Ban ngày hôm nay, sau khi Tô Mặc Tu đến Hình Bộ, Ngôn Cảnh Tắc ăn không ngồi rồi, nên vẫn luôn đọc sách.
Buổi tối trở về nhà, hắn lại lấy sách ra xem.
Nhìn nhìn…… Ngôn Cảnh Tắc lại hơi nhớ Tô Mặc Tu.
Lúc này, có phải Tô Mặc Tu cũng đang xem sách giống như hắn đang xem đây không?
Tưởng tượng như vậy, sách pháp luật buồn tẻ cũng trở nên thú vị lên!
Chỉ là đủ loại hình phạt trong sách này…… Hắn chung quy cảm thấy quá nặng.
Nhưng thế giới cổ đại như vậy, dùng trọng hình cũng bình thường.
Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Hắn có thể tận lực chiếm trụ toàn bộ thời gian Tô Mặc Tu ngoài Hình Bộ, nhưng Tô Mặc Tu ở Hình Bộ làm cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu có thể, có phải hắn…… tốt nhất cũng đi Hình Bộ không?
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Cùng thời gian, Tô Mặc Tu lại làm ra một quyết định —— y phải nhanh một chút làm ra thành tích cái gì đó!
Hôm nay y đi Hình Bộ, quan viên chỗ đó đều mang gương mặt tươi cười đón chào y, nhưng cũng không để y làm việc.
Y cần thiết thay đổi tình huống này!
Đảo mắt liền đến ngày hôm sau.
Ngôn Cảnh Tắc sợ Tô Mặc Tu đi sớm phải đợi mình, ra cửa hơi sớm hơn hôm qua, kết quả lúc hắn đến chỗ ước định, liền thấy Tô Mặc Tu nghênh diện đi tới.
Tô Mặc Tu cũng tới sớm, bọn họ lại đồng thời đến!
Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc mang Tô Mặc Tu đến một cửa hàng ăn triều thực khác.
Cửa hàng nhà kia do Tam hoàng tử mở, trong tiệm bán rất nhiều món ăn mới lạ, chẳng hạn như trà sữa, bánh mì linh tinh.
Cửa hàng này cấp bậc rất cao, nguyên chủ trước kia tới cửa hàng này rất nhiều lần, sau khi đi vào, Ngôn Cảnh Tắc quen cửa quen nẻo gọi cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, trà sữa, bánh mì, sườn heo và mấy thứ đồ ăn vặt.
“Mấy món ở cửa hàng này hương vị chỉ như vậy, nhưng thắng ở sạch sẽ!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Bọn họ còn thường thường có món ăn mới ra, tôm nướng hôm nay chính là lúc trước ta tới không có, rất hiếm khi thấy.”
Tôm nướng kia dùng chính là tôm rất lớn, tôm như vậy ở kinh thành bên này rất khó mua được, bởi vậy không phải mỗi ngày đều có.
Ngôn Cảnh Tắc gắp một con tôm cho Tô Mặc Tu: “Ngươi mau nếm thử xem.”
Cửa hàng này chia làm hai tầng, tầng dưới cùng bày đầy bàn dài hiếm thấy, lầu hai lại là từng gian phòng riêng biệt, ăn cơm trong phòng riêng phải trả thêm một phần tiền.
Ngôn Cảnh Tắc không thiếu tiền, trực tiếp muốn phòng riêng.
Phòng riêng chỉ có hai người bọn họ, Tô Mặc Tu ăn tôm, hỏi: “Điện hạ, việc Thái Đình Hòa, ngươi tính toán giải quyết như thế nào?”
Ngôn Cảnh Tắc cũng sắp quên mất Thái Đình Hòa, chớp chớp mắt mới nói: “Tùy hắn thôi.” Tiểu thế giới xảy ra chuyện, hắn sẽ nỗ lực tu bổ, nhưng tiểu thế giới vận chuyển và sinh sinh tử tử của sinh vật trên đó, hắn chưa bao giờ quản.
“Điện hạ, bệ hạ coi trọng ngài, nhưng ông ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy ngài và thái tử tay chân tương tàn, người khác hắt nước bẩn lên người ngài, ngài nhất định phải nghĩ cách rửa sạch……” Thái Đình Hòa xảy ra chuyện, xác thật có thể đả kích đến thái tử, nhưng hiện tại bệ hạ không muốn Thái Đình Hòa xảy ra chuyện.
