Thừa Đức Đế đem đối thoại hôm nay cùng Ngôn Cảnh Tắc nói lại một lần với thái tử.
Thái tử: “……”
“Bộ dáng này của đệ đệ ngươi, thật là đồi phong bại tục!” Thừa Đức Đế nổi giận đùng đùng.
Thái tử nói: “Phụ hoàng, Ngũ đệ cũng là không có biện pháp……”
“Nó đường đường là hoàng tử, sao có thể ở dưới người ta!” Thừa Đức Đế đánh gãy lời đại nhi tử nói.
Nếu con ông chơi nam nhân…… Dù ông nổi giận cũng sẽ không quá giận, nhưng hiện tại con ông đây là…. bị người chơi!
Thái tử gian nan nói: “Ngũ đệ thân thể khoẻ mạnh, hẳn là người khác sẽ không biết.”
Thừa Đức Đế: “……” Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!
Tưởng tượng như vậy, con ông và Tô Mặc Tu ở bên nhau, cũng khá tốt.
Tuy vóc dáng Tô Mặc Tu không thấp hơn con ông, nhưng y hào hoa phong nhã, là bộ dáng văn nhân tiêu chuẩn, đứng chung một chỗ với con ông, người khác chắc chắn không cảm thấy con ông là…. Khụ khụ!
Chỉ là thật xin lỗi Tô Cố.
Thừa Đức Đế thân là hoàng đế, từ trước đến nay muốn cái gì có cái đó, cũng cảm thấy nhi tử mình đáng giá tốt nhất, hiện tại con ông coi trọng Tô Mặc Tu, ông cũng liền cảm thấy Tô Mặc Tu nên theo con ông.
Thừa Đức Đế nói rất nhiều lời với thái tử, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhìn thái tử cũng thuận mắt hơn nhiều.
Còn thái tử, hắn từ chỗ Thừa Đức Đế ra tới, biết được Ngũ đệ đến cung hoàng hậu, nên cũng đi về phía cung của hoàng hậu.
Thái tử là do Uông Hoàng Hậu chăm sóc lớn lên.
Sau khi Uông Hoàng Hậu vào cung, mấy năm không có thừa sủng, chuyên tâm chăm sóc thái tử cùng với Đại công chúa, lúc ấy, thái tử và Đại công chúa thậm chí là ngủ chung với bà.
Bởi vậy, thái tử và Uông Hoàng Hậu cảm tình rất sâu, Đại công chúa càng coi Uông Hoàng Hậu như thân sinh mẫu thân.
Trong hoa viên cung hoàng hậu, một mảnh hỗn độn.
Hoa hoa cỏ cỏ quý báu đều đã bị nhổ đi, thổ địa bị san bằng, rải trồng cây lương thực.
Hạt giống rau mới rải vẫn chưa nảy mầm, nhưng có cung nữ thái giám nịnh bợ hoàng hậu từ nơi khác di tới một ít rau củ, trồng vào trong đất, hiện tại cũng có một khối nho nhỏ như vậy, nhìn vui sướng hướng vinh.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy chỗ ngồi này còn rất thích, sau đó liền đề ra ý kiến với Uông Hoàng Hậu: “Trong đất này trộn thêm một chút phân gà vịt, rau củ có thể lớn lên càng tốt hơn, mẫu hậu người có thể nuôi một chút gà vịt.”
Uông Hoàng Hậu: “……” Bà nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ trong đất, thật ra một phần nguyên nhân rất lớn là bà phiền những thứ tượng trưng cho thân phận quý giá này.
Tuy bà quyết định trồng rau, nhưng thật không tính toán biến chỗ ở của hoàng hậu thành nông gia tiểu viện.
“Sao con lại rảnh rỗi tiến cung thế? Có việc à?” Uông Hoàng Hậu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Có việc…… Mẫu hậu, con muốn đến Hình Bộ.”
“Đang ổn mà con đến Hình Bộ làm cái gì?” Uông Hoàng Hậu khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức đem chuyện mình coi trọng Tô Mặc Tu nói ra.
Uông Hoàng Hậu hít sâu mấy hơi thở: “Con điên rồi, con coi trọng ai không được, thế mà coi trọng Tô Mặc Tu!”
“Con coi trọng y thì làm sao?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu, “Tô Mặc Tu thật tốt!”
“Y là rất tốt, tuổi còn trẻ đã là đầu danh Trạng Nguyên, nhưng người như vậy có thể nguyện ý cùng con bên nhau sao?”
