương bình đài, bọn người Lâm Thiên Ngạo thình lình lại đang ở đó.
Nghe được tiếng kêu, Lâm Thiên Ngạo lập tức quay đầu, trong mắt cũng ộ ra kinh hỉ nói:
- Dịch nhi!
Lâm Dịch chạy vài bước tới bên người Lâm Thiên Ngạo nói:
- Mọi người không có chuyện gì chứ?
Lâm Thiên Ngạo gật đầu cười. Lập tức nói:
- Lúc trước con ở chỗ nào thế? Khi chúng ta tỉnh lại, phát hiện thấy chỉ thiếu mỗi mình con, khiến ta lo lẳng một hồi.
Đang khi nói chuyện, trên lông mi đã có thêm vài phần ưu sầu.
Lâm Dịch cảm thấy cảm động, nhưng lại nói:
- Lúc con tỉnh lại chỉ có mỗi mình con...Con ở Tử Trúc Phong, mọi người ở chỗ nào thế?
Lâm Thiên Ngạo sửng sốt một chút:
- Tử Trúc Phong? Nha, ta ngược lại chưa chưa từng nghe qua...Bất quá ta cũng không biết chỗ chúng ta ở lúc trước là chỗ nào, vừa tỉnh dậy, đã bị vị cao thủ áo vàng này mang tới đây rồi.
Câu nói sau cùng của Lâm Thiên Ngạo nói rất nhẹ, còn liếc qua một gã thanh niên mặc áo vàng ở trước người. Lâm Dịch theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng lập tức chấn động, Thanh niên này thoạt nhìn trắng trắng mập mập, khuôn mặt hơi tròn, nhìn qua rất hòa ái dễ gần, nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc! Có vẻ thực lực rất gần với Lam sư thúc.
- Chẳng lẽ là cường giả Thiên Vị Cảnh?
Trong lòng Lâm Dịch không khỏi suy đoán nói.
Trên thực tế trên bình đài này, số lượng thanh niên mặc áo vàng cũng không thấp, Lâm Dịch một đường đi tới quan sát, số lượng thanh niên áo vàng ước chừng trên dưới trăm người. Mà những người khác thì chừng hơn ngàn người.
- Gia gia, ngài có biết mục đích chúng ta tới đây làm gì không?
Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc hỏi.
Lâm Thiên Ngạo cũng lắc đầu, trong mắt có chút nghi ngờ nói:
- Ta vừa tỉnh lại, căn bản không biết gì cả.
Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu. Hắn không khỏi hướng ánh mắt về phía sau lưng Lâm Thiên Ngạo, mới phát hiện ra ngoài Cổ Văn rõ ràng còn có người quen.
- Bạch đại nhân, Lý Vân Diệc?
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Bạch Tiếu Thiên kia nhìn thấy Lâm Dịch nhìn về phía hắn, không ngờ lại lộ ra dáng cười với Lâm Dịch. Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức cũng cười đáp lại.
Bọn họ đều xuất thân từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư, ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có ân oán gì, đều không nên mang theo đến Thiên Giới. Theo lời Khương Vân nói, cùng đến từ vị diện Gia Nhĩ Ba Tư có chừng trên trăm người, có lẽ mỗi một vị diện chính là một phân mạch a? Nếu ngay cả người của phân mạch còn nội đấu, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Huống hồ, Bạch Tiếu Thiên lúc trước quả thật cũng không làm ra chuyện gì phải xin lỗi hắn cả. Nhiều nhất chỉ muốn đạt thêm nhiều Thiên Vị Lệnh cùng với cuối cùng tiết lộ ra tin tức mình có được Thiên Vị Lệnh thôi, tính ra cũng không có đại hận gì cả.
Mà sau khi Lý Vân Diệc nhìn thấy Lâm Dịch, cũng mỉm cười với hắn. Tuy rằng hắn cũng chưa quen thuộc Lâm Dịch, nhưng trong cuộc sống sau này, khẳng định sẽ có lúc còn cùng xuất hiện, ở nơi hoàn toàn lạ lẫm thế này, nhiều một người bạn chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
Lâm Dịch tự nhiên cũng cười đáp lại.
Mà ngoại trừ bảy người của Cổ Văn cùng với đế quốc Bạch gia và Cổ Thuật truyền thừa ra, tổng có chín người, thì không còn người nào khác nữa.
Lâm Dịch biết rõ, đó là vì mình giết chết cường giả Đại tinh vị thượng giai, xé rách vết rách không gian, nhất định là đã cuốn luôn không gian giới chỉ có chứa Thiên Vị Lệnh vào trong không gian loạn lưu rồi, vậy nên tự nhiên không còn người nào nữa.
- Đừng nói chuyện nữa.
Lâm Dịch còn muốn nói thêm vài câu với Lâm Thiên Ngạo, nhưng một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhàn nhạt vang lên. Trong lòng Lâm Dịch chấn động, quay đầu nhìn lại, đúng là thanh âm của Lam sư thúc kia. Lam sư thuc kia sau khi nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác. Khinh thường nhìn phía trước, lạnh nhạt nói:
- Lâm Dịch, đứng ở sau lưng ta.
Vài tên trưởng lão Cổ Văn sau lưng Lâm Thiên Ngạo lập tức hơi đổi sắc măt, có thêm vài phần tức giận. Bọn hắn ở vị diện Gia Nhĩ Ba Tư đều là tồn tại đỉnh phong nhất, từ lúc nào bị người khác khua tay múa chân chứ? Thanh Long có quan hệ tốt nhất với Lâm Dịch càng trừng hai mắt muốn mở miệng nói chuyện. May mà Lâm Thiên Ngạo nhanh tay, nắm lấy tay hắn xiết chặt lại, đánh cho hắn một ánh mắt.
Lâm Thiên Ngạo rất rõ, ở trước mặt vị thanh niên lạnh lùng đằng kia, những người như mình dù có cộng lại cũng chỉ là một bữa tiệc thôi. Đại trượng phu co được dãn được. Giờ mà can thiệt vào cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi. Nhìn bốn phía cường giả như mây, đến tột cùng có chuyện gì vẫn còn chưa rõ, nếu nháo lớn mọi chuyện, đối với ai cũng không hay cả.
Bất quá, Lâm Thiên Ngạo cũng không sợ thanh niên lạnh lùng kia, hắn vốn lấy cuồng vọng nổi tiếng toàn bộ Bạch Đế đại lục, từ khi sinh ra đã không e ngại bất cứ kẻ nào rồi. Chỉ cần hắn gia trì chiến văn, chênh lệch với thanh niên này sẽ không quá lớn.
Lâm Dịch đi tới sau lưng Lam sư thúc, không nói thêm gì nữa. Mà Lam sư thúc kia cũng nhìn về phía trước, không để ý tới nữa.
Ước chừng đợi không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, bọn người Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ khí tức cường đại đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt bọn người Lâm Dịch lập tức hoảng sợ đại biến, kinh hãi nhìn về phía không trung.
Không biết lúc nào, từ không trung đột nhiên phiêu nhiên xuống một gã thanh niên mặc áo lam, mà cổ khí tức kinh khủng này, đúng là từ trên thân hắn truyền ra. Nguồn truyện:
/714
|