Tô Mặc Tu châm chước từ ngữ, nói một ít chuyện trước kia y nhìn thấy nghe thấy lúc còn bên người Thừa Đức Đế, khuyên nhủ Ngôn Cảnh Tắc.
Lấy tình huống y quan sát được xem ra, hai nhi tử Thừa Đức Đế thích nhất hẳn chính là thái tử và Ngũ hoàng tử.
Chỉ là thái tử tuổi lớn, lại thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không thân cận với Thừa Đức Đế cho lắm.
Một năm này Thừa Đức Đế bảo thái tử làm việc, thái tử liên tiếp làm lỗi không nói, người bên cạnh chung quy còn bị người ta bắt được nhược điểm, Thừa Đức Đế đối với thái tử cũng càng thêm bất mãn.
Nhưng Thừa Đức Đế chưa từ bỏ thái tử, nhiều nhất chính là hận sắt không thành thép.
Còn Ngũ hoàng tử…… Ngũ hoàng tử và Thừa Đức Đế không thân cận, còn hãm hại huynh trưởng, Thừa Đức Đế tự nhiên càng ngày càng bực.
Tô Mặc Tu cảm thấy, nếu Ngũ hoàng tử có thể chữa trị cảm tình với Thừa Đức Đế, lại làm thái tử phạm nhiều sai chút, muốn làm thái tử cũng có thể.
Ngôn Cảnh Tắc lười quản những chuyện tranh quyền đoạt lợi đó.
Nhưng hiện tại nói lời này chính là Tô Mặc Tu, hắn cũng nghe rất nghiêm túc.
“Điện hạ, ngài hiện tại hẳn là giấu tài. Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử đều như hổ rình mồi với vị trí thái tử, nếu ngài liên lụy vào, dễ dàng bị người ta coi là thương mà sai sử…. Ngài dù sao cũng là hoàng hậu sunh ra, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ.” Tô Mặc Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc nghe Tô Mặc Tu nói như vậy, đột nhiên ý thức được, nếu là người nào khác ngoài thái tử kế vị, nguyện vọng làm một nhàn vương vui vẻ thoải mái sống đến một trăm tuổi của hắn, không nhất định có thể thực hiện.
Cái khác không nói, nếu thái tử xảy ra chuyện, hắn thân là nhi tử duy nhất của hoàng hậu, khẳng định sẽ bị người theo dõi.
Chẳng sợ hắn nói chính mình “không được”, đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, người khác cũng không nhất định tin tưởng.
“Ngươi nói rất đúng,” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, “Nhưng ngươi đừng ‘ngài ngài ngài’ với ta, ta không quen. Ngươi gọi ta…… gọi ta ‘Cảnh Tắc’ đi, đây là tên tự của ta.”
Ngôn Cảnh Tắc rất thích cái tên đột nhiên xuất hiện này của mình.
Tên này, có thể là hắn sinh ra đã có sẵn, chỉ là gần đây mới nhớ tới.
Tô Mặc Tu ôn nhu mà cười: “Cảnh Tắc.”
Y nói rất nhiều chuyện y biết bên người Thừa Đức Đế, đổi lấy cơ hội xưng hô tên 'tự' của Ngũ hoàng tử, thật cũng có lời.
Rất nhiều chuyện đều là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Tô Mặc Tu sợ Ngôn Cảnh Tắc làm sai sự, liền nói có sách, mách có chứng, nói rất nhiều chuyện phụ tử quân thần.
Ngôn Cảnh Tắc nghe qua, liền quyết định tìm cơ hội đi nói với thái tử, để thái tử đi theo Thừa Đức Đế bồi dưỡng cảm tình phụ tử.
Còn hắn…… Hắn muốn đến Hình Bộ!
Hôm nay Tô Mặc Tu đi Hình Bộ, Ngôn Cảnh Tắc liền vội không ngừng vào cung, tìm được Thừa Đức Đế, nói mình muốn đến Hình Bộ.
“Sao ngươi đột nhiên muốn đến Hình Bộ?” Thừa Đức Đế nhíu mày nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, “Bởi vì Tô Mặc Tu?”
Trước đó lúc ông hoài nghi đứa con trai này của mình có an bài người đi theo nó, những người đó hiện tại cũng không rút về.
Bởi vậy, hai ngày nay Ngôn Cảnh Tắc làm chuyện gì, ông rõ ràng.