“Y đối với con khá tốt,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Mẫu hậu, cầu xin người đó! Con muốn đi Hình Bộ!”
Ngôn Cảnh Tắc biết, người trên đời này yêu thương nguyên chủ nhất hẳn chính là Uông Hoàng Hậu.
Tình phụ tử của Thừa Đức Đế đối với nguyên chủ, hơi vô ý sẽ bị hao tổn, nhưng tình thương người mẹ của Uông Hoàng Hậu lại vĩnh không trôi đi.
Hắn đi theo phía sau Uông Hoàng Hậu, bảo Uông Hoàng Hậu giúp hắn, để hắn đi Hình Bộ.
Lúc thái tử tới, thì thấy mẫu hậu mình để mặt mộc, cầm một cái muôi gỗ tưới nước xuống đất, mà đệ đệ lại xách theo thùng nước đi theo phía sau mẫu hậu: “Mẫu hậu, con muốn đi Hình Bộ, mẫu hậu, con thật sự muốn đi Hình Bộ……”
Bộ dáng này của đệ đệ là đang…. Làm nũng?
Uông Hoàng Hậu cầm muôi đánh vào trên vai Ngôn Cảnh Tắc: “Câm miệng!”
Ngôn Cảnh Tắc ủy khuất mà nhìn Uông Hoàng Hậu.
Nói đến cũng quái, trước kia hắn chưa từng làm người, nhưng chuyện như vậy, hắn làm lên lại vô cùng thuần thục.
Nhất định là đã bị nguyên chủ ảnh hưởng.
Nguyên chủ tuy rằng thoáng lớn một chút thì không hề làm nũng nữa, nhưng khi còn nhỏ hắn từng làm nũng rồi!
Uông Hoàng Hậu không để ý tới Ngôn Cảnh Tắc, ngược lại nói với thái tử: “Chỉ Nhi, ta tưới nước xong rồi, con giúp ta lấy một xô nước tới?”
Mặc kệ trong lòng bà nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn luôn rất thân cận với thái tử, cũng sẽ bảo thái tử giúp bà làm một chút việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục tới kéo gần quan hệ.
Giờ phút này, nghe bà nói như vậy, thái tử vén tay áo lên đi múc nước. Sau đó thì cùng Ngôn Cảnh Tắc bồi tô hoàng hậu tưới nước, thuận tiện nghe Ngôn Cảnh Tắc nhắc mãi chuyện muốn đến Hình Bộ.
Uông Hoàng Hậu nói: “Chỉ Nhi, đệ đệ con điên cuồng rồi! Nó thế mà coi trọng Tô Mặc Tu, cũng không nghĩ người ta có thể coi trọng nó hay không!” Trên đời này người thích nam nhân, thiếu chi lại thiếu!
Dù người ta thật sự thích nam nhân, cũng chắc chắn không muốn cùng nhi tử bà ở bên nhau.
Ở bên nam tử khác, Tô Mặc Tu vẫn có thể cưới vợ sinh con như cũ, nhưng ở bên nhi tử bà thì không giống nữa.
Nếu nhi tử bà tâm ý đã quyết, Tô Mặc Tu sợ là muốn đoạn tử tuyệt tôn.
Uông Hoàng Hậu chung quy cảm thấy hơi có lỗi với Tô Mặc Tu.
“Mẫu hậu, để đệ đệ đi thử thử cũng không sao.” Thái tử có chút đau lòng đệ đệ, “Ngũ đệ văn võ song toàn, có điểm nào không xứng với Tô Mặc Tu?”
“Hắn là nam.”
Thái tử: “…… Tô Mặc Tu chậm chạp không thành thân, không chừng cũng là đoạn tụ.”
Uông Hoàng Hậu thấy thái tử giúp thân nhi tử của mình nói chuyện, không hề ngăn cách với thân nhi tử, bà yên lòng.
Chờ thái tử lại khuyên vài câu, bà liền đồng ý: “Được rồi, ta sẽ đi nói với bệ hạ! Sau khi con đến Hình Bộ rồi, phải làm việc đàng hoàng.”
Ngôn Cảnh Tắc miệng đầy đáp ứng, lại bồi Uông Hoàng Hậu trong chốc lát, sau đó bèn vội vội vàng vàng mà ra khỏi cung.
Hắn muốn đến Hình Bộ chờ Tô Mặc Tu!
