- Cái gì?
Khi nhìn thấy bộ dáng của Thanh Long, bọn người Lâm Dịch lập tức kinh hãi mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Chỉ thấy trước ngực phải Thanh Long, rõ ràng xuất hiện một lỗ nhỏ lớn bằng ngón tay cái. Công kích của thanh niên áo vàng kia, rõ ràng lại bỏ qua phòng ngự của Hư Quang Thần Kinh, bỏ qua tầng phòng ngự lân giáp trên người Thanh Long, xuyên thủng qua thân thể hắn? Đây là công kích gì? Rõ ràng lại cường đại đến trình độ như vậy!
- Ngươi ở vị diện các ngươi mạnh bao nhiêu ta không biết, nhưng ở chỗ này, nếu như không muốn chết, tốt nhất là thu liễm ngạo khí của mình lại đi. Ở chỗ này, ngươi không có chút vốn liếng để tự ngạo nào cả.
Thanh niên áo vàng đứng chắp tay, đạm mạc mở miệng nói, khuôn mặt hơi tròn, vào thời khắc này lại có vẻ thâm bất khả trắc như thế!
- Thanh Long, ngươi không sao chứ?
Lâm Thiên Ngạo trước tiên nhào tới bên người Thanh Long, khóe miệng Thanh Long lộ ra một tia máu tươi, tay của hắn che lấy ngực phải. Trong đôi mắt lộ ra tơ máu nhìn về phía thanh niên áo vàng, thật lâu sau mới cắn răng nói:
- Ta nhớ kỹ rồi, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần.
Thanh niên áo vàng đạm mạc quét mắt liếc hắn:
- Ta chờ mong ngày đó. Bất quá trước khi ngày đó đến, ngươi nhất định phải nghe ta. Nếu không, ta tùy thời sẽ giết ngươi.
Tay Thanh Long lập tức nổi gân xanh, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Dịch sững sờ nhìn xem thanh niên áo vàng hơi mập. Lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được, Thiên Giới này, quả thật cường giả như mây a. Thử nghĩ xem, Hư Quang Thần Kính kia là thần khí phòng ngự lợi hại cỡ nào? Nhưng ở trước mặt thanh niên này, lại không hề có tác dụng? Mà sau khi Thanh Long gia trì chiến văn, trình độ năng lượng không yếu hơn thanh niên kia chút nào, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị thanh niên kia đánh bại, đến tột cùng, thanh niên kia mạnh đến mức nào chứ?
Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ đến.
- Đi thôi.
Bên tai vang lên một thanh âm đạm mạc, Lâm Dịch quay đầu lại, đúng là Lam sư thúc kia. Lam sư thúc nói xong hai chữ này, đã quay người bước về phía không gian truyền tống trận lúc đến, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại hô:
- Gia gia, con đi trước.
Lâm Thiên Ngạo lúc này đã vịn Thanh Long đứng lên, nghe thấy lời của Lâm Dịch, lúc này hắn cũng không có tâm tư nói thêm gì, trầm mặc nhẹ gật đầu, nói:
- Đi đi, hết thảy phải cẩn thận.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thanh Long ánh mắt không chút tiêu cự được Lâm Thiên Ngạo đỡ lấy, truyền âm nói:
- Đại trượng phu co được dãn được. Cái nhục ngày hôm nay, ghi nhớ là được. Ngày sau có cơ hội lại so đo.
Thanh Long giống như nghe được lời của Lâm Dịch, quay đầu cảm kịch gật nhẹ với hắn, Lâm Dịch đáp lại một chút, lập tức quay người đuổi theo tên Lam sư thúc kia.
Một ngân mang lóe lên, hai người Lâm Dịch đã về tới Tử Trúc Phong.
Lam sư thúc không nói lời nào, bước thẳng về phía nhà gỗ, Lâm Dịch cũng đuổi theo.
- Lam sư thúc, Lâm sư đệ, các ngươi trở về rồi sao?
Vừa đi đến cửa ra vào, cửa liền mở ra, Khương Vân vừa thấy người, lập tức cung kính cười nói.
Lam sư thúc nhẹ gật đầu, nói:
- Ngày sau Lâm Dịch này liền cùng với ngươi canh giữ Tử Trúc Phong này, nên làm những gì, ngươi nói rõ với hắn một chút, thuận tiện truyền Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ nhất cho hắn.
Khương Vân cung kính khẽ khom người lĩnh mệnh nói:
- Vâng.
Lam sư thúc nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch lạnh nhạt nói:
- Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi Khương sư huynh của ngươi.
- Vâng, tạ ơn sư thúc.
Lâm Dịch cũng gật đầu cung kính xác nhận.
Lam sư thúc kia lúc này mới nhẹ gật đầu, lập tức xoay người đi về phía không gian truyền tống trận, một hồi năng lượng chấn động lại lần nữa truyền đến, xem ra đã rời đi rồi.
Lam sư thúc này ngược lại nói đến liền đến, nói đi là đi, tiêu sái vô cùng. Trong lòng Lâm Dịch cũng không khỏi nổi lên một tia kính nể.
- Khương sư huynh, Lam sư thúc này đến cùng là người nào thế?