Đứa con trai này đột nhiên ân cần với Tô Mặc Tu như vậy, gác làm trước kia, ông khẳng định sẽ hoài nghi hắn mưu đồ gây rối.
Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại…… Trước kia Tô Mặc Tu bên người ông, đứa con trai này không phản ứng Tô Mặc Tu gì, hiện tại Tô Mặc Tu đến Hình Bộ, hắn mới đột nhiên phản ứng…… Hẳn là có nguyên nhân khác?
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
“Ngươi đây là có chuyện gì? Sao đột nhiên lại theo dõi Tô Mặc Tu?” Thừa Đức Đế hỏi.
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy y lớn lên rất tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Thừa Đức Đế nói nhi tử mình “nhìn chằm chằm” Tô Mặc Tu, chính là đơn thuần nhìn chằm chằm, không nghĩ chuyện khác.
Nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc vừa nói như vậy, ông đột nhiên ý thức được, ý của thằng con với ông không giống nhau.
Thừa Đức Đế hít hà một hơi, ngay sau đó nói: “Tô Mặc Tu xác thật lớn lên không tồi, ba năm trước đây y thi đậu Trạng Nguyên, ngạch cửa Tô gia đều bị người dẫm phá, không biết có bao nhiêu người nhìn trúng y, muốn y làm con rể nhà mình. Trần Vương có tới tìm ta, muốn ta làm mai, đem Thanh Hà quận chúa gả cho y……”
“Không được!” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói.
Tô Mặc Tu quyết không thể cưới vợ sinh con!
Thừa Đức Đế thấy Ngôn Cảnh Tắc phản ứng kịch liệt như vậy, mặt trầm xuống: “Ngươi thật sự thích nam nhân?”
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ nói: “Đúng vậy.” Hắn trước đó không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại khắc sâu mà ý thức được một sự kiện —— hắn không muốn Tô Mặc Tu thành thân với người khác.
Hắn có lẽ, có khả năng, hẳn là…… Thật sự đã bị nguyên chủ ảnh hưởng, thích nam nhân, coi trọng Tô Mặc Tu.
Thừa Đức Đế lúc này lại là nghĩ tới những chuyện trước kia: “Vậy Tưởng Khải trước đó……” Lúc trước thằng con này đi tìm Tưởng Khải, hay cũng là vì coi trọng Tưởng Khải?
Ngôn Cảnh Tắc vội nói: “Hiện tại con đã không thích khẩu vị này!”
Hiện tại không thích khẩu vị này, đã nói lên trước kia thích như vậy!
Cho nên, con ông trước đó thật ra là coi trọng Tưởng Khải?
Còn có, trước kia Ngũ nhi tử ngoại trừ Tưởng Khải còn đi tìm các cử nhân khác, đã thi đậu tiến sĩ, hôm thi đình ông có xem qua người kia, diện mạo trong một chúng tiến sĩ tuyệt đối là đứng đầu, dáng người còn rất cao lớn.
Diện mạo Tưởng Khải hẳn là cũng không tồi.
Còn những triều thần đứa con trai này kết giao…. Những người đó kỳ thật cũng không thể nói là triều thần, con ông chính là thích lại gần những tướng lãnh tầng dưới chót phụ trách thủ vệ hoàng cung.
Thủ vệ hoàng cung không giống những nơi khác, thường chỉ có con cháu quan lại mới có thể làm.
Những người này tuy nói đọc sách không thành, nhưng bọn hắn phần lớn…… Lớn lên tốt.
Đầu năm nay bá tánh bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, diện mạo cũng không tốt đến chạy đi đâu, những người này thì sao? Phụ thân bọn họ là quan viên, tổ tông dù không phải quan viên, ít nhất cũng là địa chủ gia cảnh giàu có, mẫu thân bọn họ diện mạo tự nhiên không kém, bọn họ từ nhỏ được dưỡng tốt, liền càng thêm anh tuấn.
Thừa Đức Đế suy nghĩ cẩn thận chuyện này, tức khắc tâm can đau.
Con ông phương diện kia không được, lại thích nam nhân, đây là muốn…… khuất cư nhân hạ*?
(*nằm dưới người khác)
Cẩn thận ngẫm lại, đám người Tưởng Khải, một đám, ai cũng đều uy vũ!