Uông Hoàng Hậu: “……” Đột nhiên có loại cảm giác con gái gả chồng như bát nước đổ đi……
Không bằng bà tự coi như mình sinh một nữ nhi đi, như vậy tâm tình tốt hơn một chút.
Mà nếu thật sự là nữ nhi…… Tô gia gia phong không tồi, Tô Mặc Tu người này càng là xuất chúng, tuyệt đối là con rể tốt đáng chọn.
Đáng tiếc bà sinh chính là nhi tử.
Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc không mang thức ăn cho Tô Mặc Tu, nhưng chờ Tô Mặc Tu từ Hình Bộ ra tới, hắn mang Tô Mặc Tu đi ăn mì lạnh, lúc này mới đưa Tô Mặc Tu về nhà.
Tô Mặc Tu tuổi còn trẻ, ăn uống vẫn rất tốt, nhưng ăn một chén mì và rất nhiều đồ ăn kèm…… Y vẫn là ăn không vô cơm chiều.
Tô Cố: “……” Đứa con trai này, gần đây đều không ở nhà ăn cơm à nha……
Còn Nhị Tam Tứ ba vị hoàng tử……
Bọn họ hiện tại đều đang buồn bực muốn chết.
Lão ngũ mỗi ngày dây dưa Tô Mặc Tu, định là vì Tô gia…… phụ hoàng bọn họ vì sao lại không quản?!
Còn có, trước đó lúc Tô Mặc Tu ở bên người phụ hoàng, bọn họ đều từng kỳ hảo với Tô Mặc Tu, nhưng Tô Mặc Tu không dao động, hoàn toàn không phản ứng bọn họ.
Hiện tại đổi thành lão Ngũ, sao thái độ Tô Mặc Tu lại đại biến?
Bọn họ không phục!
Ba vị hoàng tử này đều sắp bị tức chết rồi.
Lưu Chiêu Loan thật ra lại tương đối bình tĩnh.
Trong tiểu thuyết nàng xem trước khi xuyên qua, có người viết, nói rằng trong rất nhiều hoàng tử, Thừa Đức Đế coi trọng nhất chính là Chu Trăn.
Nghe nói Thừa Đức Đế để Chu Chỉ làm thái tử, chỉ là vì để Chu Chỉ làm tấm mộc cho Chu Trăn!
Hiện tại xem ra, đây còn thật sự có khả năng!
Nhưng này cũng không sao.
Nếu bọn họ đã biết Thừa Đức Đế coi trọng Chu Trăn, vậy kế tiếp…. Tìm nhiều phiền toái hơn cho Chu Trăn, khiến Chu Trăn không thể xoay người là được!
Thời điểm tất yếu, thậm chí có thể cổ động bọn Nhị hoàng tử hạ sát thủ với Chu Trăn.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đưa Tô Mặc Tu về nhà, sờ sờ cái bụng no căng tròn của mình, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Hắn vốn định nhắc nhở một chút huynh trưởng của mình, bảo huynh trưởng bồi dưỡng cảm tình với phụ hoàng, kết quả lại quên mất.
Loại chuyện này, nghi sớm không nên muộn, không bằng hiện tại đi tìm vị đại ca của hắn kia một chút.
Thái tử ở tại Đông Cung.
Đông Cung là một bộ phận của hoàng cung, dựa gần hoàng cung nhưng lại tương đối độc lập, cái khác không nói, đại môn Đông Cung chính là mở ở nơi khác.
Ngôn Cảnh Tắc tới Đông Cung, trực tiếp đã được đưa tới thư phòng của thái tử.
Lúc hắn đến, thái tử đang dạy A Phúc viết chữ, còn nhanh như chớp khen: “A Phúc thật thông minh, dạy một lần đã biết!”
Nhưng khi thấy Ngôn Cảnh Tắc tiến vào, thái tử liền không nói nữa, miễn cho đệ đệ thấy con của hắn thông minh đáng yêu, trong lòng khó chịu.
Thái tử thậm chí cho người ôm A Phúc đi.
“Cha, con không đi!” A Phúc ôm lấy chân thái tử.
Sau khi y trọng sinh sống thật sự rất vui vẻ, nhưng cũng có chỗ khiến y tức giận --- bây giờ y đang là đứa bé hơn ba tuổi, phạm vi hoạt động cũng chỉ có Đông Cung!
Này còn chưa tính, cha mẹ còn không coi y ra gì!
Mẫu thân y hôm nay bắt y mặc cái yếm đỏ thẫm!
“A Phúc ngoan, đi ra ngoài chơi đi.” Thái tử nói.