Sau khi đợi đến lúc Lam sư thúc kia rời đi, lúc này Lâm Dịch mới hiếu kỳ quay đầu lại hỏi Khương Vân. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Khi nhìn thấy bộ dáng của Thanh Long, bọn người Lâm Dịch lập tức kinh hãi mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Chỉ thấy trước ngực phải Thanh Long, rõ ràng xuất hiện một lỗ nhỏ lớn bằng ngón tay cái. Công kích của thanh niên áo vàng kia, rõ ràng lại bỏ qua phòng ngự của Hư Quang Thần Kinh, bỏ qua tầng phòng ngự lân giáp trên người Thanh Long, xuyên thủng qua thân thể hắn? Đây là công kích gì? Rõ ràng lại cường đại đến trình độ như vậy!
- Ngươi ở vị diện các ngươi mạnh bao nhiêu ta không biết, nhưng ở chỗ này, nếu như không muốn chết, tốt nhất là thu liễm ngạo khí của mình lại đi. Ở chỗ này, ngươi không có chút vốn liếng để tự ngạo nào cả.
Thanh niên áo vàng đứng chắp tay, đạm mạc mở miệng nói, khuôn mặt hơi tròn, vào thời khắc này lại có vẻ thâm bất khả trắc như thế!
- Thanh Long, ngươi không sao chứ?
Lâm Thiên Ngạo trước tiên nhào tới bên người Thanh Long, khóe miệng Thanh Long lộ ra một tia máu tươi, tay của hắn che lấy ngực phải. Trong đôi mắt lộ ra tơ máu nhìn về phía thanh niên áo vàng, thật lâu sau mới cắn răng nói:
- Ta nhớ kỹ rồi, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần.
Thanh niên áo vàng đạm mạc quét mắt liếc hắn:
- Ta chờ mong ngày đó. Bất quá trước khi ngày đó đến, ngươi nhất định phải nghe ta. Nếu không, ta tùy thời sẽ giết ngươi.
Tay Thanh Long lập tức nổi gân xanh, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Dịch sững sờ nhìn xem thanh niên áo vàng hơi mập. Lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được, Thiên Giới này, quả thật cường giả như mây a. Thử nghĩ xem, Hư Quang Thần Kính kia là thần khí phòng ngự lợi hại cỡ nào? Nhưng ở trước mặt thanh niên này, lại không hề có tác dụng? Mà sau khi Thanh Long gia trì chiến văn, trình độ năng lượng không yếu hơn thanh niên kia chút nào, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị thanh niên kia đánh bại, đến tột cùng, thanh niên kia mạnh đến mức nào chứ?
Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ đến.
- Đi thôi.
Bên tai vang lên một thanh âm đạm mạc, Lâm Dịch quay đầu lại, đúng là Lam sư thúc kia. Lam sư thúc nói xong hai chữ này, đã quay người bước về phía không gian truyền tống trận lúc đến, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại hô:
- Gia gia, con đi trước.
Lâm Thiên Ngạo lúc này đã vịn Thanh Long đứng lên, nghe thấy lời của Lâm Dịch, lúc này hắn cũng không có tâm tư nói thêm gì, trầm mặc nhẹ gật đầu, nói:
- Đi đi, hết thảy phải cẩn thận.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thanh Long ánh mắt không chút tiêu cự được Lâm Thiên Ngạo đỡ lấy, truyền âm nói:
- Đại trượng phu co được dãn được. Cái nhục ngày hôm nay, ghi nhớ là được. Ngày sau có cơ hội lại so đo.
Thanh Long giống như nghe được lời của Lâm Dịch, quay đầu cảm kịch gật nhẹ với hắn, Lâm Dịch đáp lại một chút, lập tức quay người đuổi theo tên Lam sư thúc kia.
Một ngân mang lóe lên, hai người Lâm Dịch đã về tới Tử Trúc Phong.
Lam sư thúc không nói lời nào, bước thẳng về phía nhà gỗ, Lâm Dịch cũng đuổi theo.
- Lam sư thúc, Lâm sư đệ, các ngươi trở về rồi sao?
Vừa đi đến cửa ra vào, cửa liền mở ra, Khương Vân vừa thấy người, lập tức cung kính cười nói.
Lam sư thúc nhẹ gật đầu, nói:
- Ngày sau Lâm Dịch này liền cùng với ngươi canh giữ Tử Trúc Phong này, nên làm những gì, ngươi nói rõ với hắn một chút, thuận tiện truyền Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ nhất cho hắn.
Khương Vân cung kính khẽ khom người lĩnh mệnh nói:
- Vâng.
Lam sư thúc nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch lạnh nhạt nói:
- Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi Khương sư huynh của ngươi.
- Vâng, tạ ơn sư thúc.
Lâm Dịch cũng gật đầu cung kính xác nhận.
Lam sư thúc kia lúc này mới nhẹ gật đầu, lập tức xoay người đi về phía không gian truyền tống trận, một hồi năng lượng chấn động lại lần nữa truyền đến, xem ra đã rời đi rồi.
Lam sư thúc này ngược lại nói đến liền đến, nói đi là đi, tiêu sái vô cùng. Trong lòng Lâm Dịch cũng không khỏi nổi lên một tia kính nể.
- Khương sư huynh, Lam sư thúc này đến cùng là người nào thế?
Sau khi đợi đến lúc Lam sư thúc kia rời đi, lúc này Lâm Dịch mới hiếu kỳ quay đầu lại hỏi Khương Vân. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/714
|