So sánh ra, Tô Mặc Tu xem như mi thanh mục tú nhất, nhưng Tô Mặc Tu vóc người thon dài, tuyệt không có người nào ngộ nhận y là nữ tử.
Lại nói tiếp, trước đây Tô Mặc Tu tuổi quá nhỏ, trên mặt còn mang theo tính trẻ con, cho nên con ông mới có thể đến bây giờ mới coi trọng y chăng?
Thừa Đức Đế hít sâu mấy hơi thở, mới hỏi: “Sao ngươi lại đột nhiên coi trọng Tô Mặc Tu? Còn có, ngươi và những người đó, ngươi theo chân bọn họ…… có…… có hay thân thiết da thịt hay không?”
“Mấy ngày trước đây con ở Ngự Thư Phòng nhìn thấy Tô Mặc Tu, đột nhiên coi trọng y, còn ta và những người khác…… Phụ hoàng, chúng ta đều là trong sạch.” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Bọn họ đều thích nữ tử.”
Thừa Đức Đế: “……” May mắn những người đó đều thích nữ nhân, bằng không……
Thừa Đức Đế cảm thấy có điểm mất mặt, nhưng nghĩ đến nhi tử bị bệnh, lại không tiện đi chỉ trích hắn.
“Hơn nữa bọn họ đa số đã thành gia, ta cũng chỉ nhìn xem thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói ra ý tưởng của nguyên chủ.
Nguyên chủ đối với người đã thành gia không có hứng thú, lúc ấy lui tới với những đó là ôm tâm thái ăn không được nhìn xem cũng tốtm
“Tô Mặc Tu thì sao?”
“Tô Mặc Tu không thành gia! Hơn nữa y đối xử với con khá tốt.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Trong lúc nhất thời, Thừa Đức Đế không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đứa con trai này thật sự quá sốt ruột!
Nếu để cho người khác biết chuyện này mặt ông phải gác đi đâu!
“Phụ hoàng, con có thể đi Hình Bộ không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
Thừa Đức Đế nói: “Không được!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Thừa Đức Đế đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, đi tìm hoàng hậu.
Mà bên kia…… Thừa Đức Đế gọi thái tử tới: “Ngươi…… Ngươi cũng không quản quản đệ đệ ngươi!”
Ông cũng không chỗ nào để nói, chỉ có thể nói với thái tử.
Buổi tối trở về nhà, hắn lại lấy sách ra xem.
Nhìn nhìn…… Ngôn Cảnh Tắc lại hơi nhớ Tô Mặc Tu.
Lúc này, có phải Tô Mặc Tu cũng đang xem sách giống như hắn đang xem đây không?
Tưởng tượng như vậy, sách pháp luật buồn tẻ cũng trở nên thú vị lên!
Chỉ là đủ loại hình phạt trong sách này…… Hắn chung quy cảm thấy quá nặng.
Nhưng thế giới cổ đại như vậy, dùng trọng hình cũng bình thường.
Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Hắn có thể tận lực chiếm trụ toàn bộ thời gian Tô Mặc Tu ngoài Hình Bộ, nhưng Tô Mặc Tu ở Hình Bộ làm cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu có thể, có phải hắn…… tốt nhất cũng đi Hình Bộ không?
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Cùng thời gian, Tô Mặc Tu lại làm ra một quyết định —— y phải nhanh một chút làm ra thành tích cái gì đó!
Hôm nay y đi Hình Bộ, quan viên chỗ đó đều mang gương mặt tươi cười đón chào y, nhưng cũng không để y làm việc.
Y cần thiết thay đổi tình huống này!
Đảo mắt liền đến ngày hôm sau.
Ngôn Cảnh Tắc sợ Tô Mặc Tu đi sớm phải đợi mình, ra cửa hơi sớm hơn hôm qua, kết quả lúc hắn đến chỗ ước định, liền thấy Tô Mặc Tu nghênh diện đi tới.
Tô Mặc Tu cũng tới sớm, bọn họ lại đồng thời đến!
Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc mang Tô Mặc Tu đến một cửa hàng ăn triều thực khác.
Cửa hàng nhà kia do Tam hoàng tử mở, trong tiệm bán rất nhiều món ăn mới lạ, chẳng hạn như trà sữa, bánh mì linh tinh.
Cửa hàng này cấp bậc rất cao, nguyên chủ trước kia tới cửa hàng này rất nhiều lần, sau khi đi vào, Ngôn Cảnh Tắc quen cửa quen nẻo gọi cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, trà sữa, bánh mì, sườn heo và mấy thứ đồ ăn vặt.