“Cha, đã lâu con không gặp ngũ hoàng thúc, ta không đi.” A Phúc như thế nào cũng không chịu đi, vị ngũ hoàng thúc này tới tìm phụ thân y, không chừng là suy nghĩ hư chiêu gì đó, hoặc là đào hố gì đó muốn hố phụ thân y, y nhất định phải ngăn cản!
Thái tử lại không muốn để con mình ở lại, Ngũ đệ tới tìm hắn có khả năng sẽ nói về chứng bệnh của Ngũ đệ, loại chuyện này, tuyệt đối không thể để tiểu hài tử biết!
Thái tử kêu hạ nhân tới, cường ngạnh mà cho người ôm nhi tử đi.
A Phúc “Oa” mà khóc một tiếng, đáng tiếc thái tử tâm địa cứng rắn không quản —— A Phúc là nam tử, cũng không thể quá chiều chuộng!
“Ngũ đệ, ngươi lại đây tìm ta là có việc gì sao?” Thái tử hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Là có việc.”
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, liền đem một chút chuyện Tô Mặc Tu nói cho hắn toàn bộ nói lại với thái tử, lại nói: “Hoàng huynh, những lời này đều là Tô Mặc Tu bảo ta nói với ngươi, ta cảm thấy y nói đặc biệt có lý! Phụ hoàng tuy là hoàng đế nhưng cũng là phụ thân của chúng ta, người chắc chắn cũng chờ mong tình phụ tử, hoàng huynh cùng phụ hoàng ở chung có thể tận lực thân cận, đặc biệt là lúc ngầm, nhất định đừng coi phụ hoàng là hoàng đế, có thể tận lực coi người như một vị phụ thân.”
Những lời này đều là từ đáy long! Tô Mặc Tu nói với đệ đệ, đệ đệ lại nói với hắn…. Thái tử rất cảm động, cẩn thận tưởng tượng, cũng cảm thấy có đạo lý.
Từ khi Ngũ đệ và phụ hoàng ở Ngự Thư Phòng đánh lên tới nay……
Mấy ngày nay hắn và phụ hoàng cùng nhau dùng dược, lại cùng nhau phun tào* đệ đệ…… Hắn rõ ràng cảm giác được phụ hoàng cùng hắn thân cận rất nhiều.
(*Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Hiểu nôm nay là lèm bèm oán giận cũng được)
Chỉ là đệ đệ cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm nếu đều nói mấy chuyện này…. Thật ra là Tô Mặc Tu là hướng hắn quy phục?
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc giúp Tô Mặc Tu xoát hảo cảm của thái tử một phen, lại nói: “Hoàng huynh, ngươi làm không được chuyện làm nũng chơi xấu giống ta, có thể cho A Phúc đi! Ta cảm thấy đứa nhỏ A Phúc này quỷ tinh quỷ tinh, nhất định có thể lấy lòng phụ hoàng.”
Thái tử như suy tư gì.
Ngôn Cảnh Tắc cùng thái tử nói rất nhiều lời, còn nhắc tới chuyện Thái Đình Hòa, nói khẳng định có người muốn châm ngòi quan hệ huynh đệ của bọn họ.
“Đại ca ngươi yên tâm, chờ ta vào Hình Bộ, nhất định giúp ngươi điều tra rõ chuyện này!” Ngôn Cảnh Tắc bảo đảm nói.
Tuy rằng Uông Hoàng Hậu đã đáp ứng rồi, nhưng hắn nói trước mặt thái tử như vậy…… Thái tử hẳn là cũng sẽ giúp hắn xuất lực.
Bảo hiểm luôn hai đầu!
Thái tử xác thật tính toán giúp Ngôn Cảnh Tắc xuất lực, hắn còn phi thường cảm động.
Ở trong lòng đệ đệ, huynh trưởng là hắn đây quả nhiên trọng yếu phi thường!
Đáng tiếc thân thể của đệ đệ…… Hầy! Đệ đệ thích Tô Mặc Tu, có phải hắn nên giúp một phen không?
Ngày hôm sau, thái tử liền tìm cơ hội ngầm nói chuyện với Thừa Đức Đế, bồi dưỡng tình cảm phụ tử.
Đương nhiên làm nũng linh tinh hắn sẽ không, hắn nói chuyện với Thừa Đức Đế là về đệ đệ: “Phụ hoàng, Ngũ đệ hôm qua tới tìm con. Hắn nhớ thương đi Hình Bộ, cũng là muốn điều tra rõ chuyện về Thái Đình Hòa.”