“Mấy món ở cửa hàng này hương vị chỉ như vậy, nhưng thắng ở sạch sẽ!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Bọn họ còn thường thường có món ăn mới ra, tôm nướng hôm nay chính là lúc trước ta tới không có, rất hiếm khi thấy.”
Tôm nướng kia dùng chính là tôm rất lớn, tôm như vậy ở kinh thành bên này rất khó mua được, bởi vậy không phải mỗi ngày đều có.
Ngôn Cảnh Tắc gắp một con tôm cho Tô Mặc Tu: “Ngươi mau nếm thử xem.”
Cửa hàng này chia làm hai tầng, tầng dưới cùng bày đầy bàn dài hiếm thấy, lầu hai lại là từng gian phòng riêng biệt, ăn cơm trong phòng riêng phải trả thêm một phần tiền.
Ngôn Cảnh Tắc không thiếu tiền, trực tiếp muốn phòng riêng.
Phòng riêng chỉ có hai người bọn họ, Tô Mặc Tu ăn tôm, hỏi: “Điện hạ, việc Thái Đình Hòa, ngươi tính toán giải quyết như thế nào?”
Ngôn Cảnh Tắc cũng sắp quên mất Thái Đình Hòa, chớp chớp mắt mới nói: “Tùy hắn thôi.” Tiểu thế giới xảy ra chuyện, hắn sẽ nỗ lực tu bổ, nhưng tiểu thế giới vận chuyển và sinh sinh tử tử của sinh vật trên đó, hắn chưa bao giờ quản.
“Điện hạ, bệ hạ coi trọng ngài, nhưng ông ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy ngài và thái tử tay chân tương tàn, người khác hắt nước bẩn lên người ngài, ngài nhất định phải nghĩ cách rửa sạch……” Thái Đình Hòa xảy ra chuyện, xác thật có thể đả kích đến thái tử, nhưng hiện tại bệ hạ không muốn Thái Đình Hòa xảy ra chuyện.
Tô Mặc Tu châm chước từ ngữ, nói một ít chuyện trước kia y nhìn thấy nghe thấy lúc còn bên người Thừa Đức Đế, khuyên nhủ Ngôn Cảnh Tắc.
Lấy tình huống y quan sát được xem ra, hai nhi tử Thừa Đức Đế thích nhất hẳn chính là thái tử và Ngũ hoàng tử.
Chỉ là thái tử tuổi lớn, lại thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không thân cận với Thừa Đức Đế cho lắm.
Một năm này Thừa Đức Đế bảo thái tử làm việc, thái tử liên tiếp làm lỗi không nói, người bên cạnh chung quy còn bị người ta bắt được nhược điểm, Thừa Đức Đế đối với thái tử cũng càng thêm bất mãn.
Nhưng Thừa Đức Đế chưa từ bỏ thái tử, nhiều nhất chính là hận sắt không thành thép.
Còn Ngũ hoàng tử…… Ngũ hoàng tử và Thừa Đức Đế không thân cận, còn hãm hại huynh trưởng, Thừa Đức Đế tự nhiên càng ngày càng bực.
Tô Mặc Tu cảm thấy, nếu Ngũ hoàng tử có thể chữa trị cảm tình với Thừa Đức Đế, lại làm thái tử phạm nhiều sai chút, muốn làm thái tử cũng có thể.
Ngôn Cảnh Tắc lười quản những chuyện tranh quyền đoạt lợi đó.
Nhưng hiện tại nói lời này chính là Tô Mặc Tu, hắn cũng nghe rất nghiêm túc.
“Điện hạ, ngài hiện tại hẳn là giấu tài. Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử đều như hổ rình mồi với vị trí thái tử, nếu ngài liên lụy vào, dễ dàng bị người ta coi là thương mà sai sử…. Ngài dù sao cũng là hoàng hậu sunh ra, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ.” Tô Mặc Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc nghe Tô Mặc Tu nói như vậy, đột nhiên ý thức được, nếu là người nào khác ngoài thái tử kế vị, nguyện vọng làm một nhàn vương vui vẻ thoải mái sống đến một trăm tuổi của hắn, không nhất định có thể thực hiện.
Cái khác không nói, nếu thái tử xảy ra chuyện, hắn thân là nhi tử duy nhất của hoàng hậu, khẳng định sẽ bị người theo dõi.
Chẳng sợ hắn nói chính mình “không được”, đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, người khác cũng không nhất định tin tưởng.
“Ngươi nói rất đúng,” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, “Nhưng ngươi đừng ‘ngài ngài ngài’ với ta, ta không quen. Ngươi gọi ta…… gọi ta ‘Cảnh Tắc’ đi, đây là tên tự của ta.”
Ngôn Cảnh Tắc rất thích cái tên đột nhiên xuất hiện này của mình.
Tên này, có thể là hắn sinh ra đã có sẵn, chỉ là gần đây mới nhớ tới.
Tô Mặc Tu ôn nhu mà cười: “Cảnh Tắc.”
Y nói rất nhiều chuyện y biết bên người Thừa Đức Đế, đổi lấy cơ hội xưng hô tên 'tự' của Ngũ hoàng tử, thật cũng có lời.
Rất nhiều chuyện đều là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Tô Mặc Tu sợ Ngôn Cảnh Tắc làm sai sự, liền nói có sách, mách có chứng, nói rất nhiều chuyện phụ tử quân thần.
Ngôn Cảnh Tắc nghe qua, liền quyết định tìm cơ hội đi nói với thái tử, để thái tử đi theo Thừa Đức Đế bồi dưỡng cảm tình phụ tử.
Còn hắn…… Hắn muốn đến Hình Bộ!
Hôm nay Tô Mặc Tu đi Hình Bộ, Ngôn Cảnh Tắc liền vội không ngừng vào cung, tìm được Thừa Đức Đế, nói mình muốn đến Hình Bộ.
“Sao ngươi đột nhiên muốn đến Hình Bộ?” Thừa Đức Đế nhíu mày nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, “Bởi vì Tô Mặc Tu?”
Trước đó lúc ông hoài nghi đứa con trai này của mình có an bài người đi theo nó, những người đó hiện tại cũng không rút về.
Bởi vậy, hai ngày nay Ngôn Cảnh Tắc làm chuyện gì, ông rõ ràng.
Đứa con trai này đột nhiên ân cần với Tô Mặc Tu như vậy, gác làm trước kia, ông khẳng định sẽ hoài nghi hắn mưu đồ gây rối.
Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại…… Trước kia Tô Mặc Tu bên người ông, đứa con trai này không phản ứng Tô Mặc Tu gì, hiện tại Tô Mặc Tu đến Hình Bộ, hắn mới đột nhiên phản ứng…… Hẳn là có nguyên nhân khác?
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
“Ngươi đây là có chuyện gì? Sao đột nhiên lại theo dõi Tô Mặc Tu?” Thừa Đức Đế hỏi.
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy y lớn lên rất tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Thừa Đức Đế nói nhi tử mình “nhìn chằm chằm” Tô Mặc Tu, chính là đơn thuần nhìn chằm chằm, không nghĩ chuyện khác.
Nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc vừa nói như vậy, ông đột nhiên ý thức được, ý của thằng con với ông không giống nhau.
Thừa Đức Đế hít hà một hơi, ngay sau đó nói: “Tô Mặc Tu xác thật lớn lên không tồi, ba năm trước đây y thi đậu Trạng Nguyên, ngạch cửa Tô gia đều bị người dẫm phá, không biết có bao nhiêu người nhìn trúng y, muốn y làm con rể nhà mình. Trần Vương có tới tìm ta, muốn ta làm mai, đem Thanh Hà quận chúa gả cho y……”
“Không được!” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói.
Tô Mặc Tu quyết không thể cưới vợ sinh con!
Thừa Đức Đế thấy Ngôn Cảnh Tắc phản ứng kịch liệt như vậy, mặt trầm xuống: “Ngươi thật sự thích nam nhân?”
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ nói: “Đúng vậy.” Hắn trước đó không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại khắc sâu mà ý thức được một sự kiện —— hắn không muốn Tô Mặc Tu thành thân với người khác.
Hắn có lẽ, có khả năng, hẳn là…… Thật sự đã bị nguyên chủ ảnh hưởng, thích nam nhân, coi trọng Tô Mặc Tu.
Thừa Đức Đế lúc này lại là nghĩ tới những chuyện trước kia: “Vậy Tưởng Khải trước đó……” Lúc trước thằng con này đi tìm Tưởng Khải, hay cũng là vì coi trọng Tưởng Khải?