Thái tử: “……”
“Bộ dáng này của đệ đệ ngươi, thật là đồi phong bại tục!” Thừa Đức Đế nổi giận đùng đùng.
Thái tử nói: “Phụ hoàng, Ngũ đệ cũng là không có biện pháp……”
“Nó đường đường là hoàng tử, sao có thể ở dưới người ta!” Thừa Đức Đế đánh gãy lời đại nhi tử nói.
Nếu con ông chơi nam nhân…… Dù ông nổi giận cũng sẽ không quá giận, nhưng hiện tại con ông đây là…. bị người chơi!
Thái tử gian nan nói: “Ngũ đệ thân thể khoẻ mạnh, hẳn là người khác sẽ không biết.”
Thừa Đức Đế: “……” Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!
Tưởng tượng như vậy, con ông và Tô Mặc Tu ở bên nhau, cũng khá tốt.
Tuy vóc dáng Tô Mặc Tu không thấp hơn con ông, nhưng y hào hoa phong nhã, là bộ dáng văn nhân tiêu chuẩn, đứng chung một chỗ với con ông, người khác chắc chắn không cảm thấy con ông là…. Khụ khụ!
Chỉ là thật xin lỗi Tô Cố.
Thừa Đức Đế thân là hoàng đế, từ trước đến nay muốn cái gì có cái đó, cũng cảm thấy nhi tử mình đáng giá tốt nhất, hiện tại con ông coi trọng Tô Mặc Tu, ông cũng liền cảm thấy Tô Mặc Tu nên theo con ông.
Thừa Đức Đế nói rất nhiều lời với thái tử, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhìn thái tử cũng thuận mắt hơn nhiều.
Còn thái tử, hắn từ chỗ Thừa Đức Đế ra tới, biết được Ngũ đệ đến cung hoàng hậu, nên cũng đi về phía cung của hoàng hậu.
Thái tử là do Uông Hoàng Hậu chăm sóc lớn lên.
Sau khi Uông Hoàng Hậu vào cung, mấy năm không có thừa sủng, chuyên tâm chăm sóc thái tử cùng với Đại công chúa, lúc ấy, thái tử và Đại công chúa thậm chí là ngủ chung với bà.
Bởi vậy, thái tử và Uông Hoàng Hậu cảm tình rất sâu, Đại công chúa càng coi Uông Hoàng Hậu như thân sinh mẫu thân.
Trong hoa viên cung hoàng hậu, một mảnh hỗn độn.
Hoa hoa cỏ cỏ quý báu đều đã bị nhổ đi, thổ địa bị san bằng, rải trồng cây lương thực.
Hạt giống rau mới rải vẫn chưa nảy mầm, nhưng có cung nữ thái giám nịnh bợ hoàng hậu từ nơi khác di tới một ít rau củ, trồng vào trong đất, hiện tại cũng có một khối nho nhỏ như vậy, nhìn vui sướng hướng vinh.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy chỗ ngồi này còn rất thích, sau đó liền đề ra ý kiến với Uông Hoàng Hậu: “Trong đất này trộn thêm một chút phân gà vịt, rau củ có thể lớn lên càng tốt hơn, mẫu hậu người có thể nuôi một chút gà vịt.”
Uông Hoàng Hậu: “……” Bà nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ trong đất, thật ra một phần nguyên nhân rất lớn là bà phiền những thứ tượng trưng cho thân phận quý giá này.
Tuy bà quyết định trồng rau, nhưng thật không tính toán biến chỗ ở của hoàng hậu thành nông gia tiểu viện.
“Sao con lại rảnh rỗi tiến cung thế? Có việc à?” Uông Hoàng Hậu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Có việc…… Mẫu hậu, con muốn đến Hình Bộ.”
“Đang ổn mà con đến Hình Bộ làm cái gì?” Uông Hoàng Hậu khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức đem chuyện mình coi trọng Tô Mặc Tu nói ra.
Uông Hoàng Hậu hít sâu mấy hơi thở: “Con điên rồi, con coi trọng ai không được, thế mà coi trọng Tô Mặc Tu!”
“Con coi trọng y thì làm sao?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu, “Tô Mặc Tu thật tốt!”
“Y là rất tốt, tuổi còn trẻ đã là đầu danh Trạng Nguyên, nhưng người như vậy có thể nguyện ý cùng con bên nhau sao?”