Ngôn Cảnh Tắc vội nói: “Hiện tại con đã không thích khẩu vị này!”
Hiện tại không thích khẩu vị này, đã nói lên trước kia thích như vậy!
Cho nên, con ông trước đó thật ra là coi trọng Tưởng Khải?
Còn có, trước kia Ngũ nhi tử ngoại trừ Tưởng Khải còn đi tìm các cử nhân khác, đã thi đậu tiến sĩ, hôm thi đình ông có xem qua người kia, diện mạo trong một chúng tiến sĩ tuyệt đối là đứng đầu, dáng người còn rất cao lớn.
Diện mạo Tưởng Khải hẳn là cũng không tồi.
Còn những triều thần đứa con trai này kết giao…. Những người đó kỳ thật cũng không thể nói là triều thần, con ông chính là thích lại gần những tướng lãnh tầng dưới chót phụ trách thủ vệ hoàng cung.
Thủ vệ hoàng cung không giống những nơi khác, thường chỉ có con cháu quan lại mới có thể làm.
Những người này tuy nói đọc sách không thành, nhưng bọn hắn phần lớn…… Lớn lên tốt.
Đầu năm nay bá tánh bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, diện mạo cũng không tốt đến chạy đi đâu, những người này thì sao? Phụ thân bọn họ là quan viên, tổ tông dù không phải quan viên, ít nhất cũng là địa chủ gia cảnh giàu có, mẫu thân bọn họ diện mạo tự nhiên không kém, bọn họ từ nhỏ được dưỡng tốt, liền càng thêm anh tuấn.
Thừa Đức Đế suy nghĩ cẩn thận chuyện này, tức khắc tâm can đau.
Con ông phương diện kia không được, lại thích nam nhân, đây là muốn…… khuất cư nhân hạ*?
(*nằm dưới người khác)
Cẩn thận ngẫm lại, đám người Tưởng Khải, một đám, ai cũng đều uy vũ!
So sánh ra, Tô Mặc Tu xem như mi thanh mục tú nhất, nhưng Tô Mặc Tu vóc người thon dài, tuyệt không có người nào ngộ nhận y là nữ tử.
Lại nói tiếp, trước đây Tô Mặc Tu tuổi quá nhỏ, trên mặt còn mang theo tính trẻ con, cho nên con ông mới có thể đến bây giờ mới coi trọng y chăng?
Thừa Đức Đế hít sâu mấy hơi thở, mới hỏi: “Sao ngươi lại đột nhiên coi trọng Tô Mặc Tu? Còn có, ngươi và những người đó, ngươi theo chân bọn họ…… có…… có hay thân thiết da thịt hay không?”
“Mấy ngày trước đây con ở Ngự Thư Phòng nhìn thấy Tô Mặc Tu, đột nhiên coi trọng y, còn ta và những người khác…… Phụ hoàng, chúng ta đều là trong sạch.” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Bọn họ đều thích nữ tử.”
Thừa Đức Đế: “……” May mắn những người đó đều thích nữ nhân, bằng không……
Thừa Đức Đế cảm thấy có điểm mất mặt, nhưng nghĩ đến nhi tử bị bệnh, lại không tiện đi chỉ trích hắn.
“Hơn nữa bọn họ đa số đã thành gia, ta cũng chỉ nhìn xem thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói ra ý tưởng của nguyên chủ.
Nguyên chủ đối với người đã thành gia không có hứng thú, lúc ấy lui tới với những đó là ôm tâm thái ăn không được nhìn xem cũng tốtm
“Tô Mặc Tu thì sao?”
“Tô Mặc Tu không thành gia! Hơn nữa y đối xử với con khá tốt.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Trong lúc nhất thời, Thừa Đức Đế không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đứa con trai này thật sự quá sốt ruột!
Nếu để cho người khác biết chuyện này mặt ông phải gác đi đâu!
“Phụ hoàng, con có thể đi Hình Bộ không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
Thừa Đức Đế nói: “Không được!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Thừa Đức Đế đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, đi tìm hoàng hậu.
Mà bên kia…… Thừa Đức Đế gọi thái tử tới: “Ngươi…… Ngươi cũng không quản quản đệ đệ ngươi!”
Ông cũng không chỗ nào để nói, chỉ có thể nói với thái tử.
/194
|