“Y đối với con khá tốt,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Mẫu hậu, cầu xin người đó! Con muốn đi Hình Bộ!”
Ngôn Cảnh Tắc biết, người trên đời này yêu thương nguyên chủ nhất hẳn chính là Uông Hoàng Hậu.
Tình phụ tử của Thừa Đức Đế đối với nguyên chủ, hơi vô ý sẽ bị hao tổn, nhưng tình thương người mẹ của Uông Hoàng Hậu lại vĩnh không trôi đi.
Hắn đi theo phía sau Uông Hoàng Hậu, bảo Uông Hoàng Hậu giúp hắn, để hắn đi Hình Bộ.
Lúc thái tử tới, thì thấy mẫu hậu mình để mặt mộc, cầm một cái muôi gỗ tưới nước xuống đất, mà đệ đệ lại xách theo thùng nước đi theo phía sau mẫu hậu: “Mẫu hậu, con muốn đi Hình Bộ, mẫu hậu, con thật sự muốn đi Hình Bộ……”
Bộ dáng này của đệ đệ là đang…. Làm nũng?
Uông Hoàng Hậu cầm muôi đánh vào trên vai Ngôn Cảnh Tắc: “Câm miệng!”
Ngôn Cảnh Tắc ủy khuất mà nhìn Uông Hoàng Hậu.
Nói đến cũng quái, trước kia hắn chưa từng làm người, nhưng chuyện như vậy, hắn làm lên lại vô cùng thuần thục.
Nhất định là đã bị nguyên chủ ảnh hưởng.
Nguyên chủ tuy rằng thoáng lớn một chút thì không hề làm nũng nữa, nhưng khi còn nhỏ hắn từng làm nũng rồi!
Uông Hoàng Hậu không để ý tới Ngôn Cảnh Tắc, ngược lại nói với thái tử: “Chỉ Nhi, ta tưới nước xong rồi, con giúp ta lấy một xô nước tới?”
Mặc kệ trong lòng bà nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn luôn rất thân cận với thái tử, cũng sẽ bảo thái tử giúp bà làm một chút việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục tới kéo gần quan hệ.
Giờ phút này, nghe bà nói như vậy, thái tử vén tay áo lên đi múc nước. Sau đó thì cùng Ngôn Cảnh Tắc bồi tô hoàng hậu tưới nước, thuận tiện nghe Ngôn Cảnh Tắc nhắc mãi chuyện muốn đến Hình Bộ.
Uông Hoàng Hậu nói: “Chỉ Nhi, đệ đệ con điên cuồng rồi! Nó thế mà coi trọng Tô Mặc Tu, cũng không nghĩ người ta có thể coi trọng nó hay không!” Trên đời này người thích nam nhân, thiếu chi lại thiếu!
Dù người ta thật sự thích nam nhân, cũng chắc chắn không muốn cùng nhi tử bà ở bên nhau.
Ở bên nam tử khác, Tô Mặc Tu vẫn có thể cưới vợ sinh con như cũ, nhưng ở bên nhi tử bà thì không giống nữa.
Nếu nhi tử bà tâm ý đã quyết, Tô Mặc Tu sợ là muốn đoạn tử tuyệt tôn.
Uông Hoàng Hậu chung quy cảm thấy hơi có lỗi với Tô Mặc Tu.
“Mẫu hậu, để đệ đệ đi thử thử cũng không sao.” Thái tử có chút đau lòng đệ đệ, “Ngũ đệ văn võ song toàn, có điểm nào không xứng với Tô Mặc Tu?”
“Hắn là nam.”
Thái tử: “…… Tô Mặc Tu chậm chạp không thành thân, không chừng cũng là đoạn tụ.”
Uông Hoàng Hậu thấy thái tử giúp thân nhi tử của mình nói chuyện, không hề ngăn cách với thân nhi tử, bà yên lòng.
Chờ thái tử lại khuyên vài câu, bà liền đồng ý: “Được rồi, ta sẽ đi nói với bệ hạ! Sau khi con đến Hình Bộ rồi, phải làm việc đàng hoàng.”
Ngôn Cảnh Tắc miệng đầy đáp ứng, lại bồi Uông Hoàng Hậu trong chốc lát, sau đó bèn vội vội vàng vàng mà ra khỏi cung.
Hắn muốn đến Hình Bộ chờ Tô Mặc Tu!
Uông Hoàng Hậu: “……” Đột nhiên có loại cảm giác con gái gả chồng như bát nước đổ đi……
Không bằng bà tự coi như mình sinh một nữ nhi đi, như vậy tâm tình tốt hơn một chút.
Mà nếu thật sự là nữ nhi…… Tô gia gia phong không tồi, Tô Mặc Tu người này càng là xuất chúng, tuyệt đối là con rể tốt đáng chọn.
Đáng tiếc bà sinh chính là nhi tử.
Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc không mang thức ăn cho Tô Mặc Tu, nhưng chờ Tô Mặc Tu từ Hình Bộ ra tới, hắn mang Tô Mặc Tu đi ăn mì lạnh, lúc này mới đưa Tô Mặc Tu về nhà.
Tô Mặc Tu tuổi còn trẻ, ăn uống vẫn rất tốt, nhưng ăn một chén mì và rất nhiều đồ ăn kèm…… Y vẫn là ăn không vô cơm chiều.
Tô Cố: “……” Đứa con trai này, gần đây đều không ở nhà ăn cơm à nha……
Còn Nhị Tam Tứ ba vị hoàng tử……
Bọn họ hiện tại đều đang buồn bực muốn chết.
Lão ngũ mỗi ngày dây dưa Tô Mặc Tu, định là vì Tô gia…… phụ hoàng bọn họ vì sao lại không quản?!
Còn có, trước đó lúc Tô Mặc Tu ở bên người phụ hoàng, bọn họ đều từng kỳ hảo với Tô Mặc Tu, nhưng Tô Mặc Tu không dao động, hoàn toàn không phản ứng bọn họ.
Hiện tại đổi thành lão Ngũ, sao thái độ Tô Mặc Tu lại đại biến?
Bọn họ không phục!
Ba vị hoàng tử này đều sắp bị tức chết rồi.
Lưu Chiêu Loan thật ra lại tương đối bình tĩnh.
Trong tiểu thuyết nàng xem trước khi xuyên qua, có người viết, nói rằng trong rất nhiều hoàng tử, Thừa Đức Đế coi trọng nhất chính là Chu Trăn.
Nghe nói Thừa Đức Đế để Chu Chỉ làm thái tử, chỉ là vì để Chu Chỉ làm tấm mộc cho Chu Trăn!
Hiện tại xem ra, đây còn thật sự có khả năng!
Nhưng này cũng không sao.
Nếu bọn họ đã biết Thừa Đức Đế coi trọng Chu Trăn, vậy kế tiếp…. Tìm nhiều phiền toái hơn cho Chu Trăn, khiến Chu Trăn không thể xoay người là được!
Thời điểm tất yếu, thậm chí có thể cổ động bọn Nhị hoàng tử hạ sát thủ với Chu Trăn.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đưa Tô Mặc Tu về nhà, sờ sờ cái bụng no căng tròn của mình, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Hắn vốn định nhắc nhở một chút huynh trưởng của mình, bảo huynh trưởng bồi dưỡng cảm tình với phụ hoàng, kết quả lại quên mất.
Loại chuyện này, nghi sớm không nên muộn, không bằng hiện tại đi tìm vị đại ca của hắn kia một chút.
Thái tử ở tại Đông Cung.
Đông Cung là một bộ phận của hoàng cung, dựa gần hoàng cung nhưng lại tương đối độc lập, cái khác không nói, đại môn Đông Cung chính là mở ở nơi khác.
Ngôn Cảnh Tắc tới Đông Cung, trực tiếp đã được đưa tới thư phòng của thái tử.
Lúc hắn đến, thái tử đang dạy A Phúc viết chữ, còn nhanh như chớp khen: “A Phúc thật thông minh, dạy một lần đã biết!”
Nhưng khi thấy Ngôn Cảnh Tắc tiến vào, thái tử liền không nói nữa, miễn cho đệ đệ thấy con của hắn thông minh đáng yêu, trong lòng khó chịu.
Thái tử thậm chí cho người ôm A Phúc đi.
“Cha, con không đi!” A Phúc ôm lấy chân thái tử.
Sau khi y trọng sinh sống thật sự rất vui vẻ, nhưng cũng có chỗ khiến y tức giận --- bây giờ y đang là đứa bé hơn ba tuổi, phạm vi hoạt động cũng chỉ có Đông Cung!
Này còn chưa tính, cha mẹ còn không coi y ra gì!
Mẫu thân y hôm nay bắt y mặc cái yếm đỏ thẫm!
“A Phúc ngoan, đi ra ngoài chơi đi.” Thái tử nói.
“Cha, đã lâu con không gặp ngũ hoàng thúc, ta không đi.” A Phúc như thế nào cũng không chịu đi, vị ngũ hoàng thúc này tới tìm phụ thân y, không chừng là suy nghĩ hư chiêu gì đó, hoặc là đào hố gì đó muốn hố phụ thân y, y nhất định phải ngăn cản!
Thái tử lại không muốn để con mình ở lại, Ngũ đệ tới tìm hắn có khả năng sẽ nói về chứng bệnh của Ngũ đệ, loại chuyện này, tuyệt đối không thể để tiểu hài tử biết!
Thái tử kêu hạ nhân tới, cường ngạnh mà cho người ôm nhi tử đi.
A Phúc “Oa” mà khóc một tiếng, đáng tiếc thái tử tâm địa cứng rắn không quản —— A Phúc là nam tử, cũng không thể quá chiều chuộng!
“Ngũ đệ, ngươi lại đây tìm ta là có việc gì sao?” Thái tử hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Là có việc.”
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, liền đem một chút chuyện Tô Mặc Tu nói cho hắn toàn bộ nói lại với thái tử, lại nói: “Hoàng huynh, những lời này đều là Tô Mặc Tu bảo ta nói với ngươi, ta cảm thấy y nói đặc biệt có lý! Phụ hoàng tuy là hoàng đế nhưng cũng là phụ thân của chúng ta, người chắc chắn cũng chờ mong tình phụ tử, hoàng huynh cùng phụ hoàng ở chung có thể tận lực thân cận, đặc biệt là lúc ngầm, nhất định đừng coi phụ hoàng là hoàng đế, có thể tận lực coi người như một vị phụ thân.”
Những lời này đều là từ đáy long! Tô Mặc Tu nói với đệ đệ, đệ đệ lại nói với hắn…. Thái tử rất cảm động, cẩn thận tưởng tượng, cũng cảm thấy có đạo lý.
Từ khi Ngũ đệ và phụ hoàng ở Ngự Thư Phòng đánh lên tới nay……
Mấy ngày nay hắn và phụ hoàng cùng nhau dùng dược, lại cùng nhau phun tào* đệ đệ…… Hắn rõ ràng cảm giác được phụ hoàng cùng hắn thân cận rất nhiều.
(*Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Hiểu nôm nay là lèm bèm oán giận cũng được)
Chỉ là đệ đệ cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm nếu đều nói mấy chuyện này…. Thật ra là Tô Mặc Tu là hướng hắn quy phục?
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc giúp Tô Mặc Tu xoát hảo cảm của thái tử một phen, lại nói: “Hoàng huynh, ngươi làm không được chuyện làm nũng chơi xấu giống ta, có thể cho A Phúc đi! Ta cảm thấy đứa nhỏ A Phúc này quỷ tinh quỷ tinh, nhất định có thể lấy lòng phụ hoàng.”
Thái tử như suy tư gì.
Ngôn Cảnh Tắc cùng thái tử nói rất nhiều lời, còn nhắc tới chuyện Thái Đình Hòa, nói khẳng định có người muốn châm ngòi quan hệ huynh đệ của bọn họ.
“Đại ca ngươi yên tâm, chờ ta vào Hình Bộ, nhất định giúp ngươi điều tra rõ chuyện này!” Ngôn Cảnh Tắc bảo đảm nói.
Tuy rằng Uông Hoàng Hậu đã đáp ứng rồi, nhưng hắn nói trước mặt thái tử như vậy…… Thái tử hẳn là cũng sẽ giúp hắn xuất lực.
Bảo hiểm luôn hai đầu!
Thái tử xác thật tính toán giúp Ngôn Cảnh Tắc xuất lực, hắn còn phi thường cảm động.
Ở trong lòng đệ đệ, huynh trưởng là hắn đây quả nhiên trọng yếu phi thường!
Đáng tiếc thân thể của đệ đệ…… Hầy! Đệ đệ thích Tô Mặc Tu, có phải hắn nên giúp một phen không?
Ngày hôm sau, thái tử liền tìm cơ hội ngầm nói chuyện với Thừa Đức Đế, bồi dưỡng tình cảm phụ tử.
Đương nhiên làm nũng linh tinh hắn sẽ không, hắn nói chuyện với Thừa Đức Đế là về đệ đệ: “Phụ hoàng, Ngũ đệ hôm qua tới tìm con. Hắn nhớ thương đi Hình Bộ, cũng là muốn điều tra rõ chuyện về Thái Đình Hòa.”
/194
|